Chương 1422: Hoa tươi
Thị Từ
21/10/2023
Tô Lương bị động tác của Trì Cảnh làm cho giật mình.
Cô vội vã đưa tay sờ mặt mình, có chút hoảng sợ, “Anh làm gì vậy?”
Trì Cảnh lại cười, “Không có ai thấy đâu, yên tâm đi.”
Tô Lương lại quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng bên kia mọt cái, sau đó mới thở phào một hơi.
Chẳng qua giọng cô vẫn mang theo sự oán trách như cũ, “Anh làm em sợ muốn chết.”
Trì Cảnh lại đưa tay sờ mặt cô, “Từ khi nào mà em trở nên nhát gan thế?”
Tô Lương chậm rãi thở ra một hơi, cô đúng là trở nên nhát gan rồi.
Khoảng thời gian trước nhát gan không dám đối mặt với Trì Cảnh, hiện tại nhát gan không dám đối mặt với những người khác.
Nói cho cùng vẫn là bản thân cô chột dạ.
Tô Lương ngồi ngay ngắn lại tại chỗ, không nhìn Trì Cảnh, nhưng vẫn nói chuyện với anh, “Anh không bận sao? Sao lại có thì giờ tới đây?”
Trì Cảnh xoay người dựa vào bàn của Tô Lương, “Hôm nay không bận lắm, chẳng qua cho dù bận, chút thời gian này cũng có thể dành ra được.”
Tô Lương cong khoé môi lên một chút, không nói gì khác.
Còn cách giờ nghỉ trưa không bao lâu, Trì Cảnh sau đó liền nói, “Buổi trưa tam làm anh trực tiếp qua đón em, hay là đợi đồng nghiệp đều đi hết mới tới.”
Anh gần như cũng có thể hiểu được sự khó xử trong lòng Tô Lương.
Tô Lương nghĩ nghĩ liền nói, “Vậy thì chờ họ đi hết rồi tính đi, em không thích bị người ta dòm ngó.”
Trì Cảnh ừ ừ một tiếng, “Cũng được.”
Lời này của anh vừa dứt, cửa văn phòng của Tô Lương liền bị người ta đẩy ra.
Người kia chỉ thò đầu vào nhìn, nhìn thấy Trì Cảnh ở chỗ này liền ừ một tiếng, “Quả nhiên anh ở đây.”
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Trì Cảnh, biểu cảm hơi có chút phức tạp, còn có chút hóng hớt.
Thật ra Trì Cảnh và Tô Lương cũng không có hành động gì quá mức thân mật.
Tô Lương ngồi tại chỗ ngay ngắn quy củ, Trì Cảnh cách cô có chút gần, khoanh tay dựa trên bàn làm việc của cô.
Tư thế của hai người bọn họ nếu nói là mập mờ, đúng là cũng có chút xíu thân mật
Người đến là ông hai nhà họ Trì, ông hai đợi một chút còn nói, “Ba có phần văn kiện muốn đưa cho con, đến văn phòng của con tìm không thấy con, quả nhiên tới đây liền tìm được.’ 1 Nét mặt của Trì Cảnh vẫn rất bình thản, anh đứng thẳng lại, sửa sang lại quần áo một chút, “Được, con biết rồi.”
Nói rồi anh liền bước sang phía cửa, “Văn kiện của hạng mục mới nhất sao, nghe nói mọi người lại bàn được một hạng mục mới.”
Ông hai không trả lời anh, mà đem ánh mắt đặt trên người Tô Lương.
Tô Lương căn bản cũng không dám nhìn ông hai, cô vô cùng chột dạ.
Vừa rồi cô cùng Trì Cảnh cho dù là cái gì cũng không có làm, nhưng quan hệ của hai người vừa thay đổi, cô rất ngại ngùng.
Trì Cảnh bước qua mở cửa ra, sau đó nói, “Nhìn gì thế, tìm cô ấy có việc sao?”
Ông hai đột nhiên nở nụ cười, “Không có việc gì, ba tìm Tiểu Tô có thể có chuyện gì chứ.”
