Chương 1434: Mắt thâm quầng
Thị Từ
21/10/2023
Tô Lương bắt taxi đi một mạch về nhà, dù đã tới cửa nhà nhưng mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
Trên suốt quãng đường cô vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ lộn xộn diễn ra trong đầu mình.
Lúc đầu cô nghĩ đến cảnh cô và Trì Cảnh hôn nhau, sau đó nghĩ đến cảnh Trì Cảnh cởi quần áo của cô.
Sau đó cô ý thức được, nếu tiếp tục như thế sẽ xảy ra một số chuyện.
Tô Lương đứng ở bên ngoài cửa hít sâu mấy hơi rồi mới mở cửa đi vào.
Tô Mẫn ở trong phòng, nhưng nghe được một số âm thanh liền chạy ra ngoài.
Mặt cô đầy kinh ngạc nhìn Tô Lương, “Sao em đã về rồi?”
Lời nói này, Tô Lương cảm thấy không thể hiểu nổi, “Em không về thì còn có thể đi đâu được chứ?”
Tô Mẫn chớp chớp mắt, “Chị còn tưởng tối hôm nay em sẽ ngủ lại ở nhà anh Trì, anh ấy không giữ em lại sao? Hôm nay anh ấy giả vờ như vậy không phải là muốn giữ em ở lại bên anh ấy sao?”
Tô Lương cúi đầu thay giày, “Không có, chị đừng có ở đó mà nghĩ vớ vẩn nữa, em chỉ đưa anh ấy về nhà, nhìn anh ấy thu dọn gần xong rồi chuẩn bị đi ngủ thì em đi về.”
Tô Mẫn đi về phía Tô Lương, “Mặt em làm sao lại đỏ như vậy? Làm sao vậy?”
Nói xong cô dường như hiểu ra cái gì đó, liền nở nụ cười, “Trên mặt tràn đầy sắc xuân, vừa rồi ở nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?”
Tô Lương giương mắt trừng Tô Mẫn, “Chị bớt nói hươu nói vượn đi, không có xảy ra chuyện gì cả.”
Tô Mẫn sau khi suy nghĩ thì gật đầu, “Cũng phải, vừa đi vừa về cũng tốn thời gian, em ở nhà anh ấy đợi cũng không lâu, thời gian ngắn như vậy chắc cũng không phát sinh chuyện gì được.”
Những lời này nói đều dùng từ ngữ ẩn dụ.
Tô Lương không thể so với Tô Mẫn được, dù sao Tô Mẫn là người phụ nữ đã kết hôn, đùa giỡn kiểu này, cô thực sự không phải là đối thủ.
Vì vậy Tô Lương cuối cùng cũng khịt mũi một cái, xoay người trở về phòng.
Trở lại phòng, cô ngồi yên ở trên giường rồi suy nghĩ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trì Cảnh và Nhị thiếu gia nhà họ Trì mà cô quen biết trước đây, cảm thấy không phải là cùng một người.
Hôm nay anh ấy lại mượn rượu mà nũng nịu một trận.
Nếu mà kể chuyện này ở công ty chắc chả người nào tin.
Tô Lương suy nghĩ một chút liền đưa tay lên chạm vào môi mình, hóa ra hôn môi là cảm giác như vậy.
Cảm thấy rất tuyệt, nó khiến tim cô đập rất nhanh.
Tô Lương đợi một lúc, nghe bên ngoài không thấy động tĩnh gì nữa, thì mới đi ra ngoài rửa mặt.
Sau khi vào phòng vệ sinh, cô nhìn mình trong gương, sau đó sợ hết hồn.
Người mà trên mặt tràn đầy sắc xuân, ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước mùa thu lại là cô?
Khi nào mà cô lại có những biểu hiện như vậy?
Tô Lương xích lại gần tấm gương nhìn chằm chằm bản thân mình trong đó, đúng là mặt mũi ẩn chứa tình cảm.
Trước đây cô cảm thấy Trì Cảnh sau khi yêu thì thay đổi rất nhiều, nhưng mà bây giờ nhìn chính mình trong gương, cô cảm thấy mình cũng thay đổi không ít.
