Chương 1007: Cũng thật là vô dụng
Thị Từ
22/12/2021
Trang Lệ Nhã không nói dối, bà ta thật sự là nói ra hết tất cả mọi chuyện. Bà ta nói bà ta không đối tốt với Ninh Tôn, còn gây khó dễ nhiều chuyện với anh.Khi mà Ninh Bang không có mặt thì ba ta chửi mắng anh ta không hết điều.
Hứa Thanh Du ngồi đối diện với mẹ Ninh, cô ấy cụp mắt xuống khi nghe những lời này và mím chặt miệng.
Khuôn mặt của một người họ Ninh nào đó thay đổi trong chốc lát.
Trang Lệ Nhã ngồi thẳng trước ống kính, nên không nhìn rõ biểu cảm ngay lúc này của mẹ Ninh, bà ta vẫn còn nói, “Ban đầu bà không nên để con bà ở lại nhà họ Ninh. Ninh Bang đối xử với bà như thế, vậy thì ông ta có thể đối xử tốt với con bà không chứ?”
Nói đến đây, Trang Lệ Nhã khẽ lắc đầu, giọng điệu chế giễu, “Từ lúc đầu ông ta đã là một người không có trách nhiệm. Ông ta đối tốt với Ninh Tú chỉ vì Ninh Tú có thể tiếp nhận và phát triển gia nghiệp của ông ta thôi. Nếu như công ty nhà họ Ninh không có Ninh Tú thì có lẽ bây giờ đã phá sản. “
Mẹ Ninh không muốn nghe chuyện của Ninh Bang và Ninh Tú, lại nói: “Ông ta không đối xử tốt với A Tôn, phải không?”
Trang Lệ Nhã, quay đầu nhìn về hướng camera rồi nói “Bản thân bà cảm thấy sao chứ?”
Bà ta dựa vào lan can sắt, hơi ngẩng đầu lên, xúc động nói: “Sao lúc đó bà quyết định rời khỏi cái bể khổ này, rời xa ông ta thì lại không đem theo con trai mình đi chứ, bà còn chỉ vọng ai chăm sóc nó nữa? Ninh Bang đâu có tâm tư nào mà đi chăm sóc nó chứ. Còn về phần tôi, một đứa Ninh Tú đã làm cho tôi đau đầu, bây giờ lại thêm một tên Ninh Tôn. Bà thấy tôi là một người nên có lương tâm hay sao? “
Mẹ Ninh thở ra, cố gắng làm cho giọng nói của mình ổn định hơn, “Bà có ra tay đánh con trai tôi chưa?”
Trang Lệ Nhã có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn máy quay, những lời nói này của bà cũng là những lời nói thật, “Chuyện này thì tôi chưa từng làm. Con trai của bà đâu dễ bị ức hiếp chứ. Sau khi nó thành niên thì liền lập tức rời khỏi nhà họ Ninh, dọn ra ngoài để sống. Rời khỏi chỗ này cũng không phải chịu ấm ức nữa nhưng mà nó ở bên ngoài chắc là cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tôi cũng không hỏi nhiều, nó cũng không phải là con của tôi, nên nó như thế nào thì tôi cũng mặc kệ. “
Mẹ Ninh đặt điện thoại lên bàn, lấy tay che mặt không biết nên nói gì.
Bà ấy không biết sau này Ninh Tôn không còn ở nhà họ Ninh nữa, Ninh Tôn cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này cho bà biết.
Những năm hai người không liên lạc, bà ấy luôn nghĩ rằng Ninh Tôn làm việc trong công ty nhà họ Ninh. Sau này mới biết anh ta đi tham gia chương trình tài năng, bà còn tưởng đây là ý muốn của nhà họ Ninh.
Nhưng bây giờ có vẻ như bà đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Sau khi Trang Lệ Nhã nói xong như điều này thì bà ta dùng lực thở gấp.
Thực tế qua video có thể thấy bà ấy khá đau đớn, có lẽ là do những vết thương trên người bà ấy không hề được băng bó, vết thương có lẫn bụi, một số chỗ còn bị sưng tấy.
Ninh Bang thực sự rất nhẫn tâm. Hơn nữa lúc mà Hứa Thanh Du đi nói chuyện với quản gia có nhắc đến Trang Lệ Nhã thì biểu cảm của quản gia rất bình tĩnh.
