Chương 974
Thị Từ
14/12/2021
Ninh Tôn chôn chân trong phòng bếp hơn nửa ngày trời rồi mới đi ra.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Hứa Thanh Du, anh thật sự không nhịn được mà cười phá lên.
Trước đây Ninh Tôn không nhận ra điều ấy, bây giờ anh mới cảm thấy cô gái này đúng là càng ngày càng trở nên thú vị.
Sau khi Hứa Thanh Du trở lại phòng, cô lập tức xoay người đóng cửa, sau đó tựa lưng vào tường, há miệng thở dốc.
Vừa rồi biểu hiện của Ninh Tôn có vẻ kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Cô không biết rốt cuộc Ninh Tôn bị làm sao mà bây giờ mỗi khi anh nói chuyện hay cùng cô làm việc gì đó, đều sẽ luôn khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cứ như Ninh Tôn đang cố ý trêu chọc cô vậy.
Vốn dĩ cô không hề cho rằng suy nghĩ này là đúng, nhưng vì hành động của Ninh Tôn, nên nó lại càng trở nên kỳ lạ.
Một lúc sau Hứa Thanh Du mới đi đến bên cạnh cửa sổ, mở nó ra để gió thổi vào phòng.
Khuôn mặt của cô vẫn còn nóng bừng bừng, trái tim đập loạn xạ.
Tuy rằng trước đó bản thân còn vì cuộc điện thoại của Trang Lệ Nhã làm cho tức giận khôn nguôi.
Thế mà bây giờ cô chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến những việc đó nữa.
Hiện tại trong đầu Hứa Thanh Du toàn là bóng dáng vừa rồi của Ninh Tôn, anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt mang theo ý cười khó giấu, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói chuyện với cô.
Dạo gần đây thái độ của Ninh Tôn dành cho cô, quả thực càng ngày càng trở nên khó hiểu.
Chẳng lẽ là vì xung quanh anh có quá ít phụ nữ, nên bây giờ cô đã trở thành của ngon vật lạ rồi ư?
Không thể nào, từ trước đến nay Ninh Tôn vẫn luôn chạy rất nhiều lịch trình, chỉ mới ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian gần đây.
Hơn nữa kỳ nghỉ này cũng chưa kéo dài được bao lâu, chắc là anh không đến mức vừa mới ngưng tiếp xúc với phụ nữ trong một thời gian ngắn, mà ngay cả cô cũng không buông tha đấy chứ.
Hứa Thanh Du vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi không ra đáp án.
Ninh Tôn ngồi trên ghế sô pha xem TV ở ngoài phòng khách, nhưng lỗ tai giống như hận không thể dán lên cửa phòng ngủ, nghe lén xem cô đang làm gì.
Nhất định Hứa Thanh Du sẽ không chủ động vác xác ra đây, điều này Ninh Tôn hiểu rất rõ.
Vì thế, sau một hồi do dự, anh quyết định đứng dậy, tắt TV, trở về phòng.
Hứa Thanh Du không khoá cửa, Ninh Tôn vừa mới vặn tay cầm một cái, cửa phòng lập tức được mở ra.
Hứa Thanh Du đã đoán được Ninh Tôn sẽ trở về phòng, thế nên khi anh mở cửa bước vào, tuy rằng có hơi giật mình nhưng cô vẫn không làm gì thêm.
Cô đứng yên tại chỗ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ngoài kia cũng chẳng có gì tốt đẹp, bầu trời tối đen, ngoại trừ đèn đường ra thì không còn thấy đuợc gì nữa.
Trước tiên Ninh Tôn lấy quần áo, sau đó anh xoay người đi ra bên ngoài, Hứa Thanh Du đoán chắc là anh đi tắm.
Mặc dù không ai nói tiếng nào, nhưng sự xấu hổ kéo dài từ nãy đến giờ vẫn không hề giảm bớt.
Ninh Tôn đi tắm rất nhanh, sau khi trở lại anh lập tức ngồi lên giường chơi game.
Hứa Thanh Du nghĩ ngợi một hồi, sau đó bản thân cũng lấy áo quần đi tắm.
Đợi đến khi cô quay lại, Ninh Tôn vẫn đang dựa người vào đầu giường chơi game, Hứa Thanh Du thoáng liếc qua anh một cái, lẳng lặng đi tới mép giường bên kia.
