Chương 745
Thị Từ
20/11/2021
Lương Ninh Như quay đầu nhìn qua Chương Tự Chi, nói vâng với bà Lương: “Con hỏi một chút.”
Chờ đến khi Lương Ninh Như cúp điện thoại, không đợi Lương Ninh Như nói, Chương Tự Chi đã cười trước: “Có phải là muốn hỏi sính lễ bao nhiêu tiền không?”
Lương Ninh Như đặt điện thoại trở lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Sau khi chúng ta rời đi, mấy người hàng xóm kia đều xông vào nhà, còn giúp đỡ tra xem thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền, nhưng lại không nói cho mẹ em biết. Sau khi bọn họ tra ra tất cả liền rời đi, trong lòng mẹ mẹ em không yên tâm, gọi tới hỏi xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.”
Chương Tự Chỉ cười ra tiếng: “Mấy người
đó sao lại có thể thích tham gia vào chuyện
của nhà người khác thế nhỉ?”
Lương Ninh Như dựa lưng vào ghế, hơi
hoạt động bả vai một chút: “Em cảm thấy
bọn họ chắc là muốn tới xem chuyện cười
của em, chỉ mong sao số tiền trong thẻ
ngân hàng tương đối ít, rồi sau đó em lại sẽ
trở thành nhân vật chính trong câu chuyện
của mấy người trong thôn.”
Chương Tự chỉ kéo tay Lương Ninh Như
hôn lên: “Yên tâm đi, anh sẽ không cho bọn
họ có cơ hội đó đâu.”
Lương Ninh Như lại gần: “Vậy là bao nhiêu?
Anh nói cho em biết, cho em một con số
đì.”
Chương Tự Chi cong môi, chỉ nhéo nhéo tay của Lương Ninh Như, cuối cũng vẫn không.
nói lời nào.
Hai người về đến nhà, Lương Ninh Như sửa
soạn một chút đi tới công ty, Chương Tự
Chỉ ở bên kia cũng còn có việc.
Sau khi đến công ty, Lương Ninh Như gọi điện cho bà Lương, bảo là Chương Tự Chi không nói bao nhiêu tiền, bảo cô tự tra lại mà xem.
Bà Lương a một tiếng, cũng không có cái gì gọi là thất vọng.
Thật ra hai người cũng có thể mơ hồ nhận ra tiền đưa không hề ít.
Bà Lương cảm khái: “Trước kia đã nghĩ đến kiếm nhiều tiền một chút, cải thiện cuộc sống gia đình. Bây giờ đột nhiên có tiền rồi, lại cảm thấy cũng chẳng có chuyện gì hết.”
Lương Ninh Như bật cười: “Quả thật là chẳng có chuyện gì, chủ yếu vẫn là chúng ta chậm rãi sống từng ngày thôi.”
Bà Lương dừng lại một chút rồi nói: “Sau khi các con rời đi, mẹ cho rằng trong thôn lại sẽ có một loạt tin đồn bịa đặt. Lần này không biết có chuyện gì, mọi người đều im miệng, cũng không thấy ai nói ra cái gì.”
Lương Ninh Như lập tức hiểu ra: “Có lẽ bởi vì sính lễ quả thật nhiều, khiến cho bọn bọ không tìm ra được cái gì mà bịa đặt. mấy người đó cũng không thể ra ngoài khen con lấy được chồng giàu có đẹp trai được.”
Bà Lương ở bên cạnh à một tiếng, hình như mới phản ứng lại.
Lương Ninh Như dạy bà Lương như thế nào tra được số tiền trong thẻ ngân hàng, sau khi cúp điện thoại liền gửi tin nhắn tới, từng bước từng bước chỉ cho bà.
Cuối cũng cô đặt điện thoại xuống, dựa lưng và ghế, không thể không nói trong lòng cô có chút vui vẻ.
Tuy cô thật sự không để ý mấy người phụ nữ lắm chuyện đó nói cái gì, nhưng ít nhiều cũng hi vọng có thể đánh vào mặt mấy người bọn họ.
Chương Tự Chi thật sự là đã cho cô mặt mũi.
Lương Ninh Như chịu đựng ở phòng tập thể hình đến sẩm tối, thật sự là chẳng có chuyện gì để làm cả.
