Chương 225: Trên cổ
Thị Từ
27/06/2021
Sau khi Cố Tư nói xong liền tiến về phía Trì Uyên, “Đúng không, bây giờ Trì Uyên của chúng ta đi làm về, có thể nghĩ ngơi thêm một chút nữa, thật là tốt bao nhiêu.”
Cô dường như không để ý đến biểu hiện của người khác, tự nói: “Cho nên làm gì thì làm có khó chịu thì cũng đừng đi mấy buổi xã giao nữa.”
Trì Uyên cúi đầu nhìn Cố Tư, vểnh miệng.
Nụ cười này trông thật là lừa dối quá.
Nhưng Cố Tư không quan tâm, cô không quan tâm những người này nghĩ gì, chỉ cần mấy cảnh này làm bọn họ không vui là được.
Trì Uyên chần chờ, sau đó kéo tay Cố Tư qua, cầm chiếc nhẫn trên ngón tay cô rồi xoay người lại.
Chiếc nhẫn này, nhìn thế nào cũng khó chịu.
Trì Uyên không nhẹ cũng không nặng ừ một tiếng, xem như đang có cùng quan điểm với Cố Tư.
Cố Tư vừa nghe đã bật cười, trong lòng còn vui hơn trước.
Trì Uyên nhìn lướt qua cô, đằng sau khuôn mặt tươi cười này là loại cảm xúc gì, Trì Uyên dường như rất rõ ràng.
Cô gái này càng ngày càng không muốn chịu thua kém ai, bất chấp thân phận của người đối diện.
Ông cụ Tùy nhà họ Tùy bưng chén trà, nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Trì Chúc cũng là một người giỏi giang, làm sao không nhận ra được bầu không khí có gì đó không ổn.
Thế là kéo lấy ông Tùy, nói chuyện về kinh tế thị trường hiện nay.
Trên thị trường ngày nay, ngày càng có nhiều công ty nhỏ xuất hiện, nhưng thị trường thực sự đã sắp tiến đến trạng thái bão hòa.
Điều chúng ta đang xem xét bây giờ là công ty nào có thể trụ lâu.
Ông Tùy gật đầu, “Đúng vậy, hi vọng chúng ta hợp tác với nhau, sau này có thể thuận lợi cùng nhau.”
Trì Chúc gật đầu, “Đúng vậy, tôi hy vọng sự hợp tác sau này của chúng ta sẽ suôn sẻ và có lãi.”
Tùy Mị im lặng, cầm chén trà mắ không nhìn Trì Uyên và Cố Tư.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào ấm trà trên bàn.
Cố Tư cười thầm, như thế này mới đúng, cuối cùng Tùy Mị cũng nhìn đã rõ tình thế.
Cô ta đang ở đâu, Tùy Mị nên thành thật.
Đợi người phục vụ dọn đồ ăn, những người đàn ông bắt đầu nâng ly cạn chén.
Cố Tư không đói, Trì Uyên gọi cho cô một ly nước trái cây, cô không ăn nhiều, nhưng nước trái cây cũng chẳng có ai uống cùng, vậy là mình cô uống hết.
Uống hết một ly to, bụng cô cảm thấy chịu không được.
Cố Tư đợi một chút, rồi thừa dịp không ai chú ý mau chạy ra ngoài.
Ra ngoài quẹo trái, chỉ vài bước chân là phòng vệ sinh.
Hiện trong phòng vệ sinh không có người nào, giữa trưa, khách sạn cao cấp này cũng không có nhiều người.
Sau khi Cố Tư ra khỏi toilet, thì nhìn thấy Tùy Mị đang đứng bên bồn rửa tay.
Cô ấy đang rửa tay, sau đó bắt đầu trang điểm.
Cố Tư cũng không có tránh, chậm rãi rửa tay, nhẹ nhàng nói: “Thế nào, có phải không thích ứng được với mấy chuyện này sao, cho nên mới nói làm tiểu thư khuê phòng thật tốt tại sao phải đổi sang làm nữ doanh nhân mạnh mẽ làm gì, thật không dễ dàng mà.”
Tùy Mị đang bôi kem nền, cúi người về phía trước, đến gần gương, nghe thấy lời Cố Tư nói, liền nhìn Cố Tư trong gương.
