Chương 29: Bất ngờ đến khó tin
Sum
29/05/2013
“sảy thai !!!!” tin dữ như khiến khuôn mặt non nớt của An An một điểm huyết sắc cũng không còn. Thân thể cô
suy yếu, vô lực ngã vào lòng Kính Thiên, ngất lịm đi. Mặc dù trước đó cô đã nghĩ tới khả năng xấu này, nhưng khi bác sĩ nói ra cô vẫn là khó
lòng mà tiếp nhận được chúng.
“An An…em sao vậy? Tỉnh lại đi …” Kính Thiên hoảng hốt đỡ lấy cô, trong mắt toàn là vẻ bi thương.
“cậu hãy đưa cô ấy vào trong xem thế nào? ” vị bác sĩ nói với học trò của mình. Từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu đến giờ ông ta luôn giữ vẻ mặt bình thản đến khó hiểu. Ông ta là bác sĩ, vậy mà dường như lại không có lấy một sự cảm thông nào trước nỗi mất mát to lớn của người bệnh.
Một anh chàng trẻ tuổi mặc áo blouse đứng cạnh bác sĩ rất nhanh tiến lên, đưa tay ôm lấy An An từ trong lòng Kính Thiên, bế vào trong.
Kính Thiên khẩn trương hơn lúc nào hết liền đi vào theo…Cái loại cảm giác đau đớn mà Hải Lam đang phải trải qua chính anh cũng cảm thụ được một cách rất rõ ràng…..Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi mà cô mất đi đứa con hẳn là thương tâm đến chết lòng mất….
“anh đi đâu vậy??? Tôi còn chưa nói hết mà !!! ” Bác sĩ nhìn Kính Thiên khẩn trương thì cười nói
Kính Thiên dừng bước, chân mày nhíu chặt, quay đầu kỳ quái nhìn ông ta, còn chuyện gì nữa? Không nhẽ Hải Lam bị làm sao?
Bác sĩ càng nhìn khuôn mặt điển trai của Kính Thiên hết nhăn chán lại cau mày thì tưởng anh đang buồn rầu khi mất đi dứa con vì thế không để anh bị kích động thêm nữa, ông liền nói “ Anh không nên đau lòng quá !!! Thực ra vừa rồi vợ anh chỉ sảy một đứa, trọng bụng cô ấy hãy còn một bé trai. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần thì sẽ không sao hết”
“gì cơ??? Ý ông là….là…. Hải Lam có thai đôi ??? Còn một bé trai trong bụng cô ấy???” Kính Thiên kinh ngạc, phải mất đến nửa ngày mới phản ứng lại, gấp gáp hỏi dồn. Còn có cả những chuyện kỳ lạ thế này sao? Sảy một đứa - còn một đứa? Thật khó có thể tin nổi....
Tin này quá bất ngờ, trong nhất thời Kính Thiên khó lòng mà bình tĩnh lại được. Mặt anh cứ căng rồi lại co rút lại, đây cứ như phim viễn tưởng mà anh đang được xem vậy.
“ xem cậu kìa, chẳng nhẽ cậu không biết vợ mình có thai đôi hay sao? Vừa rồi là do cô ấy bị ngã xuống đất, sườn bên trái tiếp xúc mạnh với mặt đất, lại thêm cái thai nằm phía bên đó nhịp tim đã bất bình thường nên chúng tôi không thể giữ được. Tôi đã làm bác sĩ được gần 20 năm, đây là trường hợp đặc biệt nhất mà tôi gặp qua, nói thực tôi cũng không tin vào mắt mình, nhưng đây lại là sự thật đấy. haha...Giờ thì anh an tâm nhé , bé trai trong bụng cô ấy rất tốt chỉ là cơ thể vợ anh hơi yếu, cần được tĩnh dưỡng thêm…..” bác sĩ nói
Kính Thiên ngây người tại chỗ, mặt anh cứ đần đần nhìn chằm chằm vào bác sĩ, đã cố nuốt trôi vài ngụm nước bọt để bản thân không bị sốc trước những tin giật gân mà ông ta vừa nói ra,xong giọng nói lại luống cuống như gà mái mẹ “ ờ…đương nhiên….đương nhiên là tôi biết. Tại….tại tôi bất ngờ quá…..” Lồng ngực anh phập phông lên xuống, xúc động không thôi “bác sỹ, Hải Lam giờ thế nào rồi? Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?”
