Chương 1355: Trò cười
Thị Từ
21/10/2023
Dù đã là chạng vạng tối, những vẫn có rất đông người đi lại trên đường.
Tô Mẫn không muốn làm cho hoàn cảnh của mình trở nên quá nhếch nhác, cho nên dù không muốn đối mặt với ba người nhà họ Tôn, cô cũng không biểu hiện tí khó chịu nào.
Đơn giản chỉ là một gương mặt lạnh lùng.
Mẹ Tôn Triển đưa tay qua muốn cầm tay Tô Mẫn, nước mắt rưng rưng, có lẽ là muốn nói với cô một vài lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng Tô Mẫn lại không làm theo ý của bà, cô lùi về phía sau một bước, né tránh, giọng nói cũng có chút lạnh lùng, “Có lời gì muốn nói thì nói thẳng đi, tôi còn đang có rất nhiều việc, không có nhiều thời gian đâu.”
Cô vừa nói những lời này, Mẹ Tôn Triển liền bụm mặt rồi bật khóc.
Có lẽ là người lớn tuổi chảy nước mắt càng dễ dàng chiếm được sự thương hại của người khác, Tô Lương bản thân là người tính tình lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Mẹ Tôn Triển ôm mặt khóc, thì ít nhiều cũng có một chút không thoải mái.
Nhưng dù có khó chịu như thế nào đi nữa, thì ấn tượng của cô đối với gia đình này cũng chả ra sao cả.
Mẹ của Tôn Triển vừa khóc vừa nói: “Mẹ biết rồi, đứa trẻ này, khiến con phải chịu ấm ức rồi, bao nhiêu năm như vậy, ở nhà chúng ta con không được hưởng hạnh phúc, một mực vất vả vì cái nhà này, mẹ cùng với ba nó có thể sống tới ngày hôm nay, may mắn được con chăm sóc, là con trai của mẹ không chịu thua kém, con trai mẹ không hiểu được thế nào là biết ơn”
Tô Mẫn nhìn chằm chằm mẹ Tôn Triển, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều.
Người khác không biết Mẹ Tôn Triển là người có tính tình như thế nào, nhưng Tô Mẫn thì biết rất rõ.
Cô kết hôn với Tôn Triển nhiều năm như vậy, mẹ anh ta hầu như chưa lúc nào nhìn cô với sắc mặt tốt cả.
Tuy rằng mẹ của Tôn Triển không có nói rõ ràng, nhưng thái độ của bà rất rõ ràng, bà cảm thấy nếu không phải là cô, thì Tôn Triển đã có thể tìm được một gia đình có điều kiện tốt hơn.
Bà không chỉ một lần ở trước mặt cô nói bóng nói gió rằng, người nào gia đình nào cưới con dâu có gia cảnh tốt.
Nói đối phương có cha có mẹ làm công việc gì, có thể đem đến sự trợ giúp như thế nào cho gia đình.
Trong tiềm thức của bọn họ chắc hẳn luôn cảm thấy cô không xứng với Tôn Triển.
Nhưng mà tại sao bây giờ thái độ của bọn họ lại biến thành như thế này, chắc là vì trừ cô ra Tôn Triển không thể tìm được người phụ nữ nào khác.
Cũng không phải, còn có một cô nhân tình được anh ta nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhưng mà người kia rõ ràng là còn không bằng cô.
Ông Tôn ở bên cạnh cũng nước mắt rưng rưng, nhưng không nói lời nào, chỉ là đi theo thở dài.
Mẹ Tôn Triển nói liên miên lan man rất nhiều, nói Tôn Triển không phải là một đứa con ngoan, bà nói bà hận không thể đem anh ta đuổi ra khỏi nhà, không nhận anh ta, chỉ nhận một người con dâu là Tô Mẫn.
Sau đó còn nói Tôn Triển xin lỗi Tô Mẫn, cho nên hôm nay cố ý mang anh ta tới đây để nói lời xin lỗi với Tô Mẫn, mặc cho Tô Mẫn đánh chửi sẽ không đánh lại.
Dù sao, tất cả các tấm bài tình cảm đau khổ đều được sử dụng hết.
