Chương 1400: Hài lòng
Thị Từ
21/10/2023
Thời gian ở nhà họ Trì ăn bữa cơm này không quá dài, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm tối.
Mọi người gần như đều đã buông đũa, chuyển sang đến phòng khách trò chuyện đủ thứ.
Sau đó tinh thần của bà cụ rõ ràng có chút không tốt, vừa nhìn liền biết muốn đi nghỉ ngơi.
Cảm giác của Tô Lương xem như thở phào một hơi, liền mở miệng, “Cũng quấy rầy mọi người lâu như vậy rồi, chúng tôi còn có vài việc khác, vậy tạm biệt trước nhé.”
Tô Mẫn cũng vội vã đứng lên, “Phải, cảm ơn mọi người chiêu đãi, có cơ hội mời mọi người đến nhà chúng tôi ăn cơm, tay nghề của tôi không tốt lắm, nhưng cũng coi được.”
Cố Tư giống như nghe không ra lời người ta nói là lời khách sáo, lập tức tiếp một câu, “Được, vậy khi nào có thời gian, các cô cứ hẹn, rủ chúng tôi một tiếng.”
Cô còn quay đầu nhìn Trì Uyên, “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau quẩy một chút.”
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ, cũng không biết Cố Tư đi theo góp vui cái gì.
Chẳng qua lời vợ mình nói, anh khẳng định là không thể phản bác, liền ừ một tiếng, “Cũng tốt.”
Tô Mẫn nói được, nhìn Tô Lương một cái, ý bảo Tô Lương đến lúc đó hẹn với Trì Cảnh.
Tô Lương cười cười, loại trường hợp này cô khẳng định không thể xụ mặt, liền nói, “Vậy đến lúc đó tôi hẹn với anh Trì, tìm thời gian mọi người rảnh.”
Đã nói thế xong, bà cụ cũng liền đứng dậy, vừa nhấc tay người làm bên cạnh liền bước qua đỡ lấy bà.
Hiếm khi náo nhiệt được như hôm nay, nhìn ra được, bà cụ là thật sự vui vẻ.
Bà vốn dĩ còn muốn ra cửa tiễn nhóm người Tô Lương
Cái này thiệt sự doạ Tô Lương sợ luôn, “Lão phu nhân bà nghỉ ngơi đi, không cần tiễn chúng cháu, anh Trì tiễn là được rồi.”
Trì Cảnh cũng tới đỡ bà cụ một cáu, “Bà nội bà đi lên nghỉ ngơi đi, nếu như có thời gian, con lại mời họ tới nhà chơi.”
Bà cụ ra dáng thở dài một hơi, lời nói là nói với Tô Lương, “Các cháu có rảnh thì đến chơi, nhà chúng ta bình thường cũng không có ai, quả thực là rất chán, các cháu tới còn có thể náo nhiệt một chút, nhiều tiếng động một chút.”
Tô Lương nói được, sau đó những người này cũng đi ra khỏi biệt thự.
Cố Tư còn ôm em bé ra tiễn bọn họ, vừa ra khỏi cửa nhóc con liền có chút mừng rỡ vô cùng, đạp chân nhỏ quơ tay nhỏ bắt đầu cười khanh khách.
Tô Mẫn ở bên cạnh nhịn không được cũng cười theo, “Có phải nó tưởng rằng chúng ta dắt nó ra ngoài chơi không?”
Cố Tư nói một câu cũng không phải, sau đó lại nói phải, “Chỉ cần đi ra ngoài, cho dù là đến vườn hoa bên kia đi dạo một vòng, nó cũng mừng rỡ vô cùng.
Tô Mẫn chẹp miệng một cái, “Thật tốt a.”
Tô Lương quay đầu nhìn Tô Mẫn một cái, có chút nghe ra sự tiếc nuối trong lời nói của cô.
Năm đó Tô Mẫn cũng có thai em bé, là tên khốn Tôn Triển kia không phải con người, say rượu về đánh cô, mới khiến em bé không giữ được.
Lúc ấy em bé còn chưa có thai đạp.
