Chương 805
Thị Từ
01/12/2021
Ninh Tôn không nhịn được bật cười khi nhìn thấy những bài báo và mấy bức ảnh vô căn cứ đó ở trên mạng.
Những tài khoản marketing này cũng thật biết cách bịa chuyện, đến ngay cả nhân vật chính trong những bức ảnh đấy là anh, sau khi đọc xong bài viết của họ còn suýt chút nữa tin rằng anh và Hứa Thanh Du thật sự đang quen nhau.
Ninh Tôn xem lướt qua một lượt, sau đó mới khoá điện thoại đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.
Anh ngủ không được, ngày hôm qua Hứa Thanh Du ở đây, mặc dù anh có hơi không quen nhưng rốt cuộc vẫn ngủ thiếp đi.
Thế mà không biết hôm nay lại bị làm sao, sau khi ăn một bữa cơm do cô làm, anh lại cảm thấy còn khó chịu hơn ngày hôm qua.
Chính vì vậy bây giờ anh không hề buồn ngủ một chút nào.
Ninh Tôn thở dài một hơi, khẽ chớp mắt, trong phòng tối đen như mực, trên cơ bản là không nhìn thấy gì hết, có lẽ là vì thị giác kém đi nên những giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Anh nghe được tiếng rì rầm ở bên ngoài, chắc hẳn là Hứa Thanh Du đang làm gì đó gây ra tiếng động.
Dường như cô đang đi vào phòng bếp, có lẽ là đi uống nước, rất nhanh sau đó cô đã đi ra bên ngoài.
Ninh Tôn không đoán được những hành động ngoài kia của cô, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Qua hơn nửa phút, rốt cuộc bên ngoài mới trở nên yên tĩnh.
Ninh Tôn biết rằng Hứa Thanh Du đã an giấc rồi.
Anh trở mình, đưa lưng về phía cửa, nhắm mắt lại.
Phụ nữ đúng là phiền phức.
Ở dưới phòng khách, bận rộn cả một ngày trời, rốt cuộc Hứa Thanh Du đã được đặt lưng nằm xuống, cô cảm thấy rất buồn ngủ, vừa chui vào ổ chăn được một lát là cô đã chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua đêm nay, giấc ngủ của cô không được an ổn cho lắm.
Hứa Thanh Du có một mơ, cô nằm mơ thấy bản thân cầm theo hai mươi vạn về nhà.
Sau đó mẹ cô buộc cô phải giao ra toàn bộ hai mươi vạn đấy, một phần để cho em trai đi học, số còn lại dùng để mua nhà cho Hứa Thanh Khải.
Không biết nên diễn tả cảm xúc này như thế nào, có điều những hành động đó cũng không khiến cho Hứa Thanh Du tức giận, có lẽ là vì từ nhỏ cô đã phải cung phụng gia đình này.
Ước chừng từ khi bắt đầu có ý thức, mẹ đã bắt đầu gieo rắc vào trong đầu cô tư tưởng cô phải chịu trách nhiệm cho một nửa cuộc đời của Hứa Thanh Khải.
Sau này tất cả những việc đi học đi làm, cưới vợ sinh con, mua nhà mua xe của Hứa Thanh Khải.
Cô đều có một phần trách nhiệm.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19
cô, không cần nói cô cũng biết bà ấy muốn gì.
Chẳng lẽ cô không có cảm xúc sao? Đương nhiên là có, thế nên mỗi lần mẹ của cô gọi đến cô mới tỏ thái độ nóng nảy như thế, từng lời từng chữ đều mang theo oán hận.
Nhưng mặc kệ bản thân có oán trách bà bao nhiêu, lời lẽ khi nói chuyện với bà có cay độc như thế nào đi nữa thì cô vẫn đưa tiền cho bà.
Y như trong giấc mơ này, Hứa Thanh Du giao ra toàn bộ hai mươi vạn, không hề có một lời than trách, không hề đau lòng, bởi vì cô biết, cô không giữ lại số tiền này được.
Trong mơ, mẹ của cô còn hỏi đến chuyện giữa cô và Ninh Tôn.
