Chương 383
Thị Từ
20/08/2021
Nguyễn Thừa Phong quay đầu nhìn Mạnh Sướng một chút, cũng không cảm thấy kì lạ, có thể chỉ là bạn của Cố Tư hỏi giúp cô mà thôi.
Anh ta ừ một tiếng, gật đầu một cái, “Trì Uyên đúng là đã đi cùng cô ta, hơn nữa lúc đó còn đang ở trong quán rượu, bọn họ giống như là đã quen nhau từ trước, không giống như là mới gặp lần đầu tiên.”
Lời này của anh ta khiến Cố Tư vô cùng băn khoăn.
Ảnh chụp của cô gái kia thì Cố Tư đã từng nhìn thấy, qua trang phục có thể thấy được cô ta là người rất hay đi vào các hộp đêm.
Vậy thì chắc hẳn Trì Uyên đã biết cô ta từ trước.
Những chuyện như thế này, từ trước đến giờ không bao giờ nói rõ ràng được.
Mạnh Sướng có chút thất vọng, nhìn Nguyễn Thừa Phong, “Nói như vậy có nghĩa là, trước kia Trì Uyên đã từng cùng cô ta qua lại sao?”
Vấn đề này anh ta cũng không dám nói chắc chắn, bên phía truyền thông cũng không nói rõ, chỉ nói hai người kia đã rời đi cùng nhau, nên anh ta cũng không thể nói quá nhiều được.
Thế nên anh ta đành cười một tiếng.
Nhưng mà nụ cười này, lại giống như là đáp án.
Mạnh Sướng thở dài, “Thật là không ngờ tới, Trì Uyên lại là người như vậy.”
Cố Tư ở bên cạnh hừ cười, “Em đừng nghĩ ai cũng là người tốt, lúc em không nhìn thấy thì cũng không biết anh ta đã trở thành loại người gì rồi.”
Nguyễn Thừa Phong suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc trước Trì Uyên không phải là loại người như vậy, cậu ta rất biết kiềm chế, ngày trước anh gặp cậu ta, những giám đốc khác thấy phụ nữ thì liền đều mê đắm, chỉ có một mình cậu ta là không để phụ nữ vào mắt.”
Anh ta cũng hơi không hiểu, rốt cuộc tại sao Trì Uyên lại trở thành như bây giờ.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy, chuyện này có gì đó rất kì lạ.
Chẳng qua những lời này có chút không nói được, nói ra liền giống như là đang bênh vực cho Trì Uyên.
Nguyễn Thừa Phong cầm ly cà phê uống hết, sau đó đứng lên, “Anh còn có việc nên phải đi, Cố Tư, nếu như có thời gian thì đi qua thăm nhà họ Nguyễn một chút.”
Cố Tư ừ một tiếng, nghe rất miễn cưỡng, “Được, em biết rồi.”
Cô tiễn anh ta ra đến xe, chờ anh ta đi thì cô liền xoay người lại, đi vào trong tiệm.
Mạnh Sướng đứng trong quầy rượu, nhìn có chút không vui.
Cố Tư không suy nghĩ nhiều, “Em đến đây ăn trái cây đi, coi anh ta mang cái gì tới.”
Cô ấy rõ ràng là không có tâm trạng để ăn, thế nên Cố Tư liền đi qua mở giỏ hoa quả.
Bên trong là rất nhiều loại trái cây, trông vô cùng đầy đặn.
Có rất nhiều quả mà cô không biết là trái gì.
Giống như sống mà chưa hiểu được chuyện đời, bị đả kích mọi mặt.
Cố Tư cầm lấy một ít, rồi đi rửa hoa quả, sau đó nhìn Mạnh Sướng, “Sao em lại như người mất hồn vậy?”
Cô ấy miễn cưỡng cười một tiếng, “Em không có mất hồn, sau khi nghe anh ta nói, em liền cảm thấy có chút kinh ngạc.”
Cố Tư sửng sốt một chút, “Lời anh ta nói về Trì Uyên khiến em khiếp sợ như vậy sao?”
Mạnh Sướng rũ mắt, “Đúng vậy, em cũng không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ cảm thấy như vậy.”
Cô liền cười, “Chắc là do em chưa từng trải qua những chuyện như thế, nhưng việc này thật ra rất bình thường, con người ai cũng đều có hai mặt, ngày thường em thấy Trì Uyên đẹp trai lại gọn gàng, nhưng cái này cũng không chứng minh được rằng anh ấy không có khuyết điểm.”
