Chương 1301: Vẫn Còn Diễn Kịch
Thị Từ
21/10/2023
Trong quá trình ăn cơm, điện thoại Quách Châu cũng reng lên, cuộc điện thoại đầu tiên là của Viên Sơ gọi đến.
Sau khi Quách Châu cầm điện thoại lên, bật màn hình cho Hứa Thanh Du xem trước: “Đoán xem cô ta có thể nói gì với tôi?’
Hứa Thanh Du nhún vai: “Đoán không được, tôi cảm thấy chắc hẳn không đến nỗi lúc này gọi điện thoại đến lấy lòng cô.”
Viên Sơ cũng biết quan hệ giữa cô và Quách Châu tương đối tốt, hôm nay đến cố ý cảnh cáo cô, không có khả năng vừa quay đầu giả vờ làm người tốt với Quách Châu, rõ ràng đây là chuyện rất dễ bị phơi bày.
Quách Châu bĩu môi nói một câu không chắc, sau đó cô ta nghe máy, rồi ấn mở loa lớn.
Người bên cạnh đương nhiên cũng rất biết điều không nói chuyện, nghe âm thanh bên điện thoại.
Viên Sơ nói trước, gọi một tiếng cô Quách, cười haha, điều này khiến cho Hứa Thanh Du nhíu mày lại.
Chỉ nghe câu đầu tiên này của cô ta liền có thể cảm nhận được, sự việc dường như phát triển theo hướng vừa nãy mình mới nói.
Quách Châu “ừ” một tiếng, nghe có vẻ không lạnh không nóng.
Viên Sơ ở bên kia thở dài: “Chiều hôm nay tôi mới biết chuyện phát sinh ở công ty, cũng không biết là thật hay giả, mắt mũi bọn họ truyền nhau, tôi vốn dĩ muốn gọi điện thoại sớm cho cô hỏi thăm, nhưng ở đây thực sự quá bận rộn, vừa mới làm xong, bây giờ mới gọi điện thoại cho cô được, bên chỗ cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Quách Châu ở bên đây điện thoại biểu cảm nghiêm túc, cô ta không tin Viên Sơ cái gì cũng không biết.
Khoảng thời gian Viên Sơ cùng với Tôn Ngọc đi gần nhau bất thường, Tôn ngọc làm sao có thể sẽ không nói cho cô ta biết.
Quách Châu “à” một tiếng: “Cũng không có chuyện gì, không phải chuyện gì lớn.”
Viên Sơ ở bên kia thở dài: “Cô nghe bọn họ nói cũng rất hỗn loạn, nói là cô Tôn cùng với cô cãi nhau chút việc không vui vẻ, có phải là có gì hiểu lầm hay không, con người cô Tôn tất cả mọi người đều biết rõ, người không sai, cô có phải là nghe ai nói gì ở sau lưng hay không, không nên nha.”
Giọng Quách Châu trầm xuống: “Có gì mà không nên, biết người biết mặt không biết lòng, đạo lý này cô Viên cũng không hiểu sao?”
Viên Sơ ngay lập tức cảm nhận được giọng nói Quách Châu không đúng, cô liền thay đổi thái độ nói chuyện của mình ngay, càng ôn hòa thêm: “Đúng vậy, nói là nói như thế, quả thực là không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy chắc hẳn không đến nỗi, cô Tôn ở công ty nhiều năm như vậy, theo lý mà nói, không thể đợi đến lúc này mói giở trò sau lưng.”
Quách Châu không nói gì, Viên Sơ ở bên kia đợi một chút, sau đó lại nói: “Ây, cô ta muốn thật sự là như thế à, quả thực rất khiến cho người khác tổn thương, cũng đủ dọa người, biểu cảm cô ta bình thường ở trước mặt chúng tôi tốt bao nhiêu, hôm nay sau khi tôi biết được bị dọa một trận, cô nói xem tôi không ngờ được.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô ta làm sao không biết xấu hổ mà nói như vậy.
Cô ta cũng không phải là trước một mặt sau lưng một mặt sao, tại sao không biết xấu hổ đi nói Tôn Ngọc, khó trách cô ta không nhìn thấy hình bóng của mình ở trên người Tôn Ngọc.
Quách Châu đợi một chút rồi hỏi: “Còn có chuyện khác không, tôi ở đây không có tâm tình gì, không muốn nói chuyện.”