Cô nhẹ nhàng nằm xuống, sau đó đắp chăn ngay ngắn.
Dạo gần đây bọn họ đi ngủ sớm hơn mọi ngày, bởi vì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ở chung một phòng, nhưng không biết nói gì với nhau, hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì để làm, nghĩ đi nghĩ lại thì bọn họ chỉ có thể đi ngủ.
Bên này cô vừa mới nằm xuống thì ở bên kia ván game của Ninh Tôn cũng vừa kết thúc.
Anh không tiếp tục chơi nữa mà tắt điện thoại, thuận thế nằm xuống, sau đó tắt đèn.
Cả hai người đều biết rằng đối phương vẫn chưa ngủ, nhưng chẳng ai trong số họ chịu chủ động nói chuyện trước.
Bầu không khí yên lặng này kéo dài được vài phút thì Ninh Tôn đột nhiên trở mình, đối mặt với Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du cảm nhận được Ninh Tôn đang nghiêng người về phía mình, nhưng cô lại chẳng có cách nào để lên tiếng, thế nên chỉ đành giả vờ như không biết.
Nằm một hồi, Ninh Tôn lại nhích người về phía cô thêm một chút.
Làm sao Hứa Thanh Du có thể yên giấc cho được, cô hoàn toàn ngủ không nổi.
Bây giờ cơ thể cô như pho tượng, tất cả các giác quan đều tập trung về phía bên phải của mình.
Tuy rằng nhìn không rõ, nhưng cô vẫn biết Ninh Tôn chưa ngủ, hai lần trở mình vừa rồi của anh đều trong trạng thái tỉnh táo.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng.
Ở phía bên này, Ninh Tôn vẫn chưa ngủ, đôi mắt anh mở to, im lặng nhìn Hứa Thanh Du.
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng cũng không đến mức tối om không thấy gì.
Anh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được hình dáng của Hứa Thanh Du.
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của cô nhưng Ninh Tôn vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi cô gái này phải ngấm ngầm chịu đựng mọi thứ như thế nào.
Cô tưởng rằng cứ giả vờ ngủ là được ư?
Đột nhiên trong đầu Ninh Tôn nảy ra vài ý tưởng, anh muốn dùng nó để trêu chọc Hứa Thanh Du.
Anh đợi một thêm lúc, sau đó vươn tay, cố ý đặt lên trên eo của Hứa Thanh Du.
Quả nhiên, cơ thể nằm dưới chăn bông của Hứa Thanh Du cứng đờ trong nháy mắt, Ninh Tôn có thể cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
Ninh Tôn rất muốn bật cười, anh cảm thấy phản ứng của Hứa Thanh Du thật ngây ngô.
Chắc hẳn cô chưa từng có bạn trai, nếu không thì tại sao mỗi lần đối diện với anh, tay chân cô lại luống cuống như thế?
Thật ra thì Hứa Thanh Du đã luống cuống từ nãy đến giờ, cô không biết bản thân nên làm gì lúc này.
Nếu như cô có thời gian để suy ngẫm lại việc này một lần nữa thì việc đầu tiên mà cô làm nhất định sẽ là đẩy Ninh Tôn ra.
Bởi vì cô biết chắc rằng anh vẫn chưa ngủ, hành động này tuyệt đối là cố ý.
Có điều hiện tại cô đang không ở trong hoàn cảnh bình thường, bây giờ đầu óc của cô như một mớ hỗn độn.
Cả người Hứa Thanh Du cứng đờ, dự định lát nữa sẽ giả vờ trở mình, hất tay của Ninh Tôn ra.
Rốt cuộc cô còn chưa đợi được đến thời điểm thích hợp thì Ninh Tôn đã nhích lại gần cô.
Cơ thể của hai người hoàn toàn chạm vào nhau.
Tay của Ninh Tôn hơi dùng sức, cố ý ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng mình.
Bọn họ bị ngăn cách bởi hai lớp chăn bông, nhưng điều đó hoàn toàn không gây trở ngại cho việc một trong số bọn họ ôm lấy người kia.
Đầu Ninh Tôn vùi vào phía sau tai của Hứa Thanh Du, cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh một cách rõ ràng.
Hứa Thanh Du biết Ninh Tôn không hề ngủ, cô liếm môi, muốn nói cái gì đó.