Nói xong ông quay người lui ra khỏi văn phòng.
Trì Cảnh bước ra khoá trái cửa lại, Tô Lương trong phòng thở dài một hơi.
Cô buông văn kiện trong tay xuống, thật ra vừa rồi cầm văn kiện làm bộ, cô căn bản cũng không có đọc.
Vừa rồi cô không có chú ý nét mặt của ông hai, nhưng mà cô cảm thấy ông hai hẳn là nghi ngờ gì đó rồi.
Hoặc là hai người kia ra ngoài trò chuyện chút, không biết chừng Trì Cảnh có nói sự thật không.
Tô Lương có chút không nhịn được thở dài một hơi.
Cô không biết phản ứng chột dạ này của chính mình, có phải là bởi vì chưa từng yêu đương, đột nhiên có bạn trai liền sẽ có chút không biết làm sao.
Cô thấy người khác yêu đương đều rất tự nhiên, sao đến phiên cô đây lại có chút kỳ lạ?
Tô Lương lại đợi một lát, giờ tan sở đến, cô thu dọn đồ đạc một chút.
Cô không có ra ngoài, ngồi ngay trong văn phòng đợi
Bên ngoài đồng nghiệp lần lượt lục đục đi hết, lại qua một hồi lâuTrì Cảnh mới đẩy cửa đi vào.
Tô Lương vội vàng đứng lên, “Có thể đi rồi hả?”
Trì Cảnh ừ một cái, nét mặt của anh rất bình thản.
Tô Lương đi đến anh trước mặt vẫn là không nhịn được hỏi anh, “Giám đốc Trì sau đó không nói gì với anh chứ?
Trì Cảnh cười, “Em thấy sao?”
Tô Lương cảm thấy đối phương hẳn là đã nhận ra cái gì đó.
Cô chẹp chẹp miệng, hai người cùng đi về phía thang máy bên kia, còn có đồng nghiệp đang ở chỗ làm việc.
Tô Lương có thể cảm giác được mấy cái người đồng nghiệp kia đều nhìn về phía cô cùng Trì Cảnh.
Cô không nhìn người khác, lúc đi đến cửa thang máy, thang máy ở dưới lầu, Tô Lương nhấn thang, sau đó lui trở về bên cạnh Trì Cảnh.
Cô nói, “Hẳn là giám đốc Trì biết rồi đi.”
Trì Cảnh gật gật đầu, “Biết chứ, loại chuyện này giấu là giấu không được, trước đó chuyện gì cũng không có, ông ấy đều có thể tưởng tượng ra chúng ta có gì đó, huống chi là hiện tại.”
Nói cũng đúng.
Vả lại giống như trợ lý thứ hai hôm nay vậy, cô cái gì cũng không nói, trợ lý thứ hai liền nhìn ra nét mặt của cô không đúng lắm.
Giám đốc Trì chắc chắn cũng nhìn ra Trì Cảnh không giống với bình thường.
Tô Lương vốn dĩ còn tưởng chính mình sẽ có chút bối rối, nhưng mà thật sự đến lúc mấu chốt này, cô ngược lại rất bình thản.
Giọng nói của cô cũng rất thả lỏng, “Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị biết.”
Cũng đỡ cho bản thân hai người khỏi phải chủ động công khai.
Tình huống bị người ta phát hiện so với họ chủ động nói cho người khác biết không giống nhau lắm.
Bị phát hiện người khác hỏi một chút, trực tiếp thừa nhận ngược lại cũng rất bình thường, chủ động đi nói cho người khác biết hai người ở bên nhau, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ cục.
Chờ thang máy lên tới hai người đi vào, đứng đối mặt với cửa thang máy, thang máy vẫn chưa đóng lại, Trì Cảnh đã đưa tay qua nắm tay Tô Lương.
Tô Lương phản xạ có điều kiện là muốn đem đối phương hất ra, nhưng mà do dự như vậy một chút, cô cũng không có hất, ngược lại là quay đầu nhìn Trì Cảnh, nở nụ cười.
