Chương 1361: Mặt cười
Thị Từ
21/10/2023
Tô Lương cả ngày đều có chút hơi bận bịu, buổi trưa cô gọi thức ăn ngoài, buổi chiều lại tăng ca thêm một lúc, chờ sắc trời bên ngoài tối xuống mới rời đi.
Cả tầng làm việc đều không có người, Trì Cảnh sớm đã về rồi.
Cô đi đến cửa văn phòng của Trì Cảnh, nhịn không được quay đầu nhìn vào bên trong một cái.
Hôm nay Trì Cảnh có lẽ là phải đi xem mắt, về sớm cũng là điều hiển nhiên.
Sau đó cô thở dài một hơi, nói không được là có suy nghĩ đặc biệt gì, chỉ là âm thầm có chút ngưỡng mộ.
Cô vẫn luôn một mình, mặc dù cuộc sống nhẹ nàng tự tại, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy có chút mất mát.
Nếu như trong cuộc sống có người bầu bạn, những phiền muộn thế này cũng có thể kể cho người khác nghe.
Có vài chuyện vui vẻ cũng có thể chia sẻ cùng người khác.
Cô nghĩ như thế rồi cũng liền đi ra ngoài đón xe trở về nhà.
Tô Mẫn còn chưa về, cô hẳn là còn chưa tan lớp.
Tô Lương dạo qua một vòng phòng bếp bên kia, cũng không biết ăn cái gì, thật sự là không muốn ăn lắm.
Do dự một chút, cô lại quay về ghế sofa bên kia nằm xuống
Cô lấy điện thoại ra lướt xem một chút vòng bạn bè, thật đúng là liền thấy Trì Cảnh đăng lên vòng bạn bè
Anh không đăng lên nội dung gì, chỉ có một tấm hình, là hình anh đang ở một ngã đường kẹt xe.
Nhìn thời gian, hơn hai giờ trước đó, đúng lúc là giờ cao điểm tan tầm.
Tô Lương suy đoán hẳn là Trì Cảnh đi gặp đối tượng xem mắt, sau đó bị kẹt xe, đăng lên vòng bạn bè, đại khái giải thích một chút cho người khác xem.
Cô thở dài một hơi, sau đó nghĩ nghĩ lại cố gượng cười một chút.
Nhưng thật ra cô cũng không biết mình vì cái gì mà thở dài, càng không biết mình vì cái gì mà cười.
Cô buông điện thoại xuống, nhắm mắt lại, vốn nghĩ muốn chỉnh lý một chút nội dung công việc hôm nay.
Kết quả không nghĩ tới nằm như thế một hồi, thế mà còn ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một mạch đến khi Tô Mẫn trở về, Tô Mẫn thế mà cầm một bó hoa trở về, nụ cười trên mặt đặc biệt rõ ràng.
Tô Lương mơ mơ màng màng ngồi dậy, híp mắt nhìn cô, “Hoa người theo đuổi tặng hả?”
Tô Mẫn cười haha, chẳng qua ngoài miệng vẫn là phản bác, “Không phải không phải a, chỉ là bạn tặng thôi.”
Bây giờ Tô Lương mới không tin định nghĩa bạn bè của cô.
Tô Lương sau đó lại hỏi cô, “Có phải là người đàn ông lần trước tới nhà giúp chị đánh nhau với Tôn Triển tặng không?”
Tô Mẫn không trả lời, mím môi, trên mặt treo một nụ cười ngại ngùng
Thế này cũng không cần cô trả lời cái gì, Tô Lương đã biết đáp án rồi.
Cô thu ánh nhìn lại, tìm một tư thế thoải mái dựa vào trên ghế sofa, sau đó nói một câu, “Cũng rất tốt.”
Trong nhà không có bình hoa, Tô Mẫn tìm một vòng, cuối cùng liền lấy một cái lon đồ hộp cắm hoa
Cô đem hoa đặt ở trên bàn trà, sau đó ngồi ở một bên nhìn ngắm, cũng không biết nghĩ đến cái gì, chỉ nói một câu, “Lâu lắm rồi chị chưa được nhận hoa.”
