Chương 1357: Xông vào nhà dân
Thị Từ
21/10/2023
Sau đó Trì Cảnh đã gửi một tin nhắn trên WeChat, nhắc nhở sau này Tô
Lương phải cẩn thận hơn, nếu như gặp bất kì vấn đề gì đều có thể gọi cho anh.
Tô Lương trả lời rằng đã biết, sau đó nói cảm ơn anh, Trì Cảnh sau khi nhận được tin nhắn cũng không trả lời gì thêm.
Thành thật mà nói, trong lòng Tô Lương rất muốn hỏi tại sao anh lại giúp đỡ cô nhiều như vậy.
Nhưng cô rất ngại mở miệng.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài thoái lui.
Có lẽ Tô Mẫn cũng bị việc này ảnh hưởng, đã đi ngủ từ sớm.
Tô Lương đi tắm rửa sạch sẽ, lúc quay trở lại thì cô ấy cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Cô dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ còn lấy điện thoại ra xem thử xem Trì Cảnh có hồi âm hay không.
Chính bản thân cô cũng không biết liệu rằng mình đang mong chờ cái gì nữa, có lẽ là vì đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm chính mình, thế nên ngay khi có người đối xử tốt với cô một chút, toàn bộ tâm trí của cô sẽ có chút bối rối.
Đêm nay Tô Lương ngủ không yên giấc, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kì quái.
Có lúc cô mơ thấy gia đình mình khi còn nhỏ, tuy rằng điều kiện không quá khá giả, ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt, nhưng cuộc sống lúc ấy thật sự rất bình yên.
Sau đó cô lại mơ thấy Tô Mẫn và Tôn Triển kết hôn.
Trong giấc mơ, cả hai người mỉm cười vô cùng ngọt ngào, không có ai ngờ được rằng chưa được bao lâu thì bọn họ đã như thế này.
Thậm chí cô còn mơ thấy Trì Cảnh, địa điểm vẫn là lễ đường tổ chức hôn lễ của Tô Mẫn và Tôn Triển, thế nhưng lúc này đây, chú rể đã được đổi thành Trì Cảnh.
Bên cạnh Trì Cảnh là một người con gái có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh xắn, trông có vẻ như rất xứng đôi với anh. Khách khứa đến tham gia lễ cưới cực kì nhiều, từng tốp người vây lấy Trì Cảnh, dành ra những lời chúc phúc tuyệt vời nhất cho anh.
Thú thật thì trong lòng cô rất muốn đi đến chúc mừng bọn họ, nhưng cô không sao có thể đi đến bên cạnh Trì Cảnh.
Tô Lương chỉ có thể đứng từ đằng phía xa, lẳng lặng nhìn Trì Cảnh và cô dâu cười nói vui vẻ.
Lúc này đây, trong lòng cô bị nhấn chìm bởi sự đau khổ và chua xót đan xen lẫn nhau.
Trì Cảnh xứng đáng được ở bên một cô gái tốt như vậy mà cũng chỉ có một cô gái tốt như vậy mới xứng với anh.
Cô hoảng loạn trằn trọc trong những giấc mơ ấy cả đêm, đến sáng hôm sau tỉnh lại, toàn thân Tô Lương đều cảm thấy đau nhức.
Sau khi ngồi dậy, cô chậm rãi dựa người vào đầu dường nghỉ ngơi một lát.
Tô Lương rất ít khi nằm mơ, bởi vì hầu như cô đều chìm vào giấc ngủ khi bản thân vô cùng mệt mỏi, không hề mộng mị điều gì đến tận sáng ngày hôm sau.
Có lẽ dạo gần đây cuộc sống của cô quá nhàn nhã, thế nên mới bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kì quặc như thế.
Bây giờ cô có thể nhớ hết những cảnh tượng trong mơ nhưng cô lại không tài nào nhớ được khuôn mặt của cô dâu trong giấc mơ ấy.
Tô Lương ngồi nghỉ rất lâu rồi mới xuống giường đi rửa mặt, Tô Mẫn vẫn chưa tỉnh dậy, thật ra thì bây giờ vẫn còn khá sớm.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Lương thầm suy nghĩ một lát rồi quyết định thay quần áo đi xuống lầu mua bữa sáng.