Cố Tư nhếch khóe miệng, rũ mắt xuống, chậm rãi rửa tay.
Tùy Mị suy nghĩ một chút rồi nhếch mép cười, “Dù có chuyện gì không như ý muốn, thì cũng là việc của tôi.”
Không biết cô ta đang nói về công ty của nhà họ Tùy hay Trì Uyên.
Cố Tư gật đầu, “Có một số chuyện, không phải cứ mở miệng là có được, không phải cô còn một đứa em trai sao? Còn cô là ai? Thực sự thì trong lòng cô tự hiểu rõ, công ty sẽ không là của cô, Trì Uyên thì càng không.”
Cố Tư rửa sạch tay, soi gương rồi sửa lại một phần tóc.
Vén một vài sợi tóc, những thứ trên cổ liền lộ ra.
Tùy Mị dừng lại đột ngột.
Cô quay đầu nhìn Cố Tư, nói chính xác là ở cổ Cố Tư.
Dấu vết thực sự không quá rõ, không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cũng hằn lên trên cổ đến sau tai đều có.
Cố Tư cũng biết Tùy Mị đã nhìn thấy, cô khẽ nâng đứng cổ áo lên, nghiêng đầu nhìn Tùy Mị bĩu môi một cái, cứ như vết hằn trên cổ là thứ bất đắc dĩ mà có.
Tùy Mị đứng đó không nhúc nhích, cứ đứng nhìn gương xem Cố Tư đến khi cô đi ra ngoài.
Cô ta đã mất kiểm soát một lúc lâu, cuối cùng lại cầm phấn nền trong tay đổ vào bồn rửa tay.
Cố Tư ngâm nga khẽ hát rồi trở về phòng riêng.
Ông cụ Tùy là người đầu tiên nhìn qua.
Chờ Cố Tư đi vào, ông mới nhìn về phía sau Cố Tư.
Cố Tư tự nhiên biết ông già đang tìm cái gì, cô lên tiếng trước, “Cô Tùy đang ở phòng vệ sinh, nói là đang khó chịu một chút.”
Ông Tùy nhanh chóng đứng lên, “Khó chịu sao?”
Cố Tư nói, “Có thể là do có nhiều khói quá, tôi nghĩ cô ấy ở phòng vệ sinh đứng cho thông thoáng một chút, sắc mặt cô ấy khá khó coi.”
Khói?
Trong phòng đúng là có những người đang hút thuốc.
Tuy nhiên, việc ai đó hút thuốc trong những dịp xã giao như thế này là điều không thể tránh khỏi.
Nếu nói là không thể chịu được chuyện này…
Trì Chúc nhíu mày.
Ông Tùy đương nhiên không tin lời Cố Tư, nhưng Tùy Mị không thoải mái, cũng có thể là thật.
Nhìn Trì Uyên và Cố Tư cứ nghiêng nghiêng dính dính vào nhau, khó trách không khỏi khó chịu.
Ông đứng dậy, “Ba, con qua xem một chút.”
Ông cụ Tùy vội vàng gật đầu, “Đi, đi.”
Ông Tùy đi ra ngoài, Cố Tư ngồi dựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười.
Trì Uyên không quan tâm lắm, buổi sáng chưa ăn, đêm qua còn mất nhiều sức, bây giờ cũng chỉ nghĩ đến việc ăn no đã rồi nói gì thì nói.
Ông Tùy đi một hồi lâu mới trở về, Tùy Mị cũng đi theo sau ông.
Vẻ mặt hai người không có điểm nào không đúng.
Tùy Mị bước vào, rồi xin lỗi với mọi người nói, mới rồi là ăn phải một vài thứ lạ nên dạ dày khó chịu, cho nên mới về chậm.
Cho nên mọi người cứ ăn tự nhiên, không cần để ý đến cô.
Cô còn cố ý nói chuyện với Trì Chúc, nói rằng bây giờ cô khỏe rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng Trì Chúc hẳn là không thể hút hết điếu thuốc đằng trên tay.
Ông nghĩ nghĩ chắc về sau bữa ăn mà có Tùy Mị, Trì Chúc muốn hút thuốc, thì cần phải xem xét.