Tô Lương thu ánh nhìn lại, lời an ủi cũng không dám nói, bởi vì chỉ cần nói một câu, khẳng định sẽ khơi lên càng nhiều thương cảm trong lòng Tô Mẫn.
Trì Cảnh đưa bọn họ đến bãi đỗ xe.
Tô Lương cùng Tô Mẫn mở cửa xe sau, Tô Lương quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Được rồi, chúng tôi về đây, cảm ơn hôm nay đã tiếp đãi.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Tô Lương một hồi, liền nhẹ giọng ừ một tiếng.
Tô Lương cùng Tô Mẫn lên xe, Ôn Minh Khải trực tiếp lái xe đi.
Trì Cảnh còn đứng ở bãi đỗ xe nhìn theo xe chạy từ từ ra khỏi biệt thự cho đến khi khuất bóng.
Cố Tư ôm con đi tới, đứng bên cạnh anh, “Không cam thì bày tỏ tâm ý đi, cậu che giấu như thế cũng không sợ một ngày nào đó cô Tô bị cậu ba nhà họ Ôn cướp mất à.”
Trì Cảnh bị doạ giật mình, quay đầu nhìn Cố Tư, “Chị nói nhảm cái gì vậy?”
Cố Tư cũng cười, “Không phải chứ, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được lòng mình ư?”
Sau đó cô thở dài một hơi, “Thật sự là không biết nói cậu thế nào nữa, bản thân cậu nhanh chóng suy nghĩ thật kỹ đi, nếu đối với tình cảm lại cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế, tôi cảm thấy khả năng cậu và cô Tô ở bên nhau không cao đâu, cậu nhìn cậu ba nhà họ Ôn đi, học hỏi người ta đi.”
Nói xong cô ôm con cùng Trì Uyên đi sang phía nhà trên.
Trì Uyên đi vài bước xong đón con qua, vuốt lưng đứa bé từng chút từng chút một, “Sao em nhiều chuyện thế, loại chuyện này em xen vào cái gì.”
Cố Tư duỗi lưng một cái, “Đây không phải nhiều chuyện, đây là giải quyết hậu hoạn.”
Nếu như Trì Cảnh tìm bạn gái, thậm chí kết hôn, bà hai bên kia cũng có thể yên tĩnh chút.
Mặc dù cô quan tâm bà hai lắm, nhưng mà bà cụ rõ ràng là có chút phiền lòng.
Bà hai bên kia hai ngày kiếm chuyện nhỏ ba ngày kiếm chuyện lớn, bà cụ nhiều lúc đều là than thở, không có cách nào khác.
Cố Tư không nghĩ cho chính mình, cũng muốn để bà cụ sống thêm hai năm, nhìn đứa bé chậm rãi lớn lên, đến chạy khắp nơi, thậm chí đến cuối cùng đi học đọc sách.
Trong nhà chỉ còn một người già thế thôi, tất nhiên là phải lo lắng một chút.
Trì Uyên biết Cố Tư nói là ý gì, nở nụ cười, “Phải phải phải, em là thông minh nhất rồi.”
Cố Tư nghe ra được Trì Uyên là châm chọc cô, đưa tay vỗ một cái lên cánh tay Trì Uyên
Nhóc con không hiểu những chuyện này lại bắt đầu cười ha ha.
Bên kia Trì Cảnh vẫn còn đứng ở bãi đỗ xe, chân mày cau lại.
Anh lại quay đầu nhìn về phía cửa chính bên kia một chút, sớm đã không còn bóng dáng của xe Ôn Minh Khải.
Tất cả mọi người nói anh cùng Tô Lương là lạ, mà tất cả mọi người đều tưởng anh thích Tô Lương.
Những người này thật là.
Trì Cảnh quay người đi về phía nhà dưới bên kia, bà hai hôm nay không có ở nhà, hình như là hẹn người ta ra ngoài dạo phố.
Bà không ở nhà, trong nhà mới có thể yên tĩnh một chút, Trì Cảnh ngồi ở nhà dưới một chút, sau đó đi lên lầu.
Anh hôm qua cho dù là uống nhiều rồi, nhưng ngủ cũng không ngon.
Trong đầu anh suy nghĩ cũng rất nhiều.