Cô gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, không bảo Chương Tự Chi qua đón, chỉ hỏi Chương Tự Chi đang ở đâu, cô tới tìm anh.
Chương Tự Chi ở bên kia hình như đang rất bận rộn, đưa cho Lương Ninh Như địa chỉ, dặn dò cô đi đường cẩn thận.
Lương Ninh Như ra ngoài lái xe rời đi, lúc này là giờ cao điểm tan làm, đường vô cùng tắc.
Lái xe một lúc liền dừng lại, phía trước hình như có hai chiếc xe va chạm.
Lương Ninh Như cũng không sốt ruột, hạ cửa xe xuống tựa vào bên canh, nhìn ra bên ngoài.
Nhìn như vậy không đến một lúc, liền nhìn thấy người quen ở trên đường.
Từ Giai Ninh khoác tay một người đàn ông, vừa đi vừa cười, Người đàn ông mím môi không nhìn Từ Giai Ninh, nhưng rõ ràng là rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Lương Ninh Như ngạc nhiên. Điều này lại khiến cho cô vô cùng bất ngờ, xem ra Từ Giai Ninh đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh Chương Tự Chi rồi.
Hai người từ chiếc xe bên cạnh đi qua, ai cũng không nhìn thấy Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lại nhìn thấy vẻ mặt của Từ Giai Ninh rất rõ ràng, khuôn mặt cô đều mang theo ý cười, là thật sự vui vẻ.
Người đàn ông kia không giống với Chương Tự Chi, lúc không có biểu hiện gì, cả người đều mang theo sự chính trực.
Lương Ninh Như chậm rãi thở dài một hơi, như vậy cũng rất tốt.
Tối qua trước khi đi ngủ, thật ra cô còn nghĩ đến Từ Giai Ninh.
Chủ yếu là cô tự mình nghĩ nhiều, lo lắng mình và Chương Tự Chi kết hôn, có nên mời người bạn gái cũ này hay không.
Nếu như mời thì lại tỏ ra mình đang khoe khoang, nếu như không mời, Lương Ninh Như lại cảm thấy hình như bản thân quá hẹp hòi.
Hiện tại nhìn thấy đã có người ở bên cạnh Từ Giai Ninh, tất cả rối rắm của cô cũng đã được buông xuống.
Qua một lúc, giao thông được khai thông, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Nơi Lương Ninh Như đến là một khách sạn, Chương Tự Chi đang ở cửa khách sạn chờ cô.
Xe còn chưa dừng, Lương Ninh Như đã nhìn thấy anh rồi.
Chương Tự Chi hai tay đút vào túi, tựa lên cây cột ở bên cạnh khách sạn, miệng ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.
Cái dáng vẻ cà lơ cà phất này của anh, nếu là trước đây, khẳng định sẽ làm cho Lương Ninh Như vô cùng ghét bỏ.
Nhưng hiện giờ Lương Ninh Như nhìn mỗi một động tác của anh đều cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Trả xong tiền xe, Lương Ninh Như xuống xe, chầm chậm đi về hướng của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vừa nâng mắt liền nhìn thấy cô, anh cầm điều thuốc trong miệng xuống, vân vê ở trong lòng bàn tay, sau đó đi tới đón: “Anh ở đây….”
Lời nói còn chưa nói xong, Lương Ninh Như trực tiếp nhào tới ôm lấy anh, cường độ động tác có chút lớn, Chương Tự Chi lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.
Anh cười cười, giơ tay ôm Lương Ninh Như vào lòng: “Sao thế? Một buổi chiều không thấy anh liền nhớ thành như vậy sao?”
Cả khuôn mặt Lương Ninh Như đều vùi trong
lồng ngực anh, lời nói liền có chút rầu rĩ: “Đúng
là rất nhớ anh, nhìn thấy anh rất vui vẻ, muốn
được ôm anh.” …
Chương Tự Chỉ xoa xoa gáy của cô: “Buổi chiều
đã xảy ra chuyện gì rồi? Có phải có người kích
thích em không? Là trong nhà em có người nói
gì sao?
“Không có.” Lương Ninh Như lắc lắc đầu.
“Không có ai nói gì cả. Chỉ là đột nhiên em cảm
thấy, em hình như yêu anh nhiều hơn em
tưởng tượng.”
