Chương 8: ĐAU LÒNG
Sum
29/05/2013
Bệnh viện quốc tế Việt – Mỹ
Văn phòng giám đốc
“Bác sỹ, xin bác sỹ hãy nói thật cho cháu biết có phải ba cháu mắc bệnh ung thư đúng ko? Có phải ko ạ. Bác làm ơn nói cho cháu biết đi mà, cháu xin bác” vừa đến cổng bệnh viện, ko đợi Minh Phong cất xe quay lại, liền một mạch Hải Lam chạy như điên lên phòng giám đốc bệnh viện hỏi tình hình. Giám đốc ở bệnh viện này là bạn thân lâu năm của nhà Hải Lam nên cô rất thông thạo các phòng ban nơi đây.
“Tiểu Lam, cháu bĩnh tĩnh 1 chút đã” Vị bác sỹ già đã sấp xỉ 60 vồ về an ủi cô như người cha yêu thương con gái mình.
“Làm sao cháu có thể bình tĩnh đc chứ. Cháu xin bác hãy nói thật giúp cháu biết đc ko ạ? Xin bác đấy” nước mắt cô ko ngừng rơi trên đôi gò má trắng hồng kia, tay bám chắt lấy vị bác sỹ mà van nài
Biết là ko thể dấu đc con bé, vị bác sỹ bất đắc dĩ thở dài 1 hơi, với tay kéo ghế giúp cô ngôi xuồng mà gật đầu
“ đúng vậy, bệnh của ba cháu đang ở giai đoạn cuối” ông dừng lại 1 lúc, vỗ vỗ bàn tay đầy những nếp nhăn lên mu bàn tay trắng tròn của cô mà trấn an
“ tiểu Lam, ba cháu đã nhờ bác ko đc nói chuyện này cho cháu biết. Hiện giờ chúng ta đang chuẩn bị bước vào giai đoạn truyền hóa chất tiếp theo cho ông ấy. cháu yên tâm, hiện nay y học rất phát triển nên bệnh của ba cháu nếu điều trị tốt sẽ sống thêm đc vài năm”
Nghe đc sự thật khủng khiếp này làm trái tim Hải Lam như vỡ vụn ra ngàn mảnh. Sự đau đớn, sự mát mát ko gì có thể so sánh đc đang ngự trị hết trong con người cô giờ phút này. Cô ko sao kìm đc tiếng khóc nghẹn ngào, mỗi lúc nước mắt lại trào ra nhiều hơn. Đầu cô quay cuồng trống rỗng
“bao lâu rồi ạ? Ba cháu đã điều trị ở đây bao lâu rồi thưa bác sỹ?”
“hơn 1 năm. Thời điểm trước lúc cháu đi du lịch ở Singapo 1 tuần, ông ấy đã đến đây nhờ bác giúp. Tiểu Lam, thực ra bệnh của ba cháu vẫn có hy vọng, chỉ cần ông ấy sống vui vẻ thì có thể kéo dài thời gian hơn nữa. chính vì vậy cháu phải kiên cương lên biết ko?”
Đầu cô cứ ong ong hết cả lên. Cô như 1 cái xác chết ngồi bất động ở đó mà ko thể tin đc những lời vừa rồi của vị bác sỹ kia. Ba cô mắc bệnh đã hơn 1 năm, vậy mà cô như 1 con ngốc ko hay biết gì. Cô còn vô tư cùng bạn bè đi du lịch nước ngoài để mặc ba 1 mình chống chọi với căn bệnh quái ác đang hoành hành trong con người ông. Huhu….cô có phải là người nữa hay ko??? Sao có thể đối xử với ba mình như vậy chứ. Thảo nào mà cứ 3,4 tháng ông lại nói đi công tác nước ngoài, thì ra là ông đã âm thầm trốn trong này chịu đau đớn 1 mình. Trời ơi, sao ba cô lại khổ như vậy? cả cuộc đời ông ko làm việc gì có lỗi với ai vậy mà sao ông trời lại lỡ nhẫn tâm bắt cha cô phải chịu nghiệp chướng này chứ…….tại sao?....tại sao? Giờ cô phải làm sao đây? Ai có thể nói cho cô biết đc ko?