“Không có không có, tôi chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm, cô cũng đừng để tâm quá, những chuyện như vậy, thực sự ở nơi làm việc mà nói cũng rất bình thường, thư giãn thì chuyện gì cũng tốt hết.”
Cô ta bên kia nói lời thấm thía, nghe có vẻ giống như thật sự lo lắng thay cho Quách Châu.
Quách Châu không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Hoắc Minh ở bên cạnh nhíu mày: “Anh thực sự là không hiểu, con gái các em đều có thể diễn kịch như vậy sao?”
Hứa Thanh Du vừa nghe, nhanh chóng quay đầu ra hiệu với Ninh Tôn: “Không chỉ là con gái, anh hỏi Ninh Tôn xem, anh hỏi anh ấy ở trong giới giải trí nhìn thấy bao nhiêu người đàn ông trước một mặt sau một mặt như vậy.”
Ninh Tôn gật đầu: “Thực sự là thế, đôi lúc biểu hiện trước mặt cười hihi, sau lưng vừa chuyển mặt liền bắt đầu mài dao.”
Hoắc Minh ngậm ngùi: “Vậy có thể là tôi tương đối may mắn, tôi còn chưa gặp qua chuyện như vậy, giống như tôi ở trong công ty nhìn ai không thuận mắt, mọi người đều trực tiếp treo trên mặt, không có tâm tình kia, cũng không có thời gian diễn kịch, hơn nữa tôi cảm thấy cũng không cần thiết, nhìn một người không thuận mắt còn cười với anh ta, làm sao mà cười được.”
Hứa Thanh Du dơ ngón tay cái với Hoắc Mình: “Điều này chứng tỏ ngài Hoắc đây là một người trước sau như một, thực sự trong cuộc sống có rất nhiều người nghĩ không giống với anh, nhắc đến cô Viên vừa nãy mà nói, hôm nay lúc cô ta ở công ty cảnh cáo tôi còn có bộ mặt khác, nếu anh nghe vừa nãy cô ta nói, không biết còn nghĩ cô ta là chị em tốt với cô Quách, thay cô Quách lo lắng suy nghĩ các kiểu, kết quả sau lưng lại là một bộ dạng khác.”
Quách Châu nói: “Tính xấu của Viên Sơ, xấu đến trên mặt, bình thường qua lại nhiều với cô ta một chút thì có thể phát hiện được, tính xấu con người cô ta giấu không được, có thể cũng là không đủ mưu trí, nhưng nếu là Tôn Ngọc cũng là điều tôi không ngờ đến.”
Quách Châu ở trong xã hội lăn lộn trải nghiệm cũng đã mười mấy hai mươi năm rồi, muôn vàng vẻ người cũng nhìn qua không ít, lần đầu tiên vấp ngã trên trên chuyện này.
Nếu bảo cô chọn người có quan hệ không tốt với cô ở trong công ty, cô có thể chọn ra được những người khác, nhưng làm thế nào cũng sẽ không rơi lên người Tôn Ngọc.
Cô trước giờ đặc biệt tin tưởng cô ta, đủ có thể nhìn thấy được tật xấu của Tôn Ngọc, thực sự là ẩn giấu vào trong bản chất.
Chiều hôm nay lúc Quách Châu chuẩn bị thức ăn, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến gương mặt kia của Tôn Ngọc, nhớ lại dáng vẻ hỏi han ân cần trước đây cô ta đối với mình.
Trước đó tác phẩm của Quách Châu cũng bị người ta báo cáo nói là sao chép, lúc đó Tôn Ngọc còn đến an ủi cô, bảo cô đừng để ở trong lòng, nói trong xã hội có rất nhiều loại người, nhìn không ưa người khác xuất sắc.
Hiện tại Quách Châu thực sự hoài nghi những chuyện tiền bạc đó, chính là do Tôn Ngọc làm.
Cô ta với Viên Sơ thật sự là cùng một loại người, bản thân cô ta ở sau lưng làm những chuyện dơ bẩn, sau đó còn thể ở trước mặt mình đầy căm phẫn chỉ trích loại người kia.
Nhưng cô ta rõ ràng chính là loại người đó.
