Chương 538
Thị Từ
14/09/2021
Chương Tự Chi nghĩ đến cái gì là làm ngay, lập tức liền bảo Cố Tư gọi điện thoại cho Trì Uyên, bảo anh tối nay qua.
Anh ta dường như quên mất bữa cơm lần trước đã xấu hổ đến như thế nào mà còn bảo Phương Tố gọi điện thoại cho cả Trì Chúc và Lâm Chí Dương.
Còn nói là người càng đông càng vui nữa chứ.
Phương Tố nói nhanh, “Ông Lâm chắc là không có thời gian đâu, tôi gọi bảo Trì Chúc qua vậy.”
Nhìn một cái là biết bà ta thiên vị ai hơn.
Dù sao thì Chương Tự Chi cũng không thân quen với Lâm Chí Dương lắm nên khẽ gật đầu, “Cũng được, cũng được.”
Anh ta lập tức đi ra khỏi phòng riêng gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị bữa tối.
Có cảm giác như Chương Tự Chi của lúc trước đã quay trở về.
Cố Tư ghé vào trên bàn mạt chược, cô có chút nhịn không được mà muốn cười.
Những cảm xúc gần đây của Chương Tự Chi gần đây hầu hết đều bị Lương Ninh Như chi phối.
Một lúc sau, Cố Tư gọi điện thoại cho Trì Uyên, nói anh tối nay qua đây dùng bữa.
Nhưng Trì Uyên rõ ràng có chút do dự, anh nói tối nay có thể anh sẽ có chuyện phải làm.
Cố Tư cũng không kì kèo lắm nên cô nói nếu như anh có chuyện thì anh cứ bận trước đi, bên này không sao đâu. Dù sao chỉ là mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cũng không quan trọng lắm, có tới hay không cũng không có vấn đề gì.
Trì Uyên liền ừ một tiếng, “Để anh xem thử có thể nhanh làm cho xong không, nếu có thể thì anh sẽ qua.”
Cố Tư cũng không hỏi anh phải đi bận cái gì, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc dặn dò anh nhất định phải chú ý an toàn.
Trì Uyên nở nụ cười, “Em yên tâm đi, vẫn chưa có ai có thể chạm vào anh đâu.”
Anh tự tin như vậy, Cố Tư cũng rất yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư quay qua nhìn Phương Tố một chút. Phương Tố vẫn chưa gọi điện thoại cho Trì Chúc.
Nhìn bà ta như vậy dường như là đang có chút băn khoăn.
Giọng điệu Cố Tư mang theo ý cười nói, “Gọi điện thoại đi chứ, làm gì mà lại ngại ngùng rồi.”
Phương Tố vén tóc một chút, “Cũng không biết mở đầu nên nói như thế nào.”
Nếu Trì Uyên tới, có thể Trì Uyên sẽ tiện đường gọi Trì Chúc đến luôn, như vậy cũng không cần bà ta phải nói.
Cố Tư cười lên, “Cái gì mà không biết nói như thế nào chứ? Không phải bây giờ quan hệ của hai người rất tốt à? Thì cứ nói hẹn ông ấy tới ăn một bữa vậy thôi, tôi cảm thấy rất bình thường mà.”
Thật ra Phương Tố cũng cảm thấy bà ta nghĩ hơi nhiều, trước kia bà ta da mặt dày hơn cái này nhiều, cũng chỉ là mở miệng gọi Trì Chúc qua dùng cơm, cũng không phải cái gì không mở miệng nói ra nổi.
Phương Tố hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại đứng lên, “Tôi ra ngoài gọi vậy.”
Cố Tư cũng không nói gì mà chỉ nhìn Phương Tố đi ra khỏi phòng,sau đó cô thở dài một hơi.
Trước đó đúng là cô có nói Phương Tố nên làm bộ một chút nhưng rõ ràng bây giờ Phương Tố lại hơi làm bộ quá mức rồi.
Gì thì gì vẫn phải chủ động một chút chứ.
Bên kia, Phương Tố ra khỏi phòng rồi đi đến đứng cạnh bệ cửa sổ trong hành lang.
Thật ra bà ta cũng không biết tại sao bà ta lại có chút ngại ngùng.
