Chương 287
Thị Từ
12/07/2021
Phương Tố đang vò đầu bứt tóc, muốn tranh cãi với bà cụ Phương vài câu.
Cuối cùng, nghe bà cụ nói xong, bà ta sững sờ:”Mẹ nói gì? Cái gì mà trả về”.
Bà cụ Phương chế nhạo:”Nhà họ Phương chúng ta, trừ cô ra còn ai có thể bị trả về. Tôi muốn xem cô bây giờ phải làm sao? Bà cụ nhà họ Trì đích thân đến đây, nói để cô cùng Trì Chúc tìm thời gian thích hợp đi lấy giấy ly hôn. Những thứ xứng đáng thuộc về cô, nhà họ Trì sẽ không bớt của cô chút nào”.
Phương Tố không tin, miễn cưỡng mỉm cười:”Thôi đi, thôi đi, nhà họ Trì sẽ không làm như thế. Không nói những người khác, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố như một đứa ngốc:”Bà cụ nhà họ Trì đã đến đây rồi, Trì Chúc thì tính là cái gì. Cô làm sao chắc rằng, nhiều năm như vậy, Trì Chúc sẽ không chán ghét cô. A Tố, tôi là mẹ cô, tôi còn không chịu nổi cô nữa, Trì Chúc có thể chịu đựng cô được bao lâu”.
Phương Tố sửng sốt, nhưng bà ta vẫn cố chấp:”Không đâu, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà ta cầm điện thoại di động của mình, nhanh chóng gọi cho Trì Chúc.
Kết quả là điện thoại di dộng reo rất lâu, nhưng không có ai trả lời.
Khuôn mặt của Phương Tố bắt đầu cứng lại.
Bà ấy gọi nhiều cuộc liên tiếp, sau đó hết cách, đành buông điện thoại xuống.
Bà ấy ngước nhìn bà cụ Phương, có chút lo lắng:”Mẹ, mẹ chồng con vừa rồi nói gì?”
Bà cụ Phương nhìn bà ấy hối lâu rồi thở dài, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:”Nói con và Trì Chúc không hợp nhau. Nhà họ Trì không nuôi nổi vị Phật Tổ như con. Giờ nhà họ Trì có quá nhiều việc, họ không thể giải quyết được những rắc rối mà con đã gây ra. Cho nên để con tìm thời gian cùng Trì Chúc làm thủ tục ly hôn. Còn về thỏa thuận ly hôn, bên kia soạn xong sẽ đưa cho con, sẽ không thiếu con một xu”.
“Con không ly hôn!”. Phương Tố trực tiếp mở miệng, mắt trừng lớn:” Con không muốn ly hôn”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố, thật là không có biện pháp nào với bà ta:”Vừa rồi mẹ để con xuống dưới, vốn là mẹ muốn cho con một cơ hội, là do con không biết quý trọng. Sau này, chuyện của con, mẹ không quan tâm nữa”.
Phương Tố vừa rồi khiến bà cụ không còn mặt mũi trước mặt bà cụ Trì. Thật không có tiền đồ mà!
Bà cụ thật sự muốn mặc kệ bà ta.
Bà cụ Phương nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Phương Tố ngồi trên giường, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bà ta không tin Trì Chúc sẽ không cần bà ta nữa
Là vợ chồng bao nhiêu năm, tính tình Trì Chúc thế nào, bà rất hiểu.
Bà cụ Phương nói rằng Trì Chúc không chịu nổi bà ta, bà ta cũng hiểu điều này. Có đôi khi, đúng là bà ta hơi quá đáng. Nhưng nhiều năm như vậy đều rất ổn.
Tại sao chỉ có lần này là không được.
Phương Tố suy nghĩ một hồi, sau đó nhanh chóng thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu không có ai, bà ta đi thẳng vào nhà xe, dọc đường vẫn gọi cho Trì Chúc.
Chỉ là Trì Chúc không tiếp cuộc gọi nào.
Trước đây Trì Chúc không nghe điện thoại, chỉ có một khả năng duy nhất là bận họp hoặc đi giao tiếp.
Hôm nay, bà cụ Trì đến nói chuyện này, nhưng bà không tin, có thể bà cụ tự ý đến mà Trì Chúc không hề hay biết.