Cố Tư nói anh thích Tô Lương, Trì Cảnh đến bây giờ vẫn không thừa nhận.
Mà sở dĩ nhìn thấy Tô Lương cùng Ôn Minh Khải ở bên nhau trong lòng anh cảm thấy khó chịu, chẳng qua là anh thấy chướng mắt Ôn Minh Khải.
Tô Lương là người đơn thuần không có đề phòng gì, Ôn Minh Khải cũng tính là kẻ già đời.
Hai người kia nếu là ở bên nhau, ai chịu thiệt thòi ai chiếm tiện nghi đặc biệt rõ ràng.
Trì Cảnh thay bộ quần áo khác ngồi ở đầu giường lấy điện thoại ra, có một khoảnh khắc anh muốn nhắn một tin nhắn cho Tô Lương bảo cô đề phòng Ôn Minh Khải một chút.
Nhưng mà cảm giác kích động này trong lúc soạn tin nhắn xong, lập tức lại bị anh cho đè xuống.
Trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ gì, anh làm như thế có vẻ bản thân quá mức hèn hạ rồi.
Mặc dù không cam tâm, nhưng Trì Cảnh cuối cùng vẫn là để điện thoại xuống.
Anh nằm xuống xoay người đối mặt với cửa sổ, màn cửa không có kéo, bên ngoài ánh nắng thật ra cũng không tệ lắm, anh liền nhìn chằm chằm vào cửa sổ một hồi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bên kia Tô Lương đã rời khỏi biệt thự nhà họ Trì, đợi một lát mới hỏi Ôn Minh Khải muốn đi đâu. .
||||| Truyện đề cử: Thầm Lặng |||||
Ôn Minh Khải nói trước tiên đi xem phim, xe cũng là hướng thẳng đến trung tâm thương mại.
Anh mặc dù chỉ hẹn Tô Lương, nhưng Tô Mẫn ở trên xe, cũng không thể đưa Tô Mẫn về nhà.
Cho nên hôm nay hành trình tiếp theo hẳn là ba người bọn họ cùng đi rồi.
Tô Mẫn ở bên cạnh có chút do dự, không biết có nên đi cùng không.
Cô tất nhiên nhìn ra được Ôn Minh Khải có ý với Tô Lương, muốn hẹn riêng cô.
Cô đi theo thật ra bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.
Tô Lương liếc mắt liền nhìn ra ý của Tô Mẫn, vội vã liếc mắt ra hiệu cho cô một cái.
Cô là hi vọng Tô Mẫn đi theo.
Tô Lương biết tính mình thế nào, nếu Tô Mẫn không đi theo, dựa theo tính cách này của cô, rất dễ sẽ đụng một chốc lại khiến bầu không khí ngượng ngập.
Có Tô Mẫn ở bên cạnh, vả lại cô cùng Ôn Minh Khải cũng tính bạn bè, bầu không khí tự nhiên sẽ tốt hơn một chút.
Tô Mẫn có chút bất đắc dĩ, thật ra loại trường hợp này, cô đi theo mới tính là xấu hổ.
Nhưng mà không có cách nào khác, Tô Lương đã tỏ thái độ thế này, cô cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn đi theo.
Xe lái đến trung tâm thương mại, thật sự rất đông người, ba người đi một mạch đến rạp phim, Ôn Minh Khải đi mua vé, Tô Lương cùng Tô Mẫn đi mua đồ ăn vặt.
Ôn Minh Khải không ở bên cạnh, Tô Mẫn mới mở miệng, “Chị đã hiểu em nghĩ gì rồi.”
Cô hạ thấp giọng, có chút thì thầm, “Chính là vừa rồi ở nhà họ Trì, chị làm sao lại nhìn ra họ là đang tác hợp cho em và anh Trì a.”
Không chỉ là Cố Tư sắp xếp vị trí, chính là lúc ăn cơm nói chuyện, họ hầu như cũng đem đề tài nói chuyện đặt lên người Trì Cảnh và Tô Lương.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm gì có cái gì nhìn không thấu.
Nhất là biểu hiện của người nhà họ Trì lại tương đối rõ ràng.
