Chương 1010
Thị Từ
22/12/2021
Lúc nửa đêm Ninh Tôn lại nhận được cuộc gọi đến từ Ninh Tú. Anh ta nói rằng tình hình bên Ninh Bang không ổn, lại bị đưa vào phòng cấp cứu nữa rồi.
Tình hình lần này có vẻ còn tồi tệ hơn lần trước rất nhiều.
Bác sĩ nói tim ông ta không tốt, cộng thêm triệu chứng tụ huyết ở não và tuổi tác đã lớn. Do đó, sức khoẻ của ông đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Ninh Tú cũng không biết phải làm thế nào. Bác sĩ nói xương của Ninh Bang vốn đã rất yếu. Dù sao cũng đã chừng này tuổi, đủ loại bệnh già đều tìm đến ông.
Trước đây đi kiểm tra tim, tim ông ấy đã không còn tốt nữa. Nhưng khi đó vẫn chưa xảy ra vấn đề gì quá lớn, dù đã lớn tuổi nhưng có thể chống đỡ được.
Vậy mà bây giờ kiểm tra lại, tim ông ấy đã bị suy kiệt quá mức, không thể nào hoạt động như bình thượng được nữa.
Nguyên nhân căn bệnh là gì không dễ xác định. Thời gian gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra với ông. Đó có thể là do tác động từ bên ngoài vào hoặc cũng có thể là do nguy cơ mắc bệnh tiềm ẩn trong cơ thể ông ấy đã lâu.
Các bác sĩ cũng không xác nhận được liệu có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Ninh Bang hay không, hay có thể kéo dài trong bao lâu. Các bác sĩ chỉ dặn bọn họ phải chuẩn bị tinh thần. Điều đó chứng tỏ tình hình hiện tại không mấy lạc quan nữa rồi.
Trong điện thoại, Ninh Tú có ý bảo Ninh Tôn chớ vội rời đi. Tình hình sức khoẻ của Ninh Bang vẫn chưa biết được sẽ xảy ra chuyện gì, muốn anh đợi thêm một lúc nữa.
Hiển nhiên Ninh Tôn sẽ đồng ý, anh còn hỏi Ninh Tú xem có cần anh đến bệnh viện ngay bây giờ không.
Giọng điệu của Ninh Tú lộ rõ vẻ mệt mỏi: “hiện giờ thì không cần qua đây đâu. Bác sĩ cấp cứu xong rồi, mình tôi ở đây là ổn.”
Ninh Tôn do dự một lúc bèn nói: “bây giờ cứ chờ như thế cũng chẳng giải quyết được gì, cứ giao hết cho y bác sĩ, bọn họ chuyên nghiệp hơn anh.”
Lời này đối với một người con trai ruột mà nói có chút không hợp tình hợp lý, thế nhưng Ninh Tú cũng có thể hiểu được anh.
Anh ta đáp: “ừ, tôi sẽ nghỉ ngơi lúc nửa đêm. Ngày mai bên công ty vẫn còn việc, không buông được.”
Ninh Tú thật sự rất bận, bây giờ công ty nhà họ Ninh chỉ có thể dựa vào một mình anh, công việc chất đống.
Ninh Tôn dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi kết thúc cuộc gọi.
Hứa Thanh Du nằm bên cạnh Ninh Tôn trở mình, híp mắt nhìn anh: “sao vậy anh? Bên phía bệnh viện lại xảy ra chuyện gì à?”
Ninh Tôn buông điện thoại ra rồi nằm xuống, ôm lấy Hứa Thanh Du: “Hình như ông già lại không ổn rồi. Mà hai hôm đến chúng ta không thể ra ngoài. Phải đợi xem tình hình ông ta thế nào đã.”
Hứa Thanh Du cau mày: “làm sao mà tự nhiên tình hình lại chuyển biến xấu thế này?”
Ninh Tôn thở dài: “chắc là vì gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Hôm nọ Trang Lệ Nhã đến bệnh viện làm ầm làm ĩ lên, chẳng biết có làm gì ông ấy không. Ngay từ hôm chúng ta qua thăm ông ấy, tình trạng sức khoẻ của ông đã không tốt lắm rồi. Lại thêm Trang Lệ Nhã làm rối hết mọi thứ lên, khiến ông già tức giận, thế là sức khoẻ sẽ chuyển biến xấu ngay.”