Như vậy có nghĩa là, Trì Chúc đã biết chuyện bà cụ đến, nên bây giờ không trả lời điện thoại của bà ta.
Phương Tố thực sự không dám nghĩ tiếp.
Bà ấy lái xe rời khỏi nhà họ Phương, chạy thẳng đến nhà tổ nhà họ Trì.
Lúc này, còn gì nữa mà mất mặt với không mất mặt.
Phương Tố chạy qua hai ngon đèn đỏ, phóng thẳng tới cửa ngôi nhà tổ nhà họ Trì.
Sau khi bấm chuông, quản gia đi tới, nhìn thấy Phương Tố, đương nhiên là mở cửa.
Phương Tố lái xe qua, xuống xe thì nhìn thấy thím hai.
Thím hai đang hóng mát ở vườn hoa bên này.
Nhìn thấy Phương Tố, thím hai hờ hững lên tiếng chị dâu.
Thông thường Phương Tố sẽ làm lơ đối phương.
Nhưng hôm nay, ngẫm nghĩ, bà ta lại nói:”Ừm, ở đây một mình à?”
Thím hai ngạc nhiên, a một tiếng:”Vâng, một mình”
Phương Tố gật đầu, xoay người đi về phía nhà chính.
Phòng khách của nhà chính không có ai. Người giúp việc nhìn thấy Phương Tố trở về thì hơi kinh ngạc:”Bà chủ, bà về rồi”.
Phương Tố gật gật đầu, nhấc chân bước lên lầu. Nhưng chỉ đi được hai bước, người giúp việc lại lên tiếng:”Bà muốn tìm ông chủ sao? Ông chủ không có ở nhà”.
Phương Tố sững sờ:”Không có nhà?”.
Người giúp việc nói:”Bà cụ đang ở trên lầu, bà cụ nói nếu bà muốn tìm bà cụ, có thể trực tiếp đến phòng của bà ấy”.
Phương Tố đứng yên tại chỗ, gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Bà cụ rất hiểu tính tình của bà ấy, biết bà ấy nhất định sẽ trở về tìm Trì Chúc nên đã để Trì Chúc tránh mặt.
Phương Tố suy nghĩ một chút, thở dài nói:”Được rồi, vậy tôi đi tìm bà cụ”.
Nói xong, bà ta dậm chân lên lầu.
Bà cụ đang trong phòng, trang phục vừa rồi vẫn chưa thay.
Bà đang ngồi trên ghế sofa dưới chân giường, tay cầm một cuốn album ảnh.
Album ảnh khá lớn, có rất nhiều rất nhiều ảnh.
Ở thời đại hiện tại, những bức ảnh như thế không còn thông dụng nữa, những bức ảnh này đều là chụp từ trước đây.
Bà cụ trên mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn những bức ảnh rất ôn hòa.
Phương Tố vừa bước vào, bà cụ biết ngay là bà ta, cũng không ngẩng đầu:”Lại đây, ngồi đi!”
Phương Tố hơi tức giận, cảm thấy mất mặt, mấy giây sau mới ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Bà cụ vẫn không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn album.
Bà cụ lật hai trang:”Nhìn này, bức ảnh này được chụp khi con và A Chúc kết hôn, gần 30 năm rồi”.
Bức ảnh đã được ép nhựa, đặt vào trong album, nó được bảo quản khá tốt.
Phương Tố liếc nhìn, bà ấy cũng không biết có bức ảnh này.
Khi đó bà ta thật sự rất trẻ, thân người cũng không mập mạp, trên mặt mang theo ý cười.
Bên cạnh là Trì Chúc, trông lịch lãm anh tuấn, hai người trước ống kính cong mắt cười.
Phương Tố ngẩn người một lúc, không nói gì. . truyện tiên hiệp hay
Bà cụ vuốt ve tấm ảnh, hơi xúc động:”Nhoáng một cái, đã nhiều năm như vậy”.
Bà cụ trầm mặc, nở nụ cười:” Cảm giác như chớp mắt một cái, đã trôi qua ba mươi năm. Vừa nãy ta lật những tấm hình này, không biết tại sao, đột nhiên ta lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Phương Tố:” Lúc đó con có chút câu nệ, nhìn A Chúc dường như hơi bài xích. Ta lúc đó cho rằng, hai người các con sau này sẽ không có cái gọi là sau này. Nhưng sau đó lại nghe nói, con nguyện ý muốn cùng A Chúc thử tiếp xúc tìm hiểu.”