Mang theo bữa sáng, cô chậm rãi đi bộ về nhà, thi thoảng sẽ bắt gặp được các ông cụ bà cụ xuống lầu đi tập thể dục bữa sáng.
Tô Lương không hề có ấn tượng với bọn họ, nhưng những người đó rất thân thiện, vừa nhìn thấy cô liền chủ động lên tiếng chào hỏi.
Tô Lương cũng gật đầu với bọn họ, “Chào buổi sáng.”
Vốn dĩ tâm trạng của cô còn đang không vui vì giấc mơ tối qua, nhưng sau khi nói chuyện cùng với những người khác, trong lòng thoáng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lúc cô về đến nhà thì Tô Mẫn đã tỉnh dậy, còn rất ngạc nhiên vì chuyện cô không ở nhà.
Tô Lương đặt bữa sáng lên bàn, “Hôm nay chị có định đi đâu không?”
Tô Mẫn vừa mới gội đầu xong, vừa lau tóc vừa đi đến chỗ cô, “Không đi đâu hết, hôm nay không bận việc gì cả, phải đến tối mới có lớp.”
Tô Lương gật đầu, “Ở nhà nhớ cẩn thận một chút, hình như Tôn Triển biết nơi chúng ta ở, em không dám chắc liệu rằng anh ta có đến đây không, nhưng nếu như anh ta tới vậy thì chị tuyệt đối không được mở cửa cho anh ta nhé. Ngày hôm qua chúng ta vừa mới chọc cho anh ta tức muốn hộc máu, em sợ rằng anh ta sẽ không khống chế được hành vi của mình.”
Tô Mẫn hiểu những nỗi lo lắng của Tô Lương, khẽ ừ, “Em cứ yên tâm đi, chị biết bản thân nên làm gì mà.”
Tô Lương nghe cô ấy nói như thế, cũng không dặn dò thêm nữa.
Hai người dùng bữa sáng, sau đó Tô Lương đi làm, cô còn có rất nhiều việc phải làm.
Chỉ là còn chưa kịp làm việc thì tiếng chuông điện thoại của cô đã vang lên.
Tô Lương đang xem hồ sơ, điện thoại của cô được đặt trên bàn, tầm mắt của cô thoáng nhìn qua cái tên hiển thị trên màn hình, trong lòng khá bất ngờ.
Điện thoại là do Tô Mẫn gọi đến.
Tô Lương không khỏi kinh ngạc, cô vừa mới rời nhà chưa được bao lâu, theo lý mà nói thì Tô Mẫn không có chuyện gì để tìm cô cả.
Cô cầm điện thoại lên, bắt máy.
Tô Lương còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của Tô Mẫn vang lên từ đầu dây bên kia, “A Lương, xảy ra chuyện rồi.”
Điều đầu tiên Tô Lương nghĩ đến đó chính là Tôn Triển không nuốt trôi cục tức ngày hôm qua, thế nên hôm nay tìm đến nhà bọn họ, sau đó làm gì đó với Tô Mẫn.
Cô vội đến mức không kịp hỏi, nhanh chóng đứng lên, “Bây giờ chị đang ở đâu? Có đang ở nhà không?”
Tô Mẫn hơi hoảng loạn, Tô Lương nghe được ở đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh ầm ĩ, có vẻ như đó đúng là tiếng chửi bậy của Tôn Triển.
Tô Mẫn bảo rằng cô ấy đang ở nhà, Tô Lương nghe vậy lập tức cúp máy, ngay cả túi xách cũng không kịp mang theo, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Trước tiên cô đi đến văn phòng của Trì Cảnh, báo rằng bản thân muốn xin nghỉ.
Trì Cảnh đang sửa lại dự án hợp tác sắp tới, trông thấy cô hoảng loạn như vậy, lông mày khẽ nhíu lại, “Có chuyện gì vậy?”
Thú thật thì Tô Lương cũng biết tình hình cụ thể như thế nào, cô chỉ nói rằng trong nhà xảy ra chuyện, bây giờ cần phải trở về ngay lập tức.