Chương Tự Chỉ sửng sốt. Lương Ninh Như xem
như là một cô gái có hơi cứng nhắc hoặc là hay
thẹn thùng. Cô sẽ không dễ dàng nói ra mấy.
từ này. Trước đây đều là bản thân ở trên
giường dụ dỗ cô, làm cho cô không còn cách
nào mới nói ra mấy từ này, “”%0k’ssmsem
Nhưng hôm nay cô lại có thể dễ dàng nói ra
như vậy.
Chương Tự Chỉ ném điếu thuốc đi, hai tay ôm
lấy đầu của Lương Ninh Như, khiến cho cô
ngẩng mặt lên, hôn thật mạnh lên môi cô một
cái: “Anh cũng rất yêu em.”
Hôm nay Lương Ninh Như chẳng có chút ngượng ngùng nào, ôm lấy cổ Chương Tự Chi, nhón chân lên đáp lại nụ hôn của anh.
Chương Tự Chi cảm thấy có chút ngạc nhiên mừng rỡ, hôm nay cô gái này cũng không biết là đã bị cái gì kích thích.
Ngay lập tức giống như đã chẳng còn gì lo lắng.
Anh ôm lấy thắt lưng của Lương Ninh Như, hai người hôn nhau một lúc lâu, cuối cùng Chương Tự Chi khàn giọng thì thầm vào tai cô: “Bây giờ về nhà nhé?”
Lương Ninh Như biết Chương Tự Chi có ý gì, cô nhéo nhéo thịt trên lưng Chương Tự Chi: “Đồ không biết xấu hổ.”
Chương Tự Chi thấy cô không từ chối, trực tiếp ôm cô đi đến xe mình: “Vốn anh còn có chút chuyện ở đây, nhưng em như thế này, em bảo anh làm sao yên tâm làm việc, bây giờ anh chính là sắp bùng nổ rồi.”
Khuôn mặt Lương Ninh Như đỏ hồng, cũng đi theo Chương Tự Chi lên xe.
Chương Tự Chi đạp lên chân ga, cho dù trên đường là giờ cao điểm tan tầm, anh cũng không dùng nhiều thời gian đã phi xe về đến cửa nhà rồi.
Chờ đến khi Lương Ninh Như cúp điện thoại, không đợi Lương Ninh Như nói, Chương Tự Chi đã cười trước: “Có phải là muốn hỏi sính lễ bao nhiêu tiền không?”
Lương Ninh Như đặt điện thoại trở lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Sau khi chúng ta rời đi, mấy người hàng xóm kia đều xông vào nhà, còn giúp đỡ tra xem thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền, nhưng lại không nói cho mẹ em biết. Sau khi bọn họ tra ra tất cả liền rời đi, trong lòng mẹ mẹ em không yên tâm, gọi tới hỏi xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền.”
Chương Tự Chỉ cười ra tiếng: “Mấy người
đó sao lại có thể thích tham gia vào chuyện
của nhà người khác thế nhỉ?”
Lương Ninh Như dựa lưng vào ghế, hơi
hoạt động bả vai một chút: “Em cảm thấy
bọn họ chắc là muốn tới xem chuyện cười
của em, chỉ mong sao số tiền trong thẻ
ngân hàng tương đối ít, rồi sau đó em lại sẽ
trở thành nhân vật chính trong câu chuyện
của mấy người trong thôn.”
Chương Tự chỉ kéo tay Lương Ninh Như
hôn lên: “Yên tâm đi, anh sẽ không cho bọn
họ có cơ hội đó đâu.”
Lương Ninh Như lại gần: “Vậy là bao nhiêu?
Anh nói cho em biết, cho em một con số
đì.”
Chương Tự Chi cong môi, chỉ nhéo nhéo tay của Lương Ninh Như, cuối cũng vẫn không.
nói lời nào.
Hai người về đến nhà, Lương Ninh Như sửa
soạn một chút đi tới công ty, Chương Tự
Chỉ ở bên kia cũng còn có việc.
Sau khi đến công ty, Lương Ninh Như gọi điện cho bà Lương, bảo là Chương Tự Chi không nói bao nhiêu tiền, bảo cô tự tra lại mà xem.