“bác sỹ, cháu xin bác hãy cứu lấy ba cháu, bằng bất cứ giá nào, dù mất bao nhiêu cháu cũng xin bác hãy cứu lấy ông. Cháu xin bác.huhu” cô quỳ dạt xuống đất, ôm chặt lấy chân ông mà khóc lóc thảm thiết. Cô chỉ còn có ba là người thân duy nhất, dù có thế nào cô cũng phải cứu ông bằng đc…..
“tiêu Lam,đứng dậy đi cháu, bình tĩnh nghe bác nói đã” thấy cô ôm chân mình van xin khiên bác sỹ khó xử vô cùng
“ko. Bác phải đồng ý thì cháu mới đứng lên” cô lắc đầu ngang bướng
“đc rôi, bác đồng ý với cháu, nào đứng lên đi. Con bé này thật là….sao lại phải hành hạ lương tâm mình như thế chứ”
……….
Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đều rơi vào mắt Minh Phong. Vốn trước đến nay, anh vẫn đc mọi tôn sùng là người đàn ông máu lạnh, vậy mà giờ đây khi chứng kiến cảnh vừa rồi anh ko sao kìm đc lòng. Vừa cất xe, chạy vào cửa bệnh viện đã ko thấy cô đâu, anh hỏi tứ tung mới biết cô ở trong này. Đang định xông vào mắng cho cô 1 trận thì bước chân anh sững lại khi thấy cô mặt ko còn 1 giọt máu tười mà ko ngừng khóc lóc. Từ lúc biết nhau đến giờ, chưa bao giờ anh thấy 1 Hải Lam như vậy. Trong mắt anh, cô tinh nghịch, đáng yêu, vô tư hết sức. ko nghĩ ra cô còn là 1 người con có tấm lòng hiếu kính như thế. Nhìn cô thương tâm làm anh nhớ đến ngời mẹ đã mất của mình. Mẹ anh cũng vì mắc bệnh nan y mà rời bỏ anh khi anh mới 7 tuổi. Lúc đó, tuy còn rất nhỏ nhưng anh đã biết đc sự đau đớn, mất mát tột cùng khi người mình yêu thương ra đi vinh viễn. Hơn bao giờ hết vào lúc này anh hiểu đc trái tim Hải Lam đau xót thế nào. Đáng ra anh ko nên nói chuyện này cho cô biết. Anh đang hối hận....rất hói hận. Nhìn qua khe cửa chính, trông cô ấy thật đáng thương, anh rất muốn đến bên cô, ôm cô vào lòng mà an ủi.
“bác sỹ, vừa nãy bác nói, chỉ cần ba cháu vui vẻ thì sẽ mau khỏi bệnh đúng ko ạ” khi đã bình tĩnh hơn, Hải Lam vội hỏi bác sỹ những biện pháp nhằm giúp ba mình nhanh bình phục
“đúng vậy tiểu Lam, cháu hãy cố lên. Đừng có khóc trước mặt ba cháu, như vậy sẽ khiến ông ấy lo lắng thêm đấy” vị bác sỹ hết lời động viên cô
“vâng. Cháu cảm ơn bác. cháu sẽ làm như vậy. thôi cháu ko quấy rầy bác nữa. cháu xin phép ….” Hải Lam lễ phép chào ồng rồi quay bước ra cửa.
“uh.cháu về sớm đi kẻo ba cháu mong”
Minh Phong ko biết đã biến mất từ lúc nào ko hay
Tay vừa chạm lên cái chốt cửa, như chợt nhớ ra điều gì , Hải Lam quay ng lại về phía bác sỹ “cháu quên mất. xin bác đừng nói gì với ba cháu chuyện ngày hôm nay cháu đến tìm bác. Cháu nhờ cả vào bác đấy ạ”
“uh đc rồi, bác sẽ giữ bí mật”
“vâng, vậy ko làm phiền bác”
............