Trì Cảnh đặt tập tài liệu trong tay xuống, sau đó đứng lên, “Để tôi đưa cô đi.”
Lúc này Tô Lương cũng không khách sáo với anh nữa, đồng ý.
Cả hai người đều cố gắng làm mọi việc thật nhanh, sau đó rời khỏi công ty, lái xe đến nơi Tô Lương ở.
Quả thực Tôn Triển đang ở đây, có điều anh ta không hề xảy ra xung đột với Tô Mẫn.
Tô Lương vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy có rất nhiều người đứng trước cửa nhà mình.
Cô vô cùng lo lắng, nhanh chóng chen vào giữa đám đông.
Nhưng sau khi vào nhà cô lại không khỏi bất ngờ, bởi vì trong nhà không chỉ có Tô Mẫn và Tôn Triển mà còn có một người đàn ông lạ mặt khác.
Trên mặt của Tôn Triển có vết thương, người đàn ông kia cũng bị xây xát nhẹ, chỉ có Tô Mẫn là nhìn vẫn còn khá ổn.
Bảo vệ của khu chung cư cũng đã đến, bây giờ còn đang đứng bên cạnh sô pha xoa eo.
Trong nhà hơi lộn xộn, có thể dễ dàng nhận ra là nơi đây vừa mới diễn ra một trận chiến.
Tô Lương dừng lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Mẫn, “Chị, chị có sao không?”
Trông có vẻ như Tô Mẫn đang rất giận dữ, đến mức tay của cô ấy cũng run run.
Cô ấy không trả lời Tô Lương, chỉ ngồi một bên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tôn Triển.
Trì Cảnh bước vào với khuôn mặt lạnh lùng.
Tôn Triển vừa mới nhìn thấy Trì Cảnh, chân của anh ta không khỏi run rẩy, vẻ mặt lúng túng, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tô Lương đợi một chút, nhìn chằm chằm Tôn Triển, ánh mắt lạnh lùng, “Anh đến đây để làm gì?”
Tôn Triển mím môi không nói lời nào, tầm mắt của Tô Lương lại chuyển sang người đàn ông bên cạnh, cô không biết anh ta là ai cả.
Bảo vệ thấy chủ nhà đã quay lại thế nên nhanh chóng mở miệng hỏi Tô Lương xem cô có quen Tôn Triển hay không.
Cô còn chưa kịp trả lời, Tôn Triển đã lên tướng, “Tôi nói hết những gì cần nói, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, anh có thể đi được rồi, tự chúng tôi giải quyết được.”
Giọng điệu khi nói chuyện của anh ta còn xem như thân thiện, chẳng qua Tô Mẫn không nhịn nổi nữa, trực tiếp quát lại anh ta, “Ai nói chuyện nhà với anh, tôi nói cho anh biết, anh bớt có được đằng chân lại lân đằng đầu đi, anh cho rằng tôi không dám làm gì anh sao?”
Dứt lời, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi nói cho anh biết tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi nhất định sẽ tống anh vào tù, cái đồ vô liêm sỉ.”
Tính tình của Tô Mẫn vẫn luôn vô cùng dịu dàng, hiếm khi tức giận như vậy.
Vốn dĩ Tô Lương còn cho rằng Tô Mẫn bị thương, trên đường về nhà cực kỳ nóng ruột, bây giờ nhìn thấy cô ấy lành lặn, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Cô thì thầm hỏi nhỏ Tô Mẫn, “Anh ta là ai vậy?”
Tô Mẫn mím môi, im lặng một lát rồi mới trả lời, “Đó là bạn của chị, nếu như không phải hôm nay cậu ấy có mặt ở đây, vậy thì nhất định tên khốn Tôn Triển sẽ ra tay với chị mất.”
Tô Lương ồ một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp, “Chị gọi cảnh sát thật à?”
Tô Mẫn giận đến mức cả người run rẩy, “Đúng vậy.”