Mạnh Sướng gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Hôm nay Cố Tư không có quá bận rộn, hiện tại vẫn chưa đến lúc tan làm, nhưng cô thấy Mạnh Sướng không có tâm trạng làm việc nên đành để cô ấy về nhà trước.
Lát nữa cửa hàng chắc cũng không đông khách, nên một mình cô hoàn toàn có thể trông coi.
Mạnh Sướng không từ chối, buổi trưa cô ấy ngủ trên bàn nên là có thể đã bị cảm lạnh, bây giờ mũi có chút không thoải mái.
Cố Tư vỗ bả vai cô ấy, “Em về trước đi, nhớ là phải uống nước gừng đấy, đừng chờ bị cảm lạnh rồi mới uống thuốc nhé.”
Mạnh Sướng nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới dọn đồ ra về.
Cố Tư ngồi bên cửa sổ, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có chút suy sụp.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không suy nghĩ gì.
Ngồi không bao lâu thì cô liền thấy được một gương mặt quen thuộc.
Là bà Trì.
Nhưng không phải chỉ có bà ấy, mà còn có cả Tùy Mị.
Cô ta mặc một váy dài, vô cùng thùy mị, hai người đứng chung một chỗ, nhìn thật giống như hai mẹ con.
Chắc là hai người vừa mới đi mua đồ xong, sau đó không biết vô tình hay cố ý mà đi ngang qua tiệm của Cố Tư.
Nhìn có vẻ như là Tùy Mị muốn vào, còn Phương Tố sau khi nhìn thấy bảng hiệu thì hơi do dự một chút.
Nhưng Tùy Mị đã đẩy cửa tiến vào.
Cố Tư tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích, “Nếu muốn ngồi trò chuyện ở đây, thì phải gọi món.”
Tùy Mị nhìn thực đơn trên tường, “Đi bộ đến chỗ này, cảm thấy hơi mệt rồi, gọi một phần đồ uống đi.”
Động tác của cô lười biếng, chậm rãi đứng lên, đi đến quầy bếp, “Cô uống gì?”
Tùy Mị gọi hai ly cà phê, sau đó suy nghĩ một lát, liền gọi thêm hai cái bánh ngọt, ăn tại chỗ.
Cố Tư ừ một tiếng, “Cô qua bên kia ngồi đợi đi.”
Sau khi Phương Tố đi vào, thì nhìn cô một chút, nhưng lần này vẻ mặt bà tốt hơn, không giống như lúc trước, là bộ dạng như Cố Tư nợ tiền của bà vậy.
Động tác của Cố Tư hơi chậm, có thể thấy là cô không hề gấp gáp.
Sau khi bà Trì ngồi xuống thì Tùy Mị liền cười một tiếng, “Lúc trước dì có tới nơi này chưa? Con thấy cửa hàng này của cô Cố rất tốt, sửa sang xong thì rất đẹp.”
Bà ừ một tiếng, “Dì tới đây mấy lần rồi.”
Những vấn đề này, rõ ràng là bà đã nói với Tùy Mị rồi.
Cô ta gật đầu một cái, giả vờ như là mới biết, “Dì có thích món nào ở đây không? Có thể giới thiệu cho con một chút.”
Bà Trì không hiểu nổi ý của cô ta, “Đồ ăn ở đây cũng không tệ.”
Tùy Mị cười, không nói nữa.
Sau khi Cố Tư làm xong đồ ăn thì liền đem qua, rồi ngay lập tức trở lại quầy bếp.
Cô lấy điện thoại di động ra, rồi lướt app Tiktok xem video ngắn.
Video ở trên đây không tệ, rất hay, lại còn vô cùng sáng tạo.
Cô căn bản không thích coi cái này, nhưng bây giờ thử một chút thì liền nghiện rồi.
Cô tập trung coi đến mức Tùy Mị gọi cô hai tiếng, cô cũng không trả lời.
Tùy Mị hé môi, nhìn thấy cô đang chơi điện thoại, liền cảm thấy cô là đang cố ý không trả lời.
Nhưng cô ta cũng không tức giận, quay đầu nhìn về phía Phương Tố, “Dì ơi, lần này A Uyên đi công tác thì khi nào trở về vậy ạ?.”
Bà cũng không biết tại sao, nhưng bà cảm thấy ngồi ở chỗ này thì có chút không tự nhiên.