Bà Lương a một tiếng, cũng không có cái gì gọi là thất vọng.
Thật ra hai người cũng có thể mơ hồ nhận ra tiền đưa không hề ít.
Bà Lương cảm khái: “Trước kia đã nghĩ đến kiếm nhiều tiền một chút, cải thiện cuộc sống gia đình. Bây giờ đột nhiên có tiền rồi, lại cảm thấy cũng chẳng có chuyện gì hết.”
Lương Ninh Như bật cười: “Quả thật là chẳng có chuyện gì, chủ yếu vẫn là chúng ta chậm rãi sống từng ngày thôi.”
Bà Lương dừng lại một chút rồi nói: “Sau khi các con rời đi, mẹ cho rằng trong thôn lại sẽ có một loạt tin đồn bịa đặt. Lần này không biết có chuyện gì, mọi người đều im miệng, cũng không thấy ai nói ra cái gì.”
Lương Ninh Như lập tức hiểu ra: “Có lẽ bởi vì sính lễ quả thật nhiều, khiến cho bọn bọ không tìm ra được cái gì mà bịa đặt. mấy người đó cũng không thể ra ngoài khen con lấy được chồng giàu có đẹp trai được.”
Bà Lương ở bên cạnh à một tiếng, hình như mới phản ứng lại.
Lương Ninh Như dạy bà Lương như thế nào tra được số tiền trong thẻ ngân hàng, sau khi cúp điện thoại liền gửi tin nhắn tới, từng bước từng bước chỉ cho bà.
Cuối cũng cô đặt điện thoại xuống, dựa lưng và ghế, không thể không nói trong lòng cô có chút vui vẻ.
Tuy cô thật sự không để ý mấy người phụ nữ lắm chuyện đó nói cái gì, nhưng ít nhiều cũng hi vọng có thể đánh vào mặt mấy người bọn họ.
Chương Tự Chi thật sự là đã cho cô mặt mũi.
Lương Ninh Như chịu đựng ở phòng tập thể hình đến sẩm tối, thật sự là chẳng có chuyện gì để làm cả.
Cô gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, không bảo Chương Tự Chi qua đón, chỉ hỏi Chương Tự Chi đang ở đâu, cô tới tìm anh.
Chương Tự Chi ở bên kia hình như đang rất bận rộn, đưa cho Lương Ninh Như địa chỉ, dặn dò cô đi đường cẩn thận.
Lương Ninh Như ra ngoài lái xe rời đi, lúc này là giờ cao điểm tan làm, đường vô cùng tắc.
Lái xe một lúc liền dừng lại, phía trước hình như có hai chiếc xe va chạm.
Lương Ninh Như cũng không sốt ruột, hạ cửa xe xuống tựa vào bên canh, nhìn ra bên ngoài.
Nhìn như vậy không đến một lúc, liền nhìn thấy người quen ở trên đường.
Từ Giai Ninh khoác tay một người đàn ông, vừa đi vừa cười, Người đàn ông mím môi không nhìn Từ Giai Ninh, nhưng rõ ràng là rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Lương Ninh Như ngạc nhiên. Điều này lại khiến cho cô vô cùng bất ngờ, xem ra Từ Giai Ninh đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh Chương Tự Chi rồi.
Hai người từ chiếc xe bên cạnh đi qua, ai cũng không nhìn thấy Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lại nhìn thấy vẻ mặt của Từ Giai Ninh rất rõ ràng, khuôn mặt cô đều mang theo ý cười, là thật sự vui vẻ.
Người đàn ông kia không giống với Chương Tự Chi, lúc không có biểu hiện gì, cả người đều mang theo sự chính trực.
Lương Ninh Như chậm rãi thở dài một hơi, như vậy cũng rất tốt.
Tối qua trước khi đi ngủ, thật ra cô còn nghĩ đến Từ Giai Ninh.
Chủ yếu là cô tự mình nghĩ nhiều, lo lắng mình và Chương Tự Chi kết hôn, có nên mời người bạn gái cũ này hay không.
Nếu như mời thì lại tỏ ra mình đang khoe khoang, nếu như không mời, Lương Ninh Như lại cảm thấy hình như bản thân quá hẹp hòi.
Hiện tại nhìn thấy đã có người ở bên cạnh Từ Giai Ninh, tất cả rối rắm của cô cũng đã được buông xuống.