Sau đó cô ấy nhìn Tôn Triển, nói từng chữ vô cùng rõ ràng rành mạch, “Tôi và anh ta không phải người nhà, bây giờ anh ta đang xông vào nhà dân, còn ra tay đánh người, tôi không tin rằng pháp luật không thể trừng trị được anh ta.”
Tô Lương trả lời rằng đã biết, sau đó nói cảm ơn anh, Trì Cảnh sau khi nhận được tin nhắn cũng không trả lời gì thêm.
Thành thật mà nói, trong lòng Tô Lương rất muốn hỏi tại sao anh lại giúp đỡ cô nhiều như vậy.
Nhưng cô rất ngại mở miệng.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài thoái lui.
Có lẽ Tô Mẫn cũng bị việc này ảnh hưởng, đã đi ngủ từ sớm.
Tô Lương đi tắm rửa sạch sẽ, lúc quay trở lại thì cô ấy cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Cô dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ còn lấy điện thoại ra xem thử xem Trì Cảnh có hồi âm hay không.
Chính bản thân cô cũng không biết liệu rằng mình đang mong chờ cái gì nữa, có lẽ là vì đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm chính mình, thế nên ngay khi có người đối xử tốt với cô một chút, toàn bộ tâm trí của cô sẽ có chút bối rối.
Đêm nay Tô Lương ngủ không yên giấc, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kì quái.
Có lúc cô mơ thấy gia đình mình khi còn nhỏ, tuy rằng điều kiện không quá khá giả, ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt, nhưng cuộc sống lúc ấy thật sự rất bình yên.
Sau đó cô lại mơ thấy Tô Mẫn và Tôn Triển kết hôn.
Trong giấc mơ, cả hai người mỉm cười vô cùng ngọt ngào, không có ai ngờ được rằng chưa được bao lâu thì bọn họ đã như thế này.
Thậm chí cô còn mơ thấy Trì Cảnh, địa điểm vẫn là lễ đường tổ chức hôn lễ của Tô Mẫn và Tôn Triển, thế nhưng lúc này đây, chú rể đã được đổi thành Trì Cảnh.
Bên cạnh Trì Cảnh là một người con gái có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh xắn, trông có vẻ như rất xứng đôi với anh. Khách khứa đến tham gia lễ cưới cực kì nhiều, từng tốp người vây lấy Trì Cảnh, dành ra những lời chúc phúc tuyệt vời nhất cho anh.
Thú thật thì trong lòng cô rất muốn đi đến chúc mừng bọn họ, nhưng cô không sao có thể đi đến bên cạnh Trì Cảnh.
Tô Lương chỉ có thể đứng từ đằng phía xa, lẳng lặng nhìn Trì Cảnh và cô dâu cười nói vui vẻ.
Lúc này đây, trong lòng cô bị nhấn chìm bởi sự đau khổ và chua xót đan xen lẫn nhau.
Trì Cảnh xứng đáng được ở bên một cô gái tốt như vậy mà cũng chỉ có một cô gái tốt như vậy mới xứng với anh.
Cô hoảng loạn trằn trọc trong những giấc mơ ấy cả đêm, đến sáng hôm sau tỉnh lại, toàn thân Tô Lương đều cảm thấy đau nhức.
Sau khi ngồi dậy, cô chậm rãi dựa người vào đầu dường nghỉ ngơi một lát.
Tô Lương rất ít khi nằm mơ, bởi vì hầu như cô đều chìm vào giấc ngủ khi bản thân vô cùng mệt mỏi, không hề mộng mị điều gì đến tận sáng ngày hôm sau.
Có lẽ dạo gần đây cuộc sống của cô quá nhàn nhã, thế nên mới bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kì quặc như thế.
Bây giờ cô có thể nhớ hết những cảnh tượng trong mơ nhưng cô lại không tài nào nhớ được khuôn mặt của cô dâu trong giấc mơ ấy.
Tô Lương ngồi nghỉ rất lâu rồi mới xuống giường đi rửa mặt, Tô Mẫn vẫn chưa tỉnh dậy, thật ra thì bây giờ vẫn còn khá sớm.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Lương thầm suy nghĩ một lát rồi quyết định thay quần áo đi xuống lầu mua bữa sáng.