Hình như ông ta thấy Ninh Bang đối với Trang Lệ Nhã như thế này là không phạm pháp.
Có lẽ là Hứa Thanh Du đã đoán được rằng trước đây Ninh Bang đã ra tay tàn nhẫn giống như vậy.
Vì vậy, quản gia đã quen với những chuyện này như cơm bữa.
Mẹ Ninh hỏi những chuyện này xong bà cũng không muốn nói chuyện với Trang Lệ Nhã nữa. Bên chỗ Trang Lệ Nhã có bị làm sao thì bà cũng không còn quan tâm nữa.
Vốn dĩ khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trang Lệ Nhã, bà ấy còn có chút đồng tình, bà thấy Ninh Bang ra tay có chút ác. Nhưng bây giờ khi nghe thấy những lời đó của Trang Lệ Nhã thì trong lòng bà lại cảm thấy là do bà ta đáng bị như vậy.
Cuối cùng thì Ninh Bang cũng làm một chuyện giống người. Không biết là ông ta vì cái gì thì ít nhiều gì cũng coi như là xả hận giùm Ninh Tôn.
Trang Lệ Nhã nghỉ một chút, rồi lại quay đầu đối diện với máy quay, “Tôi nói cho mấy người biết, trong phần di chúc của ông già đó không có phần của tôi. Có lẽ Ninh Tôn sẽ là người nắm giữ phần lớn gia sản, lần này các người hài lòng chưa hả. Vì vậy có một vài chuyện không cần tuyệt con đường, bây giờ mấy người có biết bên chỗ tôi…”
Bà ta vừa nói xong những lời này thì ngay lập tức mẹ Ninh liền tắt điện thoại.
Sau đó, bà ấy cũng ít nhiều gì hiểu được Trang Lệ Nhã muốn nói gì.
Bây giờ hoàn cảnh của bà ấy không tốt, bà ta sẽ không nói những điều nhảm nhí. Có lẽ là bà ta muốn nhờ mẹ Ninh giúp bà liên hệ với những người bên ngoài hoặc là báo cảnh sát.
Bà ấy còn nghĩ rằng mọi người bên này có được nhiều lợi ích như vậy sẽ bố thí cho bà một ít ân huệ. Bà ta cũng hay thật có thể nghĩ đến những điều này nữa, không biết da mặt của bà ấy làm bằng gì nữa.
Hứa Thanh Du thấy mẹ Ninh tắt cuộc gọi thoại đi, cô ấy cũng đứng dậy,”Con đi lấy điện thoại lại.”
Cô ra khỏi quán cà phê, cô đi một đoạn. Sau khi đi ra khỏi chỗ quán cà phê, cô dừng bước lại.
Hứa Thanh Du tìm một bức tường ở lối vào của một cửa hàng, và dựa vào đó để hít thở.
Khi nghe thấy những lời này của Trang Lệ Nhã, trong lòng mẹ Ninh có chút khó chịu nhưng bà ta cũng không tốt đến đâu.
Trang Lệ Nhã chỉ nói đại khái, cũng không nói cụ thể những chuyện này. Nhưng bà ấy cũng có thể tưởng tượng được những chuyện này.
Lúc đó một mình Ninh Tôn thì rốt cuộc anh ta tuyệt vọng đến nhường nào chứ.
Ninh Bang không quan tâm, anh ấy lại bị Trang Lệ Nhã làm khó dễ. Hơn nữa, Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng không đối xử tốt với anh cho mấy, bọn họ luôn nghĩ cách để đối phó với anh ấy.
Thậm chí Hứa Thanh Du không thể nghĩ về việc Ninh Tôn đã khó khăn như thế nào để vượt qua khoảng thời gian đó.
Cô đứng bên ngoài một lúc lâu, đợi bình tĩnh lại mới đi đến nhà tổ của nhà họ Ninh.
Người quản gia đã đứng ở cửa, cầm điện thoại và đang chờ đợi cô.
Quản gia cũng biết cô là ai. Những tin tức trước đó của nhà họ Ninh thì ít nhiều gì ông ta cũng có xem
Thái độ của quản gia đối với cô rất tốt. Khi trả lại điện thoại cho cô, ông ta còn hỏi khi nào Ninh Tôn mới quay lại căn nhà tổ này để xem nhà.
