Chương 502: Ký ức và cuộc gặp gỡ
Thị Từ
09/09/2021
Chờ cùng Trì Cảnh đi vào phòng khách, cô hỏi: "Tại sao anh lại cùng cô ấy đi dạo? Hai người gặp nhau ở đâu?."
Trì Cảnh có chút kinh ngạc, nhìn về phía Nhị phu nhân, "Cô không phải có việc đi ra ngoài, sao lại trở về."
Nhị phu nhân không để ý tới câu hỏi của Trì Cảnh, tiếp tục hỏi, "Hai người đã đường ai nấy đi, nói cái gì, nói cho em biết hai người mỗi lần gặp mặt nói chuyện gì."
Trì Cảnh bật cười, “Cô đến bây giờ vẫn đề phòng cô ấy, có mệt không?" Anb nhấc chân lên lầu, Nhị phu nhân cũng không chịu thua đi theo anh.
Cô ấy nói: "Em không đề phòng cô ấy, tôi chỉ hỏi, trước đây anh và cô ấy không nói nhiều, làm sao bây giờ quan hệ có vẻ tốt hơn."
Trì Cảnh thở dài, dừng lại.
Anh lại nhìn về phía Nhị phu nhân, "Cô ấy mang thai, cô còn sợ cái gì."
Nhị phu nhân vẻ mặt có chút không thoải mái, "Ai nói em sợ, emkhông sợ, em là sợ nàng làm sao."
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Nhị phu nhân một hồi, mới xoay người đi vào phòng làm việc.!Nhị phu nhân đứng đó một hồi, cũng đi theo.
Nhưng lần này, cô không đặt nhiều câu hỏi như vậy.
Cô bắt đầu nói về Cố Tư, "Mặc dù cô ấy và Trì Uyên không tái hôn, nhưng quan hệ của hai người so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thật sự sẽ như vậy cũng không ảnh hưởng gì."
Trì Cảnh tìm được tập tài liệu, vừa nhìn lại liền thấy Nhị phu nhân đang dựa vào khung cửa nói chuyện về Cố Tư, "Cô ấy thật sự rất tin tưởng Trì Uyên, nếu không phải Trì Uyên hảo tâm, cô ấy vẫn là cô gái quê mùa đó, vì vậy về bản chất, cô ấy vốn không có gì thay đổi. "
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, "Cô nói, nếu lúc đó tôi không nghe lời cô mà thỏa hiệp với ông nội kết hôn với Cố Tư, tôi và cô ấy sẽ như thế nào bây giờ."
Nhị phu nhân bị lời nói của Trì Cảnh làm cho sửng sốt, nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Làm sao có thể nghĩ tới chuyện này, anh và cô ấy là không thể, hai người hoàn toàn không thể ở cùng nhau."
Trì Cảnh thở ra, "Trì Uyên và cô ấyđều có thể, thì sao tôi không thể."
Anh cười, nhưng trong mắt không có một chút ý cười: "Cô luôn nói Cố Tư không giúp được gì cho tôi, nhưng nhìn Trì Uyên, anh ấy không lấy được gì từ Cố Tư, nhưng rõ ràng rất hạnh phúc. Nhìn tôi xem, nhìn tôi bây giờ thế nào. "
Nhị phu nhân nhìn Trì Cảnh có chút khó hiểu, "Anh sao vậy, hiện tại không tốt sao? Anh hiện tại độc thân, có rất nhiều cô gái để lựa chọn, anh cũng không kém Trì Uyên, có thể nói, anh còn tốt hơn anh ấy. "
Trì Cảnh bất lực lắc đầu, "Có thể nói tôi tốt hơn anh ấy chỗ nào, tôi không vui chút nào, làm sao có thể so với anh ấy được."
Nhị phu nhân có vẻ hơi bất lực, "A Cảnh, anh đừng lo lắng, anh sẽ gặp người tốt hơn..."
Trì Cảnh không muốn nghe nữa, anh nhấc chân, bước ra ngoài, đi ngang qua Nhị phu nhân nói: "Cố Tư thật ra không có coi trọng tôi, không phải là tôi xem thường cô ấy. Mà thật ra là cô ấy không thích tôi, cô phải hiểu điều này. "
Nói xong anh sải bước đi.
