Chương 1292: Có phải có lời cần nói với tôi không
Thị Từ
21/10/2023
Hứa Thanh Du nghe Tôn Ngọc nói, “Được, cứ như vậy là được rồi, lúc bình chọn cô bỏ phiếu cho tôi, tôi bỏ phiếu cho cô, ở bên cô còn có những người nào có có thể liên hệ thêm không?”
Người đó nói liên hệ được một người, đều là những thứ như lén thông đồng với nhau, Hứa Thanh Du nghe không hiểu chủ đề này.
Tôn Ngọc ừ một tiếng, “Vậy tối nay tôi liên hệ với cô ấy thử xem, ba người chúng ta từ từ thương lượng, trong tay các cô còn có học viên của tôi, có vài người thật sự có năng lực, lần này chúng ta cố gắng đem xếp hạng đều nghiêng về phía chúng ta, cô ta không thể nào một mình mà vẫn có thể tỏa sáng được, nếu không ông chủ thật sự sẽ cho rằng cô ta là người có năng lực nhất công ty.”
Hứa Thanh Du chau mày, ngấm ngầm hiểu được người Tôn Ngọc đang nói là ai.
Người kia nói được.
Đại khái là nói những thứ này, sau đó, Tôn Ngọc còn đặc biệt dặn dò đối phương, có ý muốn nói đối phương không cần liên hệ thêm nhà thiết kế nào nữa.
Những việc này càng nhiều người biết, chắc chắn càng dễ bại lộ.
Cô ta nói bọn họ cũng không cần quá nhiều người bỏ phiếu, chỉ cần ba người bọn họ bắt tay với nhau, gần như có thể quyết định thứ hạng cuối cùng rồi.
Hứa Thanh Du cảm thấy bọn họ sắp nói xong rồi, nhanh chóng nhè nhẹ bước lui về trong kho.
Cô ở bên này đợi một lúc lâu, chắc chắn bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, sau đó mới mở cửa bước ra.
Hứa Thanh Du trở về phía máy may, vừa nhìn đã thấy Tôn Ngọc.
Tôn Ngọc đang kiểm tra chất lượng quần áo mà học trò của cô ta làm ra, cầm lên nhìn rất chăm chú.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm Tôn Ngọc một lúc lâu, cho dù không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn biểu hiện hành động của Tôn Ngọc, đã có thể nhìn ra, cô ta đối với học viên rất có lòng nhẫn nại.
Cả người cô ta đặc biệt ấm áp, gương mặt lúc nào cũng mang theo ý cười.
Nếu như không phải Hứa Thanh Du hai lần nghe lén thấy Tôn Ngọc nói lời ác ý sau lưng người khác thì nghĩ như thế nào cũng không ngờ được là một người nhìn bề ngoài ấm áp như vậy, sau lưng lại là người miệng mồm như vậy.
Nhưng mà nghĩ kĩ cũng đúng, ngay cả Quách Châu còn bị Tôn Ngọc lừa, kỹ năng diễn xuất của cô ta dĩ nhiên là tốt đến nỗi không lời nào miêu tả.
Hứa Thanh Du thu tầm nhìn lại, hoàn thành xong công việc trên tay của mình trước đã.
Quần áo cô làm lần này hơi rắc rối, có vài chi tiết cần từ từ khâu, hôm nay chưa chắc có thể làm xong.
Ngược lại Hứa Thanh Du cũng không gấp, cô vừa ngồi xuống vừa nghĩ về những lời mà Tôn Ngọc nói lúc nãy.
Có lẽ cô ta nói về việc công ty tiến hàng cuộc thi lần này, Hứa Thanh Du không biết chế độ thi đấu của họ cuối cùng là như thế nào.
Nhưng nếu hiểu theo những lời Tôn Ngọc nói, hình như là nói những nhà thiết kế này chấm điểm và bỏ phiếu lẫn nhau.
Ý cô ta nói là lôi kéo thêm mọt người qua, bọn họ làm khống số lượng phiếu bầu, sau đó xáo trộn thứ hạng, xếp học viên trong tay họ có thứ hạng cao.
Chắc là ý này, Hứa Thanh Du cũng không biết bản thân có hiểu đúng hay không.
Vả lại lúc đó Tôn Ngọc còn nhắc đến một người khác, cho dù không chỉ ra đích danh, nhưng Hứa Thanh Du có thể chắc chắn người bọn họ nói là Quách Châu.