“ tất nhiên là được, nhưng hiện tại cô ấy còn khá yếu, anh không nên nói ngay chuyện vợ mình mất đi một đứa bé. Hãy để cô ấy khỏe lại, lúc đấy nói sẽ tốt hơn” bác sĩ gật đầu đồng ý tiện đưa ra lời căn rặn kỹ càng
“tôi biết rồi !!! cảm ơn ông” đáy mắt Kính Thiên dần trong lại. Anh đang thầm nghĩ, nếu anh còn chưa vào ngay bây giờ chắc ông bác sĩ này không chừng sẽ lại mang đến thêm vài tin sốc nữa khiến tim anh rụng ra mất, đến lúc đó anh cũng ngất theo An An đi…
Kính Thiên bước nhanh vào phòng Hải Lam đang nằm….
“Hải Lam”
………….
“rầm”
Ngay khi đóng cánh cửa xe lại, Minh Phong chạy như bay vào nhà tìm Hải Lam
“Lam”
Không thấy cô lên tiếng…tâm anh trở lên bất loạn, anh lại chạy lên lầu…..xong không một dấu vệt nhỏ lưu lại sự có mặt của cô ở căn phòng ngủ đã từng là nơi hai người trải qua hàng trăm trận “yêu” đương mặn nồng.
Hơi thở của Minh Phong trở lên dồn dập, mồ hôi sớm đầy người, nhưng giờ phút này anh chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến những điều vô bổ đó. Hải Lam, cô ấy có thể đi đâu, cô không còn người thân thích ở đây thì sẽ ở đâu được chứ? Minh Phong vội vàng lấy máy gọi cho cô
“reng….reng….” tiếng chuông điện thoại kêu to ngay dưới chân Minh Phong…..
Cô ấy bỏ điện thoại ở nhà !!!
Minh Phong gian lan cúi người cầm lấy điện thoại của cô lên. Đôi mắt sáng ngời của anh chỉ trong giây lát đã trở lên mù mịt, tối sầm lại không tài nào tìm thấy được phương hướng…Hải Lam , cô ấy đã gọi hàng trăm cuộc điện thoại vào máy Minh Phong, hàng trăm tin nhắn được gửi đi….nhưng điều cô nhận được lại chỉ là những tiếng tút tút vô hình, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ từ anh….
- ông xã à !!! mai là ngày vợ đi khám thai định kỳ , anh đi cùng em nhé !!! Lần trước nhìn người ta ai cũng có chồng theo cùng mà em phát ghen lên ý !! ước gì lúc đấy có anh ở bên thì hạnh phúc biết bao !!! mình đừng giận nhau nữa được không anh???
-Không xong rồi, chồng mình giận mình thật rồi !!! Hai ngày qua không được nhìn thấy chồng, vợ nhớ đến phát điên rồi nè !!! huhu...Hôm nay vợ làm món khoai tây chiên mà chồng thích nhất đấy, chồng nhận được tin này thì về ngay với vợ nhé !! yêu chồng nhiều nhiều. chụt …(^_^)
-Ghét thật đấy !! Người ta đã xin lỗi rồi mà. Người ta không giám nữa mà… Sao chồng lại nhỏ nhen với vợ quá vậy ??? huhu. Hôm nay đã là năm ngày chồng vắng nhà rồi đó , chồng không nhớ vợ nữa ư? con cứ hỏi em là sao ba con đi đâu mà chưa chịu về với mẹ con mình . Con không thấy anh nên nó cũng buồn lắm, chẳng chịu ăn gì hết, bỏ bữa hoài à !!! Anh còn không về chắc em sẽ đói mốc meo lên mất !!! hức hức ….
- Huhu…Lại thêm một ngày nữa vắng bóng chồng yêu !!! Không có chồng nằm bên vợ mất ngủ suốt mấy ngày nay không à !!! huhu...anh còn không về là em giận thật đấy. mẹ con em sẽ cho anh ngủ ngoài đường luôn đó nha. Hắc hắc….Anh về đi, về em có cái này hay lắm muốn cho anh xem nè. Con chúng mình lại lớn thêm được một chút rồi nha…bác sĩ chỉ khám một tý thôi mà nhóc đã biết xấu hổ che mặt rồi đấy anh à….buồn cười lắm cơ….
