Chương 923
Thị Từ
09/12/2021
Ninh Tô cùng với mẹ Ninh vừa mới hạ cánh xuống máy bay, anh ta lập tức lấy điện thoại ra.
Tin nhắn trong điện thoại hiện ra như ong vỡ tổ, rất nhiều tin được gửi đến.
Anh ta lướt một lượt từ đầu tới cuối, tất cả đều là của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nói mình đã ở bên ngoài sân bay chờ rồi.
Máy bay của Ninh Tôn hạ cánh hơi trễ, với cái tính khí kia của Chương Tự Chi căn bản không chờ nổi, mặc dù biết điện thoại của Ninh Tôn chưa khởi động máy không nhận được tin nhắn, nhưng anh ta vẫn chứ gửi đến từng cái từng cái một.
Không thể không thừa nhận, sau khi nhìn thấy tất cả tin nhắn đều đến từ Chương Tự Chi, trong một nháy mắt như thế Ninh Tôn có hơi chút thất vọng.
Sau khi máy bay hạ cách thì mẹ Ninh có vẻ hơi nôn nóng, bà ta từ rất nhiều năm trước sau khi cùng Ninh Bang rời khỏi thành phố này thì sau đó cũng không trở lại nơi này lần nào nữa.
Hiện tại thành phố nãy đã thay đổi hoàn toàn, rốt cuộc cũng không thể tìm được dáng vẻ ngày trước, nhưng bà ta vẫn cảm thấy không biết phải đối mặt với thành phố này như thế nào.
Ninh Tôn cũng nhìn ra được bà đang bứt rứt bất an.
Anh ta quay đầu nhìn mẹ Ninh: “Nơi này không có bao nhiêu người biết của mẹ, yên tâm đi.”
Hai người bọn họ đẩy hành lý từ sân bay ra, Chương Tự Chi đã đứng ngay tại lối ra vài đợi họ.
Sau khi anh ta nhìn thấy Ninh Tôn thì phá lệ kích động, trực tiếp nhảy lên tại chỗ vẫy vẫy tay về phía Ninh Tôn: “A Tôn, nơi này, ở đây.”
Đã sắp làm cha đến nơi rồi mà vẫn còn không đứng đắn như vậy, Ninh Tôn thấy cũng bất đắc dĩ.
Anh ta dẫn theo mẹ Ninh đi qua, Chương Tự Chi đảo mắt nhìn một cái vẫn lễ phép chào một tiếng: “chào dì.”
Mẹ Ninh gật gật đầu, đè thấp mũ: “Chào cậu.”
Chương Tự Chi thuận tay kéo valy của mẹ Ninh về phía mình nói: “Đi thôi, xe chờ ở bên ngoài rồi.”
Ba người từ cửa đón khách xuống máy bay ra thì xe vừa vặn dừng ở bên ngoài.
Sau khi bọn hon lên xe Chương Tự Chi mới mở miệng: “Nè, sao cậu không mang theo cô trợ lý nhỏ của mình cùng đến đây vậy?”
Mẹ Ninh đảo mắt nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn mím môi, biểu tình không thay đổi: “Cô ấy về nhà, cũng lâu rồi cô ấy không có thời gian về nhà, vừa đúng lúc lúc này có thời gian nên cho cô ấy về thăm.”
Chương Tự Chi không nghĩ nhiều như thế, chẹp chẹp miệng: “Vậy thật là không khéo, cậu không mang cô ấy theo để giới thiệu cho mọi người cùng biết thì thấy là không hay chút nào.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài xe, không nói chuyện.
Chương Tự Chi có thể là do quá kích động, nên hoàn toàn không chú ý tới tới cảm xúc của Ninh Tôn không tốt.
Trên đường đi Chương Tự Chi luôn miệng nói chuyện còn đem tình hình của nhà họ Ninh cũng nói luôn một lượt.
Mẹ Ninh ngồi mãi cho đến khi Chương Tự Chi nhắc đến Ninh Bang thì lực chú ý mới tập trung lại được một chút.
Chương Tự Chi thở dài một hơi: “Nghe nói ông già kia bây giờ đang được chăm sóc đặc biệt ở bệnh viên, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, mỗi ngày chỉ được vào thăm một lần.”
Bởi vì có mẹ Ninh bên cạnh nên Chương Tự Chi cũng thay đổi ít nhiều cách xưng hô.