Qua một lúc, giao thông được khai thông, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Nơi Lương Ninh Như đến là một khách sạn, Chương Tự Chi đang ở cửa khách sạn chờ cô.
Xe còn chưa dừng, Lương Ninh Như đã nhìn thấy anh rồi.
Chương Tự Chi hai tay đút vào túi, tựa lên cây cột ở bên cạnh khách sạn, miệng ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.
Cái dáng vẻ cà lơ cà phất này của anh, nếu là trước đây, khẳng định sẽ làm cho Lương Ninh Như vô cùng ghét bỏ.
Nhưng hiện giờ Lương Ninh Như nhìn mỗi một động tác của anh đều cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Trả xong tiền xe, Lương Ninh Như xuống xe, chầm chậm đi về hướng của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vừa nâng mắt liền nhìn thấy cô, anh cầm điều thuốc trong miệng xuống, vân vê ở trong lòng bàn tay, sau đó đi tới đón: “Anh ở đây….”
Lời nói còn chưa nói xong, Lương Ninh Như trực tiếp nhào tới ôm lấy anh, cường độ động tác có chút lớn, Chương Tự Chi lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.
Anh cười cười, giơ tay ôm Lương Ninh Như vào lòng: “Sao thế? Một buổi chiều không thấy anh liền nhớ thành như vậy sao?”
Cả khuôn mặt Lương Ninh Như đều vùi trong
lồng ngực anh, lời nói liền có chút rầu rĩ: “Đúng
là rất nhớ anh, nhìn thấy anh rất vui vẻ, muốn
được ôm anh.” …
Chương Tự Chỉ xoa xoa gáy của cô: “Buổi chiều
đã xảy ra chuyện gì rồi? Có phải có người kích
thích em không? Là trong nhà em có người nói
gì sao?
“Không có.” Lương Ninh Như lắc lắc đầu.
“Không có ai nói gì cả. Chỉ là đột nhiên em cảm
thấy, em hình như yêu anh nhiều hơn em
tưởng tượng.”
Chương Tự Chỉ sửng sốt. Lương Ninh Như xem
như là một cô gái có hơi cứng nhắc hoặc là hay
thẹn thùng. Cô sẽ không dễ dàng nói ra mấy.
từ này. Trước đây đều là bản thân ở trên
giường dụ dỗ cô, làm cho cô không còn cách
nào mới nói ra mấy từ này, “”%0k’ssmsem
Nhưng hôm nay cô lại có thể dễ dàng nói ra
như vậy.
Chương Tự Chỉ ném điếu thuốc đi, hai tay ôm
lấy đầu của Lương Ninh Như, khiến cho cô
ngẩng mặt lên, hôn thật mạnh lên môi cô một
cái: “Anh cũng rất yêu em.”
Hôm nay Lương Ninh Như chẳng có chút ngượng ngùng nào, ôm lấy cổ Chương Tự Chi, nhón chân lên đáp lại nụ hôn của anh.
Chương Tự Chi cảm thấy có chút ngạc nhiên mừng rỡ, hôm nay cô gái này cũng không biết là đã bị cái gì kích thích.
Ngay lập tức giống như đã chẳng còn gì lo lắng.
Anh ôm lấy thắt lưng của Lương Ninh Như, hai người hôn nhau một lúc lâu, cuối cùng Chương Tự Chi khàn giọng thì thầm vào tai cô: “Bây giờ về nhà nhé?”
Lương Ninh Như biết Chương Tự Chi có ý gì, cô nhéo nhéo thịt trên lưng Chương Tự Chi: “Đồ không biết xấu hổ.”
Chương Tự Chi thấy cô không từ chối, trực tiếp ôm cô đi đến xe mình: “Vốn anh còn có chút chuyện ở đây, nhưng em như thế này, em bảo anh làm sao yên tâm làm việc, bây giờ anh chính là sắp bùng nổ rồi.”
Khuôn mặt Lương Ninh Như đỏ hồng, cũng đi theo Chương Tự Chi lên xe.
Chương Tự Chi đạp lên chân ga, cho dù trên đường là giờ cao điểm tan tầm, anh cũng không dùng nhiều thời gian đã phi xe về đến cửa nhà rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.