Chương 1359: Không ảo tưởng
Thị Từ
21/10/2023
Buổi tối hôm nay, Tô Lương muốn tăng ca thêm một chút nữa.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này cô có rất nhiều việc, nhưng cô lại còn dành thời gian trở về nhà trong ngày. Vậy nên công việc dồn lại càng ngày càng nhiều.
Cô gọi điện báo trước cho Tô Mẫn, để biết ở nhà không có chuyện gì nên yên tâm ở lại công ty.
Tô Lương không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ ủ rũ cúi đầu làm việc riêng của mình.
Mãi cho đến khi bên ngoài trời tối, cô mới duỗi tay quyết định về nhà.
Cô sắp xếp giấy tờ trên bàn, rồi đi ra khỏi văn phòng.
Sau khi đi ra ngoài, cô sững người một lúc, cửa phòng làm việc của Trì Cảnh vẫn mở, và đèn vẫn sáng.
Cô chậm rãi đi qua, đứng ở cửa nhìn vào trong.
Trì Cảnh vẫn ngồi sau bàn làm việc, anh ấy đang nhìn dữ liệu trên máy tính, khẽ nhíu mày.
Tô Lương đứng ở cửa một hồi thì Trì Cảnh mới phát hiện ra cô đứng đó. Anh không ngạc nhiên khi Tô Lương về nhà muộn như vậy.
Giọng của Trì Cảnh rất nhẹ, “Làm việc xong rồi à? Cô đi về hay sao? “
Tô Lương ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Anh Trì còn chưa tàn làm hay sao? Trời đã tối rồi. “
Trì Cảnh dựa vào lưng ghế, do dự không trả lời cô mà hỏi ngược lại cô: “Cô ăn tối chưa?”
Không đợi Tô Lương trả lời, anh trước nói: “Tôi còn chưa ăn tối. Hay là hai chúng ta đi ăn đi.”
Tô Lương vẫn chưa ăn. Bình thường lúc mà tăng ca thì cô sẽ không ăn cơm trước.
Nghe Trì Cảnh nói như vậy, cô đương nhiên không thể từ chối, vì vậy cô gật đầu, “Vậy cũng được đấy.”
Sau đó, Trì Cảnh dọn dẹp những thứ trên bàn làm việc, trên bàn của anh còn nhiều tài liệu hơn của Tô Lương.
Sau đó anh lấy áo khoác, cùng Tô Lương đi xuống lầu.
Vừa đứng trong thang máy, Tô Lương vừa nói: “Tôi còn tưởng anh Trì không bận, không ngờ giờ này mà anh vẫn còn tăng ca.”
Thực ra Trì Cảnh có tăng ca hay không thì cũng được, không ai có thể bắt ép anh ấy cả.
Chỉ là tan làm về nhà rất nhàm chán. Căn nhà đều trống không, về nhà cũng không ai nói chuyện với mình cả, cũng không có chuyện gì làm cả. Vậy nên vẫn là ở đây làm chút việc để giết thời gian mà thôi.
Trì Cảnh không trả lời như vậy mà nói: “Dù sao thì những cái đó đều là công việc của mình. Hoàn thành sớm hơn thì có thể thoải mái, và nhẹ người hơn thôi.”
Tô Lương mỉm cười.
Đây có thể là sự khác biệt giữa làm sếp và làm nhân viên.
Là một nhân viên thì sẽ có thể nghĩ. Dù sao thì để đó ngày mai làm cũng được, việc nó cũng không chạy đi đâu được. Vậy nên cứ thông thả cho qua ngày.
Hai người họ đi ra ngoài, Trì Cảnh lái xe đưa cô chỗ gần khu chung cư của cô để tìm quán ăn.
Tô Lương ăn xong thì kiểu này mới thuận tiện về nhà.
Trên đường đi, Trì Cảnh hỏi Tô Lương: “Bên chỗ chị cô đã giải quyết hết mọi chuyện chưa? Chị ấy có nói chuyện của Tôn Triển phải giải quyết như thế nào không? “
Hồi nãy khi Tô Lương gọi điện thoại cho Tô Mẫn thì Tô Mẫn có nói một câu. Tôn Triển không có bị bắt giam, vì người nhà của anh ta đã qua đó và bảo lãnh cho anh ta đi ra ngoài.
