Chương 1376: Đây không phải là chuyện mất mặt gì
Thị Từ
21/10/2023
Tô Lương cùng Trì Cảnh vào nhà hàng xong trực tiếp đi vào phòng.
Trạng thái của Trì Cảnh nhìn đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, hoặc cũng có thể nói còn có tinh thần hơn một chút so với bình thường.
Chẳng qua cho dù là như vậy, lúc gọi món ăn, Tô Lương cũng vẫn gọi mấy món thanh đạm.
Trì Cảnh vốn là muốn gọi một bình trà, nhưng mà bị Tô Lương ngăn lại.
Cô gọi một bình nước bắp ép nóng, “Thời gian không còn sớm, đừng uống trà, ban đêm dễ ngủ không được, cho dù bây giờ trạng thái của anh hồi phục rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi giữ gìn, cơm nước xong xuôi trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ triệt để hết bệnh.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm mặt Tô Lương một hồi, sau đó cong khóe miệng lên gật gật đầu, “Được, đều nghe cô.”
Gọi xong đồ ăn nhân viên phục vụ rời đi, Tô Lương lại không thể tránh khỏi có một chút ngượng ngùng.
Cô không biết nên nói chuyện gì, cùng Trì Cảnh ngồi mà không làm gì, lại cảm thấy bầu không khí sẽ có chút ngượng ngùng.
Chẳng qua Trì Cảnh hẳn là không cảm thấy như vậy, Trì Cảnh mở miệng trước, giọng điệu rất tự nhiên, “Chị cô muốn xem cửa hàng như thế nào, mặc dù tôi biết không nhiều, nhưng mà cô có thể nói cho tôi một chút, tôi giúp đỡ tham mưu một chút, bên cạnh tôi có rất nhiều người tự mình làm ăn nhỏ, có lẽ có thể giúp các cô hỏi được vài kinh nghiệm sang tay.”
Tô Lương thật ra còn chưa cùng Tô Mẫn cẩn thận thảo luận qua vấn đề này.
Hai người đều là người hiểu rõ chính mình, cũng chỉ dám tự mình suy nghĩ một chút, chưa hề nói thật sự muốn kế hoạch hoá chuyện này.
Tô Mẫn nói, “Chị tôi còn chưa nói với tôi, nhưng mà chị ấy hiện tại học chính là bánh ngọt, sau này khẳng định cũng là muốn làm đồ ngọt các kiểu, có thể bản thân chị ấy tự làm, tôi thỉnh thoảng nhàn rỗi đi giúp một chút, mặt tiền cửa hàng cũng không cần quá lớn.”
Chủ yếu cũng không biết việc làm ăn sau này ra sao, thứ này đều chạy theo giá thành, cho nên quy mô ban đầu khẳng định cũng không thể làm quá lớn.
Trì Cảnh gật gật đầu, “Được, vậy tôi giúp cô hỏi một chút, chuyện này thật ra cũng rất dễ làm, mặt tiền cửa hàng hiện tại có rất nhiều cái bỏ trống, nếu rảnh rỗi tôi giúp cô hỏi một chút, chỗ nào giá cả mặt tiền cửa hàng chênh lệch lớn một chút.”
Tô Lương nở nụ cười, không nói gì khác.
Đối với bọn họ đây là một chuyện rất khó, trong mắt Trì Cảnh liền trở nên rất dễ làm.
Nói trắng ra, cũng chính là sự khác nhau giữa có tiền và không có tiền, phàm là trong tay tiền bạc đầy đủ, vấn đề này đối với bọn họ cũng sẽ rất đơn giản.
Hai người cũng không nói gì nhiều, sau đó điện thoại của Tô Lương lại vang lên.
Tô Lương không để ý mấy, vẫn tưởng là Tô Mẫn gọi tới, kết quả lấy điện thoại ra xong cô cau mày.
Vẫn là điện thoại của Ôn Minh Khải gọi tới.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô cùng Ôn Minh Khải cũng không thân thiết.
Cho nên cô không hiểu tại sao cách mới một lát, anh ta lại gọi điện thoại tới.