Nói ra thì cũng phải. Thường thường những người trẻ tuổi như họ mà giận lên thì cũng dễ phát điên lắm, huống chi là người lớn tuổi như ông ấy.
Ninh Tôn nhắm mắt: “thôi, ngủ trước đi rồi tính sau. Để xem sáng sớm ngày mai bên đó có động tĩnh gì không.”
Hứa Thanh Du không mấy bận tâm đến sự việc bên Ninh Bang, vừa nhắm mắt một lúc đã ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Lúc cô tỉnh lại, Ninh Tôn đã không còn bên cạnh nữa. Cô ngồi dậy, bước qua kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thật ra thời gian vẫn còn rất sớm, bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn. Đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới khu dân cư cũng chẳng thấy được bao nhiêu người đang tập thể dục.
Hứa Thanh Du ra khỏi phòng, thấy Ninh Tôn đang đứng ở ban công gọi điện thoại.
Hứa Thanh Du không cần suy nghĩ cũng biết anh đang gọi cho anh.
Tuy vẻ mặt Ninh Tôn lạnh lùng, tựa như không bận tâm bất cứ điều gì, thế nhưng trái tim anh rất ấm áp.
Hứa Thanh Du làm vệ sinh cá nhân trước. Đến khi sửa soạn xong xuôi thì Ninh Tôn cũng đã cúp máy.
Ninh Tôn đi từ phía ban công qua, thấy Hứa Thanh Du đã tỉnh ngủ, có chút bất ngờ: “vẫn còn sớm mà em, sao giờ này đã tỉnh rồi?”
Hứa Thanh Du bước qua ôm lấy Ninh Tôn, “anh cũng dậy sớm quá đi nè, sao vậy? phía bên bệnh viện xảy ra chuyện à?”
Ninh Tôn lắc đầu: “không có chuyện gì đâu, chỉ là anh lo lắng quá, gọi qua hỏi thăm xem tình hình thế nào.”
Phía bên đó, Ninh Tú cũng đã tỉnh ngủ, bây giờ đang đứng trong phòng bệnh. Anh ta nói rằng sáng sớm hôm nay bác sĩ đã ghé qua kiểm tra, nhưng họ nói các kết quả xét nghiệm đều không mấy khả quan, nhưng cũng không nói là quá tệ. Họ nói với Ninh Tú rằng hiện giờ Ninh Bang vẫn còn ý thức, nên chắc hẳn sẽ rất đau dớn. Nếu gia đình cho phép thì bọn họ sẽ dùng thuốc và máy móc thôi.
Khi nãy Ninh Tú đã hỏi ý kiến của Ninh Tôn. Ninh Tôn không có ý kiến gì, những chuyện như vậy anh không đưa ra suy nghĩ của mình.
Trước đây chẳng qua lại gì với Ninh Bang, bây giờ lại đứng ra chỉ này chỉ kia, Ninh Tôn cảm thấy như vậy thật không hợp tình hợp lý.
Vậy nên anh đã đáp rằng mọi chuyện đều nghe theo Ninh Tú. Ninh Tú muốn định như thế nào cũng được, không ai có thể trách cứ anh ta.
Hứa Thanh Du ôm eo Ninh Tôn, “Bác trai vẫn chưa tỉnh lại hả anh?”
Ninh Tôn lắc đầu: “vẫn chưa, mãi đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”
Ninh Tôn nói hình như đêm hôm qua Ninh Bang có mở mắt, nhưng có vẻ như cả người dường như không tỉnh táo cho lắm.
Ông ta chỉ mở mắt ra thôi, con ngươi không chuyển động. Sau đó chưa đầy một phút sau ông ta lại nhắm mắt.
Không ai ngờ được rằng trong mấy ngày này Ninh Bang sẽ thay đổi nhiều đến vậy.
Ninh Tôn còn tưởng giải quyết Trang Lệ Nhã xong, Ninh Bang cũng sẽ không giả vờ nữa mà xuất viện luôn, trở về cuộc sống như trước đây.