Nhưng ngay cả như vậy, Tôn Triển cũng đã đủ sợ hãi. Anh ta có xấu xa đến mức nào thì cũng chưa bao giờ phải đối diện với những tình huống này.
Hơn nữa, việc giam giữ sẽ lưu hồ sơ vụ án, sau này khó có thể nói trước.
Lần này mọi người trong nhà họ Tôn có chút kinh hãi, họ gọi điện cho Tô Mẫn. Họ chỉ trách Tô Mẫn đồng thời còn vạch rõ gianh giới với cô nữa.
Thiết nghĩ sau này bọn họ sẽ không đến làm phiền Tô Mẫn nữa
Trì Cảnh gật đầu, “Hóa ra đơn giản như vậy, người đàn ông đó cũng chẳng có gan gì đâu.”
Tô Lương nói không nên lời muốn cười một chút, “Tôi còn tưởng anh ta trời không sợ đất không sợ nữa chứ.”
Dù sao lúc trước anh ta cũng bị đánh. Anh ta có sợ đi chăng nữa cũng mặt dày đến đây cầu xin là thôi.
Tô Lương còn tưởng anh ta là con dao hai lưỡi, sau này rất khó để đối phó.
Kết quả họ chỉ mới lấy cảnh sát ra hù dọa một chút, anh ta đã sợ đến nỗi run cầm cập rồi.
Đợi một lúc sau Trì Cảnh đột nhiên hỏi lại: “Người mà hôm nay xuất hiện ở nhà cô là người theo đuổi chị cô à?”
Tô Lương nhất thời bật cười, quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Anh cũng cảm thấy giống à. Tôi cũng cảm thấy giống như vậy. Nhưng hôm nay khi hỏi chị tôi thì chị ấy cứ không thừa nhận. Chỉ nói là bạn bè bình thường, ai mà tin hai người họ là bạn bè bình thường chứ. “
Trì Cảnh nhếch miệng, “Bạn bè bình thường à… đúng thật là có chút miễn cưỡng.”
Thực ra anh muốn nói về chuyện khác. Anh muốn nói nếu là bạn bè bình thường thì đâu có thể giúp Tô Mẫn đến mức độ đó.
Nhưng khi lời sắp nói ra, anh chợt nghĩ đến mình.
Anh và Tô Lương cũng là bạn bè bình thường. Anh ấ đã giúp đỡ Tô Lương rất nhiều, nếu câu nói đó nói ra, hẳn là có chút nói bóng nói gió bản thân mình trong đó.
Vì vậy, cuối cùng anh nhanh chóng thay đổi quyết định.
Tô Lương bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy không giống chút nào.”
Trì Cảnh mím miệng không nói nữa. Vừa rồi đúng thật là anh có chút nhập tâm, nên bây giờ nội tâm của anh có chút phức tạp.
Lúc trước khi có về nhà cũ họ Trì một lần, không biết ông hai đã gì với bà hai. Khiến bà hai tưởng rằng anh và trợ lý của mình đang yêu nhau.
Bà ấy còn nói với anh. Nếu có thời gian rảnh thì hãy đưa Tô Lương về ra mắt với bà.
Trì Cảnh không thèm giải thích, bà hai sao có thể nghe lời anh nói được chứ. Tư tưởng bây giờ của bà ta chỉ là muốn anh ấy có bạn gái và kết hôn mà thôi.
Mặc kệ Tô Lương có phải hay không, cứ ở trong ấn tượng bà ta thì đó chính là bạn gái của Trì Cảnh.
Xe của Trì Cảnh chạy đến gần khu chung cư của Tô Lương. Buổi tối nên có nhiều quán ăn, bọn họ bọn bừa một quán rồi vào ăn.
Tô Lương do dự, “Chị tôi ở nhà một mình. Hay là tôi gọi điện thoại cho chị ấy ra đây để cùng nhau ăn nhé.”
Trì Cảnh không bận tâm về điều này, vì vậy anh gật đầu.
Tô Lương sờ sờ điện thoại, “Để tôi hỏi chị ấy cái đã.”
