Chương 37: Bắt cóc
Sum
29/05/2013
“ anh……….” Nhìn người trước mặt đập
ngay trước mắt, Lâm Nguyệt Lan không tự chủ được loạng choạng lùi sau ba bước, sắc mặt không còn giọt máu, giọng lắp bắp như đang nhìn thấy ma
“ sao lại là anh?”
“Lâm Nguyệt Lan, chúng ta thật có duyên !!! Chắc cô nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày phải gặp lại tôi ?” người đàn ông râu ria rậm rạp, khuôn mặt sạm đen, ung dung khoanh tay trước ngực, đôi mắt ma ác ẩn sau chiếc kính dâm cười thâm độc mà đánh giá sắc mặt không còn sự sống của Lâm Nguyệt Lan.
“Phùng Lập Nguyên, anh………anh sao…………không phải anh đang ở trong……….” Lâm Nguyệt Lan sợ hãi, cô ta hoảng loạn lùi từng bước từng bước về phía sau
Phùng Lập Nguyện tóm ngay lấy tay Lâm Nguyệt Lan, giật mạnh cô ta về phía mình, một bàn tay khác chèn giữa cổ họng ả, bức ả sát vào vách tường, không có cách nào thở được “Lâm Nguyệt Lan, ả đàn bà thối thây. Năm đó, cô giám hại tôi phải gánh chịu mọi tội ác. Vu oán giáo họa cho tôi là có thể một mình hưởng sung sướng ư ??? haha……Cô thật đê tiện”
“khụ….khụ…” Lâm Nguyệt Lan nghe ngữ khí đòi mạng hung hăng của Phùng Lập Nguyên mà khiếp sợ, khuôn mặt tái nhợt , sống chết không chịu nhận tội “ không phải tôi, không phải tôi……khụ, khụ”
“ muốn phủi sạch phải không? ả đàn bà ti tiện này, hôm nay tao sẽ khiến mày phải nếm mùi đau khổ, sống không bằng chết.” nói xong hắn đẩy mạnh Lâm Nguyệt Lan ngã một cái đau điếng trên nền nhà, khinh bỉ trừng mắt nhìn ả. Ba năm qua, hắn trốn chui trốn lủi nơi núi rừng , cuối cùng cũng có ngày tìm được cách trở về thành phố để báo thù. Hắn sẽ khiến những kẻ làm hắn thành ra ngày hôm nay phải chịu gấp trăm gấp vạn lần đau khổ mà hắn đã phải gánh lấy.
Cả người Lâm Nguyệt Lan run lên vì sợ hãi, sợ tên ác ma trước mặt , giọng run cầm cập , yếu ớt uy hiếp hắn “Lập Nguyên, anh đừng có…làm bừa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”
“Báo cảnh sát? Haha….cô nghĩ tôi sợ sao? Phùng Lập Nguyên đây đã sớm coi nhẹ cái chết từ ba năm trước. Nếu tôi có chết cũng sẽ lôi cô xuống diêm vương cùng. Đến lúc đó, chúng ta lại là những người bạn của nhau…haha” Phùng Lập Nguyên cười lớn, điệu cười khiến người khác không giám lại gần hắn
Lâm Nguyệt Lan ngoại trừ kinh sợ, khóc lóc thảm thiết thì thần hồn đã sớm lìa khỏi xác. Ả thất tha thất thểu bò trên mặt đất, bám víu lấy ống quần Phùng Lập Nguyên, lắc đầu van xin “Lập Nguyên, em sai rồi, xin anh, xin anh đừng giết em. Là em đê tiện, là em bỉ ổi. Anh cứ mắng em đi, anh mắng bao nhiêu cũng được. Chỉ xin anh đừng giết em, đừng đưa em vào tù, em không muốn , em không muốn phần đời còn lại của mình sống ở cái nơi hối hám đó đâu . Huhu”
Phùng Lập Nguyên nghe ả kêu gào đòi tha tội, nghe ả ăn năn sám hối, chẳng những không mủi lòng mà sự khinh thường càng lúc càng chất cao. Hắn thô bạo dùng lực đá mạnh một cái khiến Lâm Nguyệt Lan một lần nữa ngã lăn ra đất kêu đau toàn thân , khinh bỉ chế nhạo “ cô thuê Ngô Hưng ăn cắp tài liệu mật của Doãn Thị, không biết vô liêm sỉ bò lên giường hắn, hạ độc hắn. Lại không từ mọi thủ đoạn hại chết Trinh Vũ Minh. Đẩy hết mọi tội ác giết người lên Phùng Lập Nguyên này để sống hạnh phúc ư? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện”
Lâm Nguyệt Lan nước mắt đầy mặt, giọng gào lên khàn đặc “không, là gia đình Trịnh Hải Lam có lỗi với em, là cô ta cướp Minh Phong của em. Em chỉ đòi lại những gì thuộc về mình. Em không có sai….”
“Đến nước này rồi mà vẫn còn già mồm. Cô đúng là loại đàn bà hết thuốc chữa. Lâm Nguyệt Lan, cô ở đây chờ chết đi” Phùng Lập Nguyện dùng ngữ khí lạnh lẽo, vô tình quẳng những lời này cho cô ta. Anh ta sẽ trả thù lần lượt từng kẻ một…….
Lâm Nguyệt Lan biết không thể đối phó với con người quỷ kế của Phùng Lập Nguyên, cô ta trở mặt, bắt đầu giở cái giọng đổi trắng thay đen “ haha…..Phùng Lập Nguyên, anh không có bằng chứng, làm sao có thể tố cáo tôi. Haha…..tôi còn lâu mới sợ”
“chứng cứ? hừ…..lời nói ban nãy của cô chính là bằng chứng xác thực nhất rồi còn gì” miệng hắn nhếch lên đểu giả, bàn tay móc vào trong túi áo lấy ra máy ghi âm đoạn hội thoại vừa rồi “ Lâm Nguyệt Lan….cô tốt nhất nên biết điều mà ngồi ở nhà chờ cảnh sát đến thăm hỏi . Haha….” Nói xong hắn cười ngạo nghễ mà rời đi.
“anh………Phùng Lập Nguyên, anh là tên khốn, đưa cái máy đấy cho tôi” Lâm Nguyên Lan gào điên dại, cô ta chạy thật nhanh ra cửa để đuổi theo hắn nhưng tiếc là Phùng Lập Nguyên đã an bài bố trí sẵn người canh chừng ả ở phía ngoài
“các người là ai, mau tránh ra” Lâm Nguyên Lan vung vẩy chân tay, thét lớn, làm náo loạn khu nhà mình lên
Bọn người của Phùng Lập Nguyên không nói gì, chúng đưa mắt ngầm ra hiệu cho đối phương rồi tiến lên, lôi ả vào nhà, bịt kín cái miệng ả lại
…………………………..
Hải Lam vừa bước chân vào nhà hàng ngay lập tức đã thu hút tất cả ánh nhìn hâm mộ , những câu khen ngợi trầm trồ không ngớt của mọi người quanh đó . Cô mặc một chiếc váy cánh rơi vàng nhạt gợi cảm nhưng lại không hề lộ liễu chút nào. Mái tóc xoăn được búi cao kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn phủ một lớp phấn mỏng , chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn quả thực rất cá tính lại dịu dàng…..
“xin chào? Anh có phải là Tiêu Minh Trí?” Hải Lam lịch sự hỏi, kèm theo là một nụ cười tươi tắn miễn phí dành cho người kia. Cô đang đứng trước một người đàn ông chạc khoảng 30 tuổi, tướng mạo cũng thuộc vào loại khiến chị em phụ nữ phải liếc mắt đưa tình . Trước khi có buổi gặp mặt này Hải Lam đã được trung tâm mô giới kể tường tận thân thế , lai lịch của người đàn ông đẹp trai trước mặt . Trong lòng Hải Lam không khỏi đắc ý , cười hả hê – cũng được đấy chứ, anh chàng này trông ngoại hình rất khá đi. Nghe nói anh ta đang là giám đốc của một công ty chuyên về công nghệ thông tin , gia đình khá giả , nhà chỉ có hai anh em, em gái anh ta hiện đang du học bên Pháp, tính tình thấy bảo ôn hòa, rất biết chiều bạn gái, và trên hết rất ga lăng……
Tiêu Minh Trí đang lơ đãng nhìn cảnh vật ngoài đường, nghe tiếng nói êm tai như dòng suối chảy của Hải Lam, có chút giật mình, liền quay đầu lại hờ hững nhìn cô . Xong vẻ đẹp khuynh đảo tường thành khiến anh ta ngây ngẩn không kịp phản ứng gì……..
“Đúng vậy , tôi là Tiêu Minh Chí. Còn em là Trịnh Hải Lam ?” mất nửa ngày tên kia mới hết bàng hoàng trước vẻ đẹp của Hải Lam. Anh ta nhanh chóng thu hồi vẻ mặt đăm đăm ban nãy , rất lịch sự đứng lên, chủ động đưa tay ra phía trước làm quen “ rất vui khi được làm quen với em. Em đẹp thật đấy !!! Mời em ngồi” . Đúng như trung tâm giới thiệu, hắn thật ga lăng khi kéo ghế cho Hải Lam an tọa….
Nhưng khi mặt đối mặt , Hải Lam trông cách hắn đang dùng hai con mắt của sói đói ăn nhìn mình chằm chằm làm cô mất hết cả hứng thú, thầm ước giá như mình có cốc nước sôi trên tay ngay lúc này thì hay biết mấy, cô sẽ không nghĩ nhiều mà luộc chín bộ mặt hám gái kia lên. Hải Lam âm thầm la hét dưới bụng – không nhẽ bổn cô nương ta bỏ về cho rồi. hừ…trông cái mặt cũng không đến nỗi vậy mà lại….mới gặp mặt mà nhìn con gái nhà lành dữ vậy hả???????
Hắn ngồi đối diện với cô, tỉ tê sửa cái cà vạt, cái áo vest như thể hắn sợ cô sẽ soi mói kỹ lắm về vấn đề ăn mặt của hắn ấy. Hải Lam bắt đầu thấy khó chịu……..
