Chương 7: UỐNG RƯỢU GIẢI SẦU
Diên Vĩ (hoặc Iris)
23/08/2016
Đến nơi là một ngôi nhà như cái hộp màu đen đầy huyền bí, phía trước có bảng hiệu chữ Iris đèn led chớp chớp đầy nhức mắt.
Bước vào bên trong là khung cảnh hỗn loạn những thú vui ăn chơi đúng nghĩa thác loạn, điều mà cô không phũ nhận đó chính là sự trang trí nơi này đẹp tuyệt vời.
Triệu Mạch Nha nhìn muốn hoa mắt, ôi, tại sao trong bar lại có hoa cơ chứ? Lại là hoa màu tím nữa, cô thích a ~ hoa ~~~
“Chị hai, mơ mộng đủ rồi! Mau ngồi vào bàn đi.” Tiếng của Triệu Mạch Nhiễm lọt vào tai cô, vì tiếng nhạc ở đây quá lớn nên khi nói Triệu Mạch Nhiễm phải gào lên như đang phẫn nộ, sau đó lại rát họng ực cả ly nước lạnh.
“Xin lỗi chị đến trễ. Lúc nãy trên đường còn đụng phải hai vợ chồng Tổng tài của em còn có Trương Dực Phàm nên hơi bị trễ một chút.” Cô liền đẩy hai người kia vào hố, biết làm sao bây giờ. Bọn này mà bắt cô uống phạt chắc ngày mai mua hòm cho cô là chuẩn không cần chỉnh rồi.
Ở đây Vương Bối Di cũng đang buồn bực nên không rảnh móc xỉa gì Mạch Nha, vô tâm phán : “Đang yên đang lành bỗng gặp cùng một lúc hai người, còn có vợ người ta nữa chứ, cậu nên đi tu để giải nghiệt duyên được rồi đó Mạch Nha.”
Tâm trạng Mạch Nha như bị đạp cứt khi nghe câu ‘đi tu’, cô công nhận là hai mươi sáu năm qua, giờ phút này là giờ phút cô muốn hoá cẩu nhất = =’ cắn cho đã rồi hả dạ, không sợ tâm trạng sẽ đạp cứt nữa.
“Nhìn mặt cậu có vẻ không được bình thường. Thôi uống đi, hôm nay Mạch Nhiễm khao.” Mạch Nha định phản bác lại thấy Bối Di dường như đang buồn bực chuyện gì, vừa hay cô cũng đang buồn bực chuyện ở siêu thị khi nãy, vậy thì uống rượu là thích hợp nhất. Đành đẩy Mạch Nhiễm nhà cô xuống hố thôi.
“Ừm. Đừng có mà trốn rồi bắt tớ trả tiền đó hai chị em nhà cậu.” Vương Bối Di xoa xoa thái dương nói đùa.
“Mạch Nhiễm nhà tớ mà đãi không hoành tráng thì thôi, đời nào hai chị em người ta ăn quỵt hả con điên này…” Xoay đầu định nháy mắt với Triệu Mạch Nhiễm thì thấy cô em mình đang trừng mắt muốn moi gan ruột mình ra băm, cô mặt dày cười hề hề nháy nháy mắt với em mình chỉ lần này thôi, Triệu Mạch Nhiễm bất lực búng tay gọi phục vụ.
“Tiểu thư cần gì?” Phục vụ khom người xuống hỏi.
Triệu Mạch Nhiễm : “Một chai Whisky lớn. Pha cho tôi ly cocktail hibiscus chanh.” Phục vụ gật đầu chào cô rồi đi về quầy pha chế.
Mắt Mạch Nha đảo quanh khắp nơi rồi dừng lại ngay gương mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của Bối Di, “Có chuyện gì buồn bực lắm sao? Đã vào đây rồi cậu còn không vui gì chứ?”
Biết mình giấu không được nên Vương Bối Di lập tức than thở. “Cậu có biết vì cái tên Âu Kỳ Doãn mà mẹ tớ đã hiểu nhầm cậu ta là bạn trai tớ, suốt ngày cứ con rể này con rể nọ, aissss. Phiền muốn chết!”