Chẳng hạn như chỉ trích Ninh Tôn vừa nãy ở trong phòng bếp đứng quá gần cô, bây giờ nhắc đến việc này có vẻ cũng ổn.
Hứa Thanh Du hít sâu vài hơi, sau đó mới lên tiếng, “Ninh Tôn.”
Ninh Tôn không giả vờ ngủ, vốn dĩ anh cũng không hề có ý định đó, dứt khoát ừ một tiếng, chưa kịp cho Hứa Thanh Du có thời gian để đặt vấn đề với bản thân thì anh đã nói, “Tôi biết em chưa ngủ.”
Vừa nghe được câu nói này, trong lòng Hứa Thanh Du không khỏi sửng sốt.
Chính là vì anh biết cô vẫn chưa ngủ, cho nên mới ôm cô sao?
Như thế này là có ý gì?
Hứa Thanh Du bị câu nói của Ninh Tôn làm cho mất khả năng ngôn ngữ.
Ninh Tôn nói tiếp, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi em, em có thể gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời tôi.”
Không đợi Hứa Thanh Du có đồng ý hay không, anh đã đặt câu hỏi, “Trước đây em từng có bạn trai chưa?”
Hứa Thanh Du chớp mắt, lắc đầu một cách vô cùng tự nhiên.
Ninh Tôn nhỏ giọng cười một chút, sau đó lại đặt câu hỏi thứ hai, “Vậy em có thích Tống Kình Vũ không?”
Hứa Thanh Du khá bất ngờ, khoan hẵng đề cập đến chuyện trước đây bọn họ đã tranh cãi với nhau rất nhiều lần về vấn đề này, thì cô thật sự suýt chút nữa đã quên mất Tống Kình Vũ.
Khoảng thời gian gần đây, cô không hề liên lạc với Tống Kình Vũ, hơn nữa Ninh Tôn cũng không nhắc đến anh ta, thú thật thì Hứa Thanh Du gần như đã quên mất có một người như vậy xuất hiện trên cõi đời này.
Cô khẽ ồ một tiếng, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Ninh Tôn rất hài lòng với hai câu trả lời này.
Anh khẽ ừ, âm thầm siết chặt vòng tay, “Được, tôi biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Hứa Thanh Du, anh thật sự không nhịn được mà cười phá lên.
Trước đây Ninh Tôn không nhận ra điều ấy, bây giờ anh mới cảm thấy cô gái này đúng là càng ngày càng trở nên thú vị.
Sau khi Hứa Thanh Du trở lại phòng, cô lập tức xoay người đóng cửa, sau đó tựa lưng vào tường, há miệng thở dốc.
Vừa rồi biểu hiện của Ninh Tôn có vẻ kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Cô không biết rốt cuộc Ninh Tôn bị làm sao mà bây giờ mỗi khi anh nói chuyện hay cùng cô làm việc gì đó, đều sẽ luôn khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cứ như Ninh Tôn đang cố ý trêu chọc cô vậy.
Vốn dĩ cô không hề cho rằng suy nghĩ này là đúng, nhưng vì hành động của Ninh Tôn, nên nó lại càng trở nên kỳ lạ.
Một lúc sau Hứa Thanh Du mới đi đến bên cạnh cửa sổ, mở nó ra để gió thổi vào phòng.
Khuôn mặt của cô vẫn còn nóng bừng bừng, trái tim đập loạn xạ.
Tuy rằng trước đó bản thân còn vì cuộc điện thoại của Trang Lệ Nhã làm cho tức giận khôn nguôi.
Thế mà bây giờ cô chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến những việc đó nữa.
Hiện tại trong đầu Hứa Thanh Du toàn là bóng dáng vừa rồi của Ninh Tôn, anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt mang theo ý cười khó giấu, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói chuyện với cô.
Dạo gần đây thái độ của Ninh Tôn dành cho cô, quả thực càng ngày càng trở nên khó hiểu.
Chẳng lẽ là vì xung quanh anh có quá ít phụ nữ, nên bây giờ cô đã trở thành của ngon vật lạ rồi ư?
Không thể nào, từ trước đến nay Ninh Tôn vẫn luôn chạy rất nhiều lịch trình, chỉ mới ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian gần đây.