“em nói năm nay em 24 tuổi, và đang độc thân?” hắn mở đầu cho cuộc tìm hiểu bằng một câu ngu ngốc. Nghe thôi mà cô còn tưởng tên này là hoạn quan chưa yêu ai bao giờ. Bộ có ai có chồng, có người yêu rồi còn đi xem mặt không đây ?
“dạ”
Tiêu Minh Trí lại nhìn cô một cách cần thận giống như hắn đang chọn mua cho mình một bình hoa không có vết xước. Nhìn chán chê, hắn gật gật đầu , rồi lại mân mê cái cằm lúm nhúm râu nhằm ra điều hắn có hứng thú về cô . Hắn chép miệng một cái, đột nhiên phun ra một tràng làm cô không chỉ choáng mà còn muốn thổ huyết “ thế này đi cô gái , tôi hiện đang rất bận, không có nhiều thời gian giảnh. Em hẳn biết rõ mục đích chúng ta gặp nhau ngày hôm nay rồi đúng không? Tôi sẽ không phí nhiều thời giờ nữa, sẽ vào luôn việc chính” hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng không để cô kịp xen ngang vào . Cô “ngoan ngoãn” ngồi như một đứa trẻ nghe thầy giáo giảng bài “ hiện tôi đã 30 tuổi , ba mẹ tôi muốn tôi năm nay phải kết hôn. Họ nói kết hôn năm nay sẽ rất tốt cho công việc làm ăn của tôi. Yêu cầu của tôi cũng không khắt khe với vợ tương lai lắm, chỉ cần……” hắn lại dừng một lúc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới đánh giá thật cẩn thận thiếu tý nữa đầu cô sì khói
“ ………..” Hải Lam im lặng , thần sắc trên mặt có điểm kìm chế cơn thịnh lộ. Đây là loại đàn ông gì vậy ? giờ là thế kỷ nào rồi mà hãy còn đi tin vào mấy cái loại mê tín dị đoan a? thật là….muốn thô lỗ đánh người quá mà không sao ra tay được……
Tiêu Minh Trí từ từ thưởng thức tách cà phê nóng, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô “ chỉ cần em nấu cơm ngày ba bữa cho tôi. Không cần phải đi làm, tiền tiêu hàng tháng tôi sẽ đưa cho em. Mặc dù bây giờ rất hiện đại xong tôi không thích quần áo mình giặt bằng máy, kể cả đồ lót, vậy nên em phải có trách nhiệm giặt tay tất cả đồ cho tôi. Tôi cũng không thích thuê người giúp việc, vì sẽ rất bất tiện. Nhà chỉ cần mỗi sáng em dậy sớm lau kỹ một lượt là được. Tôi có thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ phải có người đấm bóp lưng ít nhất một tiếng đồng hồ, việc này chắc không khó cho em. Còn nữa……..”
“ dừng….” Hải Lam “ hờ” một tiếng rõ to, mắt đảo ngược vành lên trần nhà, không nghĩ tới mình vừa đang nghe cái quái quỷ gì. Nấu cơm ba bữa, lau nhà, giặt đồ, đấm bóp……Bộ hắn đang tuyển vợ hay tuyển ô sin cao cấp đây? Hải Lam nghiến răng tức giận đến sôi máu nhìn kẻ ngạo mạn kia.
“ sao vậy, tôi vẫn chưa nói xong. Tôi không thích khi mình đang nói lại có người xen ngang vào, nhất là khi người đó lại là vợ tôi . Tôi nghĩ em nên sửa tính xấu này” Hắn thản nhiên nói cứ như cô đã là vợ hắn rồi đấy
“anh………” Hải Lam khí tức trào đến cửa họng , chuẩn bị phun ra ngoài, muốn cho tên này biết trái phải là thế nào liền bị một giọng nói chặn đứt…….
“ Trịnh Hải Lam ” giọng nói ác ma vang lên khiến Hải Lam một trận thót tim . Anh ta……anh ta sao lại đến đây. Tên đại xui xẻo kia, còn nữa, sao cả cái tên tiểu xui xẻo cũng đi cùng anh a?
Minh Phong đứng cách cô một khoảng không xa. Ngay dưới anh là cậu con trai bụ bẫm Trịnh Vũ Uy nắm lấy tay ba cười tít cả mắt lại
“ Trịnh Hải Lam, em dám dấu anh đi hẹn hò với kẻ khác?” giọng nói của anh lộ ra tia nguy hiểm. Nếu không phải hôm nay anh về nhà sớm, không phải chính mình thấy tờ giấy quảng cáo mô giới hôn nhân nằm chổng chơ trên bàn kia , rồi lại nghe con trai bi bô nói mẹ đi tìm ba ba khác cho nó thì có đánh chết anh cũng không tin cô lại dấu anh đi “ngoại tình”. Cô là muốn thiên hạ náo loạn mới thấy vui phải không?
Hải Lam liếc nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Minh Phong , xong cô chẳng đếm xỉa đến bộ mặt kia…………
“anh là ai? Tôi không quen anh? Anh nhầm người rồi?” Hải Lam hít sâu một cái, nói dối tỉnh bơ
“em…….” Minh Phong giận tới mức khuôn mặt đẹp trai phong độ đen thui lại. Xong chỉ vài giây sau đó, nụ cười ma mãnh, quỷ kế lại nở trên khóe môi anh “ Trịnh Hải Lam, em thực sự không quen anh???????”
Hải Lam cười đau khổ, dưới đáy lòng không ngừng nguyền rủa tên phá hoại kia…. “tôi không quen”
“cho em một cơ hội sửa sai” Minh Phong giọng bá đạo, thậm chí anh còn cố tình ngân thật dài câu nói của mình, thể hiện uy quyền.
Tiêu Minh Trí nhìn Minh Phong, tròng mắt híp lại, cực không vừa mắt khi có người khác đến đây phá rối “ Hải Lam, em quen anh ta?”
“Không, em không quen, không quen” Hải Lam vội xua tay, lắp bắp phủ nhận. Cô tuy chẳng ưa gì cái tên Tiêu Minh Trí này xong cũng không thể để mình mất mặt trước Minh Phong được. Cô phải cho anh thấy, không có anh cô vẫn sống tốt, vẫn có rất nhiều người đang theo đuổi mình……
“ Anh gì này, có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Vợ chồng tôi đang nói chuyện, anh làm ơn dắt con trai đi chỗ khác giùm cho” Tiêu Minh Trí nhìn cặp ba con giống nhau như đúc, nhàn nhạt nói như không muốn bận tâm đến kẻ phá đám kia.
Nắm đấm tay của Minh Phong nổi lên những gân xanh, đến hơi thở cũng tản ra mùi nguy hiểm chết choc. Anh nhìn gã đàn ông kia tức giận, rất muốn cho hắn vài cú đấm, dám nhận vợ người khác làm vợ mình thật đáng chết. Xong anh lại cố nén giận không để cho mình mắc sai lầm giống như ba năm trước
“bảo bối, em có muốn rút lại lời mình vừa nói không?” Minh Phong coi gã họ Tiêu kia như không tồn tại, nụ cười gian xảo nở trên môi thật đẹp.
Hải Lam tức điên lên, người này rõ ràng là muốn gây sự tới cùng đây mà…….
“ anh kia, sao anh không biết xấu hổ mà gọi vợ người khác thân mật vậy hả?” Tiêu Minh Trí nổi khùng, thoáng cái vẻ đại thiếu gia nho nhã đã mất hút……
Minh Phong khoanh tay trước ngực, ý cười chế nhạo gã kia hiện rõ “ vơ anh? Haha…..” Minh Phong cúi đầu cười nham nhở với Vũ Uy ,anh không nói lời nào xong thằng bé hiểu rất nhanh
“mẹ….mẹ….mẹ…..” Vũ Uy lớn tiếng ngọt ngào gọi mẹ
Tiêu Minh Trí tròn mắt nhìn tên nhóc mới hơn hai tuổi này đang gọi Hải Lam là mẹ , anh ta suýt ngã ngửa ra đằng sau, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt co quắp lại “ Hải Lam, em nói em độc thân, thằng bé này…….thằng bé này……..sao lại gọi em là mẹ?”
“Tôi..tôi…..” Hải Lam hơi ngẩn ra, thấp giọng líu líu lưỡi không nói được . Rồi cô lại trừng mắt nhìn Minh Phong , sự tức giận lan tràn cả ra ngoài đôi mắt to tròn long lanh kia, gằn từng tiếng “ Trịnh ….Vũ ………Uy !!!!”
“mẹ !!! con là Doãn Vũ Uy” thằng bé vừa nói vừa cười khúc khích, rất lấy làm hãnh diện về điều này , chính là ba ba nó đã nói thế …
Hải Lam nghe mà như muốn lồi mắt, lớn tiếng thét lên khiến mọi người phải ngó mắt nhìn cô kì quái “ Doãn Minh Phong ” anh ta giờ còn tự ý đổi họ của con trai cô nữa a? Thật quá đáng mà………..
“tôi không quen anh ta” vài giây sau Hải Lam tự tin nhìn Tiêu Minh Trí chốt lại lần cuối. Minh Phong, để xem ai thắng ai……
Tính nhẫn lại của Tiêu Minh Trí dần dần bị ba người kia làm cho bào mòn, anh ta hừ một tiếng, không cho mình mất thể diện trước kẻ khác “ Cô ấy đã nói không quen anh, xin mời anh đi khỏi chỗ này”
Minh Phong cười như không, nhìn rất chăm chú vào ngực cô……
“anh…..anh nhìn cái gì?” Hải Lam có tật giật mình, vội lấy tay che ngực
Minh Phong khinh thường nhìn tên kia, anh thùng thình nói rất vô tư giữa chốn đông người , giữa bao ánh mắt đang nhìn bọn họ tò mò “ size áo ngực của em là 34B”
Tất cả được một trận che miệng cười , không nghĩ anh chàng đẹp trai kia lại nói câu như vậy. Hải Lam thiếu chút nữa rơi mặt , cô căm uất nhìn anh, nhìn mọi người đang cười bọn họ mà thẹn quá hóa giận , mắng “Doãn Minh Phong”
Minh Phong mặt dày ba tấc không đem sự tức giận của cô để vào mắt, nếu cô thích có chồng, vậy được anh sẽ giúp cô cả đời không còn dám đi xem mặt kẻ khác , mập mờ bỏ lửng câu nói ám muội của mình “ hôm qua…..chúng ta đã………..hình như hãy còn năm mươi dấu hôn trên người em, mười dấu trên ngực, hai mươi dấu dưới bụng, còn có hai mười dấu dưới…….”