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, sau đó nhướng mày nhìn chằm chằm quản gia và hỏi, “Ông muốn gặp anh ấy à?”
Quản gia thở dài, “Lúc trước tôi cũng tính là chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu ấy. Đứa trẻ đó không dễ dàng gì nhưng giờ cũng có tiền đồ sáng rạng rồi.”
Trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ở ngôi nhà này còn có người đối xứ không tồi với anh ấy, chắc là lúc mà không có ai, ít nhiều gì ông ấy cũng có cho Ninh Tôn ấm áp.
Hứa Thanh Du mỉm cười với quản gia, “Con về sẽ nói với anh ấy. Nếu như anh ấy có thời gian thì sẽ về thăm ông.”
Quản gia già vội vàng xua tay, “Không cần, không cần. Đâu dám yêu cầu cậu ấy phải về nhà tổ này chứ. Khi cậu ấy có dịp muốn về đây thì tiện thể hai người chúng tôi gặp mặt cũng được. Đã rất lâu rồi không gặp được đứa trẻ ấy, tôi cũng có hơi nhớ nó rồi. “
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi, con đã hiểu rồi. Có gì con sẽ nói lại với anh ấy sau.”
Cô cầm chiếc điện thoại di động của mình quay lại quán cà phê.
Mẹ Ninh ngồi trên ghế, ôm vai của mình và đang nhìn bên ngoài. Rõ ràng là bà ấy đang phân tâm.
Đôi mắt bà ấy hơi đỏ, và có lẽ là bà ấy đã khóc khi lúc mà Hứa Thanh Du rời đi quán cà phê.
Hứa Thanh Du cũng biết rằng bà ấy cảm thấy không thoải mái, hoặc không chỉ là khó chịu, mà còn tự trách bản thân và hối hận hơn.
Hứa Thanh Du ngồi xuống, thở dài trước, “Được rồi, dù sao bây giờ chúng ta đã biết mọi chuyện, chúng ta trở về đi.”
Mẹ Ninh lấy khăn giấy ở bên cạnh, bà ấy khịt mũi rồi sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Trông dáng vẻ của bác như thế này có bình thường không?”
Chắc chắn là không bình thường.
Mặc dù trạng thái hiện tại của cô ấy không tệ như khi ngày mà bà ấy đi từ bệnh viện về nhưng mà cũng không tốt hơn là bao.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Hay là chúng ta đi dạo một chút đi, đợi tâm trạng của bác khá hơn thì chúng ta hẳn về.”
Dù sao Ninh Tôn cũng là đàn ông con trai, ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Du cũng không lo lắng chút nào.
Mẹ Ninh không có tâm trạng đi mua sắm, nhưng bà cũng biết hiện tại tâm trạng của mình rất tệ. Nếu khi trở về bị Ninh Tôn thấy được dáng vẻ mình như thế này thì anh ta sẽ nghi ngờ.
Vì vậy, bà ấy do dự một chút, và sau đó cũng gật đầu, “Chúng ta đi xung quanh đây cũng được.”
Nói xong bà giơ tay gọi nhân viên bán hàng và thanh toán hóa đơn.
Hứa Thanh Du đi theo mẹ Ninh. Hai người họ vô thức mà đi qua nhà tổ của họ Ninh.
Cứ đi ngang qua như vậy thì cũng không biết tình huống ở bên trong như thế nào.
Căn nhà cũ rất yên tĩnh, cửa đóng chặt, cứ như không có ai bên trong.
Không ai có thể nghĩ rằng có một tầng hầm ở sân sau của ngôi nhà tổ. Ở trong tầng hầm đó đang nhốt một người phụ nữ đang phát điên như một con thú vậy.
Điều mà Hứa Thanh Du không thể hiểu là tại sao cả Ninh Tiêu và Ninh Hương đều không đứng lên đòi lại công bằng cho Trang Lệ Nhã.
Cho dù Ninh Bang có nói như vậy thì ít nhất bọn họ cũng có thể gọi cảnh sát và đưa mẹ mình ra ngoài.
Còn tốt hơn là bị nhốt trong cái lồng sắt ấy mãi vậy.
Và nhìn bộ dạng của bà ấy, thương tích chắc không hề nhẹ.
