Chương 935
Thị Từ
11/12/2021
Mọi người ra khỏi sân bay, lên xe của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cũng không hỏi chiếc xe này lấy từ đâu ra, sau khi lên xe đã ngồi xuống một cách vô cùng nghiêm túc.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du cùng ngồi ở phía sau xe, bà nắm lấy tay Hứa Thanh Du, bắt đầu than phiền về cuộc sống của mình buồn chán đến mức nào trong khoảng thời gian này, nếu cô đã đến thì cuối cùng sau này bà ấy cũng có người để tâm sự.
Mẹ Ninh thật sự rất vui vẻ, cho nên bà ấy không hề phát hiện được nét mặt của Hứa Thanh Du có chút bối rối trong sự quy củ của cô ấy.
Ninh Tôn ở phía trước lái xe, trên đường đi cũng không nói một lời nào, trước sau vẫn cứ mím chặt miệng, biểu cảm không thể nói là rất xấu, nhưng hiển nhiên cũng không khá hơn là bao.
Trên suốt đoạn đường đi chỉ có mẹ Ninh nói chuyện, giọng nói của mẹ Ninh vẫn còn chưa dứt thì chiếc xe đã dừng lại ở bên trong khu chung cư.
Sau khi xuống xe bà ấy vẫn còn đang nói: “Tối nay con phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hai chúng ta ra ngoài đi dạo, hiện tại mọi người đều đang rảnh rỗi, ra ngoài cũng không cần trốn tránh đám phóng viên kia nữa, cuộc sống này thật là tốt đẹp.”
Hứa Thanh Du hơi cười một chút, nhẹ giọng “vâng” một tiếng.
Tuy trên mặt Ninh Tôn hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn rất thân sĩ, đi qua giúp Hứa Thanh Du lấy vali từ trong cốp xe ra, sau đó trực tiếp xách về nhà.
Vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Du là xem thử có mấy phòng.
Cho nên khi nhìn thấy chỉ có hai phòng ngủ, động tác của cô đã cứng lại.
Thật ra ở trên đường đi cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này, trước đó cô cũng không nói muốn đến đây.
Nếu Ninh Tôn tự mình thuê phòng thì chắc hẳn sẽ không suy xét đến việc thêm một phòng ngủ dành riêng cho cô, căn phòng mà anh ấy cùng mẹ Ninh thuê có tính khả thi nhất cũng là một căn có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Cho nên hiện tại cô đến, vậy muốn chia phòng ngủ như thế nào đây?
Ninh Tôn đứng trong phòng khách cũng có chút bối rối, anh không biết nên đặt vali ở đâu.
Cũng không thể vẫn luôn để vali ở trong phòng khách được.
Mẹ Ninh không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp dắt Hứa Thanh Du vào phòng Ninh Tôn: “Đi đường lâu như vậy chắc con cũng đã mệt rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi một lát, để bác làm món gì đó cho cháu ăn, chút nữa gọi con dậy, giờ con chợp mắt chút đi.”
Hứa Thanh Du đang đứng trong phòng khách, đột nhiên có chút luống cuống, cũng không biết nên nói cái gì, làm cái gì mới đúng.
Ninh Tôn vẫn đứng sững trong phòng khách, tay còn nắm lấy quai cầm của vali.
Tất nhiên anh nghe được mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đang nói gì, để Hứa Thanh Du nghỉ ngơi trong phòng anh, vậy tối nay nhất định vẫn phải ở trong đó.
Đột nhiên anh che mặt lại, không biết nên giải quyết như thế nào với tình huống này mới ổn.
Đương nhiên, mẹ Ninh không nghĩ được nhiều như thế, động viên Hứa Thanh Du xong, còn giúp cô treo túi lên trên móc áo đang để một bên, sau đó xoay người ra khỏi phòng, rất tinh tế đóng cửa phòng lại.
Bà quay đầu thoáng nhìn qua Ninh Tôn vẫn đứng tại chỗ như cũ: “Con đứng ở kia làm gì vậy? Mẹ đi nấu mì cho Tiểu Du, hoặc là con vào trong phòng cùng với cô ấy, hoặc là ra sô pha mà ngồi, chứ đứng đực ra đấy như cây cọc để làm gì?”