Ninh Tôn nhíu mày: “Mấy người kia hiện tại thế nào?”
Chương Tự Chi biết người anh hỏi là ai nên nói thẳng: “Ninh Tú mỗi ngày vẫn đi làm như bình thường, trước đó có người nói với tôi là trông thấy anh ta đi bệnh viện, chắc là đi thăm ông già, còn lại mấy người kia cũng không cần nói làm gì hiện giờ đoán chừng đều chờ đợi phân tài sản thôi không thăm bệnh gì.”
Ninh Tôn bật cười một tiếng, không trả lời.
Mẹ Ninh chậm rãi thở dài một hơi: “Dì còn đang nghĩ xem nên tranh cãi với Ninh Bang không nhưng xem là là không có cơ hội rồi.”
Chương Tự Chi nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi với Trì Uyên, do dự chút rồi nói: “Nhưng mà mọi người nghĩ xem liệu ông ta có phải là cố ý làm ra một màn như vậy hậu không, để thăm dò xem đến cuối cùng thì ai là người hiếu thuận thấy sự với ông ta ai là người chỉ nhìn vào tiền của ông ta hay không.”
Mẹ Ninh mày nhăn lại, nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Cũng không phải là không có khả năng này, Ninh Bang là một người rất đa nghi, cho dù có là huyết mạch thân tình của mình đi nữa thì có lẽ ông ta cũng sẽ không bao giờ tin tưởng một trăm phần trăm.”
Chương Tự Chi gật gật đầu: “Cháu cũng cảm thấy rất có thể là khả năng này, được rồi cứ từ từ xem sao.”
Xe một đường chạy thẳng đến hội sở.
Mẹ Ninh đi theo họ vào hội sở, nhìn chung quanh một lần.
Không thể không thừa nhận, từ cách bài trí hội sở có thêm thấy được Chương Tự Chi là một người rất tỉ mỉ.
Ninh Tôn có thể quen biết với bạn bè như vậy thật khiến cho mẹ Ninh có chút bất ngờ.”
Bọn họ trực tiếp đi lầu hai thấy cửa phòng đang mở ra, còn chưa đi tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người phụ nữ rồi.
Cố Tư đang cùng Lương Ninh Như nói về bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của tiểu quỷ nhỏ nhà mình.
Thật ra chuyện cũng không có quá buồn chơi đùa nhưng một người đã làm mẹ và một người sắp được làm mẹ trò chuyện với nhau thì lập tức cảm thấy hết sức là thú vị vui vẻ.
Ninh Tôn và mẹ Ninh cùng đi theo Chương Tự Chi đến cửa phòng, Ninh Tôn liếc mắt cái là lập tức thấy Cố Tư đang ngồi bên giường.
Cố Tư mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, thêm trang điểm nhẹ nhưng, nhìn không khác gì so với lúc mà cô ấy chưa sinh con.
Có thể là bởi vì bảo dưỡng tốt, cho nên cho dù là đã rất lâu rồi không gặp, Ninh Tôn cũng không thấy Cố Tư có thay đổi gì lớn lắm.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc lâu rồi mới thu tầm mắt lại.
Cố Tư nói xong, quay đầu mới nhìn thấy ở cửa có người đang đứng, cô vui vẻ đứng lên: “A Tôn cậu đến rồi sao, trên đường hẳn là mệt chết rồi, nào nào tới đây, mau vào ngồi đi.”
Sau khi nói xong cô nhìn trái nhìn phải: “Cô Hứa không đến đây cùng cậu sao?”
Mẹ Ninh bỏ mũ xuống chỉnh lại tóc một chút.
Không cần phải nói thì mọi người cũng biết bà là ai.
Cho dù là những người này đối với mẹ Ninh ấn tượng đều không quá tốt nhưng nhìn mặt mũi của Ninh Tôn thì từng người vẫn tôn trọng chào hỏi bà.
Mẹ Ninh gật gật đầu: “Dì biết các cháu là bạn bè thân thiết của Ninh Tôn lúc trước nhờ có các cháu hỗ trợ chăm sóc nó, rất cám ơn các cháu.”
Trong phòng bày hoa quả trà bánh, Chương Tự Chi bảo Ninh Tôn và mẹ Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Bên nhà ăn đang chuẩn bị cơm tối chút nữa là có thể ăn.
Nói thật thì trên đường đến cũng đã bị giày vò hiện giờ Ninh Tôn và mẹ Ninh cả hai ngươi đều không có khẩu vị tốt.
