Chương 278
Thị Từ
11/07/2021
Động tác của Cố Tư rất nhanh, vừa xuống tới thì bà cụ đã đi đến cửa. Cố Tư đi tới mở cửa:” Chào bà!”
Bà cụ vẫn tươi cười:”Thay đổi xưng hô nhanh vậy sao, mới đó đã không gọi bà nội rồi”.
Cố Tư mỉm cười:”Xin mời vào ạ!”
Bà cụ được người làm đỡ vào, bà chưa từng đến nơi này.
Đứng trong phòng khách, bà nhìn xung quanh:”Đây không phải kiểu bày trí của A Uyên chúng ta, trông không giống”.
Cố Tư a một tiếng:”Anh ấy trang trí rất cứng nhắc, con cảm thấy nó không phù hợp với yêu cầu của con. Vậy nên, con đã thay đổi cách bày trí cho mềm mại hơn”.
Bà cụ gật đầu:”Thay đổi rất tốt, hiện tại trông rất ổn”.
Cố Tư bảo bà cụ ngồi xuống ghế sofa. Cô ngẫm nghĩ:”Ở đây con không có nước nóng, chỉ có nước ngọt thôi, bà muốn uống không?”
Bà cụ cười:”Nước ngọt cũng được. Thực ra lâu rồi bà đã không uống mấy thứ đó. Bà nhớ lúc nhỏ, bà cũng rất thích uống những thứ xanh xanh đỏ đỏ kia.”
Nhưng người trong nhà không cho phép, sau đó bà không hề đụng vào nó nữa.
Cố Tư vội vàng đi tới tủ lạnh, cầm lấy hai chai nước ngọt đưa cho bà cụ, bà cầm chúng trên tay, nhìn một chút:”Đây là mùi vị gì? Bà lâu rồi không thấy những thứ này, cũng không biết bây giờ bao bì đã được đổi thành thế này”.
“Vị cam, còn cái này là vị nho, bà thích loại nào?” Cố Tư đưa cái chai trong tay ra.
“Vị cam đi. Bà thích ăn cam”
Cố Tư nhìn bà cụ, sau đó cầm lấy chiếc hộp bên cạnh, cẩn thận nói:”Bà ơi! Đây là thứ trước đây bà cho con. Con đã suy nghĩ rất lâu, vật này con không thể nhận. Vốn dĩ con muốn trả lại cho Trì Uyên, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ bà ở đây, con nghĩ con nên trả lại cho bà”.
Cô đưa nó cho bà cụ. Đó là mặt dây chuyền bằng ngọc bội mà lần trước bà cụ tặng cô.
Ánh mắt bà cụ rơi vào chiếc hộp nhung, mất một lúc mới lên tiếng:” Con hiểu lầm điều gì rồi sao? Bà đến đây không phải vì chuyện này”.
“Con biết!” Cố Tư nói:”Bà đến cảm ơn con đã lên tiếng giúp Trì Uyên. Thật ra, chuyện này cũng rất bình thường. Sau chuyện này, con cũng có thể thoải mái. Kỳ thật, không phải con giúp anh ấy, con là đang giúp chính mình”.
Lời tâm sự của Cố Tư khiến bà cụ mủi lòng.
Bà nắm lấy tay Cố Tư, đặt lên lòng bàn tay mình, khẽ thở dài:”Dù sao thì, nhà họ Trì cũng nợ con”.
Cố tư vội vàng cười:”Không có, không có, không nợ con gì cả! Ngược lai, còn cho con rất nhiều thứ”.
Ít nhất ngôi nhà mà cô đang ở bây giờ là do Trì Uyên cho.
Nếu không có những thứ này, cô có thể phải trở về quê rồi.
Cô không muốn trở lạ cái nơi chỉ có thể dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cố Tư nói vậy, bà cụ cũng không biết phải nói gì.
Bà cụ ngẫm nghĩ:”A Uyên kia, thật ra rất ngờ nghệch, nhiều năm như vậy đều dốc hết tâm sức vào công việc, cũng không quan tâm nhiều đến những chuyện khác. Ví dụ như chuyện nhà họ Tùy, con nói xem nó có thích Tùy Mị không? Bà cảm thấy không có.”