Mẹ Ninh nói xong đã xoay người đi vào phòng bếp, Ninh Tôn nhấp miệng suy nghĩ một chút, vẫn là kéo vali đến bên cạnh ghế sô pha, sau đó đã đặt mông ngồi xuống.
Anh nhất định không thể vào phòng được, nhưng bây giờ không vào thì buổi tối cũng không thể vẫn luôn ở đây, anh ngủ trên ghế sô pha cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu bị mẹ Ninh nhìn thấy đươc, nên giải thích chuyện này như thế nào.
Mà bên kia, Hứa Thanh Du đang ở trong phòng, cũng hơi lo lắng bối rối.
Trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để giải quyết tình huống trước mắt, nhưng hình như mỗi biện pháp đều có chút không phù hợp cho lắm.
Nói ra rất dễ khiến người khác nghi ngờ về tính chân thật của mối quan hệ yêu đương giữa cô và Ninh Tôn.
Cô ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào trên giường một lát, khẳng định tối hôm qua Ninh Tôn ngủ ở đây, nằm trên chiếc giường này.
Mặc dù ngồi máy bay trong khoảng thời gian dài khiến cô thật sự rất mệt, nhưng cô như thế nào lại không biết xấu hổ mà nằm lên trên đó chứ.
Cứ chịu đựng như vậy một lúc lâu, đột nhiên cửa phòng bị gõ hai tiếng, ngay sau đó vang lên giọng nói của Ninh Tôn: “Vẫn còn đang ngủ à? Có đói bụng hay không, ra ăn cơm đi.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng đứng dậy, đi ra mở cửa.
Ninh Tôn đang đứng trước cửa, có lẽ vì Hứa Thanh Du mở cửa có chút đột ngột, anh bị dọa hơi sửng sốt, không tự giác lùi lại hai bước.
Cuối cùng hai người cũng đối mặt với nhau như thế, nhưng cả hai đều có chút không được tự nhiên.
Hứa Thanh Du đè thấp giọng nói, khóe mắt hơi nhìn về phía mẹ Ninh đang ở bên trong phòng bếp, sau đó dùng giọng nói vô cùng nhỏ chỉ để hai người có thể nghe được, nói: “Buổi tối phải làm thế nào đây?”
Ninh Tôn hít sâu một hơi, cô hỏi anh, anh cũng không biết.
Thấy Ninh Tôn không lên tiếng, Hứa Thanh Du dường như cũng hiểu được.
Vẻ mặt của cô đầy phức tạp: “Căn nhà này anh thuê bao lâu rồi? Hay là chúng ta lại thuê căn khác?”
Ninh Tôn có chút buồn cười: “Vậy thì cô hãy nghĩ ra một cái cớ hợp lý một chút để nói với mẹ tôi, hôm qua tôi đã nghĩ đến vài lý do đều cảm thấy không ổn.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, đối với chỉ số thông minh của mình cô cũng không tin tưởng cho lắm.
Những lý do của Ninh Tôn nghĩ ra cũng không dùng được thì càng đừng nói đến những gì cô có thể nghĩ ra.
Hai người vẫn còn đang giằng co như vậy, trong phòng bếp mẹ Ninh đã bưng bát mì đi ra: “Tiểu Du mau tới đây đi, ăn mì trước, nếu buồn ngủ thì ăn xong thì tiếp tục ngủ.”
Hứa Thanh Du nhìn nhìn Ninh Tôn, chỉ có thể nghiêng người đi ngang qua anh ấy.
Mì do mẹ Ninh nấu rất ngon, có trứng, có thịt bò, cũng có rau xanh.
Chỉ là cô không có tâm tình ăn uống, toàn bộ tâm trí đều nghĩ đến chuyện tối nay phải trải qua như thế nào.
Lúc ăn cơm, mẹ Ninh hỏi cô trong khoảng thời gian về nhà thế nào, sức khỏe của ba mẹ có tốt không, thái độ của mọi người trong nhà đối với những vụ lùm xùm được đăng trên mạng lại là như thế nào.