Trước kia Tôn Triển cũng tặng hoa qua cho cô, khoảng thời gian hai người vừa mới kết hôn kia, Tôn Triển rất lãng mạn.
Sau đó liền không có nữa, hoa cũng hết, lãng mạn cũng hết, tính tốt của anh ta cũng theo đó hết luôn.
Tô Lương ngắm bó hoa đặt ở trên bàn trà một lát, nghĩ nghĩ liền nói, “Chị yêu đương một chút cũng được, nhưng mà đừng quá lỗ mãng, chị cùng Tôn Triển ở bên nhau hai năm chúng ta đều chưa nhìn thấu con người anh ta, sau này mặc kệ gặp phải ai, đều phải quan sát kỹ một chút.”
Tô Mẫn có chút ngượng ngùng, “Ai da, em nói cá gì vậy, chị cùng anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, cái gì quan sát không quan sát?”
Tô Lương nhếch mép một chút không biểu cảm quá nhiều
Cô đem những lời nên nói đều nói hết rồi, còn lại cũng đành xem bản thân Tô Mẫn thôi.
Tô Mẫn hôm nay rất vui vẻ, sau đó lại lấy điện thoại ra, xem dáng vẻ là đang nhắn tin.
Cô cũng ăn cơm rồi, không nói ăn với ai, nhưng mà Tô Lương gần như có thể đoán được.
Một lát sau Tô Mẫn nói, “Lớp học này của chị có rất nhiều bà nội trợ, hôm nay nói chuyện với họ một chút, có một bộ phận là vì học một chút tay nghề cho mình về chiêu đãi dạ dày của chồng, mặc dù bọn họ cái gì cũng không nói, nhưng nhìn ra được tình cảm vợ chồng của họ rất tốt.
Tô Lương không nói gì, Tô Mẫn hình như cũng không muốn chờ cô trả lời cái gì, liền nói tiếp, “Sau đó còn có một vài người là muốn tự mình mở tiệm, tự mình học chút kỹ năng phòng thân.
Cô hít vào một hơi thật sâu, “Hôm nay chị nói chuyện với những người đó rất nhiều, sau đó phát hiện thật ra cuộc sống a, cũng chính là như vậy, nghĩ thoáng liền không có vấn đề gì nữa.
Tô Lương lúc này mới gật đầu một cái, “Chính là như vậy.”
Tô Mẫn đưa mắt nhìn cô một chút, có thể là cảm giác được gì đó, liền trực tiếp hỏi cô, “Hôm nay có phải là em rất mệt mỏi không? Cảm giác trạng thái của em không tốt lắm.”
Hôm nay đúng là rất mệt mỏi, nghiêm túc mà nói khoảng thời gian này đều rất mệt mỏi.
Tô Lương đưa tay sờ lên mặt mình, “Trạng thái của em nhìn không tốt sao?”
Tô Mẫn gật gật đầu, sau đó nhích người lại gần nhìn cô, “Cảm giác như tâm tình của em rất sa sút. Nếu như mệt liền nghỉ ngơi sớm một chút đi, chị cũng đi rửa mặt một chút, cũng muốn ngủ rồi.”
Tô Lương nói được, hai chị em cũng chỉ nói nhiêu đó, sau đó cô đứng dậy đi rửa mặt.
Tô Mẫn cũng trở về phòng thay quần áo.
Tô Lương đứng ở trước bồn rửa tay phía trước nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tình trạng của cô hình như đúng là không tốt lắm..
Cũng không biết vì sao, biểu cảm này của cô nhìn có chút buồn bã.
Mỏi mệt với buồn bã không giống nhau, vừa nhìn cô thế này, giống như là có chuyện gì phiền muộn.
Thế nhưng mà trong công việc cô cũng không gặp phải chuyện gì phiền lòng, chẳng qua chỉ là nội dung công việc hơi nhiều, tốn thời gian mà thôi.
Tô Lương cầm khăn mặt đắp lên mặt, hơn nửa ngày sau nhẹ giọng thở dài một hơi.
Chờ Tô Mẫn tới, cô liền xoay người trở về phòng, nằm xuống xong cô lại lấy điện thoại ra, xem vòng bạn bè một cái.