Hơn nữa kỳ nghỉ này cũng chưa kéo dài được bao lâu, chắc là anh không đến mức vừa mới ngưng tiếp xúc với phụ nữ trong một thời gian ngắn, mà ngay cả cô cũng không buông tha đấy chứ.
Hứa Thanh Du vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi không ra đáp án.
Ninh Tôn ngồi trên ghế sô pha xem TV ở ngoài phòng khách, nhưng lỗ tai giống như hận không thể dán lên cửa phòng ngủ, nghe lén xem cô đang làm gì.
Nhất định Hứa Thanh Du sẽ không chủ động vác xác ra đây, điều này Ninh Tôn hiểu rất rõ.
Vì thế, sau một hồi do dự, anh quyết định đứng dậy, tắt TV, trở về phòng.
Hứa Thanh Du không khoá cửa, Ninh Tôn vừa mới vặn tay cầm một cái, cửa phòng lập tức được mở ra.
Hứa Thanh Du đã đoán được Ninh Tôn sẽ trở về phòng, thế nên khi anh mở cửa bước vào, tuy rằng có hơi giật mình nhưng cô vẫn không làm gì thêm.
Cô đứng yên tại chỗ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ngoài kia cũng chẳng có gì tốt đẹp, bầu trời tối đen, ngoại trừ đèn đường ra thì không còn thấy đuợc gì nữa.
Trước tiên Ninh Tôn lấy quần áo, sau đó anh xoay người đi ra bên ngoài, Hứa Thanh Du đoán chắc là anh đi tắm.
Mặc dù không ai nói tiếng nào, nhưng sự xấu hổ kéo dài từ nãy đến giờ vẫn không hề giảm bớt.
Ninh Tôn đi tắm rất nhanh, sau khi trở lại anh lập tức ngồi lên giường chơi game.
Hứa Thanh Du nghĩ ngợi một hồi, sau đó bản thân cũng lấy áo quần đi tắm.
Đợi đến khi cô quay lại, Ninh Tôn vẫn đang dựa người vào đầu giường chơi game, Hứa Thanh Du thoáng liếc qua anh một cái, lẳng lặng đi tới mép giường bên kia.
Cô nhẹ nhàng nằm xuống, sau đó đắp chăn ngay ngắn.
Dạo gần đây bọn họ đi ngủ sớm hơn mọi ngày, bởi vì Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ở chung một phòng, nhưng không biết nói gì với nhau, hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì để làm, nghĩ đi nghĩ lại thì bọn họ chỉ có thể đi ngủ.
Bên này cô vừa mới nằm xuống thì ở bên kia ván game của Ninh Tôn cũng vừa kết thúc.
Anh không tiếp tục chơi nữa mà tắt điện thoại, thuận thế nằm xuống, sau đó tắt đèn.
Cả hai người đều biết rằng đối phương vẫn chưa ngủ, nhưng chẳng ai trong số họ chịu chủ động nói chuyện trước.
Bầu không khí yên lặng này kéo dài được vài phút thì Ninh Tôn đột nhiên trở mình, đối mặt với Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du cảm nhận được Ninh Tôn đang nghiêng người về phía mình, nhưng cô lại chẳng có cách nào để lên tiếng, thế nên chỉ đành giả vờ như không biết.
Nằm một hồi, Ninh Tôn lại nhích người về phía cô thêm một chút.
Làm sao Hứa Thanh Du có thể yên giấc cho được, cô hoàn toàn ngủ không nổi.
Bây giờ cơ thể cô như pho tượng, tất cả các giác quan đều tập trung về phía bên phải của mình.
Tuy rằng nhìn không rõ, nhưng cô vẫn biết Ninh Tôn chưa ngủ, hai lần trở mình vừa rồi của anh đều trong trạng thái tỉnh táo.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng.
Ở phía bên này, Ninh Tôn vẫn chưa ngủ, đôi mắt anh mở to, im lặng nhìn Hứa Thanh Du.
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng cũng không đến mức tối om không thấy gì.
Anh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được hình dáng của Hứa Thanh Du.
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của cô nhưng Ninh Tôn vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi cô gái này phải ngấm ngầm chịu đựng mọi thứ như thế nào.
Cô tưởng rằng cứ giả vờ ngủ là được ư?
Đột nhiên trong đầu Ninh Tôn nảy ra vài ý tưởng, anh muốn dùng nó để trêu chọc Hứa Thanh Du.