Giống như Viên Sơ vừa nãy tại sao còn không biết xấu hổ nói người khác trước một mặt sau lưng một mặt, cũng không soi gương nhìn thử bản thân là người như thế nào.
Hoặc là cô ta cảm thấy mình quá dễ bị lừa?
Quách châu nghĩ đến những chuyện này liền rất khó chịu, vừa khó chịu tâm tình lý trí của cô liền treo trên mặt.
Hoắc Minh ở bên cạnh sờ vai cô: “Đừng khó chịu, thực sự bây giờ người nên khó chịu chính là bọn họ, bên phía công ty còn chưa đưa ra phương án giải quyết xác định, bọn họ mới nên là người kinh hồn bạt vía, ăn không ngon, ngủ không yên.”
Anh chần chừ một lúc rồi lại nói: “Vừa nãy cô Viên kia gọi điện thoại đến, anh cảm thấy khả năng có một số ý muốn nói lời khách sáo, muốn xem thử em rốt cuộc là có thái độ gì, như vậy em có thể nhìn ra được bọn họ bên kia đa phần là đứng ngồi không yên, nhất là lúc này, chúng ta càng phải bình tĩnh.”
Quách Châu mím môi, “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Minh: “Được, em biết rồi, ăn cơm đi.”
Mấy người nói luyên thuyên một số chuyện khác, qua không được bao lâu thì cuộc điện thoại thứ hai gọi đến.
Lần này chính là Tôn Ngọc trực tiếp gọi điện thoại đến.
Nhưng Quách Châu không nghe máy, cô chỉ là liếc nhìn, sau đó để điện thoại yên lặng.
Hoắc Minh ở bên cạnh nhìn được tên người gọi, anh ta không hỏi, sau đó thu hồi ánh mắt.
Nhưng anh ta không hỏi Quách Châu cũng mở miệng nói trước: “Không muốn nghe cô ta ở trước mặt tôi diễn trò, một Viên Sơ là đã đủ rồi, hơn nữa cô ta ở trước mặt tôi diễn nhiều năm như vậy, tôi nghĩ lại cũng thấy rất phiền phức.”
Cô nói như vậy, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng biết được là ai gọi điện thoại đến.
Hai người cũng không nói gì, loại chuyện này cũng không thể nào nói được, bọn họ cũng nghĩ không rõ, Viên Sơ và Tôn Ngọc rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Sau khi Quách Châu cầm điện thoại lên, bật màn hình cho Hứa Thanh Du xem trước: “Đoán xem cô ta có thể nói gì với tôi?’
Hứa Thanh Du nhún vai: “Đoán không được, tôi cảm thấy chắc hẳn không đến nỗi lúc này gọi điện thoại đến lấy lòng cô.”
Viên Sơ cũng biết quan hệ giữa cô và Quách Châu tương đối tốt, hôm nay đến cố ý cảnh cáo cô, không có khả năng vừa quay đầu giả vờ làm người tốt với Quách Châu, rõ ràng đây là chuyện rất dễ bị phơi bày.
Quách Châu bĩu môi nói một câu không chắc, sau đó cô ta nghe máy, rồi ấn mở loa lớn.
Người bên cạnh đương nhiên cũng rất biết điều không nói chuyện, nghe âm thanh bên điện thoại.
Viên Sơ nói trước, gọi một tiếng cô Quách, cười haha, điều này khiến cho Hứa Thanh Du nhíu mày lại.
Chỉ nghe câu đầu tiên này của cô ta liền có thể cảm nhận được, sự việc dường như phát triển theo hướng vừa nãy mình mới nói.
Quách Châu “ừ” một tiếng, nghe có vẻ không lạnh không nóng.
Viên Sơ ở bên kia thở dài: “Chiều hôm nay tôi mới biết chuyện phát sinh ở công ty, cũng không biết là thật hay giả, mắt mũi bọn họ truyền nhau, tôi vốn dĩ muốn gọi điện thoại sớm cho cô hỏi thăm, nhưng ở đây thực sự quá bận rộn, vừa mới làm xong, bây giờ mới gọi điện thoại cho cô được, bên chỗ cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Quách Châu ở bên đây điện thoại biểu cảm nghiêm túc, cô ta không tin Viên Sơ cái gì cũng không biết.
Khoảng thời gian Viên Sơ cùng với Tôn Ngọc đi gần nhau bất thường, Tôn ngọc làm sao có thể sẽ không nói cho cô ta biết.