Tô Lương vội vàng dùng nước lạnh để rửa mặt, để hạ nhiệt độ của mình xuống.
Trong suốt quá trình rửa mặt, cô không nhịn được mà cong cong khóe miệng, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra ở nhà Trì Cảnh.
Chờ rửa mặt xong trở về phòng, cô còn cố ý cầm điện thoại di động lên xem.
Trì Cảnh không gọi điện thoại cho cô, nhưng mà gửi cho cô một tin nhắn nói chúc ngủ ngon.
Tô Lương sờ sờ mặt mình, không kiềm chế được lại muốn đỏ lên.
Chủ yếu là vì cô nghĩ đến cảnh cuối cùng Trì Cảnh đem cô đè xuống giường.
Điều nay so với hôn môi còn kích thích hơn nhiều.
Tô Lương vội vàng che mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, không được nghĩ tới nữa, nghĩ tiếp nữa cô sẽ dễ dàng nghĩ linh tinh.
Tô Lương thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng nằm xuống, cô tiện tay tắt đèn.
Chỉ là nằm xuống rồi cô lại trằn trọc ngủ không yên giấc.
Chuyện xảy ra tối hôm nay đối với cô quả thực mang tới kích thích rất lớn, cô đã bao giờ trải qua chuyện này đâu?
Tô Lương hít sâu hai hơi, nhắm mắt lại, nhưng mà trong đầu lại xuất hiện những cảnh đó, tất cả đều là hình ảnh ở nhà Trì Cảnh trên chiếc giường kia, hình dáng thân thể hai người dây dưa với nhau.
Trời ạ, cô thật sự không chịu đựng được bản thân mình nữa, như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông vậy.
Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, đúng là trước đây cô chưa từng thấy qua đàn ông.
Bởi vì những hình ảnh dây dưa với Trì Cảnh, mà đêm nay Tô Lương hầu như không ngủ được.
Ngủ được một lúc thì cô lại nằm mơ thấy cảnh Trì Cảnh ngọt ngào với cô, mơ thấy Trì Cảnh hôn cô sờ cô, nhưng mà mỗi lần sắp đến thời điểm quan trọng, cô đều tỉnh lại.
Tô Lương bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, chuyện thật thì không xảy ra, tại sao trong giấc mơ mà cảnh này vẫn bị đứt đoạn?
Cô trằn trọc cả một đêm, đến khi trời vừa sáng cô mới tỉnh dậy.
Tô Lương không ngủ được, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhưng khi soi mình trong gương, trông gương mặt cô hoàn toàn không giống với cô gái tràn đầy xuân sắc, ửng hồng ngày hôm qua.
Cả hai vành mắt đều thâm quầng, nhìn một cái liền biết là ngủ không ngon giấc.
Cô nhếch mép, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Ngày hôm qua không có xảy ra chuyện gì mà cô đã vui vẻ như vậy, trong tương lai nếu phát sinh chuyện gì đó, chẳng lẽ cô lại phải thức trắng cả đêm sao?
Tô Lương nhanh chóng rửa mặt rồi trở về phòng, lại nhanh chóng nằm xuống.
Nhưng mà nghĩ tới việc hôm nay phải đến nhà họ Trì gặp người nhà Trì Cảnh, cô lại không ngủ được.
Tô Lương có chút cáu kỉnh, bực bội, cảm thấy bản thân mình không ổn, rõ ràng cô là một người rất bình tĩnh, tại sao nói đến chuyện này lại trở nên nôn nóng như vậy.
Cô nằm xuống giường chưa được bao lâu, Trì Cảnh liền gọi điện tới.
Theo lý mà nói, ngày hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, thì hôm nay anh phải ngủ dậy muộn hơn mới đúng, nhưng mà nhìn giờ vẫn còn rất sớm.
Tô Lương nhanh chóng bắt máy, “Sao anh dậy sớm như vậy?”
Giọng Trì Cảnh vô cùng tỉnh táo, “Anh đánh thức em sao?”
Tô Lương nói không phải, nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận tối hôm qua ngủ không ngon, cô nói, “Em vừa dậy đi vệ sinh xong, thì anh đã gọi điện thoại tới rồi.”
