Chương 776
Thị Từ
24/11/2021
Nghe thấy Chương Tự Chi đề cập đến vấn đề này, suýt chút nữa thì Lương Ninh Như đã bật cười thành tiếng.
Cô cố gắng giữ cho khuôn mặt mình tỏ ta thật bình tĩnh, “Không có, sao vậy anh?”
Chương Tự Chi khẽ mím môi, đáp, “Không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi thử xem thôi.”
Dáng vẻ ấm ức của anh thật sự quá đáng yêu, Lương Ninh Như nhìn thấy thì không nhịn được mà giơ tay ra nhéo má anh.
Chương Tự Chi nhìn hộp kem Lương Ninh Như cầm trong tay, không khỏi phải nhắc nhở, “Em ăn ít thôi, sức khoẻ mới là quan trọng nhất.”
Lương Ninh Như gật đầu, thật ra cơn thèm ăn của cô đã vơi bớt, bây giờ cũng không muốn ăn như lúc nãy nữa.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7
thăm hay không?”
Lương Ninh Như đi đến cạnh Chương Tự Chi, vò rối mái tóc đen nhánh của anh, “Đồ ngốc.”
Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn cô, lúc này Lương Ninh Như mới nói thêm, “Tiểu Tư đã gọi điện thoại cho em rồi.”
Sắc mặt Chương Tự Chi thoáng cứng đờ, “Khi nào? Cô ấy gọi đến lúc nào?”
Lương Ninh Như thấy vậy thì bật cười, “Lúc anh đi mua kem cho em, cô ấy biết em mang thai, chắc lần trước anh gọi điện thoại là bọn họ đã đoán được rồi.”
Mắt Chương Tự Chi giật giật, một lúc lâu sau mới bỏ hộp kem xuống, “Đoán? Sao bọn họ đoán được?”
Sao bọn họ lại đoán được?
Không phải là do bản thân anh khoe khoang quá hay sao.
Nhưng Lương Ninh Như không muốn trái tim thuỷ tinh của anh bị tổn thương, chỉ đáp lại một cách qua loa, “Bình thường Tiểu Tư cũng rất thông minh.”
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cũng đồng ý với ý kiến của cô, “Cũng phải, việc gì cô ấy cũng suy nghĩ rất chu toàn.”
Chợt Chương Tự Chi lại thở dài một hơi, lộ rõ vẻ tiếc nuối, nói, “Lỡ mất cơ hội tốt rồi, thế mà cũng bị bọn họ đoán ra, anh còn tưởng có thể làm cho bọn họ giật mình một phen.”
Khoé miệng Lương Ninh Như vô thức nhướn lên, chuyện này có gì đâu mà khiến người khác giật mình.
Một lát sau, hai người tựa vào đầu giường, Chương Tự Chi lại nói, “Hôm nay ở lại bên đây một đêm, ngày mai hai chúng ta về nhà, nhà để trống lâu lắm rồi, để anh sai người hôm nay về bên đó quét dọn trước.”
Lương Ninh Như gật đầu, trở mình tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, “Em cảm thấy không sao cả, chúng ta ở đâu cũng được.”
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ bị lạ giường, bất kì chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Trong lòng Chương Tự Chi thầm suy nghĩ, anh đặt tay mình lên bụng Lương Ninh Như, thật ra bụng cô bây giờ sờ vào cũng chẳng cảm nhận được gì, eo của Lương Ninh Như vẫn thon gọn như cũ.
Sắc mặt của Chương Tự Chi vô cùng nghiêm túc, “Bây giờ tên nhóc con đang ở đâu? Đang ở trong bụng em sao?”
Chương Tự Chi càng ngày càng hay nói mấy câu nhảm nhí, Lương Ninh Như ở bên cạnh chỉ đành coi như không nghe thấy.
Chương Tự Chi chậm rãi vuốt ve bụng của cô, động tác vô cùng dịu dàng, giống như anh thật sự đang chạm vào đứa bé.
Lương Ninh Như nằm trên giường một hồi thì hai mắt đã bắt đầu díp lại, cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Bàn tay của Chương Tự Chi ngay lúc này cũng bắt đầu hướng lên trên, sờ vào một thứ khác.
Lương Ninh Như xoay người, bắt lấy bàn tay của anh, “Ngoan ngoãn một chút.”
Chương Tự Chi buồn bã thở dài, “ Anh có lên mạng tìm hiểu, trong thời gian em mang thai, chúng ta không thể làm.”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Đương nhiên không thể.”
Chương Tự Chi nhích lại gần Lương Ninh Như, giọng nói vô cùng ấm ức, “Sao anh lại cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta ngắn thế nhỉ? Chưa được mấy ngày đã kết thúc rồi, có phải nhanh quá không?”