Trì Cảnh thấy Tô Lương không lập tức nghe, cũng rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn cô, “Sao thế? Sao lại không nghe điện thoại?”
Tô Lương mím môi, biểu cảm có vẻ hơi do dự, “Là anh Ôn gọi tới, không biết anh ta muốn nói cái gì.”
Trì Cảnh nghe xong liền cười, “Vậy càng nên nghe điện thoại, đoán chừng là có chuyện gì đi.”
Tô Lương không muốn ở trước mặt Trì Cảnh nghe điện thoại của Ôn Minh Khải lắm.
Mặc dù cô cùng Ôn Minh Khải cái gì cũng không có, nhưng mà Trì Cảnh rõ ràng là đối với quan hệ của cô cùng Ôn Minh Khải có một chút hiểu lầm.
Hiện tại hai người lại thường xuyên gọi điện thoại riêng, liền lại càng dễ khiến Trì Cảnh nghĩ đến một vài chuyện khác.
Nhưng mà không nghe cuộc điện thoại này hình như cũng không tốt lắm.
Tô Lương là người tương đối coi trọng mặt mũi, đối phương gọi điện thoại tới hẳn là có lời muốn nói.
Không nghe cũng thật là bất lịch sự.
Tô Lương nghĩ nghĩ, cuối cùng không có cách nào cũng liền nghe điện thoại.
Trong phòng tương đối yên tĩnh, bên kia tiếng nói của Ôn Minh Khải vang lên đặc biệt rõ ràng.
Tô Lương cảm thấy Trì Cảnh hẳn là cũng nghe thấy được.
Ôn Minh Khải mang theo ý cười mở miệng trước, “Hình như tôi nhìn thấy cô rồi.”
Tô Lương lúc đầu không kịp phản ứng lại là ý gì, “Anh nói cái gì?”
Ôn Minh Khải nói tên nhà hàng, “Có phải cô đang ở nhà hàng này không, tôi vừa rồi hình như trông thấy cô đi vào.”
Tô Lương nghỉ một lát, cũng không biểu hiện ra có bao nhiêu kinh ngạc, liền ừ một tiếng, “Anh Ôn ở gần đây sao?”
Ôn Minh Khải nói, “Phải, tôi vừa mới cùng bạn bè từ nhà hàng bên cạnh đi ngang qua, trông thấy có người giống như là cô, chỉ là thoáng một cái cô đã đi vào rồi.”
Tô Lương ồ một tiếng, tiếp đó không biết nên nói gì.
Cô cũng không phải là người giỏi làm quen, đến cả sự khách sáo cơ bản nhất cũng không biết.
Ôn Minh Khải ở bên kia đợi một chút, sau đó còn nói, “Lúc đầu tôi tưởng cô tối nay là ra ngoài cùng chị cô, không nghĩ tới không phải vậy.”
Nghe anh ta nói cái này, Tô Lương cũng liền nói, “Không phải cùng chị tôi, là một…người bạn của tôi.”
Cô vốn dĩ muốn nói là đồng nghiệp, nhưng mà lại cảm thấy lời này nếu bị Trì Cảnh nghe được, sẽ cảm thấy rất xa lạ, cho nên cuối cùng sửa lại.
Ôn Minh Khải ồ một tiếng, âm thanh kéo dài một chút, “Bạn bè à.”
Tô Lương mím môi, không nói gì.
Ôn Minh Khải đợi hai giây mới nói, “Tôi cũng không có chuyện gì, cũng chỉ là hỏi một chút, bây giờ chắc hai người đang ăn cơm, vậy cô bận trước đi, có rảnh chúng ta trò chuyện tiếp.”
Tô Lương nói được, sau đó cúp điện thoại.
Ánh mắt Trì Cảnh rũ xuống, nhìn vào cái chén trên bàn, đợi Tô Lương bỏ điện thoại xuống xong, anh mới đưa mắt nhìn sang Tô Lương, biểu cảm muốn cười mà không cười.
Anh nói, “Cái anh Ôn này…cũng thật thú vị đó.”
