Chương 23: ghen
Sum
02/04/2014
Ngoài trời mây u ám, sắc mây đen kịt từng mảng lớn. Có vẻ sắp có một trận mưa lớn đầu mùa trên thành phố yên ả này
“Bảo bối, em rất biết giữ lời hứa. Haha” Ngô Hưng cười dâm đãng, lộ liễu thọc tay vào trong chăn sờ soạng khắp người Lâm Nguyệt Lan thích thú
Lâm Nguyệt Lan đã quá quen với bàn tay béo mập kia nghịch trên người mình. Cô ta cười mỉa mai nhìn hắn khinh đời – Ngô Hưng, nếu không phải ông là con chó để tôi lợi dụng thì đừng hòng mà chạm một ngón tay bẩn thỉu của ông vào một cộng lông tơ trên người tôi. Lão già này quá tham lam. Trước đây Minh Phong đuổi hắn xem chừng là quyết định hết sức sáng suốt. ( có b nào còn nhớ tới giám đốc Ngô bị Minh Phong đuổi việc ko nhỉ? m có nói qua trước đây đấy ) Một con chó bán đứng chủ, làm tổn hại đến công ty như lão ta, cô cũng không cần dây dưa nhiều kẻo để lại hậu họa sau này.
“giám đốc Ngô, hôm nay coi như tôi đã đáp ứng nhu cầu của ông. Ông cũng nên biết giữ đúng lời hứa của mình chứ hả?” Lâm Nguyệt Lan kéo chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình, nghiêm túc nhìn Ngô Hưng nói chuyện
Ngô Hưng cười lớn, giật chăn ra, ngậm lấy bầu ngực, cáo già nói “Đương nhiên anh sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình. Ai bảo trước đây, Doãn Minh Phong đuổi anh ra khỏi công ty. Giờ hay rồi, hắn đã bị báo ứng.haha…Nhưng có điều, hiện tại anh vừa chơi cổ phiếu, không may mắn mất gần ba trăm triệu. Bảo bối ngoan, em có thể cho anh mượn tạm được không? bọn cho vay đòi ráo riết quá…anh hứa sẽ nhanh chóng trả lại cho em.”
“mượn tạm??? không vấn đề gì. Ngay sáng mai tiền sẽ được chuyển vào trong tài khoản của anh” Lâm Nguyệt Lan biết ngay lão già này đâu có dễ dàng dừng ở đấy. Hắn ta không vòi thêm thì đâu có chịu an phận. Cũng may cô ta đoán được. Ông ta nghĩ đã có được thân thể mình, giờ còn quay ra đòi tiền sao? Mượn tạm? Sao không nói luôn là cho ông đi
Lâm Nguyệt Lan kéo khăn mỏng lấp đi những cảnh xuân mát mẻ, dụ hoặc đàn ông, rời giường tiến ra quầy bar lấy cho mình một cốc nước tranh pha sẵn. Phòng ngủ này rất đặc biệt, bên trong là một quầy bar mini nhỏ không khác các vũ trường. Tự tay cô ta đặc biệt thuê căn phòng này để thiếp đãi vị "ân nhân" già đáng kính
“bảo bối, em nói thật ư?” Ngô Hưng mặt mày rạng rỡ. Ông ta cũng rời giường đến bên cô xong trên người không một mét vải che đi thân hình béo phệ của mình
Đứng từ sau, ông ta nhẹ nhàng kéo cái khăn trên người Lâm Nguyệt Lan rơi xuống đất, bàn tay thô ráp nắm lấy hai bầu ngực cô bóp mạnh, đôi môi già đời la liếm trên tấm vai trần của cô ta. Đặc biết cái bụng bia của hắn không ngừng va đập sau sống lưng trần trắng mịn của Lâm Nguyệt Lan kích dục “Nguyệt Lan à, anh nghĩ ra một trò chơi rất hay. Sao chúng mình không ở đây mà làm chuyện ấy nhỉ? Làm trên giường mãi anh không thấy khoái lạc cho lắm”. Lão già này đã gần 50 tuổi nhưng bản tính dê già thì chẳng hao giảm tý nào. Nghe giọng nói khàn đục, thô tục của hắn thì đủ biết hắn đểu cáng tới mức nào.
Lâm Nguyệt Lan co rút người trước những cái nắn bóp của Ngô Hưng, cô ta uyển chuyển xuay người trần trụi nở nụ cười đưa tình, giọng nói nũng nịu nhè nhẹ thánh thót bên tai người đàn ông kia “ứ...anh thật xấu xa. Không thèm chơi với anh nữa. Anh phải uống hết cốc nước này thì em mới chịu..ưm”
Ngô Hưng chẳng còn nghe được cô nói cái gì, hắn như hổ đói quấn lấy cô đòi hỏi nhu cầu
Lâm Nguyệt Lan cắn răng chịu đựng, giọng nói dịu dàng xen lẫn sự căm ghét lão già kia lần thứ hai trào ra trong cổ họng nhỏ bé của cô ta “Kìa. Không nghe em nói gì ư? Uống cốc nước này đã rồi mới….”
Ngô Hưng ngẩng đầu, đôi mắt mờ ảo nhìn cô đói khát….
Lâm Nguyệt Lan tu lấy một ngụm nước, đưa tới miệng Ngô Hưng, dùng nụ hôn nóng bóng giúp ông ta uống hết trôi ngụm nước vừa rồi
Ngô Hưng khoái trá với kiểu hôn môi mới lạ này, hắn tham luyến há mồm để Lâm Nguyệt Lan truyền từng ngụm nước chanh vào miệng, sung sướng rên lên…..
“cô…cô…. Cô đã cho gì vào nước hả?” một lúc sau, Ngô Hưng cảm thấy đầu óc choáng váng, người đuối xuống đất, chỉ tay vào mặt Lâm Nguyệt Lan hổn hển nói
Lâm Nguyệt Lan đưa cốc ngang mặt dốc ngược xuống để những giọt nước còn sót lại rơi tý tách trên cái đầu hói của hắn, cười tà ác “Ngô Hưng, ông nghĩ tôi dễ dàng đem số tiền đó cho ông? Haha Ông ngây thơ thật đấy. Một con chó bán đứng chủ mà dám đòi hỏi tôi sao?”
“cô…đồ đàn bà đê tiện này…” Ngô Hưng ôm đầu đau buốt, lời nói yếu dần rồi hắn nằm xõng xoài trên nền nhà
Lâm Nguyệt Lan hừ một tiếng, bước qua người hắn ta, đủng đỉnh nhặt lấy quần áo mặc vào “xong rồi đấy, ra đi”"
*********************
“cốc….cốc”
“vào đi” Minh Phong đang cầm trên tay văn kiện xem xét cẩn thận, lạnh lùng lên tiếng
Kỳ Học Ân dáng người cao lớn bước vào trong, kính cẩn chào “giám đốc, buổi sáng tốt lành”
“ừm. Sáng ra đã có tin mới rồi sao?”
“vâng”
“tin gì?”
“ Mẫu sản phẩm đem dự triển lãm Pari đã xuất sắc đứng thứ hai trong hội chợ lần này. Xem ra đây là một kết quả không tồi. Lần này, Lâm Nguyệt Lan đã cứu nguy một bàn cho công ty”
“chỉ có thế” Minh Phong thờ ơ nói. Giải nhì??? Anh còn mong phải là giải nhất kia. Nhưng dù gì cũng nên cảm ơn Lâm Nguyệt Lan. Cô ấy dẫu sao cũng vì công ty mà đã cố gắng hết sức.