Quách Châu “à” một tiếng: “Cũng không có chuyện gì, không phải chuyện gì lớn.”
Viên Sơ ở bên kia thở dài: “Cô nghe bọn họ nói cũng rất hỗn loạn, nói là cô Tôn cùng với cô cãi nhau chút việc không vui vẻ, có phải là có gì hiểu lầm hay không, con người cô Tôn tất cả mọi người đều biết rõ, người không sai, cô có phải là nghe ai nói gì ở sau lưng hay không, không nên nha.”
Giọng Quách Châu trầm xuống: “Có gì mà không nên, biết người biết mặt không biết lòng, đạo lý này cô Viên cũng không hiểu sao?”
Viên Sơ ngay lập tức cảm nhận được giọng nói Quách Châu không đúng, cô liền thay đổi thái độ nói chuyện của mình ngay, càng ôn hòa thêm: “Đúng vậy, nói là nói như thế, quả thực là không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy chắc hẳn không đến nỗi, cô Tôn ở công ty nhiều năm như vậy, theo lý mà nói, không thể đợi đến lúc này mói giở trò sau lưng.”
Quách Châu không nói gì, Viên Sơ ở bên kia đợi một chút, sau đó lại nói: “Ây, cô ta muốn thật sự là như thế à, quả thực rất khiến cho người khác tổn thương, cũng đủ dọa người, biểu cảm cô ta bình thường ở trước mặt chúng tôi tốt bao nhiêu, hôm nay sau khi tôi biết được bị dọa một trận, cô nói xem tôi không ngờ được.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô ta làm sao không biết xấu hổ mà nói như vậy.
Cô ta cũng không phải là trước một mặt sau lưng một mặt sao, tại sao không biết xấu hổ đi nói Tôn Ngọc, khó trách cô ta không nhìn thấy hình bóng của mình ở trên người Tôn Ngọc.
Quách Châu đợi một chút rồi hỏi: “Còn có chuyện khác không, tôi ở đây không có tâm tình gì, không muốn nói chuyện.”
“Không có không có, tôi chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm, cô cũng đừng để tâm quá, những chuyện như vậy, thực sự ở nơi làm việc mà nói cũng rất bình thường, thư giãn thì chuyện gì cũng tốt hết.”
Cô ta bên kia nói lời thấm thía, nghe có vẻ giống như thật sự lo lắng thay cho Quách Châu.
Quách Châu không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Hoắc Minh ở bên cạnh nhíu mày: “Anh thực sự là không hiểu, con gái các em đều có thể diễn kịch như vậy sao?”
Hứa Thanh Du vừa nghe, nhanh chóng quay đầu ra hiệu với Ninh Tôn: “Không chỉ là con gái, anh hỏi Ninh Tôn xem, anh hỏi anh ấy ở trong giới giải trí nhìn thấy bao nhiêu người đàn ông trước một mặt sau một mặt như vậy.”
Ninh Tôn gật đầu: “Thực sự là thế, đôi lúc biểu hiện trước mặt cười hihi, sau lưng vừa chuyển mặt liền bắt đầu mài dao.”
Hoắc Minh ngậm ngùi: “Vậy có thể là tôi tương đối may mắn, tôi còn chưa gặp qua chuyện như vậy, giống như tôi ở trong công ty nhìn ai không thuận mắt, mọi người đều trực tiếp treo trên mặt, không có tâm tình kia, cũng không có thời gian diễn kịch, hơn nữa tôi cảm thấy cũng không cần thiết, nhìn một người không thuận mắt còn cười với anh ta, làm sao mà cười được.”
Hứa Thanh Du dơ ngón tay cái với Hoắc Mình: “Điều này chứng tỏ ngài Hoắc đây là một người trước sau như một, thực sự trong cuộc sống có rất nhiều người nghĩ không giống với anh, nhắc đến cô Viên vừa nãy mà nói, hôm nay lúc cô ta ở công ty cảnh cáo tôi còn có bộ mặt khác, nếu anh nghe vừa nãy cô ta nói, không biết còn nghĩ cô ta là chị em tốt với cô Quách, thay cô Quách lo lắng suy nghĩ các kiểu, kết quả sau lưng lại là một bộ dạng khác.”