“em biến đâu vậy hả? có biết tôi tìm nãy đến giờ ko?” ngay khi Hải Lam vào trong xe, Minh Phong liền xả 1 tràng. Anh định sẽ ôm cô thật chặt mà động viên an ủi cô khi cô quay lại nhưng ko hiểu sao anh lại làm ngược lại. Có lẽ từ trước đến giờ bọn họ luôn “võ mồm” với nhau nên anh cảm thấy thật mất tự nhiên khi chủ động dỗ dành cô. Vả lại, nếu làm như thế chẳng phải cô sẽ biết anh đã nghe nén chuyện trong kia sao. Anh – Doãn Minh Phong phong độ ngời ngời vậy mà lại để chon người khác biết mình đi nghe nén chuyện người ta thủ hỏi anh biết để mặt ở đâu chứ
Hải Lam chỉ trả lời yếu ớt 1 câu”xin lỗi”
Thấy cô ko rống lên như mọi ngày làm anh ko lỡ trêu chọc tiếp. cứ thế 2 người bọn họ ko nói với nhau lời nào mà phóng xe trên đường. Hải Lam dương đôi mắt vô hồn hướng ra cửa kính nhìn cảnh đêm Hà Nội. Trong đầu cô lúc này là vô vàn hình ảnh ba mình. Cô nhớ về những kỷ niệm ấu thơ cùng ba chơi trốn tìm, chơi cờ vây….rất rất nhiều kỷ niệm đẹp như òa về trong cô. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của cô. Mỗi khi nhớ đến nó làm cô bật cười khanh khách. Nhưng giờ thì ko, cô đang sợ hãi, sợ rằng ba rời khỏi mình giống như mẹ đã rời bỏ cô.
“em đói ko?mình ăn chút gì nhé?” thấy cô trầm tư Minh Phong mở lời đề nghị
“vâng” Hải Lam thuận miệng trả lời
.................
Mãi đến 11h đêm, Hải Lam mới về đến nhà. Sau khi ăn tối xong, Minh Phong đã đưa cô ra ngoại ô hóng gió cho khuây khỏa nên quên mất cả thời gian.
“con đi đâu mà giờ này mới về?” nghe tiêng động, ông Minh từ phòng ngủ bước ra bật đèn phòng khách lên xem là ai, hóa ra là tiểu Lam
“a…ba làm con sắp rơi tim ra rồi nè. Con đi chơi với Minh Phong nên về muộn mà. Sao giờ nãy ba vẫn còn thức. ba ngủ sớm đi kẻo mệt” Hải Lam bóp bóp vai ông Minh mà nịnh nọt. Bây giờ cô mới để ý kỹ ba cô gầy đi rất nhiều. tóc cũng bạc nhiều hơn. Suýt chút nữa là cô ko nhin đc mà nhào vào trong lòng ông khóc to lên, nhưng cô đã nhịn. cô ko thể để ba mình phải lo lắng hơn nữa
“vậy sao? Hai đứa vẫn tốt chứ? ………Ah mà hôm nay ba vừa nói chuyện với ông Long. 28 tháng sau là ngày đẹp, sẽ tổ chức hôn lễ cho các con” ông vỗ tay con mà cười
Thấy ba cười thì trong lòng cô lại nhói đau, nhưng vẫn rất bình tĩnh trước mắt ông “ba, ba thật sự thích con lấy Minh Phong sao? Con lấy chồng rồi nhà chỉ còn mõi ba, rất buồn nha”
“con bé này. Ba đâu có buồn chứ. Ba rất vui. Con gái lớn thì phải lấy chồng. con còn định để đến bao giờ. Mau mau lấy đi rồi sinh cho ba 1 đàn cháu ngoại” ông Minh vẫn cười sung sướng
“ba”
“đc rồi, con mau đi ngủ sớm đi, mai còn đi học” ông chuyên chủ đề rất nhanh
“vâng, chúc ba ngủ ngon”
“chúc con ngủ ngon”
...............
Nằm trên giường, Hải Lam ko ngừng suy nghĩ, cô thực sự sẽ phải lấy Doãn Minh Phong sao? Nhưng cô ko hề yêu anh, cô hận anh còn chưa hết nữa là yêu. Nhưng ba cô lại chỉ thích anh, rất thành kiến với Lập Nguyên. Haiz, cô phải làm gì đây. Cô ko thể bỏ Lập Nguyên, anh là mối tình đầu của cô, là người con trai cô nguyện sống hết đời, là ba của các con cô sau này. Song cô cũng ko thể làm trái ý ba mình. Lúc trước cô còn có thể ngang bướng nhưng bây giờ thì ko đc nữa rôi. Cô phải từ bỏ Lập Nguyên sao??? Nhưng liệu rằng lấy Minh Phong cô có hạnh phúc khi mà 2 người ko hề yêu nhau? Thật khó nghĩ quá…………..