Mẹ cô không biết giữ mồm giữ miệng, Hứa Thanh Du sợ nếu như bản thân nói ra sự thật, e là không quá hai ngày bà ấy sẽ đem chuyện này nói cho người khác biết.
Cho nên trong giấc mơ đó, cô nói rằng Ninh Tôn là bạn trai của cô, hai người bên nhau rất hạnh phúc.
Có phải mẹ cô nghe xong sẽ cảm thấy rất vui mừng hay không, chính bản thân Hứa Thanh Du cũng không biết rõ, nhưng cô cảm thấy rất khó chịu khi nói như vậy.
Mê man trong giấc mơ đó đến tận sáng ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Hứa Thanh Du đã rời khỏi giường ngay tức khắc.
Đầu tiên cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt trước, sau đó mới đến phòng bếp nấu bữa sáng, chờ đến khi cô nấu gần xong thì Ninh Tôn cũng vừa bước ra khỏi phòng.
Có lẽ là vì bị chuyện sáng ngày hôm qua gây ra bóng ma tâm lý, sáng nay Ninh Tôn ăn mặc kín mít.
Hứa Thanh Du đảo mắt nhìn sang Ninh Tôn một cái, nói, “Bữa sáng xong ngay đây.”
Ninh Tôn ồ một tiếng, vội vàng vọt vào phòng tắm.
Hứa Thanh Du không biết có phải là do cô suy nghĩ quá nhiều hay không mà cô luôn có cảm giác, hình như Ninh Tôn đang trốn tránh mình.
Sáng nay Hứa Thanh Du nấu một ít cháo trắng ăn kèm với bánh quẩy, ngoài ra cô còn làm thêm hai món phụ.
Vừa mới dọn thức ăn lên trên bàn xong thì Ninh Tôn đi đến.
Ninh Tôn nhìn bữa sáng ở trên bàn, nói, “Nấu những món này chắc là tốn công lắm, nếu như không có thời gian thì chúng ta ra ngoài ăn cũng được.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, đáp, “Không sao, không tốn bao nhiêu công sức cả.”
Chủ yếu là vì cô thích ăn những món mình tự nấu.
Tầm mắt của Ninh Tôn nhìn thoáng qua bàn ăn trước mặt, đắn đo một lúc lâu rồi mới nói, “Nếu như ngày nào cô cũng tự mình nấu ăn thế này thì tôi sẽ tăng thêm lương cho cô. Cô chỉ lấy lương của trợ lý thôi mà bây giờ còn phải kiêm thêm việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa nữa, tôi không thể để cô làm việc không công được.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.
Hai người dùng bữa xong xuôi, Ninh Tôn lập tức chuyển tiền cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nhìn thấy số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình được tăng lên, không nhịn được cười tít cả mắt.
Quả nhiên, chỉ có tiền mới có thể mang lại cảm giác an toàn.
Thời gian ghi hình sáng nay khá muộn, không cần phải vội, hai người ở trong nhà đợi tài xế đến đón.
Tài xế đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho hai người, còn cố ý dặn dò bọn họ, nói rằng bên ngoài bây giờ toàn là paparazzi.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không hề hoảng sợ, dù sao thì hai người họ cũng có yêu nhau thật đâu.
Thế nên bọn họ chỉ cầu cho paparazzi chụp được ảnh của bọn họ, giúp bọn họ “chứng thực” mối quan hệ này.
Hai người đi xuống dưới, vốn dĩ còn cho rằng paparazzi chỉ ngồi đợi ở bên ngoài tiểu khu, thế nhưng không biết bọn họ đã dùng cách nào mà lại xông vào đây được.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vừa mới xuất hiện, bên ngoài đã vang lên tiếng tanh tách của máy ảnh.
Tuy rằng bọn họ không chụp tách tách tách loạn xạ liên hồi giống như trước đây, nhưng rõ ràng những bức ảnh vừa rồi rất có giá trị.