Hai người xuống lầu, lúc cửa thang máy mở ra Trì Cảnh muốn buông tay Tô Lương ra.
Ngược lại là Tô Lương không có buông ra, tay của cô hơi nắm chặt lại, lại nói một câu, “Dù sao sớm muộn cũng sẽ biết.”
Trì Cảnh vừa thấy cô phản ứng như vậy liền cười, anh cùng Tô Lương mười ngón tay đan chặt lấy nhau, “Anh còn sợ em không được tự nhiên.”
Tô Lương trước đó đúng là không được tự nhiên, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cô là yêu đương bình thường, cũng không có cái gì phải tránh né.
Hai người nắm tay, từ đại sảnh ra đến bên ngoài lên xe.
Tô Lương không nhìn những người khác, cũng không biết bọn họ đi qua như thế có thể thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Chẳng qua thu hút bao nhiêu cũng bình thường, cô cũng đều không sợ.
Lên xe xong Trì Cảnh khởi động xe, “Hôm nay ba anh biết chuyện của chúng ta, bảo anh đưa em về nhà, anh nói có thể em sẽ có chút thẹn thùng, ông ấy còn bảo anh khuyên em, nói người nhà bọn anh đều rất tốt, đừng sợ.”
Tô Lương thở ra một hơi thật dài, giải thích nói, “Thật ra em cũng không phải sợ, chỉ là em chưa từng yêu đương, em không hiểu nên ở chung thế nào.”
Giống như cả buổi sáng hôm nay, cô cả người trông thấy ai cũng rất chột dạ, thật ra có cái gì phải chột dạ đâu, yêu đương bình thường thôi mà.
Nói trắng ra, chính là không tìm đúng vai trò, không bày ra thái độ đúng.
Cô không phải sợ, cô cũng không có cái gì phải sợ, con người cô trong sạch vô cùng, không sợ bất kỳ ai dòm ngó
Trì Cảnh thấy hơi khó hiểu.
Anh cũng tính là hiểu rõ Tô Lương, cô không phải loại người hay làm cao.
Mà sở dĩ cô từ hôm qua cho tới hôm nay cả người đều kỳ lạ, cũng đúng là bởi vì cô căn bản không hiểu nên thay đổi thân phận thế nào để ở bên cạnh đối phương.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, về mặt tình cảm cô không biết gì cả.
Trì Cảnh đối với chuyện này có chút vui mừng.
Đàn ông mà, ít nhiều đều sẽ có một chút chủ nghĩa gia trưởng, muốn trở thành người tình đầu tiên của đối phương.
Trì Cảnh nói, “Nếu ba anh biết rồi, người nhà anh hẳn là liền sẽ biết hết, thứ bảy đưa Trì Uyên và Cố Tư đến nhà bọn em chơi, đến lúc đó em phải chuẩn bị tâm lý nhé.”
Tô Lương biết Trì Cảnh nói là ý gì, cô ừ một tiếng, “Em có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi.”
Trì Cảnh đưa tay sang, vẫn nắm lấy tay Tô Lương như cũ, “Thích ứng một chút là được, đừng sợ.”
Tô Lương khẽ gật đầu, “Em biết rồi.”
Trì Cảnh lái xe đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, anh đã sớm đã đặt xong phòng, tới nơi nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng.
Nhà hàng này trang trí cũng không tệ lắm, phòng họ đặt là một phòng nhỏ
Bên trong phòng có một cái bàn đôi, hiện tại trên bàn đặt một bó hoa tươi lớn.
Tô Lương ngây người một chút, liền lập tức phản ứng lại, đây hẳn là Trì Cảnh cho người chuẩn bị.
Cô không nghĩ tới Trì Cảnh thế mà cũng hiểu được chút lãng mạn, rõ ràng anh thoạt nhìn là một người rất nghiêm túc.
Trì Cảnh nắm tay Tô Lương đi đến bên cạnh bàn, “Thích không?”
Tô Lương không nhịn được cười, “Đương nhiên là thích.”