Trì Cảnh ở đầu dây bên kia cũng thở dài một cái, anh cũng thành thật nói với cô, “Anh cũng không ngủ được, ngày hôm qua cả đêm anh ngủ không ngon.”
Thật trùng hợp, Tô Lương cũng vậy.
Nhưng Tô Lương vẫn mạnh miệng, cô nói, “Làm sao có thể ngủ không ngon được chứ? Hôm qua em ngủ rất ngon, anh uống rượu hẳn phải ngủ ngon hơn mới đúng?”
Trì Cảnh nói, “Chủ yếu là anh nhớ em, cứ nghĩ tới em là lại không ngủ được.” Mới buổi sáng đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, Tô Lương thật sự không chịu nổi anh.
Tô Lương cười, “Được rồi, được rồi, cũng gần đến giờ rồi, nếu anh không ngủ được thì dậy ăn sáng đi, ngày hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, dạ dày chắc là khó chịu lắm, đi ăn chút đồ ăn nóng đi.”
Trì Cảnh nói, “Nếu không anh tới chỗ em nhé, chúng ta cũng đi ăn sáng?”
Tô Lương suy nghĩ một chút cảm thấy như thế cũng được, dù sao thì cô cũng không ngủ được.
Vì vậy cô hẹn Trì Cảnh, tự mình đứng dậy thu dọn rồi xuống dưới lầu đứng ở cổng tiểu khu chờ anh.
Tô Mẫn còn chưa dậy, Tô Lương cũng không có ý định đánh thức cô, chỉ cần ăn sáng xong rồi đưa cô trở về là được.
Tô Lương ở cổng tiểu khu chờ một lát thì Trì Cảnh cũng lái xe tới.
Anh đậu xe ở bãi đậu xe bên cạnh, xuống xe sải bước về phía Tô Lương, đi tới bên cạnh cô, coi như chốn không người mà ôm cô vào lòng.
Tô Lương hơi xấu hổ, đẩy Trì Cảnh ra, “Anh chú ý hình tượng một tí, chúng ta còn đang ở bên ngoài đấy.”
Trì Cảnh không quan tâm đến chuyện này, bưng mặt cô, dùng sức hôn lên môi cô, “Cứ mặc kệ bọn họ đi, chúng ta yêu nhau thì phải ngọt ngào như thế chứ”.
Tô Lương nhéo eo anh một cái, “Được rồi, được rồi, nhanh đi ăn sáng thôi.”
Hai người đi đến chỗ bán đồ ăn sáng bên cạnh, ngồi ở vị trí trong góc của quán.
Trì Cảnh nói, “Tối ngày hôm qua anh ngủ nằm mơ toàn thấy em, cả một đêm ngủ không ngon tí nào, em có nhìn thấy vành mắt thâm đen của anh không?”
Tô Lương không vui nói, vành mắt thâm đen của cô ấy phải dùng phấn nền mới che giấu được.
Cô chỉ nói: “Anh uống bao nhiêu rượu như vậy mà còn ngủ không ngon sao? Có thể thấy cả đêm anh đều suy nghĩ lung tung, tự mình chuốc lấy phiền phức cho mình.”
Trì Cảnh thở dài, “Chủ yếu là anh nhớ em, cứ nhớ tới em là không ngủ được.”
Tô Lương cong môi, quyết định không cùng nói chuyện vớ vẩn khi rảnh rỗi, nếu nhắc tới sẽ không bao giờ kết thúc.
Hai người ngồi yên lặng ăn sáng ở chỗ này, sau đó Tô Lương mang một phần ăn sáng về nhà cho Tô Mẫn.
Về đến nhà, phát hiện Tô Mẫn vẫn còn chưa dậy, hai người nghĩ ngợi lung tung, liền mang bữa sáng vào phòng bếp bỏ vào nồi hâm nóng, sau đó nhẹ giọng quay về phòng của Tô Lương.
Vốn dĩ Tô Lương không nghĩ tới chuyện gì khác, nhưng khi hai người trở về phòng, trong phòng chỉ có một cái giường, ngoài ra không có thứ gì khác nữa, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.
Trì Cảnh ôm lấy Tô Lương mà hôn, Tô Lương không khỏi khẩn trương, vì sợ bị Tô Mẫn phát hiện.