Trước đó Trì Chúc đến nhà bà ta rồi nói mấy câu lập lờ nước đôi.
Ông ta hỏi bà ta ở đây thoải mái hơn hay ở nhà tổ thoải mái hơn.
Lúc ấy bà ta cũng không biết trả lời thế nào cho phải nên chỉ nói một câu cũng được.
Trì Chúc lại cười rồi nói chỗ ở của bà ta nhìn rất ấm áp, ông ta cũng muốn tới đây ở.
Ông ta nói ra lời này thật sự khiến trong lòng Phương Tố lộn qua lộn lại mấy vòng.
Bà ta hơi sợ bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng rồi lại hơi cảm thấy bà ta không có nghĩ sai.
Cảm giác rối ren này khiến bà ta vừa nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Chúc thì rất khẩn trương.
Cảm giác này là thứ mà bà ta đã không có khi còn trẻ.
Lúc đó bà ta đi xem mắt với Trì Chúc, nói thật ra bà ta cũng không hài lòng với Trì Chúc lắm.
Cũng không phải là bà ta không thích ngoại hình hay gia thế của ông ta mà là bà ta biết trước bà ta Trì Chúc đã có tình cảm với Cổ Nhan rồi.
Bà ta không muốn trở thành người thay thế cho người khác nên ngay từ đầu bà ta đã không muốn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là những người trong nhà họ Phương đều nói Trì Chúc rất tốt, mà lúc đó bà ta cũng không có mục tiêu thay thế nào nên cuối cùng bà ta vẫn đồng ý.
Bà ta và Trì Chúc không trải qua quá trình yêu đương mà trực tiếp đi vào hôn nhân, hai người cùng nhau va vấp rèn luyện trong cuộc sống hôn nhân của chính họ.
Đến cuối cùng thật ra Phương Tố cũng không chắc tình cảm giữa bà ta và Trì Chúc rốt cuộc là tình yêu hay là tình thân.
Phương Tố do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại đi.
Trì Chúc nghe máy rất nhanh, giọng nói mặc dù đều đều nhưng nghe qua rất nhẹ nhàng dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”
Phương Tố để bản thân thoải mái nhất có thể, “Tối nay có muốn cùng nhau dùng một bữa không?”
Trì Chúc lập tức nở nụ cười, “Được.”
Phương Tố tiếp tục nói, “Ở chỗ Club của Chương Tự Chi, Tiểu Tư cũng ở đây.”
Trì Chúc ở đầu dây bên kia dừng một chút nhưng giọng nói không thay đổi nhiều, “Tôi còn tưởng chỉ có hai chúng ta chứ.”
Ông ta vừa nói xong lời này Phương Tố không hiểu sao thấy mặt hơi nóng.
Bà ta ho khan hai tiếng, “Thì chỉ là mọi người muốn cùng nhau ăn cơm cho đông vui chút thôi.”
Trì Chúc vẫn ừ một tiếng, “Được rồi, tan tầm tôi qua đó luôn.”
Phương Tố lập tức cúp điện thoại.
Cúp máy xong bà ta lại cảm thấy hơi ảo não. Thật là vô dụng mà, đỏ mặt cái gì chứ, ngại cái gì chứ, lại còn xấu hổ cái gì chứ, cũng từng này tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu.
Mà Trì Chúc cúp máy lập tức cười nhỏ mấy lần. Cho dù cách điện thoại nhưng ông ta vẫn nghe được giọng điệu ngượng nghịu của Phương Tố.
Ông ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà ta lúc đó nữa
Trì Chúc cảm thấy còn khá là thú vị.
Ông ta đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem một số tài liệu, sau đó ông ta gọi trợ lý qua rồi lại sắp xếp một số việc đi ra ngoài.
Chờ mọi việc xong xuôi, ông ta nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tan làm rồi.
Trì Chúc thu dọn một số đồ đạc sau đó đến phòng làm việc của Trì Uyên hỏi anh có muốn đi cùng không.
Ai ngờ Trì Uyên đã không ở đây nữa.