Kỳ Học Ân lấy làm lạ với phản ứng trái chiều của Minh Phong. Anh đã nghĩ với tin tức này, giám đốc sẽ vui vẻ hơn sau mấy ngày làm việc căng thẳng. Anh đoán sai a….
“giám đốc, đã điều tra kẻ đột nhập hệ thống an ninh của Doãn Thị”
Qủa nhiên đây mới đúng là tin tức làm Minh Phong quan tâm, anh lập túc bỏ văn kiện trên tay, nhìn trợ lý “là kẻ nào?”
“ Ngô Hưng” Kỳ Học Ân nhấn mạnh từng chữ một
“Ngô Hưng????” giọng nói tản ra hơi thở nguy hiểm
“ chính là giám đốc điều hành phòng giám sát trước đây của Doãn Thị. Hắn ta chính là nội gián của tập đoàn Kỳ Thái mà anh đã xa thải…anh nhớ chứ ạ?” Kỳ Học Ân đưa mắt lén xem cảm xúc của Minh Phong. Điều tra toàn bộ công ty, không bỏ sót chi tiết nhỏ mà không tài nào tìm ra hung thủ. Chi khi Âu Dương Mai – vợ anh vô tình nói ra, anh mới tìm ra đầu mối
“Học Ấn, gần đây công ty nhiều việc lắm sao? Anh chú ý sức khỏe một chút. Anh gầy đi đấy.” Âu Dương Mai, ôn nhu gắp đầy thức ăn ngon vào bát Kỳ Học Ân giúp anh tẩm bổ .
Kỳ Học Ân cười toe toét, chỉ những lúc ở bên vợ, anh mới hết căng thẳng, vui vẻ nói “bà xã à, em chu đáo thật đấy. Đợi anh giải quyết xong vụ kiện này, sẽ xin phép nghỉ mười ngày đưa hai mẹ con đi nghỉ mát nhé”
“không cần đâu. chỉ cần anh khỏe mạnh ở bên em là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi” Âu Dương Mai cảm động nói.
Kỳ Học Ân ôm lấy cậu con trai 3 tuổi vào lòng, hôn phớt lên má vợ chiều chuộng “hay vợ chồng mình đẻ thêm một đứa nữa đi. Phải để nhóc Sơn có em gái chứ hả? haha”
“Học Ân” cô xấu hổ gọi tên anh
“à mà, mấy hôm trước em có nhìn giám đốc Ngô đi ra từ Doãn Thị đấy. Nhưng lúc em tới chào hỏi giám đốc Ngô thì ông ấy lại vội vội vàng vàng chẳng nói câu gì mà bỏ đi. Thật là, mới có mấy tháng không gặp mà ông ta làm như người dưng nước lã vậy”. Âu Dương Mai cũng được coi như người có chức vị trong công ty. Cô rất rõ giám đốc Ngô. Bọn họ không ít lần gặp mặt nói chuyện công việc nên cảm thấy mất mát gì đó khi gặp lại đồng nghiệp cũ.
Kỳ Học Ân nhíu chân mày “là Ngô Hưng – giám đốc điều hành phòng giám sát?”
“vâng”
Kỳ Học Ân nhìn chăm chăm cậu con trai đang chập chững xúc thìa cơm đưa lên miệng, như nhớ tới điều gì, anh đặt cậu bé sang một bên, kéo Âu Dương Mai vào lòng, hôn một cái tán thưởng “Vợ yêu, anh quyết định tháng sau cả nhà mình sẽ đi nghỉ ở Đà Lạt.haha”
Âu Dương Mai ngơ ngác mắt tròn nhìn chồng “vậy còn công việc? anh chưa tìm ra kẻ lấy cắp mẫu thiết kế mà”
“đã tìm ra” Kỳ Học Ân ôm lấy eo cô, mê luyến hôn môi cô tránh để cô hỏi thêm nữa, đến nỗi cậu bé con đang chăm chỉ ăn bát cơm nhỏ xíu của mình cũng phải nhìn bố mẹ nó không rời mắt
Minh Phong ray ray hai thái dương, gật nhẹ đầu “ cậu xác định là hắn ta?”.
“đúng vậy. Thời điểm Ngô Hưng lén lút vào công ty rất trùng với thời gian mẫu thiết kế bị đánh mất. Khi tôi lấy máy quay tai đại sảnh lớn của công ty xem lại tỷ mỉ thì phát hiện trên đó một người đàn ông mặc áo đồng phục của công ty, nhìn kỹ thì thấy cách đi đứng của hắn rất vội vàng, hoảng hốt. Tuy chỉ nhìn được 1/3 khuôn mặt hắn, nhưng qua hỗ trợ của nhân viên kỹ thuật tôi khẳng định người đó là Ngô Hưng”
Minh Phong vuốt vuốt đôi môi mình trầm tư “ cậu có nghĩ sau lưng hắn ta có kẻ xúi dục ? Một mình hắn sẽ không có gan lớn tự thân hành động. Hẳn phải có kẻ nội ứng trong công ty”
“cái này không ngoài khả năng. Ngô Hưng dù rất thông thạo với hệ thống công ty nhưng hắn không thể một mình đột nhập vào đấy” Kỳ Học Ân lưỡng lự một lúc khá lâu, tiếp tục “ khi tôi cử người đến nhà hắn thì được biết đã 3 ngày nay hắn không có về nhà. Giám đốc, theo như tôi đoán thì kẻ đứng sau nắm rất rõ nhất cử nhất động của chúng ta mà ra tay trước”
Minh Phong cau màu, không hài lòng “ biết rõ hành tung của chúng ta? Là kẻ nào?”
“dạ, hiện tôi chưa điều tra ra kẻ đó. Xong tôi giám chắc rằng, người này rất thân cận với anh”
“rất thân cận với tôi???” ánh mắt Minh Phong như đốm lửa nhìn Kỳ Học Ân hỏi lại
“đúng vậy. Nếu không thì sao….” Kỳ Học Ân tiếp tục đưa ra lý lẽ phân tích nhưng tiếng gõ cưa đã cắt ngang cuộc nói chuyện của anh với Minh Phong.
Minh Phong khó chịu lớn tiếng với thư ký “không thấy tôi đang bận sao?”
Cô thư ký tay cầm túi đồ run lẩy bẩy, lắp bắp nói từng chữ “xin lỗi giám đốc, có người đưa cho anh cái này, bảo tôi phải đưa trực tiếp đến anh”
Minh Phong bắn hai tròng mắt lạnh băng về cái túi trên tay cô thư ký, ngữ giọng hàn khốc “mang lại đây”
Cô thư ký không dám chậm trễ, kính cẩn đưa cho anh
“hai người ra ngoài cả đi” Minh Phong một tay cầm túi đồ, ném trên bàn rộng lớn, nói
"vâng"
Cánh cửa vừa khép chặt lại, Minh Phong mới cụp mắt nhìn gói đồ kia. Anh xoay ghế với lấy nó mở ra xem...
Bàn tay rắc chắn không tự chủ được làm rơi rớt một vài tấm ảnh thân mật của đôi nam nữ trong sấp ảnh dầy cộp.....
Sắc mặt Minh Phong tối sầm lại. Bàn tay anh lạnh toát dường như cầm không vững được mấy tấm hình kia….Cái gì thế này…..Hải Lam sao lại tay trong tay ôm ấp một người đàn ông khác ngay giữa nhà hàng sang trọng được hả. Mà người đó lại không phải ai khác chính là Phùng Lập Nguyên – cái tên mà anh căm ghét nhất….