Cô ấy gọi cho Tô Mẫn, cô ấy đang xem ti vi ở nhà.
Cô ấy nói mình đã ăn rồi. Chủ yếu là cô ấy có nghe thấy Tô Lương và Trì Cảnh đang đi ăn với nhau. Cô ấy không muốn đến đó để phá hỏng bầu không khí đó.
Cô nhấn giọng nói với Tô Lương. Bảo cô ấy hãy ở cùng Trì Cảnh đi.
Tô Lương có chút bất lực. Cũng không có gì đáng để ở cùng, hai người chỉ là quan hệ cấp trên cùng cấp trên mà thôi.
Trong lòng cô hiểu rõ hơn ai khác. Cô và Trì Cảnh không thể có khả năng gì cả. Vậy nên cô cũng không muốn ảo tưởng những thứ không thuộc về mình.
Hai người họ gọi món xong rồi ngồi ăn từ từ. Lúc ăn cơm thì Trì Cảnh có hỏi Tô Lương một chút về chuyện công việc. Chủ yếu là anh muốn hỏi cô có gặp phiền phức gì trong công việc mà thôi.
Tô Lương nở nụ cười, “Cũng không có chuyện gì mà không giải quyết được cả. Trước mắt thì những nội dung mà tôi chưa hiểu được thì tôi sẽ từ từ để tìm cách hiểu được chúng. Hơn nữa, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa thôi, chị Uông cũng giúp đỡ tôi nhiều mà.”
Trì Cảnh gật đầu, “Cô cứ theo chị ấy học tập nhiều vào. Chị ấy đến công ty cũng nhiều năm rồi đấy, còn biết rất nhiều thứ. Nếu như có thể tiếp quản hết tất cả những công việc trong tay chị ấy thì sau này khả năng thăng chức của cô rất cao đấy.”
Tô Lương nói: “Tôi biết rồi.”
Hai người sau đó nói về một số vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, và không có chủ đề gì đặc biệt. Chẳng qua là quá nhàn rỗi nên bọn họ ngồi nói cho vui vậy thôi.
Đợi ăn gần xong thì Tô Lương đi thanh toán. Trì Cảnh cũng không so đo gì với Tô Lương. Vì vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu tiền cả.
Sau đó hai người đi ra khỏi quán ăn, Tô Lương sờ sờ bụng cũng có chút no, lần này cô hỏi trước: “Anh Trì, anh có muốn đi dạo không?”
Trì Cảnh xem đồng hồ trên tay để kiểm tra thời gian. Quả nhiên cũng không muộn, về đến nhà cũng không có việc gì làm nên anh gật đầu, “Đi thôi.”
Trời về đêm mát hơn một chút, trên đường có rất nhiều người đi bộ, hai người chậm rãi đi dọc theo ven đường.
Thực ra không có gì để nói, những chủ đề nên bàn trong bữa ăn vừa rồi hầu như đều giống nhau.
Nhưng ngay cả khi không có gì để nói, hai người đi lại như thế này cũng không cảm thấy ngượng gì.
Đi được nửa đường thì điện thoại của Trì Cảnh vang lên. Anh ấy lấy nó ra, có chút do dự rồi anh ấy cũng nghe máy.
Tô Lương lặng lẽ đi theo sau, liền nghe được Trì Cảnh nói: “Con biết rồi, ngày hôm đó mẹ có nói cho con biết.”
Ở bên kia nói gì đó, Trì Cảnh quay đầu liếc nhìn Tô Lương.
Tô Lương lờ mờ cảm thấy chắc là bên kia điện thoại muốn hỏi Trì Cảnh bây giờ đang làm gì.
Đây thực ra không phải là một câu hỏi hóc búa, nhưng Trì Cảnh không trả lời rõ ràng, chỉ nói rằng anh đang ở bên ngoài.
Sau đó bên kia lại nói cái gì nữa đấy, hình như Trì Cảnh có vẻ hơi sốt ruột, “Được rồi, được rồi. Sao ngày nào cũng nhiều chuyện như thế chứ. Cứ như vậy đã nhé, có gì thì ngày mai đến công ty rồi nói tiếp.”