Lương Ninh Như nhịn không được bật cười, “Đồ không biết xấu hổ, trăm lần vạn lần đừng nói chuyện này trước mặt người khác nhé, nghe rất giống một tên biến thái đấy!”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, trong lòng có hơi tức giận, “Người khác có muốn nghe thì anh cũng không nói đâu.”
Lương Ninh Như nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Vậy anh đã nói chuyện này với Ninh Tôn chưa?”
Lương Ninh Như vừa dứt lời, Chương Tự Chi lập tức bật dậy, “Đúng rồi, anh chưa thông báo chuyện này với A Tôn, sao anh lại quên mất được việc này nhỉ?”
Chủ yếu là anh bị phản ứng bình tĩnh của Cố Tư làm cho tức giận.
Trước đó anh dự tính sẽ thông báo việc này cho Trì Uyên trước sau đó mới thông báo cho Ninh Tôn, rốt cuộc phản ứng của Cố Tư hoàn toàn không giống như những gì trong kịch bản, làm anh giận đến mức quên đi sau đó bản thân phải làm gì.
Chương Tự Chi vội vàng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Ninh Tôn.
Đã muộn thế này rồi mà còn gọi điện thoại, may mắn là Ninh Tôn không bận việc gì, rất nhanh đã bắt máy.
Chương Tự Chi thật sự nhịn không nổi, chưa kịp nói câu nào đã cười rộ cả lên.
Ninh Tôn vừa nghe thấy giọng cười của anh, trực tiếp hỏi thẳng, “Sao vậy? Có chuyện gì tốt muốn thông báo cho tôi sao?”
Chương Tự Chi quyết định nói thẳng cho Ninh Tôn biết tin vui này, khỏi phải vòng vo tam quốc, đỡ cho việc bị Ninh Tôn đoán ra được như Cố Tư lại mất vui.
Vì vậy, anh thẳng thắng ừ một tiếng, “Đúng là có chuyện quan trọng muốn chia sẻ với cậu thật, A Tôn, huynh đệ của cậu sắp được làm ba rồi.”
Ninh Tôn cười ha ha, đáp, “Tôi cũng đoán được cậu muốn nói chuyện gì.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Chương Tự Chi thoáng ngưng trệ, “Sao cậu đoán được? Tôi lộ ra sơ hở ở chỗ nào?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8
Ninh Tôn bật cười. “Những thứ đó chỉ là phù du mà thôi.”
Nhớ năm đó mẹ của anh ta có danh có tiếng, lớn lên lại còn xinh đẹp, cũng có rất nhiều người đàn ông đem lòng ái mộ bà. Thậm chí trước khi bà gặp được Ninh Bang, bà cũng đã từng trải qua vài mối tình. Nhưng cuối cùng vẫn đi đến kết cục không mấy tốt đẹp.
Ngoại hình và danh tiếng, tất cả chẳng qua chỉ là vật tặng kèm mà thôi.
Từ trước đến nay Ninh Tôn chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng những thứ đó để tìm cho mình một bến đỗ thực sự.
Nhưng không lâu sau đó, giọng điệu của Ninh Tôn đã thay đổi, mang theo ý cười rõ ràng, “Tự Chi, chúc mừng cậu, lần này cậu đúng là có chuyện quan trọng thật rồi.”
Chương Tự Chi cười to, “Dòng đời đưa đẩy thế nào mà mọi chuyện lại như thế này, thú thật là trước đây tôi chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ được như ngày hôm nay.”
Đối với cuộc sống của chính mình, Chương Tự Chi chưa bao giờ lên kế hoạch cho nó thật cẩn thận.
Anh cảm thấy, chỉ cần có tiền, nhất định cuộc sống hằng ngày sẽ không đến nỗi nào.
Trước đây, anh bị mọi người trong nhà họ Chương ghét bỏ, họ còn nói anh có thể sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Vì thế anh cũng đã từng có một suy nghĩ ngớ ngẩn: Nếu như thật sự không có ai muốn ở bên cạnh anh, vậy thì chờ đến khi anh về già, anh sẽ đến ở tại một viện dưỡng lão cao cấp nhất, làm ông cụ già độc thân hoàng kim khiến mọi người ghen tị.
Chương Tự Chi cảm thấy kết quả như thế cũng không đến nỗi nào, cho nên lại càng bỏ bê cuộc sống của chính mình.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, vật đổi sao dời, ai mà ngờ được rằng anh và cô gái mà anh đã từng rất ghét lại ở bên nhau đến tận bây giờ.
Lương Ninh Như nằm cạnh anh, không đợi đến khi anh nói chuyện điện thoại xong đã ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi trò chuyện với Ninh Tôn thêm đôi ba câu sau đó mới cúp máy.
Anh cố gắng không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng chậm rãi đi rửa mặt, sau khi trở lại, anh lập tức trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Lương Ninh Như vào lòng.