Bên trong vòng bạn bè không có nội dung gì khiến cô thấy thú vị, cô đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, thời gian mới đến nửa đêm.
Tô Lương cũng không biết mình vì sao đột nhiên liền không ngủ được.
Cô chầm chậm ngồi dậy, sau đó xuống giường đi đến đứng bên cửa sổ.
Bên ngoài gần như đã tối xuống hẳn, không có người nào nhà nào sáng đèn.
Tô Lương liền đứng ở cửa sổ, cả người rơi vào trầm tư.
Theo lý tới nói, cuộc sống của cô càng ngày càng tốt, tâm tình cũng nên càng ngày càng tốt mới đúng.
Nhưng bây giờ lại bực bội một cách kỳ lạ, nhưng lại không biết mình rốt cuộc vì điều gì mà phiền não.
Cũng may ngày mai được nghỉ, cô không cần đến công ty, cho nên cho dù buổi tối hôm nay nghỉ ngơi không tốt, ngày mai cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tô Lương đợi một hồi lại trở lại giường, tựa ở đầu giường, lại lấy điện thoại ra.
Cô trước tiên xem một ít tin tức lá cải ở đây, sau đó đăng một dòng trạng thái, không có hình đi kèm, chỉ có một đoạn chữ.
Đoạn chữ này cũng chỉ là điều tiết tâm tình của mình, để cho mình học được buông bỏ, học được trầm lắng, học được nghĩ thoáng.
Đăng xong giống như thật sự có chút tác dụng, chí ít trong lòng cô không phiền muộn thế nữa.
Tô Lương buông điện thoại xuống, tựa ở đầu giường, ngửa đầu, chậm rãi thở dài một hơi.
Cô gần như cứ ngồi như thế cả đêm, mãi cho đến khi trời sáng, mới miễn cưỡng ngủ một chút.
Chẳng qua cũng không ngủ yên được, bên ngoài Tô Mẫn vừa tỉnh dậy cô cũng tỉnh.
Tô Lương không có lập tức đi ra ngoài, mãi cho đến khi Tô Mãn ở bên ngoài gõ cửa gọi cô.
Tô Mẫn nói đã làm xong rồi, bảo cô ra ăn.
Bởi vì cả đêm gần như không ngủ được, cho nên khẩu vị của Tô Lương cũng không ra sao.
Cô mệt mỏi mở miệng, “Không phải rất đói, hiện tại không muốn ăn, chờ em ngủ dậy rồi ăn.”
Tô Mẫn do dự một chút mới nói, “Hôm nay ban ngày chị phải ra ngoài, vậy đồ ăn hâm lại trước cho em, em ngủ dậy tự ăn nhé, chị đi trước đây.”
Tô Lương thật muốn hỏi một câu, chị ấy muốn đi ra ngoài làm cái gì? Đi chung với ai?
Nhưng mà sau đó lại cảm thấy cái này dù sao cũng tính là việc riêng của Tô Mẫn, cô cũng không thể giống như phụ huynh quản lý gắt gao Tô Mẫn.
Cho nên cuối cùng cô liền ừ một tiếng, nói, “Trong tay chị có tiền không? Không có tiền thì nói với em.”
Tô Mẫn nói cô còn một ít, bảo Tô Lương không cần lo lắng.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng xột xoạt, hẳn là Tô Mẫn ra khỏi cửa rồi.
Tô Mẫn cũng dần dần có cuộc sống của chính mình rồi, thật ra trước đó hai chị em qua lại cũng không nhiều, Tô Mẫn cần chăm sóc cả nhà họ Tôn, cũng sẽ không thường xuyên đến với cô.
Nhưng mà không biết vì sao, hiện tại Tô Mẫn có việc mình cần làm xong, Tô Lương liền cảm thấy thoáng chốc cô đơn hơn rất nhiều.
Tô Lương lại nằm trên giường nhắm mắt một hồi, sau đó mới thức dậy.
Lúc rửa mặt, cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, phát hiện dòng trạng thái hôm qua mình đăng, thế mà lại có người bình luận.
Cô thuận tay ấn mở nhìn một cái, ngoại trừ chị hai like cho cô và bình luận nói cố lên, còn có Trì Cảnh bình luận.