Đây là bó hoa đầu tiên cô nhận được, làm sao có thể không thích cơ chứ.
Cô vội vã đưa tay sờ mặt mình, có chút hoảng sợ, “Anh làm gì vậy?”
Trì Cảnh lại cười, “Không có ai thấy đâu, yên tâm đi.”
Tô Lương lại quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng bên kia mọt cái, sau đó mới thở phào một hơi.
Chẳng qua giọng cô vẫn mang theo sự oán trách như cũ, “Anh làm em sợ muốn chết.”
Trì Cảnh lại đưa tay sờ mặt cô, “Từ khi nào mà em trở nên nhát gan thế?”
Tô Lương chậm rãi thở ra một hơi, cô đúng là trở nên nhát gan rồi.
Khoảng thời gian trước nhát gan không dám đối mặt với Trì Cảnh, hiện tại nhát gan không dám đối mặt với những người khác.
Nói cho cùng vẫn là bản thân cô chột dạ.
Tô Lương ngồi ngay ngắn lại tại chỗ, không nhìn Trì Cảnh, nhưng vẫn nói chuyện với anh, “Anh không bận sao? Sao lại có thì giờ tới đây?”
Trì Cảnh xoay người dựa vào bàn của Tô Lương, “Hôm nay không bận lắm, chẳng qua cho dù bận, chút thời gian này cũng có thể dành ra được.”
Tô Lương cong khoé môi lên một chút, không nói gì khác.
Còn cách giờ nghỉ trưa không bao lâu, Trì Cảnh sau đó liền nói, “Buổi trưa tam làm anh trực tiếp qua đón em, hay là đợi đồng nghiệp đều đi hết mới tới.”
Anh gần như cũng có thể hiểu được sự khó xử trong lòng Tô Lương.
Tô Lương nghĩ nghĩ liền nói, “Vậy thì chờ họ đi hết rồi tính đi, em không thích bị người ta dòm ngó.”
Trì Cảnh ừ ừ một tiếng, “Cũng được.”
Lời này của anh vừa dứt, cửa văn phòng của Tô Lương liền bị người ta đẩy ra.
Người kia chỉ thò đầu vào nhìn, nhìn thấy Trì Cảnh ở chỗ này liền ừ một tiếng, “Quả nhiên anh ở đây.”
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Trì Cảnh, biểu cảm hơi có chút phức tạp, còn có chút hóng hớt.
Thật ra Trì Cảnh và Tô Lương cũng không có hành động gì quá mức thân mật.
Tô Lương ngồi tại chỗ ngay ngắn quy củ, Trì Cảnh cách cô có chút gần, khoanh tay dựa trên bàn làm việc của cô.
Tư thế của hai người bọn họ nếu nói là mập mờ, đúng là cũng có chút xíu thân mật
Người đến là ông hai nhà họ Trì, ông hai đợi một chút còn nói, “Ba có phần văn kiện muốn đưa cho con, đến văn phòng của con tìm không thấy con, quả nhiên tới đây liền tìm được.’ 1 Nét mặt của Trì Cảnh vẫn rất bình thản, anh đứng thẳng lại, sửa sang lại quần áo một chút, “Được, con biết rồi.”
Nói rồi anh liền bước sang phía cửa, “Văn kiện của hạng mục mới nhất sao, nghe nói mọi người lại bàn được một hạng mục mới.”
Ông hai không trả lời anh, mà đem ánh mắt đặt trên người Tô Lương.
Tô Lương căn bản cũng không dám nhìn ông hai, cô vô cùng chột dạ.
Vừa rồi cô cùng Trì Cảnh cho dù là cái gì cũng không có làm, nhưng quan hệ của hai người vừa thay đổi, cô rất ngại ngùng.
Trì Cảnh bước qua mở cửa ra, sau đó nói, “Nhìn gì thế, tìm cô ấy có việc sao?”
Ông hai đột nhiên nở nụ cười, “Không có việc gì, ba tìm Tiểu Tô có thể có chuyện gì chứ.”
Nói xong ông quay người lui ra khỏi văn phòng.