Quách Châu nói: “Tính xấu của Viên Sơ, xấu đến trên mặt, bình thường qua lại nhiều với cô ta một chút thì có thể phát hiện được, tính xấu con người cô ta giấu không được, có thể cũng là không đủ mưu trí, nhưng nếu là Tôn Ngọc cũng là điều tôi không ngờ đến.”
Quách Châu ở trong xã hội lăn lộn trải nghiệm cũng đã mười mấy hai mươi năm rồi, muôn vàng vẻ người cũng nhìn qua không ít, lần đầu tiên vấp ngã trên trên chuyện này.
Nếu bảo cô chọn người có quan hệ không tốt với cô ở trong công ty, cô có thể chọn ra được những người khác, nhưng làm thế nào cũng sẽ không rơi lên người Tôn Ngọc.
Cô trước giờ đặc biệt tin tưởng cô ta, đủ có thể nhìn thấy được tật xấu của Tôn Ngọc, thực sự là ẩn giấu vào trong bản chất.
Chiều hôm nay lúc Quách Châu chuẩn bị thức ăn, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến gương mặt kia của Tôn Ngọc, nhớ lại dáng vẻ hỏi han ân cần trước đây cô ta đối với mình.
Trước đó tác phẩm của Quách Châu cũng bị người ta báo cáo nói là sao chép, lúc đó Tôn Ngọc còn đến an ủi cô, bảo cô đừng để ở trong lòng, nói trong xã hội có rất nhiều loại người, nhìn không ưa người khác xuất sắc.
Hiện tại Quách Châu thực sự hoài nghi những chuyện tiền bạc đó, chính là do Tôn Ngọc làm.
Cô ta với Viên Sơ thật sự là cùng một loại người, bản thân cô ta ở sau lưng làm những chuyện dơ bẩn, sau đó còn thể ở trước mặt mình đầy căm phẫn chỉ trích loại người kia.
Nhưng cô ta rõ ràng chính là loại người đó.
Giống như Viên Sơ vừa nãy tại sao còn không biết xấu hổ nói người khác trước một mặt sau lưng một mặt, cũng không soi gương nhìn thử bản thân là người như thế nào.
Hoặc là cô ta cảm thấy mình quá dễ bị lừa?
Quách châu nghĩ đến những chuyện này liền rất khó chịu, vừa khó chịu tâm tình lý trí của cô liền treo trên mặt.
Hoắc Minh ở bên cạnh sờ vai cô: “Đừng khó chịu, thực sự bây giờ người nên khó chịu chính là bọn họ, bên phía công ty còn chưa đưa ra phương án giải quyết xác định, bọn họ mới nên là người kinh hồn bạt vía, ăn không ngon, ngủ không yên.”
Anh chần chừ một lúc rồi lại nói: “Vừa nãy cô Viên kia gọi điện thoại đến, anh cảm thấy khả năng có một số ý muốn nói lời khách sáo, muốn xem thử em rốt cuộc là có thái độ gì, như vậy em có thể nhìn ra được bọn họ bên kia đa phần là đứng ngồi không yên, nhất là lúc này, chúng ta càng phải bình tĩnh.”
Quách Châu mím môi, “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Minh: “Được, em biết rồi, ăn cơm đi.”
Mấy người nói luyên thuyên một số chuyện khác, qua không được bao lâu thì cuộc điện thoại thứ hai gọi đến.
Lần này chính là Tôn Ngọc trực tiếp gọi điện thoại đến.
Nhưng Quách Châu không nghe máy, cô chỉ là liếc nhìn, sau đó để điện thoại yên lặng.
Hoắc Minh ở bên cạnh nhìn được tên người gọi, anh ta không hỏi, sau đó thu hồi ánh mắt.
Nhưng anh ta không hỏi Quách Châu cũng mở miệng nói trước: “Không muốn nghe cô ta ở trước mặt tôi diễn trò, một Viên Sơ là đã đủ rồi, hơn nữa cô ta ở trước mặt tôi diễn nhiều năm như vậy, tôi nghĩ lại cũng thấy rất phiền phức.”
Cô nói như vậy, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng biết được là ai gọi điện thoại đến.
Hai người cũng không nói gì, loại chuyện này cũng không thể nào nói được, bọn họ cũng nghĩ không rõ, Viên Sơ và Tôn Ngọc rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.