- Phong, anh làm ơn nghe máy được không ??? Chúng mình cần nói chuyện với nhau. Dù anh có chán ghét em đến đâu cũng phải để cho em một cơ hội giải thích chứ? Anh đừng im lặng mãi thế !!! em sợ lắm. hu….hôm nay em đã nhìn thấy anh đi cùng một cô gái, anh có biết em đã buồn đến thế nào không ? Làm ơn nghe máy giùm em đi mà…òa òa.
.
.
.
- ông xã !!! nhất thiết phải đối xử tàn nhẫn với em vậy sao? Chúng mình ly hôn thật sao anh ? Em không muốn đâu,huhu, anh đừng lạnh lùng với em thế chứ? Trở về bên em đi, em cần anh, con cũng cần anh nhiều lắm !!! Lâm Nguyệt Lan….anh đừng yêu chị ấy mà….
Đó là tin nhắn cuối cùng mà Hải Lam chưa kịp gửi đi………….
Sự hối hận lại lần nữa xé rách hoàn toàn tim gan Minh Phong. Giọt nước mắt ân hận trào ra , anh đau đớn ôm chặt lấy điện thoại của cô, nghẹn ngào gọi tên cô “ Lam, anh sai rồi !!! anh sai rồi… trở về đi em. Tha lỗi cho anh được không em???”
Ngoài trời, gió bắt đầu thổi ngày một mạnh hơn, tiếng gió rít gào sau những tán lá cây nghe thật rùng rợn. Gió như một cơn cuồng phong giận dữ mà thốc mạnh vào căn phòng ngủ rộng lớn. Những ô cửa sổ bật tung ra, hung hăng đập mạnh vào bức tường trắng tinh , tấm mảnh rèm như một vũ công điêu luyên nhảy múa mà bay phập phờn trong tiếng gió gào - khởi đầu cho một trận giông bão đầu tiên của năm.
Sắc trời dần nhuộm thành một màu đen, ánh trăng dần bị che khuất bởi những đám mây xám xịt, mưa bắt đầu nặng hạt qua khung cửa sổ…ngoài đường, người ta đang ráo rác hò nhau tìm nơi tránh bão an toàn. Những tấm áp phích, những biển hiệu quảng cáo….những quán nước nhỏ nhanh chóng được dỡ bỏ, trả lại khung cảnh quang đãng, vắng vẻ, tĩnh mịch giống như cái buổi sáng của đêm mồng một tết vậy. Dự báo đây sẽ là cơn bão lớn nhất từ trước tới nay đổ bộ vào Việt Nam…
Trên con đường trải rộng đầy những chiếc lá rơi, không một bóng người qua lại, không tiếng còi xe…..Minh Phong quần áo ướt sũng chạy khắp trên các tuyến phố, các ngõ ngách để tìm Hải Lam. Nước mưa như chiếc doi da quất mạnh vào khuôn mặt anh lạnh rát xong lại chẳng hề đau đớn bằng trái tim vỡ nát của anh. Nước mắt pha lẫn trong nước mưa ngày một xối xả thực không thể phân biệt đâu là nước mắt, đâu là nước mưa; tiếng gào thét gọi tên cô đang át đi tiếng sấm sét gầm gừ như đòi mạng người thật khiến người ta chạnh lòng….
“ Lam, anh sai rồi, anh sai rồi….anh là một thằng tồi….hãy tha lỗi cho anh, về nhà đi em !!!”
…………..
“Kinh Thiên, con em…” đôi môi tái nhợt của Hải Lam đang gượng sức hỏi. Cô đã miên man được một lúc khá lâu. Cảm thấy người không còn một chút khí lực để ngồi dậy…
“em cứ nằm đấy đi, đừng cử động kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ” Kinh Thiên ôn nhu kê gối lại cho cô, anh cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô “ yên tâm, con em không sao cả. Chúng vẫn khỏe!!!”
