Chương 430: Thật nhát gan
Thị Từ
31/08/2021
Nguyễn Thừa Phong và Chương Tự Chi đến đây cùng lúc.
Hai người gặp nhau ở sảnh chính và cùng nhau bước vào phòng.
Tuy nhiên, cả hai đều sửng sốt khi thấy Phương Tố cũng có mặt.
Phương Tố là người như thế nào? Tuy là họ chưa từng tiếp xúc qua nhưng cũng có nghe đến vài lời đồn.
Thanh danh của Phương Tố cũng không xem như quá tệ nhưng là tính tình không tốt. Những người từng tiếp xúc qua với bà ta đều biết điều đó.. ngôn tình ngược
Lúc trước bà cụ Trì và bà cụ Nguyễn cùng nhau hàn huyên chuyện nhà, bọn họ cũng nói chuyện về Phương Tố. Vì vậy, Nguyễn Thừa Phong cũng gián tiếp biết về Phương Tố qua bà cụ Nguyễn.
Bây giờ anh ta lại thấy Phương Tố đang cười cười nói nói với Cố Tư, không biết đang nói chuyện gì. Nguyễn Thừa Phong và Chương Tự Chi nhìn nhau một cái, ý tứ trong ánh mắt đều là giống nhau.
Bọn họ đã gọi một vài món ăn, nhưng cũng không nhiều lắm, họ đều đang đợi Chương Tự Chi và Nguyễn Thừa Phong đến rồi gọi sau.
Cố Tư bấm chuông và gọi người phục vụ đến. Nguyễn Thừa Phong nhìn thực đơn còn Chương Tự Chi mở miệng.
Anh ta nói: “Có chuyện gì vậy, hôm nay có vẻ rất vui?”
Anh ta nhìn Trì Uyên, “Anh rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy. Nói đi, có chuyện tốt gì vậy?”
Trì Uyên liếc Cố Tư một cái. Cố Tư cầm cốc mà không nói lời nào, như thể cô không hề nghe thấy câu hỏi.
Nguyễn Thừa Phong gọi hai món, sau đó đẩy thực đơn cho Chương Tự Chi, “Anh gọi món trước, gọi xong rồi nói.”
Chương Tự Chi ồ một tiếng, lực chú ý đã bị dời đi.
Chờ gọi món xong, người phục vụ lấy thực đơn xuống, anh ta cũng đã quên mất câu hỏi vừa rồi của mình.!Chương Tự Chi uống một ngụm nước xong liền quay đầu nhìn Tiểu Lâm ngồi bên cạnh Mạnh Sướng, “Hôm nay anh cũng tới à? Ôi trời, hai người này cũng thật ngọt ngào.”
Tiểu Lâm cũng đã thích ứng được với bầu không khí này một chút rồi, chỉ mỉm cười, “Dù sao tôi cũng không có việc gì, cứ qua đây gặp cô ấy thôi.”
Mạnh Sướng mím môi, sau đó hơi ngại ngùng nở nụ cười, “Chắc là anh ấy thấy tôi một mình bận rộn lo không xuể nên qua đây giúp tôi ấy mà.”
Chương Tự Chi tấm tắc bảo lạ, “Cô nhìn xem, đây chính là bộ dạng của mấy người đang yêu đương mà. Trước đây Tiểu Mạnh làm gì có bộ dạng mắc cỡ như thế này.”
Anh ta nhìn Cố Tư, “Đúng không? Cô ấy trước đây có như vậy đâu đúng không?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, trước đây bất kể là kiểu đàn ông nào xuất hiện xung quanh cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ mắc cỡ như vậy.”
Mạnh Sướng vò đầu bứt tóc, cười ha hả mấy tiếng, khóe mắt có chút không tự chủ được nhìn về phía Trì Uyên.
Trì Uyên cái gì cũng không biết còn nhếch miệng cười theo.
Mạnh Sướng âm thầm thở ra một hơi. Thật tốt, như vậy là tốt nhất.
Trêu chọc Mạnh Sướng xong, Chương Tự Chi lại bắt đầu nói lảm nhảm không dứt.
Chủ đề trò chuyện của anh ta đương nhiên không thể tách rời khỏi nhà họ Ninh rồi.