Văn phòng giám đốc
“Bác sỹ, xin bác sỹ hãy nói thật cho cháu biết có phải ba cháu mắc bệnh ung thư đúng ko? Có phải ko ạ. Bác làm ơn nói cho cháu biết đi mà, cháu xin bác” vừa đến cổng bệnh viện, ko đợi Minh Phong cất xe quay lại, liền một mạch Hải Lam chạy như điên lên phòng giám đốc bệnh viện hỏi tình hình. Giám đốc ở bệnh viện này là bạn thân lâu năm của nhà Hải Lam nên cô rất thông thạo các phòng ban nơi đây.
“Tiểu Lam, cháu bĩnh tĩnh 1 chút đã” Vị bác sỹ già đã sấp xỉ 60 vồ về an ủi cô như người cha yêu thương con gái mình.
“Làm sao cháu có thể bình tĩnh đc chứ. Cháu xin bác hãy nói thật giúp cháu biết đc ko ạ? Xin bác đấy” nước mắt cô ko ngừng rơi trên đôi gò má trắng hồng kia, tay bám chắt lấy vị bác sỹ mà van nài
Biết là ko thể dấu đc con bé, vị bác sỹ bất đắc dĩ thở dài 1 hơi, với tay kéo ghế giúp cô ngôi xuồng mà gật đầu
“ đúng vậy, bệnh của ba cháu đang ở giai đoạn cuối” ông dừng lại 1 lúc, vỗ vỗ bàn tay đầy những nếp nhăn lên mu bàn tay trắng tròn của cô mà trấn an
“ tiểu Lam, ba cháu đã nhờ bác ko đc nói chuyện này cho cháu biết. Hiện giờ chúng ta đang chuẩn bị bước vào giai đoạn truyền hóa chất tiếp theo cho ông ấy. cháu yên tâm, hiện nay y học rất phát triển nên bệnh của ba cháu nếu điều trị tốt sẽ sống thêm đc vài năm”
Nghe đc sự thật khủng khiếp này làm trái tim Hải Lam như vỡ vụn ra ngàn mảnh. Sự đau đớn, sự mát mát ko gì có thể so sánh đc đang ngự trị hết trong con người cô giờ phút này. Cô ko sao kìm đc tiếng khóc nghẹn ngào, mỗi lúc nước mắt lại trào ra nhiều hơn. Đầu cô quay cuồng trống rỗng
“bao lâu rồi ạ? Ba cháu đã điều trị ở đây bao lâu rồi thưa bác sỹ?”
“hơn 1 năm. Thời điểm trước lúc cháu đi du lịch ở Singapo 1 tuần, ông ấy đã đến đây nhờ bác giúp. Tiểu Lam, thực ra bệnh của ba cháu vẫn có hy vọng, chỉ cần ông ấy sống vui vẻ thì có thể kéo dài thời gian hơn nữa. chính vì vậy cháu phải kiên cương lên biết ko?”
Đầu cô cứ ong ong hết cả lên. Cô như 1 cái xác chết ngồi bất động ở đó mà ko thể tin đc những lời vừa rồi của vị bác sỹ kia. Ba cô mắc bệnh đã hơn 1 năm, vậy mà cô như 1 con ngốc ko hay biết gì. Cô còn vô tư cùng bạn bè đi du lịch nước ngoài để mặc ba 1 mình chống chọi với căn bệnh quái ác đang hoành hành trong con người ông. Huhu….cô có phải là người nữa hay ko??? Sao có thể đối xử với ba mình như vậy chứ. Thảo nào mà cứ 3,4 tháng ông lại nói đi công tác nước ngoài, thì ra là ông đã âm thầm trốn trong này chịu đau đớn 1 mình. Trời ơi, sao ba cô lại khổ như vậy? cả cuộc đời ông ko làm việc gì có lỗi với ai vậy mà sao ông trời lại lỡ nhẫn tâm bắt cha cô phải chịu nghiệp chướng này chứ…….tại sao?....tại sao? Giờ cô phải làm sao đây? Ai có thể nói cho cô biết đc ko?