Hải Lam nghe vậy liền thở phào nhẽ nhõm, giọng hãy còn rất yếu “Kính Thiên, cảm ơn anh, thật may có anh và An An đến kịp, nếu không lúc đó chắc em đã không giữ được đứa nhỏ”
“đừng cảm ơn anh, thực ra anh không tốt như em nghĩ…” Kính Thiên nhìn cô áy láy, định nói hết mọi chuyện mình làm nhưng rồi lại thôi, anh nhanh trí mà chuyển hướng sang chuyện khác “ mà thôi, đừng nói nữa kẻo lại mệt đấy. Em chắc đói lắm phải không? Nào ăn bát canh tổ yến này đi, bổ lắm đó” Kính Thiên vừa nói vừa bưng bát canh đến trước mặt cô, ân cần bón cho cô ăn
Hải Lam đói đến lỗi ăn không còn để ý đến An An không có ở đây. Mãi lúc sau, khi cái bụng mới được lấp đầy, cô mới sực nhớ ra “ Kính Thiên, An An đâu, không phải con bé cũng vào đây cùng em sao?”. Cô ngơ ngác đảo qua đôi mắt nhìn bốn phía
“ Hải Lam, đừng nhìn nữa, An An không có ở trong đây !!! Con bé đang nằm ở phòng bên” Kính Thên nhìn cô cười nói
“Phòng bên? Sao con bé lại nằm ở phòng bên ? Kính Thiên, anh mau nói cho em biết, đã có chuyện gì xảy ra với An An?” Hải Lam lo lắng, cô sốt ruột hỏi nhanh
“đừng vội. An An không có sao hết. Chỉ là con bé nhìn thấy em như thế nên hoảng quá mà ngất đi. Giờ vẫn chưa tỉnh lại . haha”
“An An bị như vậy mà anh còn cười được sao?” Hải Lam không hài lòng trách anh
“ haha. Tại anh thấy cô bé An An đó trông vậy mà yếu đuối ra trò. Chỉ biết to mồm mà bắt nạt anh thôi. Em đừng lo, bác sĩ nói do con bé sợ quá nên mới vậy, chắc mai sẽ tỉnh lại ấy mà” Kính Thiên cười khôi hài
Hải Lam không nói gì, không khí phòng bệnh bỗng chốc rơi vào im lặng
“sao vậy? Em lại không khỏe ở đâu à? Để anh đi gọi bác sĩ nhé” Kính Thiên thấy biểu hiện dị thường của Hải Lam lại khẩn trương lo lắng
“không…không cần” Hải Lam vội ngăn anh lại
“Hải Lam, em có chuyện muốn nói với anh phải không? Sao lại mặt mày buồn thế kia. Anh nói rồi mà, con em không sao hết, bác sĩ nói đứa nhỏ rất khỏe, chỉ cần em tĩnh dưỡng là mọi chuyện sẽ tốt thôi”
“Kính Thiên, không phải chuyện đấy…em….em…có việc muốn nhờ anh giúp?” Hải Lam e dè nhìn anh, một lúc sau mới yếu ớt lên tiếng. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra với cô, cô cảm thấy mình đã quá mệt mỏi, quá sợ hãi…sợ hãi lòng dạ con người….sự thất vọng tràn trề……Minh Phong – cái tên mà cô đã gọi không biết bao nhiêu lần, con người ấy đã vô tình bỏ rơi cô. Cô thực không muốn gặp lại anh – giờ đối với cô anh là một vết cắt dài cứa sâu vào tim cô.
“Hải Lam, em muốn nhờ anh giúp? Được, là chuyện gì, em nói đi, chỉ cần là việc anh có thể làm anh sẽ không ngần ngại giúp em” Kính Thiên nói
“Kính Thiên, cảm ơn anh, thực ra em muốn nhờ anh…..” Hải Lam nhìn anh, nói hết ý định của mình
“em xác định muốn làm chuyện đó??? Hải Lam, em đã suy nghĩ kĩ chưa ?” sau khi nghe xong, Kinh Thiên nhìn cô hồ nghi mà hỏi lại
Hải Lam kiên định gật đầu, không đắn đo nói “ em đã suy nghĩ rất kỹ, Kính Thiên, xin anh hãy giúp em”
“vậy còn Doãn Minh Phong? Hai người….”
“đừng nhắc tới anh ấy nữa !!! Em làm vậy cũng coi như là trả nợ anh ấy. Giữa chúng em đã hết. Đối với em, Doãn Minh Phong giờ đây đã chỉ là quá khứ mà thôi” nhắc đên anh Hải Lam lại cảm giác tim mình đau đớn
Kính Thiên bất đắc dĩ thở nhẹ một cái “Được, nếu em đã quyết làm thế anh sẽ giúp”
“cảm ơn anh. Nhưng anh hãy giữ bí mật chuyện này giúp em. Kể cả An An, em không muốn ai biết, ngoại trừ anh”
Kính Thiên đồng cảm nhìn cô, anh gật đầu “ừ. Anh biết rồi. anh sẽ không nói với bất kỳ ai, em mau năm xuống nghỉ ngơi đi”
"vâng"
“An An…em sao vậy? Tỉnh lại đi …” Kính Thiên hoảng hốt đỡ lấy cô, trong mắt toàn là vẻ bi thương.