Tô Lương ngơ ngác, Trì Cảnh nói, hẳn là vừa rồi những lời Ôn Minh Khải nói trong điện thoại đều bị anh nghe thấy.
Sau đó cô mỉm cười, “Tính tình của con người anh Ôn rất tốt.”
Trì Cảnh gật đầu một cái, “Giọng nói nghe rất dịu dàng.”
Trì Cảnh một lát sau mới nói, “Cảm thấy anh ta đối với cô có lẽ là có ý, cô nắm bắt cho tốt nhé.”
Tô Lương bị lời này Trì Cảnh nói đến cứng người lại, cô vội vã giải thích, có thể là có chút khẩn trương, thế là giơ tay lên, xua xua với Trì Cảnh, “Không có không có, có thể anh ấy nể mặt chị tôi nên xem tôi là bạn, không có ý gì khác.”
Trì Cảnh nhếch môi, “Tin tôi đi, cảm giác của tôi hẳn là không sai, đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì, có người thích rất bình thường, chẳng qua cô phải tự nắm bắt cho tốt.”
Anh nói như vậy Tô Lương đột nhiên cũng không biết nên nói gì.
Trì Cảnh cũng không kéo dài thêm đề tài này, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tô Lương anh nói vào quá nhiều, chung quy cũng không tốt.
Đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, hai người liền vừa ăn cơm vừa bàn chuyện mở tiệm.
Tô Lương hiểu được không nhiều, có thể nói là nghe đến ngơ luôn, cho nên vấn đề cô hỏi cũng tương đối nhiều.
Trì Cảnh thở dài một hơi, “Chị cô hẳn là cũng cái gì cũng đều không hiểu đi, vậy liên quan tới chuyện mở tiệm, các cô nhất định phải lên kế hoạch kỹ rồi hẳn bắt tay làm, bằng không rất dễ bị gạt, rất dễ chịu thiệt thòi, đừng quá sốt ruột, chuyện làm ăn này không vội vàng được.”
Sau đó anh do dự một chút, “Thật ra tôi hiểu được cũng không nhiều, chẳng qua tôi giúp cô hỏi một chút vậy, các cô đừng nóng vội quyết định quá.”
Trạng thái của Trì Cảnh nhìn đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, hoặc cũng có thể nói còn có tinh thần hơn một chút so với bình thường.
Chẳng qua cho dù là như vậy, lúc gọi món ăn, Tô Lương cũng vẫn gọi mấy món thanh đạm.
Trì Cảnh vốn là muốn gọi một bình trà, nhưng mà bị Tô Lương ngăn lại.
Cô gọi một bình nước bắp ép nóng, “Thời gian không còn sớm, đừng uống trà, ban đêm dễ ngủ không được, cho dù bây giờ trạng thái của anh hồi phục rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi giữ gìn, cơm nước xong xuôi trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ triệt để hết bệnh.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm mặt Tô Lương một hồi, sau đó cong khóe miệng lên gật gật đầu, “Được, đều nghe cô.”
Gọi xong đồ ăn nhân viên phục vụ rời đi, Tô Lương lại không thể tránh khỏi có một chút ngượng ngùng.
Cô không biết nên nói chuyện gì, cùng Trì Cảnh ngồi mà không làm gì, lại cảm thấy bầu không khí sẽ có chút ngượng ngùng.
Chẳng qua Trì Cảnh hẳn là không cảm thấy như vậy, Trì Cảnh mở miệng trước, giọng điệu rất tự nhiên, “Chị cô muốn xem cửa hàng như thế nào, mặc dù tôi biết không nhiều, nhưng mà cô có thể nói cho tôi một chút, tôi giúp đỡ tham mưu một chút, bên cạnh tôi có rất nhiều người tự mình làm ăn nhỏ, có lẽ có thể giúp các cô hỏi được vài kinh nghiệm sang tay.”
Tô Lương thật ra còn chưa cùng Tô Mẫn cẩn thận thảo luận qua vấn đề này.
Hai người đều là người hiểu rõ chính mình, cũng chỉ dám tự mình suy nghĩ một chút, chưa hề nói thật sự muốn kế hoạch hoá chuyện này.