Nhưng không ngờ lúc đầu ông ấy giả bệnh, sau đó lại bệnh thật.
Xem ra mọi người đã đánh giá quá cao sức khoẻ của Ninh Bang.
Con người này trước đây đã mạnh mẽ đến vậy, mà hiện giờ cũng phải cúi đầu trước cơ thể suy nhược của mình.
Sức khoẻ đã không cho thép, thì trái tim có mạnh mẽ đến mấy cũng không còn tác dụng nữa.
Hứa Thanh Du nghĩ một lúc bèn nói: “chốc nữa chúng mình có đến bệnh viện không?”
Ninh Tôn gật đầu: “sáng nay chúng ta sẽ ghé qua đó.”
Ninh Tú phải đến công ty, không thể cứ ở bệnh viện mãi được. Tuy anh ta không nói thẳng ra, nhưng Ninh Tôn cũng hiểu ý của Ninh Tú. Anh ta muốn Ninh Tôn qua chăm sóc một lúc.
Lúc này dù anh có ghét Ninh Bang đến mấy cũng không thể nói ra lời từ chối được.
Hứa Thanh Du gật đầu: “nên vậy mà. Nhưng mà em thấy anh nên liên lạc với bên công ty trước đã. Nếu có thể sử dụng sự việc này thì tốt, không thì cũng nên có sự chuẩn bị.”
Ninh Tôn biết Hứa Thanh Du đang nói gì, anh đáp lại một tiếng được.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Tôn đưa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đến bệnh viện.
Lúc họ đến Ninh Tú đã đến công ty, trong phòng bệnh chỉ có y tá.
Các y tá biết Ninh Tôn, thấy bọn họ vào liền vội vàng đứng dậy.
Ninh Tôn bước đến bên giường bệnh nhìn, Ninh Bang vẫn giữ nguyên bộ dạng của tối hôm qua. Nhìn bằng mắt thường thì không nhận ra có gì thay đổi.
Y tá nói: “bây giờ tình hình sức khoẻ của ông cả khá ổn định, bác sĩ vừa mới kiểm tra cho ông ấy, dặn chúng tôi chú ý quan sát sự thay đổi của ông ấy.”
Ninh Tôn gật đầu, “ừ, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh đưa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh qua ngồi lên một chiếc ghế Sofa.
Bây giờ Ninh Bang vẫn đang hôn mê, bọn họ không có gì để làm, chỉ có thể đứng đó thôi.
Lát nữa Y tá sẽ qua đây kiểm tra chỉ số trên máy rồi ghi lại thông tin cơ thể của Ninh Bang.
Trong phòng bệnh có chút chán, không làm được gì cả. Ninh Tôn ngồi một lúc thì đứng dậy ra ngoài hút thuốc.
Thế nhưng chỉ vừa ra khỏi phòng bệnh mấy bước, anh lại nhìn thấy Ninh Tiêu. Ninh Tiêu đã mất đi phong thái thường ngày của một thiếu gia, đầu tóc rối bời, không còn sức sống.
Ninh Tiêu thấy Ninh Tôn thì khựng lại một lúc rồi tiếp tục bước qua, nói “ba tôi sao rồi? ông ấy vẫn ổn chứ?”
Ninh Tôn không muốn nói chuyện với Ninh Tiêu. Trong số những người nhà họ Ninh, Ninh Tiêu là người thích làm khó anh nhất.
Mà Ninh Tiêu lại là kẻ không biết động não, về mặt quan hệ xã hội, gã ta cũng chẳng buồn kết giao với người nào
Trông vừa ngu ngốc vừa dốt nát.
Ninh Tôn khựng lại, Ninh Tiêu cũng không bước về phía phòng bệnh nữa, đứng cách Ninh Tôn vài bước chân: “Ninh Tú đâu, sao anh ta không đến đây?”
Ninh Tôn nói thẳng: “muốn biết anh ấy ở đâu thì gọi điện thoại mà hỏi, hỏi tôi làm sao tôi biết được?”
Câu nói này đã khiến Ninh Tiêu tức giận. Ninh Tiêu mím môi, nhưng không làm ầm ĩ lên như mọi khi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn một lúc mới nói: “bây giờ mày đắc ý chứ gì, chuyện đã đến nước này rồi mà mày vẫn còn trở mình được, thật khiến tao phải bất ngờ.”