“cậu hãy đưa cô ấy vào trong xem thế nào? ” vị bác sĩ nói với học trò của mình. Từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu đến giờ ông ta luôn giữ vẻ mặt bình thản đến khó hiểu. Ông ta là bác sĩ, vậy mà dường như lại không có lấy một sự cảm thông nào trước nỗi mất mát to lớn của người bệnh.
Một anh chàng trẻ tuổi mặc áo blouse đứng cạnh bác sĩ rất nhanh tiến lên, đưa tay ôm lấy An An từ trong lòng Kính Thiên, bế vào trong.
Kính Thiên khẩn trương hơn lúc nào hết liền đi vào theo…Cái loại cảm giác đau đớn mà Hải Lam đang phải trải qua chính anh cũng cảm thụ được một cách rất rõ ràng…..Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi mà cô mất đi đứa con hẳn là thương tâm đến chết lòng mất….
“anh đi đâu vậy??? Tôi còn chưa nói hết mà !!! ” Bác sĩ nhìn Kính Thiên khẩn trương thì cười nói
Kính Thiên dừng bước, chân mày nhíu chặt, quay đầu kỳ quái nhìn ông ta, còn chuyện gì nữa? Không nhẽ Hải Lam bị làm sao?
Bác sĩ càng nhìn khuôn mặt điển trai của Kính Thiên hết nhăn chán lại cau mày thì tưởng anh đang buồn rầu khi mất đi dứa con vì thế không để anh bị kích động thêm nữa, ông liền nói “ Anh không nên đau lòng quá !!! Thực ra vừa rồi vợ anh chỉ sảy một đứa, trọng bụng cô ấy hãy còn một bé trai. Chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần thì sẽ không sao hết”
“gì cơ??? Ý ông là….là…. Hải Lam có thai đôi ??? Còn một bé trai trong bụng cô ấy???” Kính Thiên kinh ngạc, phải mất đến nửa ngày mới phản ứng lại, gấp gáp hỏi dồn. Còn có cả những chuyện kỳ lạ thế này sao? Sảy một đứa - còn một đứa? Thật khó có thể tin nổi....
Tin này quá bất ngờ, trong nhất thời Kính Thiên khó lòng mà bình tĩnh lại được. Mặt anh cứ căng rồi lại co rút lại, đây cứ như phim viễn tưởng mà anh đang được xem vậy.
“ xem cậu kìa, chẳng nhẽ cậu không biết vợ mình có thai đôi hay sao? Vừa rồi là do cô ấy bị ngã xuống đất, sườn bên trái tiếp xúc mạnh với mặt đất, lại thêm cái thai nằm phía bên đó nhịp tim đã bất bình thường nên chúng tôi không thể giữ được. Tôi đã làm bác sĩ được gần 20 năm, đây là trường hợp đặc biệt nhất mà tôi gặp qua, nói thực tôi cũng không tin vào mắt mình, nhưng đây lại là sự thật đấy. haha...Giờ thì anh an tâm nhé , bé trai trong bụng cô ấy rất tốt chỉ là cơ thể vợ anh hơi yếu, cần được tĩnh dưỡng thêm…..” bác sĩ nói
Kính Thiên ngây người tại chỗ, mặt anh cứ đần đần nhìn chằm chằm vào bác sĩ, đã cố nuốt trôi vài ngụm nước bọt để bản thân không bị sốc trước những tin giật gân mà ông ta vừa nói ra,xong giọng nói lại luống cuống như gà mái mẹ “ ờ…đương nhiên….đương nhiên là tôi biết. Tại….tại tôi bất ngờ quá…..” Lồng ngực anh phập phông lên xuống, xúc động không thôi “bác sỹ, Hải Lam giờ thế nào rồi? Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?”