Biểu cảm của Hứa Thanh Du hơi ngưng lại, cũng chỉ hơi gật đầu: “Cũng may là con đã trở về giải thích với mọi người, thái độ của họ còn khá ổn.”
Mẹ Ninh cũng có chút bất đắc dĩ: “Bên phía công ty bọn họ nói sẽ xử lý ổn thỏa, chúng ta cùng chờ xem thử, chuyện này hẳn sẽ được giải quyết xong trong khoảng thời gian ngắn.”
Mẹ Ninh nói xong quay đầu nhìn Ninh Tôn đã trở về phòng: “Hai đứa bọn con cũng đừng giận dỗi nhau nữa, một đôi tình nhân, có chuyện gì cãi nhau mà không thể bỏ qua được, đêm hôm đó Ninh Tôn vừa trở về đã uống rất nhiều với bạn bè, há mồm ngậm miệng đều nhắc tới tên của con, nói ra những lời gì đó bác nghe cũng không thể nào hiểu được, có điều nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là do nó trêu chọc con, nó cũng đã biết lỗi rồi.”
Hứa Thanh Du không biết mẹ Ninh có phải đang lừa mình hay không, cô luôn cảm thấy Ninh Tôn không thể làm ra được chuyện như vậy.
Có điều những lời này lại không thể trực tiếp vạch trần, vì thế cô chỉ có thể cúi đầu xuống ăn mì, né tránh đề tài này.
Bên kia Ninh Tôn trở về phòng, đứng ở bên cửa sổ, lần mò trong túi quần hai lần, kết quả cũng không có đụng đến hộp thuốc mà anh đang muốn tìm, vì thế cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Anh thật sự cảm thấy rất phiền não, loại phiền não này không chỉ về chuyện của chính bản thân mình, mà còn phiền não đối với việc chính mình không thể giải quyết được.
Đúng lúc không biết phải làm như thế nào mới tốt, Chương Tự Chi đã gọi điện thoại tới, vừa mở miệng nói chuyện đã cười hì hì hỏi anh có phải đã bắt được cô bạn gái nhỏ của anh rồi đúng không.
Ninh Tôn không có tâm trạng, nên chỉ mím môi không nói chuyện.
Chương Tự Chi không quan tâm quá nhiều, lại nói: “Cái thằng này, đừng lúc nào cũng bày ra một bộ mất sổ gạo như thế, có cái gì ngại ngùng khi biểu hiện ra sự vui vẻ ở trong lòng chứ, cậu thử nhìn tôi xem, trong lòng tôi nghĩ gì thì trên mặt sẽ lộ ra biểu cảm đó, khiến cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng thoải mái.”
Ninh Tôn cười ha ha một chút: “Ai có thể so được với cậu chứ, chỉ cần cậu chủ nhỏ nhà họ Chương như cậu trừng mắt, thì người khác đều đã run lẩy bẩy, tất nhiên có thể không sợ gì cả.”
Người bình thường là không thể so sánh được với Chương Tự Chi, tình cách của Chương Tự Chi có thể rộng rãi thẳng thắn như bây giờ, không thể thoát khỏi nguyên nhân là vì gia đình anh ấy.
Quả thật anh ấy quá ngay thẳng và kiên quyết, mới có thể để anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì như thế này.
Chương Tự Chi thở dài, mang theo giọng điệu khuyên bảo: “Không không không, không liên quan gì đến người khác, là gánh nặng ở trong lòng cậu quá nhiều, chuyện tình cảm này chỉ liên quan với tính cách của chính bản thân mình, cậu không biết được Tiểu Như nhà tôi trước kia coi thường tôi bao nhiêu đâu, địa vị và xuất thân của tôi đặt ở nơi đó, mà cô ấy cũng không thèm đếm xỉa tới, vì sao cuối cùng tôi vẫn có thể cưới được cô ấy, là do tôi mặt dày mày dạn kiên định theo đuổi cô ấy bằng bất kỳ giá nào, cho nên đôi lúc mối quan hệ giữa nam và nữ, thật sự là giá trị con người, địa vị, thân phận, bối cảnh của chính mình không có bất kỳ liên quan gì, người anh em, vì sao đến bây giờ cậu vẫn chưa thể nghĩ thông suốt được vậy?”
