Chương 942
Thị Từ
11/12/2021
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đi dạo một vòng công viên, sau đó dừng lại nghỉ ngơi ở một gốc cây.
Cách đó không xa có một nhóm thanh niên trẻ tuổi, trong số bọn họ, có người bắt cặp với nhau thành đội để đánh cầu lông, cũng có những người tụ tập ở chiếc bàn bên cạnh chơi bóng bàn, ngoài ra còn có một vài cô bé đang chơi nhảy dây.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua những thiết bị luyện tập ở bên cạnh, trong lòng không còn chút hứng thú nào.
Tâm thái của cô thật sự giống như một cụ già về hưu, nếu như có thể ngồi yên thì tuyệt đối sẽ không động đậy.
Mẹ Ninh nhìn một đám thanh niên trẻ tuổi khí thế hừng hực, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, “Tuổi trẻ thật tuyệt, nếu như bác có thể trẻ lại mười tuổi thì tốt rồi.”
Hứa Thanh Du tiếp lời, “Có khi bọn họ còn hâm mộ bác được tự do tài chính ấy chứ.”
Mẹ Ninh nghe cô nói vậy, lập tức bật cười, “Nói cũng đúng, độ tuổi nào cũng có ưu khuyết điểm riêng.”
Ninh Tôn đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa, tựa vào gốc cây quan sát.
Chỉ cần Hứa Thanh Du không phải đối mặt với anh thì lúc nào trông cô cũng dịu dàng hoà nhã như thế, luôn luôn nở nụ cười trên môi.
Thành thật mà nói, dáng vẻ ấm áp tựa ánh mặt trời này của cô, thật sự phải khiến người khác rung động.
Ninh Tôn thu lại tầm mắt, mím môi nghĩ đến chuyện khác.
Đúng ra đêm hôm ấy anh và Hứa Thanh Du không nên cãi nhau.
Hứa Thanh Du đã từng giải thích với anh rất nhiều lần rằng giữa cô và Tống Kình Vũ không có bất kì mối quan hệ mờ ám nào cả, giữa hai người họ chỉ đơn giản là mối quan hệ hợp tác đầu tư.
Đương nhiên, Hứa Thanh Du sẽ không nói dối, trong lòng Ninh Tôn hiểu rất rõ điều này, mà anh cũng nguyện ý tin tưởng cô.
Hơn nữa, cho dù giữa bọn họ thật sự có gì với nhau thì chắc hẳn là Tống Kình Vũ có ý với Hứa Thanh Du trước, đã vậy anh còn tức giận để làm gì, đúng là quá hồ đồ.
Mặc dù Ninh Tôn đã nghĩ thông suốt được việc này, thế nhưng lông mày ngược lại càng nhíu chặt thêm.
Chủ yếu là vì anh phát hiện ra một chuyện khác khiến anh càng phiền muộn hơn.
Đó chính là, nếu như Tống Kình Vũ thật sự có tâm tư gì khác với Hứa Thanh Du thì tại sao anh lại phải tức giận kia chứ, chuyện này đâu có liên quan đến anh.
Vừa mới suy nghĩ đến đây, Ninh Tôn còn chưa kịp nghĩ sâu xa hơn thì anh đã nhìn thấy bên phía Hứa Thanh Du có động tĩnh.
Hai người đang đánh cầu lông bên kia đột nhiên ngừng lại, sau đó một trong số bọn họ đi đến hỏi Hứa Thanh Du có muốn chơi cùng hay không.
Hành động này rõ ràng là muốn tiếp cận cô.
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, vẻ mặt ngại ngùng.
Cô xua tay, “Tôi không biết đánh cầu lông, thế nên tôi không chơi đâu, cám ơn hai người.”
Đến hỏi chuyện Hứa Thanh Du là một nam sinh mặc quần áo thể thao, cắt tóc húi cua.
Đúng là rất có phong vị của một nam sinh thể dục.