Mang theo bữa sáng, cô chậm rãi đi bộ về nhà, thi thoảng sẽ bắt gặp được các ông cụ bà cụ xuống lầu đi tập thể dục bữa sáng.
Tô Lương không hề có ấn tượng với bọn họ, nhưng những người đó rất thân thiện, vừa nhìn thấy cô liền chủ động lên tiếng chào hỏi.
Tô Lương cũng gật đầu với bọn họ, “Chào buổi sáng.”
Vốn dĩ tâm trạng của cô còn đang không vui vì giấc mơ tối qua, nhưng sau khi nói chuyện cùng với những người khác, trong lòng thoáng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lúc cô về đến nhà thì Tô Mẫn đã tỉnh dậy, còn rất ngạc nhiên vì chuyện cô không ở nhà.
Tô Lương đặt bữa sáng lên bàn, “Hôm nay chị có định đi đâu không?”
Tô Mẫn vừa mới gội đầu xong, vừa lau tóc vừa đi đến chỗ cô, “Không đi đâu hết, hôm nay không bận việc gì cả, phải đến tối mới có lớp.”
Tô Lương gật đầu, “Ở nhà nhớ cẩn thận một chút, hình như Tôn Triển biết nơi chúng ta ở, em không dám chắc liệu rằng anh ta có đến đây không, nhưng nếu như anh ta tới vậy thì chị tuyệt đối không được mở cửa cho anh ta nhé. Ngày hôm qua chúng ta vừa mới chọc cho anh ta tức muốn hộc máu, em sợ rằng anh ta sẽ không khống chế được hành vi của mình.”
Tô Mẫn hiểu những nỗi lo lắng của Tô Lương, khẽ ừ, “Em cứ yên tâm đi, chị biết bản thân nên làm gì mà.”
Tô Lương nghe cô ấy nói như thế, cũng không dặn dò thêm nữa.
Hai người dùng bữa sáng, sau đó Tô Lương đi làm, cô còn có rất nhiều việc phải làm.
Chỉ là còn chưa kịp làm việc thì tiếng chuông điện thoại của cô đã vang lên.
Tô Lương đang xem hồ sơ, điện thoại của cô được đặt trên bàn, tầm mắt của cô thoáng nhìn qua cái tên hiển thị trên màn hình, trong lòng khá bất ngờ.
Điện thoại là do Tô Mẫn gọi đến.
Tô Lương không khỏi kinh ngạc, cô vừa mới rời nhà chưa được bao lâu, theo lý mà nói thì Tô Mẫn không có chuyện gì để tìm cô cả.
Cô cầm điện thoại lên, bắt máy.
Tô Lương còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của Tô Mẫn vang lên từ đầu dây bên kia, “A Lương, xảy ra chuyện rồi.”
Điều đầu tiên Tô Lương nghĩ đến đó chính là Tôn Triển không nuốt trôi cục tức ngày hôm qua, thế nên hôm nay tìm đến nhà bọn họ, sau đó làm gì đó với Tô Mẫn.
Cô vội đến mức không kịp hỏi, nhanh chóng đứng lên, “Bây giờ chị đang ở đâu? Có đang ở nhà không?”
Tô Mẫn hơi hoảng loạn, Tô Lương nghe được ở đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh ầm ĩ, có vẻ như đó đúng là tiếng chửi bậy của Tôn Triển.
Tô Mẫn bảo rằng cô ấy đang ở nhà, Tô Lương nghe vậy lập tức cúp máy, ngay cả túi xách cũng không kịp mang theo, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Trước tiên cô đi đến văn phòng của Trì Cảnh, báo rằng bản thân muốn xin nghỉ.
Trì Cảnh đang sửa lại dự án hợp tác sắp tới, trông thấy cô hoảng loạn như vậy, lông mày khẽ nhíu lại, “Có chuyện gì vậy?”
Thú thật thì Tô Lương cũng biết tình hình cụ thể như thế nào, cô chỉ nói rằng trong nhà xảy ra chuyện, bây giờ cần phải trở về ngay lập tức.
Trì Cảnh đặt tập tài liệu trong tay xuống, sau đó đứng lên, “Để tôi đưa cô đi.”