“ stop ” Hải Lam muốn ói máu trước tên trời đánh này.
Mọi người lắc đầu cười nhìn hai vợ chồng kia đối võ mồm. Bọn họ thật đáng yêu hết chỗ nói……….
“Trịnh Hải Lam, cô là kẻ lừa đảo. hừ” Tiêu Minh Trí bị mất mặt , hắn lạnh lùng đập mạnh tay xuống bàn mà bỏ đi.
Hải Lam mặt lầm lừ, liếc xéo hai ba con, giận dỗi cũng bỏ đi nốt i. Cô lại thua anh rồi, thua cái tính trẻ con, cái tính ngang như cua của anh, cái tính bá đạo của anh rồi.
Minh Phong không vội, anh cúi thấp người xoa đầu con trai rồi bế nó lên sau theo cô. Một lần nữa thành công bắt cô ngồi vào xe của mình mặc kệ cô bất mãn thế nào
Bọn họ trong khi đăng dùng dằng với nhau trong xe lại không thể phát hiện ra đang có kẻ nhìn nhà ba người đầy hận thù. Bàn tay hắn bấu chặt trên chiếc bàn như cào rách tấm gỗ ra thành mảnh vụ nhỏ , gằn nhỏ " Doãn Minh Phong - Trịnh Hải Lam. hừ....."
Vừa đóng cửa phòng, Minh Phong chẳng nói chẳng rằng , môi cong lên không chút đứng đắn , liền bế bổng Hải Lam lên, một đường cung hoàn hảo không chê vào đâu được, anh “ném” cô nằm như một con mèo nhỏ trên chiếc giường rộng lớn.
Hải Lam hoảng hồn, nhìn người đàn ông trước mặt tự cởi âu phục trên người anh nhanh tới mức kinh người. Ôi mẹ ơi, anh ta không phải là người nữa mà, sao chỉ có ba giây mà hắn đã bày ra thân thể trần trụi không có lấy một mảnh vải mỏng che đậy gì hết vậy . Nhìn tiểu Doãn Doãn của anh thẳng đứng hiên ngang trước mặt mà Hải Lam há hốc mồm , nước bọt ực lên ực xuống giữa cổ họng nhỏ bé , đôi mắt kinh ngạc như bị vật đó của anh chọc thủng giác mạc , không dám tin dục vọng trong anh lại có thể sung huyết dồi dào tới đáng sợ . Hải Lam khóc không ra nước mắt, vội ôm lấy cái gối ngồi dậy lùi tới mép giường ,bịt kín ngực mình, nói năng lộn xộn
“anh………muốn làm gì…….anh không phải mới tối qua………anh……….” Cả người cô ướt sũng nước như vừa mới tắm xong chưa kịp lau qua.
“ cưỡng hiếp em ” Minh Phong nói cụt ngủn ,cái giọng tỉnh bơ rõ ghét , vẻ mặt anh ‘lưu manh’ hết sức , nhìn hai gò má sớm ứng hồng rồi lại nóng râm ran của Hải Lam chẳng khác nào thuốc độc kích thích tiểu Doãn Doãn của anh…..
“a……..không được, không được……Vũ Uy, mau cứu mẹ, mau cứu mẹ……………..ứm….” Hải Lam đấm mạnh vào ngực Minh Phong khi bị anh đè lên. Cô thế nào mà lại bị một lần nữa để anh ăn mình ngòn lành thế này. Huhu……
Minh Phong tham lam chút những nụ hôn như mưa rào xuống người cô, một tay xé rách chiếc váy thành hai ném xuống đất, cười xấu xa “ cưng à, còn muốn đi tìm ba ba khác cho con nữa không?”
“ ô…..ô………..không muốn…không muốn….có chết cũng không muốn nữa…ô” Hải Lam thở dốc ngày càng rõ , rống to , rất không cam tâm tình nguyện mà phải nói ra.
“ thật là một cô bé ngoan………” Minh Phong đầu chôn chặt vào hõm vai Hải Lam , cố ý mút mạnh vào da thịt mát lạnh của cô khiêu khích , vô cùng vừa lòng với lời nói này……..
Bọn họ trải qua cả một buổi chiều hoan ái trong phòng ngủ. Minh Phong sau khi ăn cô sạch sẽ liền phơi ra bộ mặt thỏa mãn cho cả thiên hạ biết được. Anh nằm sát cạnh cô, ôm thật chặt thân thể còn ửng đỏ những dấu hôn cũ mới , nóng hổi của cô, bàn tay hãy còn lưu luyến đặt trước ngực cô mà tinh tế xoa bóp , giọng nỉ non sủng nịnh “ em đúng là tiểu yêu tinh làm hư anh mà ”
Thân thể Hải Lam mềm nhũn, đặc biệt hai chân cô đau đến nỗi không thể nhúc nhích nổi, nằm trong lòng anh ấm ức ủy khuất
“ đại háo sắc….cái miệng của anh còn có gì là chưa nói nữa đây ???” Hải Lam ngầng đầu, dẩu môi nguýt anh một cái.
“ tất nhiên là còn rồi !!!” Minh Phong cười nhăn nhăn nhở nhở , bộ dạng con nít khiến cô khó lòng mà nổi giận quá lâu với anh
Hải Lam trợn trừng mắt lên với anh, mỉa mai hỏi “ hừ……biết ngay mà, anh không làm em mất mặt thì không chịu yên có phải không? ” nói xong cố đấm nhẹ lên ngực anh làm càn.
“Không có” Minh Phong bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa vào miệng anh nhay nhay từng đốt một
Hải Lam run lên, khinh thường cắn nhẹ vào cổ anh “ Còn nói không có???……xì……..Doãn Minh Phong, tốt nhất anh nên nói hết những lời xấu xa của mình ra đi, còn để em mất mặt một lần nữa là không xong đâu đấy”
Minh Phong nhẹ nhàng đưa tay nắm cằm nhỏ của cô nâng lên , ánh mắt anh rất nghiêm túc nhìn đối phương “anh còn một câu chưa nói”
“là câu gì?” Hải Lam trong lòng hồ nghi, tò mò nghĩ xấu – còn câu gì mà anh chưa nói ra cơ chứ ? Có thể đứng trước bàn dân thiên hạ, thản nhiên như không khoe cỡ áo ngực của cô, khoe chuyện ái ân của bọn họ, trên đời cũng chỉ có một Doãn Minh Phong anh dám làm chuyện mất mặt đó.
Minh Phong nhìn cặp mắt xinh đẹp hết trừng lại nhăn vào của cô không khỏi cười khổ. Anh hựm một tiếng, chân thành nói dõng dạc ba chữ thiêng liêng nhất của tình yêu “ANH YÊU EM”
Hải Lam ngây ngẩn, đối mắt bối dối , cô cảm thấy như vừa được anh mớm cho rượu ngọt vào miệng làm say lòng người . Một câu nói đơn giản, không hề mới mẻ xong lại làm cô trở lên ấm áp, nao nao hạnh phúc, rất muốn được nghe anh nói nhiều hơn nữa
“anh đấy hả ? chỉ thế là không ai bằng ” Hải Lam lườm anh một cái, không dấu nổi hạnh phúc, nở nụ cười ngọt ngào.
“thì anh nói thật mà. Vợ à…….” dứt lời, anh thừa dịp cô còn đang say nắng liền ngậm lấy đôi môi anh đào của cô , cười sung sướng.
“gì???” Hải Lam đầu mê loạn, vô thức trả lời
“chồng yêu vợ” Minh Phong cắn cắn trên vành tai cô, nói khẽ
“ đừng có mà dẻo mồm, em không tin đâu!” Hải Lam làm mặt quỷ , xấu hổ vội núp mặt vào cổ anh, nũng nịu nói
“Lam, chúng mình kết hôn nhé em?” Minh Phong thủ thì bên tai cô. Ngày nào anh còn chưa nhận được câu nói đồng ý của cô, ngày đó anh còn thấy bất an trong lòng. Rất sợ cả đời cô sẽ không tha thứ cho anh.
Hải Lam rũ mi mắt, đôi mắt thoáng cái lại mang đầy tâm tư trái ngang. Cô lặng đi một lúc,thẳng thắn nhìn anh nhẹ nhàng lên tiếng , không đồng ý mà cũng chẳng từ chối “ chúng ta cứ sống như thế này không phải tốt hơn sao? Em không muốn tái hôn. Em thích được tự do không phải suy nghĩ , không phải đau khổ giống như trước. Khi nào thích có thể muốn làm gì cũng được , không phải vướng bận tới người khác. Minh Phong, đừng nhắc lại chuyện này nữa !!! Trong thời gian em ở Việt Nam, em hy vọng chúng ta sẽ mang đến cho Vũ Uy những giây phút vui vẻ đáng nhớ ……….”
“Lam, em vẫn chưa tha thứ cho anh sao ? Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp lại tất cả cho em và con.” Minh Phong đau lòng nói. Anh cảm thấy mất mát lớn khi cô nói thẳng như vậy.
Hải Lam nhìn anh không đáp lại………
“Lam….”
“Minh Phong, đừng nói nữa, em sẽ không kết hôn cùng anh. Đừng làm em khó nghĩ” Hải Lam cố ý lảng tránh ánh mắt trông mong tha thiết của anh đi chỗ khác. Cô phải kiên cường mới được , không thể để mình mềm lòng lần nữa .
“Lam, em…..” Minh Phong bất lực thở dài, tim đau nhói……..
……………
“cốc…..cốc…..”