Một nhà ba người, thật tốt đẹp.
Cô cố gắng giữ cho khuôn mặt mình tỏ ta thật bình tĩnh, “Không có, sao vậy anh?”
Chương Tự Chi khẽ mím môi, đáp, “Không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi thử xem thôi.”
Dáng vẻ ấm ức của anh thật sự quá đáng yêu, Lương Ninh Như nhìn thấy thì không nhịn được mà giơ tay ra nhéo má anh.
Chương Tự Chi nhìn hộp kem Lương Ninh Như cầm trong tay, không khỏi phải nhắc nhở, “Em ăn ít thôi, sức khoẻ mới là quan trọng nhất.”
Lương Ninh Như gật đầu, thật ra cơn thèm ăn của cô đã vơi bớt, bây giờ cũng không muốn ăn như lúc nãy nữa.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7
thăm hay không?”
Lương Ninh Như đi đến cạnh Chương Tự Chi, vò rối mái tóc đen nhánh của anh, “Đồ ngốc.”
Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn cô, lúc này Lương Ninh Như mới nói thêm, “Tiểu Tư đã gọi điện thoại cho em rồi.”
Sắc mặt Chương Tự Chi thoáng cứng đờ, “Khi nào? Cô ấy gọi đến lúc nào?”
Lương Ninh Như thấy vậy thì bật cười, “Lúc anh đi mua kem cho em, cô ấy biết em mang thai, chắc lần trước anh gọi điện thoại là bọn họ đã đoán được rồi.”
Mắt Chương Tự Chi giật giật, một lúc lâu sau mới bỏ hộp kem xuống, “Đoán? Sao bọn họ đoán được?”
Sao bọn họ lại đoán được?
Không phải là do bản thân anh khoe khoang quá hay sao.
Nhưng Lương Ninh Như không muốn trái tim thuỷ tinh của anh bị tổn thương, chỉ đáp lại một cách qua loa, “Bình thường Tiểu Tư cũng rất thông minh.”
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cũng đồng ý với ý kiến của cô, “Cũng phải, việc gì cô ấy cũng suy nghĩ rất chu toàn.”
Chợt Chương Tự Chi lại thở dài một hơi, lộ rõ vẻ tiếc nuối, nói, “Lỡ mất cơ hội tốt rồi, thế mà cũng bị bọn họ đoán ra, anh còn tưởng có thể làm cho bọn họ giật mình một phen.”
Khoé miệng Lương Ninh Như vô thức nhướn lên, chuyện này có gì đâu mà khiến người khác giật mình.
Một lát sau, hai người tựa vào đầu giường, Chương Tự Chi lại nói, “Hôm nay ở lại bên đây một đêm, ngày mai hai chúng ta về nhà, nhà để trống lâu lắm rồi, để anh sai người hôm nay về bên đó quét dọn trước.”
Lương Ninh Như gật đầu, trở mình tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, “Em cảm thấy không sao cả, chúng ta ở đâu cũng được.”
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ bị lạ giường, bất kì chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Trong lòng Chương Tự Chi thầm suy nghĩ, anh đặt tay mình lên bụng Lương Ninh Như, thật ra bụng cô bây giờ sờ vào cũng chẳng cảm nhận được gì, eo của Lương Ninh Như vẫn thon gọn như cũ.
Sắc mặt của Chương Tự Chi vô cùng nghiêm túc, “Bây giờ tên nhóc con đang ở đâu? Đang ở trong bụng em sao?”
Chương Tự Chi càng ngày càng hay nói mấy câu nhảm nhí, Lương Ninh Như ở bên cạnh chỉ đành coi như không nghe thấy.
Chương Tự Chi chậm rãi vuốt ve bụng của cô, động tác vô cùng dịu dàng, giống như anh thật sự đang chạm vào đứa bé.
Lương Ninh Như nằm trên giường một hồi thì hai mắt đã bắt đầu díp lại, cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Bàn tay của Chương Tự Chi ngay lúc này cũng bắt đầu hướng lên trên, sờ vào một thứ khác.
Lương Ninh Như xoay người, bắt lấy bàn tay của anh, “Ngoan ngoãn một chút.”
Chương Tự Chi buồn bã thở dài, “ Anh có lên mạng tìm hiểu, trong thời gian em mang thai, chúng ta không thể làm.”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Đương nhiên không thể.”
Chương Tự Chi nhích lại gần Lương Ninh Như, giọng nói vô cùng ấm ức, “Sao anh lại cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta ngắn thế nhỉ? Chưa được mấy ngày đã kết thúc rồi, có phải nhanh quá không?”