Bối Di nói xong vẻ mặt Mạch Nha càng đâm chiêu, “Thế thì vấn đề gì? Suốt một thời gian dài trôi qua thì mẹ cậu cũng hết hiểu nhầm thôi…”
Vương Bối Di nghe thế càng tức, nhảy vào nói một tràng, “Thế thì nói làm gì! Hôm nay mẹ tớ còn kêu gặp mặt nhà trai gì gì đó còn sắp xếp hôn sự nữa. Cậu nói đi, còn đạo lý gì không chứ? Cái thằng cha Âu Kỳ Doãn cũng vậy nữa, tự nhiên xông vào nói sẽ chăm sóc tớ suốt đời, cậu nói đi, nói đi, còn đạo lý gì không?” Mấy câu sau dường như cô phẫn nộ hét lên khiến hai người giật mình.
“Đúng là chả có đạo lý gì cả!” Hai người đồng thanh phán. Giờ phút này mà không đứng về phía Bối Di chắc hai cô không hoàn mạng trở về mất -_-
Mà cái tên Âu Kỳ Doãn đùa cũng quá tay rồi, giờ Mạch Nha muốn nói đỡ cũng chẳng được. Thôi, nhắn một cái tin báo tử cho anh ta trước cái đã.
Triệu Mạch Nha lén lén lút lút cầm điện thoại nhắn tin cho Âu Kỳ Doãn. Lúc này phục vụ bưng rượu để xuống bàn rồi đi.
“Cậu làm gì vậy? Rượu ra rồi đấy, mà cậu có chuyện gì đúng không?” Bối Di nheo mắt nhìn Mạch Nha.
Mồ hôi sau lưng toát ra, lạnh ghê người. “Không..có gì, chỉ là chuyện của Tống..Tống, thôi bỏ qua đi. Chuyện đó không quan trọng.” Triệu Mạch Nha định nói Tống Gia Dịch thì nhớ lại lúc trước vì hắn tình bạn giữa cô và Bối Di mới rạn nứt thế nên cô im bặt, tay trái rót hai ly rượu cho cô và Bối Di, tay phải cầm ly rượu óng ánh màu trắng lên ực một cái hết ly.
“A.. Này!” Không kịp rồi, Mạch Nhiễm định nhắc nhở cô đây là rượu mạnh, ai ngờ cô ực một cái hết cả ly mà chưa xỉu, tửu lượng mạnh a ~ =.=
“Được, có chí khí! Tớ uống với cậu.” Vương Bối Di cùng Triệu Mạch Nhiễm đã ngồi ở đây suốt một tiếng chờ đợi Mạch Nha. Trong lúc chờ Bối Di có uống ba ly rượu nên bây giờ đã ngà ngà say, cô ấy vỗ vỗ vai Triệu Mạch Nha như bọn đàn ông đang uống rượu Mao Đài.
“Ê cái đó …” Triệu Mạch Nhiễm giơ tay lên chỉ ly whisky mà Bối Di uống cạn. Bất lực Mạch Nhiễm bỏ tay xuống lắc đầu, lôi điện thoại ra nhắn hai cái tin như sau :
To Tống Gia Dịch : Mạch Nha mới nốc cạn ly whisky với tốc độ không cản được, địa chỉ, bar Iris, đường XXX
To Âu Kỳ Doãn : Bối Di mới chửi anh xong rồi nốc hết ly whisky. Địa chỉ anh tự mà tìm.
“Nè nè nè..không uống đi còn bấm cái gì.” Triệu Mạch Nha định đẩy bờ vai của Triệu Mạch Nhiễm ai ngờ cô lại đẩy nhầm cánh tay của em cô kêu lên một tiếng “Bộp”
“A..cục cưng của chị” chỉ nghe thấy Mạch Nhiễm gào lên một câu điện thoại trên tay Mạch Nhiễm đã lọt vô ly cocktail một tiếng “Tủm”
Triệu Mạch Nhiễm : “…” Thôi được rồi, niệm tình chị cô nghèo hơn cô nên ngày mai cô sẽ tính sổ với Tổng Tài của mình = =’
“Uống..nào Mạch …Nha! Đêm nay…ức.. không say…không về. Phục vụ…phục vụ.. đâu? Gọi hai ba anh chàng đẹp trai.. lại đây hầu mấy chị… nào !!!” Bối Di gào lên với phục vụ đứng cạnh, anh ta gật đầu rồi đi tìm trai đẹp theo lời Bối Di nói.
“Hề hề, cũng là Bối Di chu..ức..đáo. Được rồi, nhân dịp hôm nay..ức.. Triệu Mạch Nha này muốn…oẹ” Mạch Nha đang nói giữa chừng bỗng cơn buồn nôn trào dâng khiến cô muốn nôn tại chỗ.