Ánh mắt bà cụ ôn nhu:”Khi đó, ta thật sự rất thích con. Ta có thể nhìn thấy con không thích A Chúc cho lắm, nhưng con có thể nói muốn thử tiếp xúc qua lại, như vậy chắc hẳn là con cảm thấy nó cũng không tệ. Ta nghĩ, có lẽ con không muốn trực tiếp làm mất mặt A Chúc. Ta cảm thấy con là một cô gái rất tốt”.
Thật ra, thời điểm đó, bà cụ đã điều tra Phương Tố. Bà ấy đang tuổi thanh xuân, xung quanh không thiếu người theo đuổi.
Một số gia đình có điều kiện tương tự, đều coi bà ta là đối tượng để kết hôn.
Khi đó, bà ấy có thể lựa chọn Trì Chúc, nói rằng trước tiên bà ấy muốn làm bạn để tìm hiểu, bà cụ cảm thấy bà ấy không muốn làm Trì Chúc khó xử.
Vậy nên, đối với Phương Tố, bà cụ có một chút thiện cảm.
Phương Tố nhìn bà cụ, không hiểu sao lại thấp thỏm lo lắng.
Bà cụ chậm rãi đóng album lại, đồng thời thay đổi chủ đề:”Ta nghe nói con dùng tiền thuê người tìm Cố Tư gây phiền phức”.
Phương Tố sửng sốt, không ngờ bà cụ lại biết chuyện này.
Bà ta lắp bắp:”Làm sao, làm sao mẹ biết được?”
Bà cụ nhìn Phương Tố, cũng không tức giận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng:” Con làm như thế, không nghĩ đến hậu quả sao?”
Phương Tố sững sờ, bà ấy thực sự không nghĩ đến hậu quả.
Bà ta chỉ muốn trút giận thôi.
Bà cụ thở dài nói:”Bỏ đi. Hai người các con có hợp nhau không, ta không dám nói. Nhưng A Tố, nhà họ Trì thật sự không kham nổi”.
Cuối cùng, nghe bà cụ nói xong, bà ta sững sờ:”Mẹ nói gì? Cái gì mà trả về”.
Bà cụ Phương chế nhạo:”Nhà họ Phương chúng ta, trừ cô ra còn ai có thể bị trả về. Tôi muốn xem cô bây giờ phải làm sao? Bà cụ nhà họ Trì đích thân đến đây, nói để cô cùng Trì Chúc tìm thời gian thích hợp đi lấy giấy ly hôn. Những thứ xứng đáng thuộc về cô, nhà họ Trì sẽ không bớt của cô chút nào”.
Phương Tố không tin, miễn cưỡng mỉm cười:”Thôi đi, thôi đi, nhà họ Trì sẽ không làm như thế. Không nói những người khác, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố như một đứa ngốc:”Bà cụ nhà họ Trì đã đến đây rồi, Trì Chúc thì tính là cái gì. Cô làm sao chắc rằng, nhiều năm như vậy, Trì Chúc sẽ không chán ghét cô. A Tố, tôi là mẹ cô, tôi còn không chịu nổi cô nữa, Trì Chúc có thể chịu đựng cô được bao lâu”.
Phương Tố sửng sốt, nhưng bà ta vẫn cố chấp:”Không đâu, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà ta cầm điện thoại di động của mình, nhanh chóng gọi cho Trì Chúc.
Kết quả là điện thoại di dộng reo rất lâu, nhưng không có ai trả lời.
Khuôn mặt của Phương Tố bắt đầu cứng lại.
Bà ấy gọi nhiều cuộc liên tiếp, sau đó hết cách, đành buông điện thoại xuống.
Bà ấy ngước nhìn bà cụ Phương, có chút lo lắng:”Mẹ, mẹ chồng con vừa rồi nói gì?”