Trì Cảnh không nói gì, chỉ để lại cho cô một bình luận icon mặt cười.
Cả tầng làm việc đều không có người, Trì Cảnh sớm đã về rồi.
Cô đi đến cửa văn phòng của Trì Cảnh, nhịn không được quay đầu nhìn vào bên trong một cái.
Hôm nay Trì Cảnh có lẽ là phải đi xem mắt, về sớm cũng là điều hiển nhiên.
Sau đó cô thở dài một hơi, nói không được là có suy nghĩ đặc biệt gì, chỉ là âm thầm có chút ngưỡng mộ.
Cô vẫn luôn một mình, mặc dù cuộc sống nhẹ nàng tự tại, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy có chút mất mát.
Nếu như trong cuộc sống có người bầu bạn, những phiền muộn thế này cũng có thể kể cho người khác nghe.
Có vài chuyện vui vẻ cũng có thể chia sẻ cùng người khác.
Cô nghĩ như thế rồi cũng liền đi ra ngoài đón xe trở về nhà.
Tô Mẫn còn chưa về, cô hẳn là còn chưa tan lớp.
Tô Lương dạo qua một vòng phòng bếp bên kia, cũng không biết ăn cái gì, thật sự là không muốn ăn lắm.
Do dự một chút, cô lại quay về ghế sofa bên kia nằm xuống
Cô lấy điện thoại ra lướt xem một chút vòng bạn bè, thật đúng là liền thấy Trì Cảnh đăng lên vòng bạn bè
Anh không đăng lên nội dung gì, chỉ có một tấm hình, là hình anh đang ở một ngã đường kẹt xe.
Nhìn thời gian, hơn hai giờ trước đó, đúng lúc là giờ cao điểm tan tầm.
Tô Lương suy đoán hẳn là Trì Cảnh đi gặp đối tượng xem mắt, sau đó bị kẹt xe, đăng lên vòng bạn bè, đại khái giải thích một chút cho người khác xem.
Cô thở dài một hơi, sau đó nghĩ nghĩ lại cố gượng cười một chút.
Nhưng thật ra cô cũng không biết mình vì cái gì mà thở dài, càng không biết mình vì cái gì mà cười.
Cô buông điện thoại xuống, nhắm mắt lại, vốn nghĩ muốn chỉnh lý một chút nội dung công việc hôm nay.
Kết quả không nghĩ tới nằm như thế một hồi, thế mà còn ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một mạch đến khi Tô Mẫn trở về, Tô Mẫn thế mà cầm một bó hoa trở về, nụ cười trên mặt đặc biệt rõ ràng.
Tô Lương mơ mơ màng màng ngồi dậy, híp mắt nhìn cô, “Hoa người theo đuổi tặng hả?”
Tô Mẫn cười haha, chẳng qua ngoài miệng vẫn là phản bác, “Không phải không phải a, chỉ là bạn tặng thôi.”
Bây giờ Tô Lương mới không tin định nghĩa bạn bè của cô.
Tô Lương sau đó lại hỏi cô, “Có phải là người đàn ông lần trước tới nhà giúp chị đánh nhau với Tôn Triển tặng không?”
Tô Mẫn không trả lời, mím môi, trên mặt treo một nụ cười ngại ngùng
Thế này cũng không cần cô trả lời cái gì, Tô Lương đã biết đáp án rồi.
Cô thu ánh nhìn lại, tìm một tư thế thoải mái dựa vào trên ghế sofa, sau đó nói một câu, “Cũng rất tốt.”
Trong nhà không có bình hoa, Tô Mẫn tìm một vòng, cuối cùng liền lấy một cái lon đồ hộp cắm hoa
Cô đem hoa đặt ở trên bàn trà, sau đó ngồi ở một bên nhìn ngắm, cũng không biết nghĩ đến cái gì, chỉ nói một câu, “Lâu lắm rồi chị chưa được nhận hoa.”
Trước kia Tôn Triển cũng tặng hoa qua cho cô, khoảng thời gian hai người vừa mới kết hôn kia, Tôn Triển rất lãng mạn.