Tầm mắt Hứa Thanh Du nhìn về hướng phát ra âm thanh, Ninh Tôn cũng quay mặt nhìn thẳng về hướng đó, bên kia lại vang lên thêm một tiếng tanh tách nữa.
Hứa Thanh Du đã nhìn thấy vị trí của tay săn ảnh kia, anh ta trốn đằng sau hàng cây xanh bên đường, trông khá là bắt mắt.
Ninh Tôn thấy vậy cũng chỉ giả vờ như không biết, bình tĩnh thu lại tầm mắt của chính mình, sau đó anh khoác vai Hứa Thanh Du, cùng cô lên xe.
Tình huống này nên gọi là gì đây?
Chắc là xem như bất chấp tất cả.
Dù sao thì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đã bị chụp không biết bao nhiều lần, vì vậy cứ mặc kệ bọn họ muốn chụp gì thì chụp vậy.
Hứa Thanh Du đoán rằng Ninh Tôn đang có suy nghĩ như thế.
Sau khi lên xe, tài xế nhìn hai người bọn họ khẽ cười, “Ban nãy hai người cố ý làm vậy sao?”
Khoé miệng Hứa Thanh Du cong lên, “Như thế mà anh còn nhìn ra được, anh nói xem mấy tên săn ảnh kia có nhận ra là chúng tôi cố ý cho bọn họ chụp không? Nhưng nếu đã nhận ra, vậy thì có hoài nghi về mối quan hệ của chúng tôi không?”
Tài xế khởi động xe, lái xe rời khỏi tiểu khu, anh ta vừa đánh tay lái vừa trả lời, “Mấy tên đó sẽ không suy xét đến điều này đâu, bọn họ chỉ ước gì hai người có thể đứng ở đó lâu hơn một chút cho bọn họ chụp ảnh mà thôi. Thật giả thế nào, không phải là điều mà bọn họ quan tâm.”
Hứa Thanh Du gật đầu, sau đó cô lại quay đầu nhìn về phía Ninh Tôn, “Đó là lí do vì sao anh cố ý làm như vậy ư?”
Khoé mắt Ninh Tôn thoáng liếc qua Hứa Thanh Du, anh không trả lời mà chỉ khẽ nhướng mày.
Những tài khoản marketing này cũng thật biết cách bịa chuyện, đến ngay cả nhân vật chính trong những bức ảnh đấy là anh, sau khi đọc xong bài viết của họ còn suýt chút nữa tin rằng anh và Hứa Thanh Du thật sự đang quen nhau.
Ninh Tôn xem lướt qua một lượt, sau đó mới khoá điện thoại đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.
Anh ngủ không được, ngày hôm qua Hứa Thanh Du ở đây, mặc dù anh có hơi không quen nhưng rốt cuộc vẫn ngủ thiếp đi.
Thế mà không biết hôm nay lại bị làm sao, sau khi ăn một bữa cơm do cô làm, anh lại cảm thấy còn khó chịu hơn ngày hôm qua.
Chính vì vậy bây giờ anh không hề buồn ngủ một chút nào.
Ninh Tôn thở dài một hơi, khẽ chớp mắt, trong phòng tối đen như mực, trên cơ bản là không nhìn thấy gì hết, có lẽ là vì thị giác kém đi nên những giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Anh nghe được tiếng rì rầm ở bên ngoài, chắc hẳn là Hứa Thanh Du đang làm gì đó gây ra tiếng động.
Dường như cô đang đi vào phòng bếp, có lẽ là đi uống nước, rất nhanh sau đó cô đã đi ra bên ngoài.
Ninh Tôn không đoán được những hành động ngoài kia của cô, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Qua hơn nửa phút, rốt cuộc bên ngoài mới trở nên yên tĩnh.
Ninh Tôn biết rằng Hứa Thanh Du đã an giấc rồi.
Anh trở mình, đưa lưng về phía cửa, nhắm mắt lại.
Phụ nữ đúng là phiền phức.
Ở dưới phòng khách, bận rộn cả một ngày trời, rốt cuộc Hứa Thanh Du đã được đặt lưng nằm xuống, cô cảm thấy rất buồn ngủ, vừa chui vào ổ chăn được một lát là cô đã chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua đêm nay, giấc ngủ của cô không được an ổn cho lắm.