Vương Bối Di nhíu mày : “Cậu..hừ không sao..chứ?”
Triệu Mạch Nha cười tươi như hoa lắc đầu, “Không, không sao. Cậu có biết tên.. Tống Gia Dịch đó.. Hừ hừ.. Hắn đã giở trò gì với mình..ức.. Oẹ” cô dừng lại muốn nôn lần nữa nhưng vẫn nôn không được, lấy tay vuốt vuốt ngực, do vuốt mạnh quá nên cổ áo trễ xuống làm lộ một mảng ngực trắng phau, phục vụ vừa bước lại nhìn không chớp mắt, phía sau anh ta còn có hai anh chàng ngũ quan xuất sắc cực kỳ đẹp trai khiến mọi cô gái chìm đắm nhìn hai người chằm chằm.
Vương Bối Di lại lần nữa hỏi, “Cậu không sao..chứ? Nói tiếp đi..hắn, hừ hừ, đã làm..ức..gì.. cậu?”
Triệu Mạch Nhiễm thực sự bó tay với hai người này. Một người vì uống rượu không quen nên muốn nôn mà không nôn ra còn người thì cứ hỏi han bằng cái chất giọng đứt quảng đó, cô thực sự muốn dìm đầu xuống nước cho hai người tỉnh. Thấy đằng sau phục vụ lấp ló hai người đàn ông đẹp trai, cô thầm rủa “Bây giờ mới tới, sao không đợi hai người này bất tỉnh nhân sự rồi mới đến.”
Thấy phục vụ đứng nhìn mình say đắm ở ngoài sau còn có hai người đàn ông, Mạch Nha đoán là chàng đẹp trai khi nãy Bối Di nói, ngoắc tay đầy vẻ đàn chị kêu hai người kia ngồi xuống, cô quay sang thì thầm với Vương Bối Di : “Bối..Di, trai đẹp cậu kêu đến..rồi!!”
Vương Bối Di “À” một tiếng rồi hai người cùng quay sang người đàn ông mới ngồi xuống cạnh mình, không để ý rằng Triệu Mạch Nhiễm đã bỏ đi từ lâu.
“Này anh chàng đẹp trai, hôm nay..ức..theo hầu chị, cưng sẽ..ức ủa, sao lại giống tên Tống Gia Dịch vậy nè? Hừ..hừ.. Được, em rất giống bạn trai ..cũ của chị.. Hắc hắc… chị..bao em.. Hôm nay.. Đến với chị.” Triệu Mạch Nha không quan tâm việc mình đang mặc đầm ôm, hai tay câu cổ người đàn ông rồi ngồi lên đùi hắn.
Dưới ánh đèn chớp nhoáng, gương mặt Mạch Nha lúc ẩn lúc hiện. Hai gò má ửng đỏ như e thẹn, sóng mũi cao tinh tế, hàm răng cắn cánh môi dưới đầy dụ hoặc. Quả là một khung cảnh diễm lệ. Vì cô đang ngồi đối diện với hắn nên mọi cử động của cô trong mắt hắn đều là sự quyến rũ chí mạng, người hắn đột nhiên nóng lên khi thấy sâu trong cổ áo đó là hai tiểu bạch thỏ trắng phau đang phập phồng lên xuống.
“Thật là..” Hắn thầm thở hắt ra một hơi cố trấn tĩnh mình lại. Cô nhỏ nhà hắn đi quậy, ăn mặc quyến rũ như vậy là muốn cho hắn đội mũ xanh* sao?! Lúc nãy còn để phục vụ nhìn ngực của cô, Tống Gia Dịch lập tức muốn lật bỏ quán bar nhưng lại thấy bộ dạng cô say không biết trời biết đất làm loạn đòi bao trai, hắn không biết phải xử lý ra sao, trên đời này người làm hắn loạn trí chỉ có Triệu Mạch Nha này thôi.
* : Cắm sừng.
“Hừ! Về nhà răn dạy Mạch Nha của cậu lại đi, hại Bối Di nhà tớ say be bét như thế này rồi. Còn cái đứa nhỏ này nữa, trời tối rồi còn ăn mặc phong phanh đi ra ngoài khoe thân, được, về nhà rồi biết tay. Dậy, dậy mau Bối Di !!” Người đàn ông có ngũ quan tinh tế bên cạnh Vương Bối Di trừng mắt nhìn hắn một cái rồi ôm Vương Bối Di đi trước.