Quách Châu còn xem cô ta là bạn, kết quả người đàn bà ấy đã bắt đầu ở sau lưng mài dao rồi.
Hứa Thanh Du không biết Tôn Ngọc trước kia có âm thầm tính kế với Quách Châu không, nhưng lần này để cô biết được, cô không có cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Cô từ từ xử lý việc trong tay mình gần xong rồi, để lại những công việc cần sự tỉ mỉ, ngày mai lại tiếp tục làm vậy.
Sau đó cô cũng quay về phòng làm việc của mình, Quách Châu cũng đang ở đó.
Hứa Thanh Du biết năm người Quách Châu chọn ra để tham gia cuộc thi là ai, bây giờ Quách Châu đang nói với một người trong số bọn họ, dạy cô những kỹ thuật và tư duy trong thiết kế.
Không cần biết là cuộc thi như thế nào, Quách Châu cũng rất nghiêm túc mà đối đãi, thật ra Hứa Thanh Du cũng nhìn ra được, cô rất mong học trò dưới tay mình có thể giành lấy thứ hạng cao.
Có giải thưởng hay không không quan trọng, chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng, bọn họ sẽ càng có lòng tin hơn.
Hứa Thanh Du thu tầm nhìn về, thở dài một hơi.
Quách Châu không hề nán lại đây lâu, nói đại khái rồi về phòng làm việc, có lẽ còn có việc khác cần giải quyết.
Cách thời gian tan ca còn một lúc nữa, Hứa Thanh Du dựa người vào ghế ngây ra.
Không lâu sau, cô đã nhìn thấy Tôn Ngọc đi ngang qua cửa phòng làm việc.
Nhìn theo hướng đó, có lẽ là muốn đi tìm Quách Châu rồi.
Hứa Thanh Du đứng dậy đi đến bên cửa, nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tôn Ngọc đi đến phòng làm việc của Quách Châu.
Hứa Thanh Du rất ghét người đâm lén sau lưng, nhưng cô lại càng ghét loại người khẩu phật tâm xà như vậy.
Cô đợi một lúc, quay người trở về vị trí ngồi xuống, bĩu môi, biểu hiện không tốt lắm.
Cứ như vậy đợi đến lúc tan làm, Hứa Thanh Du nhanh chóng thu dọn một số đồ đạc, nhấc chân đi về phía phòng làm việc của Quách Châu.
Điều làm cô ngạc nhiên là Tôn Ngọc vẫn chưa rời đi, đang ở trong phòng làm việc của Quách Châu cười cười nói nói.
Bầu không khí trong phòng làm việc trông có vẻ rất tốt.
Hứa Thanh Du vừa bước vào Quách Châu ngây người một lúc, sau đó nói, “Aiyo, đến giờ tan ca rồi à, cô xem hai người chúng ta nói chuyện nói đến quên cả thời gian rồi.”
Tôn Ngọc ừ một tiếng, sau đó dứng dậy, “Được, vậy chúng ta có thời gian lại nói tiếp nhé, tôi đi thu dọn đồ đạc đây, túi xách còn ở phòng làm việc kia kìa.”
Quách Châu cười cười gật đầu, Tôn Ngọc cũng rời khỏi.
Tôn Ngọc và Hứa Thanh Du xem được như lướt qua nhau, gặp mặt vài lần, nhưng cả hai người đều không nhìn đối phương.
Sau khi Tôn Ngọc đi khỏi, Hứa Thanh Du bước đến đứng trước bàn làm việc của Quách Châu.
Quách Châu vừa nhìn đã có thể nhìn ra trạng thái của Hứa Thanh Du không đúng lắm, “Sao vậy? Nhìn có vẻ không được vui?”
Hứa Thanh quay đầu nhìn thử ngoài cửa, sau đó nhỏ tiếng nói, “Vừa rồi hai người nói gì vậy, nhìn trông rất vui.”
“A, không nói gì cả, chỉ là nói về chuyện qua vài ngày nữa là đến cuộc thi rồi, cụ thể là nói về trình tự cuộc thi, không có gì quan trọng cả.” Quách Châu vừa nói vừa sắp xếp lại bàn làm việc.
Hứa Thanh Du ò một tiếng, không nói gì thêm, cô đợi Quách Châu thu dọn xong, hai người cùng nhau đi ra từ phòng làm việc.
Hứa Thanh Du ra trước, lúc ra lướt mắt một lượt, thì nhìn thấy không xa có bóng người.