Minh Phong giống như kẻ điên mất hết lý trí, không phân biệt nổi đúng sai, phẫn nộ bóp nát sấp ảnh ném lên bàn, lửa ghen dữ dội thoáng chốc bùng bùng trong người, thô báo ấn những phím số trên điện thoại
“a lô…”
“dì Hương, vợ tôi có nhà không?” xuyên qua điện thoại người ta không khó để nhận ra hơi thở nguy hiểm của anh
“cậu Phong, cô chủ hiện không có nhà, cô ấy đã đi từ sáng để…” bà Hương bị thanh âm tức giận của Minh Phong làm cho chấn kinh, còn chưa kịp nói nốt bốn từ quan trọng nhất “khám thai đinh kỳ” liền bị giọng nói hầm hầm đầu bên kia cắt ngang
“ đi từ sáng??? Vậy cô ấy có nói bao giờ sẽ về?”
“dạ, cô chủ không nói rõ, chỉ bảo hôm nay là ngày nghỉ muốn gặp mặt bạn bè, chắc đến tối mới về, thưa cậu” lúc đầu bà còn nói to nhưng càng về cuối giọng bà lại lí nhí như con kiến. Chưa bao giờ bà nghe thấy giọng cậu chủ lại giận dữ đến vậy….
“tôi biết rồi” nói xong anh lại thô bạo dập điện thoại xuống. Khuôn mặt đẹp trai gần như trở lên đen sì, đưa cánh tay dài với lấy áo khoác cùng tập ảnh rời khỏi phòng
“thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng buýt”
Hai mắt Minh Phong đỏ ngầu nhìn màn hình điện thoại, nghiến răng “ Không liên lạc được? chẳng nhẽ cô ấy đang ở bên cạnh Phùng Lập Nguyên nên tắt máy”. Nghĩ đến cảnh bọn họ cùng một chỗ gian díu tư tình lại khiến mọi đường gân trong anh nổi lên cuồn cuộn
“Minh Phong” Lâm Nguyệt Lan đứng từ xa, cất cao thanh âm lẳng lơ, gọi tên anh
Minh Phong bực bội ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn còn khắc rõ sự ghen tuông cực độ, chân mày như dính chặt vào nhau nhìn Lâm Nguyệt Lan đang lả lướt tiến về phía mình
Lâm Nguyệt Lan nở nụ cười đẹp như cánh hoa mai tung bay trong gió “Minh Phong, anh định đi đâu à?”.
Nhìn gương mặt đẹp trai của Minh Phong tràn ngập lửa giận, Lâm Nguyệt Lan hiểu ngay được anh đã nhìn thấy sấp ảnh kia. Cô ta hả hê cười thầm trong bụng
“ ừm” anh chỉ lạnh nhạt nói mỗi từ, rồi coi như Lâm Nguyệt Lan không tồn tại trước mặt mình, nhanh chóng lướt qua người cô ta đến thang máy
“Minh Phong, em có chuyện muốn nói. Chuyện này rất quan trọng, có liên quan đến vụ kiện lần này.” Cô ta vội vàng lên tiếng ngay khi anh chuẩn bị bước vào trong thang máy
Minh Phong chững bước, quay đầu lại không hiểu nhìn phía sau cô ta……”em nói gì? Chuyện quan trọng liên quan đến vụ kiện?”
Lâm Nguyệt Lan cười thản nhiên,quả nhiên lời nói của mình đã đánh trúng tâm tư phiền muộn trong anh. Cô ta quay người đối mặt cùng anh, chậm rãi nói “Đúng vậy, chuyện này không những giúp anh thoát khỏi vụ kiện mà còn là cơ hội để Doãn Thị dành được những khoản lời hàng triệu đô. Minh Phong, em biết anh đang nghĩ gì. Đừng hiểu lầm ý tốt của em. Thời gian em vào công ty không được bao lâu, xong em biết anh đang gặp khó khăn lớn. Hai ta dù sao cũng từng một thời bên nhau em không hy vọng anh rơi vào chỗ chết mà trơ mắt đứng nhìn. Chúng ta vẫn là bạn của nhau mà, phải không?”
Lâm Nguyệt Lan nói xong, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của anh……
“ em có ý gì? Nói thẳng ra đi, đừng có úp mở như vậy” Minh Phong lạnh lùng nói.
“Em muốn giúp anh” Lâm Nguyệt Lan nhìn thẳng vào mắt anh nói hùng hổ.
“ Nguyệt Lan, em có hiểu là mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên em hiểu. Minh Phong, ngoài này không tiện, có thể vào trong phòng anh nói chuyện hay không?” Lâm Nguyệt Lan thái độ bình thản hơn bao giờ hết. Anh càng sốt sắng muốn biết thi cô ta càng phải bình chân như nước mới được
Đúng là Minh Phong rất sốt ruột, anh vừa muốn đi tìm Hải Lam làm rõ chuyện những bức hình kia, vừa muốn biết xem cuối cùng Lâm Nguyệt Lan có kế sách gì giúp anh…
Minh Phong không nói gì thêm, anh thẳng bước quay trở lại phòng mình. Lâm Nguyệt Lan hai tay để trước ngực, nhoẻn miệng cười đắc trí theo anh vào trong
………………
“ thai nhi rất tốt, không có vấn đề bất thường nào cả. Mấy tháng đầu rất quan trọng, cô nên ăn thật nhiều món bổ dưỡng để cái thai khỏe mạnh hơn. Cần thư giãn nghỉ ngơi cho tốt, đăc biệt phải tránh suy nghĩ quá nhiều kẻo ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ. Buổi tối, cô có thể bảo ông xã cùng mình đi dạo, rất có lợi đấy” Vị bác sỹ tuổi còn khá trẻ, sau khi khám xong cho Hải Lam cẩn thận nói
Hải Lam xoa xoa bụng, cười tươi “cảm ơn bác sỹ”
“không có gì. Mà sao lần này không thấy chồng cô đi cùng à. Cô mang thai, một mình đi lại nên chú ý . Người bây giờ rất đông, không nên đi quá nhanh”
“vâng, tôi sẽ cẩn thận” Hải Lam cảm thấy mất mát lớn trong lòng khi bác sỹ nhắc tới chồng mình. Nhìn phía ngoài phòng chờ, xung quanh đâu đâu cũng là từng cặp đối một ngồi với nhau. Người chồng không ngừng hỏi han quan tâm đến vợ mình. Một hạnh phúc giản dị mà cô thèm được trải qua với Minh Phong. Từ lúc biết mình có thai thì đây là lần khám định kỳ đầu tiên cô đi mà không có anh ở bên. Đêm qua cô đã cố thức tới muộn đợi anh về để nói chuyện này. Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của chồng, Hải Lam lại tủi thân nuốt những lời muốn nói vào trong.
Hải Lam dạo một vòng trên con phố đông đúc người. cô lang thang không biết mệt mỏi. Ngay cả chiếc đèn đỏ cũng không kịp ngăn bước chân của cô....
“tít….tít….” tiếng còi xe kêu lên inh ỏi như điếc cả màng tai
“điếc hả? muốn chết hay sao? Đồ thần kinh” gã đàn ông ngồi trên xe ô tô, mặt hằm hằm, hạ kính xe xuống , ngó hẳn đầu ra ngoài quát lớn
Hải Lam giật mình, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn bốn phía mới biết được chỉ có một mình cô đang vượt đèn đỏ đứng giữa ngã tư nhộn nhịp xe cộ….