Cố Tư muốn cười.
Trong nháy mắt, cảm thấy thật thỏa mãn.
Cũng vì cái tình huống nhỏ này mà bữa ăn nhanh chóng kết thúc sau đó.
Một nhóm người bước ra từ nhà hàng.
Trì Uyên và Cố Tư cào một chiếc xe, Trì Chúc cũng vào xe của mình.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước đi xã giao với nhà họ Tùy, sau đó lại về phòng của Tự Chi, cô có nhớ lúc ấy cô với Ninh Tôn nói gì không?”
Cố Tư nhíu mày, đột nhiên không biết Trì Uyên đang muốn nói câu gì. Trì Uyên không ngờ cô không hiểu, cứ ra lệnh cho tài xế lái xe.
Xe đi được nửa đường, Cố Tư đột nhiên hiểu ra.
Khi trở lại phòng riêng của Chương Tự Chi, Ninh Tôn nói rất kỳ lạ, tại sao bọn họ lại kết thúc sớm như vậy.
Cô nhớ tới lúc đó nói: “Đúng vậy, có Chương Gia Tiểu gia ra tay, không gây chuyện, thì bữa tiệc không kết thúc.”
Vậy là Trì Uyên đang nói về cô.
Chỉ cần cô ra tay, cô không gây chuyện thì sẽ không kết thúc bữa ăn?
Ôi trời, lời nói này…
Thật là đúng.
Cố Tư cảm thấy rất chuẩn xác.
Mà thật ra cô cũng tùy đối phương là người thế nào, nếu như đối phương không phải người nhà họ Tùy, hay là không phải bà Trì.
Cô chắc chắn sẽ cư xử đúng mực, lịch sự.
Ai làm bảo cái bữa ăn vừa rồi, có người làm cô không thích chứ.
Cô tự nhiên cứ thế mà gây chuyện thôi.
Cố Tư khịt mũi, vậy mà Trì Uyên đã nhìn ra được.
Cũng đúng, anh từ trước đến giờ vẫn rất nhạy bén.
Làm sao có thể nhìn không ra sự bài xích của cô với Tùy Mị.
Nhưng cho dù có nhận ra, anh cũng không giữ khoảng cách với Tùy Mị.
Cái tên đàn ông chó chết.
Cô dường như không để ý đến biểu hiện của người khác, tự nói: “Cho nên làm gì thì làm có khó chịu thì cũng đừng đi mấy buổi xã giao nữa.”
Trì Uyên cúi đầu nhìn Cố Tư, vểnh miệng.
Nụ cười này trông thật là lừa dối quá.
Nhưng Cố Tư không quan tâm, cô không quan tâm những người này nghĩ gì, chỉ cần mấy cảnh này làm bọn họ không vui là được.
Trì Uyên chần chờ, sau đó kéo tay Cố Tư qua, cầm chiếc nhẫn trên ngón tay cô rồi xoay người lại.
Chiếc nhẫn này, nhìn thế nào cũng khó chịu.
Trì Uyên không nhẹ cũng không nặng ừ một tiếng, xem như đang có cùng quan điểm với Cố Tư.
Cố Tư vừa nghe đã bật cười, trong lòng còn vui hơn trước.
Trì Uyên nhìn lướt qua cô, đằng sau khuôn mặt tươi cười này là loại cảm xúc gì, Trì Uyên dường như rất rõ ràng.
Cô gái này càng ngày càng không muốn chịu thua kém ai, bất chấp thân phận của người đối diện.
Ông cụ Tùy nhà họ Tùy bưng chén trà, nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Trì Chúc cũng là một người giỏi giang, làm sao không nhận ra được bầu không khí có gì đó không ổn.
Thế là kéo lấy ông Tùy, nói chuyện về kinh tế thị trường hiện nay.
Trên thị trường ngày nay, ngày càng có nhiều công ty nhỏ xuất hiện, nhưng thị trường thực sự đã sắp tiến đến trạng thái bão hòa.
Điều chúng ta đang xem xét bây giờ là công ty nào có thể trụ lâu.
Ông Tùy gật đầu, “Đúng vậy, hi vọng chúng ta hợp tác với nhau, sau này có thể thuận lợi cùng nhau.”