Hứa Thanh Du cũng không hỏi chiếc xe này lấy từ đâu ra, sau khi lên xe đã ngồi xuống một cách vô cùng nghiêm túc.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du cùng ngồi ở phía sau xe, bà nắm lấy tay Hứa Thanh Du, bắt đầu than phiền về cuộc sống của mình buồn chán đến mức nào trong khoảng thời gian này, nếu cô đã đến thì cuối cùng sau này bà ấy cũng có người để tâm sự.
Mẹ Ninh thật sự rất vui vẻ, cho nên bà ấy không hề phát hiện được nét mặt của Hứa Thanh Du có chút bối rối trong sự quy củ của cô ấy.
Ninh Tôn ở phía trước lái xe, trên đường đi cũng không nói một lời nào, trước sau vẫn cứ mím chặt miệng, biểu cảm không thể nói là rất xấu, nhưng hiển nhiên cũng không khá hơn là bao.
Trên suốt đoạn đường đi chỉ có mẹ Ninh nói chuyện, giọng nói của mẹ Ninh vẫn còn chưa dứt thì chiếc xe đã dừng lại ở bên trong khu chung cư.
Sau khi xuống xe bà ấy vẫn còn đang nói: “Tối nay con phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hai chúng ta ra ngoài đi dạo, hiện tại mọi người đều đang rảnh rỗi, ra ngoài cũng không cần trốn tránh đám phóng viên kia nữa, cuộc sống này thật là tốt đẹp.”
Hứa Thanh Du hơi cười một chút, nhẹ giọng “vâng” một tiếng.
Tuy trên mặt Ninh Tôn hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn rất thân sĩ, đi qua giúp Hứa Thanh Du lấy vali từ trong cốp xe ra, sau đó trực tiếp xách về nhà.
Vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Du là xem thử có mấy phòng.
Cho nên khi nhìn thấy chỉ có hai phòng ngủ, động tác của cô đã cứng lại.
Thật ra ở trên đường đi cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này, trước đó cô cũng không nói muốn đến đây.
Nếu Ninh Tôn tự mình thuê phòng thì chắc hẳn sẽ không suy xét đến việc thêm một phòng ngủ dành riêng cho cô, căn phòng mà anh ấy cùng mẹ Ninh thuê có tính khả thi nhất cũng là một căn có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Cho nên hiện tại cô đến, vậy muốn chia phòng ngủ như thế nào đây?
Ninh Tôn đứng trong phòng khách cũng có chút bối rối, anh không biết nên đặt vali ở đâu.
Cũng không thể vẫn luôn để vali ở trong phòng khách được.
Mẹ Ninh không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp dắt Hứa Thanh Du vào phòng Ninh Tôn: “Đi đường lâu như vậy chắc con cũng đã mệt rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi một lát, để bác làm món gì đó cho cháu ăn, chút nữa gọi con dậy, giờ con chợp mắt chút đi.”
Hứa Thanh Du đang đứng trong phòng khách, đột nhiên có chút luống cuống, cũng không biết nên nói cái gì, làm cái gì mới đúng.
Ninh Tôn vẫn đứng sững trong phòng khách, tay còn nắm lấy quai cầm của vali.
Tất nhiên anh nghe được mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đang nói gì, để Hứa Thanh Du nghỉ ngơi trong phòng anh, vậy tối nay nhất định vẫn phải ở trong đó.
Đột nhiên anh che mặt lại, không biết nên giải quyết như thế nào với tình huống này mới ổn.
Đương nhiên, mẹ Ninh không nghĩ được nhiều như thế, động viên Hứa Thanh Du xong, còn giúp cô treo túi lên trên móc áo đang để một bên, sau đó xoay người ra khỏi phòng, rất tinh tế đóng cửa phòng lại.
Bà quay đầu thoáng nhìn qua Ninh Tôn vẫn đứng tại chỗ như cũ: “Con đứng ở kia làm gì vậy? Mẹ đi nấu mì cho Tiểu Du, hoặc là con vào trong phòng cùng với cô ấy, hoặc là ra sô pha mà ngồi, chứ đứng đực ra đấy như cây cọc để làm gì?”