Anh ta nói sự việc của Ninh Tương xem như đã đưa ra kết luận. Ninh Tương đã bị kiện vì tội cố ý gây thương tích.
Mặc dù người phụ nữ kia đã được xuất viện nhưng lúc trước có làm giám định thương tật.
Trong trường hợp này, Ninh Tương dù sao cũng phải ngồi tù vài tháng.
Trì Uyên bật cười, “Lúc đó Ninh Tương chủ yếu là nhìn thấy tôi nên có chút không kiềm chế được.”
Chương Tự Chi giơ ngón tay cái lên cho Trì Uyên.
Nói xong chuyện về nhà họ Ninh, thuận tiện anh ta nói luôn chuyện về Ninh Tôn.
Cố Tư gần đây không thể xem Ninh Tôn thi đấu được. Mấy ngày nay trạng thái của cô không được tốt lắm, hơn nữa cảm giác của cô đối với Ninh Tôn cũng có chút phức tạp, cho nên cô cũng không theo dõi chương trình kia của anh ta nữa.
Chương Tự Chi nói tuần sau sẽ bắt đầu vòng đấu loại. Trên thực tế, thứ hạng của loại chương trình này hầu như đã được quyết định nội bộ rồi.
Những thí sinh bị loại gần như đã được sắp xếp trước. Nhưng muốn xem thứ tự họ bị loại sớm hay muộn thì còn tùy thuộc vào phản ứng của khán giả trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Chương Tự Chi không biết những rối rắm giữa Cố Tư, Trì Uyên và Ninh Tôn, hoặc là có biết một chút, nhưng anh ta không nghĩ nó phức tạp như vậy.
Anh ta nghĩ về mọi việc luôn theo chiều hướng đơn giản.
Chương Tự Chi nói có gọi điện nói chuyện qua với Ninh Tôn. Hình như tâm trạng Ninh Tôn không được tốt cho lắm, không biết có phải do thi đấu gây ra quá nhiều áp lực hay không.
Cố Tư không nói chuyện, Trì Uyên cũng mím môi.
Chương Tự Chi hoàn toàn không nhìn ra cái gì, vẫn tự nói một mình: “Ninh Tôn ấy à, cậu ấy luôn luôn rất vững vàng. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Lúc nói chuyện điện thoại với tôi cảm xúc rất suy sút, cậu ấy còn nói muốn nhanh chóng kết thúc thi đấu.”
Tiểu Lâm cũng đã xem chương trình tuyển chọn âm nhạc mà Ninh Tôn tham gia, vì vậy liền xen một câu, “Nhưng tôi thấy chương trình hẳn là cũng sắp kết thúc. Chương trình thực hiện rất tốt, không dây dưa lề mề, tiết tấu cũng rất nhanh.”
Chương Tự Chi rất vui khi nghe Tiểu Lâm nói như vậy, “Đúng vậy. Chương trình này tuyển chọn thí sinh coi trọng chất lượng hơn số lượng, cũng vừa khéo phù hợp với thị hiếu người xem.”
Tiểu Lâm tiếp tục nói, anh ta đã xem màn biểu diễn của Ninh Tôn rồi, cảm thấy hát rất tự nhiên, nói Ninh Tôn cũng rất nổi tiếng.
Chương Tự Chi dĩ nhiên rất vui khi nghe thấy ai đó khen ngợi Ninh Tôn, vì vậy anh ta lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiểu Lâm.
Cố Tư vẫn luôn cười nhẹ, thật ra cô cũng hy vọng Ninh Tôn sẽ đạt được thành tích tốt. Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn nhìn thấy Ninh Tôn thành công.
Trì Uyên nhìn Cố Tư một lúc. Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh thản nhiên anh cũng thu hồi suy nghĩ của mình lại.
Đã đến lúc này rồi, anh còn để tâm nhiều như vậy làm cái gì. Dù sao thì người này cũng không thể nào mà đã có đứa nhỏ trong bụng rồi còn có thể chạy được đúng không?
Chờ dọn món lên, mọi người ăn uống no say, cũng cho qua chủ đề hồi nãy.
Trì Uyên nghĩ đến đứa con trong bụng Cố Tư, anh lập tức cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Anh còn gọi rượu và nói tệ lắm thì gọi người lái xe thay tới là được mà.