Thích một người, khi không có được người đó, sẽ rất khổ sở.
Nhưng vào thời điểm đó, anh phải từ hôn với Tùy Mị, anh ấy cũng không buồn chút nào.
Sau đó còn rất phối hợp để chuẩn bị hôn lễ cùng Cố Tư
Lúc đó bà cụ rất đau lòng cho anh, cảm thấy anh phải đánh đổi quá nhiều.
Nhưng Trì Uyên cũng không có coi trọng, anh ấy nói chỉ cần ông nội vui là được.
Bà cụ lại nói:”Thích một người sẽ không muốn rời xa người đó. Nhưng lúc đó, A Uyên không như vậy”.
Bà thở dài:”A Uyên, đứa trẻ này, không phải là người biết che giấu. Nếu thật đã thích Tùy Mị từ lâu sẽ trực tiếp nói với chúng ta. Nhưng không có, cho tới bây giờ, nó vẫn chưa từng nói qua. Đó chính là thật sự không thích.”
Cố Tư nghe bà cụ nói, trên mặt chỉ nở một nụ cười nhạt.
Thực ra, vào lúc này, nói với cô điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trì Uyên có thích Tùy Mị hay không, hiện tại lòng cô đã an tĩnh rồi.
Trước đây, cô muốn phá bọn họ, có lẽ là vì không cam lòng.
Nhưng hiện tại, chưa nói đến điều kiện không cho phép, mà cô cũng không còn tâm tình để làm điều đó.
Không sớm thì muộn, Trì Uyên sẽ thuộc về người khác, một người đàn ông mà cô không thể có được, thì thuộc về ai, đều không liên quan đến cô.
Cho nên tại sao phải lãng phí thời gian của mình để quan tâm đến những chuyện đó.
Tốt hơn hết là dành nhiều thời gian cho bản thân.
Khi Chương Tử Chi đến nhà Cố Tư, từ xa, anh đã nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà cô.
Lúc đầu anh ta còn tưởng là Trì Uyên, nhưng khi vào trong sân, anh nhìn thấy chính là bà cụ Trì.
Anh biết bà cụ.
Chương Tử Chi nghênh ngang đi vào:”Bà nội, bà đến rồi”.
Chương Tử Chi làm bà cụ giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại:”Tử Chi, sao cậu lại ở đây”.
Chương Tử Chi cười hì hì, đi đến ngồi xuống:” Con và Tiểu Tư là bạn tốt, con sang đây xem cô ấy thế nào”.
Bà cụ đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc trước, Trì Chúc có nói bọn họ ra ngoài ăn cơm với nhà họ Tùy, có gặp Cố Tư và Chương Tử Chi.
Thời điểm đó, bà cụ có nói qua với Trì Uyên, bảo anh thuyết phục Cố Tư tránh xa Chương Tử Chi ra.
Không phải bà cụ không ưa cái tính “ly kinh phản đạo” của Chương Tử Chi, mà là trong câu lạc bộ của Chương Tử Chi tốt xấu gì cũng có.
Trước đây đã bị thanh tra nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không thay đổi nó.
Chương Tử Chi là cái dạng khó chơi, ở gần với anh ta, rất dễ học được cái xấu,rất dễ hư người.
Bà cụ nhìn Chương Tử Chi, trên mặt không lộ ra vẻ gì, chỉ mỉm cười:” Các người đền quen biết nhau. Đây thật sự là duyên phận.”
Chương Tử Chi phụ họa thêm vài câu, rồi hỏi:A Uyên không sao chứ ạ? Tiểu Tư đã lên tiếng phát ngôn, con thấy dư luận có hơi chuyển hướng rồi.
Bà cụ nói:”A Uyên không sao. Chuyện này ấy à, cần thời gian để từ từ lắng xuống, không lâu nữa sẽ ổn thôi”.
Chương Tử Chi gật đầu:”Phải rồi ạ!”