Tô Mẫn nói, “Chị tôi còn chưa nói với tôi, nhưng mà chị ấy hiện tại học chính là bánh ngọt, sau này khẳng định cũng là muốn làm đồ ngọt các kiểu, có thể bản thân chị ấy tự làm, tôi thỉnh thoảng nhàn rỗi đi giúp một chút, mặt tiền cửa hàng cũng không cần quá lớn.”
Chủ yếu cũng không biết việc làm ăn sau này ra sao, thứ này đều chạy theo giá thành, cho nên quy mô ban đầu khẳng định cũng không thể làm quá lớn.
Trì Cảnh gật gật đầu, “Được, vậy tôi giúp cô hỏi một chút, chuyện này thật ra cũng rất dễ làm, mặt tiền cửa hàng hiện tại có rất nhiều cái bỏ trống, nếu rảnh rỗi tôi giúp cô hỏi một chút, chỗ nào giá cả mặt tiền cửa hàng chênh lệch lớn một chút.”
Tô Lương nở nụ cười, không nói gì khác.
Đối với bọn họ đây là một chuyện rất khó, trong mắt Trì Cảnh liền trở nên rất dễ làm.
Nói trắng ra, cũng chính là sự khác nhau giữa có tiền và không có tiền, phàm là trong tay tiền bạc đầy đủ, vấn đề này đối với bọn họ cũng sẽ rất đơn giản.
Hai người cũng không nói gì nhiều, sau đó điện thoại của Tô Lương lại vang lên.
Tô Lương không để ý mấy, vẫn tưởng là Tô Mẫn gọi tới, kết quả lấy điện thoại ra xong cô cau mày.
Vẫn là điện thoại của Ôn Minh Khải gọi tới.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô cùng Ôn Minh Khải cũng không thân thiết.
Cho nên cô không hiểu tại sao cách mới một lát, anh ta lại gọi điện thoại tới.
Trì Cảnh thấy Tô Lương không lập tức nghe, cũng rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn cô, “Sao thế? Sao lại không nghe điện thoại?”
Tô Lương mím môi, biểu cảm có vẻ hơi do dự, “Là anh Ôn gọi tới, không biết anh ta muốn nói cái gì.”
Trì Cảnh nghe xong liền cười, “Vậy càng nên nghe điện thoại, đoán chừng là có chuyện gì đi.”
Tô Lương không muốn ở trước mặt Trì Cảnh nghe điện thoại của Ôn Minh Khải lắm.
Mặc dù cô cùng Ôn Minh Khải cái gì cũng không có, nhưng mà Trì Cảnh rõ ràng là đối với quan hệ của cô cùng Ôn Minh Khải có một chút hiểu lầm.
Hiện tại hai người lại thường xuyên gọi điện thoại riêng, liền lại càng dễ khiến Trì Cảnh nghĩ đến một vài chuyện khác.
Nhưng mà không nghe cuộc điện thoại này hình như cũng không tốt lắm.
Tô Lương là người tương đối coi trọng mặt mũi, đối phương gọi điện thoại tới hẳn là có lời muốn nói.
Không nghe cũng thật là bất lịch sự.
Tô Lương nghĩ nghĩ, cuối cùng không có cách nào cũng liền nghe điện thoại.
Trong phòng tương đối yên tĩnh, bên kia tiếng nói của Ôn Minh Khải vang lên đặc biệt rõ ràng.
Tô Lương cảm thấy Trì Cảnh hẳn là cũng nghe thấy được.
Ôn Minh Khải mang theo ý cười mở miệng trước, “Hình như tôi nhìn thấy cô rồi.”
Tô Lương lúc đầu không kịp phản ứng lại là ý gì, “Anh nói cái gì?”
Ôn Minh Khải nói tên nhà hàng, “Có phải cô đang ở nhà hàng này không, tôi vừa rồi hình như trông thấy cô đi vào.”
Tô Lương nghỉ một lát, cũng không biểu hiện ra có bao nhiêu kinh ngạc, liền ừ một tiếng, “Anh Ôn ở gần đây sao?”