Tâm có chút hoảng loạn, Hải Lam gật gật đầu liền tục không ngừng nói “tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”. Rồi cô bước nhanh lên vỉa hè
“a..” quá luống cuống mà chân Hải Lam vấp mạnh vào thềm gạch. Cô cúi người, nước mắt tủi thân cứ thế mà ứa ra như hai dòng suối sói mòn tảng đá
“em không sao chứ?” tiếng nói trầm thấp như ly rượu nhẹ vang vọng phía sau cô
Hải Lam nhăn nhó, mặt nhấm nhem những hạt đậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt “ sao lại là anh?”
“haha…em ngạc nhiên lắm phải không. Tôi vừa lái xe ngang qua đây, Nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm ôm ngón chân khóc lóc rất đáng thương. Tò mò quá đến xem thế nào thì ra lại là Hải Lam” lời nói của Hứa Kính Thiên nửa giả nửa thật mà khôi hài trước mặt cô. Kỳ thực anh đã nhìn thấy cô ngày từ lúc cô hãn còn ‘tản mạn’ trên vỉa hè. Bộ dạng lơ đãng của cô làm anh không sao dứt khỏi tầm mắt, cứ thế mà giao phó cho bác tài lái chậm lại theo sát cô…..
Hải Lam khó khăn đứng lên, cố làm ra vẻ không có gì nghiêm trọng “ Anh cũng biết cách an ủi người khác đấy”
“sặc…chân sao vậy, để tôi xem nào?” nói rồi anh ngồi xuống ngay trên vỉa hè nghìn ngịt người qua lại mà đưa tay xem cẩn thận vết thương…
“không cần” Hải Lam hoảng hốt, theo phản xạ rất tự nhiên rụt cái chân đang sắp bật móng ra phía sau, cắn răng chịu đau, nói to. Anh ta điên rồi sao? Nhìn chiếc xe anh ta đang đi mới hào nhoáng làm sao, nhìn bộ quần áo gắn vào người anh ta cũng đủ để biết anh ta là công tử con nhà giàu, vậy mà anh ta lại ở chỗ này, ngồi dưới chân một cô gái mà giúp cô ta xem vết thương……Cô chưa chết vì nổi tiếng thì cũng đã chết vì cơn ghen cuồng loạn của ông xã nha.
Hải Lam xấu hổ, cúi gằm mặt không để người ta nhìn rõ khuôn mặt đã đỏ như hoa mặt trời của mình……….
“anh mau đứng lên đi…” Hải Lam nhỏ giọng thúc, nhưng lại mang khẩu khí ra lệnh rõ ràng
“ngón chân cái này bầm tím cả rồi, xem ra không nhẹ…” Hứa Kính Thiên làm ngơ, ngẩng mặt nhìn cô đau lòng nói
“Tôi không sao, anh mau đứng lên đi…” cô càng lúc càng tái mét mặt…trời ơi, sao lại nhiều người nhìn bọn họ thế kia. Anh ta mà không đứng lên cô thề dù có tàn phế ngón chân này cũng sẽ đá anh ta một cước bay ra ngoài đường cái kia….Anh ta không thích giữ thể diện thì cũng đừng bắt cô hùa theo chứ.hừ
“nhìn kìa, lãng mạn thật đấy. Anh chàng đó tình cảm quá đi mất….”
“ước gì mình cũng được người yêu săn sóc như thế. Ôi hạnh phúc thật đấy”
Dòng người qua lại trên đường không ai là không ngó mắt nhìn cảnh tượng chàng trai đang cầm chân cô gái băng vết thương. Thậm chí có người còn bị vẻ đẹp của bọn họ mà không kìm lòng được phải chụp lấy một kiểu ảnh làm kỷ niệm….
Hải Lam muốn ngất đi cho rồi, anh ta mặt dày thật đấy. Nói vậy mà coi như không, còn làm gì thế này….Cô, cúi người, cười khổ mà van xin ”đại ca này, tôi đâu có bắt anh ngồi như vậy. Làm ơn đứng lên đi. Anh không thấy tôi và anh đang làm trò trước công chúng a?"
Lúc này Hứa Kính Thiên mới chịu đứng lên, anh đảo mắt trái phải thì đúng thế thật, xong lại thản nhiên ôm lấy eo cô dìu đi………..
“này,làm gì vậy? bỏ ra” Hải Lam giãy giụa, cau có gằn lên
“ chân em bị chảy máu rồi. Lên xe đi, tôi đưa em đến bệnh viện băng lại vết thương” cô nói một đằng anh lại làm một lẻo, bọn họ như thể người thì cười sung sướng người thì gào khóc không thôi
“tôi không đi, tôi còn phải về nhà, anh mau bỏ ra”
“yên nào, đừng nhõng nhẽo như vậy” Hứa Kính Thiên vừa nói vừa mở cửa xe ấn cô vào trong rồi lái xe đi mặc cô kêu gào
…………..
“Nguyệt Lan, em chắc cách này ổn chứ? Anh nghĩ S.I.C sẽ không dễ để chúng ta qua mặt họ như vậy” Minh Phong tựa đầu ra sau ghế, cảm thấy cách làm của Lâm Nguyệt Lan rất được nhưng vẫn lo lắng hỏi lại
Lâm Nguyệt Lan đi đến trước bàn làm việc của anh, hai tay chống xuống bàn, hơi ngả thân về phía trước để lộ cảnh xuân chết người, nhưng lại rất nghiêm túc nói “ Minh Phong, anh ngẫm lại xem. Tại sao khoảng thời gian S.I.C đăng ký bảo hộ độc quyền so với Doãn Thị chỉ hơn nhau có một ngày? Anh không thấy có điểm đáng ngờ ư? Cứ cho là mẫu sản phẩm có một số điểm tương đồng nhưng chẳng nhẽ lại giống nhau đến vậy mà thậm chí lại giống tất cả các mẫu của ta. Em nghĩ chỉ có một khả năng…..” Lâm Nguyệt Lan dù biết những lời mình vừa nói chỉ là thừa thãi. Minh Phong quá thông minh để đoán được nội tình ẩn khuất bên trong. Nhưng cô ta vẫn cố tình nói vậy để đánh lạc hướng anh, tránh việc mình nói quá rành rọt khiến anh nghi ngờ
“khả năng gì?”
“S.I.C đi cửa sau.”
“em nói rõ hơn đi. Anh chưa hiểu”
Lâm Nguyệt Lan quay người, ung dung ngồi xuống ghế sofa, không vội mà uống một ngụm trà, rồi mới từ từ mở miệng “ Bọn họ chỉ có thể đã mua chuộc người của cục đăng kiểm bảo hộ độc quyền mà gian lận ngày đăng ký mẫu sản phẩm nên mới tự tin mà kiện bên ta. Anh không thấy là bọn họ chưa hề tung ra sản phẩm nào ra thị trường trong khi chúng ta đã tung ra một lượng lớn như vậy? Điều đó có thể chứng minh họ đang chơi Doãn Thị. Chúng ta chỉ là dùng cách cũ để trả lại họ mà thôi”
Tròng mắt Minh Phong híp sâu lại như vực thẳm, nhìn Lâm Nguyệt Lan đánh giá. Tại sao anh lại không nghĩ tới khả năng này. Cô ấy nói đúng, nếu như S.I.C dở trò sau lưng anh thì anh cũng nên báo đáp lại ‘mối ân tình sâu lặng ’ này
“ Sao vậy? Anh vẫn còn vướng mắc gì sao? Minh Phong, thời gian đối với anh không còn nhiều. Anh nên quyết định đi, có nên làm hay không? Lô hàng này rất lớn, phải huy động một lượng lớn các xưởng gia công mới hoàn thành được mẫu hàng đó.”