Cô không quay đầu nhìn về bên đó, còn cười nói với Quách Châu, “Hoắc tiên sinh ngày nào cũng đưa đón cô như vậy, cũng rất có thành ý, người bình thường cho dù là làm ra vẻ, cũng chưa chắc có thể làm chu đáo đến vậy đâu.”
Quách Châu cảm khái nói một câu, “Nếu như làm ra vẻ có thể làm một đời, có lẽ tôi cũng không tính toán đâu.”
Cả hai quay người hướng về phía thang máy, lúc vừa quay lại Hứa Thanh Du quan sát một lúc, tầm nhìn hướng về vị trí cái bóng lúc nãy, không thấy đâu nữa.
Có lẽ Tôn Ngọc cũng không tin tưởng cô, cho nên ở bên đó đợi, nhìn thử xem trạng thái của cô và Quách Châu lúc bước ra.
Trong thâm tâm Hứa Thanh Du muốn cười, có phải cô ta sợ là mình sẽ đâm lưng sau lưng cô ta?
Theo lý mà nói, có lẽ cô ta không biết việc mình nghe lén được cuộc trò chuyện của cô ta, cũng không thể đề phòng mình nói xấu sau lưng cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta bày ra bộ dạng như vậy, có lẽ là đã làm rất nhiều chuyện xấu phía sau rồi.
Có lẽ là chột dạ, cho nên dù là không có gì không đúng lắm thì vẫn muốn đề phòng.
Hứa Thanh Du theo Quách Châu đi vào thang máy, đợi sau khi cửa thang máy đóng lại cô mới nói, “Cô Quách, quan hệ của cô và cô Tôn tốt đến mức nào vậy?”
Quách Châu quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, Quách Châu không phải kẻ ngốc, Hứa Thanh Du đã hai lần nhắc đến Tôn Ngọc với mình rồi, hơn nữa cả hai lần đều hỏi vấn đề như nhau cả.
Đợi một lúc sau hỏi lại Hứa Thanh Du, “Có phải cô có lời muốn nói với tôi không?”
Hứa Thanh Du thở nhẹ một tiếng, “Có những lời tôi cũng không biết có nên nói với cô không, không nói thì trong lòng không yên, nói ra thì không biết những lời đó có nên nói ra hay không.”
Quách Châu gật đầu, “Đại khái tôi cũng đoán được một ít, cô nói đi, xem thử có giống với những gì tôi đoán không?”
Người đó nói liên hệ được một người, đều là những thứ như lén thông đồng với nhau, Hứa Thanh Du nghe không hiểu chủ đề này.
Tôn Ngọc ừ một tiếng, “Vậy tối nay tôi liên hệ với cô ấy thử xem, ba người chúng ta từ từ thương lượng, trong tay các cô còn có học viên của tôi, có vài người thật sự có năng lực, lần này chúng ta cố gắng đem xếp hạng đều nghiêng về phía chúng ta, cô ta không thể nào một mình mà vẫn có thể tỏa sáng được, nếu không ông chủ thật sự sẽ cho rằng cô ta là người có năng lực nhất công ty.”
Hứa Thanh Du chau mày, ngấm ngầm hiểu được người Tôn Ngọc đang nói là ai.
Người kia nói được.
Đại khái là nói những thứ này, sau đó, Tôn Ngọc còn đặc biệt dặn dò đối phương, có ý muốn nói đối phương không cần liên hệ thêm nhà thiết kế nào nữa.
Những việc này càng nhiều người biết, chắc chắn càng dễ bại lộ.
Cô ta nói bọn họ cũng không cần quá nhiều người bỏ phiếu, chỉ cần ba người bọn họ bắt tay với nhau, gần như có thể quyết định thứ hạng cuối cùng rồi.
Hứa Thanh Du cảm thấy bọn họ sắp nói xong rồi, nhanh chóng nhè nhẹ bước lui về trong kho.
Cô ở bên này đợi một lúc lâu, chắc chắn bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, sau đó mới mở cửa bước ra.
Hứa Thanh Du trở về phía máy may, vừa nhìn đã thấy Tôn Ngọc.
Tôn Ngọc đang kiểm tra chất lượng quần áo mà học trò của cô ta làm ra, cầm lên nhìn rất chăm chú.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm Tôn Ngọc một lúc lâu, cho dù không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn biểu hiện hành động của Tôn Ngọc, đã có thể nhìn ra, cô ta đối với học viên rất có lòng nhẫn nại.