Mẹ Ninh nói xong đã xoay người đi vào phòng bếp, Ninh Tôn nhấp miệng suy nghĩ một chút, vẫn là kéo vali đến bên cạnh ghế sô pha, sau đó đã đặt mông ngồi xuống.
Anh nhất định không thể vào phòng được, nhưng bây giờ không vào thì buổi tối cũng không thể vẫn luôn ở đây, anh ngủ trên ghế sô pha cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu bị mẹ Ninh nhìn thấy đươc, nên giải thích chuyện này như thế nào.
Mà bên kia, Hứa Thanh Du đang ở trong phòng, cũng hơi lo lắng bối rối.
Trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để giải quyết tình huống trước mắt, nhưng hình như mỗi biện pháp đều có chút không phù hợp cho lắm.
Nói ra rất dễ khiến người khác nghi ngờ về tính chân thật của mối quan hệ yêu đương giữa cô và Ninh Tôn.
Cô ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào trên giường một lát, khẳng định tối hôm qua Ninh Tôn ngủ ở đây, nằm trên chiếc giường này.
Mặc dù ngồi máy bay trong khoảng thời gian dài khiến cô thật sự rất mệt, nhưng cô như thế nào lại không biết xấu hổ mà nằm lên trên đó chứ.
Cứ chịu đựng như vậy một lúc lâu, đột nhiên cửa phòng bị gõ hai tiếng, ngay sau đó vang lên giọng nói của Ninh Tôn: “Vẫn còn đang ngủ à? Có đói bụng hay không, ra ăn cơm đi.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng đứng dậy, đi ra mở cửa.
Ninh Tôn đang đứng trước cửa, có lẽ vì Hứa Thanh Du mở cửa có chút đột ngột, anh bị dọa hơi sửng sốt, không tự giác lùi lại hai bước.
Cuối cùng hai người cũng đối mặt với nhau như thế, nhưng cả hai đều có chút không được tự nhiên.
Hứa Thanh Du đè thấp giọng nói, khóe mắt hơi nhìn về phía mẹ Ninh đang ở bên trong phòng bếp, sau đó dùng giọng nói vô cùng nhỏ chỉ để hai người có thể nghe được, nói: “Buổi tối phải làm thế nào đây?”
Ninh Tôn hít sâu một hơi, cô hỏi anh, anh cũng không biết.
Thấy Ninh Tôn không lên tiếng, Hứa Thanh Du dường như cũng hiểu được.
Vẻ mặt của cô đầy phức tạp: “Căn nhà này anh thuê bao lâu rồi? Hay là chúng ta lại thuê căn khác?”
Ninh Tôn có chút buồn cười: “Vậy thì cô hãy nghĩ ra một cái cớ hợp lý một chút để nói với mẹ tôi, hôm qua tôi đã nghĩ đến vài lý do đều cảm thấy không ổn.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, đối với chỉ số thông minh của mình cô cũng không tin tưởng cho lắm.
Những lý do của Ninh Tôn nghĩ ra cũng không dùng được thì càng đừng nói đến những gì cô có thể nghĩ ra.
Hai người vẫn còn đang giằng co như vậy, trong phòng bếp mẹ Ninh đã bưng bát mì đi ra: “Tiểu Du mau tới đây đi, ăn mì trước, nếu buồn ngủ thì ăn xong thì tiếp tục ngủ.”
Hứa Thanh Du nhìn nhìn Ninh Tôn, chỉ có thể nghiêng người đi ngang qua anh ấy.
Mì do mẹ Ninh nấu rất ngon, có trứng, có thịt bò, cũng có rau xanh.
Chỉ là cô không có tâm tình ăn uống, toàn bộ tâm trí đều nghĩ đến chuyện tối nay phải trải qua như thế nào.
Lúc ăn cơm, mẹ Ninh hỏi cô trong khoảng thời gian về nhà thế nào, sức khỏe của ba mẹ có tốt không, thái độ của mọi người trong nhà đối với những vụ lùm xùm được đăng trên mạng lại là như thế nào.
Biểu cảm của Hứa Thanh Du hơi ngưng lại, cũng chỉ hơi gật đầu: “Cũng may là con đã trở về giải thích với mọi người, thái độ của họ còn khá ổn.”