“Nguyệt Lan, tại sao em lại giúp anh?” anh vẫn còn rất hồ nghi lòng tốt của cô ta. Cô ta sao lại vì mình mà nghĩ cách giải vây
“haha…chẳng phải đã nói rồi sao….Anh vẫn là bạn em. Bạn bè thì phải giúp nhau trong lúc khó khăn, đạo lý này không phải trước đây lúc học cấp 1 cô giáo vẫn dạy đấy thôi” Lâm Nguyệt Lan nhìn anh cười nói
Minh Phong hơi gật đầu, khóe miệng anh cũng bớt cũng ngắc hơn “ đúng vậy. Nguyệt Lan, cảm ơn em”
“Đừng cảm ơn em không như vậy. Đợi vụ kiện này qua đi…anh phải khao em một chầu đấy….em sẽ ghi nợ đó nha” Lâm Nguyệt Lan khôi hài nói
“không thành vấn đề…” Minh Phong cười tươi nhận lời
Minh Phong bỗng bật người khỏi ghế, như nhớ tới việc quan trọng, thuận miệng nói “anh còn có việc, khi khác chúng ta sẽ nói chuyện”. Chưa đến 3 giấy, thân ảnh anh đã không còn trong phòng làm việc.
Lần này Lâm Nguyệt Lan không có cố sức cản trở anh. Cô liếc cặp mắt cáo nhìn cánh cửa lớn, khóe môi cong lên một đường hoàn mỹ……
…………….
“May quá, bác sỹ nói không sao là tốt rồi. Lần sau em nên cẩn thận một chút, đi đường mà cứ lơ đãng như vậy nguy hiểm lắm đó” Hứa Kính Thiên một bên đỡ cô ra xe, một bên ôn nhu căn rặn
“cảm ơn anh. Tôi có thể tự về nhà được. Anh bận thì cứ đi trước đi” Hải Lam né tránh cử chỉ thân mật của anh. Cô cảm thấy khó chịu khi cư nhiên cùng một người đàn ông không phải chồng mình có những hành động mờ ám….
Hứa Kính Thiên không có để lời nói của cô thẩm thấu vào não, anh mở cửa xe, không khó mà bắt cô vào trong, cười tươi “ đói chưa? Tôi đưa em đi ăn nhé”. Anh cũng không đợi cô đồng ý mà đã chuyển hướng tay lái rời đến trung tâm ẩm thực sầm uất nhất thành phố….
“tôi không đói, tôi muốn về nhà. Trời cũng đã tối, người nhà tôi sẽ rất lo lắng khi không thấy tôi ở nhà tầm này. Anh làm ơn thả tôi xuống” Cô bất mãn lên tiếng. Anh ta nói vì trả ơn lần trước cô cứu anh ta nên mới làm vậy. Nhưng cô đâu có cần. Chỉ là vết thương nhỏ mà anh ta cứ quan trọng hóa mọi chuyện. Rõ ràng là anh ta có ý đồ khác. Từ chiều đến giờ cô cứ như con rối bị Hứa Kinh Thiên cưỡng chế….Thực sự cô sắp phát điên lên mất…..
“em thích ăn gì? Đến nhà hàng Hàn Quốc hay Nhật Bản? Tôi nghĩ là nhà hàng Trung Quốc sẽ hợp với khẩu vị của người Việt Nam hơn. Mình tới đó nhé” Kính Thiên vừa lái xe vừa liếc mắt cười cười nói nói với người ngồi bên. Anh đã đặc xá cho bác tài nghỉ nửa ngày miễn phí, chính mình tự lái xe đưa cô đi ăn tối
“anh….” Hải Lam tức giận thở hồng hộc. Cô quẳng cho anh cái nhìn tức tối rồi quay ra phía cửa xe không thèm nói câu gì
Biết cô đang dỗi mình nhưng Hứa Kinh Thiên vẫn vậy, anh không có trẻ con giống cô. Anh rất thích mỗi lúc nhìn thấy cô thế này “giận đấy à? Hải Lam giận lại càng xinh hơn đấy.haha”
"Hải Lam, ăn chậm thôi, tôi không tranh phần của em đâu mà ăn gấp vậy. haha" từ lúc ngồi xuống bàn ăn, Hứa Kính Thiên không có động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô gái kia ăn như hổ đói, không nín được cười mà lên tiếng trêu chọc cô.
Hải Lam vừa đưa đùa cho những sợi mì vào miệng nhai ngấu nghiến vừa nói không ra câu " Anh không ăn à?"
"Nhìn em ăn là bụng tôi no rồi. hì"
"sì...." cô nhìn anh coi thường. Nếu lời này là ông xã cô nói thì cô sẽ ngay lập tức nhảy vồ vào anh mà thơm tíu tít lên má anh ban thưởng. Nhưng kẻ dẻo mồm dẻo mép kia chỉ làm cô thấy rợ hết tóc gáy mà buồn nôn
Hứa Kính Thiên cười không biết bao nhiêu lần từ lúc gặp cô, cô gái này thật đáng yêu hết mức " em cứ ăn cho no vào, ăn xong tôi sẽ đưa em về"
"không cần, lát tôi sẽ bắt taxi về" Hải Lam nhảy dựng lên quyết liệt phản đối tới cùng
"phản đối vô hệu lực" Hứa Kính Thiên nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ
"Hứa Kính Thiên, anh quá đáng rồi đấy........."
“Đến nơi rồi, anh thả tôi xuống chỗ này là được” Hải Lam vừa nói vưa tháo dây an toàn ra.
“ Không mời tôi vào nhà sao?” Hứa Kinh Thiên cười cười
“Muộn rồi, để khi khác tôi sẽ mời” Hải Lam cũng không ngại mà từ chối thẳng thừng. Đối với anh ta thì chỉ có làm vậy mới khiến hắn không bám theo cô.
“sặc…Hải Lam, em vẫn luôn nói như vậy với khách quý sao? Tôi buồn quá đi mất” Hứa Kính Thiên bày ra bộ mặt tội nghiệp trước cô. Anh chàng này xem ra rất có khiếu hài hước chọc cho người ta cười
Nhìn khuôn mặt ‘đáng thương’ kia suýt chút nữa Hải Lam không nhịn được mà ôm bụng cười lớn. Cô lấy tay che đi cái miệng nhỏ nhắn của mình, vờ ho khan mấy cái, hắng giọng “ hừm..hừm…Hứa tiên sinh, bây giờ không tiện, khi khác tôi sẽ đặc biệt mời anh đến nhà tôi chơi. Được chứ? Còn bây giờ mời anh mở cửa xe để tôi còn vào nhà”
Hứa Kính Thiên nghe vậy liền cười như một đứa trẻ được người lớn hứa cho quà, hớn hở nói “là em nói đấy nhé”. Nói xong, anh ấn nhẹ vào cái nút phía trước ,cửa xe tự động mở ra…
Hải Lam cũng không để anh ta ra ngoài, mở giúp mình, cô vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, đi nhanh về phía cổng biệt thự….