Cố Tư cau mày, “Sao anh không rủ Tử Thư qua ăn cùng vậy?”
Trì Uyên mỉm cười, “Gần đây cậu ấy đang hẹn hò, không có thời gian quan tâm đến chúng ta đâu. Chúng ta cũng đừng làm phiền người khác.”
Cố Tư biết hình như Tử Thư có để ý đến một cô gái, đang trong quá trình làm quen. Nhưng là cô cũng không có thời gian để hỏi kết quả ra sao.
Kỳ thật Tử Thư cũng là một người đáng tin cậy. Mặc dù bình thường anh ta hay cười cười nói nói nhưng anh ta khá là có ý chí vươn lên và tinh thần trách nhiệm.
Chương Tự Chi không quan tâm đến thời gian và địa điểm, vui vẻ thì cứ uống rượu. Mà uống say rồi, anh ta tự rót cho chính mình luôn.
Đồng thời, anh ta còn muốn rót một ly cho Cố Tư, nhưng Phương Tố đã lên tiếng trước, “Cô ấy không thể uống rượu. Sức khỏe không tốt lắm, trong thời gian này không thể uống.”
Chương Tự Chi dừng lại một chút, sau đó nhìn Cố Tư, giống như anh ta mới vừa nhớ ra chuyện gì “Đúng vậy, đúng vậy. Dạ dày cô không tốt. Rượu vẫn là có thể không uống thì nên hạn chế hết cỡ.”
Phương Tố tấm tắc mấy tiếng, “Thật là nhát gan.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh trợn tròn mắt, phản ứng của Phương Tố thật sự rất đáng kinh ngạc.
Bà ta dường như có tình người hơn và đỡ xấu tính hơn so với lúc trước nhìn thấy.
Thật là làm cho người khác không thể tưởng tượng được.
Phương Tố cũng không nhìn Chương Tự Chi, chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Uyên. Đây là con trai bà ta, nhưng bà ta vẫn thực ghét bỏ anh.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thái độ của Trì Uyên lúc này có chút giống với Trì Chúc. Trì Chúc trước đây cũng là kiểu như thế này.
Hai người gặp nhau ở sảnh chính và cùng nhau bước vào phòng.
Tuy nhiên, cả hai đều sửng sốt khi thấy Phương Tố cũng có mặt.
Phương Tố là người như thế nào? Tuy là họ chưa từng tiếp xúc qua nhưng cũng có nghe đến vài lời đồn.
Thanh danh của Phương Tố cũng không xem như quá tệ nhưng là tính tình không tốt. Những người từng tiếp xúc qua với bà ta đều biết điều đó.. ngôn tình ngược
Lúc trước bà cụ Trì và bà cụ Nguyễn cùng nhau hàn huyên chuyện nhà, bọn họ cũng nói chuyện về Phương Tố. Vì vậy, Nguyễn Thừa Phong cũng gián tiếp biết về Phương Tố qua bà cụ Nguyễn.
Bây giờ anh ta lại thấy Phương Tố đang cười cười nói nói với Cố Tư, không biết đang nói chuyện gì. Nguyễn Thừa Phong và Chương Tự Chi nhìn nhau một cái, ý tứ trong ánh mắt đều là giống nhau.
Bọn họ đã gọi một vài món ăn, nhưng cũng không nhiều lắm, họ đều đang đợi Chương Tự Chi và Nguyễn Thừa Phong đến rồi gọi sau.
Cố Tư bấm chuông và gọi người phục vụ đến. Nguyễn Thừa Phong nhìn thực đơn còn Chương Tự Chi mở miệng.
Anh ta nói: “Có chuyện gì vậy, hôm nay có vẻ rất vui?”
Anh ta nhìn Trì Uyên, “Anh rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy. Nói đi, có chuyện tốt gì vậy?”
Trì Uyên liếc Cố Tư một cái. Cố Tư cầm cốc mà không nói lời nào, như thể cô không hề nghe thấy câu hỏi.
Nguyễn Thừa Phong gọi hai món, sau đó đẩy thực đơn cho Chương Tự Chi, “Anh gọi món trước, gọi xong rồi nói.”