Sau đó liền không có nữa, hoa cũng hết, lãng mạn cũng hết, tính tốt của anh ta cũng theo đó hết luôn.
Tô Lương ngắm bó hoa đặt ở trên bàn trà một lát, nghĩ nghĩ liền nói, “Chị yêu đương một chút cũng được, nhưng mà đừng quá lỗ mãng, chị cùng Tôn Triển ở bên nhau hai năm chúng ta đều chưa nhìn thấu con người anh ta, sau này mặc kệ gặp phải ai, đều phải quan sát kỹ một chút.”
Tô Mẫn có chút ngượng ngùng, “Ai da, em nói cá gì vậy, chị cùng anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, cái gì quan sát không quan sát?”
Tô Lương nhếch mép một chút không biểu cảm quá nhiều
Cô đem những lời nên nói đều nói hết rồi, còn lại cũng đành xem bản thân Tô Mẫn thôi.
Tô Mẫn hôm nay rất vui vẻ, sau đó lại lấy điện thoại ra, xem dáng vẻ là đang nhắn tin.
Cô cũng ăn cơm rồi, không nói ăn với ai, nhưng mà Tô Lương gần như có thể đoán được.
Một lát sau Tô Mẫn nói, “Lớp học này của chị có rất nhiều bà nội trợ, hôm nay nói chuyện với họ một chút, có một bộ phận là vì học một chút tay nghề cho mình về chiêu đãi dạ dày của chồng, mặc dù bọn họ cái gì cũng không nói, nhưng nhìn ra được tình cảm vợ chồng của họ rất tốt.
Tô Lương không nói gì, Tô Mẫn hình như cũng không muốn chờ cô trả lời cái gì, liền nói tiếp, “Sau đó còn có một vài người là muốn tự mình mở tiệm, tự mình học chút kỹ năng phòng thân.
Cô hít vào một hơi thật sâu, “Hôm nay chị nói chuyện với những người đó rất nhiều, sau đó phát hiện thật ra cuộc sống a, cũng chính là như vậy, nghĩ thoáng liền không có vấn đề gì nữa.
Tô Lương lúc này mới gật đầu một cái, “Chính là như vậy.”
Tô Mẫn đưa mắt nhìn cô một chút, có thể là cảm giác được gì đó, liền trực tiếp hỏi cô, “Hôm nay có phải là em rất mệt mỏi không? Cảm giác trạng thái của em không tốt lắm.”
Hôm nay đúng là rất mệt mỏi, nghiêm túc mà nói khoảng thời gian này đều rất mệt mỏi.
Tô Lương đưa tay sờ lên mặt mình, “Trạng thái của em nhìn không tốt sao?”
Tô Mẫn gật gật đầu, sau đó nhích người lại gần nhìn cô, “Cảm giác như tâm tình của em rất sa sút. Nếu như mệt liền nghỉ ngơi sớm một chút đi, chị cũng đi rửa mặt một chút, cũng muốn ngủ rồi.”
Tô Lương nói được, hai chị em cũng chỉ nói nhiêu đó, sau đó cô đứng dậy đi rửa mặt.
Tô Mẫn cũng trở về phòng thay quần áo.
Tô Lương đứng ở trước bồn rửa tay phía trước nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tình trạng của cô hình như đúng là không tốt lắm..
Cũng không biết vì sao, biểu cảm này của cô nhìn có chút buồn bã.
Mỏi mệt với buồn bã không giống nhau, vừa nhìn cô thế này, giống như là có chuyện gì phiền muộn.
Thế nhưng mà trong công việc cô cũng không gặp phải chuyện gì phiền lòng, chẳng qua chỉ là nội dung công việc hơi nhiều, tốn thời gian mà thôi.
Tô Lương cầm khăn mặt đắp lên mặt, hơn nửa ngày sau nhẹ giọng thở dài một hơi.
Chờ Tô Mẫn tới, cô liền xoay người trở về phòng, nằm xuống xong cô lại lấy điện thoại ra, xem vòng bạn bè một cái.
Bên trong vòng bạn bè không có nội dung gì khiến cô thấy thú vị, cô đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, thời gian mới đến nửa đêm.