Nếu tính tình của Tô Mẫn giống như trước đây, thì có lẽ cô sẽ mềm lòng.
Bởi vì ba mẹ cô mất sớm, cuộc sống không có ai để dựa vào, cho nên cô rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng nếu so sánh trong khoảng thời gian này, cô đã có cuộc sống tốt hơn sau khi rời xa Tôn Triển.
Có một vài điều cô đều đã nghĩ thông suốt rồi.
Có đôi khi gia đình cũng không thể mang lại cho một người cảm giác an toàn, cũng không thể là nơi để một người dựa vào.
Ngược lại, có lúc gia đình sẽ trở thành một loại gánh nặng, một loại lực cản.
Đặc biệt là những người tính toán như gia đình Tôn Triển.
Thuyết phục cô quay trở về, đơn giản chính là muốn tiếp tục để cô làm trâu làm ngựa.
Tô Mẫn cũng không phải kẻ ngốc, người khác có thể thấy được loại chuyện này, cô đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.
Hai vợ chồng già vừa khóc nỉ non, khiến Tô Mẫn cảm thấy buồn cười, cô nói, “Lúc tôi cùng con trai của ông bà náo loạn muốn ly hôn, hai người cũng không có thái độ như này.”
Cô giật giật khóe miệng, vẻ mặt giễu cợt, “Khi đó không phải bà nói gia đình bà sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu không có tôi sao? Làm sao bây giờ mọi người lại đã tìm tới cửa rồi? Thật sự khiến tôi không thể lý giải được.”
Bà cụ trên mặt trông có vẻ đã không nén nổi được sự giận dữ nữa, bà đưa tay lên lau mặt.
Nhưng mà giọng bà vẫn rất nhẹ nhàng, nói tiếp, “Mẫn Mẫn à, con đừng có so đo với mẹ làm gì, mẹ già rồi nên hồ đồ, khi đó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền nghĩ là con chê nó không tiến bộ nên mới cùng nó cãi nhau, nếu mẹ mà biết nó ở bên ngoài làm ra nhiều chuyện khốn khiếp như vậy, dù thế nào đi nữa mẹ cũng không nói ra những lời như thế.”
Bà vẫn đưa tay muốn kéo tay Tô Mẫn, nhưng mà Tô Mẫn nhướn mày, vẻ mặt trông không được kiên nhẫn.
Bà cụ thấy vậy, xấu hổ nên rút tay lại.
Bên cạnh, cha của Tôn Triển cũng nói: “Mẫn Mẫn à, trước đây ba mẹ cũng không biết những chuyện này, để cho con chịu ấm ức, bây giờ ba mẹ biết chuyện gì xảy ra rồi, hôm nay ba mẹ cố ý đưa tên tiểu tử đần độn này đến đây để xin lỗi con, ở nhà chúng ta đã mắng nó rồi, nếu con vẫn còn tức giận, thì đánh nó một trận cũng tốt.”
Khóe miệng Tô Mẫn cong cong lắc đầu, giọng điệu cũng rất bình thản, “Tôi đánh anh ta có chuyện gì xảy ra thì sao, hai chúng tôi hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ gì, nói thẳng ra thì là người xa lạ, tôi ra tay đánh một người xa lạ, nếu như các người lừa tôi, vậy tôi coi như thảm rồi.”
Nhìn thấy thái độ của Tô Mẫn như vậy, Tô Lương cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thãi, đối mặt với ba người nhà họ Tôn chưa chắc cô đã thua thiệt.
Vì vậy Tô Lương đem ánh mắt dời đi chỗ khác nhìn về phía bên cạnh.
Cũng có người đi qua đi lại, nhưng không có người nào nhìn tới chỗ này, có lẽ cũng không ai biết ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Hai vợ chồng già cũng hiểu Tô Mẫn, Tô Mẫn tính tình mềm yếu, trước đây bị bọn họ làm khó dễ cũng không nói lời nào.
Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt họ bây giờ, dường như hoàn toàn khác so với trước đây.
Cô không nói năng mạnh mẽ, nhưng thần sắc nghiêm nghị, cả người cũng cư xử rất lạnh lùng.