Bà cụ kia không ngừng hỏi thăm tình cảnh của Tô Lương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bà rất hài lòng đối với Tô Lương.
Mọi người gần như đều đã buông đũa, chuyển sang đến phòng khách trò chuyện đủ thứ.
Sau đó tinh thần của bà cụ rõ ràng có chút không tốt, vừa nhìn liền biết muốn đi nghỉ ngơi.
Cảm giác của Tô Lương xem như thở phào một hơi, liền mở miệng, “Cũng quấy rầy mọi người lâu như vậy rồi, chúng tôi còn có vài việc khác, vậy tạm biệt trước nhé.”
Tô Mẫn cũng vội vã đứng lên, “Phải, cảm ơn mọi người chiêu đãi, có cơ hội mời mọi người đến nhà chúng tôi ăn cơm, tay nghề của tôi không tốt lắm, nhưng cũng coi được.”
Cố Tư giống như nghe không ra lời người ta nói là lời khách sáo, lập tức tiếp một câu, “Được, vậy khi nào có thời gian, các cô cứ hẹn, rủ chúng tôi một tiếng.”
Cô còn quay đầu nhìn Trì Uyên, “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau quẩy một chút.”
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ, cũng không biết Cố Tư đi theo góp vui cái gì.
Chẳng qua lời vợ mình nói, anh khẳng định là không thể phản bác, liền ừ một tiếng, “Cũng tốt.”
Tô Mẫn nói được, nhìn Tô Lương một cái, ý bảo Tô Lương đến lúc đó hẹn với Trì Cảnh.
Tô Lương cười cười, loại trường hợp này cô khẳng định không thể xụ mặt, liền nói, “Vậy đến lúc đó tôi hẹn với anh Trì, tìm thời gian mọi người rảnh.”
Đã nói thế xong, bà cụ cũng liền đứng dậy, vừa nhấc tay người làm bên cạnh liền bước qua đỡ lấy bà.
Hiếm khi náo nhiệt được như hôm nay, nhìn ra được, bà cụ là thật sự vui vẻ.
Bà vốn dĩ còn muốn ra cửa tiễn nhóm người Tô Lương
Cái này thiệt sự doạ Tô Lương sợ luôn, “Lão phu nhân bà nghỉ ngơi đi, không cần tiễn chúng cháu, anh Trì tiễn là được rồi.”
Trì Cảnh cũng tới đỡ bà cụ một cáu, “Bà nội bà đi lên nghỉ ngơi đi, nếu như có thời gian, con lại mời họ tới nhà chơi.”
Bà cụ ra dáng thở dài một hơi, lời nói là nói với Tô Lương, “Các cháu có rảnh thì đến chơi, nhà chúng ta bình thường cũng không có ai, quả thực là rất chán, các cháu tới còn có thể náo nhiệt một chút, nhiều tiếng động một chút.”
Tô Lương nói được, sau đó những người này cũng đi ra khỏi biệt thự.
Cố Tư còn ôm em bé ra tiễn bọn họ, vừa ra khỏi cửa nhóc con liền có chút mừng rỡ vô cùng, đạp chân nhỏ quơ tay nhỏ bắt đầu cười khanh khách.
Tô Mẫn ở bên cạnh nhịn không được cũng cười theo, “Có phải nó tưởng rằng chúng ta dắt nó ra ngoài chơi không?”
Cố Tư nói một câu cũng không phải, sau đó lại nói phải, “Chỉ cần đi ra ngoài, cho dù là đến vườn hoa bên kia đi dạo một vòng, nó cũng mừng rỡ vô cùng.
Tô Mẫn chẹp miệng một cái, “Thật tốt a.”
Tô Lương quay đầu nhìn Tô Mẫn một cái, có chút nghe ra sự tiếc nuối trong lời nói của cô.
Năm đó Tô Mẫn cũng có thai em bé, là tên khốn Tôn Triển kia không phải con người, say rượu về đánh cô, mới khiến em bé không giữ được.
Lúc ấy em bé còn chưa có thai đạp.
Tô Lương thu ánh nhìn lại, lời an ủi cũng không dám nói, bởi vì chỉ cần nói một câu, khẳng định sẽ khơi lên càng nhiều thương cảm trong lòng Tô Mẫn.