Cố Tư rũ mắt xuống không nói gì, thật ra là không biết nên nói cái gì.
Chương Tử Chi sẽ không để cho bầu không khí tẻ nhạt, ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ rất lâu.
Kết quả vẫn là bà cụ dừng lại.
Bà nhìn Cố Tư, rồi nhìn sang Chương Tử Chi, sau đó đứng lên:” Các người còn có việc, bà không làm phiền nữa, bà về trước đây”.
Cố Tư trầm mặc, rõ ràng là không có gì để nói. Bà cụ cũng không ở đây làm cô khó xử.
Cố Tư nhanh chóng đứng dậy cầm chiếc hộp nhưng:”Bà ơi, vật này vẫn nên trả lại cho bà. Ở trong tay con, thật sự là gánh nặng.”
Bà cụ nhìn chiếc hộp rồi cầm lấy:”Được rồi, bà hi vọng sau này sẽ có cơ hội tặng lại vật này cho con”.
Cố Tư bật cười, không nói gì.
Cơ hội này, chắc là không có rồi.
Cô Tư và Chương Tử Chi tiễn bà cụ lên xe, họ đứng ở cửa, nhìn xe của bà cụ rời đi.
Chương Tử Chi thay đổi từ dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi liền thành tên vụn trộm hỏi:”Bà cụ tới làm gì? Cảm ơn cô à? Hay là thay Trì Uyên níu kéo cô?”
Cố Tư trừng mắt:”Nghĩ gì vậy? Đừng nói nữa”.
Hai người đi vào nhà, Chương Tử Chi lập tức nói:”Đúng rồi, tôi nói với cô chuyện này. Trước khi sự việc giữ Trì Uyên và Tùy Mị nổ ra, tôi đã cho người theo dõi Tùy Mị. Cô đoán xem tôi điều tra được gì?”
Chuyện này làm sao đoán được!
Cố Tư mặc kệ anh ta, đi thẳng vào nhà.
Chương Tử Chi hấp tấp đi theo phía sau, liền nói:”Tùy Mị đi gặp một người. Người mà tôi cử đi theo dõi làm việc rất tốt, đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ. Cô có muốn nghe không?
Cố Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chương Tử Chi.
Bà cụ vẫn tươi cười:”Thay đổi xưng hô nhanh vậy sao, mới đó đã không gọi bà nội rồi”.
Cố Tư mỉm cười:”Xin mời vào ạ!”
Bà cụ được người làm đỡ vào, bà chưa từng đến nơi này.
Đứng trong phòng khách, bà nhìn xung quanh:”Đây không phải kiểu bày trí của A Uyên chúng ta, trông không giống”.
Cố Tư a một tiếng:”Anh ấy trang trí rất cứng nhắc, con cảm thấy nó không phù hợp với yêu cầu của con. Vậy nên, con đã thay đổi cách bày trí cho mềm mại hơn”.
Bà cụ gật đầu:”Thay đổi rất tốt, hiện tại trông rất ổn”.
Cố Tư bảo bà cụ ngồi xuống ghế sofa. Cô ngẫm nghĩ:”Ở đây con không có nước nóng, chỉ có nước ngọt thôi, bà muốn uống không?”
Bà cụ cười:”Nước ngọt cũng được. Thực ra lâu rồi bà đã không uống mấy thứ đó. Bà nhớ lúc nhỏ, bà cũng rất thích uống những thứ xanh xanh đỏ đỏ kia.”
Nhưng người trong nhà không cho phép, sau đó bà không hề đụng vào nó nữa.
Cố Tư vội vàng đi tới tủ lạnh, cầm lấy hai chai nước ngọt đưa cho bà cụ, bà cầm chúng trên tay, nhìn một chút:”Đây là mùi vị gì? Bà lâu rồi không thấy những thứ này, cũng không biết bây giờ bao bì đã được đổi thành thế này”.
“Vị cam, còn cái này là vị nho, bà thích loại nào?” Cố Tư đưa cái chai trong tay ra.