Ninh Tôn ngồi trên ghế sofa ngoài cùng, cùng Trì Uyên liếc nhau một cái, cả hai người đều không nói chuyện.
Cố Tư nhìn Trì Uyên một cái xem xét tính tình của anh, lập tức nhận ra tên ngốc này bắt đầu không vui rồi.
Anh vốn là như vậy, tự mình khiến cho mình không thoải mái.
Kỳ thực Cố Tư và Ninh Tôn hai người đều nghĩ rất thoáng, chỉ có một mình anh là còn ngâm mình trong những chuyện trước đây không thoát ra được, Cố Tư cũng không biết làm sao.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn hỏi anh ta về chuyện trên mạng kia có ảnh hưởng nhiều đến anh ta hay không.
Trạng thái của Ninh Tôn vẫn bình thản nhé nhõm: “Không sao cả, đối với mấy cái đó tôi không quá để ý bên phía quản là của công ty sẽ có cách giải quyết, như vậy rồi thì tôi giao lại cho bọn họ.”
tới mấy lần, khả năng là đều bị quản lý công ty ép xuống. Chính vì bởi vì cứ ép xuống như vậy nên dư luận mới sinh ra cảm giác muốn phản lại. Bây giờ sự việc lớn như này, sự việc gần giống như vạy cũng không có cơ hội xảy ra nữa về sau sẽ không có chuyện tương tự xảy ra như vậy cũng tốt.”
Cô nhìn mẹ Ninh trấn an bà:”Lần này cũng không tính là chuyện xấu, lúc này không bị đưa ra thì về sau nếu thời điểm Ninh Tôn quá nổi mà bị đưa ra sẽ càng không ổn.”
Các cô đều nói như vậy, cuối cùng trong lòng mẹ Ninh cũng có chút nhẹ nhàng buông lỏng.
Bà gật gật đầu, thở dài,: “Hi vọng chuyện lần này mau chóng lắng xuống.”
Trì Uyên ngồi ở bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: “Thật ra chuyện lần này rất dễ giải quyết, mọi người cùng nhà họ Ninh đứng cùng một bên thái độ đối ngoại nhất trí thì sẽ dễ dàng khôi phục lại dư luận bên ngoài thôi.
Tin nhắn trong điện thoại hiện ra như ong vỡ tổ, rất nhiều tin được gửi đến.
Anh ta lướt một lượt từ đầu tới cuối, tất cả đều là của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nói mình đã ở bên ngoài sân bay chờ rồi.
Máy bay của Ninh Tôn hạ cánh hơi trễ, với cái tính khí kia của Chương Tự Chi căn bản không chờ nổi, mặc dù biết điện thoại của Ninh Tôn chưa khởi động máy không nhận được tin nhắn, nhưng anh ta vẫn chứ gửi đến từng cái từng cái một.
Không thể không thừa nhận, sau khi nhìn thấy tất cả tin nhắn đều đến từ Chương Tự Chi, trong một nháy mắt như thế Ninh Tôn có hơi chút thất vọng.
Sau khi máy bay hạ cách thì mẹ Ninh có vẻ hơi nôn nóng, bà ta từ rất nhiều năm trước sau khi cùng Ninh Bang rời khỏi thành phố này thì sau đó cũng không trở lại nơi này lần nào nữa.
Hiện tại thành phố nãy đã thay đổi hoàn toàn, rốt cuộc cũng không thể tìm được dáng vẻ ngày trước, nhưng bà ta vẫn cảm thấy không biết phải đối mặt với thành phố này như thế nào.
Ninh Tôn cũng nhìn ra được bà đang bứt rứt bất an.
Anh ta quay đầu nhìn mẹ Ninh: “Nơi này không có bao nhiêu người biết của mẹ, yên tâm đi.”
Hai người bọn họ đẩy hành lý từ sân bay ra, Chương Tự Chi đã đứng ngay tại lối ra vài đợi họ.
Sau khi anh ta nhìn thấy Ninh Tôn thì phá lệ kích động, trực tiếp nhảy lên tại chỗ vẫy vẫy tay về phía Ninh Tôn: “A Tôn, nơi này, ở đây.”
Đã sắp làm cha đến nơi rồi mà vẫn còn không đứng đắn như vậy, Ninh Tôn thấy cũng bất đắc dĩ.