Cả người cô ta đặc biệt ấm áp, gương mặt lúc nào cũng mang theo ý cười.
Nếu như không phải Hứa Thanh Du hai lần nghe lén thấy Tôn Ngọc nói lời ác ý sau lưng người khác thì nghĩ như thế nào cũng không ngờ được là một người nhìn bề ngoài ấm áp như vậy, sau lưng lại là người miệng mồm như vậy.
Nhưng mà nghĩ kĩ cũng đúng, ngay cả Quách Châu còn bị Tôn Ngọc lừa, kỹ năng diễn xuất của cô ta dĩ nhiên là tốt đến nỗi không lời nào miêu tả.
Hứa Thanh Du thu tầm nhìn lại, hoàn thành xong công việc trên tay của mình trước đã.
Quần áo cô làm lần này hơi rắc rối, có vài chi tiết cần từ từ khâu, hôm nay chưa chắc có thể làm xong.
Ngược lại Hứa Thanh Du cũng không gấp, cô vừa ngồi xuống vừa nghĩ về những lời mà Tôn Ngọc nói lúc nãy.
Có lẽ cô ta nói về việc công ty tiến hàng cuộc thi lần này, Hứa Thanh Du không biết chế độ thi đấu của họ cuối cùng là như thế nào.
Nhưng nếu hiểu theo những lời Tôn Ngọc nói, hình như là nói những nhà thiết kế này chấm điểm và bỏ phiếu lẫn nhau.
Ý cô ta nói là lôi kéo thêm mọt người qua, bọn họ làm khống số lượng phiếu bầu, sau đó xáo trộn thứ hạng, xếp học viên trong tay họ có thứ hạng cao.
Chắc là ý này, Hứa Thanh Du cũng không biết bản thân có hiểu đúng hay không.
Vả lại lúc đó Tôn Ngọc còn nhắc đến một người khác, cho dù không chỉ ra đích danh, nhưng Hứa Thanh Du có thể chắc chắn người bọn họ nói là Quách Châu.
Quách Châu còn xem cô ta là bạn, kết quả người đàn bà ấy đã bắt đầu ở sau lưng mài dao rồi.
Hứa Thanh Du không biết Tôn Ngọc trước kia có âm thầm tính kế với Quách Châu không, nhưng lần này để cô biết được, cô không có cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Cô từ từ xử lý việc trong tay mình gần xong rồi, để lại những công việc cần sự tỉ mỉ, ngày mai lại tiếp tục làm vậy.
Sau đó cô cũng quay về phòng làm việc của mình, Quách Châu cũng đang ở đó.
Hứa Thanh Du biết năm người Quách Châu chọn ra để tham gia cuộc thi là ai, bây giờ Quách Châu đang nói với một người trong số bọn họ, dạy cô những kỹ thuật và tư duy trong thiết kế.
Không cần biết là cuộc thi như thế nào, Quách Châu cũng rất nghiêm túc mà đối đãi, thật ra Hứa Thanh Du cũng nhìn ra được, cô rất mong học trò dưới tay mình có thể giành lấy thứ hạng cao.
Có giải thưởng hay không không quan trọng, chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng, bọn họ sẽ càng có lòng tin hơn.
Hứa Thanh Du thu tầm nhìn về, thở dài một hơi.
Quách Châu không hề nán lại đây lâu, nói đại khái rồi về phòng làm việc, có lẽ còn có việc khác cần giải quyết.
Cách thời gian tan ca còn một lúc nữa, Hứa Thanh Du dựa người vào ghế ngây ra.
Không lâu sau, cô đã nhìn thấy Tôn Ngọc đi ngang qua cửa phòng làm việc.
Nhìn theo hướng đó, có lẽ là muốn đi tìm Quách Châu rồi.
Hứa Thanh Du đứng dậy đi đến bên cửa, nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tôn Ngọc đi đến phòng làm việc của Quách Châu.
Hứa Thanh Du rất ghét người đâm lén sau lưng, nhưng cô lại càng ghét loại người khẩu phật tâm xà như vậy.
Cô đợi một lúc, quay người trở về vị trí ngồi xuống, bĩu môi, biểu hiện không tốt lắm.
Cứ như vậy đợi đến lúc tan làm, Hứa Thanh Du nhanh chóng thu dọn một số đồ đạc, nhấc chân đi về phía phòng làm việc của Quách Châu.