“Vị cam đi. Bà thích ăn cam”
Cố Tư nhìn bà cụ, sau đó cầm lấy chiếc hộp bên cạnh, cẩn thận nói:”Bà ơi! Đây là thứ trước đây bà cho con. Con đã suy nghĩ rất lâu, vật này con không thể nhận. Vốn dĩ con muốn trả lại cho Trì Uyên, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ bà ở đây, con nghĩ con nên trả lại cho bà”.
Cô đưa nó cho bà cụ. Đó là mặt dây chuyền bằng ngọc bội mà lần trước bà cụ tặng cô.
Ánh mắt bà cụ rơi vào chiếc hộp nhung, mất một lúc mới lên tiếng:” Con hiểu lầm điều gì rồi sao? Bà đến đây không phải vì chuyện này”.
“Con biết!” Cố Tư nói:”Bà đến cảm ơn con đã lên tiếng giúp Trì Uyên. Thật ra, chuyện này cũng rất bình thường. Sau chuyện này, con cũng có thể thoải mái. Kỳ thật, không phải con giúp anh ấy, con là đang giúp chính mình”.
Lời tâm sự của Cố Tư khiến bà cụ mủi lòng.
Bà nắm lấy tay Cố Tư, đặt lên lòng bàn tay mình, khẽ thở dài:”Dù sao thì, nhà họ Trì cũng nợ con”.
Cố tư vội vàng cười:”Không có, không có, không nợ con gì cả! Ngược lai, còn cho con rất nhiều thứ”.
Ít nhất ngôi nhà mà cô đang ở bây giờ là do Trì Uyên cho.
Nếu không có những thứ này, cô có thể phải trở về quê rồi.
Cô không muốn trở lạ cái nơi chỉ có thể dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cố Tư nói vậy, bà cụ cũng không biết phải nói gì.
Bà cụ ngẫm nghĩ:”A Uyên kia, thật ra rất ngờ nghệch, nhiều năm như vậy đều dốc hết tâm sức vào công việc, cũng không quan tâm nhiều đến những chuyện khác. Ví dụ như chuyện nhà họ Tùy, con nói xem nó có thích Tùy Mị không? Bà cảm thấy không có.”
Thích một người, khi không có được người đó, sẽ rất khổ sở.
Nhưng vào thời điểm đó, anh phải từ hôn với Tùy Mị, anh ấy cũng không buồn chút nào.
Sau đó còn rất phối hợp để chuẩn bị hôn lễ cùng Cố Tư
Lúc đó bà cụ rất đau lòng cho anh, cảm thấy anh phải đánh đổi quá nhiều.
Nhưng Trì Uyên cũng không có coi trọng, anh ấy nói chỉ cần ông nội vui là được.
Bà cụ lại nói:”Thích một người sẽ không muốn rời xa người đó. Nhưng lúc đó, A Uyên không như vậy”.
Bà thở dài:”A Uyên, đứa trẻ này, không phải là người biết che giấu. Nếu thật đã thích Tùy Mị từ lâu sẽ trực tiếp nói với chúng ta. Nhưng không có, cho tới bây giờ, nó vẫn chưa từng nói qua. Đó chính là thật sự không thích.”
Cố Tư nghe bà cụ nói, trên mặt chỉ nở một nụ cười nhạt.
Thực ra, vào lúc này, nói với cô điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trì Uyên có thích Tùy Mị hay không, hiện tại lòng cô đã an tĩnh rồi.
Trước đây, cô muốn phá bọn họ, có lẽ là vì không cam lòng.
Nhưng hiện tại, chưa nói đến điều kiện không cho phép, mà cô cũng không còn tâm tình để làm điều đó.
Không sớm thì muộn, Trì Uyên sẽ thuộc về người khác, một người đàn ông mà cô không thể có được, thì thuộc về ai, đều không liên quan đến cô.
Cho nên tại sao phải lãng phí thời gian của mình để quan tâm đến những chuyện đó.
Tốt hơn hết là dành nhiều thời gian cho bản thân.
Khi Chương Tử Chi đến nhà Cố Tư, từ xa, anh đã nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà cô.
Lúc đầu anh ta còn tưởng là Trì Uyên, nhưng khi vào trong sân, anh nhìn thấy chính là bà cụ Trì.