“vào đi”
“Tổng giám đốc, anh đã đọc tin sáng nay chưa ạ?” Kỳ Học Ân vừa đẩy cửa vào, chẳng kịp chào hỏi, hớt hơ hớt hải không đầu không đuôi nói với Minh Phong. Trên tay anh ta là vài ba tạp chí mới nhất sáng nay. Nhìn gương mặt anh ta có vẻ xúc động lắm……
Minh Phong nhăn trán, nhìn trợ lý của mình một cách kì cục , nói “ chưa. Chuyện gì mà khiến cậu sớm ngày ra sốt sắng đến vậy ? Có án mạng lớn sao ? ”
Kỳ Học Ân ho khan một tiếng , khẩn trương hơn lúc nào hết “ vâng. Án mạng lần này rất lớn. Có liên quan tới tổng giám đốc và phu nhân”
“ hả?” Minh Phong nhảy dựng lên, theo bản năng nói lớn
“ hả?” Minh Phong nhảy dựng lên, theo bản năng nói lớn “có liên quan tới tôi và Hải Lam ?” Anh rõ ràng không có giết người, lý lịch tuyệt nhiên trong sạch nha , không nhẽ là Hải Lam, nhưng mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ mà……
Kỳ Học Ân thật hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt Minh Phong ngờ nghệc lại pha lẫn sự lo lắng, bất an , nói chung là trên gương mặt mỹ nam kia là đủ các loại cảm xúc làm anh ta phì cười, cứ thế mà thái quá mọi chuyện một cách nghiêm trọng lên
“cậu cười gì?” Minh Phong trừng mắt nhìn trợ lý . Hắn hình như được anh trọng dụng nên được nước lấn tới chọc tức anh sao?
Kỳ Học Ân im bặt, xong ý cười thì vẫn chưa tắt , anh ta nhìn Minh Phong , bình tĩnh nói “ Tổng giám đốc, anh xem cái này đi” Kỳ Học Ân vừa nói vừa đưa sấp báo trên tay cho Minh Phong
Minh Phong nhìn chăm chú vào từng dòng từng chữ trên báo viết , mỗi một chữ qua đi là lông mày anh lại xoăn tít lại , chấn kinh toàn thân, không tự chủ được mà thốt lên “Lâm Nguyệt Lan giết người ?” nhìn tờ báo mà anh cứ đinh linh mình hình như là đã đọc thiếu từ rồi thì phải ? Dù Minh Phong rất căm ghét ả đàn bà trong báo , xong anh lại chưa nghĩ qua ả có thể giết người………nhưng , cũng không ngoại trừ khả năng này, ả hại chết con anh, thì có gì là không dám làm đây.
“anh hãy đọc thông tin ở dưới đi ạ !!!” Kỳ Học Ân nói
Minh Phong ngầng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, rồi lại cúi xuống đọc tiếp. Bàn tay to lớn như thế nào lại không cầm nổi một tờ báo khi anh đọc đến những dòng cuối cùng.
Anh lập tức chiếu thẳng cái nhìn khó hiểu về phía Kỳ Học Ân , dùng giọng điệu như ra lệnh “ thế này là thế nào? Lâm Nguyệt Lan sao lại là hung thủ giết Ngô Hưng được? Có đúng cô ta là kẻ chủ mưu đứng sau tố cáo Trinh Vũ Minh?”
Kỳ Học Ân gật đầu không do dự, bắt đầu nói cụ thể hơn để anh hiểu “ tổng giám đốc , báo nói không sai đâu ạ!!! Lâm Nguyệt Lan đúng là kẻ hạ độc Ngô Hưng. Nhưng theo tôi điều tra lại thì sau khi cô ta giết Ngô Hưng , ả đã sai Phùng Lập Nguyên đem xác hắn phi tiêu dưới đầm nước vùng ngoại ô. Ngoài ra cô ta là còn nội gián, thuê Ngô Hưng trộm tài liệu mật của Doãn Thị bán đứng chúng ta. Ả vào Doãn Thị làm là có âm mưu từ trước. Nhưng bọn họ dù có tính toán kỹ đến đâu cũng không thể qua lưới pháp luật. Sau khi cảnh sát điều tra sự việc thì Lâm Nguyệt đã dở thủ đoạn đẩy hết mọi tội ác về phía Phùng Lập Nguyên trước lúc đó hòng thoát tội. Thật không ngờ cô ta có thể sống thảnh thơi an nhàn suốt ba năm qua mà không sợ hãi gì hết. Còn vụ tham ô của ông Trịnh , Lâm Nguyệt Lan nhờ tên trùm xã hội đen khét tiếng cả nước mà ba cô ta cứu sống giúp ả. Trước đây, là do ba Hải Lam phóng hỏa hại chết ba mẹ Lâm Nguyệt Lan vì vậy mà ả sớm đã ghi nhớ mối hận thù này. Anh sẽ không tin được nếu tôi nói, đó là kế hoạch mà Lâm Nguyệt Lan dày công ấp ủ suốt tám năm đâu ạ”
Minh Phong sững sờ, bàn tay vò nát tờ báo nhăn nhúm trên tay mình mà không hay cảm nhận được, nghiến răn nói “ Lâm…….Nguyệt……Lan !!!! thì ra mọi chuyện là do cô ta cấu kết với Phùng Lập Nguyên ham~ hại Hải Lam.” Đáng chết, tìm tới tìm lui, điều tra không biết bao nhiêu lần, hóa ra hung thủ lại ở ngay sát mình mà anh không biết gì. Nghĩ đến khi Hải Lam biết được kẻ hại chết ba cô lại là chị em tốt từ nhỏ của cô, anh không dám hình dung ra cô sẽ sốc đến mức nào, sẽ thương tâm thế nào. Anh nghiến răng mà nói Doãn Minh Phong ta thề với trời, sẽ lấy lại công bằng cho Hải Lam.
“ Nhưng sao bây giờ mới tìm ra hung thù?” Minh Phong dừng một lúc cho bộ não chấn tĩnh lại, thấy có điểm chưa rõ, bèn hỏi trợ lý. Trước đây, anh cũng cho người điều tra vụ án này, xong kết quả vẫn chỉ là Phùng Lập Nguyên một mình gây án. Còn Lâm Nguyệt Lan, anh cũng nên bái cô ta làm thầy đi, ả có thể che đậy tội ác man rợn này tới mức trời không biết, quỷ không hay thật khâm phục ả .
“ là một người dấu mặt đã bí mật đưa bằng chứng cho cảnh sát. Còn nữa, khi phía bên cảnh sát đến nhà Lâm Nguyệt Lan bắt người, thì phát hiện ả bị chói chặt chân tay nằm trên sàn nhà khóc lóc không nói được gì vì bị bịt miệng khá lâu. Tôi phỏng đoán, người tố cáo kia chỉ có thể là……..” Kỳ Học Ân nói rất sung, xong đến câu cuối lại bỏ lửng cho Minh Phong đoán thử ……
Trong đầu Minh Phong nghĩ ngay đến một người, anh mở mắt lớn, nói mà như hỏi người kia “ lẽ nào là Phùng Lập Nguyên?”
“Tổng giám đốc nghĩ thật giống tôi. Ngoại trừ người này thì không còn ai có thể có bằng chứng tố cáo Lâm Nguyệt Lan. Ả ta làm mọi việc kín kẽ đến mức chúng ta không phát hiện ra manh mối, huống chi là người ngoài. Vả lại hiện giờ Phùng Lập Nguyên vẫn là cái tên hot nhất được cảnh sát truy tìm suốt ba năm qua. Hắn ẩn láu rất kỹ, chắc giờ mới xuất đầu lộ diện để báo thủ ”
Ánh mắt đen thẳm của Minh Phong hừng hực lửa sát khí “ Phùng Lập Nguyên !!!!! Tao sẽ không để mày thoát tội lần này nữa đâu. Hừ……”
Minh Phong đứng lên, gương mặt cương nghị chứa đầy hận nhìn Kỳ Học Ân ra lệnh “ mau chuẩn bị xe, tôi muốn đích thân nhìn tậm mắt Lâm Nguyệt Lan phải bị trả giá thế nào. Còn nữa, cậu hãy cử người tới nhà Hải Lam bảo vệ mẹ con cô ấy không được dời mắt nửa phút.” Minh Phong chính là bất an ngay khi Phùng Lập Nguyên trở lại, hắn sẽ tìm đến mẹ con cô , anh phải cẩn thận bảo vệ họ mới được. Nhưng……
“reng……reng” chuôn điện thoại trong túi anh vang lên
Nhìn màn hình điện thoại tên người gọi đến “ BẢO BỐI NGỐC NGHẾCH” khuôn mặt tức khí ban nãy liền tiêu tan, anh cười nhẹ khẩn trương ấn phím nghe “ bé con , thế nào mà hôm nay lại chủ động gọi cho anh vậy???? haha” mặc Kỳ Học Ân hãy còn đứng cạnh anh nín cười , anh vẫn là phải bộc lộ hết tình cảm yêu thương dành cho cô ở mọi lúc mọi nơi
“huhu……Minh Phong, Vũ Uy..Vũ Uy.huhu………thằng bé mất tích rồi……….em không thấy nó đâu cả…..anh mau về đi” đầu dây bên kia điện thoại là tiếng khóc thảm thiết ngất lên ngất xuống của Hải Lam.
“em nói gì? Con mất tích? Lam, bình tĩnh đã, em đừng khóc, anh sẽ về ngay bây giờ ” Minh Phong đầu óc nhanh nhẹn hơn người nghe tin dữ này cũng phải bất động, hoảng tâm. Nhưng chí ít ở vào lúc nguy cấp, nước sôi lửa bỏng anh vẫn còn giữ được chút ít bình tĩnh để xử lý mọi việc. Sao thằng bé có thể mất tích, nhẽ nào là hắn đã…………….Nghĩ tới cái tên kia, Minh Phong không tránh khỏi một trận rét run người cho sự an nguy của con trai mình, anh vội vã lao người ra ngoài phòng làm việc phi nhanh về nhà.