Nam sinh kia cười, “Không sao, lại đây chơi cùng nhau đi, bọn tôi rất nhiều người, còn dư vợt đánh cầu lông, tôi có thể dạy cho bạn.”
Ninh Tôn vừa định tiến tới, không được ngờ rằng mẹ Ninh ở bên cạnh đã lên tiếng trước, “Đi đi, mấy đứa đều là thanh niên với nhau, không sao, không cần lo cho bác, bác ở đây xem mấy đứa chơi là được rồi.”
Dứt lời, bà còn cố ý đẩy Hứa Thanh Du một cái, rõ ràng là muốn cô đi cùng cậu nam sinh kia.
Ninh Tôn nhướng mày, không hiểu ý của mẹ Ninh, ngay cả anh còn nhận ra cậu nam sinh này cố tình tiếp cận Hứa Thanh Du, anh không tin rằng mẹ anh lại không biết điều đó.
Mặc dù Hứa Thanh Du cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng cô lại không chịu nổi sự thúc giục của mẹ Ninh.
Suy cho cùng, cô cũng không thể không giữ thể diện cho bà ấy, chỉ đành đứng dậy đi cùng nam sinh kia.
Cậu chàng đưa cho cô một chiếc vợt, sau đó dạy cô đánh cầu lông.
Khi học những môn thể thao như thế này, việc tiếp xúc tay chân là điều không thể tránh khỏi.
Ví dụ như dạy cô cách cầm vợt, hay là dạy cô cách phát cầu.
Tất cả những việc ấy đều phải cầm tay dạy từng chút một, Ninh Tôn chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nhìn Hứa Thanh Du và cậu nam sinh kia, khuôn mặt vui vẻ.
Ninh Tôn nhỏ giọng hỏi bà, “Cậu ta là ai?”
Mẹ Ninh không nhìn anh chỉ trả lời, “Mẹ không biết, nhưng cậu học sinh này trông cũng ưa nhìn đấy chứ.”
Ưa nhìn?
Sao anh lại không cảm thấy như vậy nhỉ?
Ninh Tôn ngồi xuống vị trí vừa nãy của Hứa Thanh Du, tầm mắt vẫn luôn cố định trên người cô.
Lúc ban đầu Hứa Thanh Du còn cảm thấy ngượng ngùng, có điều sau khi được cậu nam sinh kia chỉ dạy một lúc, cô dần dần trở nên thả lỏng hơn.
Cô vui vẻ cười đùa với cậu ta, cùng cậu ta đánh cầu lông, nhưng có lẽ vì bản thân chỉ là tay mơ, cô chẳng đánh được mấy trái.
Chàng trai kia không hề mất kiên nhẫn, ngược lại còn mỉm cười cổ vũ cô.
Cảnh tượng này khiến Ninh Tôn càng nhìn càng cảm thấy bực bội.
Xem kìa, mỗi lần Hứa Thanh Du đối mặt với tên đó đều chỉ mỉm cười e thẹn, thế mà lúc nào cô nhìn thấy anh cũng trừng mắt bặm môi.
Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì?
Đến lúc này mẹ Ninh ở bên cạnh mới phát hiện ra thái độ của Ninh Tôn dường như có phần không thích hợp.
Bà bật cười nói, “Con nhìn xem, tuổi tác giữa Tiểu Du và cậu nhóc này có vẻ như xêm xêm nhau, đúng là bạn cùng lứa có tiếng nói chung, trông hai đứa nó chơi nhau vui chưa kìa.”
Khuôn mặt Ninh Tôn ủ rũ, không nói lời nào.
Mẹ Ninh ngồi bên cạnh cười to, “Con nhìn xem, lo mà học tập thái độ của cậu nhóc kia đi, con thấy người ta kiên nhẫn tới nhường nào chưa.”