Nhị phu nhân đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Cảnh, thật lâu không biết nên nói cái gì.
Còn Cố Tư từ cửa sau đi ra, đi đến rừng trúc ở núi sau.
Rừng trúc đã được dọn sạch, con đường dẫn lên núi rất thoáng mát.
Cố Tư chậm rãi đi về phía đỉnh, cô không có bất kỳ nơi nào cụ thể muốn đi, chỉ là nhàm chán, đến xem một chút.
Hiện tại cô đang mang thai, cũng không dám vận động nhiều nên chỉ có thể vận động từng chút một.
Cô đi bộ chưa đầy mười phút, cuối cùng đã đến một bãi đất trống phía trên.
Cố Tư đứng đó cười cười, trong khoảng đất trống này đã được đặt một chiếc ghế gỗ.
Nó thực sự rất yên bình.
Khi trước đây cô đến, rõ ràng là không có chuyện đó.
Cố Tư đi tới, ngồi xuống ghế gỗ, thư thái một hồi.
Ngồi như vậy được một lúc, điện thoại trong túi tôi reo lên.
Cô lấy nó ra xem, tâm tình tốt lên một chút rồi đột nhiên biến mất.
"Tôi xấu hổ với ai, khi chị gái của con cho chúng ta tiền, và con có một cuộc sống tốt, con sẽ không cảm thấy xấu hổ ngày hôm nay."
Người phụ nữ không nhịn được nữa, Cố Tư không còn ở đây nữa, bà đợi cũng vô ích.
Vì vậy, bà kéo hành lý của mình và bướcđi.
Cô gái luôn giữ một khoảng cách với bà, tỏ vẻ miễn cưỡng khi gần gũi bà.
Người phụ nữ vừa đi vừa lẩm bẩm: "Người bố chết tiệt của con, mẹ là mắt bị mù mới nhìn ra ông ta, thật không phải, sẽ chỉ đợi những thứ đã làm sẵn, nếu ông ta đi theo hai chúng ta sẽ rất phiền phức? Khi mẹ giàu lên, Mẹ sẽ đá ông ta ngay lập tức”.
Cô gái chỉ giả vờ như không nghe thấy, và từ từ theo bà ra khu phố.
Trì Cảnh có chút kinh ngạc, nhìn về phía Nhị phu nhân, "Cô không phải có việc đi ra ngoài, sao lại trở về."
Nhị phu nhân không để ý tới câu hỏi của Trì Cảnh, tiếp tục hỏi, "Hai người đã đường ai nấy đi, nói cái gì, nói cho em biết hai người mỗi lần gặp mặt nói chuyện gì."
Trì Cảnh bật cười, “Cô đến bây giờ vẫn đề phòng cô ấy, có mệt không?" Anb nhấc chân lên lầu, Nhị phu nhân cũng không chịu thua đi theo anh.
Cô ấy nói: "Em không đề phòng cô ấy, tôi chỉ hỏi, trước đây anh và cô ấy không nói nhiều, làm sao bây giờ quan hệ có vẻ tốt hơn."
Trì Cảnh thở dài, dừng lại.
Anh lại nhìn về phía Nhị phu nhân, "Cô ấy mang thai, cô còn sợ cái gì."
Nhị phu nhân vẻ mặt có chút không thoải mái, "Ai nói em sợ, emkhông sợ, em là sợ nàng làm sao."
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Nhị phu nhân một hồi, mới xoay người đi vào phòng làm việc.!Nhị phu nhân đứng đó một hồi, cũng đi theo.
Nhưng lần này, cô không đặt nhiều câu hỏi như vậy.
Cô bắt đầu nói về Cố Tư, "Mặc dù cô ấy và Trì Uyên không tái hôn, nhưng quan hệ của hai người so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thật sự sẽ như vậy cũng không ảnh hưởng gì."
Trì Cảnh tìm được tập tài liệu, vừa nhìn lại liền thấy Nhị phu nhân đang dựa vào khung cửa nói chuyện về Cố Tư, "Cô ấy thật sự rất tin tưởng Trì Uyên, nếu không phải Trì Uyên hảo tâm, cô ấy vẫn là cô gái quê mùa đó, vì vậy về bản chất, cô ấy vốn không có gì thay đổi. "
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, "Cô nói, nếu lúc đó tôi không nghe lời cô mà thỏa hiệp với ông nội kết hôn với Cố Tư, tôi và cô ấy sẽ như thế nào bây giờ."