Anh ta dẫn theo mẹ Ninh đi qua, Chương Tự Chi đảo mắt nhìn một cái vẫn lễ phép chào một tiếng: “chào dì.”
Mẹ Ninh gật gật đầu, đè thấp mũ: “Chào cậu.”
Chương Tự Chi thuận tay kéo valy của mẹ Ninh về phía mình nói: “Đi thôi, xe chờ ở bên ngoài rồi.”
Ba người từ cửa đón khách xuống máy bay ra thì xe vừa vặn dừng ở bên ngoài.
Sau khi bọn hon lên xe Chương Tự Chi mới mở miệng: “Nè, sao cậu không mang theo cô trợ lý nhỏ của mình cùng đến đây vậy?”
Mẹ Ninh đảo mắt nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn mím môi, biểu tình không thay đổi: “Cô ấy về nhà, cũng lâu rồi cô ấy không có thời gian về nhà, vừa đúng lúc lúc này có thời gian nên cho cô ấy về thăm.”
Chương Tự Chi không nghĩ nhiều như thế, chẹp chẹp miệng: “Vậy thật là không khéo, cậu không mang cô ấy theo để giới thiệu cho mọi người cùng biết thì thấy là không hay chút nào.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài xe, không nói chuyện.
Chương Tự Chi có thể là do quá kích động, nên hoàn toàn không chú ý tới tới cảm xúc của Ninh Tôn không tốt.
Trên đường đi Chương Tự Chi luôn miệng nói chuyện còn đem tình hình của nhà họ Ninh cũng nói luôn một lượt.
Mẹ Ninh ngồi mãi cho đến khi Chương Tự Chi nhắc đến Ninh Bang thì lực chú ý mới tập trung lại được một chút.
Chương Tự Chi thở dài một hơi: “Nghe nói ông già kia bây giờ đang được chăm sóc đặc biệt ở bệnh viên, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, mỗi ngày chỉ được vào thăm một lần.”
Bởi vì có mẹ Ninh bên cạnh nên Chương Tự Chi cũng thay đổi ít nhiều cách xưng hô.
Ninh Tôn nhíu mày: “Mấy người kia hiện tại thế nào?”
Chương Tự Chi biết người anh hỏi là ai nên nói thẳng: “Ninh Tú mỗi ngày vẫn đi làm như bình thường, trước đó có người nói với tôi là trông thấy anh ta đi bệnh viện, chắc là đi thăm ông già, còn lại mấy người kia cũng không cần nói làm gì hiện giờ đoán chừng đều chờ đợi phân tài sản thôi không thăm bệnh gì.”
Ninh Tôn bật cười một tiếng, không trả lời.
Mẹ Ninh chậm rãi thở dài một hơi: “Dì còn đang nghĩ xem nên tranh cãi với Ninh Bang không nhưng xem là là không có cơ hội rồi.”
Chương Tự Chi nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi với Trì Uyên, do dự chút rồi nói: “Nhưng mà mọi người nghĩ xem liệu ông ta có phải là cố ý làm ra một màn như vậy hậu không, để thăm dò xem đến cuối cùng thì ai là người hiếu thuận thấy sự với ông ta ai là người chỉ nhìn vào tiền của ông ta hay không.”
Mẹ Ninh mày nhăn lại, nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Cũng không phải là không có khả năng này, Ninh Bang là một người rất đa nghi, cho dù có là huyết mạch thân tình của mình đi nữa thì có lẽ ông ta cũng sẽ không bao giờ tin tưởng một trăm phần trăm.”
Chương Tự Chi gật gật đầu: “Cháu cũng cảm thấy rất có thể là khả năng này, được rồi cứ từ từ xem sao.”
Xe một đường chạy thẳng đến hội sở.
Mẹ Ninh đi theo họ vào hội sở, nhìn chung quanh một lần.
Không thể không thừa nhận, từ cách bài trí hội sở có thêm thấy được Chương Tự Chi là một người rất tỉ mỉ.
Ninh Tôn có thể quen biết với bạn bè như vậy thật khiến cho mẹ Ninh có chút bất ngờ.”
Bọn họ trực tiếp đi lầu hai thấy cửa phòng đang mở ra, còn chưa đi tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người phụ nữ rồi.
Cố Tư đang cùng Lương Ninh Như nói về bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của tiểu quỷ nhỏ nhà mình.