“bác sỹ, cháu xin bác hãy cứu lấy ba cháu, bằng bất cứ giá nào, dù mất bao nhiêu cháu cũng xin bác hãy cứu lấy ông. Cháu xin bác.huhu” cô quỳ dạt xuống đất, ôm chặt lấy chân ông mà khóc lóc thảm thiết. Cô chỉ còn có ba là người thân duy nhất, dù có thế nào cô cũng phải cứu ông bằng đc…..
“tiêu Lam,đứng dậy đi cháu, bình tĩnh nghe bác nói đã” thấy cô ôm chân mình van xin khiên bác sỹ khó xử vô cùng
“ko. Bác phải đồng ý thì cháu mới đứng lên” cô lắc đầu ngang bướng
“đc rôi, bác đồng ý với cháu, nào đứng lên đi. Con bé này thật là….sao lại phải hành hạ lương tâm mình như thế chứ”
……….
Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đều rơi vào mắt Minh Phong. Vốn trước đến nay, anh vẫn đc mọi tôn sùng là người đàn ông máu lạnh, vậy mà giờ đây khi chứng kiến cảnh vừa rồi anh ko sao kìm đc lòng. Vừa cất xe, chạy vào cửa bệnh viện đã ko thấy cô đâu, anh hỏi tứ tung mới biết cô ở trong này. Đang định xông vào mắng cho cô 1 trận thì bước chân anh sững lại khi thấy cô mặt ko còn 1 giọt máu tười mà ko ngừng khóc lóc. Từ lúc biết nhau đến giờ, chưa bao giờ anh thấy 1 Hải Lam như vậy. Trong mắt anh, cô tinh nghịch, đáng yêu, vô tư hết sức. ko nghĩ ra cô còn là 1 người con có tấm lòng hiếu kính như thế. Nhìn cô thương tâm làm anh nhớ đến ngời mẹ đã mất của mình. Mẹ anh cũng vì mắc bệnh nan y mà rời bỏ anh khi anh mới 7 tuổi. Lúc đó, tuy còn rất nhỏ nhưng anh đã biết đc sự đau đớn, mất mát tột cùng khi người mình yêu thương ra đi vinh viễn. Hơn bao giờ hết vào lúc này anh hiểu đc trái tim Hải Lam đau xót thế nào. Đáng ra anh ko nên nói chuyện này cho cô biết. Anh đang hối hận....rất hói hận. Nhìn qua khe cửa chính, trông cô ấy thật đáng thương, anh rất muốn đến bên cô, ôm cô vào lòng mà an ủi.
“bác sỹ, vừa nãy bác nói, chỉ cần ba cháu vui vẻ thì sẽ mau khỏi bệnh đúng ko ạ” khi đã bình tĩnh hơn, Hải Lam vội hỏi bác sỹ những biện pháp nhằm giúp ba mình nhanh bình phục
“đúng vậy tiểu Lam, cháu hãy cố lên. Đừng có khóc trước mặt ba cháu, như vậy sẽ khiến ông ấy lo lắng thêm đấy” vị bác sỹ hết lời động viên cô
“vâng. Cháu cảm ơn bác. cháu sẽ làm như vậy. thôi cháu ko quấy rầy bác nữa. cháu xin phép ….” Hải Lam lễ phép chào ồng rồi quay bước ra cửa.
“uh.cháu về sớm đi kẻo ba cháu mong”
Minh Phong ko biết đã biến mất từ lúc nào ko hay
Tay vừa chạm lên cái chốt cửa, như chợt nhớ ra điều gì , Hải Lam quay ng lại về phía bác sỹ “cháu quên mất. xin bác đừng nói gì với ba cháu chuyện ngày hôm nay cháu đến tìm bác. Cháu nhờ cả vào bác đấy ạ”
“uh đc rồi, bác sẽ giữ bí mật”
“vâng, vậy ko làm phiền bác”
............