Khi anh ta nói điều này, Tô Lương gần như biết người đang nghe điện thoại là ai.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này cô có rất nhiều việc, nhưng cô lại còn dành thời gian trở về nhà trong ngày. Vậy nên công việc dồn lại càng ngày càng nhiều.
Cô gọi điện báo trước cho Tô Mẫn, để biết ở nhà không có chuyện gì nên yên tâm ở lại công ty.
Tô Lương không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ ủ rũ cúi đầu làm việc riêng của mình.
Mãi cho đến khi bên ngoài trời tối, cô mới duỗi tay quyết định về nhà.
Cô sắp xếp giấy tờ trên bàn, rồi đi ra khỏi văn phòng.
Sau khi đi ra ngoài, cô sững người một lúc, cửa phòng làm việc của Trì Cảnh vẫn mở, và đèn vẫn sáng.
Cô chậm rãi đi qua, đứng ở cửa nhìn vào trong.
Trì Cảnh vẫn ngồi sau bàn làm việc, anh ấy đang nhìn dữ liệu trên máy tính, khẽ nhíu mày.
Tô Lương đứng ở cửa một hồi thì Trì Cảnh mới phát hiện ra cô đứng đó. Anh không ngạc nhiên khi Tô Lương về nhà muộn như vậy.
Giọng của Trì Cảnh rất nhẹ, “Làm việc xong rồi à? Cô đi về hay sao? “
Tô Lương ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Anh Trì còn chưa tàn làm hay sao? Trời đã tối rồi. “
Trì Cảnh dựa vào lưng ghế, do dự không trả lời cô mà hỏi ngược lại cô: “Cô ăn tối chưa?”
Không đợi Tô Lương trả lời, anh trước nói: “Tôi còn chưa ăn tối. Hay là hai chúng ta đi ăn đi.”
Tô Lương vẫn chưa ăn. Bình thường lúc mà tăng ca thì cô sẽ không ăn cơm trước.
Nghe Trì Cảnh nói như vậy, cô đương nhiên không thể từ chối, vì vậy cô gật đầu, “Vậy cũng được đấy.”
Sau đó, Trì Cảnh dọn dẹp những thứ trên bàn làm việc, trên bàn của anh còn nhiều tài liệu hơn của Tô Lương.
Sau đó anh lấy áo khoác, cùng Tô Lương đi xuống lầu.
Vừa đứng trong thang máy, Tô Lương vừa nói: “Tôi còn tưởng anh Trì không bận, không ngờ giờ này mà anh vẫn còn tăng ca.”
Thực ra Trì Cảnh có tăng ca hay không thì cũng được, không ai có thể bắt ép anh ấy cả.
Chỉ là tan làm về nhà rất nhàm chán. Căn nhà đều trống không, về nhà cũng không ai nói chuyện với mình cả, cũng không có chuyện gì làm cả. Vậy nên vẫn là ở đây làm chút việc để giết thời gian mà thôi.
Trì Cảnh không trả lời như vậy mà nói: “Dù sao thì những cái đó đều là công việc của mình. Hoàn thành sớm hơn thì có thể thoải mái, và nhẹ người hơn thôi.”
Tô Lương mỉm cười.
Đây có thể là sự khác biệt giữa làm sếp và làm nhân viên.
Là một nhân viên thì sẽ có thể nghĩ. Dù sao thì để đó ngày mai làm cũng được, việc nó cũng không chạy đi đâu được. Vậy nên cứ thông thả cho qua ngày.
Hai người họ đi ra ngoài, Trì Cảnh lái xe đưa cô chỗ gần khu chung cư của cô để tìm quán ăn.
Tô Lương ăn xong thì kiểu này mới thuận tiện về nhà.
Trên đường đi, Trì Cảnh hỏi Tô Lương: “Bên chỗ chị cô đã giải quyết hết mọi chuyện chưa? Chị ấy có nói chuyện của Tôn Triển phải giải quyết như thế nào không? “
Hồi nãy khi Tô Lương gọi điện thoại cho Tô Mẫn thì Tô Mẫn có nói một câu. Tôn Triển không có bị bắt giam, vì người nhà của anh ta đã qua đó và bảo lãnh cho anh ta đi ra ngoài.