Bước vào bên trong là khung cảnh hỗn loạn những thú vui ăn chơi đúng nghĩa thác loạn, điều mà cô không phũ nhận đó chính là sự trang trí nơi này đẹp tuyệt vời.
Triệu Mạch Nha nhìn muốn hoa mắt, ôi, tại sao trong bar lại có hoa cơ chứ? Lại là hoa màu tím nữa, cô thích a ~ hoa ~~~
“Chị hai, mơ mộng đủ rồi! Mau ngồi vào bàn đi.” Tiếng của Triệu Mạch Nhiễm lọt vào tai cô, vì tiếng nhạc ở đây quá lớn nên khi nói Triệu Mạch Nhiễm phải gào lên như đang phẫn nộ, sau đó lại rát họng ực cả ly nước lạnh.
“Xin lỗi chị đến trễ. Lúc nãy trên đường còn đụng phải hai vợ chồng Tổng tài của em còn có Trương Dực Phàm nên hơi bị trễ một chút.” Cô liền đẩy hai người kia vào hố, biết làm sao bây giờ. Bọn này mà bắt cô uống phạt chắc ngày mai mua hòm cho cô là chuẩn không cần chỉnh rồi.
Ở đây Vương Bối Di cũng đang buồn bực nên không rảnh móc xỉa gì Mạch Nha, vô tâm phán : “Đang yên đang lành bỗng gặp cùng một lúc hai người, còn có vợ người ta nữa chứ, cậu nên đi tu để giải nghiệt duyên được rồi đó Mạch Nha.”
Tâm trạng Mạch Nha như bị đạp cứt khi nghe câu ‘đi tu’, cô công nhận là hai mươi sáu năm qua, giờ phút này là giờ phút cô muốn hoá cẩu nhất = =’ cắn cho đã rồi hả dạ, không sợ tâm trạng sẽ đạp cứt nữa.
“Nhìn mặt cậu có vẻ không được bình thường. Thôi uống đi, hôm nay Mạch Nhiễm khao.” Mạch Nha định phản bác lại thấy Bối Di dường như đang buồn bực chuyện gì, vừa hay cô cũng đang buồn bực chuyện ở siêu thị khi nãy, vậy thì uống rượu là thích hợp nhất. Đành đẩy Mạch Nhiễm nhà cô xuống hố thôi.
“Ừm. Đừng có mà trốn rồi bắt tớ trả tiền đó hai chị em nhà cậu.” Vương Bối Di xoa xoa thái dương nói đùa.
“Mạch Nhiễm nhà tớ mà đãi không hoành tráng thì thôi, đời nào hai chị em người ta ăn quỵt hả con điên này…” Xoay đầu định nháy mắt với Triệu Mạch Nhiễm thì thấy cô em mình đang trừng mắt muốn moi gan ruột mình ra băm, cô mặt dày cười hề hề nháy nháy mắt với em mình chỉ lần này thôi, Triệu Mạch Nhiễm bất lực búng tay gọi phục vụ.
“Tiểu thư cần gì?” Phục vụ khom người xuống hỏi.
Triệu Mạch Nhiễm : “Một chai Whisky lớn. Pha cho tôi ly cocktail hibiscus chanh.” Phục vụ gật đầu chào cô rồi đi về quầy pha chế.
Mắt Mạch Nha đảo quanh khắp nơi rồi dừng lại ngay gương mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của Bối Di, “Có chuyện gì buồn bực lắm sao? Đã vào đây rồi cậu còn không vui gì chứ?”
Biết mình giấu không được nên Vương Bối Di lập tức than thở. “Cậu có biết vì cái tên Âu Kỳ Doãn mà mẹ tớ đã hiểu nhầm cậu ta là bạn trai tớ, suốt ngày cứ con rể này con rể nọ, aissss. Phiền muốn chết!”