Tầm mắt của Ninh Tôn vẫn luôn hướng về phía bên đó, vừa nãy Hứa Thanh Du lại không tiếp được cầu, nam sinh kia nhanh chóng đi đến làm mẫu cho cô, sau đó mới tiếp tục giao cầu, để cô từ từ luyện tập.
Có lẽ Hứa Thanh Du đã thuận tay hơn trước, lần này đánh rất tốt, hai người đứng đối diện lẫn nhau mỉm cười vui vẻ.
Thành thật mà nói…. Ninh Tôn không muốn nhìn thấy cảnh này.
Anh đứng lên, “Hai người ở đây chơi tiếp đi, con đi loanh quanh vài vòng.”
Mẹ Ninh không có ý muốn giữ anh lại, bà đáp được một cách vô cùng dứt khoát, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía Hứa Thanh Du.
Bị chính mẹ ruột của mình xem nhẹ, trong lòng Ninh Tôn vô cùng buồn bã.
Anh xoay người rời khỏi đó, thật ra Ninh Tôn cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng nếu như anh còn ở lại đây nhìn cảnh tượng đó thì chắc anh sẽ chết nghẹn mất.
Hơn nữa anh còn muốn mắng người.
Ninh Tôn đi lòng vòng một lát, tình cờ đi ngang một tốp các cụ ông cụ bà đang tập dưỡng sinh.
Đa phần bài tập dành cho người già thường rất nhẹ nhàng, chỉ cần duỗi tay duỗi chân, luyện Thái Cực quyền.
Ninh Tôn đứng phía sau đám người, xuyên qua đám đông hỗn loạn, dường như anh vẫn có thể mơ hồ thấy được Hứa Thanh Du.
Cô hoàn toàn không hề nhận ra là anh đã rời đi, vẫn đang đánh cầu lông rất vui vẻ.
“Đồ vô lương tâm.” Ninh Tôn lẩm bẩm một mình.
Anh tựa người vào một thiết bị tập ở đằng sau cụ bà, lấy điện thoại ra xem.
Điện thoại hiển thị tin nhắn của Nam Nhạc gửi đến.
Có vẻ như mọi chuyện bên phía Nam Nhạc đã được giải quyết ổn thoả, dù sao thì dư luận cũng rất nhanh quên.
Theo thời gian, bất kể là tin tức gì, rồi sẽ đến lúc nó dần dần biến mất.
Nam Nhạc biết chuyện anh về quê, nhắn tin hỏi rằng mọi chuyện có suôn sẻ không.
Xem ra cô ta biết mục đích lần này anh trở lại nhà họ Ninh.
Ninh Tôn niệm tình trước đây Nam Nhạc muốn giúp mẹ anh tìm tài nguyên, mặc dù mọi chuyện không thành, nhưng anh vẫn có vài phần biết ơn cô ta.
Chính vì vậy, sau khi Ninh Tôn nhìn thấy tin nhắn của Nam Nhạc, anh lập tức trả lời, nói bên này vẫn ổn.
Nam Nhạc trả lời tin nhắn của anh rất nhanh, cô ta bảo rằng mình nghe được người khác nói, vài ngày nữa trên mạng sẽ tung ra tin tức mới, lần này cũng có liên quan đến Ninh Tôn.
Thật ra thì Ninh Tôn đã sớm quen với việc ấy, anh cầm điện thoại di động do dự hồi lâu, sau đó mới trả lời: Không sao, tôi có thể lo liệu được.
Sau khi gửi tin nhắn đó đi, Ninh Tôn lập tức nhắn thêm một tin khác, bảo rằng chỗ anh đang có việc gấp, sau này có dịp rảnh lại nói chuyện tiếp.
Không biết có phải dạo gần đây Nam Nhạc rất nhàn rỗi hay không, mà hai ngày nay cô ta liên tục gửi tin nhắn cho anh, chỉ cần anh không bảo dừng thì cô ta nhất định sẽ không dừng lại.