Bà cụ Phương nhìn bà ấy hối lâu rồi thở dài, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:”Nói con và Trì Chúc không hợp nhau. Nhà họ Trì không nuôi nổi vị Phật Tổ như con. Giờ nhà họ Trì có quá nhiều việc, họ không thể giải quyết được những rắc rối mà con đã gây ra. Cho nên để con tìm thời gian cùng Trì Chúc làm thủ tục ly hôn. Còn về thỏa thuận ly hôn, bên kia soạn xong sẽ đưa cho con, sẽ không thiếu con một xu”.
“Con không ly hôn!”. Phương Tố trực tiếp mở miệng, mắt trừng lớn:” Con không muốn ly hôn”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố, thật là không có biện pháp nào với bà ta:”Vừa rồi mẹ để con xuống dưới, vốn là mẹ muốn cho con một cơ hội, là do con không biết quý trọng. Sau này, chuyện của con, mẹ không quan tâm nữa”.
Phương Tố vừa rồi khiến bà cụ không còn mặt mũi trước mặt bà cụ Trì. Thật không có tiền đồ mà!
Bà cụ thật sự muốn mặc kệ bà ta.
Bà cụ Phương nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Phương Tố ngồi trên giường, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bà ta không tin Trì Chúc sẽ không cần bà ta nữa
Là vợ chồng bao nhiêu năm, tính tình Trì Chúc thế nào, bà rất hiểu.
Bà cụ Phương nói rằng Trì Chúc không chịu nổi bà ta, bà ta cũng hiểu điều này. Có đôi khi, đúng là bà ta hơi quá đáng. Nhưng nhiều năm như vậy đều rất ổn.
Tại sao chỉ có lần này là không được.
Phương Tố suy nghĩ một hồi, sau đó nhanh chóng thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu không có ai, bà ta đi thẳng vào nhà xe, dọc đường vẫn gọi cho Trì Chúc.
Chỉ là Trì Chúc không tiếp cuộc gọi nào.
Trước đây Trì Chúc không nghe điện thoại, chỉ có một khả năng duy nhất là bận họp hoặc đi giao tiếp.
Hôm nay, bà cụ Trì đến nói chuyện này, nhưng bà không tin, có thể bà cụ tự ý đến mà Trì Chúc không hề hay biết.
Như vậy có nghĩa là, Trì Chúc đã biết chuyện bà cụ đến, nên bây giờ không trả lời điện thoại của bà ta.
Phương Tố thực sự không dám nghĩ tiếp.
Bà ấy lái xe rời khỏi nhà họ Phương, chạy thẳng đến nhà tổ nhà họ Trì.
Lúc này, còn gì nữa mà mất mặt với không mất mặt.
Phương Tố chạy qua hai ngon đèn đỏ, phóng thẳng tới cửa ngôi nhà tổ nhà họ Trì.
Sau khi bấm chuông, quản gia đi tới, nhìn thấy Phương Tố, đương nhiên là mở cửa.
Phương Tố lái xe qua, xuống xe thì nhìn thấy thím hai.
Thím hai đang hóng mát ở vườn hoa bên này.
Nhìn thấy Phương Tố, thím hai hờ hững lên tiếng chị dâu.
Thông thường Phương Tố sẽ làm lơ đối phương.
Nhưng hôm nay, ngẫm nghĩ, bà ta lại nói:”Ừm, ở đây một mình à?”
Thím hai ngạc nhiên, a một tiếng:”Vâng, một mình”
Phương Tố gật đầu, xoay người đi về phía nhà chính.
Phòng khách của nhà chính không có ai. Người giúp việc nhìn thấy Phương Tố trở về thì hơi kinh ngạc:”Bà chủ, bà về rồi”.
Phương Tố gật gật đầu, nhấc chân bước lên lầu. Nhưng chỉ đi được hai bước, người giúp việc lại lên tiếng:”Bà muốn tìm ông chủ sao? Ông chủ không có ở nhà”.
Phương Tố sững sờ:”Không có nhà?”.
Người giúp việc nói:”Bà cụ đang ở trên lầu, bà cụ nói nếu bà muốn tìm bà cụ, có thể trực tiếp đến phòng của bà ấy”.
Phương Tố đứng yên tại chỗ, gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Bà cụ rất hiểu tính tình của bà ấy, biết bà ấy nhất định sẽ trở về tìm Trì Chúc nên đã để Trì Chúc tránh mặt.
Phương Tố suy nghĩ một chút, thở dài nói:”Được rồi, vậy tôi đi tìm bà cụ”.