Hứa Thanh Du có một mơ, cô nằm mơ thấy bản thân cầm theo hai mươi vạn về nhà.
Sau đó mẹ cô buộc cô phải giao ra toàn bộ hai mươi vạn đấy, một phần để cho em trai đi học, số còn lại dùng để mua nhà cho Hứa Thanh Khải.
Không biết nên diễn tả cảm xúc này như thế nào, có điều những hành động đó cũng không khiến cho Hứa Thanh Du tức giận, có lẽ là vì từ nhỏ cô đã phải cung phụng gia đình này.
Ước chừng từ khi bắt đầu có ý thức, mẹ đã bắt đầu gieo rắc vào trong đầu cô tư tưởng cô phải chịu trách nhiệm cho một nửa cuộc đời của Hứa Thanh Khải.
Sau này tất cả những việc đi học đi làm, cưới vợ sinh con, mua nhà mua xe của Hứa Thanh Khải.
Cô đều có một phần trách nhiệm.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19
cô, không cần nói cô cũng biết bà ấy muốn gì.
Chẳng lẽ cô không có cảm xúc sao? Đương nhiên là có, thế nên mỗi lần mẹ của cô gọi đến cô mới tỏ thái độ nóng nảy như thế, từng lời từng chữ đều mang theo oán hận.
Nhưng mặc kệ bản thân có oán trách bà bao nhiêu, lời lẽ khi nói chuyện với bà có cay độc như thế nào đi nữa thì cô vẫn đưa tiền cho bà.
Y như trong giấc mơ này, Hứa Thanh Du giao ra toàn bộ hai mươi vạn, không hề có một lời than trách, không hề đau lòng, bởi vì cô biết, cô không giữ lại số tiền này được.
Trong mơ, mẹ của cô còn hỏi đến chuyện giữa cô và Ninh Tôn.
Mẹ cô không biết giữ mồm giữ miệng, Hứa Thanh Du sợ nếu như bản thân nói ra sự thật, e là không quá hai ngày bà ấy sẽ đem chuyện này nói cho người khác biết.
Cho nên trong giấc mơ đó, cô nói rằng Ninh Tôn là bạn trai của cô, hai người bên nhau rất hạnh phúc.
Có phải mẹ cô nghe xong sẽ cảm thấy rất vui mừng hay không, chính bản thân Hứa Thanh Du cũng không biết rõ, nhưng cô cảm thấy rất khó chịu khi nói như vậy.
Mê man trong giấc mơ đó đến tận sáng ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Hứa Thanh Du đã rời khỏi giường ngay tức khắc.
Đầu tiên cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt trước, sau đó mới đến phòng bếp nấu bữa sáng, chờ đến khi cô nấu gần xong thì Ninh Tôn cũng vừa bước ra khỏi phòng.
Có lẽ là vì bị chuyện sáng ngày hôm qua gây ra bóng ma tâm lý, sáng nay Ninh Tôn ăn mặc kín mít.
Hứa Thanh Du đảo mắt nhìn sang Ninh Tôn một cái, nói, “Bữa sáng xong ngay đây.”
Ninh Tôn ồ một tiếng, vội vàng vọt vào phòng tắm.
Hứa Thanh Du không biết có phải là do cô suy nghĩ quá nhiều hay không mà cô luôn có cảm giác, hình như Ninh Tôn đang trốn tránh mình.
Sáng nay Hứa Thanh Du nấu một ít cháo trắng ăn kèm với bánh quẩy, ngoài ra cô còn làm thêm hai món phụ.
Vừa mới dọn thức ăn lên trên bàn xong thì Ninh Tôn đi đến.
Ninh Tôn nhìn bữa sáng ở trên bàn, nói, “Nấu những món này chắc là tốn công lắm, nếu như không có thời gian thì chúng ta ra ngoài ăn cũng được.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, đáp, “Không sao, không tốn bao nhiêu công sức cả.”