Mẹ Ninh cũng có chút bất đắc dĩ: “Bên phía công ty bọn họ nói sẽ xử lý ổn thỏa, chúng ta cùng chờ xem thử, chuyện này hẳn sẽ được giải quyết xong trong khoảng thời gian ngắn.”
Mẹ Ninh nói xong quay đầu nhìn Ninh Tôn đã trở về phòng: “Hai đứa bọn con cũng đừng giận dỗi nhau nữa, một đôi tình nhân, có chuyện gì cãi nhau mà không thể bỏ qua được, đêm hôm đó Ninh Tôn vừa trở về đã uống rất nhiều với bạn bè, há mồm ngậm miệng đều nhắc tới tên của con, nói ra những lời gì đó bác nghe cũng không thể nào hiểu được, có điều nghĩ kỹ lại, nếu thật sự là do nó trêu chọc con, nó cũng đã biết lỗi rồi.”
Hứa Thanh Du không biết mẹ Ninh có phải đang lừa mình hay không, cô luôn cảm thấy Ninh Tôn không thể làm ra được chuyện như vậy.
Có điều những lời này lại không thể trực tiếp vạch trần, vì thế cô chỉ có thể cúi đầu xuống ăn mì, né tránh đề tài này.
Bên kia Ninh Tôn trở về phòng, đứng ở bên cửa sổ, lần mò trong túi quần hai lần, kết quả cũng không có đụng đến hộp thuốc mà anh đang muốn tìm, vì thế cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Anh thật sự cảm thấy rất phiền não, loại phiền não này không chỉ về chuyện của chính bản thân mình, mà còn phiền não đối với việc chính mình không thể giải quyết được.
Đúng lúc không biết phải làm như thế nào mới tốt, Chương Tự Chi đã gọi điện thoại tới, vừa mở miệng nói chuyện đã cười hì hì hỏi anh có phải đã bắt được cô bạn gái nhỏ của anh rồi đúng không.
Ninh Tôn không có tâm trạng, nên chỉ mím môi không nói chuyện.
Chương Tự Chi không quan tâm quá nhiều, lại nói: “Cái thằng này, đừng lúc nào cũng bày ra một bộ mất sổ gạo như thế, có cái gì ngại ngùng khi biểu hiện ra sự vui vẻ ở trong lòng chứ, cậu thử nhìn tôi xem, trong lòng tôi nghĩ gì thì trên mặt sẽ lộ ra biểu cảm đó, khiến cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng thoải mái.”
Ninh Tôn cười ha ha một chút: “Ai có thể so được với cậu chứ, chỉ cần cậu chủ nhỏ nhà họ Chương như cậu trừng mắt, thì người khác đều đã run lẩy bẩy, tất nhiên có thể không sợ gì cả.”
Người bình thường là không thể so sánh được với Chương Tự Chi, tình cách của Chương Tự Chi có thể rộng rãi thẳng thắn như bây giờ, không thể thoát khỏi nguyên nhân là vì gia đình anh ấy.
Quả thật anh ấy quá ngay thẳng và kiên quyết, mới có thể để anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì như thế này.
Chương Tự Chi thở dài, mang theo giọng điệu khuyên bảo: “Không không không, không liên quan gì đến người khác, là gánh nặng ở trong lòng cậu quá nhiều, chuyện tình cảm này chỉ liên quan với tính cách của chính bản thân mình, cậu không biết được Tiểu Như nhà tôi trước kia coi thường tôi bao nhiêu đâu, địa vị và xuất thân của tôi đặt ở nơi đó, mà cô ấy cũng không thèm đếm xỉa tới, vì sao cuối cùng tôi vẫn có thể cưới được cô ấy, là do tôi mặt dày mày dạn kiên định theo đuổi cô ấy bằng bất kỳ giá nào, cho nên đôi lúc mối quan hệ giữa nam và nữ, thật sự là giá trị con người, địa vị, thân phận, bối cảnh của chính mình không có bất kỳ liên quan gì, người anh em, vì sao đến bây giờ cậu vẫn chưa thể nghĩ thông suốt được vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.