Bối Di nói xong vẻ mặt Mạch Nha càng đâm chiêu, “Thế thì vấn đề gì? Suốt một thời gian dài trôi qua thì mẹ cậu cũng hết hiểu nhầm thôi…”
Vương Bối Di nghe thế càng tức, nhảy vào nói một tràng, “Thế thì nói làm gì! Hôm nay mẹ tớ còn kêu gặp mặt nhà trai gì gì đó còn sắp xếp hôn sự nữa. Cậu nói đi, còn đạo lý gì không chứ? Cái thằng cha Âu Kỳ Doãn cũng vậy nữa, tự nhiên xông vào nói sẽ chăm sóc tớ suốt đời, cậu nói đi, nói đi, còn đạo lý gì không?” Mấy câu sau dường như cô phẫn nộ hét lên khiến hai người giật mình.
“Đúng là chả có đạo lý gì cả!” Hai người đồng thanh phán. Giờ phút này mà không đứng về phía Bối Di chắc hai cô không hoàn mạng trở về mất -_-
Mà cái tên Âu Kỳ Doãn đùa cũng quá tay rồi, giờ Mạch Nha muốn nói đỡ cũng chẳng được. Thôi, nhắn một cái tin báo tử cho anh ta trước cái đã.
Triệu Mạch Nha lén lén lút lút cầm điện thoại nhắn tin cho Âu Kỳ Doãn. Lúc này phục vụ bưng rượu để xuống bàn rồi đi.
“Cậu làm gì vậy? Rượu ra rồi đấy, mà cậu có chuyện gì đúng không?” Bối Di nheo mắt nhìn Mạch Nha.
Mồ hôi sau lưng toát ra, lạnh ghê người. “Không..có gì, chỉ là chuyện của Tống..Tống, thôi bỏ qua đi. Chuyện đó không quan trọng.” Triệu Mạch Nha định nói Tống Gia Dịch thì nhớ lại lúc trước vì hắn tình bạn giữa cô và Bối Di mới rạn nứt thế nên cô im bặt, tay trái rót hai ly rượu cho cô và Bối Di, tay phải cầm ly rượu óng ánh màu trắng lên ực một cái hết ly.
“A.. Này!” Không kịp rồi, Mạch Nhiễm định nhắc nhở cô đây là rượu mạnh, ai ngờ cô ực một cái hết cả ly mà chưa xỉu, tửu lượng mạnh a ~ =.=
“Được, có chí khí! Tớ uống với cậu.” Vương Bối Di cùng Triệu Mạch Nhiễm đã ngồi ở đây suốt một tiếng chờ đợi Mạch Nha. Trong lúc chờ Bối Di có uống ba ly rượu nên bây giờ đã ngà ngà say, cô ấy vỗ vỗ vai Triệu Mạch Nha như bọn đàn ông đang uống rượu Mao Đài.
“Ê cái đó …” Triệu Mạch Nhiễm giơ tay lên chỉ ly whisky mà Bối Di uống cạn. Bất lực Mạch Nhiễm bỏ tay xuống lắc đầu, lôi điện thoại ra nhắn hai cái tin như sau :
To Tống Gia Dịch : Mạch Nha mới nốc cạn ly whisky với tốc độ không cản được, địa chỉ, bar Iris, đường XXX
To Âu Kỳ Doãn : Bối Di mới chửi anh xong rồi nốc hết ly whisky. Địa chỉ anh tự mà tìm.
“Nè nè nè..không uống đi còn bấm cái gì.” Triệu Mạch Nha định đẩy bờ vai của Triệu Mạch Nhiễm ai ngờ cô lại đẩy nhầm cánh tay của em cô kêu lên một tiếng “Bộp”
“A..cục cưng của chị” chỉ nghe thấy Mạch Nhiễm gào lên một câu điện thoại trên tay Mạch Nhiễm đã lọt vô ly cocktail một tiếng “Tủm”
Triệu Mạch Nhiễm : “…” Thôi được rồi, niệm tình chị cô nghèo hơn cô nên ngày mai cô sẽ tính sổ với Tổng Tài của mình = =’
“Uống..nào Mạch …Nha! Đêm nay…ức.. không say…không về. Phục vụ…phục vụ.. đâu? Gọi hai ba anh chàng đẹp trai.. lại đây hầu mấy chị… nào !!!” Bối Di gào lên với phục vụ đứng cạnh, anh ta gật đầu rồi đi tìm trai đẹp theo lời Bối Di nói.
“Hề hề, cũng là Bối Di chu..ức..đáo. Được rồi, nhân dịp hôm nay..ức.. Triệu Mạch Nha này muốn…oẹ” Mạch Nha đang nói giữa chừng bỗng cơn buồn nôn trào dâng khiến cô muốn nôn tại chỗ.