Trì Chúc gật đầu, “Đúng vậy, tôi hy vọng sự hợp tác sau này của chúng ta sẽ suôn sẻ và có lãi.”
Tùy Mị im lặng, cầm chén trà mắ không nhìn Trì Uyên và Cố Tư.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào ấm trà trên bàn.
Cố Tư cười thầm, như thế này mới đúng, cuối cùng Tùy Mị cũng nhìn đã rõ tình thế.
Cô ta đang ở đâu, Tùy Mị nên thành thật.
Đợi người phục vụ dọn đồ ăn, những người đàn ông bắt đầu nâng ly cạn chén.
Cố Tư không đói, Trì Uyên gọi cho cô một ly nước trái cây, cô không ăn nhiều, nhưng nước trái cây cũng chẳng có ai uống cùng, vậy là mình cô uống hết.
Uống hết một ly to, bụng cô cảm thấy chịu không được.
Cố Tư đợi một chút, rồi thừa dịp không ai chú ý mau chạy ra ngoài.
Ra ngoài quẹo trái, chỉ vài bước chân là phòng vệ sinh.
Hiện trong phòng vệ sinh không có người nào, giữa trưa, khách sạn cao cấp này cũng không có nhiều người.
Sau khi Cố Tư ra khỏi toilet, thì nhìn thấy Tùy Mị đang đứng bên bồn rửa tay.
Cô ấy đang rửa tay, sau đó bắt đầu trang điểm.
Cố Tư cũng không có tránh, chậm rãi rửa tay, nhẹ nhàng nói: “Thế nào, có phải không thích ứng được với mấy chuyện này sao, cho nên mới nói làm tiểu thư khuê phòng thật tốt tại sao phải đổi sang làm nữ doanh nhân mạnh mẽ làm gì, thật không dễ dàng mà.”
Tùy Mị đang bôi kem nền, cúi người về phía trước, đến gần gương, nghe thấy lời Cố Tư nói, liền nhìn Cố Tư trong gương.
Cố Tư nhếch khóe miệng, rũ mắt xuống, chậm rãi rửa tay.
Tùy Mị suy nghĩ một chút rồi nhếch mép cười, “Dù có chuyện gì không như ý muốn, thì cũng là việc của tôi.”
Không biết cô ta đang nói về công ty của nhà họ Tùy hay Trì Uyên.
Cố Tư gật đầu, “Có một số chuyện, không phải cứ mở miệng là có được, không phải cô còn một đứa em trai sao? Còn cô là ai? Thực sự thì trong lòng cô tự hiểu rõ, công ty sẽ không là của cô, Trì Uyên thì càng không.”
Cố Tư rửa sạch tay, soi gương rồi sửa lại một phần tóc.
Vén một vài sợi tóc, những thứ trên cổ liền lộ ra.
Tùy Mị dừng lại đột ngột.
Cô quay đầu nhìn Cố Tư, nói chính xác là ở cổ Cố Tư.
Dấu vết thực sự không quá rõ, không biết bắt đầu từ đâu, nhưng cũng hằn lên trên cổ đến sau tai đều có.
Cố Tư cũng biết Tùy Mị đã nhìn thấy, cô khẽ nâng đứng cổ áo lên, nghiêng đầu nhìn Tùy Mị bĩu môi một cái, cứ như vết hằn trên cổ là thứ bất đắc dĩ mà có.
Tùy Mị đứng đó không nhúc nhích, cứ đứng nhìn gương xem Cố Tư đến khi cô đi ra ngoài.
Cô ta đã mất kiểm soát một lúc lâu, cuối cùng lại cầm phấn nền trong tay đổ vào bồn rửa tay.
Cố Tư ngâm nga khẽ hát rồi trở về phòng riêng.
Ông cụ Tùy là người đầu tiên nhìn qua.
Chờ Cố Tư đi vào, ông mới nhìn về phía sau Cố Tư.
Cố Tư tự nhiên biết ông già đang tìm cái gì, cô lên tiếng trước, “Cô Tùy đang ở phòng vệ sinh, nói là đang khó chịu một chút.”
Ông Tùy nhanh chóng đứng lên, “Khó chịu sao?”