Từ khuôn mặt có thể nhìn ra, đây không còn là Tô Mẫn mặc cho bọn họ ức hiếp lúc trước.
Bà cụ suy nghĩ một chút, quay người lại kéo Tôn Triển qua, hung hăng vỗ vỗ lưng anh ta, “Con cũng đừng có không nói lời nào như vậy, mọi chuyện đều do con gây ra, con nhanh nói xin lỗi với Mẫn Mẫn, mẹ nói với con, nếu Mẫn Mẫn không tha thứ cho con, thì chúng ta cũng không cần người con trai này nữa.”
Những lời này nghe giống như đang dọa Tôn Triển, nhưng thực chất là đang nói cho Tô Mẫn nghe.
Tôn Triển thành thật chắp tay, cúi đầu nói với Tô Mẫn, “ Mẫn Mẫn,anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ bồi thường gấp đôi cho em, em tha thứ cho anh có được không? Chúng ta đã có bao nhiêu năm tình cảm như thế rồi, làm sao có thể nói cắt đứt là đứt ngay được, trong lòng anh vẫn có em, anh không thể rời bỏ em được.”
Tô Lương ở bên cạnh nhíu mày, quay đầu nhìn sang.
Quả thật Tô Mẫn và Tôn Triển đã có tình cảm nhiều năm, Tô Lương có chút lo lắng sợ rằng chị cô sẽ bị thuyết phục rồi thay đổi ý định.
Gia đình kia chính là một hố lửa, cô không hy vọng Tô Mẫn lại nhảy vào lần nữa.
Cuối cùng, không đợi cô ngăn cản, Tô Mẫn đã lên tiếng, “Tôn Triển, anh nói ra những lời này có cảm thấy mình đang tự vả mặt mình không? Nếu không thì gia đình anh tự tát mình một cái cũng không có vấn đề gì.”
Giọng nói của cô ung dung, “Tôi không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, anh không nhìn ra tôi có ý gì sao, tôi vẫn cho rằng anh là một người cần thể diện, nên cũng chỉ dây dưa một chút trên điện thoại, không nghĩ tới anh bây giờ ngay cả mặt mũi cũng không cần.”
Tôn Triển trước khi đến có lẽ cũng đã xây dựng tâm lý, cho dù bị Tô Mẫn giễu cợt như vậy, nhưng anh ta cũng không biểu lộ ra bất cứ cái gì, thở hổn hển cũng không có.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm anh ta, sau đó còn nói, “Có phải trước đây thái độ của tôi đối với gia đình nhà các người quá tốt, nên khiến các người cảm thấy là tôi dễ bị bắt nạt, để cho các người gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi.”
Bà cụ ở bên cạnh nói: “Mẫn Mẫn, con không thể nói như vậy được, mẹ luôn coi con giống như con gái của mẹ vậy, con nói như vậy mẹ sẽ rất đau lòng.”
Tô Mẫn vừa nghe xong liền bật cười, “Con gái của mình? Bà không thấy ngượng khi nói ra những lời này sao?”
Sau đó cô còn nói, lần này giọng nói đã lớn hơn, “Tôi gả cho con trai các người mấy năm nay, con trai các người có công việc đàng hoàng để nuôi sống gia đình không? Tôi có thai mà bị ép phá thai, anh ta vẫn sống rất tốt, không có một chút áy náy nào, còn ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân, có cả con riêng, các người làm cha mẹ khi đó đã làm gì, giúp anh ta bao che giúp đỡ mẹ con kia, khi thấy không thể lừa dối được nữa liền đem tất cả vấn đề đổ lên người tôi, nói tôi không quản lý được tên chó má này, chính các người đã nói như vậy, đã làm như thế đúng không? Nếu như coi tôi là con gái, thì các người cũng sẽ đối xử như thế sao?”
Vốn dĩ không có ai nhìn tới, nhưng cô lại lớn giọng hét lên như thế, khiến người đi ngang qua cũng phải dừng bước, chậm rãi quan sát.
Mẹ Tôn Triển trên mặt không nén nổi cơn giận, nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng lo lắng nói, “Mẫn Mẫn, chúng ta có lời gì cần nói thì đừng nói ở ngoài đường, con đây là muốn biến chúng ta thành trò cười trước mặt người khác sao?”