Bà ừ một tiếng, “Thằng bé không nói, đi bao lâu còn phải phụ thuộc vào tình huống cụ thể nữa, nó nói đến lúc đó xem xét tình hình rồi mới quyết định.”
Tủy Mị gật đầu hai cái, “Hôm qua con có nói chuyện điện thoại với anh ấy, nhưng con lại nói về chuyện ở trên mạng, chứ không hỏi gì về chuyến công tác hết.”
Bà sửng sốt một chút, “Thật không?”
Cô ta lấy muỗng khuấy đều cà phê lên, cũng không uống, “Anh ấy còn nói con không nên nghĩ bậy, những tin tức kia đều là vớ vẩn, truyền thông chỉ muốn gây chú ý thôi.”
Phương Tố im lặng không lên tiếng, Tùy Mị vẫn tiếp tục nói, “A Uyên nói là bản thân cũng không thèm để ý đến những cái này, chỉ cần mình không làm thì không cần sợ những lời nói kia.”
Bà nhấp một ngụm cà phê, ồ một tiếng.
Bà cũng không biết lời nói của Tùy Mị là thật hay giả, nhưng bà vẫn cảm thấy những lời dường như không đúng lắm.
Lúc trước, bà cũng đã gọi điện cho con trai, Trì Uyên cũng thừa nhận mình lý trực khí tráng*.
*Lý trực khí tráng: Đây là thành ngữ, lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ.
Nhưng mà Tùy Mị nói như vậy, không phải cố ý để cho Cố Tư nghe sao?
Phương Tố cảm thấy những lời này nói ra cũng vô ích, đã không thể đối phó được ai, lại còn biến bản thân trở nên hẹp hòi.
Đây là lần đầu tiên bà nghĩ rằng, Tùy Mị ở trong chuyện này, lại không thoải mái được như Cố Tư.
Ánh mắt Phương Tố lướt qua Cố Tư một lát, cô nãy giờ vẫn đang nhìn vào điện thoại di động, rõ ràng là không để ý đến chuyện hai người vừa nói.
Bà liền thở dài, “Mị Mị, dì biết có quán cơm kia rất ngon, chúng ta qua đó một chút.”
Tùy Mị nhìn Phương Tố, cảm thấy thái độ hôm nay của bà không giống như bình thường.
Anh ta ừ một tiếng, gật đầu một cái, “Trì Uyên đúng là đã đi cùng cô ta, hơn nữa lúc đó còn đang ở trong quán rượu, bọn họ giống như là đã quen nhau từ trước, không giống như là mới gặp lần đầu tiên.”
Lời này của anh ta khiến Cố Tư vô cùng băn khoăn.
Ảnh chụp của cô gái kia thì Cố Tư đã từng nhìn thấy, qua trang phục có thể thấy được cô ta là người rất hay đi vào các hộp đêm.
Vậy thì chắc hẳn Trì Uyên đã biết cô ta từ trước.
Những chuyện như thế này, từ trước đến giờ không bao giờ nói rõ ràng được.
Mạnh Sướng có chút thất vọng, nhìn Nguyễn Thừa Phong, “Nói như vậy có nghĩa là, trước kia Trì Uyên đã từng cùng cô ta qua lại sao?”
Vấn đề này anh ta cũng không dám nói chắc chắn, bên phía truyền thông cũng không nói rõ, chỉ nói hai người kia đã rời đi cùng nhau, nên anh ta cũng không thể nói quá nhiều được.
Thế nên anh ta đành cười một tiếng.
Nhưng mà nụ cười này, lại giống như là đáp án.
Mạnh Sướng thở dài, “Thật là không ngờ tới, Trì Uyên lại là người như vậy.”
Cố Tư ở bên cạnh hừ cười, “Em đừng nghĩ ai cũng là người tốt, lúc em không nhìn thấy thì cũng không biết anh ta đã trở thành loại người gì rồi.”
Nguyễn Thừa Phong suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc trước Trì Uyên không phải là loại người như vậy, cậu ta rất biết kiềm chế, ngày trước anh gặp cậu ta, những giám đốc khác thấy phụ nữ thì liền đều mê đắm, chỉ có một mình cậu ta là không để phụ nữ vào mắt.”
Anh ta cũng hơi không hiểu, rốt cuộc tại sao Trì Uyên lại trở thành như bây giờ.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy, chuyện này có gì đó rất kì lạ.