Tô Lương cũng không biết mình vì sao đột nhiên liền không ngủ được.
Cô chầm chậm ngồi dậy, sau đó xuống giường đi đến đứng bên cửa sổ.
Bên ngoài gần như đã tối xuống hẳn, không có người nào nhà nào sáng đèn.
Tô Lương liền đứng ở cửa sổ, cả người rơi vào trầm tư.
Theo lý tới nói, cuộc sống của cô càng ngày càng tốt, tâm tình cũng nên càng ngày càng tốt mới đúng.
Nhưng bây giờ lại bực bội một cách kỳ lạ, nhưng lại không biết mình rốt cuộc vì điều gì mà phiền não.
Cũng may ngày mai được nghỉ, cô không cần đến công ty, cho nên cho dù buổi tối hôm nay nghỉ ngơi không tốt, ngày mai cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tô Lương đợi một hồi lại trở lại giường, tựa ở đầu giường, lại lấy điện thoại ra.
Cô trước tiên xem một ít tin tức lá cải ở đây, sau đó đăng một dòng trạng thái, không có hình đi kèm, chỉ có một đoạn chữ.
Đoạn chữ này cũng chỉ là điều tiết tâm tình của mình, để cho mình học được buông bỏ, học được trầm lắng, học được nghĩ thoáng.
Đăng xong giống như thật sự có chút tác dụng, chí ít trong lòng cô không phiền muộn thế nữa.
Tô Lương buông điện thoại xuống, tựa ở đầu giường, ngửa đầu, chậm rãi thở dài một hơi.
Cô gần như cứ ngồi như thế cả đêm, mãi cho đến khi trời sáng, mới miễn cưỡng ngủ một chút.
Chẳng qua cũng không ngủ yên được, bên ngoài Tô Mẫn vừa tỉnh dậy cô cũng tỉnh.
Tô Lương không có lập tức đi ra ngoài, mãi cho đến khi Tô Mãn ở bên ngoài gõ cửa gọi cô.
Tô Mẫn nói đã làm xong rồi, bảo cô ra ăn.
Bởi vì cả đêm gần như không ngủ được, cho nên khẩu vị của Tô Lương cũng không ra sao.
Cô mệt mỏi mở miệng, “Không phải rất đói, hiện tại không muốn ăn, chờ em ngủ dậy rồi ăn.”
Tô Mẫn do dự một chút mới nói, “Hôm nay ban ngày chị phải ra ngoài, vậy đồ ăn hâm lại trước cho em, em ngủ dậy tự ăn nhé, chị đi trước đây.”
Tô Lương thật muốn hỏi một câu, chị ấy muốn đi ra ngoài làm cái gì? Đi chung với ai?
Nhưng mà sau đó lại cảm thấy cái này dù sao cũng tính là việc riêng của Tô Mẫn, cô cũng không thể giống như phụ huynh quản lý gắt gao Tô Mẫn.
Cho nên cuối cùng cô liền ừ một tiếng, nói, “Trong tay chị có tiền không? Không có tiền thì nói với em.”
Tô Mẫn nói cô còn một ít, bảo Tô Lương không cần lo lắng.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng xột xoạt, hẳn là Tô Mẫn ra khỏi cửa rồi.
Tô Mẫn cũng dần dần có cuộc sống của chính mình rồi, thật ra trước đó hai chị em qua lại cũng không nhiều, Tô Mẫn cần chăm sóc cả nhà họ Tôn, cũng sẽ không thường xuyên đến với cô.
Nhưng mà không biết vì sao, hiện tại Tô Mẫn có việc mình cần làm xong, Tô Lương liền cảm thấy thoáng chốc cô đơn hơn rất nhiều.
Tô Lương lại nằm trên giường nhắm mắt một hồi, sau đó mới thức dậy.
Lúc rửa mặt, cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, phát hiện dòng trạng thái hôm qua mình đăng, thế mà lại có người bình luận.
Cô thuận tay ấn mở nhìn một cái, ngoại trừ chị hai like cho cô và bình luận nói cố lên, còn có Trì Cảnh bình luận.
Trì Cảnh không nói gì, chỉ để lại cho cô một bình luận icon mặt cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.