Kỳ Học Ân thấy thế cũng chạy theo sau. Vừa rồi anh ta cũng có nghe hết mọi việc, chính là mình cũng lo lắng vạn phần cho an nguy của con trai sếp.
“ sao lại là anh?”
“Lâm Nguyệt Lan, chúng ta thật có duyên !!! Chắc cô nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày phải gặp lại tôi ?” người đàn ông râu ria rậm rạp, khuôn mặt sạm đen, ung dung khoanh tay trước ngực, đôi mắt ma ác ẩn sau chiếc kính dâm cười thâm độc mà đánh giá sắc mặt không còn sự sống của Lâm Nguyệt Lan.
“Phùng Lập Nguyên, anh………anh sao…………không phải anh đang ở trong……….” Lâm Nguyệt Lan sợ hãi, cô ta hoảng loạn lùi từng bước từng bước về phía sau
Phùng Lập Nguyện tóm ngay lấy tay Lâm Nguyệt Lan, giật mạnh cô ta về phía mình, một bàn tay khác chèn giữa cổ họng ả, bức ả sát vào vách tường, không có cách nào thở được “Lâm Nguyệt Lan, ả đàn bà thối thây. Năm đó, cô giám hại tôi phải gánh chịu mọi tội ác. Vu oán giáo họa cho tôi là có thể một mình hưởng sung sướng ư ??? haha……Cô thật đê tiện”
“khụ….khụ…” Lâm Nguyệt Lan nghe ngữ khí đòi mạng hung hăng của Phùng Lập Nguyên mà khiếp sợ, khuôn mặt tái nhợt , sống chết không chịu nhận tội “ không phải tôi, không phải tôi……khụ, khụ”
“ muốn phủi sạch phải không? ả đàn bà ti tiện này, hôm nay tao sẽ khiến mày phải nếm mùi đau khổ, sống không bằng chết.” nói xong hắn đẩy mạnh Lâm Nguyệt Lan ngã một cái đau điếng trên nền nhà, khinh bỉ trừng mắt nhìn ả. Ba năm qua, hắn trốn chui trốn lủi nơi núi rừng , cuối cùng cũng có ngày tìm được cách trở về thành phố để báo thù. Hắn sẽ khiến những kẻ làm hắn thành ra ngày hôm nay phải chịu gấp trăm gấp vạn lần đau khổ mà hắn đã phải gánh lấy.
Cả người Lâm Nguyệt Lan run lên vì sợ hãi, sợ tên ác ma trước mặt , giọng run cầm cập , yếu ớt uy hiếp hắn “Lập Nguyên, anh đừng có…làm bừa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”
“Báo cảnh sát? Haha….cô nghĩ tôi sợ sao? Phùng Lập Nguyên đây đã sớm coi nhẹ cái chết từ ba năm trước. Nếu tôi có chết cũng sẽ lôi cô xuống diêm vương cùng. Đến lúc đó, chúng ta lại là những người bạn của nhau…haha” Phùng Lập Nguyên cười lớn, điệu cười khiến người khác không giám lại gần hắn
Lâm Nguyệt Lan ngoại trừ kinh sợ, khóc lóc thảm thiết thì thần hồn đã sớm lìa khỏi xác. Ả thất tha thất thểu bò trên mặt đất, bám víu lấy ống quần Phùng Lập Nguyên, lắc đầu van xin “Lập Nguyên, em sai rồi, xin anh, xin anh đừng giết em. Là em đê tiện, là em bỉ ổi. Anh cứ mắng em đi, anh mắng bao nhiêu cũng được. Chỉ xin anh đừng giết em, đừng đưa em vào tù, em không muốn , em không muốn phần đời còn lại của mình sống ở cái nơi hối hám đó đâu . Huhu”
Phùng Lập Nguyên nghe ả kêu gào đòi tha tội, nghe ả ăn năn sám hối, chẳng những không mủi lòng mà sự khinh thường càng lúc càng chất cao. Hắn thô bạo dùng lực đá mạnh một cái khiến Lâm Nguyệt Lan một lần nữa ngã lăn ra đất kêu đau toàn thân , khinh bỉ chế nhạo “ cô thuê Ngô Hưng ăn cắp tài liệu mật của Doãn Thị, không biết vô liêm sỉ bò lên giường hắn, hạ độc hắn. Lại không từ mọi thủ đoạn hại chết Trinh Vũ Minh. Đẩy hết mọi tội ác giết người lên Phùng Lập Nguyên này để sống hạnh phúc ư? Vậy tôi sẽ cho cô toại nguyện”
Lâm Nguyệt Lan nước mắt đầy mặt, giọng gào lên khàn đặc “không, là gia đình Trịnh Hải Lam có lỗi với em, là cô ta cướp Minh Phong của em. Em chỉ đòi lại những gì thuộc về mình. Em không có sai….”
“Đến nước này rồi mà vẫn còn già mồm. Cô đúng là loại đàn bà hết thuốc chữa. Lâm Nguyệt Lan, cô ở đây chờ chết đi” Phùng Lập Nguyện dùng ngữ khí lạnh lẽo, vô tình quẳng những lời này cho cô ta. Anh ta sẽ trả thù lần lượt từng kẻ một…….
Lâm Nguyệt Lan biết không thể đối phó với con người quỷ kế của Phùng Lập Nguyên, cô ta trở mặt, bắt đầu giở cái giọng đổi trắng thay đen “ haha…..Phùng Lập Nguyên, anh không có bằng chứng, làm sao có thể tố cáo tôi. Haha…..tôi còn lâu mới sợ”
“chứng cứ? hừ…..lời nói ban nãy của cô chính là bằng chứng xác thực nhất rồi còn gì” miệng hắn nhếch lên đểu giả, bàn tay móc vào trong túi áo lấy ra máy ghi âm đoạn hội thoại vừa rồi “ Lâm Nguyệt Lan….cô tốt nhất nên biết điều mà ngồi ở nhà chờ cảnh sát đến thăm hỏi . Haha….” Nói xong hắn cười ngạo nghễ mà rời đi.
“anh………Phùng Lập Nguyên, anh là tên khốn, đưa cái máy đấy cho tôi” Lâm Nguyên Lan gào điên dại, cô ta chạy thật nhanh ra cửa để đuổi theo hắn nhưng tiếc là Phùng Lập Nguyên đã an bài bố trí sẵn người canh chừng ả ở phía ngoài
“các người là ai, mau tránh ra” Lâm Nguyên Lan vung vẩy chân tay, thét lớn, làm náo loạn khu nhà mình lên
Bọn người của Phùng Lập Nguyên không nói gì, chúng đưa mắt ngầm ra hiệu cho đối phương rồi tiến lên, lôi ả vào nhà, bịt kín cái miệng ả lại
…………………………..
Hải Lam vừa bước chân vào nhà hàng ngay lập tức đã thu hút tất cả ánh nhìn hâm mộ , những câu khen ngợi trầm trồ không ngớt của mọi người quanh đó . Cô mặc một chiếc váy cánh rơi vàng nhạt gợi cảm nhưng lại không hề lộ liễu chút nào. Mái tóc xoăn được búi cao kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn phủ một lớp phấn mỏng , chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn quả thực rất cá tính lại dịu dàng…..
“xin chào? Anh có phải là Tiêu Minh Trí?” Hải Lam lịch sự hỏi, kèm theo là một nụ cười tươi tắn miễn phí dành cho người kia. Cô đang đứng trước một người đàn ông chạc khoảng 30 tuổi, tướng mạo cũng thuộc vào loại khiến chị em phụ nữ phải liếc mắt đưa tình . Trước khi có buổi gặp mặt này Hải Lam đã được trung tâm mô giới kể tường tận thân thế , lai lịch của người đàn ông đẹp trai trước mặt . Trong lòng Hải Lam không khỏi đắc ý , cười hả hê – cũng được đấy chứ, anh chàng này trông ngoại hình rất khá đi. Nghe nói anh ta đang là giám đốc của một công ty chuyên về công nghệ thông tin , gia đình khá giả , nhà chỉ có hai anh em, em gái anh ta hiện đang du học bên Pháp, tính tình thấy bảo ôn hòa, rất biết chiều bạn gái, và trên hết rất ga lăng……
Tiêu Minh Trí đang lơ đãng nhìn cảnh vật ngoài đường, nghe tiếng nói êm tai như dòng suối chảy của Hải Lam, có chút giật mình, liền quay đầu lại hờ hững nhìn cô . Xong vẻ đẹp khuynh đảo tường thành khiến anh ta ngây ngẩn không kịp phản ứng gì……..
“Đúng vậy , tôi là Tiêu Minh Chí. Còn em là Trịnh Hải Lam ?” mất nửa ngày tên kia mới hết bàng hoàng trước vẻ đẹp của Hải Lam. Anh ta nhanh chóng thu hồi vẻ mặt đăm đăm ban nãy , rất lịch sự đứng lên, chủ động đưa tay ra phía trước làm quen “ rất vui khi được làm quen với em. Em đẹp thật đấy !!! Mời em ngồi” . Đúng như trung tâm giới thiệu, hắn thật ga lăng khi kéo ghế cho Hải Lam an tọa….
Nhưng khi mặt đối mặt , Hải Lam trông cách hắn đang dùng hai con mắt của sói đói ăn nhìn mình chằm chằm làm cô mất hết cả hứng thú, thầm ước giá như mình có cốc nước sôi trên tay ngay lúc này thì hay biết mấy, cô sẽ không nghĩ nhiều mà luộc chín bộ mặt hám gái kia lên. Hải Lam âm thầm la hét dưới bụng – không nhẽ bổn cô nương ta bỏ về cho rồi. hừ…trông cái mặt cũng không đến nỗi vậy mà lại….mới gặp mặt mà nhìn con gái nhà lành dữ vậy hả???????
Hắn ngồi đối diện với cô, tỉ tê sửa cái cà vạt, cái áo vest như thể hắn sợ cô sẽ soi mói kỹ lắm về vấn đề ăn mặt của hắn ấy. Hải Lam bắt đầu thấy khó chịu……..