Vương Bối Di nhíu mày : “Cậu..hừ không sao..chứ?”
Triệu Mạch Nha cười tươi như hoa lắc đầu, “Không, không sao. Cậu có biết tên.. Tống Gia Dịch đó.. Hừ hừ.. Hắn đã giở trò gì với mình..ức.. Oẹ” cô dừng lại muốn nôn lần nữa nhưng vẫn nôn không được, lấy tay vuốt vuốt ngực, do vuốt mạnh quá nên cổ áo trễ xuống làm lộ một mảng ngực trắng phau, phục vụ vừa bước lại nhìn không chớp mắt, phía sau anh ta còn có hai anh chàng ngũ quan xuất sắc cực kỳ đẹp trai khiến mọi cô gái chìm đắm nhìn hai người chằm chằm.
Vương Bối Di lại lần nữa hỏi, “Cậu không sao..chứ? Nói tiếp đi..hắn, hừ hừ, đã làm..ức..gì.. cậu?”
Triệu Mạch Nhiễm thực sự bó tay với hai người này. Một người vì uống rượu không quen nên muốn nôn mà không nôn ra còn người thì cứ hỏi han bằng cái chất giọng đứt quảng đó, cô thực sự muốn dìm đầu xuống nước cho hai người tỉnh. Thấy đằng sau phục vụ lấp ló hai người đàn ông đẹp trai, cô thầm rủa “Bây giờ mới tới, sao không đợi hai người này bất tỉnh nhân sự rồi mới đến.”
Thấy phục vụ đứng nhìn mình say đắm ở ngoài sau còn có hai người đàn ông, Mạch Nha đoán là chàng đẹp trai khi nãy Bối Di nói, ngoắc tay đầy vẻ đàn chị kêu hai người kia ngồi xuống, cô quay sang thì thầm với Vương Bối Di : “Bối..Di, trai đẹp cậu kêu đến..rồi!!”
Vương Bối Di “À” một tiếng rồi hai người cùng quay sang người đàn ông mới ngồi xuống cạnh mình, không để ý rằng Triệu Mạch Nhiễm đã bỏ đi từ lâu.
“Này anh chàng đẹp trai, hôm nay..ức..theo hầu chị, cưng sẽ..ức ủa, sao lại giống tên Tống Gia Dịch vậy nè? Hừ..hừ.. Được, em rất giống bạn trai ..cũ của chị.. Hắc hắc… chị..bao em.. Hôm nay.. Đến với chị.” Triệu Mạch Nha không quan tâm việc mình đang mặc đầm ôm, hai tay câu cổ người đàn ông rồi ngồi lên đùi hắn.
Dưới ánh đèn chớp nhoáng, gương mặt Mạch Nha lúc ẩn lúc hiện. Hai gò má ửng đỏ như e thẹn, sóng mũi cao tinh tế, hàm răng cắn cánh môi dưới đầy dụ hoặc. Quả là một khung cảnh diễm lệ. Vì cô đang ngồi đối diện với hắn nên mọi cử động của cô trong mắt hắn đều là sự quyến rũ chí mạng, người hắn đột nhiên nóng lên khi thấy sâu trong cổ áo đó là hai tiểu bạch thỏ trắng phau đang phập phồng lên xuống.
“Thật là..” Hắn thầm thở hắt ra một hơi cố trấn tĩnh mình lại. Cô nhỏ nhà hắn đi quậy, ăn mặc quyến rũ như vậy là muốn cho hắn đội mũ xanh* sao?! Lúc nãy còn để phục vụ nhìn ngực của cô, Tống Gia Dịch lập tức muốn lật bỏ quán bar nhưng lại thấy bộ dạng cô say không biết trời biết đất làm loạn đòi bao trai, hắn không biết phải xử lý ra sao, trên đời này người làm hắn loạn trí chỉ có Triệu Mạch Nha này thôi.
* : Cắm sừng.
“Hừ! Về nhà răn dạy Mạch Nha của cậu lại đi, hại Bối Di nhà tớ say be bét như thế này rồi. Còn cái đứa nhỏ này nữa, trời tối rồi còn ăn mặc phong phanh đi ra ngoài khoe thân, được, về nhà rồi biết tay. Dậy, dậy mau Bối Di !!” Người đàn ông có ngũ quan tinh tế bên cạnh Vương Bối Di trừng mắt nhìn hắn một cái rồi ôm Vương Bối Di đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.