Trì Cảnh hiển nhiên không sợ, mạnh mẽ hôn cô.
Trên suốt quãng đường cô vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ lộn xộn diễn ra trong đầu mình.
Lúc đầu cô nghĩ đến cảnh cô và Trì Cảnh hôn nhau, sau đó nghĩ đến cảnh Trì Cảnh cởi quần áo của cô.
Sau đó cô ý thức được, nếu tiếp tục như thế sẽ xảy ra một số chuyện.
Tô Lương đứng ở bên ngoài cửa hít sâu mấy hơi rồi mới mở cửa đi vào.
Tô Mẫn ở trong phòng, nhưng nghe được một số âm thanh liền chạy ra ngoài.
Mặt cô đầy kinh ngạc nhìn Tô Lương, “Sao em đã về rồi?”
Lời nói này, Tô Lương cảm thấy không thể hiểu nổi, “Em không về thì còn có thể đi đâu được chứ?”
Tô Mẫn chớp chớp mắt, “Chị còn tưởng tối hôm nay em sẽ ngủ lại ở nhà anh Trì, anh ấy không giữ em lại sao? Hôm nay anh ấy giả vờ như vậy không phải là muốn giữ em ở lại bên anh ấy sao?”
Tô Lương cúi đầu thay giày, “Không có, chị đừng có ở đó mà nghĩ vớ vẩn nữa, em chỉ đưa anh ấy về nhà, nhìn anh ấy thu dọn gần xong rồi chuẩn bị đi ngủ thì em đi về.”
Tô Mẫn đi về phía Tô Lương, “Mặt em làm sao lại đỏ như vậy? Làm sao vậy?”
Nói xong cô dường như hiểu ra cái gì đó, liền nở nụ cười, “Trên mặt tràn đầy sắc xuân, vừa rồi ở nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?”
Tô Lương giương mắt trừng Tô Mẫn, “Chị bớt nói hươu nói vượn đi, không có xảy ra chuyện gì cả.”
Tô Mẫn sau khi suy nghĩ thì gật đầu, “Cũng phải, vừa đi vừa về cũng tốn thời gian, em ở nhà anh ấy đợi cũng không lâu, thời gian ngắn như vậy chắc cũng không phát sinh chuyện gì được.”
Những lời này nói đều dùng từ ngữ ẩn dụ.
Tô Lương không thể so với Tô Mẫn được, dù sao Tô Mẫn là người phụ nữ đã kết hôn, đùa giỡn kiểu này, cô thực sự không phải là đối thủ.
Vì vậy Tô Lương cuối cùng cũng khịt mũi một cái, xoay người trở về phòng.
Trở lại phòng, cô ngồi yên ở trên giường rồi suy nghĩ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trì Cảnh và Nhị thiếu gia nhà họ Trì mà cô quen biết trước đây, cảm thấy không phải là cùng một người.
Hôm nay anh ấy lại mượn rượu mà nũng nịu một trận.
Nếu mà kể chuyện này ở công ty chắc chả người nào tin.
Tô Lương suy nghĩ một chút liền đưa tay lên chạm vào môi mình, hóa ra hôn môi là cảm giác như vậy.
Cảm thấy rất tuyệt, nó khiến tim cô đập rất nhanh.
Tô Lương đợi một lúc, nghe bên ngoài không thấy động tĩnh gì nữa, thì mới đi ra ngoài rửa mặt.
Sau khi vào phòng vệ sinh, cô nhìn mình trong gương, sau đó sợ hết hồn.
Người mà trên mặt tràn đầy sắc xuân, ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước mùa thu lại là cô?
Khi nào mà cô lại có những biểu hiện như vậy?
Tô Lương xích lại gần tấm gương nhìn chằm chằm bản thân mình trong đó, đúng là mặt mũi ẩn chứa tình cảm.
Trước đây cô cảm thấy Trì Cảnh sau khi yêu thì thay đổi rất nhiều, nhưng mà bây giờ nhìn chính mình trong gương, cô cảm thấy mình cũng thay đổi không ít.
Tô Lương vội vàng dùng nước lạnh để rửa mặt, để hạ nhiệt độ của mình xuống.