“em nói năm nay em 24 tuổi, và đang độc thân?” hắn mở đầu cho cuộc tìm hiểu bằng một câu ngu ngốc. Nghe thôi mà cô còn tưởng tên này là hoạn quan chưa yêu ai bao giờ. Bộ có ai có chồng, có người yêu rồi còn đi xem mặt không đây ?
“dạ”
Tiêu Minh Trí lại nhìn cô một cách cần thận giống như hắn đang chọn mua cho mình một bình hoa không có vết xước. Nhìn chán chê, hắn gật gật đầu , rồi lại mân mê cái cằm lúm nhúm râu nhằm ra điều hắn có hứng thú về cô . Hắn chép miệng một cái, đột nhiên phun ra một tràng làm cô không chỉ choáng mà còn muốn thổ huyết “ thế này đi cô gái , tôi hiện đang rất bận, không có nhiều thời gian giảnh. Em hẳn biết rõ mục đích chúng ta gặp nhau ngày hôm nay rồi đúng không? Tôi sẽ không phí nhiều thời giờ nữa, sẽ vào luôn việc chính” hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng không để cô kịp xen ngang vào . Cô “ngoan ngoãn” ngồi như một đứa trẻ nghe thầy giáo giảng bài “ hiện tôi đã 30 tuổi , ba mẹ tôi muốn tôi năm nay phải kết hôn. Họ nói kết hôn năm nay sẽ rất tốt cho công việc làm ăn của tôi. Yêu cầu của tôi cũng không khắt khe với vợ tương lai lắm, chỉ cần……” hắn lại dừng một lúc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới đánh giá thật cẩn thận thiếu tý nữa đầu cô sì khói
“ ………..” Hải Lam im lặng , thần sắc trên mặt có điểm kìm chế cơn thịnh lộ. Đây là loại đàn ông gì vậy ? giờ là thế kỷ nào rồi mà hãy còn đi tin vào mấy cái loại mê tín dị đoan a? thật là….muốn thô lỗ đánh người quá mà không sao ra tay được……
Tiêu Minh Trí từ từ thưởng thức tách cà phê nóng, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô “ chỉ cần em nấu cơm ngày ba bữa cho tôi. Không cần phải đi làm, tiền tiêu hàng tháng tôi sẽ đưa cho em. Mặc dù bây giờ rất hiện đại xong tôi không thích quần áo mình giặt bằng máy, kể cả đồ lót, vậy nên em phải có trách nhiệm giặt tay tất cả đồ cho tôi. Tôi cũng không thích thuê người giúp việc, vì sẽ rất bất tiện. Nhà chỉ cần mỗi sáng em dậy sớm lau kỹ một lượt là được. Tôi có thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ phải có người đấm bóp lưng ít nhất một tiếng đồng hồ, việc này chắc không khó cho em. Còn nữa……..”
“ dừng….” Hải Lam “ hờ” một tiếng rõ to, mắt đảo ngược vành lên trần nhà, không nghĩ tới mình vừa đang nghe cái quái quỷ gì. Nấu cơm ba bữa, lau nhà, giặt đồ, đấm bóp……Bộ hắn đang tuyển vợ hay tuyển ô sin cao cấp đây? Hải Lam nghiến răng tức giận đến sôi máu nhìn kẻ ngạo mạn kia.
“ sao vậy, tôi vẫn chưa nói xong. Tôi không thích khi mình đang nói lại có người xen ngang vào, nhất là khi người đó lại là vợ tôi . Tôi nghĩ em nên sửa tính xấu này” Hắn thản nhiên nói cứ như cô đã là vợ hắn rồi đấy
“anh………” Hải Lam khí tức trào đến cửa họng , chuẩn bị phun ra ngoài, muốn cho tên này biết trái phải là thế nào liền bị một giọng nói chặn đứt…….
“ Trịnh Hải Lam ” giọng nói ác ma vang lên khiến Hải Lam một trận thót tim . Anh ta……anh ta sao lại đến đây. Tên đại xui xẻo kia, còn nữa, sao cả cái tên tiểu xui xẻo cũng đi cùng anh a?
Minh Phong đứng cách cô một khoảng không xa. Ngay dưới anh là cậu con trai bụ bẫm Trịnh Vũ Uy nắm lấy tay ba cười tít cả mắt lại
“ Trịnh Hải Lam, em dám dấu anh đi hẹn hò với kẻ khác?” giọng nói của anh lộ ra tia nguy hiểm. Nếu không phải hôm nay anh về nhà sớm, không phải chính mình thấy tờ giấy quảng cáo mô giới hôn nhân nằm chổng chơ trên bàn kia , rồi lại nghe con trai bi bô nói mẹ đi tìm ba ba khác cho nó thì có đánh chết anh cũng không tin cô lại dấu anh đi “ngoại tình”. Cô là muốn thiên hạ náo loạn mới thấy vui phải không?
Hải Lam liếc nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Minh Phong , xong cô chẳng đếm xỉa đến bộ mặt kia…………
“anh là ai? Tôi không quen anh? Anh nhầm người rồi?” Hải Lam hít sâu một cái, nói dối tỉnh bơ
“em…….” Minh Phong giận tới mức khuôn mặt đẹp trai phong độ đen thui lại. Xong chỉ vài giây sau đó, nụ cười ma mãnh, quỷ kế lại nở trên khóe môi anh “ Trịnh Hải Lam, em thực sự không quen anh???????”
Hải Lam cười đau khổ, dưới đáy lòng không ngừng nguyền rủa tên phá hoại kia…. “tôi không quen”
“cho em một cơ hội sửa sai” Minh Phong giọng bá đạo, thậm chí anh còn cố tình ngân thật dài câu nói của mình, thể hiện uy quyền.
Tiêu Minh Trí nhìn Minh Phong, tròng mắt híp lại, cực không vừa mắt khi có người khác đến đây phá rối “ Hải Lam, em quen anh ta?”
“Không, em không quen, không quen” Hải Lam vội xua tay, lắp bắp phủ nhận. Cô tuy chẳng ưa gì cái tên Tiêu Minh Trí này xong cũng không thể để mình mất mặt trước Minh Phong được. Cô phải cho anh thấy, không có anh cô vẫn sống tốt, vẫn có rất nhiều người đang theo đuổi mình……
“ Anh gì này, có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Vợ chồng tôi đang nói chuyện, anh làm ơn dắt con trai đi chỗ khác giùm cho” Tiêu Minh Trí nhìn cặp ba con giống nhau như đúc, nhàn nhạt nói như không muốn bận tâm đến kẻ phá đám kia.
Nắm đấm tay của Minh Phong nổi lên những gân xanh, đến hơi thở cũng tản ra mùi nguy hiểm chết choc. Anh nhìn gã đàn ông kia tức giận, rất muốn cho hắn vài cú đấm, dám nhận vợ người khác làm vợ mình thật đáng chết. Xong anh lại cố nén giận không để cho mình mắc sai lầm giống như ba năm trước
“bảo bối, em có muốn rút lại lời mình vừa nói không?” Minh Phong coi gã họ Tiêu kia như không tồn tại, nụ cười gian xảo nở trên môi thật đẹp.
Hải Lam tức điên lên, người này rõ ràng là muốn gây sự tới cùng đây mà…….
“ anh kia, sao anh không biết xấu hổ mà gọi vợ người khác thân mật vậy hả?” Tiêu Minh Trí nổi khùng, thoáng cái vẻ đại thiếu gia nho nhã đã mất hút……
Minh Phong khoanh tay trước ngực, ý cười chế nhạo gã kia hiện rõ “ vơ anh? Haha…..” Minh Phong cúi đầu cười nham nhở với Vũ Uy ,anh không nói lời nào xong thằng bé hiểu rất nhanh
“mẹ….mẹ….mẹ…..” Vũ Uy lớn tiếng ngọt ngào gọi mẹ
Tiêu Minh Trí tròn mắt nhìn tên nhóc mới hơn hai tuổi này đang gọi Hải Lam là mẹ , anh ta suýt ngã ngửa ra đằng sau, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt co quắp lại “ Hải Lam, em nói em độc thân, thằng bé này…….thằng bé này……..sao lại gọi em là mẹ?”
“Tôi..tôi…..” Hải Lam hơi ngẩn ra, thấp giọng líu líu lưỡi không nói được . Rồi cô lại trừng mắt nhìn Minh Phong , sự tức giận lan tràn cả ra ngoài đôi mắt to tròn long lanh kia, gằn từng tiếng “ Trịnh ….Vũ ………Uy !!!!”
“mẹ !!! con là Doãn Vũ Uy” thằng bé vừa nói vừa cười khúc khích, rất lấy làm hãnh diện về điều này , chính là ba ba nó đã nói thế …
Hải Lam nghe mà như muốn lồi mắt, lớn tiếng thét lên khiến mọi người phải ngó mắt nhìn cô kì quái “ Doãn Minh Phong ” anh ta giờ còn tự ý đổi họ của con trai cô nữa a? Thật quá đáng mà………..
“tôi không quen anh ta” vài giây sau Hải Lam tự tin nhìn Tiêu Minh Trí chốt lại lần cuối. Minh Phong, để xem ai thắng ai……
Tính nhẫn lại của Tiêu Minh Trí dần dần bị ba người kia làm cho bào mòn, anh ta hừ một tiếng, không cho mình mất thể diện trước kẻ khác “ Cô ấy đã nói không quen anh, xin mời anh đi khỏi chỗ này”
Minh Phong cười như không, nhìn rất chăm chú vào ngực cô……
“anh…..anh nhìn cái gì?” Hải Lam có tật giật mình, vội lấy tay che ngực
Minh Phong khinh thường nhìn tên kia, anh thùng thình nói rất vô tư giữa chốn đông người , giữa bao ánh mắt đang nhìn bọn họ tò mò “ size áo ngực của em là 34B”
Tất cả được một trận che miệng cười , không nghĩ anh chàng đẹp trai kia lại nói câu như vậy. Hải Lam thiếu chút nữa rơi mặt , cô căm uất nhìn anh, nhìn mọi người đang cười bọn họ mà thẹn quá hóa giận , mắng “Doãn Minh Phong”
Minh Phong mặt dày ba tấc không đem sự tức giận của cô để vào mắt, nếu cô thích có chồng, vậy được anh sẽ giúp cô cả đời không còn dám đi xem mặt kẻ khác , mập mờ bỏ lửng câu nói ám muội của mình “ hôm qua…..chúng ta đã………..hình như hãy còn năm mươi dấu hôn trên người em, mười dấu trên ngực, hai mươi dấu dưới bụng, còn có hai mười dấu dưới…….”