Trì Cảnh bước ra khoá trái cửa lại, Tô Lương trong phòng thở dài một hơi.
Cô buông văn kiện trong tay xuống, thật ra vừa rồi cầm văn kiện làm bộ, cô căn bản cũng không có đọc.
Vừa rồi cô không có chú ý nét mặt của ông hai, nhưng mà cô cảm thấy ông hai hẳn là nghi ngờ gì đó rồi.
Hoặc là hai người kia ra ngoài trò chuyện chút, không biết chừng Trì Cảnh có nói sự thật không.
Tô Lương có chút không nhịn được thở dài một hơi.
Cô không biết phản ứng chột dạ này của chính mình, có phải là bởi vì chưa từng yêu đương, đột nhiên có bạn trai liền sẽ có chút không biết làm sao.
Cô thấy người khác yêu đương đều rất tự nhiên, sao đến phiên cô đây lại có chút kỳ lạ?
Tô Lương lại đợi một lát, giờ tan sở đến, cô thu dọn đồ đạc một chút.
Cô không có ra ngoài, ngồi ngay trong văn phòng đợi
Bên ngoài đồng nghiệp lần lượt lục đục đi hết, lại qua một hồi lâuTrì Cảnh mới đẩy cửa đi vào.
Tô Lương vội vàng đứng lên, “Có thể đi rồi hả?”
Trì Cảnh ừ một cái, nét mặt của anh rất bình thản.
Tô Lương đi đến anh trước mặt vẫn là không nhịn được hỏi anh, “Giám đốc Trì sau đó không nói gì với anh chứ?
Trì Cảnh cười, “Em thấy sao?”
Tô Lương cảm thấy đối phương hẳn là đã nhận ra cái gì đó.
Cô chẹp chẹp miệng, hai người cùng đi về phía thang máy bên kia, còn có đồng nghiệp đang ở chỗ làm việc.
Tô Lương có thể cảm giác được mấy cái người đồng nghiệp kia đều nhìn về phía cô cùng Trì Cảnh.
Cô không nhìn người khác, lúc đi đến cửa thang máy, thang máy ở dưới lầu, Tô Lương nhấn thang, sau đó lui trở về bên cạnh Trì Cảnh.
Cô nói, “Hẳn là giám đốc Trì biết rồi đi.”
Trì Cảnh gật gật đầu, “Biết chứ, loại chuyện này giấu là giấu không được, trước đó chuyện gì cũng không có, ông ấy đều có thể tưởng tượng ra chúng ta có gì đó, huống chi là hiện tại.”
Nói cũng đúng.
Vả lại giống như trợ lý thứ hai hôm nay vậy, cô cái gì cũng không nói, trợ lý thứ hai liền nhìn ra nét mặt của cô không đúng lắm.
Giám đốc Trì chắc chắn cũng nhìn ra Trì Cảnh không giống với bình thường.
Tô Lương vốn dĩ còn tưởng chính mình sẽ có chút bối rối, nhưng mà thật sự đến lúc mấu chốt này, cô ngược lại rất bình thản.
Giọng nói của cô cũng rất thả lỏng, “Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị biết.”
Cũng đỡ cho bản thân hai người khỏi phải chủ động công khai.
Tình huống bị người ta phát hiện so với họ chủ động nói cho người khác biết không giống nhau lắm.
Bị phát hiện người khác hỏi một chút, trực tiếp thừa nhận ngược lại cũng rất bình thường, chủ động đi nói cho người khác biết hai người ở bên nhau, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ cục.
Chờ thang máy lên tới hai người đi vào, đứng đối mặt với cửa thang máy, thang máy vẫn chưa đóng lại, Trì Cảnh đã đưa tay qua nắm tay Tô Lương.
Tô Lương phản xạ có điều kiện là muốn đem đối phương hất ra, nhưng mà do dự như vậy một chút, cô cũng không có hất, ngược lại là quay đầu nhìn Trì Cảnh, nở nụ cười.