Nhưng ngay cả như vậy, Tôn Triển cũng đã đủ sợ hãi. Anh ta có xấu xa đến mức nào thì cũng chưa bao giờ phải đối diện với những tình huống này.
Hơn nữa, việc giam giữ sẽ lưu hồ sơ vụ án, sau này khó có thể nói trước.
Lần này mọi người trong nhà họ Tôn có chút kinh hãi, họ gọi điện cho Tô Mẫn. Họ chỉ trách Tô Mẫn đồng thời còn vạch rõ gianh giới với cô nữa.
Thiết nghĩ sau này bọn họ sẽ không đến làm phiền Tô Mẫn nữa
Trì Cảnh gật đầu, “Hóa ra đơn giản như vậy, người đàn ông đó cũng chẳng có gan gì đâu.”
Tô Lương nói không nên lời muốn cười một chút, “Tôi còn tưởng anh ta trời không sợ đất không sợ nữa chứ.”
Dù sao lúc trước anh ta cũng bị đánh. Anh ta có sợ đi chăng nữa cũng mặt dày đến đây cầu xin là thôi.
Tô Lương còn tưởng anh ta là con dao hai lưỡi, sau này rất khó để đối phó.
Kết quả họ chỉ mới lấy cảnh sát ra hù dọa một chút, anh ta đã sợ đến nỗi run cầm cập rồi.
Đợi một lúc sau Trì Cảnh đột nhiên hỏi lại: “Người mà hôm nay xuất hiện ở nhà cô là người theo đuổi chị cô à?”
Tô Lương nhất thời bật cười, quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Anh cũng cảm thấy giống à. Tôi cũng cảm thấy giống như vậy. Nhưng hôm nay khi hỏi chị tôi thì chị ấy cứ không thừa nhận. Chỉ nói là bạn bè bình thường, ai mà tin hai người họ là bạn bè bình thường chứ. “
Trì Cảnh nhếch miệng, “Bạn bè bình thường à… đúng thật là có chút miễn cưỡng.”
Thực ra anh muốn nói về chuyện khác. Anh muốn nói nếu là bạn bè bình thường thì đâu có thể giúp Tô Mẫn đến mức độ đó.
Nhưng khi lời sắp nói ra, anh chợt nghĩ đến mình.
Anh và Tô Lương cũng là bạn bè bình thường. Anh ấ đã giúp đỡ Tô Lương rất nhiều, nếu câu nói đó nói ra, hẳn là có chút nói bóng nói gió bản thân mình trong đó.
Vì vậy, cuối cùng anh nhanh chóng thay đổi quyết định.
Tô Lương bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy không giống chút nào.”
Trì Cảnh mím miệng không nói nữa. Vừa rồi đúng thật là anh có chút nhập tâm, nên bây giờ nội tâm của anh có chút phức tạp.
Lúc trước khi có về nhà cũ họ Trì một lần, không biết ông hai đã gì với bà hai. Khiến bà hai tưởng rằng anh và trợ lý của mình đang yêu nhau.
Bà ấy còn nói với anh. Nếu có thời gian rảnh thì hãy đưa Tô Lương về ra mắt với bà.
Trì Cảnh không thèm giải thích, bà hai sao có thể nghe lời anh nói được chứ. Tư tưởng bây giờ của bà ta chỉ là muốn anh ấy có bạn gái và kết hôn mà thôi.
Mặc kệ Tô Lương có phải hay không, cứ ở trong ấn tượng bà ta thì đó chính là bạn gái của Trì Cảnh.
Xe của Trì Cảnh chạy đến gần khu chung cư của Tô Lương. Buổi tối nên có nhiều quán ăn, bọn họ bọn bừa một quán rồi vào ăn.
Tô Lương do dự, “Chị tôi ở nhà một mình. Hay là tôi gọi điện thoại cho chị ấy ra đây để cùng nhau ăn nhé.”
Trì Cảnh không bận tâm về điều này, vì vậy anh gật đầu.
Tô Lương sờ sờ điện thoại, “Để tôi hỏi chị ấy cái đã.”
Cô ấy gọi cho Tô Mẫn, cô ấy đang xem ti vi ở nhà.