Trong suốt quá trình rửa mặt, cô không nhịn được mà cong cong khóe miệng, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra ở nhà Trì Cảnh.
Chờ rửa mặt xong trở về phòng, cô còn cố ý cầm điện thoại di động lên xem.
Trì Cảnh không gọi điện thoại cho cô, nhưng mà gửi cho cô một tin nhắn nói chúc ngủ ngon.
Tô Lương sờ sờ mặt mình, không kiềm chế được lại muốn đỏ lên.
Chủ yếu là vì cô nghĩ đến cảnh cuối cùng Trì Cảnh đem cô đè xuống giường.
Điều nay so với hôn môi còn kích thích hơn nhiều.
Tô Lương vội vàng che mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, không được nghĩ tới nữa, nghĩ tiếp nữa cô sẽ dễ dàng nghĩ linh tinh.
Tô Lương thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng nằm xuống, cô tiện tay tắt đèn.
Chỉ là nằm xuống rồi cô lại trằn trọc ngủ không yên giấc.
Chuyện xảy ra tối hôm nay đối với cô quả thực mang tới kích thích rất lớn, cô đã bao giờ trải qua chuyện này đâu?
Tô Lương hít sâu hai hơi, nhắm mắt lại, nhưng mà trong đầu lại xuất hiện những cảnh đó, tất cả đều là hình ảnh ở nhà Trì Cảnh trên chiếc giường kia, hình dáng thân thể hai người dây dưa với nhau.
Trời ạ, cô thật sự không chịu đựng được bản thân mình nữa, như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông vậy.
Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, đúng là trước đây cô chưa từng thấy qua đàn ông.
Bởi vì những hình ảnh dây dưa với Trì Cảnh, mà đêm nay Tô Lương hầu như không ngủ được.
Ngủ được một lúc thì cô lại nằm mơ thấy cảnh Trì Cảnh ngọt ngào với cô, mơ thấy Trì Cảnh hôn cô sờ cô, nhưng mà mỗi lần sắp đến thời điểm quan trọng, cô đều tỉnh lại.
Tô Lương bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, chuyện thật thì không xảy ra, tại sao trong giấc mơ mà cảnh này vẫn bị đứt đoạn?
Cô trằn trọc cả một đêm, đến khi trời vừa sáng cô mới tỉnh dậy.
Tô Lương không ngủ được, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhưng khi soi mình trong gương, trông gương mặt cô hoàn toàn không giống với cô gái tràn đầy xuân sắc, ửng hồng ngày hôm qua.
Cả hai vành mắt đều thâm quầng, nhìn một cái liền biết là ngủ không ngon giấc.
Cô nhếch mép, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Ngày hôm qua không có xảy ra chuyện gì mà cô đã vui vẻ như vậy, trong tương lai nếu phát sinh chuyện gì đó, chẳng lẽ cô lại phải thức trắng cả đêm sao?
Tô Lương nhanh chóng rửa mặt rồi trở về phòng, lại nhanh chóng nằm xuống.
Nhưng mà nghĩ tới việc hôm nay phải đến nhà họ Trì gặp người nhà Trì Cảnh, cô lại không ngủ được.
Tô Lương có chút cáu kỉnh, bực bội, cảm thấy bản thân mình không ổn, rõ ràng cô là một người rất bình tĩnh, tại sao nói đến chuyện này lại trở nên nôn nóng như vậy.
Cô nằm xuống giường chưa được bao lâu, Trì Cảnh liền gọi điện tới.
Theo lý mà nói, ngày hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, thì hôm nay anh phải ngủ dậy muộn hơn mới đúng, nhưng mà nhìn giờ vẫn còn rất sớm.
Tô Lương nhanh chóng bắt máy, “Sao anh dậy sớm như vậy?”
Giọng Trì Cảnh vô cùng tỉnh táo, “Anh đánh thức em sao?”
Tô Lương nói không phải, nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận tối hôm qua ngủ không ngon, cô nói, “Em vừa dậy đi vệ sinh xong, thì anh đã gọi điện thoại tới rồi.”
Trì Cảnh ở đầu dây bên kia cũng thở dài một cái, anh cũng thành thật nói với cô, “Anh cũng không ngủ được, ngày hôm qua cả đêm anh ngủ không ngon.”