Hứa Kính Thiên tay đặt trên vô lăng cười khổ, nhìn cô bé đó khập khiễng chạy như thể anh là kẻ xấu chuyên bắt nạt trẻ con không bằng….
Từ tầng hai của căn biệt thự, một đôi mắt sáng như chim ưng ẩn trong đêm tối, vẫn đang phát ra những tia nhìn giết người hung ác về phía chiếc xe BMW bóng loáng đậu trước cộng biệt thự. Vợ anh – Trịnh Hải Lam cười tươi như đóa hoa mai, bước ra từ chính cái xe đó…Bàn tay năm ngón của Minh Phong sớm đã kết thành một khối lửa tàn bạo, giận dữ trên người càng lúc càng mãnh liệt, anh hận ngay thời khắc này không thể một nhát đâm chết kẻ ngồi trên xe kia.
“cạch…” bên trong phòng ngủ dày đặc một màu đen cùng hơi thở lạnh đến ghê người của người đàn ông. Hải Lam đưa tay sơ soạng lấy công tắc phong ngủ, đột nhiên….
“ về rồi sao?” Minh Phong quay lưng về phía cô, ánh mắt thần bí vẫn nhìn vào cái xe chưa rời đi, giọng nói lạnh băng gằn lên, không một tia tình cảm
Hải Lam giật thót tim lại, ngón tay vô thức nhanh chóng cứng lại, vội ôm lấy ngực, thiếu chút nữa là hét toáng lên. Minh Phong sao lại về tầm này?
Hải Lam theo bản năng,chậm rãi tiến về phía cửa sổ, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, tựa đầu lên tấm lưng vạm vỡ của anh, nhẹ giọng nói “ Phong, hôm nay anh về sớm vậy? Có phải công ty đã không còn khó khăn nữa đúng không anh?”. Cô ước gì những lời mình nói là sự thật, bởi cô không muốn ngày nào cũng phải nhìn anh vất vả, sáng sớm đã phải rời nhà, tối muộn mới về. Để cô lủi thủi ở nhà một mình như vậy sẽ rất cô đơn. Dạo gần đây, anh vì bận việc mà bọn họ gần như không có thời gian để tâm sự với nhau, để ‘yêu’ nhau…cô cảm thấy lẻ loi vô cùng….
“hình như em rất mong công ty gặp khó khăn để có thời gian chạy đến bên tình nhân cũ? Tôi về sớm có vẻ khiến em không vui?” Minh Phong nhếch miệng lãnh đạm nói, lạnh lùng tàn nhẫn đẩy cô ra khỏi người anh. Vừa rồi, nếu không phải anh là tận mắt nhìn thấy cô cùng gã đàn ông kia cười nói vui vẻ trong xe, rồi cô lại cười tươi bước ra từ trong xe của hắn thì có lẽ anh sẽ không dám tin được vợ anh lại làm ra cái chuyện đáng hổ thẹn đến vậy.
Hải Lam lảo đảo lùi lại mấy bước, rất may cô kịp bám vào thành ghế sofa tránh không để bị ngã xuống sàn nhà. Ánh mắt cô mông lung nhìn anh không hiểu anh đang nói gì. Cả người anh tản ra một mùi nguy hiểm. Ánh mắt vốn ưu nhã của anh tràn ngập lửa giận…Giọng nói lạnh lẽo kia làm cô còn tưởng mình nghe nhầm? Anh sao lại lạnh nhạt, vô tình đến vậy?
“Phong, anh nói gì em không hiểu? Em sao lại mong công ty gặp khó khăn được chứ? Cả tuần nay, hôm nào anh cũng về muộn, anh có biết em rất nhớ anh không?”.
Minh Phong hừ lạnh một cái khinh thường nhìn cô, rồi bước những bước chân trầm ổn mà như lún sâu hàng ngàn mét, tiến về phía bàn trang điểm lấy ra một sấp ảnh ném tới trước mặt cô, gầm gừ như hổ dữ “ nhớ tôi? Cô nhớ tôi mà lại ôm ấp Phùng Lập Nguyên giữa thanh thiên bạch nhật ư? Cô nhớ tôi mà lại ngồi trên xe hắn ta cười nói vui vẻ ư? Trinh Hải Lam, cô nói đi, cô nhớ tôi mà lại đối xử với tôi vậy sao?”. Nếu không phải cô mang thai thì không biết anh có còn giữ được bình tĩnh mà nóp chết cô không nữa.
Hải Lam nhìn những tấm ảnh nằm la liệt trên sàn nhà mà cả người lạnh run...Nó như sét đánh giữa trời quang làm cô ngây ngẩn một chỗ. Chỉ cần liếc mắt qua cũng đủ biết đó là ở đâu…Nhưng sao…Nhưng sao anh lại có những tấm hình này? Cô và Phùng Lập Nguyên không hề có gì mờ ám, những cái này chỉ là hiểu lầm…
“Sao hả? Bị tôi phát hiện làm việc tốt nên không nói được sao?” Minh Phong mỉa mai nói. Chết tiệt….Đôi mắt hoang mang, sợ hãi của cô là có ý gì. Chẳng nhẽ những tấm hình này là thật? Từ lúc ở công ty về đến nhà, không dưới một ngàn lần anh thầm cầu nguyện những thứ kia chỉ là giả tạo, chỉ là kẻ nào đó muốn phá hoại hạnh phúc giữa bọn họ…Nhưng tất cả những gì đang diễn ra khiến anh thất vọng, sụp đổ hoàn toàn hy vọng….
“ Phong, cái này chỉ là hiểu lầm. Hôm đó, không phải như anh nghĩ đâu….em và Phùng Lập Nguyên không có gì thật mà. Bọn em đã ….” Hải Lam cuống lên, cô ấp úng giải thích nhưng lại bị giọng nói coi thường, vô tình của anh cắt đứt
“Nói như vậy là cô thừa nhận mình có gặp hắn ta? Trịnh Hải Lam, cô có biết vô liêm sỉ là gì không hả?”
Hải Lam vừa uất ức, vừa tức giận, lời nói kia tựa như lưỡi dao cắt nát tim cô, cô lớn tiếng trách móc lại anh“ Minh Phong, anh có thể nghi ngờ em nhưng anh không được xúc phạm em….Em làm sai gì nào? Đúng là em có gặp Phùng Lập Nguyên, nhưng bọn em trong sáng, em không làm gì có lỗi với anh cả.”
“Trong sáng. Hừ….” Minh Phong cười mỉa mai, cầm lấy tấm ảnh mà Phùng Lập Nguyên tình tứ thơm lên má Hải Lam đưa tới sát mặt cô, giọng châm biếm “ trong sáng là thế này sao? Cái này mà các người gọi là trong sáng thì không biết cô và hắn đã làm cái việc không trong sáng kia chưa? Hả? Cô nói đi”
Sự điên khùng của Minh Phong thực sự làm Hải Lam hoảng sợ, hơi thở bất an nhanh chóng ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, nước mắt không khác nào hai dòng suối chảy ra từ đầu nguồn “ Minh Phong, em phải nói thế nào anh mới tin em? Hôm đó là anh ta cố tình làm vậy? Em đã tránh nhưng….”