“ tất nhiên là được, nhưng hiện tại cô ấy còn khá yếu, anh không nên nói ngay chuyện vợ mình mất đi một đứa bé. Hãy để cô ấy khỏe lại, lúc đấy nói sẽ tốt hơn” bác sĩ gật đầu đồng ý tiện đưa ra lời căn rặn kỹ càng
“tôi biết rồi !!! cảm ơn ông” đáy mắt Kính Thiên dần trong lại. Anh đang thầm nghĩ, nếu anh còn chưa vào ngay bây giờ chắc ông bác sĩ này không chừng sẽ lại mang đến thêm vài tin sốc nữa khiến tim anh rụng ra mất, đến lúc đó anh cũng ngất theo An An đi…
Kính Thiên bước nhanh vào phòng Hải Lam đang nằm….
“Hải Lam”
………….
“rầm”
Ngay khi đóng cánh cửa xe lại, Minh Phong chạy như bay vào nhà tìm Hải Lam
“Lam”
Không thấy cô lên tiếng…tâm anh trở lên bất loạn, anh lại chạy lên lầu…..xong không một dấu vệt nhỏ lưu lại sự có mặt của cô ở căn phòng ngủ đã từng là nơi hai người trải qua hàng trăm trận “yêu” đương mặn nồng.
Hơi thở của Minh Phong trở lên dồn dập, mồ hôi sớm đầy người, nhưng giờ phút này anh chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến những điều vô bổ đó. Hải Lam, cô ấy có thể đi đâu, cô không còn người thân thích ở đây thì sẽ ở đâu được chứ? Minh Phong vội vàng lấy máy gọi cho cô
“reng….reng….” tiếng chuông điện thoại kêu to ngay dưới chân Minh Phong…..
Cô ấy bỏ điện thoại ở nhà !!!
Minh Phong gian lan cúi người cầm lấy điện thoại của cô lên. Đôi mắt sáng ngời của anh chỉ trong giây lát đã trở lên mù mịt, tối sầm lại không tài nào tìm thấy được phương hướng…Hải Lam , cô ấy đã gọi hàng trăm cuộc điện thoại vào máy Minh Phong, hàng trăm tin nhắn được gửi đi….nhưng điều cô nhận được lại chỉ là những tiếng tút tút vô hình, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ từ anh….
- ông xã à !!! mai là ngày vợ đi khám thai định kỳ , anh đi cùng em nhé !!! Lần trước nhìn người ta ai cũng có chồng theo cùng mà em phát ghen lên ý !! ước gì lúc đấy có anh ở bên thì hạnh phúc biết bao !!! mình đừng giận nhau nữa được không anh???
-Không xong rồi, chồng mình giận mình thật rồi !!! Hai ngày qua không được nhìn thấy chồng, vợ nhớ đến phát điên rồi nè !!! huhu...Hôm nay vợ làm món khoai tây chiên mà chồng thích nhất đấy, chồng nhận được tin này thì về ngay với vợ nhé !! yêu chồng nhiều nhiều. chụt …(^_^)
-Ghét thật đấy !! Người ta đã xin lỗi rồi mà. Người ta không giám nữa mà… Sao chồng lại nhỏ nhen với vợ quá vậy ??? huhu. Hôm nay đã là năm ngày chồng vắng nhà rồi đó , chồng không nhớ vợ nữa ư? con cứ hỏi em là sao ba con đi đâu mà chưa chịu về với mẹ con mình . Con không thấy anh nên nó cũng buồn lắm, chẳng chịu ăn gì hết, bỏ bữa hoài à !!! Anh còn không về chắc em sẽ đói mốc meo lên mất !!! hức hức ….
- Huhu…Lại thêm một ngày nữa vắng bóng chồng yêu !!! Không có chồng nằm bên vợ mất ngủ suốt mấy ngày nay không à !!! huhu...anh còn không về là em giận thật đấy. mẹ con em sẽ cho anh ngủ ngoài đường luôn đó nha. Hắc hắc….Anh về đi, về em có cái này hay lắm muốn cho anh xem nè. Con chúng mình lại lớn thêm được một chút rồi nha…bác sĩ chỉ khám một tý thôi mà nhóc đã biết xấu hổ che mặt rồi đấy anh à….buồn cười lắm cơ….
- Phong, anh làm ơn nghe máy được không ??? Chúng mình cần nói chuyện với nhau. Dù anh có chán ghét em đến đâu cũng phải để cho em một cơ hội giải thích chứ? Anh đừng im lặng mãi thế !!! em sợ lắm. hu….hôm nay em đã nhìn thấy anh đi cùng một cô gái, anh có biết em đã buồn đến thế nào không ? Làm ơn nghe máy giùm em đi mà…òa òa.