Thật trùng hợp, Tô Lương cũng vậy.
Nhưng Tô Lương vẫn mạnh miệng, cô nói, “Làm sao có thể ngủ không ngon được chứ? Hôm qua em ngủ rất ngon, anh uống rượu hẳn phải ngủ ngon hơn mới đúng?”
Trì Cảnh nói, “Chủ yếu là anh nhớ em, cứ nghĩ tới em là lại không ngủ được.” Mới buổi sáng đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, Tô Lương thật sự không chịu nổi anh.
Tô Lương cười, “Được rồi, được rồi, cũng gần đến giờ rồi, nếu anh không ngủ được thì dậy ăn sáng đi, ngày hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, dạ dày chắc là khó chịu lắm, đi ăn chút đồ ăn nóng đi.”
Trì Cảnh nói, “Nếu không anh tới chỗ em nhé, chúng ta cũng đi ăn sáng?”
Tô Lương suy nghĩ một chút cảm thấy như thế cũng được, dù sao thì cô cũng không ngủ được.
Vì vậy cô hẹn Trì Cảnh, tự mình đứng dậy thu dọn rồi xuống dưới lầu đứng ở cổng tiểu khu chờ anh.
Tô Mẫn còn chưa dậy, Tô Lương cũng không có ý định đánh thức cô, chỉ cần ăn sáng xong rồi đưa cô trở về là được.
Tô Lương ở cổng tiểu khu chờ một lát thì Trì Cảnh cũng lái xe tới.
Anh đậu xe ở bãi đậu xe bên cạnh, xuống xe sải bước về phía Tô Lương, đi tới bên cạnh cô, coi như chốn không người mà ôm cô vào lòng.
Tô Lương hơi xấu hổ, đẩy Trì Cảnh ra, “Anh chú ý hình tượng một tí, chúng ta còn đang ở bên ngoài đấy.”
Trì Cảnh không quan tâm đến chuyện này, bưng mặt cô, dùng sức hôn lên môi cô, “Cứ mặc kệ bọn họ đi, chúng ta yêu nhau thì phải ngọt ngào như thế chứ”.
Tô Lương nhéo eo anh một cái, “Được rồi, được rồi, nhanh đi ăn sáng thôi.”
Hai người đi đến chỗ bán đồ ăn sáng bên cạnh, ngồi ở vị trí trong góc của quán.
Trì Cảnh nói, “Tối ngày hôm qua anh ngủ nằm mơ toàn thấy em, cả một đêm ngủ không ngon tí nào, em có nhìn thấy vành mắt thâm đen của anh không?”
Tô Lương không vui nói, vành mắt thâm đen của cô ấy phải dùng phấn nền mới che giấu được.
Cô chỉ nói: “Anh uống bao nhiêu rượu như vậy mà còn ngủ không ngon sao? Có thể thấy cả đêm anh đều suy nghĩ lung tung, tự mình chuốc lấy phiền phức cho mình.”
Trì Cảnh thở dài, “Chủ yếu là anh nhớ em, cứ nhớ tới em là không ngủ được.”
Tô Lương cong môi, quyết định không cùng nói chuyện vớ vẩn khi rảnh rỗi, nếu nhắc tới sẽ không bao giờ kết thúc.
Hai người ngồi yên lặng ăn sáng ở chỗ này, sau đó Tô Lương mang một phần ăn sáng về nhà cho Tô Mẫn.
Về đến nhà, phát hiện Tô Mẫn vẫn còn chưa dậy, hai người nghĩ ngợi lung tung, liền mang bữa sáng vào phòng bếp bỏ vào nồi hâm nóng, sau đó nhẹ giọng quay về phòng của Tô Lương.
Vốn dĩ Tô Lương không nghĩ tới chuyện gì khác, nhưng khi hai người trở về phòng, trong phòng chỉ có một cái giường, ngoài ra không có thứ gì khác nữa, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.
Trì Cảnh ôm lấy Tô Lương mà hôn, Tô Lương không khỏi khẩn trương, vì sợ bị Tô Mẫn phát hiện.
Trì Cảnh hiển nhiên không sợ, mạnh mẽ hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.