Lúc này Tô Lương cũng không khách sáo với anh nữa, đồng ý.
Cả hai người đều cố gắng làm mọi việc thật nhanh, sau đó rời khỏi công ty, lái xe đến nơi Tô Lương ở.
Quả thực Tôn Triển đang ở đây, có điều anh ta không hề xảy ra xung đột với Tô Mẫn.
Tô Lương vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy có rất nhiều người đứng trước cửa nhà mình.
Cô vô cùng lo lắng, nhanh chóng chen vào giữa đám đông.
Nhưng sau khi vào nhà cô lại không khỏi bất ngờ, bởi vì trong nhà không chỉ có Tô Mẫn và Tôn Triển mà còn có một người đàn ông lạ mặt khác.
Trên mặt của Tôn Triển có vết thương, người đàn ông kia cũng bị xây xát nhẹ, chỉ có Tô Mẫn là nhìn vẫn còn khá ổn.
Bảo vệ của khu chung cư cũng đã đến, bây giờ còn đang đứng bên cạnh sô pha xoa eo.
Trong nhà hơi lộn xộn, có thể dễ dàng nhận ra là nơi đây vừa mới diễn ra một trận chiến.
Tô Lương dừng lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Mẫn, “Chị, chị có sao không?”
Trông có vẻ như Tô Mẫn đang rất giận dữ, đến mức tay của cô ấy cũng run run.
Cô ấy không trả lời Tô Lương, chỉ ngồi một bên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tôn Triển.
Trì Cảnh bước vào với khuôn mặt lạnh lùng.
Tôn Triển vừa mới nhìn thấy Trì Cảnh, chân của anh ta không khỏi run rẩy, vẻ mặt lúng túng, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tô Lương đợi một chút, nhìn chằm chằm Tôn Triển, ánh mắt lạnh lùng, “Anh đến đây để làm gì?”
Tôn Triển mím môi không nói lời nào, tầm mắt của Tô Lương lại chuyển sang người đàn ông bên cạnh, cô không biết anh ta là ai cả.
Bảo vệ thấy chủ nhà đã quay lại thế nên nhanh chóng mở miệng hỏi Tô Lương xem cô có quen Tôn Triển hay không.
Cô còn chưa kịp trả lời, Tôn Triển đã lên tướng, “Tôi nói hết những gì cần nói, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, anh có thể đi được rồi, tự chúng tôi giải quyết được.”
Giọng điệu khi nói chuyện của anh ta còn xem như thân thiện, chẳng qua Tô Mẫn không nhịn nổi nữa, trực tiếp quát lại anh ta, “Ai nói chuyện nhà với anh, tôi nói cho anh biết, anh bớt có được đằng chân lại lân đằng đầu đi, anh cho rằng tôi không dám làm gì anh sao?”
Dứt lời, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi nói cho anh biết tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi nhất định sẽ tống anh vào tù, cái đồ vô liêm sỉ.”
Tính tình của Tô Mẫn vẫn luôn vô cùng dịu dàng, hiếm khi tức giận như vậy.
Vốn dĩ Tô Lương còn cho rằng Tô Mẫn bị thương, trên đường về nhà cực kỳ nóng ruột, bây giờ nhìn thấy cô ấy lành lặn, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Cô thì thầm hỏi nhỏ Tô Mẫn, “Anh ta là ai vậy?”
Tô Mẫn mím môi, im lặng một lát rồi mới trả lời, “Đó là bạn của chị, nếu như không phải hôm nay cậu ấy có mặt ở đây, vậy thì nhất định tên khốn Tôn Triển sẽ ra tay với chị mất.”
Tô Lương ồ một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp, “Chị gọi cảnh sát thật à?”
Tô Mẫn giận đến mức cả người run rẩy, “Đúng vậy.”
Sau đó cô ấy nhìn Tôn Triển, nói từng chữ vô cùng rõ ràng rành mạch, “Tôi và anh ta không phải người nhà, bây giờ anh ta đang xông vào nhà dân, còn ra tay đánh người, tôi không tin rằng pháp luật không thể trừng trị được anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.