.
.
.
- ông xã !!! nhất thiết phải đối xử tàn nhẫn với em vậy sao? Chúng mình ly hôn thật sao anh ? Em không muốn đâu,huhu, anh đừng lạnh lùng với em thế chứ? Trở về bên em đi, em cần anh, con cũng cần anh nhiều lắm !!! Lâm Nguyệt Lan….anh đừng yêu chị ấy mà….
Đó là tin nhắn cuối cùng mà Hải Lam chưa kịp gửi đi………….
Sự hối hận lại lần nữa xé rách hoàn toàn tim gan Minh Phong. Giọt nước mắt ân hận trào ra , anh đau đớn ôm chặt lấy điện thoại của cô, nghẹn ngào gọi tên cô “ Lam, anh sai rồi !!! anh sai rồi… trở về đi em. Tha lỗi cho anh được không em???”
Ngoài trời, gió bắt đầu thổi ngày một mạnh hơn, tiếng gió rít gào sau những tán lá cây nghe thật rùng rợn. Gió như một cơn cuồng phong giận dữ mà thốc mạnh vào căn phòng ngủ rộng lớn. Những ô cửa sổ bật tung ra, hung hăng đập mạnh vào bức tường trắng tinh , tấm mảnh rèm như một vũ công điêu luyên nhảy múa mà bay phập phờn trong tiếng gió gào - khởi đầu cho một trận giông bão đầu tiên của năm.
Sắc trời dần nhuộm thành một màu đen, ánh trăng dần bị che khuất bởi những đám mây xám xịt, mưa bắt đầu nặng hạt qua khung cửa sổ…ngoài đường, người ta đang ráo rác hò nhau tìm nơi tránh bão an toàn. Những tấm áp phích, những biển hiệu quảng cáo….những quán nước nhỏ nhanh chóng được dỡ bỏ, trả lại khung cảnh quang đãng, vắng vẻ, tĩnh mịch giống như cái buổi sáng của đêm mồng một tết vậy. Dự báo đây sẽ là cơn bão lớn nhất từ trước tới nay đổ bộ vào Việt Nam…
Trên con đường trải rộng đầy những chiếc lá rơi, không một bóng người qua lại, không tiếng còi xe…..Minh Phong quần áo ướt sũng chạy khắp trên các tuyến phố, các ngõ ngách để tìm Hải Lam. Nước mưa như chiếc doi da quất mạnh vào khuôn mặt anh lạnh rát xong lại chẳng hề đau đớn bằng trái tim vỡ nát của anh. Nước mắt pha lẫn trong nước mưa ngày một xối xả thực không thể phân biệt đâu là nước mắt, đâu là nước mưa; tiếng gào thét gọi tên cô đang át đi tiếng sấm sét gầm gừ như đòi mạng người thật khiến người ta chạnh lòng….
“ Lam, anh sai rồi, anh sai rồi….anh là một thằng tồi….hãy tha lỗi cho anh, về nhà đi em !!!”
…………..
“Kinh Thiên, con em…” đôi môi tái nhợt của Hải Lam đang gượng sức hỏi. Cô đã miên man được một lúc khá lâu. Cảm thấy người không còn một chút khí lực để ngồi dậy…
“em cứ nằm đấy đi, đừng cử động kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ” Kinh Thiên ôn nhu kê gối lại cho cô, anh cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô “ yên tâm, con em không sao cả. Chúng vẫn khỏe!!!”