Chẳng qua những lời này có chút không nói được, nói ra liền giống như là đang bênh vực cho Trì Uyên.
Nguyễn Thừa Phong cầm ly cà phê uống hết, sau đó đứng lên, “Anh còn có việc nên phải đi, Cố Tư, nếu như có thời gian thì đi qua thăm nhà họ Nguyễn một chút.”
Cố Tư ừ một tiếng, nghe rất miễn cưỡng, “Được, em biết rồi.”
Cô tiễn anh ta ra đến xe, chờ anh ta đi thì cô liền xoay người lại, đi vào trong tiệm.
Mạnh Sướng đứng trong quầy rượu, nhìn có chút không vui.
Cố Tư không suy nghĩ nhiều, “Em đến đây ăn trái cây đi, coi anh ta mang cái gì tới.”
Cô ấy rõ ràng là không có tâm trạng để ăn, thế nên Cố Tư liền đi qua mở giỏ hoa quả.
Bên trong là rất nhiều loại trái cây, trông vô cùng đầy đặn.
Có rất nhiều quả mà cô không biết là trái gì.
Giống như sống mà chưa hiểu được chuyện đời, bị đả kích mọi mặt.
Cố Tư cầm lấy một ít, rồi đi rửa hoa quả, sau đó nhìn Mạnh Sướng, “Sao em lại như người mất hồn vậy?”
Cô ấy miễn cưỡng cười một tiếng, “Em không có mất hồn, sau khi nghe anh ta nói, em liền cảm thấy có chút kinh ngạc.”
Cố Tư sửng sốt một chút, “Lời anh ta nói về Trì Uyên khiến em khiếp sợ như vậy sao?”
Mạnh Sướng rũ mắt, “Đúng vậy, em cũng không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ cảm thấy như vậy.”
Cô liền cười, “Chắc là do em chưa từng trải qua những chuyện như thế, nhưng việc này thật ra rất bình thường, con người ai cũng đều có hai mặt, ngày thường em thấy Trì Uyên đẹp trai lại gọn gàng, nhưng cái này cũng không chứng minh được rằng anh ấy không có khuyết điểm.”
Mạnh Sướng gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Hôm nay Cố Tư không có quá bận rộn, hiện tại vẫn chưa đến lúc tan làm, nhưng cô thấy Mạnh Sướng không có tâm trạng làm việc nên đành để cô ấy về nhà trước.
Lát nữa cửa hàng chắc cũng không đông khách, nên một mình cô hoàn toàn có thể trông coi.
Mạnh Sướng không từ chối, buổi trưa cô ấy ngủ trên bàn nên là có thể đã bị cảm lạnh, bây giờ mũi có chút không thoải mái.
Cố Tư vỗ bả vai cô ấy, “Em về trước đi, nhớ là phải uống nước gừng đấy, đừng chờ bị cảm lạnh rồi mới uống thuốc nhé.”
Mạnh Sướng nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới dọn đồ ra về.
Cố Tư ngồi bên cửa sổ, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có chút suy sụp.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không suy nghĩ gì.
Ngồi không bao lâu thì cô liền thấy được một gương mặt quen thuộc.
Là bà Trì.
Nhưng không phải chỉ có bà ấy, mà còn có cả Tùy Mị.
Cô ta mặc một váy dài, vô cùng thùy mị, hai người đứng chung một chỗ, nhìn thật giống như hai mẹ con.
Chắc là hai người vừa mới đi mua đồ xong, sau đó không biết vô tình hay cố ý mà đi ngang qua tiệm của Cố Tư.
Nhìn có vẻ như là Tùy Mị muốn vào, còn Phương Tố sau khi nhìn thấy bảng hiệu thì hơi do dự một chút.
Nhưng Tùy Mị đã đẩy cửa tiến vào.
Cố Tư tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích, “Nếu muốn ngồi trò chuyện ở đây, thì phải gọi món.”
Tùy Mị nhìn thực đơn trên tường, “Đi bộ đến chỗ này, cảm thấy hơi mệt rồi, gọi một phần đồ uống đi.”
Động tác của cô lười biếng, chậm rãi đứng lên, đi đến quầy bếp, “Cô uống gì?”
Tùy Mị gọi hai ly cà phê, sau đó suy nghĩ một lát, liền gọi thêm hai cái bánh ngọt, ăn tại chỗ.