“Trịnh Hải Lam, giờ cô muốn nói sao mà chẳng được. Cô không đồng ý gặp hắn thì liệu hắn có cơ hội làm vậy không? Cô làm sai mà không giám nhận. Tôi thật thất vọng về cô” Minh Phong siết chặt cánh tay cô khiến cô phải kêu điếng lên. Lời nói vô tình, hết lần này tới lần khác làm tổn thương trái tim mỏng manh của cô…
“huhu….” Dù có giải thích thế nào nhưng anh vẫn không tin cô. Cô phải làm sao bây giờ
“đừng lấy nước mắt ra cầu xin tôi. Cô hãy tự ngồi trong phòng mà ngẫm xem mình có đáng một người vợ
không?” Nói rồi anh hất mạnh cánh tay cô ra, rồi bỏ đi
“rầm” cánh cửa bị Minh Phong thô bạo đóng rầm lại
Hải Lam khụy gội chạm xuống nền nhà ôm mặt gào khóc nức nở....Anh ấy giận thật rồi…cô phải làm gì bây giờ?
“anh Phong, anh sao lại rảnh dỗi mà gọi bọn em tới đây vậy. chà chà…xem chỗ rượu này nào, đừng nói với tụi em là một mình anh huống hết chục chai rượu này nhé” thằng Tuấn hai tay hai chai rượu loại nặng đưa tới trước mặt, tặc lưỡi nể phục.
“ngồi xuống uống cùng anh đi. Hôm nay anh mời” Minh Phong đưa hẳn chai rượu tiếp theo cho vào miệng tu không khác nào uống nước lọc. Nhìn anh uống như thể anh đang tự kết liễu đời mình bằng rượu vậy
“ai ai. Phong ca, anh say rồi….đừng uống nữa” thằng Hải cùng thằng Luân, mỗi đứa vội cầm lấy hai bên cánh tay Minh Phong không để anh uống tiếp
“anh đang muốn say, để anh uống” Minh Phong gầm lên trong điên dại. Đôi mắt nhuốm men rượu nhìn chất lỏng màu đỏ trong chai thủy tinh cười thê thảm. Trịnh Hải Lam, trong lúc tôi lăn lộn kiếm tiền vì cái nhà này thì em lại phản bội tôi, lén tìm tình nhân cũ vui vẻ. Em có còn coi tôi là chồng em nữa không hả?
Cả 3 thằng Luân, Hải, Tuấn đưa mắt nhìn nhau mang theo vài phần phức tạp, ái ngại. Anh Phong sao lại biến thành kẻ nát rượu vậy chứ....
“anh Phong, anh đừng tiếp tục uống nữa. Sẽ hại đến sức khỏe đấy” thằng Tuấn lúc đầu còn đùa cợt được nhưng nhìn biểu hiện của Minh Phong không giống gì là đang vui đùa với nó thì mới nghiêm túc lại.
“bọn này chán ngắt. Gọi đến uống rượu cùng anh mà chúng mày nói gì thế hả? cút…cút hết cả đi” Minh Phong vơ lấy chai rượu trên bàn tiếp tục uống. Giờ chỉ có rượu mới giúp sự ghen tuông trong anh, sự đau đớn khi bị phản bội nguôi bớt đi. Anh không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy “vợ hiền” một khắc nào….
“haha…anh Phong, mấy tháng nay anh đi đâu vậy? bọn em nhớ anh phát điên lên mất….bắt đền đấy” hai cô gái thân hình bốc lửa không biết chui lên từ chỗ nào mà nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt bốn chàng trai. Bọn họ không ngần ngại, e lệ mà xà vào lòng Minh Phong, áp sát bộ ngạc đẫy đà lên ngực anh trêu ghẹo….
Minh Phong đánh mắt sang hai cô gái xinh đẹp nhếch miệng cười khinh bỉ. Đàn bà đúng là loài động vật đa nhân cách. Ở trước mặt anh thì nũng nịu, tỏ ra ngây thơ, rời khỏi anh rồi thì lại vội vã lao vào lòng gã đàn ông khác đưa tình….
“hừ…hai em uống cùng anh đi. Ai uống hết chai rượu này anh sẽ thưởng…haha” Minh Phong say đến không biết mình đang làm những gì. Anh gục đầu xuống bả vai trần gợi cảm của cô gái mặc váy quây màu đỏ hết sức nóng bỏng mà vui đùa..…
Cô còn lại ghe đến thưởng liền nở nụ cười chuyên nghiệp của gái làng chơi, không đắn đo cầm nguyên một chai whisky đưa tới trước mặt Minh Phong, giọng lẳng lơ, đưa tình “Được, nếu em uống hết chai này thì anh Phong sẽ thưởng gì nào?”
Minh Phong mờ ám vuốt ve cặp đùi thon mịn của cô ta, cười tà “vậy cưng thích gì? Chỉ cần cưng thích anh sẵn sàng đáp ứng”. Nói xong anh không quên hôn lên má cô ta cười xấu xa, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng khó đoán….
Cô gái thích thú với phần thưởng anh đưa ra. Đúng là ngày hôm nay cô ta hên rồi. gặp được đúng đại gia hào phóng….
Cô ta được đà, mờ ám ngồi lên đùi anh, rồi liền một hơi tu hết chai rượu kia. Cô ta ngả ngớn tựa đầu vào ngực anh, anh không ngừng vuốt ve má anh làm nũng “anh Phong, thế nào? Không làm anh mất hứng chứ?”
Minh Phong nhìn chai rượu không còn một giọt rượu thì nhếch miệng hừ lạnh một tiếng, anh không tiếc một nụ hôn mà dán môi mình vào môi cô ta ban thưởng “ tuyệt lắm. Nói đi, cưng muốn gì?”
Cô gái cắn nhẹ lên cổ anh cười khúc khích “ đêm nay ở lại với em nhé”
“được…anh sẽ chiều lòng người đẹp. haha….nào, uống tiếp…uống tiếp” Minh Phong hai tay ôm chặt hai người đẹp vào lòng mà cười cợt, vui vẻ cùng bọn họ. Giờ anh chẳng còn thiết nghĩ gì tới cô vợ bé nhỏ đang cuộn mình trong chăn khóc đến sưng đỏ cả hai mắt….Một Minh Phong hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn xuống dốc…..
Cả ba chàng trai còn lại chấn kinh, người như tượng đá trơ mắt đứng nhìn Minh Phong và hai cô nàng kia “diễn trò tình ái”. Bọn họ đến bar Tony Nguyễn hàng trăm lần, xong chưa lần nào thấy qua Minh Phong để mấy cô gái kia vào mắt chứ đừng nói đến việc bọn họ có cơ hội chạm vào người anh. Nhưng hôm nay thì khác, anh hai tay hai cô, cười nói đến thất điên bát đảo, khiến bọn họ chướng mắt không chịu được…
“đủ rồi đấy, các cô cút hết đi cho tôi” thằng Tuấn đứng phắt dậy,thô bạo giằng cánh tay cô gái đang cởi hàng cúc áo sơ mi trắng của Minh Phong ra khỏi người anh. Không nghĩ đến cô ta là đàn bà mà hất ả ngã ra ghế sofa
“aaa” cô gái đau quá, ôm cánh tay kêu toáng lên
“ các người còn chưa cút khỏi đây” Thằng Luân cũng tức không kém, hung hăng trừng mắt trắng dã mà uy hiếp hai ả đàn bà kia. Là anh em của nhau, nó không thể để Minh Phong làm ra cái việc sai trái này được. Anh vừa kết hôn, nếu để chị dâu nhìn thấy anh thế này chắc chị ấy thương tâm chết mất….Nó cũng là thằng đàn ông, cũng có bạn gái. Đương nhiên nó rất rõ một nguyên tắc trong tình yêu: một thằng đàn ông mà để người mình yêu rơi lệ chẳng thà rằng đập đầu vào tường chết quách cho xong….