Tình hình lần này có vẻ còn tồi tệ hơn lần trước rất nhiều.
Bác sĩ nói tim ông ta không tốt, cộng thêm triệu chứng tụ huyết ở não và tuổi tác đã lớn. Do đó, sức khoẻ của ông đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Ninh Tú cũng không biết phải làm thế nào. Bác sĩ nói xương của Ninh Bang vốn đã rất yếu. Dù sao cũng đã chừng này tuổi, đủ loại bệnh già đều tìm đến ông.
Trước đây đi kiểm tra tim, tim ông ấy đã không còn tốt nữa. Nhưng khi đó vẫn chưa xảy ra vấn đề gì quá lớn, dù đã lớn tuổi nhưng có thể chống đỡ được.
Vậy mà bây giờ kiểm tra lại, tim ông ấy đã bị suy kiệt quá mức, không thể nào hoạt động như bình thượng được nữa.
Nguyên nhân căn bệnh là gì không dễ xác định. Thời gian gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra với ông. Đó có thể là do tác động từ bên ngoài vào hoặc cũng có thể là do nguy cơ mắc bệnh tiềm ẩn trong cơ thể ông ấy đã lâu.
Các bác sĩ cũng không xác nhận được liệu có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Ninh Bang hay không, hay có thể kéo dài trong bao lâu. Các bác sĩ chỉ dặn bọn họ phải chuẩn bị tinh thần. Điều đó chứng tỏ tình hình hiện tại không mấy lạc quan nữa rồi.
Trong điện thoại, Ninh Tú có ý bảo Ninh Tôn chớ vội rời đi. Tình hình sức khoẻ của Ninh Bang vẫn chưa biết được sẽ xảy ra chuyện gì, muốn anh đợi thêm một lúc nữa.
Hiển nhiên Ninh Tôn sẽ đồng ý, anh còn hỏi Ninh Tú xem có cần anh đến bệnh viện ngay bây giờ không.
Giọng điệu của Ninh Tú lộ rõ vẻ mệt mỏi: “hiện giờ thì không cần qua đây đâu. Bác sĩ cấp cứu xong rồi, mình tôi ở đây là ổn.”
Ninh Tôn do dự một lúc bèn nói: “bây giờ cứ chờ như thế cũng chẳng giải quyết được gì, cứ giao hết cho y bác sĩ, bọn họ chuyên nghiệp hơn anh.”
Lời này đối với một người con trai ruột mà nói có chút không hợp tình hợp lý, thế nhưng Ninh Tú cũng có thể hiểu được anh.
Anh ta đáp: “ừ, tôi sẽ nghỉ ngơi lúc nửa đêm. Ngày mai bên công ty vẫn còn việc, không buông được.”
Ninh Tú thật sự rất bận, bây giờ công ty nhà họ Ninh chỉ có thể dựa vào một mình anh, công việc chất đống.
Ninh Tôn dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi kết thúc cuộc gọi.
Hứa Thanh Du nằm bên cạnh Ninh Tôn trở mình, híp mắt nhìn anh: “sao vậy anh? Bên phía bệnh viện lại xảy ra chuyện gì à?”
Ninh Tôn buông điện thoại ra rồi nằm xuống, ôm lấy Hứa Thanh Du: “Hình như ông già lại không ổn rồi. Mà hai hôm đến chúng ta không thể ra ngoài. Phải đợi xem tình hình ông ta thế nào đã.”
Hứa Thanh Du cau mày: “làm sao mà tự nhiên tình hình lại chuyển biến xấu thế này?”
Ninh Tôn thở dài: “chắc là vì gần đây xảy ra nhiều chuyện quá. Hôm nọ Trang Lệ Nhã đến bệnh viện làm ầm làm ĩ lên, chẳng biết có làm gì ông ấy không. Ngay từ hôm chúng ta qua thăm ông ấy, tình trạng sức khoẻ của ông đã không tốt lắm rồi. Lại thêm Trang Lệ Nhã làm rối hết mọi thứ lên, khiến ông già tức giận, thế là sức khoẻ sẽ chuyển biến xấu ngay.”