Thật ra chuyện cũng không có quá buồn chơi đùa nhưng một người đã làm mẹ và một người sắp được làm mẹ trò chuyện với nhau thì lập tức cảm thấy hết sức là thú vị vui vẻ.
Ninh Tôn và mẹ Ninh cùng đi theo Chương Tự Chi đến cửa phòng, Ninh Tôn liếc mắt cái là lập tức thấy Cố Tư đang ngồi bên giường.
Cố Tư mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, thêm trang điểm nhẹ nhưng, nhìn không khác gì so với lúc mà cô ấy chưa sinh con.
Có thể là bởi vì bảo dưỡng tốt, cho nên cho dù là đã rất lâu rồi không gặp, Ninh Tôn cũng không thấy Cố Tư có thay đổi gì lớn lắm.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc lâu rồi mới thu tầm mắt lại.
Cố Tư nói xong, quay đầu mới nhìn thấy ở cửa có người đang đứng, cô vui vẻ đứng lên: “A Tôn cậu đến rồi sao, trên đường hẳn là mệt chết rồi, nào nào tới đây, mau vào ngồi đi.”
Sau khi nói xong cô nhìn trái nhìn phải: “Cô Hứa không đến đây cùng cậu sao?”
Mẹ Ninh bỏ mũ xuống chỉnh lại tóc một chút.
Không cần phải nói thì mọi người cũng biết bà là ai.
Cho dù là những người này đối với mẹ Ninh ấn tượng đều không quá tốt nhưng nhìn mặt mũi của Ninh Tôn thì từng người vẫn tôn trọng chào hỏi bà.
Mẹ Ninh gật gật đầu: “Dì biết các cháu là bạn bè thân thiết của Ninh Tôn lúc trước nhờ có các cháu hỗ trợ chăm sóc nó, rất cám ơn các cháu.”
Trong phòng bày hoa quả trà bánh, Chương Tự Chi bảo Ninh Tôn và mẹ Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Bên nhà ăn đang chuẩn bị cơm tối chút nữa là có thể ăn.
Nói thật thì trên đường đến cũng đã bị giày vò hiện giờ Ninh Tôn và mẹ Ninh cả hai ngươi đều không có khẩu vị tốt.
Ninh Tôn ngồi trên ghế sofa ngoài cùng, cùng Trì Uyên liếc nhau một cái, cả hai người đều không nói chuyện.
Cố Tư nhìn Trì Uyên một cái xem xét tính tình của anh, lập tức nhận ra tên ngốc này bắt đầu không vui rồi.
Anh vốn là như vậy, tự mình khiến cho mình không thoải mái.
Kỳ thực Cố Tư và Ninh Tôn hai người đều nghĩ rất thoáng, chỉ có một mình anh là còn ngâm mình trong những chuyện trước đây không thoát ra được, Cố Tư cũng không biết làm sao.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn hỏi anh ta về chuyện trên mạng kia có ảnh hưởng nhiều đến anh ta hay không.
Trạng thái của Ninh Tôn vẫn bình thản nhé nhõm: “Không sao cả, đối với mấy cái đó tôi không quá để ý bên phía quản là của công ty sẽ có cách giải quyết, như vậy rồi thì tôi giao lại cho bọn họ.”
tới mấy lần, khả năng là đều bị quản lý công ty ép xuống. Chính vì bởi vì cứ ép xuống như vậy nên dư luận mới sinh ra cảm giác muốn phản lại. Bây giờ sự việc lớn như này, sự việc gần giống như vạy cũng không có cơ hội xảy ra nữa về sau sẽ không có chuyện tương tự xảy ra như vậy cũng tốt.”
Cô nhìn mẹ Ninh trấn an bà:”Lần này cũng không tính là chuyện xấu, lúc này không bị đưa ra thì về sau nếu thời điểm Ninh Tôn quá nổi mà bị đưa ra sẽ càng không ổn.”
Các cô đều nói như vậy, cuối cùng trong lòng mẹ Ninh cũng có chút nhẹ nhàng buông lỏng.
Bà gật gật đầu, thở dài,: “Hi vọng chuyện lần này mau chóng lắng xuống.”
Trì Uyên ngồi ở bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: “Thật ra chuyện lần này rất dễ giải quyết, mọi người cùng nhà họ Ninh đứng cùng một bên thái độ đối ngoại nhất trí thì sẽ dễ dàng khôi phục lại dư luận bên ngoài thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.