Tô Mẫn không muốn làm cho hoàn cảnh của mình trở nên quá nhếch nhác, cho nên dù không muốn đối mặt với ba người nhà họ Tôn, cô cũng không biểu hiện tí khó chịu nào.
Đơn giản chỉ là một gương mặt lạnh lùng.
Mẹ Tôn Triển đưa tay qua muốn cầm tay Tô Mẫn, nước mắt rưng rưng, có lẽ là muốn nói với cô một vài lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng Tô Mẫn lại không làm theo ý của bà, cô lùi về phía sau một bước, né tránh, giọng nói cũng có chút lạnh lùng, “Có lời gì muốn nói thì nói thẳng đi, tôi còn đang có rất nhiều việc, không có nhiều thời gian đâu.”
Cô vừa nói những lời này, Mẹ Tôn Triển liền bụm mặt rồi bật khóc.
Có lẽ là người lớn tuổi chảy nước mắt càng dễ dàng chiếm được sự thương hại của người khác, Tô Lương bản thân là người tính tình lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Mẹ Tôn Triển ôm mặt khóc, thì ít nhiều cũng có một chút không thoải mái.
Nhưng dù có khó chịu như thế nào đi nữa, thì ấn tượng của cô đối với gia đình này cũng chả ra sao cả.
Mẹ của Tôn Triển vừa khóc vừa nói: “Mẹ biết rồi, đứa trẻ này, khiến con phải chịu ấm ức rồi, bao nhiêu năm như vậy, ở nhà chúng ta con không được hưởng hạnh phúc, một mực vất vả vì cái nhà này, mẹ cùng với ba nó có thể sống tới ngày hôm nay, may mắn được con chăm sóc, là con trai của mẹ không chịu thua kém, con trai mẹ không hiểu được thế nào là biết ơn”
Tô Mẫn nhìn chằm chằm mẹ Tôn Triển, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều.
Người khác không biết Mẹ Tôn Triển là người có tính tình như thế nào, nhưng Tô Mẫn thì biết rất rõ.
Cô kết hôn với Tôn Triển nhiều năm như vậy, mẹ anh ta hầu như chưa lúc nào nhìn cô với sắc mặt tốt cả.
Tuy rằng mẹ của Tôn Triển không có nói rõ ràng, nhưng thái độ của bà rất rõ ràng, bà cảm thấy nếu không phải là cô, thì Tôn Triển đã có thể tìm được một gia đình có điều kiện tốt hơn.
Bà không chỉ một lần ở trước mặt cô nói bóng nói gió rằng, người nào gia đình nào cưới con dâu có gia cảnh tốt.
Nói đối phương có cha có mẹ làm công việc gì, có thể đem đến sự trợ giúp như thế nào cho gia đình.
Trong tiềm thức của bọn họ chắc hẳn luôn cảm thấy cô không xứng với Tôn Triển.
Nhưng mà tại sao bây giờ thái độ của bọn họ lại biến thành như thế này, chắc là vì trừ cô ra Tôn Triển không thể tìm được người phụ nữ nào khác.
Cũng không phải, còn có một cô nhân tình được anh ta nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhưng mà người kia rõ ràng là còn không bằng cô.
Ông Tôn ở bên cạnh cũng nước mắt rưng rưng, nhưng không nói lời nào, chỉ là đi theo thở dài.
Mẹ Tôn Triển nói liên miên lan man rất nhiều, nói Tôn Triển không phải là một đứa con ngoan, bà nói bà hận không thể đem anh ta đuổi ra khỏi nhà, không nhận anh ta, chỉ nhận một người con dâu là Tô Mẫn.
Sau đó còn nói Tôn Triển xin lỗi Tô Mẫn, cho nên hôm nay cố ý mang anh ta tới đây để nói lời xin lỗi với Tô Mẫn, mặc cho Tô Mẫn đánh chửi sẽ không đánh lại.
Dù sao, tất cả các tấm bài tình cảm đau khổ đều được sử dụng hết.
Nếu tính tình của Tô Mẫn giống như trước đây, thì có lẽ cô sẽ mềm lòng.