Thật lòng anh cảm thấy rất phiền phức.
Cách đó không xa có một nhóm thanh niên trẻ tuổi, trong số bọn họ, có người bắt cặp với nhau thành đội để đánh cầu lông, cũng có những người tụ tập ở chiếc bàn bên cạnh chơi bóng bàn, ngoài ra còn có một vài cô bé đang chơi nhảy dây.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua những thiết bị luyện tập ở bên cạnh, trong lòng không còn chút hứng thú nào.
Tâm thái của cô thật sự giống như một cụ già về hưu, nếu như có thể ngồi yên thì tuyệt đối sẽ không động đậy.
Mẹ Ninh nhìn một đám thanh niên trẻ tuổi khí thế hừng hực, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, “Tuổi trẻ thật tuyệt, nếu như bác có thể trẻ lại mười tuổi thì tốt rồi.”
Hứa Thanh Du tiếp lời, “Có khi bọn họ còn hâm mộ bác được tự do tài chính ấy chứ.”
Mẹ Ninh nghe cô nói vậy, lập tức bật cười, “Nói cũng đúng, độ tuổi nào cũng có ưu khuyết điểm riêng.”
Ninh Tôn đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa, tựa vào gốc cây quan sát.
Chỉ cần Hứa Thanh Du không phải đối mặt với anh thì lúc nào trông cô cũng dịu dàng hoà nhã như thế, luôn luôn nở nụ cười trên môi.
Thành thật mà nói, dáng vẻ ấm áp tựa ánh mặt trời này của cô, thật sự phải khiến người khác rung động.
Ninh Tôn thu lại tầm mắt, mím môi nghĩ đến chuyện khác.
Đúng ra đêm hôm ấy anh và Hứa Thanh Du không nên cãi nhau.
Hứa Thanh Du đã từng giải thích với anh rất nhiều lần rằng giữa cô và Tống Kình Vũ không có bất kì mối quan hệ mờ ám nào cả, giữa hai người họ chỉ đơn giản là mối quan hệ hợp tác đầu tư.
Đương nhiên, Hứa Thanh Du sẽ không nói dối, trong lòng Ninh Tôn hiểu rất rõ điều này, mà anh cũng nguyện ý tin tưởng cô.
Hơn nữa, cho dù giữa bọn họ thật sự có gì với nhau thì chắc hẳn là Tống Kình Vũ có ý với Hứa Thanh Du trước, đã vậy anh còn tức giận để làm gì, đúng là quá hồ đồ.
Mặc dù Ninh Tôn đã nghĩ thông suốt được việc này, thế nhưng lông mày ngược lại càng nhíu chặt thêm.
Chủ yếu là vì anh phát hiện ra một chuyện khác khiến anh càng phiền muộn hơn.
Đó chính là, nếu như Tống Kình Vũ thật sự có tâm tư gì khác với Hứa Thanh Du thì tại sao anh lại phải tức giận kia chứ, chuyện này đâu có liên quan đến anh.
Vừa mới suy nghĩ đến đây, Ninh Tôn còn chưa kịp nghĩ sâu xa hơn thì anh đã nhìn thấy bên phía Hứa Thanh Du có động tĩnh.
Hai người đang đánh cầu lông bên kia đột nhiên ngừng lại, sau đó một trong số bọn họ đi đến hỏi Hứa Thanh Du có muốn chơi cùng hay không.
Hành động này rõ ràng là muốn tiếp cận cô.
Hứa Thanh Du không khỏi bất ngờ, vẻ mặt ngại ngùng.
Cô xua tay, “Tôi không biết đánh cầu lông, thế nên tôi không chơi đâu, cám ơn hai người.”
Đến hỏi chuyện Hứa Thanh Du là một nam sinh mặc quần áo thể thao, cắt tóc húi cua.
Đúng là rất có phong vị của một nam sinh thể dục.