Hai người xuống lầu, lúc cửa thang máy mở ra Trì Cảnh muốn buông tay Tô Lương ra.
Ngược lại là Tô Lương không có buông ra, tay của cô hơi nắm chặt lại, lại nói một câu, “Dù sao sớm muộn cũng sẽ biết.”
Trì Cảnh vừa thấy cô phản ứng như vậy liền cười, anh cùng Tô Lương mười ngón tay đan chặt lấy nhau, “Anh còn sợ em không được tự nhiên.”
Tô Lương trước đó đúng là không được tự nhiên, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cô là yêu đương bình thường, cũng không có cái gì phải tránh né.
Hai người nắm tay, từ đại sảnh ra đến bên ngoài lên xe.
Tô Lương không nhìn những người khác, cũng không biết bọn họ đi qua như thế có thể thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Chẳng qua thu hút bao nhiêu cũng bình thường, cô cũng đều không sợ.
Lên xe xong Trì Cảnh khởi động xe, “Hôm nay ba anh biết chuyện của chúng ta, bảo anh đưa em về nhà, anh nói có thể em sẽ có chút thẹn thùng, ông ấy còn bảo anh khuyên em, nói người nhà bọn anh đều rất tốt, đừng sợ.”
Tô Lương thở ra một hơi thật dài, giải thích nói, “Thật ra em cũng không phải sợ, chỉ là em chưa từng yêu đương, em không hiểu nên ở chung thế nào.”
Giống như cả buổi sáng hôm nay, cô cả người trông thấy ai cũng rất chột dạ, thật ra có cái gì phải chột dạ đâu, yêu đương bình thường thôi mà.
Nói trắng ra, chính là không tìm đúng vai trò, không bày ra thái độ đúng.
Cô không phải sợ, cô cũng không có cái gì phải sợ, con người cô trong sạch vô cùng, không sợ bất kỳ ai dòm ngó
Trì Cảnh thấy hơi khó hiểu.
Anh cũng tính là hiểu rõ Tô Lương, cô không phải loại người hay làm cao.
Mà sở dĩ cô từ hôm qua cho tới hôm nay cả người đều kỳ lạ, cũng đúng là bởi vì cô căn bản không hiểu nên thay đổi thân phận thế nào để ở bên cạnh đối phương.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, về mặt tình cảm cô không biết gì cả.
Trì Cảnh đối với chuyện này có chút vui mừng.
Đàn ông mà, ít nhiều đều sẽ có một chút chủ nghĩa gia trưởng, muốn trở thành người tình đầu tiên của đối phương.
Trì Cảnh nói, “Nếu ba anh biết rồi, người nhà anh hẳn là liền sẽ biết hết, thứ bảy đưa Trì Uyên và Cố Tư đến nhà bọn em chơi, đến lúc đó em phải chuẩn bị tâm lý nhé.”
Tô Lương biết Trì Cảnh nói là ý gì, cô ừ một tiếng, “Em có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi.”
Trì Cảnh đưa tay sang, vẫn nắm lấy tay Tô Lương như cũ, “Thích ứng một chút là được, đừng sợ.”
Tô Lương khẽ gật đầu, “Em biết rồi.”
Trì Cảnh lái xe đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, anh đã sớm đã đặt xong phòng, tới nơi nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng.
Nhà hàng này trang trí cũng không tệ lắm, phòng họ đặt là một phòng nhỏ
Bên trong phòng có một cái bàn đôi, hiện tại trên bàn đặt một bó hoa tươi lớn.
Tô Lương ngây người một chút, liền lập tức phản ứng lại, đây hẳn là Trì Cảnh cho người chuẩn bị.
Cô không nghĩ tới Trì Cảnh thế mà cũng hiểu được chút lãng mạn, rõ ràng anh thoạt nhìn là một người rất nghiêm túc.
Trì Cảnh nắm tay Tô Lương đi đến bên cạnh bàn, “Thích không?”
Tô Lương không nhịn được cười, “Đương nhiên là thích.”
Đây là bó hoa đầu tiên cô nhận được, làm sao có thể không thích cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.