Bởi vì ba mẹ cô mất sớm, cuộc sống không có ai để dựa vào, cho nên cô rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng nếu so sánh trong khoảng thời gian này, cô đã có cuộc sống tốt hơn sau khi rời xa Tôn Triển.
Có một vài điều cô đều đã nghĩ thông suốt rồi.
Có đôi khi gia đình cũng không thể mang lại cho một người cảm giác an toàn, cũng không thể là nơi để một người dựa vào.
Ngược lại, có lúc gia đình sẽ trở thành một loại gánh nặng, một loại lực cản.
Đặc biệt là những người tính toán như gia đình Tôn Triển.
Thuyết phục cô quay trở về, đơn giản chính là muốn tiếp tục để cô làm trâu làm ngựa.
Tô Mẫn cũng không phải kẻ ngốc, người khác có thể thấy được loại chuyện này, cô đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.
Hai vợ chồng già vừa khóc nỉ non, khiến Tô Mẫn cảm thấy buồn cười, cô nói, “Lúc tôi cùng con trai của ông bà náo loạn muốn ly hôn, hai người cũng không có thái độ như này.”
Cô giật giật khóe miệng, vẻ mặt giễu cợt, “Khi đó không phải bà nói gia đình bà sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu không có tôi sao? Làm sao bây giờ mọi người lại đã tìm tới cửa rồi? Thật sự khiến tôi không thể lý giải được.”
Bà cụ trên mặt trông có vẻ đã không nén nổi được sự giận dữ nữa, bà đưa tay lên lau mặt.
Nhưng mà giọng bà vẫn rất nhẹ nhàng, nói tiếp, “Mẫn Mẫn à, con đừng có so đo với mẹ làm gì, mẹ già rồi nên hồ đồ, khi đó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền nghĩ là con chê nó không tiến bộ nên mới cùng nó cãi nhau, nếu mẹ mà biết nó ở bên ngoài làm ra nhiều chuyện khốn khiếp như vậy, dù thế nào đi nữa mẹ cũng không nói ra những lời như thế.”
Bà vẫn đưa tay muốn kéo tay Tô Mẫn, nhưng mà Tô Mẫn nhướn mày, vẻ mặt trông không được kiên nhẫn.
Bà cụ thấy vậy, xấu hổ nên rút tay lại.
Bên cạnh, cha của Tôn Triển cũng nói: “Mẫn Mẫn à, trước đây ba mẹ cũng không biết những chuyện này, để cho con chịu ấm ức, bây giờ ba mẹ biết chuyện gì xảy ra rồi, hôm nay ba mẹ cố ý đưa tên tiểu tử đần độn này đến đây để xin lỗi con, ở nhà chúng ta đã mắng nó rồi, nếu con vẫn còn tức giận, thì đánh nó một trận cũng tốt.”
Khóe miệng Tô Mẫn cong cong lắc đầu, giọng điệu cũng rất bình thản, “Tôi đánh anh ta có chuyện gì xảy ra thì sao, hai chúng tôi hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ gì, nói thẳng ra thì là người xa lạ, tôi ra tay đánh một người xa lạ, nếu như các người lừa tôi, vậy tôi coi như thảm rồi.”
Nhìn thấy thái độ của Tô Mẫn như vậy, Tô Lương cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thãi, đối mặt với ba người nhà họ Tôn chưa chắc cô đã thua thiệt.
Vì vậy Tô Lương đem ánh mắt dời đi chỗ khác nhìn về phía bên cạnh.
Cũng có người đi qua đi lại, nhưng không có người nào nhìn tới chỗ này, có lẽ cũng không ai biết ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Hai vợ chồng già cũng hiểu Tô Mẫn, Tô Mẫn tính tình mềm yếu, trước đây bị bọn họ làm khó dễ cũng không nói lời nào.
Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt họ bây giờ, dường như hoàn toàn khác so với trước đây.
Cô không nói năng mạnh mẽ, nhưng thần sắc nghiêm nghị, cả người cũng cư xử rất lạnh lùng.
Từ khuôn mặt có thể nhìn ra, đây không còn là Tô Mẫn mặc cho bọn họ ức hiếp lúc trước.