“em biến đâu vậy hả? có biết tôi tìm nãy đến giờ ko?” ngay khi Hải Lam vào trong xe, Minh Phong liền xả 1 tràng. Anh định sẽ ôm cô thật chặt mà động viên an ủi cô khi cô quay lại nhưng ko hiểu sao anh lại làm ngược lại. Có lẽ từ trước đến giờ bọn họ luôn “võ mồm” với nhau nên anh cảm thấy thật mất tự nhiên khi chủ động dỗ dành cô. Vả lại, nếu làm như thế chẳng phải cô sẽ biết anh đã nghe nén chuyện trong kia sao. Anh – Doãn Minh Phong phong độ ngời ngời vậy mà lại để chon người khác biết mình đi nghe nén chuyện người ta thủ hỏi anh biết để mặt ở đâu chứ
Hải Lam chỉ trả lời yếu ớt 1 câu”xin lỗi”
Thấy cô ko rống lên như mọi ngày làm anh ko lỡ trêu chọc tiếp. cứ thế 2 người bọn họ ko nói với nhau lời nào mà phóng xe trên đường. Hải Lam dương đôi mắt vô hồn hướng ra cửa kính nhìn cảnh đêm Hà Nội. Trong đầu cô lúc này là vô vàn hình ảnh ba mình. Cô nhớ về những kỷ niệm ấu thơ cùng ba chơi trốn tìm, chơi cờ vây….rất rất nhiều kỷ niệm đẹp như òa về trong cô. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của cô. Mỗi khi nhớ đến nó làm cô bật cười khanh khách. Nhưng giờ thì ko, cô đang sợ hãi, sợ rằng ba rời khỏi mình giống như mẹ đã rời bỏ cô.
“em đói ko?mình ăn chút gì nhé?” thấy cô trầm tư Minh Phong mở lời đề nghị
“vâng” Hải Lam thuận miệng trả lời
.................
Mãi đến 11h đêm, Hải Lam mới về đến nhà. Sau khi ăn tối xong, Minh Phong đã đưa cô ra ngoại ô hóng gió cho khuây khỏa nên quên mất cả thời gian.
“con đi đâu mà giờ này mới về?” nghe tiêng động, ông Minh từ phòng ngủ bước ra bật đèn phòng khách lên xem là ai, hóa ra là tiểu Lam
“a…ba làm con sắp rơi tim ra rồi nè. Con đi chơi với Minh Phong nên về muộn mà. Sao giờ nãy ba vẫn còn thức. ba ngủ sớm đi kẻo mệt” Hải Lam bóp bóp vai ông Minh mà nịnh nọt. Bây giờ cô mới để ý kỹ ba cô gầy đi rất nhiều. tóc cũng bạc nhiều hơn. Suýt chút nữa là cô ko nhin đc mà nhào vào trong lòng ông khóc to lên, nhưng cô đã nhịn. cô ko thể để ba mình phải lo lắng hơn nữa
“vậy sao? Hai đứa vẫn tốt chứ? ………Ah mà hôm nay ba vừa nói chuyện với ông Long. 28 tháng sau là ngày đẹp, sẽ tổ chức hôn lễ cho các con” ông vỗ tay con mà cười
Thấy ba cười thì trong lòng cô lại nhói đau, nhưng vẫn rất bình tĩnh trước mắt ông “ba, ba thật sự thích con lấy Minh Phong sao? Con lấy chồng rồi nhà chỉ còn mõi ba, rất buồn nha”
“con bé này. Ba đâu có buồn chứ. Ba rất vui. Con gái lớn thì phải lấy chồng. con còn định để đến bao giờ. Mau mau lấy đi rồi sinh cho ba 1 đàn cháu ngoại” ông Minh vẫn cười sung sướng
“ba”
“đc rồi, con mau đi ngủ sớm đi, mai còn đi học” ông chuyên chủ đề rất nhanh
“vâng, chúc ba ngủ ngon”
“chúc con ngủ ngon”
...............
Nằm trên giường, Hải Lam ko ngừng suy nghĩ, cô thực sự sẽ phải lấy Doãn Minh Phong sao? Nhưng cô ko hề yêu anh, cô hận anh còn chưa hết nữa là yêu. Nhưng ba cô lại chỉ thích anh, rất thành kiến với Lập Nguyên. Haiz, cô phải làm gì đây. Cô ko thể bỏ Lập Nguyên, anh là mối tình đầu của cô, là người con trai cô nguyện sống hết đời, là ba của các con cô sau này. Song cô cũng ko thể làm trái ý ba mình. Lúc trước cô còn có thể ngang bướng nhưng bây giờ thì ko đc nữa rôi. Cô phải từ bỏ Lập Nguyên sao??? Nhưng liệu rằng lấy Minh Phong cô có hạnh phúc khi mà 2 người ko hề yêu nhau? Thật khó nghĩ quá…………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.