Trì Cảnh đưa bọn họ đến bãi đỗ xe.
Tô Lương cùng Tô Mẫn mở cửa xe sau, Tô Lương quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Được rồi, chúng tôi về đây, cảm ơn hôm nay đã tiếp đãi.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Tô Lương một hồi, liền nhẹ giọng ừ một tiếng.
Tô Lương cùng Tô Mẫn lên xe, Ôn Minh Khải trực tiếp lái xe đi.
Trì Cảnh còn đứng ở bãi đỗ xe nhìn theo xe chạy từ từ ra khỏi biệt thự cho đến khi khuất bóng.
Cố Tư ôm con đi tới, đứng bên cạnh anh, “Không cam thì bày tỏ tâm ý đi, cậu che giấu như thế cũng không sợ một ngày nào đó cô Tô bị cậu ba nhà họ Ôn cướp mất à.”
Trì Cảnh bị doạ giật mình, quay đầu nhìn Cố Tư, “Chị nói nhảm cái gì vậy?”
Cố Tư cũng cười, “Không phải chứ, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được lòng mình ư?”
Sau đó cô thở dài một hơi, “Thật sự là không biết nói cậu thế nào nữa, bản thân cậu nhanh chóng suy nghĩ thật kỹ đi, nếu đối với tình cảm lại cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế, tôi cảm thấy khả năng cậu và cô Tô ở bên nhau không cao đâu, cậu nhìn cậu ba nhà họ Ôn đi, học hỏi người ta đi.”
Nói xong cô ôm con cùng Trì Uyên đi sang phía nhà trên.
Trì Uyên đi vài bước xong đón con qua, vuốt lưng đứa bé từng chút từng chút một, “Sao em nhiều chuyện thế, loại chuyện này em xen vào cái gì.”
Cố Tư duỗi lưng một cái, “Đây không phải nhiều chuyện, đây là giải quyết hậu hoạn.”
Nếu như Trì Cảnh tìm bạn gái, thậm chí kết hôn, bà hai bên kia cũng có thể yên tĩnh chút.
Mặc dù cô quan tâm bà hai lắm, nhưng mà bà cụ rõ ràng là có chút phiền lòng.
Bà hai bên kia hai ngày kiếm chuyện nhỏ ba ngày kiếm chuyện lớn, bà cụ nhiều lúc đều là than thở, không có cách nào khác.
Cố Tư không nghĩ cho chính mình, cũng muốn để bà cụ sống thêm hai năm, nhìn đứa bé chậm rãi lớn lên, đến chạy khắp nơi, thậm chí đến cuối cùng đi học đọc sách.
Trong nhà chỉ còn một người già thế thôi, tất nhiên là phải lo lắng một chút.
Trì Uyên biết Cố Tư nói là ý gì, nở nụ cười, “Phải phải phải, em là thông minh nhất rồi.”
Cố Tư nghe ra được Trì Uyên là châm chọc cô, đưa tay vỗ một cái lên cánh tay Trì Uyên
Nhóc con không hiểu những chuyện này lại bắt đầu cười ha ha.
Bên kia Trì Cảnh vẫn còn đứng ở bãi đỗ xe, chân mày cau lại.
Anh lại quay đầu nhìn về phía cửa chính bên kia một chút, sớm đã không còn bóng dáng của xe Ôn Minh Khải.
Tất cả mọi người nói anh cùng Tô Lương là lạ, mà tất cả mọi người đều tưởng anh thích Tô Lương.
Những người này thật là.
Trì Cảnh quay người đi về phía nhà dưới bên kia, bà hai hôm nay không có ở nhà, hình như là hẹn người ta ra ngoài dạo phố.
Bà không ở nhà, trong nhà mới có thể yên tĩnh một chút, Trì Cảnh ngồi ở nhà dưới một chút, sau đó đi lên lầu.
Anh hôm qua cho dù là uống nhiều rồi, nhưng ngủ cũng không ngon.
Trong đầu anh suy nghĩ cũng rất nhiều.
Cố Tư nói anh thích Tô Lương, Trì Cảnh đến bây giờ vẫn không thừa nhận.