Anh biết bà cụ.
Chương Tử Chi nghênh ngang đi vào:”Bà nội, bà đến rồi”.
Chương Tử Chi làm bà cụ giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại:”Tử Chi, sao cậu lại ở đây”.
Chương Tử Chi cười hì hì, đi đến ngồi xuống:” Con và Tiểu Tư là bạn tốt, con sang đây xem cô ấy thế nào”.
Bà cụ đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc trước, Trì Chúc có nói bọn họ ra ngoài ăn cơm với nhà họ Tùy, có gặp Cố Tư và Chương Tử Chi.
Thời điểm đó, bà cụ có nói qua với Trì Uyên, bảo anh thuyết phục Cố Tư tránh xa Chương Tử Chi ra.
Không phải bà cụ không ưa cái tính “ly kinh phản đạo” của Chương Tử Chi, mà là trong câu lạc bộ của Chương Tử Chi tốt xấu gì cũng có.
Trước đây đã bị thanh tra nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không thay đổi nó.
Chương Tử Chi là cái dạng khó chơi, ở gần với anh ta, rất dễ học được cái xấu,rất dễ hư người.
Bà cụ nhìn Chương Tử Chi, trên mặt không lộ ra vẻ gì, chỉ mỉm cười:” Các người đền quen biết nhau. Đây thật sự là duyên phận.”
Chương Tử Chi phụ họa thêm vài câu, rồi hỏi:A Uyên không sao chứ ạ? Tiểu Tư đã lên tiếng phát ngôn, con thấy dư luận có hơi chuyển hướng rồi.
Bà cụ nói:”A Uyên không sao. Chuyện này ấy à, cần thời gian để từ từ lắng xuống, không lâu nữa sẽ ổn thôi”.
Chương Tử Chi gật đầu:”Phải rồi ạ!”
Cố Tư rũ mắt xuống không nói gì, thật ra là không biết nên nói cái gì.
Chương Tử Chi sẽ không để cho bầu không khí tẻ nhạt, ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ rất lâu.
Kết quả vẫn là bà cụ dừng lại.
Bà nhìn Cố Tư, rồi nhìn sang Chương Tử Chi, sau đó đứng lên:” Các người còn có việc, bà không làm phiền nữa, bà về trước đây”.
Cố Tư trầm mặc, rõ ràng là không có gì để nói. Bà cụ cũng không ở đây làm cô khó xử.
Cố Tư nhanh chóng đứng dậy cầm chiếc hộp nhưng:”Bà ơi, vật này vẫn nên trả lại cho bà. Ở trong tay con, thật sự là gánh nặng.”
Bà cụ nhìn chiếc hộp rồi cầm lấy:”Được rồi, bà hi vọng sau này sẽ có cơ hội tặng lại vật này cho con”.
Cố Tư bật cười, không nói gì.
Cơ hội này, chắc là không có rồi.
Cô Tư và Chương Tử Chi tiễn bà cụ lên xe, họ đứng ở cửa, nhìn xe của bà cụ rời đi.
Chương Tử Chi thay đổi từ dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi liền thành tên vụn trộm hỏi:”Bà cụ tới làm gì? Cảm ơn cô à? Hay là thay Trì Uyên níu kéo cô?”
Cố Tư trừng mắt:”Nghĩ gì vậy? Đừng nói nữa”.
Hai người đi vào nhà, Chương Tử Chi lập tức nói:”Đúng rồi, tôi nói với cô chuyện này. Trước khi sự việc giữ Trì Uyên và Tùy Mị nổ ra, tôi đã cho người theo dõi Tùy Mị. Cô đoán xem tôi điều tra được gì?”
Chuyện này làm sao đoán được!
Cố Tư mặc kệ anh ta, đi thẳng vào nhà.
Chương Tử Chi hấp tấp đi theo phía sau, liền nói:”Tùy Mị đi gặp một người. Người mà tôi cử đi theo dõi làm việc rất tốt, đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ. Cô có muốn nghe không?
Cố Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chương Tử Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.