Nói ra thì cũng phải. Thường thường những người trẻ tuổi như họ mà giận lên thì cũng dễ phát điên lắm, huống chi là người lớn tuổi như ông ấy.
Ninh Tôn nhắm mắt: “thôi, ngủ trước đi rồi tính sau. Để xem sáng sớm ngày mai bên đó có động tĩnh gì không.”
Hứa Thanh Du không mấy bận tâm đến sự việc bên Ninh Bang, vừa nhắm mắt một lúc đã ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Lúc cô tỉnh lại, Ninh Tôn đã không còn bên cạnh nữa. Cô ngồi dậy, bước qua kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thật ra thời gian vẫn còn rất sớm, bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn. Đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới khu dân cư cũng chẳng thấy được bao nhiêu người đang tập thể dục.
Hứa Thanh Du ra khỏi phòng, thấy Ninh Tôn đang đứng ở ban công gọi điện thoại.
Hứa Thanh Du không cần suy nghĩ cũng biết anh đang gọi cho anh.
Tuy vẻ mặt Ninh Tôn lạnh lùng, tựa như không bận tâm bất cứ điều gì, thế nhưng trái tim anh rất ấm áp.
Hứa Thanh Du làm vệ sinh cá nhân trước. Đến khi sửa soạn xong xuôi thì Ninh Tôn cũng đã cúp máy.
Ninh Tôn đi từ phía ban công qua, thấy Hứa Thanh Du đã tỉnh ngủ, có chút bất ngờ: “vẫn còn sớm mà em, sao giờ này đã tỉnh rồi?”
Hứa Thanh Du bước qua ôm lấy Ninh Tôn, “anh cũng dậy sớm quá đi nè, sao vậy? phía bên bệnh viện xảy ra chuyện à?”
Ninh Tôn lắc đầu: “không có chuyện gì đâu, chỉ là anh lo lắng quá, gọi qua hỏi thăm xem tình hình thế nào.”
Phía bên đó, Ninh Tú cũng đã tỉnh ngủ, bây giờ đang đứng trong phòng bệnh. Anh ta nói rằng sáng sớm hôm nay bác sĩ đã ghé qua kiểm tra, nhưng họ nói các kết quả xét nghiệm đều không mấy khả quan, nhưng cũng không nói là quá tệ. Họ nói với Ninh Tú rằng hiện giờ Ninh Bang vẫn còn ý thức, nên chắc hẳn sẽ rất đau dớn. Nếu gia đình cho phép thì bọn họ sẽ dùng thuốc và máy móc thôi.
Khi nãy Ninh Tú đã hỏi ý kiến của Ninh Tôn. Ninh Tôn không có ý kiến gì, những chuyện như vậy anh không đưa ra suy nghĩ của mình.
Trước đây chẳng qua lại gì với Ninh Bang, bây giờ lại đứng ra chỉ này chỉ kia, Ninh Tôn cảm thấy như vậy thật không hợp tình hợp lý.
Vậy nên anh đã đáp rằng mọi chuyện đều nghe theo Ninh Tú. Ninh Tú muốn định như thế nào cũng được, không ai có thể trách cứ anh ta.
Hứa Thanh Du ôm eo Ninh Tôn, “Bác trai vẫn chưa tỉnh lại hả anh?”
Ninh Tôn lắc đầu: “vẫn chưa, mãi đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”
Ninh Tôn nói hình như đêm hôm qua Ninh Bang có mở mắt, nhưng có vẻ như cả người dường như không tỉnh táo cho lắm.
Ông ta chỉ mở mắt ra thôi, con ngươi không chuyển động. Sau đó chưa đầy một phút sau ông ta lại nhắm mắt.
Không ai ngờ được rằng trong mấy ngày này Ninh Bang sẽ thay đổi nhiều đến vậy.
Ninh Tôn còn tưởng giải quyết Trang Lệ Nhã xong, Ninh Bang cũng sẽ không giả vờ nữa mà xuất viện luôn, trở về cuộc sống như trước đây.
Nhưng không ngờ lúc đầu ông ấy giả bệnh, sau đó lại bệnh thật.