Hải Lam nghe vậy liền thở phào nhẽ nhõm, giọng hãy còn rất yếu “Kính Thiên, cảm ơn anh, thật may có anh và An An đến kịp, nếu không lúc đó chắc em đã không giữ được đứa nhỏ”
“đừng cảm ơn anh, thực ra anh không tốt như em nghĩ…” Kính Thiên nhìn cô áy láy, định nói hết mọi chuyện mình làm nhưng rồi lại thôi, anh nhanh trí mà chuyển hướng sang chuyện khác “ mà thôi, đừng nói nữa kẻo lại mệt đấy. Em chắc đói lắm phải không? Nào ăn bát canh tổ yến này đi, bổ lắm đó” Kính Thiên vừa nói vừa bưng bát canh đến trước mặt cô, ân cần bón cho cô ăn
Hải Lam đói đến lỗi ăn không còn để ý đến An An không có ở đây. Mãi lúc sau, khi cái bụng mới được lấp đầy, cô mới sực nhớ ra “ Kính Thiên, An An đâu, không phải con bé cũng vào đây cùng em sao?”. Cô ngơ ngác đảo qua đôi mắt nhìn bốn phía
“ Hải Lam, đừng nhìn nữa, An An không có ở trong đây !!! Con bé đang nằm ở phòng bên” Kính Thên nhìn cô cười nói
“Phòng bên? Sao con bé lại nằm ở phòng bên ? Kính Thiên, anh mau nói cho em biết, đã có chuyện gì xảy ra với An An?” Hải Lam lo lắng, cô sốt ruột hỏi nhanh
“đừng vội. An An không có sao hết. Chỉ là con bé nhìn thấy em như thế nên hoảng quá mà ngất đi. Giờ vẫn chưa tỉnh lại . haha”
“An An bị như vậy mà anh còn cười được sao?” Hải Lam không hài lòng trách anh
“ haha. Tại anh thấy cô bé An An đó trông vậy mà yếu đuối ra trò. Chỉ biết to mồm mà bắt nạt anh thôi. Em đừng lo, bác sĩ nói do con bé sợ quá nên mới vậy, chắc mai sẽ tỉnh lại ấy mà” Kính Thiên cười khôi hài
Hải Lam không nói gì, không khí phòng bệnh bỗng chốc rơi vào im lặng
“sao vậy? Em lại không khỏe ở đâu à? Để anh đi gọi bác sĩ nhé” Kính Thiên thấy biểu hiện dị thường của Hải Lam lại khẩn trương lo lắng
“không…không cần” Hải Lam vội ngăn anh lại
“Hải Lam, em có chuyện muốn nói với anh phải không? Sao lại mặt mày buồn thế kia. Anh nói rồi mà, con em không sao hết, bác sĩ nói đứa nhỏ rất khỏe, chỉ cần em tĩnh dưỡng là mọi chuyện sẽ tốt thôi”
“Kính Thiên, không phải chuyện đấy…em….em…có việc muốn nhờ anh giúp?” Hải Lam e dè nhìn anh, một lúc sau mới yếu ớt lên tiếng. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra với cô, cô cảm thấy mình đã quá mệt mỏi, quá sợ hãi…sợ hãi lòng dạ con người….sự thất vọng tràn trề……Minh Phong – cái tên mà cô đã gọi không biết bao nhiêu lần, con người ấy đã vô tình bỏ rơi cô. Cô thực không muốn gặp lại anh – giờ đối với cô anh là một vết cắt dài cứa sâu vào tim cô.
“Hải Lam, em muốn nhờ anh giúp? Được, là chuyện gì, em nói đi, chỉ cần là việc anh có thể làm anh sẽ không ngần ngại giúp em” Kính Thiên nói
“Kính Thiên, cảm ơn anh, thực ra em muốn nhờ anh…..” Hải Lam nhìn anh, nói hết ý định của mình
“em xác định muốn làm chuyện đó??? Hải Lam, em đã suy nghĩ kĩ chưa ?” sau khi nghe xong, Kinh Thiên nhìn cô hồ nghi mà hỏi lại
Hải Lam kiên định gật đầu, không đắn đo nói “ em đã suy nghĩ rất kỹ, Kính Thiên, xin anh hãy giúp em”
“vậy còn Doãn Minh Phong? Hai người….”
“đừng nhắc tới anh ấy nữa !!! Em làm vậy cũng coi như là trả nợ anh ấy. Giữa chúng em đã hết. Đối với em, Doãn Minh Phong giờ đây đã chỉ là quá khứ mà thôi” nhắc đên anh Hải Lam lại cảm giác tim mình đau đớn
Kính Thiên bất đắc dĩ thở nhẹ một cái “Được, nếu em đã quyết làm thế anh sẽ giúp”
“cảm ơn anh. Nhưng anh hãy giữ bí mật chuyện này giúp em. Kể cả An An, em không muốn ai biết, ngoại trừ anh”
Kính Thiên đồng cảm nhìn cô, anh gật đầu “ừ. Anh biết rồi. anh sẽ không nói với bất kỳ ai, em mau năm xuống nghỉ ngơi đi”
"vâng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.