Anh đợi một thêm lúc, sau đó vươn tay, cố ý đặt lên trên eo của Hứa Thanh Du.
Quả nhiên, cơ thể nằm dưới chăn bông của Hứa Thanh Du cứng đờ trong nháy mắt, Ninh Tôn có thể cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
Ninh Tôn rất muốn bật cười, anh cảm thấy phản ứng của Hứa Thanh Du thật ngây ngô.
Chắc hẳn cô chưa từng có bạn trai, nếu không thì tại sao mỗi lần đối diện với anh, tay chân cô lại luống cuống như thế?
Thật ra thì Hứa Thanh Du đã luống cuống từ nãy đến giờ, cô không biết bản thân nên làm gì lúc này.
Nếu như cô có thời gian để suy ngẫm lại việc này một lần nữa thì việc đầu tiên mà cô làm nhất định sẽ là đẩy Ninh Tôn ra.
Bởi vì cô biết chắc rằng anh vẫn chưa ngủ, hành động này tuyệt đối là cố ý.
Có điều hiện tại cô đang không ở trong hoàn cảnh bình thường, bây giờ đầu óc của cô như một mớ hỗn độn.
Cả người Hứa Thanh Du cứng đờ, dự định lát nữa sẽ giả vờ trở mình, hất tay của Ninh Tôn ra.
Rốt cuộc cô còn chưa đợi được đến thời điểm thích hợp thì Ninh Tôn đã nhích lại gần cô.
Cơ thể của hai người hoàn toàn chạm vào nhau.
Tay của Ninh Tôn hơi dùng sức, cố ý ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng mình.
Bọn họ bị ngăn cách bởi hai lớp chăn bông, nhưng điều đó hoàn toàn không gây trở ngại cho việc một trong số bọn họ ôm lấy người kia.
Đầu Ninh Tôn vùi vào phía sau tai của Hứa Thanh Du, cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh một cách rõ ràng.
Hứa Thanh Du biết Ninh Tôn không hề ngủ, cô liếm môi, muốn nói cái gì đó.
Chẳng hạn như chỉ trích Ninh Tôn vừa nãy ở trong phòng bếp đứng quá gần cô, bây giờ nhắc đến việc này có vẻ cũng ổn.
Hứa Thanh Du hít sâu vài hơi, sau đó mới lên tiếng, “Ninh Tôn.”
Ninh Tôn không giả vờ ngủ, vốn dĩ anh cũng không hề có ý định đó, dứt khoát ừ một tiếng, chưa kịp cho Hứa Thanh Du có thời gian để đặt vấn đề với bản thân thì anh đã nói, “Tôi biết em chưa ngủ.”
Vừa nghe được câu nói này, trong lòng Hứa Thanh Du không khỏi sửng sốt.
Chính là vì anh biết cô vẫn chưa ngủ, cho nên mới ôm cô sao?
Như thế này là có ý gì?
Hứa Thanh Du bị câu nói của Ninh Tôn làm cho mất khả năng ngôn ngữ.
Ninh Tôn nói tiếp, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi em, em có thể gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời tôi.”
Không đợi Hứa Thanh Du có đồng ý hay không, anh đã đặt câu hỏi, “Trước đây em từng có bạn trai chưa?”
Hứa Thanh Du chớp mắt, lắc đầu một cách vô cùng tự nhiên.
Ninh Tôn nhỏ giọng cười một chút, sau đó lại đặt câu hỏi thứ hai, “Vậy em có thích Tống Kình Vũ không?”
Hứa Thanh Du khá bất ngờ, khoan hẵng đề cập đến chuyện trước đây bọn họ đã tranh cãi với nhau rất nhiều lần về vấn đề này, thì cô thật sự suýt chút nữa đã quên mất Tống Kình Vũ.
Khoảng thời gian gần đây, cô không hề liên lạc với Tống Kình Vũ, hơn nữa Ninh Tôn cũng không nhắc đến anh ta, thú thật thì Hứa Thanh Du gần như đã quên mất có một người như vậy xuất hiện trên cõi đời này.
Cô khẽ ồ một tiếng, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Ninh Tôn rất hài lòng với hai câu trả lời này.
Anh khẽ ừ, âm thầm siết chặt vòng tay, “Được, tôi biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.