“ stop ” Hải Lam muốn ói máu trước tên trời đánh này.
Mọi người lắc đầu cười nhìn hai vợ chồng kia đối võ mồm. Bọn họ thật đáng yêu hết chỗ nói……….
“Trịnh Hải Lam, cô là kẻ lừa đảo. hừ” Tiêu Minh Trí bị mất mặt , hắn lạnh lùng đập mạnh tay xuống bàn mà bỏ đi.
Hải Lam mặt lầm lừ, liếc xéo hai ba con, giận dỗi cũng bỏ đi nốt i. Cô lại thua anh rồi, thua cái tính trẻ con, cái tính ngang như cua của anh, cái tính bá đạo của anh rồi.
Minh Phong không vội, anh cúi thấp người xoa đầu con trai rồi bế nó lên sau theo cô. Một lần nữa thành công bắt cô ngồi vào xe của mình mặc kệ cô bất mãn thế nào
Bọn họ trong khi đăng dùng dằng với nhau trong xe lại không thể phát hiện ra đang có kẻ nhìn nhà ba người đầy hận thù. Bàn tay hắn bấu chặt trên chiếc bàn như cào rách tấm gỗ ra thành mảnh vụ nhỏ , gằn nhỏ " Doãn Minh Phong - Trịnh Hải Lam. hừ....."
Vừa đóng cửa phòng, Minh Phong chẳng nói chẳng rằng , môi cong lên không chút đứng đắn , liền bế bổng Hải Lam lên, một đường cung hoàn hảo không chê vào đâu được, anh “ném” cô nằm như một con mèo nhỏ trên chiếc giường rộng lớn.
Hải Lam hoảng hồn, nhìn người đàn ông trước mặt tự cởi âu phục trên người anh nhanh tới mức kinh người. Ôi mẹ ơi, anh ta không phải là người nữa mà, sao chỉ có ba giây mà hắn đã bày ra thân thể trần trụi không có lấy một mảnh vải mỏng che đậy gì hết vậy . Nhìn tiểu Doãn Doãn của anh thẳng đứng hiên ngang trước mặt mà Hải Lam há hốc mồm , nước bọt ực lên ực xuống giữa cổ họng nhỏ bé , đôi mắt kinh ngạc như bị vật đó của anh chọc thủng giác mạc , không dám tin dục vọng trong anh lại có thể sung huyết dồi dào tới đáng sợ . Hải Lam khóc không ra nước mắt, vội ôm lấy cái gối ngồi dậy lùi tới mép giường ,bịt kín ngực mình, nói năng lộn xộn
“anh………muốn làm gì…….anh không phải mới tối qua………anh……….” Cả người cô ướt sũng nước như vừa mới tắm xong chưa kịp lau qua.
“ cưỡng hiếp em ” Minh Phong nói cụt ngủn ,cái giọng tỉnh bơ rõ ghét , vẻ mặt anh ‘lưu manh’ hết sức , nhìn hai gò má sớm ứng hồng rồi lại nóng râm ran của Hải Lam chẳng khác nào thuốc độc kích thích tiểu Doãn Doãn của anh…..
“a……..không được, không được……Vũ Uy, mau cứu mẹ, mau cứu mẹ……………..ứm….” Hải Lam đấm mạnh vào ngực Minh Phong khi bị anh đè lên. Cô thế nào mà lại bị một lần nữa để anh ăn mình ngòn lành thế này. Huhu……
Minh Phong tham lam chút những nụ hôn như mưa rào xuống người cô, một tay xé rách chiếc váy thành hai ném xuống đất, cười xấu xa “ cưng à, còn muốn đi tìm ba ba khác cho con nữa không?”
“ ô…..ô………..không muốn…không muốn….có chết cũng không muốn nữa…ô” Hải Lam thở dốc ngày càng rõ , rống to , rất không cam tâm tình nguyện mà phải nói ra.
“ thật là một cô bé ngoan………” Minh Phong đầu chôn chặt vào hõm vai Hải Lam , cố ý mút mạnh vào da thịt mát lạnh của cô khiêu khích , vô cùng vừa lòng với lời nói này……..
Bọn họ trải qua cả một buổi chiều hoan ái trong phòng ngủ. Minh Phong sau khi ăn cô sạch sẽ liền phơi ra bộ mặt thỏa mãn cho cả thiên hạ biết được. Anh nằm sát cạnh cô, ôm thật chặt thân thể còn ửng đỏ những dấu hôn cũ mới , nóng hổi của cô, bàn tay hãy còn lưu luyến đặt trước ngực cô mà tinh tế xoa bóp , giọng nỉ non sủng nịnh “ em đúng là tiểu yêu tinh làm hư anh mà ”
Thân thể Hải Lam mềm nhũn, đặc biệt hai chân cô đau đến nỗi không thể nhúc nhích nổi, nằm trong lòng anh ấm ức ủy khuất
“ đại háo sắc….cái miệng của anh còn có gì là chưa nói nữa đây ???” Hải Lam ngầng đầu, dẩu môi nguýt anh một cái.
“ tất nhiên là còn rồi !!!” Minh Phong cười nhăn nhăn nhở nhở , bộ dạng con nít khiến cô khó lòng mà nổi giận quá lâu với anh
Hải Lam trợn trừng mắt lên với anh, mỉa mai hỏi “ hừ……biết ngay mà, anh không làm em mất mặt thì không chịu yên có phải không? ” nói xong cố đấm nhẹ lên ngực anh làm càn.
“Không có” Minh Phong bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa vào miệng anh nhay nhay từng đốt một
Hải Lam run lên, khinh thường cắn nhẹ vào cổ anh “ Còn nói không có???……xì……..Doãn Minh Phong, tốt nhất anh nên nói hết những lời xấu xa của mình ra đi, còn để em mất mặt một lần nữa là không xong đâu đấy”
Minh Phong nhẹ nhàng đưa tay nắm cằm nhỏ của cô nâng lên , ánh mắt anh rất nghiêm túc nhìn đối phương “anh còn một câu chưa nói”
“là câu gì?” Hải Lam trong lòng hồ nghi, tò mò nghĩ xấu – còn câu gì mà anh chưa nói ra cơ chứ ? Có thể đứng trước bàn dân thiên hạ, thản nhiên như không khoe cỡ áo ngực của cô, khoe chuyện ái ân của bọn họ, trên đời cũng chỉ có một Doãn Minh Phong anh dám làm chuyện mất mặt đó.
Minh Phong nhìn cặp mắt xinh đẹp hết trừng lại nhăn vào của cô không khỏi cười khổ. Anh hựm một tiếng, chân thành nói dõng dạc ba chữ thiêng liêng nhất của tình yêu “ANH YÊU EM”
Hải Lam ngây ngẩn, đối mắt bối dối , cô cảm thấy như vừa được anh mớm cho rượu ngọt vào miệng làm say lòng người . Một câu nói đơn giản, không hề mới mẻ xong lại làm cô trở lên ấm áp, nao nao hạnh phúc, rất muốn được nghe anh nói nhiều hơn nữa
“anh đấy hả ? chỉ thế là không ai bằng ” Hải Lam lườm anh một cái, không dấu nổi hạnh phúc, nở nụ cười ngọt ngào.
“thì anh nói thật mà. Vợ à…….” dứt lời, anh thừa dịp cô còn đang say nắng liền ngậm lấy đôi môi anh đào của cô , cười sung sướng.
“gì???” Hải Lam đầu mê loạn, vô thức trả lời
“chồng yêu vợ” Minh Phong cắn cắn trên vành tai cô, nói khẽ
“ đừng có mà dẻo mồm, em không tin đâu!” Hải Lam làm mặt quỷ , xấu hổ vội núp mặt vào cổ anh, nũng nịu nói
“Lam, chúng mình kết hôn nhé em?” Minh Phong thủ thì bên tai cô. Ngày nào anh còn chưa nhận được câu nói đồng ý của cô, ngày đó anh còn thấy bất an trong lòng. Rất sợ cả đời cô sẽ không tha thứ cho anh.
Hải Lam rũ mi mắt, đôi mắt thoáng cái lại mang đầy tâm tư trái ngang. Cô lặng đi một lúc,thẳng thắn nhìn anh nhẹ nhàng lên tiếng , không đồng ý mà cũng chẳng từ chối “ chúng ta cứ sống như thế này không phải tốt hơn sao? Em không muốn tái hôn. Em thích được tự do không phải suy nghĩ , không phải đau khổ giống như trước. Khi nào thích có thể muốn làm gì cũng được , không phải vướng bận tới người khác. Minh Phong, đừng nhắc lại chuyện này nữa !!! Trong thời gian em ở Việt Nam, em hy vọng chúng ta sẽ mang đến cho Vũ Uy những giây phút vui vẻ đáng nhớ ……….”
“Lam, em vẫn chưa tha thứ cho anh sao ? Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp lại tất cả cho em và con.” Minh Phong đau lòng nói. Anh cảm thấy mất mát lớn khi cô nói thẳng như vậy.
Hải Lam nhìn anh không đáp lại………
“Lam….”
“Minh Phong, đừng nói nữa, em sẽ không kết hôn cùng anh. Đừng làm em khó nghĩ” Hải Lam cố ý lảng tránh ánh mắt trông mong tha thiết của anh đi chỗ khác. Cô phải kiên cường mới được , không thể để mình mềm lòng lần nữa .
“Lam, em…..” Minh Phong bất lực thở dài, tim đau nhói……..
……………
“cốc…..cốc…..”