Lương Ninh Như nhịn không được bật cười, “Đồ không biết xấu hổ, trăm lần vạn lần đừng nói chuyện này trước mặt người khác nhé, nghe rất giống một tên biến thái đấy!”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, trong lòng có hơi tức giận, “Người khác có muốn nghe thì anh cũng không nói đâu.”
Lương Ninh Như nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Vậy anh đã nói chuyện này với Ninh Tôn chưa?”
Lương Ninh Như vừa dứt lời, Chương Tự Chi lập tức bật dậy, “Đúng rồi, anh chưa thông báo chuyện này với A Tôn, sao anh lại quên mất được việc này nhỉ?”
Chủ yếu là anh bị phản ứng bình tĩnh của Cố Tư làm cho tức giận.
Trước đó anh dự tính sẽ thông báo việc này cho Trì Uyên trước sau đó mới thông báo cho Ninh Tôn, rốt cuộc phản ứng của Cố Tư hoàn toàn không giống như những gì trong kịch bản, làm anh giận đến mức quên đi sau đó bản thân phải làm gì.
Chương Tự Chi vội vàng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Ninh Tôn.
Đã muộn thế này rồi mà còn gọi điện thoại, may mắn là Ninh Tôn không bận việc gì, rất nhanh đã bắt máy.
Chương Tự Chi thật sự nhịn không nổi, chưa kịp nói câu nào đã cười rộ cả lên.
Ninh Tôn vừa nghe thấy giọng cười của anh, trực tiếp hỏi thẳng, “Sao vậy? Có chuyện gì tốt muốn thông báo cho tôi sao?”
Chương Tự Chi quyết định nói thẳng cho Ninh Tôn biết tin vui này, khỏi phải vòng vo tam quốc, đỡ cho việc bị Ninh Tôn đoán ra được như Cố Tư lại mất vui.
Vì vậy, anh thẳng thắng ừ một tiếng, “Đúng là có chuyện quan trọng muốn chia sẻ với cậu thật, A Tôn, huynh đệ của cậu sắp được làm ba rồi.”
Ninh Tôn cười ha ha, đáp, “Tôi cũng đoán được cậu muốn nói chuyện gì.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Chương Tự Chi thoáng ngưng trệ, “Sao cậu đoán được? Tôi lộ ra sơ hở ở chỗ nào?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8
Ninh Tôn bật cười. “Những thứ đó chỉ là phù du mà thôi.”
Nhớ năm đó mẹ của anh ta có danh có tiếng, lớn lên lại còn xinh đẹp, cũng có rất nhiều người đàn ông đem lòng ái mộ bà. Thậm chí trước khi bà gặp được Ninh Bang, bà cũng đã từng trải qua vài mối tình. Nhưng cuối cùng vẫn đi đến kết cục không mấy tốt đẹp.
Ngoại hình và danh tiếng, tất cả chẳng qua chỉ là vật tặng kèm mà thôi.
Từ trước đến nay Ninh Tôn chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng những thứ đó để tìm cho mình một bến đỗ thực sự.
Nhưng không lâu sau đó, giọng điệu của Ninh Tôn đã thay đổi, mang theo ý cười rõ ràng, “Tự Chi, chúc mừng cậu, lần này cậu đúng là có chuyện quan trọng thật rồi.”
Chương Tự Chi cười to, “Dòng đời đưa đẩy thế nào mà mọi chuyện lại như thế này, thú thật là trước đây tôi chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ được như ngày hôm nay.”
Đối với cuộc sống của chính mình, Chương Tự Chi chưa bao giờ lên kế hoạch cho nó thật cẩn thận.
Anh cảm thấy, chỉ cần có tiền, nhất định cuộc sống hằng ngày sẽ không đến nỗi nào.
Trước đây, anh bị mọi người trong nhà họ Chương ghét bỏ, họ còn nói anh có thể sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Vì thế anh cũng đã từng có một suy nghĩ ngớ ngẩn: Nếu như thật sự không có ai muốn ở bên cạnh anh, vậy thì chờ đến khi anh về già, anh sẽ đến ở tại một viện dưỡng lão cao cấp nhất, làm ông cụ già độc thân hoàng kim khiến mọi người ghen tị.
Chương Tự Chi cảm thấy kết quả như thế cũng không đến nỗi nào, cho nên lại càng bỏ bê cuộc sống của chính mình.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, vật đổi sao dời, ai mà ngờ được rằng anh và cô gái mà anh đã từng rất ghét lại ở bên nhau đến tận bây giờ.
Lương Ninh Như nằm cạnh anh, không đợi đến khi anh nói chuyện điện thoại xong đã ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi trò chuyện với Ninh Tôn thêm đôi ba câu sau đó mới cúp máy.
Anh cố gắng không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng chậm rãi đi rửa mặt, sau khi trở lại, anh lập tức trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Lương Ninh Như vào lòng.
Một nhà ba người, thật tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.