Cố Tư nói, “Có thể là do có nhiều khói quá, tôi nghĩ cô ấy ở phòng vệ sinh đứng cho thông thoáng một chút, sắc mặt cô ấy khá khó coi.”
Khói?
Trong phòng đúng là có những người đang hút thuốc.
Tuy nhiên, việc ai đó hút thuốc trong những dịp xã giao như thế này là điều không thể tránh khỏi.
Nếu nói là không thể chịu được chuyện này…
Trì Chúc nhíu mày.
Ông Tùy đương nhiên không tin lời Cố Tư, nhưng Tùy Mị không thoải mái, cũng có thể là thật.
Nhìn Trì Uyên và Cố Tư cứ nghiêng nghiêng dính dính vào nhau, khó trách không khỏi khó chịu.
Ông đứng dậy, “Ba, con qua xem một chút.”
Ông cụ Tùy vội vàng gật đầu, “Đi, đi.”
Ông Tùy đi ra ngoài, Cố Tư ngồi dựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười.
Trì Uyên không quan tâm lắm, buổi sáng chưa ăn, đêm qua còn mất nhiều sức, bây giờ cũng chỉ nghĩ đến việc ăn no đã rồi nói gì thì nói.
Ông Tùy đi một hồi lâu mới trở về, Tùy Mị cũng đi theo sau ông.
Vẻ mặt hai người không có điểm nào không đúng.
Tùy Mị bước vào, rồi xin lỗi với mọi người nói, mới rồi là ăn phải một vài thứ lạ nên dạ dày khó chịu, cho nên mới về chậm.
Cho nên mọi người cứ ăn tự nhiên, không cần để ý đến cô.
Cô còn cố ý nói chuyện với Trì Chúc, nói rằng bây giờ cô khỏe rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng Trì Chúc hẳn là không thể hút hết điếu thuốc đằng trên tay.
Ông nghĩ nghĩ chắc về sau bữa ăn mà có Tùy Mị, Trì Chúc muốn hút thuốc, thì cần phải xem xét.
Cố Tư muốn cười.
Trong nháy mắt, cảm thấy thật thỏa mãn.
Cũng vì cái tình huống nhỏ này mà bữa ăn nhanh chóng kết thúc sau đó.
Một nhóm người bước ra từ nhà hàng.
Trì Uyên và Cố Tư cào một chiếc xe, Trì Chúc cũng vào xe của mình.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước đi xã giao với nhà họ Tùy, sau đó lại về phòng của Tự Chi, cô có nhớ lúc ấy cô với Ninh Tôn nói gì không?”
Cố Tư nhíu mày, đột nhiên không biết Trì Uyên đang muốn nói câu gì. Trì Uyên không ngờ cô không hiểu, cứ ra lệnh cho tài xế lái xe.
Xe đi được nửa đường, Cố Tư đột nhiên hiểu ra.
Khi trở lại phòng riêng của Chương Tự Chi, Ninh Tôn nói rất kỳ lạ, tại sao bọn họ lại kết thúc sớm như vậy.
Cô nhớ tới lúc đó nói: “Đúng vậy, có Chương Gia Tiểu gia ra tay, không gây chuyện, thì bữa tiệc không kết thúc.”
Vậy là Trì Uyên đang nói về cô.
Chỉ cần cô ra tay, cô không gây chuyện thì sẽ không kết thúc bữa ăn?
Ôi trời, lời nói này…
Thật là đúng.
Cố Tư cảm thấy rất chuẩn xác.
Mà thật ra cô cũng tùy đối phương là người thế nào, nếu như đối phương không phải người nhà họ Tùy, hay là không phải bà Trì.
Cô chắc chắn sẽ cư xử đúng mực, lịch sự.
Ai làm bảo cái bữa ăn vừa rồi, có người làm cô không thích chứ.
Cô tự nhiên cứ thế mà gây chuyện thôi.
Cố Tư khịt mũi, vậy mà Trì Uyên đã nhìn ra được.
Cũng đúng, anh từ trước đến giờ vẫn rất nhạy bén.
Làm sao có thể nhìn không ra sự bài xích của cô với Tùy Mị.
Nhưng cho dù có nhận ra, anh cũng không giữ khoảng cách với Tùy Mị.
Cái tên đàn ông chó chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.