“vào đi”
“Tổng giám đốc, anh đã đọc tin sáng nay chưa ạ?” Kỳ Học Ân vừa đẩy cửa vào, chẳng kịp chào hỏi, hớt hơ hớt hải không đầu không đuôi nói với Minh Phong. Trên tay anh ta là vài ba tạp chí mới nhất sáng nay. Nhìn gương mặt anh ta có vẻ xúc động lắm……
Minh Phong nhăn trán, nhìn trợ lý của mình một cách kì cục , nói “ chưa. Chuyện gì mà khiến cậu sớm ngày ra sốt sắng đến vậy ? Có án mạng lớn sao ? ”
Kỳ Học Ân ho khan một tiếng , khẩn trương hơn lúc nào hết “ vâng. Án mạng lần này rất lớn. Có liên quan tới tổng giám đốc và phu nhân”
“ hả?” Minh Phong nhảy dựng lên, theo bản năng nói lớn
“ hả?” Minh Phong nhảy dựng lên, theo bản năng nói lớn “có liên quan tới tôi và Hải Lam ?” Anh rõ ràng không có giết người, lý lịch tuyệt nhiên trong sạch nha , không nhẽ là Hải Lam, nhưng mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ mà……
Kỳ Học Ân thật hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt Minh Phong ngờ nghệc lại pha lẫn sự lo lắng, bất an , nói chung là trên gương mặt mỹ nam kia là đủ các loại cảm xúc làm anh ta phì cười, cứ thế mà thái quá mọi chuyện một cách nghiêm trọng lên
“cậu cười gì?” Minh Phong trừng mắt nhìn trợ lý . Hắn hình như được anh trọng dụng nên được nước lấn tới chọc tức anh sao?
Kỳ Học Ân im bặt, xong ý cười thì vẫn chưa tắt , anh ta nhìn Minh Phong , bình tĩnh nói “ Tổng giám đốc, anh xem cái này đi” Kỳ Học Ân vừa nói vừa đưa sấp báo trên tay cho Minh Phong
Minh Phong nhìn chăm chú vào từng dòng từng chữ trên báo viết , mỗi một chữ qua đi là lông mày anh lại xoăn tít lại , chấn kinh toàn thân, không tự chủ được mà thốt lên “Lâm Nguyệt Lan giết người ?” nhìn tờ báo mà anh cứ đinh linh mình hình như là đã đọc thiếu từ rồi thì phải ? Dù Minh Phong rất căm ghét ả đàn bà trong báo , xong anh lại chưa nghĩ qua ả có thể giết người………nhưng , cũng không ngoại trừ khả năng này, ả hại chết con anh, thì có gì là không dám làm đây.
“anh hãy đọc thông tin ở dưới đi ạ !!!” Kỳ Học Ân nói
Minh Phong ngầng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, rồi lại cúi xuống đọc tiếp. Bàn tay to lớn như thế nào lại không cầm nổi một tờ báo khi anh đọc đến những dòng cuối cùng.
Anh lập tức chiếu thẳng cái nhìn khó hiểu về phía Kỳ Học Ân , dùng giọng điệu như ra lệnh “ thế này là thế nào? Lâm Nguyệt Lan sao lại là hung thủ giết Ngô Hưng được? Có đúng cô ta là kẻ chủ mưu đứng sau tố cáo Trinh Vũ Minh?”
Kỳ Học Ân gật đầu không do dự, bắt đầu nói cụ thể hơn để anh hiểu “ tổng giám đốc , báo nói không sai đâu ạ!!! Lâm Nguyệt Lan đúng là kẻ hạ độc Ngô Hưng. Nhưng theo tôi điều tra lại thì sau khi cô ta giết Ngô Hưng , ả đã sai Phùng Lập Nguyên đem xác hắn phi tiêu dưới đầm nước vùng ngoại ô. Ngoài ra cô ta là còn nội gián, thuê Ngô Hưng trộm tài liệu mật của Doãn Thị bán đứng chúng ta. Ả vào Doãn Thị làm là có âm mưu từ trước. Nhưng bọn họ dù có tính toán kỹ đến đâu cũng không thể qua lưới pháp luật. Sau khi cảnh sát điều tra sự việc thì Lâm Nguyệt đã dở thủ đoạn đẩy hết mọi tội ác về phía Phùng Lập Nguyên trước lúc đó hòng thoát tội. Thật không ngờ cô ta có thể sống thảnh thơi an nhàn suốt ba năm qua mà không sợ hãi gì hết. Còn vụ tham ô của ông Trịnh , Lâm Nguyệt Lan nhờ tên trùm xã hội đen khét tiếng cả nước mà ba cô ta cứu sống giúp ả. Trước đây, là do ba Hải Lam phóng hỏa hại chết ba mẹ Lâm Nguyệt Lan vì vậy mà ả sớm đã ghi nhớ mối hận thù này. Anh sẽ không tin được nếu tôi nói, đó là kế hoạch mà Lâm Nguyệt Lan dày công ấp ủ suốt tám năm đâu ạ”
Minh Phong sững sờ, bàn tay vò nát tờ báo nhăn nhúm trên tay mình mà không hay cảm nhận được, nghiến răn nói “ Lâm…….Nguyệt……Lan !!!! thì ra mọi chuyện là do cô ta cấu kết với Phùng Lập Nguyên ham~ hại Hải Lam.” Đáng chết, tìm tới tìm lui, điều tra không biết bao nhiêu lần, hóa ra hung thủ lại ở ngay sát mình mà anh không biết gì. Nghĩ đến khi Hải Lam biết được kẻ hại chết ba cô lại là chị em tốt từ nhỏ của cô, anh không dám hình dung ra cô sẽ sốc đến mức nào, sẽ thương tâm thế nào. Anh nghiến răng mà nói Doãn Minh Phong ta thề với trời, sẽ lấy lại công bằng cho Hải Lam.
“ Nhưng sao bây giờ mới tìm ra hung thù?” Minh Phong dừng một lúc cho bộ não chấn tĩnh lại, thấy có điểm chưa rõ, bèn hỏi trợ lý. Trước đây, anh cũng cho người điều tra vụ án này, xong kết quả vẫn chỉ là Phùng Lập Nguyên một mình gây án. Còn Lâm Nguyệt Lan, anh cũng nên bái cô ta làm thầy đi, ả có thể che đậy tội ác man rợn này tới mức trời không biết, quỷ không hay thật khâm phục ả .
“ là một người dấu mặt đã bí mật đưa bằng chứng cho cảnh sát. Còn nữa, khi phía bên cảnh sát đến nhà Lâm Nguyệt Lan bắt người, thì phát hiện ả bị chói chặt chân tay nằm trên sàn nhà khóc lóc không nói được gì vì bị bịt miệng khá lâu. Tôi phỏng đoán, người tố cáo kia chỉ có thể là……..” Kỳ Học Ân nói rất sung, xong đến câu cuối lại bỏ lửng cho Minh Phong đoán thử ……
Trong đầu Minh Phong nghĩ ngay đến một người, anh mở mắt lớn, nói mà như hỏi người kia “ lẽ nào là Phùng Lập Nguyên?”
“Tổng giám đốc nghĩ thật giống tôi. Ngoại trừ người này thì không còn ai có thể có bằng chứng tố cáo Lâm Nguyệt Lan. Ả ta làm mọi việc kín kẽ đến mức chúng ta không phát hiện ra manh mối, huống chi là người ngoài. Vả lại hiện giờ Phùng Lập Nguyên vẫn là cái tên hot nhất được cảnh sát truy tìm suốt ba năm qua. Hắn ẩn láu rất kỹ, chắc giờ mới xuất đầu lộ diện để báo thủ ”
Ánh mắt đen thẳm của Minh Phong hừng hực lửa sát khí “ Phùng Lập Nguyên !!!!! Tao sẽ không để mày thoát tội lần này nữa đâu. Hừ……”
Minh Phong đứng lên, gương mặt cương nghị chứa đầy hận nhìn Kỳ Học Ân ra lệnh “ mau chuẩn bị xe, tôi muốn đích thân nhìn tậm mắt Lâm Nguyệt Lan phải bị trả giá thế nào. Còn nữa, cậu hãy cử người tới nhà Hải Lam bảo vệ mẹ con cô ấy không được dời mắt nửa phút.” Minh Phong chính là bất an ngay khi Phùng Lập Nguyên trở lại, hắn sẽ tìm đến mẹ con cô , anh phải cẩn thận bảo vệ họ mới được. Nhưng……
“reng……reng” chuôn điện thoại trong túi anh vang lên
Nhìn màn hình điện thoại tên người gọi đến “ BẢO BỐI NGỐC NGHẾCH” khuôn mặt tức khí ban nãy liền tiêu tan, anh cười nhẹ khẩn trương ấn phím nghe “ bé con , thế nào mà hôm nay lại chủ động gọi cho anh vậy???? haha” mặc Kỳ Học Ân hãy còn đứng cạnh anh nín cười , anh vẫn là phải bộc lộ hết tình cảm yêu thương dành cho cô ở mọi lúc mọi nơi
“huhu……Minh Phong, Vũ Uy..Vũ Uy.huhu………thằng bé mất tích rồi……….em không thấy nó đâu cả…..anh mau về đi” đầu dây bên kia điện thoại là tiếng khóc thảm thiết ngất lên ngất xuống của Hải Lam.
“em nói gì? Con mất tích? Lam, bình tĩnh đã, em đừng khóc, anh sẽ về ngay bây giờ ” Minh Phong đầu óc nhanh nhẹn hơn người nghe tin dữ này cũng phải bất động, hoảng tâm. Nhưng chí ít ở vào lúc nguy cấp, nước sôi lửa bỏng anh vẫn còn giữ được chút ít bình tĩnh để xử lý mọi việc. Sao thằng bé có thể mất tích, nhẽ nào là hắn đã…………….Nghĩ tới cái tên kia, Minh Phong không tránh khỏi một trận rét run người cho sự an nguy của con trai mình, anh vội vã lao người ra ngoài phòng làm việc phi nhanh về nhà.
Kỳ Học Ân thấy thế cũng chạy theo sau. Vừa rồi anh ta cũng có nghe hết mọi việc, chính là mình cũng lo lắng vạn phần cho an nguy của con trai sếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.