Nam sinh kia cười, “Không sao, lại đây chơi cùng nhau đi, bọn tôi rất nhiều người, còn dư vợt đánh cầu lông, tôi có thể dạy cho bạn.”
Ninh Tôn vừa định tiến tới, không được ngờ rằng mẹ Ninh ở bên cạnh đã lên tiếng trước, “Đi đi, mấy đứa đều là thanh niên với nhau, không sao, không cần lo cho bác, bác ở đây xem mấy đứa chơi là được rồi.”
Dứt lời, bà còn cố ý đẩy Hứa Thanh Du một cái, rõ ràng là muốn cô đi cùng cậu nam sinh kia.
Ninh Tôn nhướng mày, không hiểu ý của mẹ Ninh, ngay cả anh còn nhận ra cậu nam sinh này cố tình tiếp cận Hứa Thanh Du, anh không tin rằng mẹ anh lại không biết điều đó.
Mặc dù Hứa Thanh Du cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng cô lại không chịu nổi sự thúc giục của mẹ Ninh.
Suy cho cùng, cô cũng không thể không giữ thể diện cho bà ấy, chỉ đành đứng dậy đi cùng nam sinh kia.
Cậu chàng đưa cho cô một chiếc vợt, sau đó dạy cô đánh cầu lông.
Khi học những môn thể thao như thế này, việc tiếp xúc tay chân là điều không thể tránh khỏi.
Ví dụ như dạy cô cách cầm vợt, hay là dạy cô cách phát cầu.
Tất cả những việc ấy đều phải cầm tay dạy từng chút một, Ninh Tôn chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nhìn Hứa Thanh Du và cậu nam sinh kia, khuôn mặt vui vẻ.
Ninh Tôn nhỏ giọng hỏi bà, “Cậu ta là ai?”
Mẹ Ninh không nhìn anh chỉ trả lời, “Mẹ không biết, nhưng cậu học sinh này trông cũng ưa nhìn đấy chứ.”
Ưa nhìn?
Sao anh lại không cảm thấy như vậy nhỉ?
Ninh Tôn ngồi xuống vị trí vừa nãy của Hứa Thanh Du, tầm mắt vẫn luôn cố định trên người cô.
Lúc ban đầu Hứa Thanh Du còn cảm thấy ngượng ngùng, có điều sau khi được cậu nam sinh kia chỉ dạy một lúc, cô dần dần trở nên thả lỏng hơn.
Cô vui vẻ cười đùa với cậu ta, cùng cậu ta đánh cầu lông, nhưng có lẽ vì bản thân chỉ là tay mơ, cô chẳng đánh được mấy trái.
Chàng trai kia không hề mất kiên nhẫn, ngược lại còn mỉm cười cổ vũ cô.
Cảnh tượng này khiến Ninh Tôn càng nhìn càng cảm thấy bực bội.
Xem kìa, mỗi lần Hứa Thanh Du đối mặt với tên đó đều chỉ mỉm cười e thẹn, thế mà lúc nào cô nhìn thấy anh cũng trừng mắt bặm môi.
Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì?
Đến lúc này mẹ Ninh ở bên cạnh mới phát hiện ra thái độ của Ninh Tôn dường như có phần không thích hợp.
Bà bật cười nói, “Con nhìn xem, tuổi tác giữa Tiểu Du và cậu nhóc này có vẻ như xêm xêm nhau, đúng là bạn cùng lứa có tiếng nói chung, trông hai đứa nó chơi nhau vui chưa kìa.”
Khuôn mặt Ninh Tôn ủ rũ, không nói lời nào.
Mẹ Ninh ngồi bên cạnh cười to, “Con nhìn xem, lo mà học tập thái độ của cậu nhóc kia đi, con thấy người ta kiên nhẫn tới nhường nào chưa.”
Tầm mắt của Ninh Tôn vẫn luôn hướng về phía bên đó, vừa nãy Hứa Thanh Du lại không tiếp được cầu, nam sinh kia nhanh chóng đi đến làm mẫu cho cô, sau đó mới tiếp tục giao cầu, để cô từ từ luyện tập.