Trì Chúc nghĩ Trì Uyên cũng đi qua chỗ Chương Tự Chi nên cũng không nghĩ nhiều mà đi thang máy thẳng xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy đến sảnh chính, Trì Chúc lại dừng lại.
Cổ Nhan đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh chính.
Nhìn bà ta như vậy rõ ràng là đang chờ ông ta rồi.
Cổ Nhan đang xem điện thoại nên không thấy Trì Chúc đi tới.
Trì Chúc đi đến trước mặt bà ta rồi dừng lại, “Sao bà lại tới đây vậy?”
Cổ Nhan vội vàng ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười, “Tôi đi ngang qua, lại thấy cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên chờ một chút. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Trì Chúc không chút do dự nói, “Hôm nay chắc là không được rồi, tôi đã hẹn A Tố.”
Cổ Nhan dừng lại. Cho dù bà ta đã cố gắng che giấu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn có điều thay đổi.
Bà ta gật đầu, “Ông hẹn bà ấy rồi à?”
Trì Chúc ừ một tiếng, “Đúng vậy. Tôi hẹn bà ấy rồi nên không thể đi ăn với bà được.”
Cổ Nhan lập tức đứng lên, “Không sao đâu, tôi cũng không có chuyện gì, vậy ông đi đi, tôi về nhà trước đây.”
Trì Chúc cùng nhau đi ra khỏi sảnh chính với Cổ Nhan.
Ông ta cũng không nói muốn tiễn Cổ Nhan mà lái xe rời đi luôn.
Cổ Nhan vẫn đứng ở bên đường nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã rời đi.
Trước đây Trì Chúc chưa bao giờ từ chối bà ta một cách kiên quyết như vậy.
Ông ta dường như đã quen làm một người hiền lành, chỉ cần đủ khả năng ông ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Chuyện như hôm nay ông ta không đồng ý ăn cơm với bà ta là chuyện bình thường, nhưng bây giờ bà ta vẫn còn đứng ở ven đường mà ông ta lại nhìn cũng không thèm nhìn một chút đã lái xe đi rồi.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Vì vậy, người đàn ông này chắc là đang cố gắng vạch ra một ranh giới rõ ràng với bà.
Anh ta dường như quên mất bữa cơm lần trước đã xấu hổ đến như thế nào mà còn bảo Phương Tố gọi điện thoại cho cả Trì Chúc và Lâm Chí Dương.
Còn nói là người càng đông càng vui nữa chứ.
Phương Tố nói nhanh, “Ông Lâm chắc là không có thời gian đâu, tôi gọi bảo Trì Chúc qua vậy.”
Nhìn một cái là biết bà ta thiên vị ai hơn.
Dù sao thì Chương Tự Chi cũng không thân quen với Lâm Chí Dương lắm nên khẽ gật đầu, “Cũng được, cũng được.”
Anh ta lập tức đi ra khỏi phòng riêng gọi nhân viên phục vụ chuẩn bị bữa tối.
Có cảm giác như Chương Tự Chi của lúc trước đã quay trở về.
Cố Tư ghé vào trên bàn mạt chược, cô có chút nhịn không được mà muốn cười.
Những cảm xúc gần đây của Chương Tự Chi gần đây hầu hết đều bị Lương Ninh Như chi phối.
Một lúc sau, Cố Tư gọi điện thoại cho Trì Uyên, nói anh tối nay qua đây dùng bữa.
Nhưng Trì Uyên rõ ràng có chút do dự, anh nói tối nay có thể anh sẽ có chuyện phải làm.
Cố Tư cũng không kì kèo lắm nên cô nói nếu như anh có chuyện thì anh cứ bận trước đi, bên này không sao đâu. Dù sao chỉ là mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cũng không quan trọng lắm, có tới hay không cũng không có vấn đề gì.
Trì Uyên liền ừ một tiếng, “Để anh xem thử có thể nhanh làm cho xong không, nếu có thể thì anh sẽ qua.”
Cố Tư cũng không hỏi anh phải đi bận cái gì, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc dặn dò anh nhất định phải chú ý an toàn.
Trì Uyên nở nụ cười, “Em yên tâm đi, vẫn chưa có ai có thể chạm vào anh đâu.”