Điều làm cô ngạc nhiên là Tôn Ngọc vẫn chưa rời đi, đang ở trong phòng làm việc của Quách Châu cười cười nói nói.
Bầu không khí trong phòng làm việc trông có vẻ rất tốt.
Hứa Thanh Du vừa bước vào Quách Châu ngây người một lúc, sau đó nói, “Aiyo, đến giờ tan ca rồi à, cô xem hai người chúng ta nói chuyện nói đến quên cả thời gian rồi.”
Tôn Ngọc ừ một tiếng, sau đó dứng dậy, “Được, vậy chúng ta có thời gian lại nói tiếp nhé, tôi đi thu dọn đồ đạc đây, túi xách còn ở phòng làm việc kia kìa.”
Quách Châu cười cười gật đầu, Tôn Ngọc cũng rời khỏi.
Tôn Ngọc và Hứa Thanh Du xem được như lướt qua nhau, gặp mặt vài lần, nhưng cả hai người đều không nhìn đối phương.
Sau khi Tôn Ngọc đi khỏi, Hứa Thanh Du bước đến đứng trước bàn làm việc của Quách Châu.
Quách Châu vừa nhìn đã có thể nhìn ra trạng thái của Hứa Thanh Du không đúng lắm, “Sao vậy? Nhìn có vẻ không được vui?”
Hứa Thanh quay đầu nhìn thử ngoài cửa, sau đó nhỏ tiếng nói, “Vừa rồi hai người nói gì vậy, nhìn trông rất vui.”
“A, không nói gì cả, chỉ là nói về chuyện qua vài ngày nữa là đến cuộc thi rồi, cụ thể là nói về trình tự cuộc thi, không có gì quan trọng cả.” Quách Châu vừa nói vừa sắp xếp lại bàn làm việc.
Hứa Thanh Du ò một tiếng, không nói gì thêm, cô đợi Quách Châu thu dọn xong, hai người cùng nhau đi ra từ phòng làm việc.
Hứa Thanh Du ra trước, lúc ra lướt mắt một lượt, thì nhìn thấy không xa có bóng người.
Cô không quay đầu nhìn về bên đó, còn cười nói với Quách Châu, “Hoắc tiên sinh ngày nào cũng đưa đón cô như vậy, cũng rất có thành ý, người bình thường cho dù là làm ra vẻ, cũng chưa chắc có thể làm chu đáo đến vậy đâu.”
Quách Châu cảm khái nói một câu, “Nếu như làm ra vẻ có thể làm một đời, có lẽ tôi cũng không tính toán đâu.”
Cả hai quay người hướng về phía thang máy, lúc vừa quay lại Hứa Thanh Du quan sát một lúc, tầm nhìn hướng về vị trí cái bóng lúc nãy, không thấy đâu nữa.
Có lẽ Tôn Ngọc cũng không tin tưởng cô, cho nên ở bên đó đợi, nhìn thử xem trạng thái của cô và Quách Châu lúc bước ra.
Trong thâm tâm Hứa Thanh Du muốn cười, có phải cô ta sợ là mình sẽ đâm lưng sau lưng cô ta?
Theo lý mà nói, có lẽ cô ta không biết việc mình nghe lén được cuộc trò chuyện của cô ta, cũng không thể đề phòng mình nói xấu sau lưng cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta bày ra bộ dạng như vậy, có lẽ là đã làm rất nhiều chuyện xấu phía sau rồi.
Có lẽ là chột dạ, cho nên dù là không có gì không đúng lắm thì vẫn muốn đề phòng.
Hứa Thanh Du theo Quách Châu đi vào thang máy, đợi sau khi cửa thang máy đóng lại cô mới nói, “Cô Quách, quan hệ của cô và cô Tôn tốt đến mức nào vậy?”
Quách Châu quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, Quách Châu không phải kẻ ngốc, Hứa Thanh Du đã hai lần nhắc đến Tôn Ngọc với mình rồi, hơn nữa cả hai lần đều hỏi vấn đề như nhau cả.
Đợi một lúc sau hỏi lại Hứa Thanh Du, “Có phải cô có lời muốn nói với tôi không?”
Hứa Thanh Du thở nhẹ một tiếng, “Có những lời tôi cũng không biết có nên nói với cô không, không nói thì trong lòng không yên, nói ra thì không biết những lời đó có nên nói ra hay không.”
Quách Châu gật đầu, “Đại khái tôi cũng đoán được một ít, cô nói đi, xem thử có giống với những gì tôi đoán không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.