Bà cụ suy nghĩ một chút, quay người lại kéo Tôn Triển qua, hung hăng vỗ vỗ lưng anh ta, “Con cũng đừng có không nói lời nào như vậy, mọi chuyện đều do con gây ra, con nhanh nói xin lỗi với Mẫn Mẫn, mẹ nói với con, nếu Mẫn Mẫn không tha thứ cho con, thì chúng ta cũng không cần người con trai này nữa.”
Những lời này nghe giống như đang dọa Tôn Triển, nhưng thực chất là đang nói cho Tô Mẫn nghe.
Tôn Triển thành thật chắp tay, cúi đầu nói với Tô Mẫn, “ Mẫn Mẫn,anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ bồi thường gấp đôi cho em, em tha thứ cho anh có được không? Chúng ta đã có bao nhiêu năm tình cảm như thế rồi, làm sao có thể nói cắt đứt là đứt ngay được, trong lòng anh vẫn có em, anh không thể rời bỏ em được.”
Tô Lương ở bên cạnh nhíu mày, quay đầu nhìn sang.
Quả thật Tô Mẫn và Tôn Triển đã có tình cảm nhiều năm, Tô Lương có chút lo lắng sợ rằng chị cô sẽ bị thuyết phục rồi thay đổi ý định.
Gia đình kia chính là một hố lửa, cô không hy vọng Tô Mẫn lại nhảy vào lần nữa.
Cuối cùng, không đợi cô ngăn cản, Tô Mẫn đã lên tiếng, “Tôn Triển, anh nói ra những lời này có cảm thấy mình đang tự vả mặt mình không? Nếu không thì gia đình anh tự tát mình một cái cũng không có vấn đề gì.”
Giọng nói của cô ung dung, “Tôi không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, anh không nhìn ra tôi có ý gì sao, tôi vẫn cho rằng anh là một người cần thể diện, nên cũng chỉ dây dưa một chút trên điện thoại, không nghĩ tới anh bây giờ ngay cả mặt mũi cũng không cần.”
Tôn Triển trước khi đến có lẽ cũng đã xây dựng tâm lý, cho dù bị Tô Mẫn giễu cợt như vậy, nhưng anh ta cũng không biểu lộ ra bất cứ cái gì, thở hổn hển cũng không có.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm anh ta, sau đó còn nói, “Có phải trước đây thái độ của tôi đối với gia đình nhà các người quá tốt, nên khiến các người cảm thấy là tôi dễ bị bắt nạt, để cho các người gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi.”
Bà cụ ở bên cạnh nói: “Mẫn Mẫn, con không thể nói như vậy được, mẹ luôn coi con giống như con gái của mẹ vậy, con nói như vậy mẹ sẽ rất đau lòng.”
Tô Mẫn vừa nghe xong liền bật cười, “Con gái của mình? Bà không thấy ngượng khi nói ra những lời này sao?”
Sau đó cô còn nói, lần này giọng nói đã lớn hơn, “Tôi gả cho con trai các người mấy năm nay, con trai các người có công việc đàng hoàng để nuôi sống gia đình không? Tôi có thai mà bị ép phá thai, anh ta vẫn sống rất tốt, không có một chút áy náy nào, còn ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân, có cả con riêng, các người làm cha mẹ khi đó đã làm gì, giúp anh ta bao che giúp đỡ mẹ con kia, khi thấy không thể lừa dối được nữa liền đem tất cả vấn đề đổ lên người tôi, nói tôi không quản lý được tên chó má này, chính các người đã nói như vậy, đã làm như thế đúng không? Nếu như coi tôi là con gái, thì các người cũng sẽ đối xử như thế sao?”
Vốn dĩ không có ai nhìn tới, nhưng cô lại lớn giọng hét lên như thế, khiến người đi ngang qua cũng phải dừng bước, chậm rãi quan sát.
Mẹ Tôn Triển trên mặt không nén nổi cơn giận, nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng lo lắng nói, “Mẫn Mẫn, chúng ta có lời gì cần nói thì đừng nói ở ngoài đường, con đây là muốn biến chúng ta thành trò cười trước mặt người khác sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.