Anh tự tin như vậy, Cố Tư cũng rất yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư quay qua nhìn Phương Tố một chút. Phương Tố vẫn chưa gọi điện thoại cho Trì Chúc.
Nhìn bà ta như vậy dường như là đang có chút băn khoăn.
Giọng điệu Cố Tư mang theo ý cười nói, “Gọi điện thoại đi chứ, làm gì mà lại ngại ngùng rồi.”
Phương Tố vén tóc một chút, “Cũng không biết mở đầu nên nói như thế nào.”
Nếu Trì Uyên tới, có thể Trì Uyên sẽ tiện đường gọi Trì Chúc đến luôn, như vậy cũng không cần bà ta phải nói.
Cố Tư cười lên, “Cái gì mà không biết nói như thế nào chứ? Không phải bây giờ quan hệ của hai người rất tốt à? Thì cứ nói hẹn ông ấy tới ăn một bữa vậy thôi, tôi cảm thấy rất bình thường mà.”
Thật ra Phương Tố cũng cảm thấy bà ta nghĩ hơi nhiều, trước kia bà ta da mặt dày hơn cái này nhiều, cũng chỉ là mở miệng gọi Trì Chúc qua dùng cơm, cũng không phải cái gì không mở miệng nói ra nổi.
Phương Tố hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại đứng lên, “Tôi ra ngoài gọi vậy.”
Cố Tư cũng không nói gì mà chỉ nhìn Phương Tố đi ra khỏi phòng,sau đó cô thở dài một hơi.
Trước đó đúng là cô có nói Phương Tố nên làm bộ một chút nhưng rõ ràng bây giờ Phương Tố lại hơi làm bộ quá mức rồi.
Gì thì gì vẫn phải chủ động một chút chứ.
Bên kia, Phương Tố ra khỏi phòng rồi đi đến đứng cạnh bệ cửa sổ trong hành lang.
Thật ra bà ta cũng không biết tại sao bà ta lại có chút ngại ngùng.
Trước đó Trì Chúc đến nhà bà ta rồi nói mấy câu lập lờ nước đôi.
Ông ta hỏi bà ta ở đây thoải mái hơn hay ở nhà tổ thoải mái hơn.
Lúc ấy bà ta cũng không biết trả lời thế nào cho phải nên chỉ nói một câu cũng được.
Trì Chúc lại cười rồi nói chỗ ở của bà ta nhìn rất ấm áp, ông ta cũng muốn tới đây ở.
Ông ta nói ra lời này thật sự khiến trong lòng Phương Tố lộn qua lộn lại mấy vòng.
Bà ta hơi sợ bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng rồi lại hơi cảm thấy bà ta không có nghĩ sai.
Cảm giác rối ren này khiến bà ta vừa nghĩ đến việc gọi điện cho Trì Chúc thì rất khẩn trương.
Cảm giác này là thứ mà bà ta đã không có khi còn trẻ.
Lúc đó bà ta đi xem mắt với Trì Chúc, nói thật ra bà ta cũng không hài lòng với Trì Chúc lắm.
Cũng không phải là bà ta không thích ngoại hình hay gia thế của ông ta mà là bà ta biết trước bà ta Trì Chúc đã có tình cảm với Cổ Nhan rồi.
Bà ta không muốn trở thành người thay thế cho người khác nên ngay từ đầu bà ta đã không muốn đồng ý cuộc hôn nhân này.
Chỉ là những người trong nhà họ Phương đều nói Trì Chúc rất tốt, mà lúc đó bà ta cũng không có mục tiêu thay thế nào nên cuối cùng bà ta vẫn đồng ý.
Bà ta và Trì Chúc không trải qua quá trình yêu đương mà trực tiếp đi vào hôn nhân, hai người cùng nhau va vấp rèn luyện trong cuộc sống hôn nhân của chính họ.
Đến cuối cùng thật ra Phương Tố cũng không chắc tình cảm giữa bà ta và Trì Chúc rốt cuộc là tình yêu hay là tình thân.
Phương Tố do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại đi.
Trì Chúc nghe máy rất nhanh, giọng nói mặc dù đều đều nhưng nghe qua rất nhẹ nhàng dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”
Phương Tố để bản thân thoải mái nhất có thể, “Tối nay có muốn cùng nhau dùng một bữa không?”