Cặp trai gái mà bà luôn bảo vệ không biết đầu óc có bị gì không. Một đứa thì chỉ biết trốn chui trốn lũi như rùa. Còn một đứa thì không biết tìm người khác giúp đỡ.
Bọn họ cũng vô dụng thật.
Hứa Thanh Du ngồi đối diện với mẹ Ninh, cô ấy cụp mắt xuống khi nghe những lời này và mím chặt miệng.
Khuôn mặt của một người họ Ninh nào đó thay đổi trong chốc lát.
Trang Lệ Nhã ngồi thẳng trước ống kính, nên không nhìn rõ biểu cảm ngay lúc này của mẹ Ninh, bà ta vẫn còn nói, “Ban đầu bà không nên để con bà ở lại nhà họ Ninh. Ninh Bang đối xử với bà như thế, vậy thì ông ta có thể đối xử tốt với con bà không chứ?”
Nói đến đây, Trang Lệ Nhã khẽ lắc đầu, giọng điệu chế giễu, “Từ lúc đầu ông ta đã là một người không có trách nhiệm. Ông ta đối tốt với Ninh Tú chỉ vì Ninh Tú có thể tiếp nhận và phát triển gia nghiệp của ông ta thôi. Nếu như công ty nhà họ Ninh không có Ninh Tú thì có lẽ bây giờ đã phá sản. “
Mẹ Ninh không muốn nghe chuyện của Ninh Bang và Ninh Tú, lại nói: “Ông ta không đối xử tốt với A Tôn, phải không?”
Trang Lệ Nhã, quay đầu nhìn về hướng camera rồi nói “Bản thân bà cảm thấy sao chứ?”
Bà ta dựa vào lan can sắt, hơi ngẩng đầu lên, xúc động nói: “Sao lúc đó bà quyết định rời khỏi cái bể khổ này, rời xa ông ta thì lại không đem theo con trai mình đi chứ, bà còn chỉ vọng ai chăm sóc nó nữa? Ninh Bang đâu có tâm tư nào mà đi chăm sóc nó chứ. Còn về phần tôi, một đứa Ninh Tú đã làm cho tôi đau đầu, bây giờ lại thêm một tên Ninh Tôn. Bà thấy tôi là một người nên có lương tâm hay sao? “
Mẹ Ninh thở ra, cố gắng làm cho giọng nói của mình ổn định hơn, “Bà có ra tay đánh con trai tôi chưa?”
Trang Lệ Nhã có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn máy quay, những lời nói này của bà cũng là những lời nói thật, “Chuyện này thì tôi chưa từng làm. Con trai của bà đâu dễ bị ức hiếp chứ. Sau khi nó thành niên thì liền lập tức rời khỏi nhà họ Ninh, dọn ra ngoài để sống. Rời khỏi chỗ này cũng không phải chịu ấm ức nữa nhưng mà nó ở bên ngoài chắc là cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tôi cũng không hỏi nhiều, nó cũng không phải là con của tôi, nên nó như thế nào thì tôi cũng mặc kệ. “
Mẹ Ninh đặt điện thoại lên bàn, lấy tay che mặt không biết nên nói gì.
Bà ấy không biết sau này Ninh Tôn không còn ở nhà họ Ninh nữa, Ninh Tôn cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này cho bà biết.
Những năm hai người không liên lạc, bà ấy luôn nghĩ rằng Ninh Tôn làm việc trong công ty nhà họ Ninh. Sau này mới biết anh ta đi tham gia chương trình tài năng, bà còn tưởng đây là ý muốn của nhà họ Ninh.
Nhưng bây giờ có vẻ như bà đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Sau khi Trang Lệ Nhã nói xong như điều này thì bà ta dùng lực thở gấp.
Thực tế qua video có thể thấy bà ấy khá đau đớn, có lẽ là do những vết thương trên người bà ấy không hề được băng bó, vết thương có lẫn bụi, một số chỗ còn bị sưng tấy.
Ninh Bang thực sự rất nhẫn tâm. Hơn nữa lúc mà Hứa Thanh Du đi nói chuyện với quản gia có nhắc đến Trang Lệ Nhã thì biểu cảm của quản gia rất bình tĩnh.
Hình như ông ta thấy Ninh Bang đối với Trang Lệ Nhã như thế này là không phạm pháp.