Ôn Minh Khải nói, “Phải, tôi vừa mới cùng bạn bè từ nhà hàng bên cạnh đi ngang qua, trông thấy có người giống như là cô, chỉ là thoáng một cái cô đã đi vào rồi.”
Tô Lương ồ một tiếng, tiếp đó không biết nên nói gì.
Cô cũng không phải là người giỏi làm quen, đến cả sự khách sáo cơ bản nhất cũng không biết.
Ôn Minh Khải ở bên kia đợi một chút, sau đó còn nói, “Lúc đầu tôi tưởng cô tối nay là ra ngoài cùng chị cô, không nghĩ tới không phải vậy.”
Nghe anh ta nói cái này, Tô Lương cũng liền nói, “Không phải cùng chị tôi, là một…người bạn của tôi.”
Cô vốn dĩ muốn nói là đồng nghiệp, nhưng mà lại cảm thấy lời này nếu bị Trì Cảnh nghe được, sẽ cảm thấy rất xa lạ, cho nên cuối cùng sửa lại.
Ôn Minh Khải ồ một tiếng, âm thanh kéo dài một chút, “Bạn bè à.”
Tô Lương mím môi, không nói gì.
Ôn Minh Khải đợi hai giây mới nói, “Tôi cũng không có chuyện gì, cũng chỉ là hỏi một chút, bây giờ chắc hai người đang ăn cơm, vậy cô bận trước đi, có rảnh chúng ta trò chuyện tiếp.”
Tô Lương nói được, sau đó cúp điện thoại.
Ánh mắt Trì Cảnh rũ xuống, nhìn vào cái chén trên bàn, đợi Tô Lương bỏ điện thoại xuống xong, anh mới đưa mắt nhìn sang Tô Lương, biểu cảm muốn cười mà không cười.
Anh nói, “Cái anh Ôn này…cũng thật thú vị đó.”
Tô Lương ngơ ngác, Trì Cảnh nói, hẳn là vừa rồi những lời Ôn Minh Khải nói trong điện thoại đều bị anh nghe thấy.
Sau đó cô mỉm cười, “Tính tình của con người anh Ôn rất tốt.”
Trì Cảnh gật đầu một cái, “Giọng nói nghe rất dịu dàng.”
Trì Cảnh một lát sau mới nói, “Cảm thấy anh ta đối với cô có lẽ là có ý, cô nắm bắt cho tốt nhé.”
Tô Lương bị lời này Trì Cảnh nói đến cứng người lại, cô vội vã giải thích, có thể là có chút khẩn trương, thế là giơ tay lên, xua xua với Trì Cảnh, “Không có không có, có thể anh ấy nể mặt chị tôi nên xem tôi là bạn, không có ý gì khác.”
Trì Cảnh nhếch môi, “Tin tôi đi, cảm giác của tôi hẳn là không sai, đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì, có người thích rất bình thường, chẳng qua cô phải tự nắm bắt cho tốt.”
Anh nói như vậy Tô Lương đột nhiên cũng không biết nên nói gì.
Trì Cảnh cũng không kéo dài thêm đề tài này, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tô Lương anh nói vào quá nhiều, chung quy cũng không tốt.
Đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, hai người liền vừa ăn cơm vừa bàn chuyện mở tiệm.
Tô Lương hiểu được không nhiều, có thể nói là nghe đến ngơ luôn, cho nên vấn đề cô hỏi cũng tương đối nhiều.
Trì Cảnh thở dài một hơi, “Chị cô hẳn là cũng cái gì cũng đều không hiểu đi, vậy liên quan tới chuyện mở tiệm, các cô nhất định phải lên kế hoạch kỹ rồi hẳn bắt tay làm, bằng không rất dễ bị gạt, rất dễ chịu thiệt thòi, đừng quá sốt ruột, chuyện làm ăn này không vội vàng được.”
Sau đó anh do dự một chút, “Thật ra tôi hiểu được cũng không nhiều, chẳng qua tôi giúp cô hỏi một chút vậy, các cô đừng nóng vội quyết định quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.