Nói xong, bà ta dậm chân lên lầu.
Bà cụ đang trong phòng, trang phục vừa rồi vẫn chưa thay.
Bà đang ngồi trên ghế sofa dưới chân giường, tay cầm một cuốn album ảnh.
Album ảnh khá lớn, có rất nhiều rất nhiều ảnh.
Ở thời đại hiện tại, những bức ảnh như thế không còn thông dụng nữa, những bức ảnh này đều là chụp từ trước đây.
Bà cụ trên mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn những bức ảnh rất ôn hòa.
Phương Tố vừa bước vào, bà cụ biết ngay là bà ta, cũng không ngẩng đầu:”Lại đây, ngồi đi!”
Phương Tố hơi tức giận, cảm thấy mất mặt, mấy giây sau mới ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Bà cụ vẫn không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn album.
Bà cụ lật hai trang:”Nhìn này, bức ảnh này được chụp khi con và A Chúc kết hôn, gần 30 năm rồi”.
Bức ảnh đã được ép nhựa, đặt vào trong album, nó được bảo quản khá tốt.
Phương Tố liếc nhìn, bà ấy cũng không biết có bức ảnh này.
Khi đó bà ta thật sự rất trẻ, thân người cũng không mập mạp, trên mặt mang theo ý cười.
Bên cạnh là Trì Chúc, trông lịch lãm anh tuấn, hai người trước ống kính cong mắt cười.
Phương Tố ngẩn người một lúc, không nói gì. . truyện tiên hiệp hay
Bà cụ vuốt ve tấm ảnh, hơi xúc động:”Nhoáng một cái, đã nhiều năm như vậy”.
Bà cụ trầm mặc, nở nụ cười:” Cảm giác như chớp mắt một cái, đã trôi qua ba mươi năm. Vừa nãy ta lật những tấm hình này, không biết tại sao, đột nhiên ta lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Phương Tố:” Lúc đó con có chút câu nệ, nhìn A Chúc dường như hơi bài xích. Ta lúc đó cho rằng, hai người các con sau này sẽ không có cái gọi là sau này. Nhưng sau đó lại nghe nói, con nguyện ý muốn cùng A Chúc thử tiếp xúc tìm hiểu.”
Ánh mắt bà cụ ôn nhu:”Khi đó, ta thật sự rất thích con. Ta có thể nhìn thấy con không thích A Chúc cho lắm, nhưng con có thể nói muốn thử tiếp xúc qua lại, như vậy chắc hẳn là con cảm thấy nó cũng không tệ. Ta nghĩ, có lẽ con không muốn trực tiếp làm mất mặt A Chúc. Ta cảm thấy con là một cô gái rất tốt”.
Thật ra, thời điểm đó, bà cụ đã điều tra Phương Tố. Bà ấy đang tuổi thanh xuân, xung quanh không thiếu người theo đuổi.
Một số gia đình có điều kiện tương tự, đều coi bà ta là đối tượng để kết hôn.
Khi đó, bà ấy có thể lựa chọn Trì Chúc, nói rằng trước tiên bà ấy muốn làm bạn để tìm hiểu, bà cụ cảm thấy bà ấy không muốn làm Trì Chúc khó xử.
Vậy nên, đối với Phương Tố, bà cụ có một chút thiện cảm.
Phương Tố nhìn bà cụ, không hiểu sao lại thấp thỏm lo lắng.
Bà cụ chậm rãi đóng album lại, đồng thời thay đổi chủ đề:”Ta nghe nói con dùng tiền thuê người tìm Cố Tư gây phiền phức”.
Phương Tố sửng sốt, không ngờ bà cụ lại biết chuyện này.
Bà ta lắp bắp:”Làm sao, làm sao mẹ biết được?”
Bà cụ nhìn Phương Tố, cũng không tức giận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng:” Con làm như thế, không nghĩ đến hậu quả sao?”
Phương Tố sững sờ, bà ấy thực sự không nghĩ đến hậu quả.
Bà ta chỉ muốn trút giận thôi.
Bà cụ thở dài nói:”Bỏ đi. Hai người các con có hợp nhau không, ta không dám nói. Nhưng A Tố, nhà họ Trì thật sự không kham nổi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.