Có lẽ Hứa Thanh Du đã thuận tay hơn trước, lần này đánh rất tốt, hai người đứng đối diện lẫn nhau mỉm cười vui vẻ.
Thành thật mà nói…. Ninh Tôn không muốn nhìn thấy cảnh này.
Anh đứng lên, “Hai người ở đây chơi tiếp đi, con đi loanh quanh vài vòng.”
Mẹ Ninh không có ý muốn giữ anh lại, bà đáp được một cách vô cùng dứt khoát, tầm mắt vẫn luôn nhìn về phía Hứa Thanh Du.
Bị chính mẹ ruột của mình xem nhẹ, trong lòng Ninh Tôn vô cùng buồn bã.
Anh xoay người rời khỏi đó, thật ra Ninh Tôn cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng nếu như anh còn ở lại đây nhìn cảnh tượng đó thì chắc anh sẽ chết nghẹn mất.
Hơn nữa anh còn muốn mắng người.
Ninh Tôn đi lòng vòng một lát, tình cờ đi ngang một tốp các cụ ông cụ bà đang tập dưỡng sinh.
Đa phần bài tập dành cho người già thường rất nhẹ nhàng, chỉ cần duỗi tay duỗi chân, luyện Thái Cực quyền.
Ninh Tôn đứng phía sau đám người, xuyên qua đám đông hỗn loạn, dường như anh vẫn có thể mơ hồ thấy được Hứa Thanh Du.
Cô hoàn toàn không hề nhận ra là anh đã rời đi, vẫn đang đánh cầu lông rất vui vẻ.
“Đồ vô lương tâm.” Ninh Tôn lẩm bẩm một mình.
Anh tựa người vào một thiết bị tập ở đằng sau cụ bà, lấy điện thoại ra xem.
Điện thoại hiển thị tin nhắn của Nam Nhạc gửi đến.
Có vẻ như mọi chuyện bên phía Nam Nhạc đã được giải quyết ổn thoả, dù sao thì dư luận cũng rất nhanh quên.
Theo thời gian, bất kể là tin tức gì, rồi sẽ đến lúc nó dần dần biến mất.
Nam Nhạc biết chuyện anh về quê, nhắn tin hỏi rằng mọi chuyện có suôn sẻ không.
Xem ra cô ta biết mục đích lần này anh trở lại nhà họ Ninh.
Ninh Tôn niệm tình trước đây Nam Nhạc muốn giúp mẹ anh tìm tài nguyên, mặc dù mọi chuyện không thành, nhưng anh vẫn có vài phần biết ơn cô ta.
Chính vì vậy, sau khi Ninh Tôn nhìn thấy tin nhắn của Nam Nhạc, anh lập tức trả lời, nói bên này vẫn ổn.
Nam Nhạc trả lời tin nhắn của anh rất nhanh, cô ta bảo rằng mình nghe được người khác nói, vài ngày nữa trên mạng sẽ tung ra tin tức mới, lần này cũng có liên quan đến Ninh Tôn.
Thật ra thì Ninh Tôn đã sớm quen với việc ấy, anh cầm điện thoại di động do dự hồi lâu, sau đó mới trả lời: Không sao, tôi có thể lo liệu được.
Sau khi gửi tin nhắn đó đi, Ninh Tôn lập tức nhắn thêm một tin khác, bảo rằng chỗ anh đang có việc gấp, sau này có dịp rảnh lại nói chuyện tiếp.
Không biết có phải dạo gần đây Nam Nhạc rất nhàn rỗi hay không, mà hai ngày nay cô ta liên tục gửi tin nhắn cho anh, chỉ cần anh không bảo dừng thì cô ta nhất định sẽ không dừng lại.
Thật lòng anh cảm thấy rất phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.