Cô ấy nói mình đã ăn rồi. Chủ yếu là cô ấy có nghe thấy Tô Lương và Trì Cảnh đang đi ăn với nhau. Cô ấy không muốn đến đó để phá hỏng bầu không khí đó.
Cô nhấn giọng nói với Tô Lương. Bảo cô ấy hãy ở cùng Trì Cảnh đi.
Tô Lương có chút bất lực. Cũng không có gì đáng để ở cùng, hai người chỉ là quan hệ cấp trên cùng cấp trên mà thôi.
Trong lòng cô hiểu rõ hơn ai khác. Cô và Trì Cảnh không thể có khả năng gì cả. Vậy nên cô cũng không muốn ảo tưởng những thứ không thuộc về mình.
Hai người họ gọi món xong rồi ngồi ăn từ từ. Lúc ăn cơm thì Trì Cảnh có hỏi Tô Lương một chút về chuyện công việc. Chủ yếu là anh muốn hỏi cô có gặp phiền phức gì trong công việc mà thôi.
Tô Lương nở nụ cười, “Cũng không có chuyện gì mà không giải quyết được cả. Trước mắt thì những nội dung mà tôi chưa hiểu được thì tôi sẽ từ từ để tìm cách hiểu được chúng. Hơn nữa, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa thôi, chị Uông cũng giúp đỡ tôi nhiều mà.”
Trì Cảnh gật đầu, “Cô cứ theo chị ấy học tập nhiều vào. Chị ấy đến công ty cũng nhiều năm rồi đấy, còn biết rất nhiều thứ. Nếu như có thể tiếp quản hết tất cả những công việc trong tay chị ấy thì sau này khả năng thăng chức của cô rất cao đấy.”
Tô Lương nói: “Tôi biết rồi.”
Hai người sau đó nói về một số vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, và không có chủ đề gì đặc biệt. Chẳng qua là quá nhàn rỗi nên bọn họ ngồi nói cho vui vậy thôi.
Đợi ăn gần xong thì Tô Lương đi thanh toán. Trì Cảnh cũng không so đo gì với Tô Lương. Vì vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu tiền cả.
Sau đó hai người đi ra khỏi quán ăn, Tô Lương sờ sờ bụng cũng có chút no, lần này cô hỏi trước: “Anh Trì, anh có muốn đi dạo không?”
Trì Cảnh xem đồng hồ trên tay để kiểm tra thời gian. Quả nhiên cũng không muộn, về đến nhà cũng không có việc gì làm nên anh gật đầu, “Đi thôi.”
Trời về đêm mát hơn một chút, trên đường có rất nhiều người đi bộ, hai người chậm rãi đi dọc theo ven đường.
Thực ra không có gì để nói, những chủ đề nên bàn trong bữa ăn vừa rồi hầu như đều giống nhau.
Nhưng ngay cả khi không có gì để nói, hai người đi lại như thế này cũng không cảm thấy ngượng gì.
Đi được nửa đường thì điện thoại của Trì Cảnh vang lên. Anh ấy lấy nó ra, có chút do dự rồi anh ấy cũng nghe máy.
Tô Lương lặng lẽ đi theo sau, liền nghe được Trì Cảnh nói: “Con biết rồi, ngày hôm đó mẹ có nói cho con biết.”
Ở bên kia nói gì đó, Trì Cảnh quay đầu liếc nhìn Tô Lương.
Tô Lương lờ mờ cảm thấy chắc là bên kia điện thoại muốn hỏi Trì Cảnh bây giờ đang làm gì.
Đây thực ra không phải là một câu hỏi hóc búa, nhưng Trì Cảnh không trả lời rõ ràng, chỉ nói rằng anh đang ở bên ngoài.
Sau đó bên kia lại nói cái gì nữa đấy, hình như Trì Cảnh có vẻ hơi sốt ruột, “Được rồi, được rồi. Sao ngày nào cũng nhiều chuyện như thế chứ. Cứ như vậy đã nhé, có gì thì ngày mai đến công ty rồi nói tiếp.”
Khi anh ta nói điều này, Tô Lương gần như biết người đang nghe điện thoại là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.