Cố Tư ừ một tiếng, “Cô qua bên kia ngồi đợi đi.”
Sau khi Phương Tố đi vào, thì nhìn cô một chút, nhưng lần này vẻ mặt bà tốt hơn, không giống như lúc trước, là bộ dạng như Cố Tư nợ tiền của bà vậy.
Động tác của Cố Tư hơi chậm, có thể thấy là cô không hề gấp gáp.
Sau khi bà Trì ngồi xuống thì Tùy Mị liền cười một tiếng, “Lúc trước dì có tới nơi này chưa? Con thấy cửa hàng này của cô Cố rất tốt, sửa sang xong thì rất đẹp.”
Bà ừ một tiếng, “Dì tới đây mấy lần rồi.”
Những vấn đề này, rõ ràng là bà đã nói với Tùy Mị rồi.
Cô ta gật đầu một cái, giả vờ như là mới biết, “Dì có thích món nào ở đây không? Có thể giới thiệu cho con một chút.”
Bà Trì không hiểu nổi ý của cô ta, “Đồ ăn ở đây cũng không tệ.”
Tùy Mị cười, không nói nữa.
Sau khi Cố Tư làm xong đồ ăn thì liền đem qua, rồi ngay lập tức trở lại quầy bếp.
Cô lấy điện thoại di động ra, rồi lướt app Tiktok xem video ngắn.
Video ở trên đây không tệ, rất hay, lại còn vô cùng sáng tạo.
Cô căn bản không thích coi cái này, nhưng bây giờ thử một chút thì liền nghiện rồi.
Cô tập trung coi đến mức Tùy Mị gọi cô hai tiếng, cô cũng không trả lời.
Tùy Mị hé môi, nhìn thấy cô đang chơi điện thoại, liền cảm thấy cô là đang cố ý không trả lời.
Nhưng cô ta cũng không tức giận, quay đầu nhìn về phía Phương Tố, “Dì ơi, lần này A Uyên đi công tác thì khi nào trở về vậy ạ?.”
Bà cũng không biết tại sao, nhưng bà cảm thấy ngồi ở chỗ này thì có chút không tự nhiên.
Bà ừ một tiếng, “Thằng bé không nói, đi bao lâu còn phải phụ thuộc vào tình huống cụ thể nữa, nó nói đến lúc đó xem xét tình hình rồi mới quyết định.”
Tủy Mị gật đầu hai cái, “Hôm qua con có nói chuyện điện thoại với anh ấy, nhưng con lại nói về chuyện ở trên mạng, chứ không hỏi gì về chuyến công tác hết.”
Bà sửng sốt một chút, “Thật không?”
Cô ta lấy muỗng khuấy đều cà phê lên, cũng không uống, “Anh ấy còn nói con không nên nghĩ bậy, những tin tức kia đều là vớ vẩn, truyền thông chỉ muốn gây chú ý thôi.”
Phương Tố im lặng không lên tiếng, Tùy Mị vẫn tiếp tục nói, “A Uyên nói là bản thân cũng không thèm để ý đến những cái này, chỉ cần mình không làm thì không cần sợ những lời nói kia.”
Bà nhấp một ngụm cà phê, ồ một tiếng.
Bà cũng không biết lời nói của Tùy Mị là thật hay giả, nhưng bà vẫn cảm thấy những lời dường như không đúng lắm.
Lúc trước, bà cũng đã gọi điện cho con trai, Trì Uyên cũng thừa nhận mình lý trực khí tráng*.
*Lý trực khí tráng: Đây là thành ngữ, lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ.
Nhưng mà Tùy Mị nói như vậy, không phải cố ý để cho Cố Tư nghe sao?
Phương Tố cảm thấy những lời này nói ra cũng vô ích, đã không thể đối phó được ai, lại còn biến bản thân trở nên hẹp hòi.
Đây là lần đầu tiên bà nghĩ rằng, Tùy Mị ở trong chuyện này, lại không thoải mái được như Cố Tư.
Ánh mắt Phương Tố lướt qua Cố Tư một lát, cô nãy giờ vẫn đang nhìn vào điện thoại di động, rõ ràng là không để ý đến chuyện hai người vừa nói.
Bà liền thở dài, “Mị Mị, dì biết có quán cơm kia rất ngon, chúng ta qua đó một chút.”
Tùy Mị nhìn Phương Tố, cảm thấy thái độ hôm nay của bà không giống như bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.