Nhị phu nhân bị lời nói của Trì Cảnh làm cho sửng sốt, nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Làm sao có thể nghĩ tới chuyện này, anh và cô ấy là không thể, hai người hoàn toàn không thể ở cùng nhau."
Trì Cảnh thở ra, "Trì Uyên và cô ấyđều có thể, thì sao tôi không thể."
Anh cười, nhưng trong mắt không có một chút ý cười: "Cô luôn nói Cố Tư không giúp được gì cho tôi, nhưng nhìn Trì Uyên, anh ấy không lấy được gì từ Cố Tư, nhưng rõ ràng rất hạnh phúc. Nhìn tôi xem, nhìn tôi bây giờ thế nào. "
Nhị phu nhân nhìn Trì Cảnh có chút khó hiểu, "Anh sao vậy, hiện tại không tốt sao? Anh hiện tại độc thân, có rất nhiều cô gái để lựa chọn, anh cũng không kém Trì Uyên, có thể nói, anh còn tốt hơn anh ấy. "
Trì Cảnh bất lực lắc đầu, "Có thể nói tôi tốt hơn anh ấy chỗ nào, tôi không vui chút nào, làm sao có thể so với anh ấy được."
Nhị phu nhân có vẻ hơi bất lực, "A Cảnh, anh đừng lo lắng, anh sẽ gặp người tốt hơn..."
Trì Cảnh không muốn nghe nữa, anh nhấc chân, bước ra ngoài, đi ngang qua Nhị phu nhân nói: "Cố Tư thật ra không có coi trọng tôi, không phải là tôi xem thường cô ấy. Mà thật ra là cô ấy không thích tôi, cô phải hiểu điều này. "
Nói xong anh sải bước đi.
Nhị phu nhân đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Cảnh, thật lâu không biết nên nói cái gì.
Còn Cố Tư từ cửa sau đi ra, đi đến rừng trúc ở núi sau.
Rừng trúc đã được dọn sạch, con đường dẫn lên núi rất thoáng mát.
Cố Tư chậm rãi đi về phía đỉnh, cô không có bất kỳ nơi nào cụ thể muốn đi, chỉ là nhàm chán, đến xem một chút.
Hiện tại cô đang mang thai, cũng không dám vận động nhiều nên chỉ có thể vận động từng chút một.
Cô đi bộ chưa đầy mười phút, cuối cùng đã đến một bãi đất trống phía trên.
Cố Tư đứng đó cười cười, trong khoảng đất trống này đã được đặt một chiếc ghế gỗ.
Nó thực sự rất yên bình.
Khi trước đây cô đến, rõ ràng là không có chuyện đó.
Cố Tư đi tới, ngồi xuống ghế gỗ, thư thái một hồi.
Ngồi như vậy được một lúc, điện thoại trong túi tôi reo lên.
Cô lấy nó ra xem, tâm tình tốt lên một chút rồi đột nhiên biến mất.
"Tôi xấu hổ với ai, khi chị gái của con cho chúng ta tiền, và con có một cuộc sống tốt, con sẽ không cảm thấy xấu hổ ngày hôm nay."
Người phụ nữ không nhịn được nữa, Cố Tư không còn ở đây nữa, bà đợi cũng vô ích.
Vì vậy, bà kéo hành lý của mình và bướcđi.
Cô gái luôn giữ một khoảng cách với bà, tỏ vẻ miễn cưỡng khi gần gũi bà.
Người phụ nữ vừa đi vừa lẩm bẩm: "Người bố chết tiệt của con, mẹ là mắt bị mù mới nhìn ra ông ta, thật không phải, sẽ chỉ đợi những thứ đã làm sẵn, nếu ông ta đi theo hai chúng ta sẽ rất phiền phức? Khi mẹ giàu lên, Mẹ sẽ đá ông ta ngay lập tức”.
Cô gái chỉ giả vờ như không nghe thấy, và từ từ theo bà ra khu phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.