Chương Tự Chi ồ một tiếng, lực chú ý đã bị dời đi.
Chờ gọi món xong, người phục vụ lấy thực đơn xuống, anh ta cũng đã quên mất câu hỏi vừa rồi của mình.!Chương Tự Chi uống một ngụm nước xong liền quay đầu nhìn Tiểu Lâm ngồi bên cạnh Mạnh Sướng, “Hôm nay anh cũng tới à? Ôi trời, hai người này cũng thật ngọt ngào.”
Tiểu Lâm cũng đã thích ứng được với bầu không khí này một chút rồi, chỉ mỉm cười, “Dù sao tôi cũng không có việc gì, cứ qua đây gặp cô ấy thôi.”
Mạnh Sướng mím môi, sau đó hơi ngại ngùng nở nụ cười, “Chắc là anh ấy thấy tôi một mình bận rộn lo không xuể nên qua đây giúp tôi ấy mà.”
Chương Tự Chi tấm tắc bảo lạ, “Cô nhìn xem, đây chính là bộ dạng của mấy người đang yêu đương mà. Trước đây Tiểu Mạnh làm gì có bộ dạng mắc cỡ như thế này.”
Anh ta nhìn Cố Tư, “Đúng không? Cô ấy trước đây có như vậy đâu đúng không?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, trước đây bất kể là kiểu đàn ông nào xuất hiện xung quanh cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ mắc cỡ như vậy.”
Mạnh Sướng vò đầu bứt tóc, cười ha hả mấy tiếng, khóe mắt có chút không tự chủ được nhìn về phía Trì Uyên.
Trì Uyên cái gì cũng không biết còn nhếch miệng cười theo.
Mạnh Sướng âm thầm thở ra một hơi. Thật tốt, như vậy là tốt nhất.
Trêu chọc Mạnh Sướng xong, Chương Tự Chi lại bắt đầu nói lảm nhảm không dứt.
Chủ đề trò chuyện của anh ta đương nhiên không thể tách rời khỏi nhà họ Ninh rồi.
Anh ta nói sự việc của Ninh Tương xem như đã đưa ra kết luận. Ninh Tương đã bị kiện vì tội cố ý gây thương tích.
Mặc dù người phụ nữ kia đã được xuất viện nhưng lúc trước có làm giám định thương tật.
Trong trường hợp này, Ninh Tương dù sao cũng phải ngồi tù vài tháng.
Trì Uyên bật cười, “Lúc đó Ninh Tương chủ yếu là nhìn thấy tôi nên có chút không kiềm chế được.”
Chương Tự Chi giơ ngón tay cái lên cho Trì Uyên.
Nói xong chuyện về nhà họ Ninh, thuận tiện anh ta nói luôn chuyện về Ninh Tôn.
Cố Tư gần đây không thể xem Ninh Tôn thi đấu được. Mấy ngày nay trạng thái của cô không được tốt lắm, hơn nữa cảm giác của cô đối với Ninh Tôn cũng có chút phức tạp, cho nên cô cũng không theo dõi chương trình kia của anh ta nữa.
Chương Tự Chi nói tuần sau sẽ bắt đầu vòng đấu loại. Trên thực tế, thứ hạng của loại chương trình này hầu như đã được quyết định nội bộ rồi.
Những thí sinh bị loại gần như đã được sắp xếp trước. Nhưng muốn xem thứ tự họ bị loại sớm hay muộn thì còn tùy thuộc vào phản ứng của khán giả trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Chương Tự Chi không biết những rối rắm giữa Cố Tư, Trì Uyên và Ninh Tôn, hoặc là có biết một chút, nhưng anh ta không nghĩ nó phức tạp như vậy.
Anh ta nghĩ về mọi việc luôn theo chiều hướng đơn giản.
Chương Tự Chi nói có gọi điện nói chuyện qua với Ninh Tôn. Hình như tâm trạng Ninh Tôn không được tốt cho lắm, không biết có phải do thi đấu gây ra quá nhiều áp lực hay không.
Cố Tư không nói chuyện, Trì Uyên cũng mím môi.