Chủ yếu là vì cô thích ăn những món mình tự nấu.
Tầm mắt của Ninh Tôn nhìn thoáng qua bàn ăn trước mặt, đắn đo một lúc lâu rồi mới nói, “Nếu như ngày nào cô cũng tự mình nấu ăn thế này thì tôi sẽ tăng thêm lương cho cô. Cô chỉ lấy lương của trợ lý thôi mà bây giờ còn phải kiêm thêm việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa nữa, tôi không thể để cô làm việc không công được.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.
Hai người dùng bữa xong xuôi, Ninh Tôn lập tức chuyển tiền cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nhìn thấy số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình được tăng lên, không nhịn được cười tít cả mắt.
Quả nhiên, chỉ có tiền mới có thể mang lại cảm giác an toàn.
Thời gian ghi hình sáng nay khá muộn, không cần phải vội, hai người ở trong nhà đợi tài xế đến đón.
Tài xế đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho hai người, còn cố ý dặn dò bọn họ, nói rằng bên ngoài bây giờ toàn là paparazzi.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không hề hoảng sợ, dù sao thì hai người họ cũng có yêu nhau thật đâu.
Thế nên bọn họ chỉ cầu cho paparazzi chụp được ảnh của bọn họ, giúp bọn họ “chứng thực” mối quan hệ này.
Hai người đi xuống dưới, vốn dĩ còn cho rằng paparazzi chỉ ngồi đợi ở bên ngoài tiểu khu, thế nhưng không biết bọn họ đã dùng cách nào mà lại xông vào đây được.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vừa mới xuất hiện, bên ngoài đã vang lên tiếng tanh tách của máy ảnh.
Tuy rằng bọn họ không chụp tách tách tách loạn xạ liên hồi giống như trước đây, nhưng rõ ràng những bức ảnh vừa rồi rất có giá trị.
Tầm mắt Hứa Thanh Du nhìn về hướng phát ra âm thanh, Ninh Tôn cũng quay mặt nhìn thẳng về hướng đó, bên kia lại vang lên thêm một tiếng tanh tách nữa.
Hứa Thanh Du đã nhìn thấy vị trí của tay săn ảnh kia, anh ta trốn đằng sau hàng cây xanh bên đường, trông khá là bắt mắt.
Ninh Tôn thấy vậy cũng chỉ giả vờ như không biết, bình tĩnh thu lại tầm mắt của chính mình, sau đó anh khoác vai Hứa Thanh Du, cùng cô lên xe.
Tình huống này nên gọi là gì đây?
Chắc là xem như bất chấp tất cả.
Dù sao thì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đã bị chụp không biết bao nhiều lần, vì vậy cứ mặc kệ bọn họ muốn chụp gì thì chụp vậy.
Hứa Thanh Du đoán rằng Ninh Tôn đang có suy nghĩ như thế.
Sau khi lên xe, tài xế nhìn hai người bọn họ khẽ cười, “Ban nãy hai người cố ý làm vậy sao?”
Khoé miệng Hứa Thanh Du cong lên, “Như thế mà anh còn nhìn ra được, anh nói xem mấy tên săn ảnh kia có nhận ra là chúng tôi cố ý cho bọn họ chụp không? Nhưng nếu đã nhận ra, vậy thì có hoài nghi về mối quan hệ của chúng tôi không?”
Tài xế khởi động xe, lái xe rời khỏi tiểu khu, anh ta vừa đánh tay lái vừa trả lời, “Mấy tên đó sẽ không suy xét đến điều này đâu, bọn họ chỉ ước gì hai người có thể đứng ở đó lâu hơn một chút cho bọn họ chụp ảnh mà thôi. Thật giả thế nào, không phải là điều mà bọn họ quan tâm.”
Hứa Thanh Du gật đầu, sau đó cô lại quay đầu nhìn về phía Ninh Tôn, “Đó là lí do vì sao anh cố ý làm như vậy ư?”
Khoé mắt Ninh Tôn thoáng liếc qua Hứa Thanh Du, anh không trả lời mà chỉ khẽ nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.