Xem ra mọi người đã đánh giá quá cao sức khoẻ của Ninh Bang.
Con người này trước đây đã mạnh mẽ đến vậy, mà hiện giờ cũng phải cúi đầu trước cơ thể suy nhược của mình.
Sức khoẻ đã không cho thép, thì trái tim có mạnh mẽ đến mấy cũng không còn tác dụng nữa.
Hứa Thanh Du nghĩ một lúc bèn nói: “chốc nữa chúng mình có đến bệnh viện không?”
Ninh Tôn gật đầu: “sáng nay chúng ta sẽ ghé qua đó.”
Ninh Tú phải đến công ty, không thể cứ ở bệnh viện mãi được. Tuy anh ta không nói thẳng ra, nhưng Ninh Tôn cũng hiểu ý của Ninh Tú. Anh ta muốn Ninh Tôn qua chăm sóc một lúc.
Lúc này dù anh có ghét Ninh Bang đến mấy cũng không thể nói ra lời từ chối được.
Hứa Thanh Du gật đầu: “nên vậy mà. Nhưng mà em thấy anh nên liên lạc với bên công ty trước đã. Nếu có thể sử dụng sự việc này thì tốt, không thì cũng nên có sự chuẩn bị.”
Ninh Tôn biết Hứa Thanh Du đang nói gì, anh đáp lại một tiếng được.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Tôn đưa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đến bệnh viện.
Lúc họ đến Ninh Tú đã đến công ty, trong phòng bệnh chỉ có y tá.
Các y tá biết Ninh Tôn, thấy bọn họ vào liền vội vàng đứng dậy.
Ninh Tôn bước đến bên giường bệnh nhìn, Ninh Bang vẫn giữ nguyên bộ dạng của tối hôm qua. Nhìn bằng mắt thường thì không nhận ra có gì thay đổi.
Y tá nói: “bây giờ tình hình sức khoẻ của ông cả khá ổn định, bác sĩ vừa mới kiểm tra cho ông ấy, dặn chúng tôi chú ý quan sát sự thay đổi của ông ấy.”
Ninh Tôn gật đầu, “ừ, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh đưa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh qua ngồi lên một chiếc ghế Sofa.
Bây giờ Ninh Bang vẫn đang hôn mê, bọn họ không có gì để làm, chỉ có thể đứng đó thôi.
Lát nữa Y tá sẽ qua đây kiểm tra chỉ số trên máy rồi ghi lại thông tin cơ thể của Ninh Bang.
Trong phòng bệnh có chút chán, không làm được gì cả. Ninh Tôn ngồi một lúc thì đứng dậy ra ngoài hút thuốc.
Thế nhưng chỉ vừa ra khỏi phòng bệnh mấy bước, anh lại nhìn thấy Ninh Tiêu. Ninh Tiêu đã mất đi phong thái thường ngày của một thiếu gia, đầu tóc rối bời, không còn sức sống.
Ninh Tiêu thấy Ninh Tôn thì khựng lại một lúc rồi tiếp tục bước qua, nói “ba tôi sao rồi? ông ấy vẫn ổn chứ?”
Ninh Tôn không muốn nói chuyện với Ninh Tiêu. Trong số những người nhà họ Ninh, Ninh Tiêu là người thích làm khó anh nhất.
Mà Ninh Tiêu lại là kẻ không biết động não, về mặt quan hệ xã hội, gã ta cũng chẳng buồn kết giao với người nào
Trông vừa ngu ngốc vừa dốt nát.
Ninh Tôn khựng lại, Ninh Tiêu cũng không bước về phía phòng bệnh nữa, đứng cách Ninh Tôn vài bước chân: “Ninh Tú đâu, sao anh ta không đến đây?”
Ninh Tôn nói thẳng: “muốn biết anh ấy ở đâu thì gọi điện thoại mà hỏi, hỏi tôi làm sao tôi biết được?”
Câu nói này đã khiến Ninh Tiêu tức giận. Ninh Tiêu mím môi, nhưng không làm ầm ĩ lên như mọi khi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn một lúc mới nói: “bây giờ mày đắc ý chứ gì, chuyện đã đến nước này rồi mà mày vẫn còn trở mình được, thật khiến tao phải bất ngờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.