Chương Tự Chi hoàn toàn không nhìn ra cái gì, vẫn tự nói một mình: “Ninh Tôn ấy à, cậu ấy luôn luôn rất vững vàng. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Lúc nói chuyện điện thoại với tôi cảm xúc rất suy sút, cậu ấy còn nói muốn nhanh chóng kết thúc thi đấu.”
Tiểu Lâm cũng đã xem chương trình tuyển chọn âm nhạc mà Ninh Tôn tham gia, vì vậy liền xen một câu, “Nhưng tôi thấy chương trình hẳn là cũng sắp kết thúc. Chương trình thực hiện rất tốt, không dây dưa lề mề, tiết tấu cũng rất nhanh.”
Chương Tự Chi rất vui khi nghe Tiểu Lâm nói như vậy, “Đúng vậy. Chương trình này tuyển chọn thí sinh coi trọng chất lượng hơn số lượng, cũng vừa khéo phù hợp với thị hiếu người xem.”
Tiểu Lâm tiếp tục nói, anh ta đã xem màn biểu diễn của Ninh Tôn rồi, cảm thấy hát rất tự nhiên, nói Ninh Tôn cũng rất nổi tiếng.
Chương Tự Chi dĩ nhiên rất vui khi nghe thấy ai đó khen ngợi Ninh Tôn, vì vậy anh ta lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiểu Lâm.
Cố Tư vẫn luôn cười nhẹ, thật ra cô cũng hy vọng Ninh Tôn sẽ đạt được thành tích tốt. Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn nhìn thấy Ninh Tôn thành công.
Trì Uyên nhìn Cố Tư một lúc. Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh thản nhiên anh cũng thu hồi suy nghĩ của mình lại.
Đã đến lúc này rồi, anh còn để tâm nhiều như vậy làm cái gì. Dù sao thì người này cũng không thể nào mà đã có đứa nhỏ trong bụng rồi còn có thể chạy được đúng không?
Chờ dọn món lên, mọi người ăn uống no say, cũng cho qua chủ đề hồi nãy.
Trì Uyên nghĩ đến đứa con trong bụng Cố Tư, anh lập tức cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Anh còn gọi rượu và nói tệ lắm thì gọi người lái xe thay tới là được mà.
Cố Tư cau mày, “Sao anh không rủ Tử Thư qua ăn cùng vậy?”
Trì Uyên mỉm cười, “Gần đây cậu ấy đang hẹn hò, không có thời gian quan tâm đến chúng ta đâu. Chúng ta cũng đừng làm phiền người khác.”
Cố Tư biết hình như Tử Thư có để ý đến một cô gái, đang trong quá trình làm quen. Nhưng là cô cũng không có thời gian để hỏi kết quả ra sao.
Kỳ thật Tử Thư cũng là một người đáng tin cậy. Mặc dù bình thường anh ta hay cười cười nói nói nhưng anh ta khá là có ý chí vươn lên và tinh thần trách nhiệm.
Chương Tự Chi không quan tâm đến thời gian và địa điểm, vui vẻ thì cứ uống rượu. Mà uống say rồi, anh ta tự rót cho chính mình luôn.
Đồng thời, anh ta còn muốn rót một ly cho Cố Tư, nhưng Phương Tố đã lên tiếng trước, “Cô ấy không thể uống rượu. Sức khỏe không tốt lắm, trong thời gian này không thể uống.”
Chương Tự Chi dừng lại một chút, sau đó nhìn Cố Tư, giống như anh ta mới vừa nhớ ra chuyện gì “Đúng vậy, đúng vậy. Dạ dày cô không tốt. Rượu vẫn là có thể không uống thì nên hạn chế hết cỡ.”
Phương Tố tấm tắc mấy tiếng, “Thật là nhát gan.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh trợn tròn mắt, phản ứng của Phương Tố thật sự rất đáng kinh ngạc.
Bà ta dường như có tình người hơn và đỡ xấu tính hơn so với lúc trước nhìn thấy.
Thật là làm cho người khác không thể tưởng tượng được.
Phương Tố cũng không nhìn Chương Tự Chi, chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Uyên. Đây là con trai bà ta, nhưng bà ta vẫn thực ghét bỏ anh.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thái độ của Trì Uyên lúc này có chút giống với Trì Chúc. Trì Chúc trước đây cũng là kiểu như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.