Mà sở dĩ nhìn thấy Tô Lương cùng Ôn Minh Khải ở bên nhau trong lòng anh cảm thấy khó chịu, chẳng qua là anh thấy chướng mắt Ôn Minh Khải.
Tô Lương là người đơn thuần không có đề phòng gì, Ôn Minh Khải cũng tính là kẻ già đời.
Hai người kia nếu là ở bên nhau, ai chịu thiệt thòi ai chiếm tiện nghi đặc biệt rõ ràng.
Trì Cảnh thay bộ quần áo khác ngồi ở đầu giường lấy điện thoại ra, có một khoảnh khắc anh muốn nhắn một tin nhắn cho Tô Lương bảo cô đề phòng Ôn Minh Khải một chút.
Nhưng mà cảm giác kích động này trong lúc soạn tin nhắn xong, lập tức lại bị anh cho đè xuống.
Trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ gì, anh làm như thế có vẻ bản thân quá mức hèn hạ rồi.
Mặc dù không cam tâm, nhưng Trì Cảnh cuối cùng vẫn là để điện thoại xuống.
Anh nằm xuống xoay người đối mặt với cửa sổ, màn cửa không có kéo, bên ngoài ánh nắng thật ra cũng không tệ lắm, anh liền nhìn chằm chằm vào cửa sổ một hồi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bên kia Tô Lương đã rời khỏi biệt thự nhà họ Trì, đợi một lát mới hỏi Ôn Minh Khải muốn đi đâu. .
||||| Truyện đề cử: Thầm Lặng |||||
Ôn Minh Khải nói trước tiên đi xem phim, xe cũng là hướng thẳng đến trung tâm thương mại.
Anh mặc dù chỉ hẹn Tô Lương, nhưng Tô Mẫn ở trên xe, cũng không thể đưa Tô Mẫn về nhà.
Cho nên hôm nay hành trình tiếp theo hẳn là ba người bọn họ cùng đi rồi.
Tô Mẫn ở bên cạnh có chút do dự, không biết có nên đi cùng không.
Cô tất nhiên nhìn ra được Ôn Minh Khải có ý với Tô Lương, muốn hẹn riêng cô.
Cô đi theo thật ra bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.
Tô Lương liếc mắt liền nhìn ra ý của Tô Mẫn, vội vã liếc mắt ra hiệu cho cô một cái.
Cô là hi vọng Tô Mẫn đi theo.
Tô Lương biết tính mình thế nào, nếu Tô Mẫn không đi theo, dựa theo tính cách này của cô, rất dễ sẽ đụng một chốc lại khiến bầu không khí ngượng ngập.
Có Tô Mẫn ở bên cạnh, vả lại cô cùng Ôn Minh Khải cũng tính bạn bè, bầu không khí tự nhiên sẽ tốt hơn một chút.
Tô Mẫn có chút bất đắc dĩ, thật ra loại trường hợp này, cô đi theo mới tính là xấu hổ.
Nhưng mà không có cách nào khác, Tô Lương đã tỏ thái độ thế này, cô cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn đi theo.
Xe lái đến trung tâm thương mại, thật sự rất đông người, ba người đi một mạch đến rạp phim, Ôn Minh Khải đi mua vé, Tô Lương cùng Tô Mẫn đi mua đồ ăn vặt.
Ôn Minh Khải không ở bên cạnh, Tô Mẫn mới mở miệng, “Chị đã hiểu em nghĩ gì rồi.”
Cô hạ thấp giọng, có chút thì thầm, “Chính là vừa rồi ở nhà họ Trì, chị làm sao lại nhìn ra họ là đang tác hợp cho em và anh Trì a.”
Không chỉ là Cố Tư sắp xếp vị trí, chính là lúc ăn cơm nói chuyện, họ hầu như cũng đem đề tài nói chuyện đặt lên người Trì Cảnh và Tô Lương.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, làm gì có cái gì nhìn không thấu.
Nhất là biểu hiện của người nhà họ Trì lại tương đối rõ ràng.
Bà cụ kia không ngừng hỏi thăm tình cảnh của Tô Lương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, bà rất hài lòng đối với Tô Lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.