Có lẽ là Hứa Thanh Du đã đoán được rằng trước đây Ninh Bang đã ra tay tàn nhẫn giống như vậy.
Vì vậy, quản gia đã quen với những chuyện này như cơm bữa.
Mẹ Ninh hỏi những chuyện này xong bà cũng không muốn nói chuyện với Trang Lệ Nhã nữa. Bên chỗ Trang Lệ Nhã có bị làm sao thì bà cũng không còn quan tâm nữa.
Vốn dĩ khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trang Lệ Nhã, bà ấy còn có chút đồng tình, bà thấy Ninh Bang ra tay có chút ác. Nhưng bây giờ khi nghe thấy những lời đó của Trang Lệ Nhã thì trong lòng bà lại cảm thấy là do bà ta đáng bị như vậy.
Cuối cùng thì Ninh Bang cũng làm một chuyện giống người. Không biết là ông ta vì cái gì thì ít nhiều gì cũng coi như là xả hận giùm Ninh Tôn.
Trang Lệ Nhã nghỉ một chút, rồi lại quay đầu đối diện với máy quay, “Tôi nói cho mấy người biết, trong phần di chúc của ông già đó không có phần của tôi. Có lẽ Ninh Tôn sẽ là người nắm giữ phần lớn gia sản, lần này các người hài lòng chưa hả. Vì vậy có một vài chuyện không cần tuyệt con đường, bây giờ mấy người có biết bên chỗ tôi…”
Bà ta vừa nói xong những lời này thì ngay lập tức mẹ Ninh liền tắt điện thoại.
Sau đó, bà ấy cũng ít nhiều gì hiểu được Trang Lệ Nhã muốn nói gì.
Bây giờ hoàn cảnh của bà ấy không tốt, bà ta sẽ không nói những điều nhảm nhí. Có lẽ là bà ta muốn nhờ mẹ Ninh giúp bà liên hệ với những người bên ngoài hoặc là báo cảnh sát.
Bà ấy còn nghĩ rằng mọi người bên này có được nhiều lợi ích như vậy sẽ bố thí cho bà một ít ân huệ. Bà ta cũng hay thật có thể nghĩ đến những điều này nữa, không biết da mặt của bà ấy làm bằng gì nữa.
Hứa Thanh Du thấy mẹ Ninh tắt cuộc gọi thoại đi, cô ấy cũng đứng dậy,”Con đi lấy điện thoại lại.”
Cô ra khỏi quán cà phê, cô đi một đoạn. Sau khi đi ra khỏi chỗ quán cà phê, cô dừng bước lại.
Hứa Thanh Du tìm một bức tường ở lối vào của một cửa hàng, và dựa vào đó để hít thở.
Khi nghe thấy những lời này của Trang Lệ Nhã, trong lòng mẹ Ninh có chút khó chịu nhưng bà ta cũng không tốt đến đâu.
Trang Lệ Nhã chỉ nói đại khái, cũng không nói cụ thể những chuyện này. Nhưng bà ấy cũng có thể tưởng tượng được những chuyện này.
Lúc đó một mình Ninh Tôn thì rốt cuộc anh ta tuyệt vọng đến nhường nào chứ.
Ninh Bang không quan tâm, anh ấy lại bị Trang Lệ Nhã làm khó dễ. Hơn nữa, Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng không đối xử tốt với anh cho mấy, bọn họ luôn nghĩ cách để đối phó với anh ấy.
Thậm chí Hứa Thanh Du không thể nghĩ về việc Ninh Tôn đã khó khăn như thế nào để vượt qua khoảng thời gian đó.
Cô đứng bên ngoài một lúc lâu, đợi bình tĩnh lại mới đi đến nhà tổ của nhà họ Ninh.
Người quản gia đã đứng ở cửa, cầm điện thoại và đang chờ đợi cô.
Quản gia cũng biết cô là ai. Những tin tức trước đó của nhà họ Ninh thì ít nhiều gì ông ta cũng có xem
Thái độ của quản gia đối với cô rất tốt. Khi trả lại điện thoại cho cô, ông ta còn hỏi khi nào Ninh Tôn mới quay lại căn nhà tổ này để xem nhà.
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, sau đó nhướng mày nhìn chằm chằm quản gia và hỏi, “Ông muốn gặp anh ấy à?”