Trì Chúc lập tức nở nụ cười, “Được.”
Phương Tố tiếp tục nói, “Ở chỗ Club của Chương Tự Chi, Tiểu Tư cũng ở đây.”
Trì Chúc ở đầu dây bên kia dừng một chút nhưng giọng nói không thay đổi nhiều, “Tôi còn tưởng chỉ có hai chúng ta chứ.”
Ông ta vừa nói xong lời này Phương Tố không hiểu sao thấy mặt hơi nóng.
Bà ta ho khan hai tiếng, “Thì chỉ là mọi người muốn cùng nhau ăn cơm cho đông vui chút thôi.”
Trì Chúc vẫn ừ một tiếng, “Được rồi, tan tầm tôi qua đó luôn.”
Phương Tố lập tức cúp điện thoại.
Cúp máy xong bà ta lại cảm thấy hơi ảo não. Thật là vô dụng mà, đỏ mặt cái gì chứ, ngại cái gì chứ, lại còn xấu hổ cái gì chứ, cũng từng này tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu.
Mà Trì Chúc cúp máy lập tức cười nhỏ mấy lần. Cho dù cách điện thoại nhưng ông ta vẫn nghe được giọng điệu ngượng nghịu của Phương Tố.
Ông ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà ta lúc đó nữa
Trì Chúc cảm thấy còn khá là thú vị.
Ông ta đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục xem một số tài liệu, sau đó ông ta gọi trợ lý qua rồi lại sắp xếp một số việc đi ra ngoài.
Chờ mọi việc xong xuôi, ông ta nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tan làm rồi.
Trì Chúc thu dọn một số đồ đạc sau đó đến phòng làm việc của Trì Uyên hỏi anh có muốn đi cùng không.
Ai ngờ Trì Uyên đã không ở đây nữa.
Trì Chúc nghĩ Trì Uyên cũng đi qua chỗ Chương Tự Chi nên cũng không nghĩ nhiều mà đi thang máy thẳng xuống lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy đến sảnh chính, Trì Chúc lại dừng lại.
Cổ Nhan đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh chính.
Nhìn bà ta như vậy rõ ràng là đang chờ ông ta rồi.
Cổ Nhan đang xem điện thoại nên không thấy Trì Chúc đi tới.
Trì Chúc đi đến trước mặt bà ta rồi dừng lại, “Sao bà lại tới đây vậy?”
Cổ Nhan vội vàng ngẩng đầu, sau đó nở nụ cười, “Tôi đi ngang qua, lại thấy cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên chờ một chút. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Trì Chúc không chút do dự nói, “Hôm nay chắc là không được rồi, tôi đã hẹn A Tố.”
Cổ Nhan dừng lại. Cho dù bà ta đã cố gắng che giấu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn có điều thay đổi.
Bà ta gật đầu, “Ông hẹn bà ấy rồi à?”
Trì Chúc ừ một tiếng, “Đúng vậy. Tôi hẹn bà ấy rồi nên không thể đi ăn với bà được.”
Cổ Nhan lập tức đứng lên, “Không sao đâu, tôi cũng không có chuyện gì, vậy ông đi đi, tôi về nhà trước đây.”
Trì Chúc cùng nhau đi ra khỏi sảnh chính với Cổ Nhan.
Ông ta cũng không nói muốn tiễn Cổ Nhan mà lái xe rời đi luôn.
Cổ Nhan vẫn đứng ở bên đường nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã rời đi.
Trước đây Trì Chúc chưa bao giờ từ chối bà ta một cách kiên quyết như vậy.
Ông ta dường như đã quen làm một người hiền lành, chỉ cần đủ khả năng ông ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Chuyện như hôm nay ông ta không đồng ý ăn cơm với bà ta là chuyện bình thường, nhưng bây giờ bà ta vẫn còn đứng ở ven đường mà ông ta lại nhìn cũng không thèm nhìn một chút đã lái xe đi rồi.
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Vì vậy, người đàn ông này chắc là đang cố gắng vạch ra một ranh giới rõ ràng với bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.