Quản gia thở dài, “Lúc trước tôi cũng tính là chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu ấy. Đứa trẻ đó không dễ dàng gì nhưng giờ cũng có tiền đồ sáng rạng rồi.”
Trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ở ngôi nhà này còn có người đối xứ không tồi với anh ấy, chắc là lúc mà không có ai, ít nhiều gì ông ấy cũng có cho Ninh Tôn ấm áp.
Hứa Thanh Du mỉm cười với quản gia, “Con về sẽ nói với anh ấy. Nếu như anh ấy có thời gian thì sẽ về thăm ông.”
Quản gia già vội vàng xua tay, “Không cần, không cần. Đâu dám yêu cầu cậu ấy phải về nhà tổ này chứ. Khi cậu ấy có dịp muốn về đây thì tiện thể hai người chúng tôi gặp mặt cũng được. Đã rất lâu rồi không gặp được đứa trẻ ấy, tôi cũng có hơi nhớ nó rồi. “
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi, con đã hiểu rồi. Có gì con sẽ nói lại với anh ấy sau.”
Cô cầm chiếc điện thoại di động của mình quay lại quán cà phê.
Mẹ Ninh ngồi trên ghế, ôm vai của mình và đang nhìn bên ngoài. Rõ ràng là bà ấy đang phân tâm.
Đôi mắt bà ấy hơi đỏ, và có lẽ là bà ấy đã khóc khi lúc mà Hứa Thanh Du rời đi quán cà phê.
Hứa Thanh Du cũng biết rằng bà ấy cảm thấy không thoải mái, hoặc không chỉ là khó chịu, mà còn tự trách bản thân và hối hận hơn.
Hứa Thanh Du ngồi xuống, thở dài trước, “Được rồi, dù sao bây giờ chúng ta đã biết mọi chuyện, chúng ta trở về đi.”
Mẹ Ninh lấy khăn giấy ở bên cạnh, bà ấy khịt mũi rồi sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Trông dáng vẻ của bác như thế này có bình thường không?”
Chắc chắn là không bình thường.
Mặc dù trạng thái hiện tại của cô ấy không tệ như khi ngày mà bà ấy đi từ bệnh viện về nhưng mà cũng không tốt hơn là bao.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Hay là chúng ta đi dạo một chút đi, đợi tâm trạng của bác khá hơn thì chúng ta hẳn về.”
Dù sao Ninh Tôn cũng là đàn ông con trai, ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Du cũng không lo lắng chút nào.
Mẹ Ninh không có tâm trạng đi mua sắm, nhưng bà cũng biết hiện tại tâm trạng của mình rất tệ. Nếu khi trở về bị Ninh Tôn thấy được dáng vẻ mình như thế này thì anh ta sẽ nghi ngờ.
Vì vậy, bà ấy do dự một chút, và sau đó cũng gật đầu, “Chúng ta đi xung quanh đây cũng được.”
Nói xong bà giơ tay gọi nhân viên bán hàng và thanh toán hóa đơn.
Hứa Thanh Du đi theo mẹ Ninh. Hai người họ vô thức mà đi qua nhà tổ của họ Ninh.
Cứ đi ngang qua như vậy thì cũng không biết tình huống ở bên trong như thế nào.
Căn nhà cũ rất yên tĩnh, cửa đóng chặt, cứ như không có ai bên trong.
Không ai có thể nghĩ rằng có một tầng hầm ở sân sau của ngôi nhà tổ. Ở trong tầng hầm đó đang nhốt một người phụ nữ đang phát điên như một con thú vậy.
Điều mà Hứa Thanh Du không thể hiểu là tại sao cả Ninh Tiêu và Ninh Hương đều không đứng lên đòi lại công bằng cho Trang Lệ Nhã.
Cho dù Ninh Bang có nói như vậy thì ít nhất bọn họ cũng có thể gọi cảnh sát và đưa mẹ mình ra ngoài.
Còn tốt hơn là bị nhốt trong cái lồng sắt ấy mãi vậy.
Và nhìn bộ dạng của bà ấy, thương tích chắc không hề nhẹ.
Cặp trai gái mà bà luôn bảo vệ không biết đầu óc có bị gì không. Một đứa thì chỉ biết trốn chui trốn lũi như rùa. Còn một đứa thì không biết tìm người khác giúp đỡ.
Bọn họ cũng vô dụng thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.