Thằng Hải thấy không khí náo loạn hết cả lên, nó cũng không chịu ngồi yên. Nhanh tay giúp hai thằng bạn đuổi hai con yêu nữ kia đi.
“anh Phong, anh đứng dậy cho bọn em. Anh làm bọn em quá thật vọng đấy” Thằng Tuấn túm lấy áo anh kéo anh đứng dậy, quát to. Đây là lần đầu tiên bọn nó dám dùng khẩu khí lớn mật này mắng lại anh. Xong chúng không hề hối hận khi làm vậy, Anh đáng phải bị đánh nữa là, chứ đừng nói mắng xuông thôi
“bọn này làm gì vậy hả?, anh gọi bọn mày đến không phải để phá rối chuyện vui của anh. Không thích thì ba đứa cút đi” Minh Phong say thật sự. không còn chút sức lực nào để đứng vững.
Rồi anh lảo đảo cái thân sặc mùi rượu, xỉu đi, ngã nhào về phía ba thằng …..
“anh Phong, anh tỉnh lại đi. Muốn ngủ thì anh đi về nhà mà ngủ….” Thằng Tuấn phát cáu lên khi anh ngã trên người mình, lại còn hào hiệp nôn mửa trên chiếc áo vest hàng hiệu nó vừa mua từ Pháp về….Nó đến điên với ông anh này mất…..
“có lẽ anh ấy ngủ rồi. Làm sao bây giờ?” Thằng Hải nhìn vết nhơ trên ngưc Tuấn thiếu chút nữa cũng nôn theo, mặt quay phắt đi, trợn mắt trợn mũi ọe ọe vài cái mới nói
“mày còn đứng đần ra đấy. Mau đỡ anh ấy giúp tao.” Tuấn liếc xéo cả 2 thằng, gầm lên
Luân vội đỡ Minh Phong từ người Tuấn “ làm gì với Phong ca đây?”
“còn làm gì nữa? mang về trả cho chị dâu chứ sao” thằng Tuấn đau lòng nhìn cái áo của mình mà khóc không ra nước mắt. Ôi cái áo kỷ niệm chuyến đi chơi cùng bạn gái bên Pháp của nó giờ có khác nào mớ giẻ lau nhà….
……………
Biệt thự Doãn gia
Bà Như Ý sau khi nhận được điện thoại của Phùng Lập Nguyên thì quýnh lên, chạy nhanh vào phòng thay đồ rồi sai tài xế đưa bà đến nhà anh ta.
Từ lúc Phùng Lập Nguyên chủ động tìm đến bà xin lỗi, chịu chấp nhận bà là mẹ anh thì Diệp Như Ý cảm động vô cùng. Cuối cùng con trai cũng hiểu và thông cảm cho nỗi khổ tâm của bà….
“ông Lý, chạy nhanh một chút…” Bà Như Ý ngồi ghế sau, cứ 5 phút lại kêu quản gia tăng tốc hơn nữa.
“Phu nhân, tầm này đang là giờ cao điểm. Tôi không thể vượt tốc độ được. Bà cứ bình tĩnh, cũng sắp tới nơi rồi” bà chủ lát lại giục làm ông vừa vội vừa cuống
Diệp Như Ý mím môi thở hắt ra buồn bực, khó chịu…..
“mẹ, mẹ tới rồi. Mẹ mau vào nhà đi” Phùng Lập Nguyên nghe tiếng gõ cửa liền biết bà Như Ý đã đến, vội vàng ra mở cửa. Xem ra bà ta còn sốt ruột hơn hắn….
Diệp Như Ý bước qua cánh cửa, không nói không rằng đưa tay kiểm tra một lượt trên người anh………
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Phùng Lập Nguyên bắt lấy bàn tay run rẩy của bà, quan tâm hỏi
“Nguyên, con đau ở chỗ nào à? Mau nói cho mẹ biết đi” bà đau lòng nhìn cậu con trai. Nghe qua điện thoại bà thấy được giọng nói mệt mỏi, uể oải của con thì lo lắng, đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng chạy đến đây….
Phùng Lập Nguyên cười ha ha, rất tình cảm mà xoa nhẹ lên bàn tay bà, chấn an “mẹ, con không sao. Tại con nhớ mẹ quá nên mới gọi cho mẹ”
“thật không? Con đừng giấu mẹ đấy. nếu có bệnh thì phải nói ngay biết không?” bà yêu thương nhìn Lập Nguyên, giọng nói nuông chiều đứa con cưng cất lên. Nghe Phùng Lập Nguyên nói vậy, bà như nhẹ lòng
“haha…con biết ạ…mẹ thương con nhất mà. Mẹ, mẹ ngồi đi, con có việc muốn mẹ giúp ạ?” Phùng Lập Nguyên vừa kéo bà đến ghế ngồi vừa dịu giọng nhờ vả
“Nguyên, là chuyện gì? Mẹ có thể giúp gì cho con?” bà nhận lấy cốc nước Lập Nguyên đưa, xong không có uống ngay. Điều bà quan tâm chính là vấn đề con trai mình nhờ. Đối với bà không gì quan trọng bằng con trai.
“haha….nhìn mẹ kìa…mẹ uống nước đi đã. Rồi con sẽ nói. Chuyện cũng không có gì to tát đâu mà”
“ừm” bà Như Ý gật đầu, nghe theo lời con
…………
Hải Lam nằm co ro trên sàn gỗ, cô đã thức trắng một ngày một đêm để chờ Minh Phong về. Qúa mệt, Hải Lam không biết mình thiếp đi từ lúc nào. Nhưng đến ngủ cô cũng không có cảm giác bình yên. Tâm luôn trong trạng thái run rẩy. Sự giận dữ tối qua của anh cứ bao quanh, ám ảnh trong giấc ngủ của cô. Đôi mắt sưng đỏ, đôi lúc lại giật giật như thể cô đang kinh sợ khi gặp phải ác mộng lớn…..
Căn phòng lại chìm trong đêm tối tĩnh mịch….không khí lạnh lẽo lan tràn khắp gian phòng. Xuyên qua cánh cửa sổ rộng lớn, những tấm rèm lụa nhẹ nhàng bay trong gió mang theo hương thơm tươi mát của mùi hoa sữa vào trong phòng. Trong mơ hồ, Hải Lam cảm giác được một bàn tay ấm áp đang ôm lấy cô, ôm cô vào lòng mà an ủi…..
Ánh trăng theo từng cái chuyển động uyển chuyển của tấm mành rèm, giống như kẻ phá đám giấc ngủ hiếm hoi của cô mà bao trọn lấy thân hình nhợt nhạt kia. Dưới ánh trăng, cô như một con bup bê không có chút nhựa sống, khuôn mặt mang vẻ u buồn, ưu thương nhàn nhạt khiến người ta phải thương tâm không thôi. Đôi môi đỏ mọng cũng trở lên khô khốc…..
Hải Lam đưa tay dụi dụi mắt, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng như tạc lên sự tuyệt vọng hằn rõ trên đôi mắt cô. 2 giờ sáng. ….Lại một đêm nữa anh không về nhà….
Mặc cho cái lạnh đang cào cấu trên lớp quần áo mỏng tanh, cũng không làm cho Hải Lam cảm giác được cái lạnh thấu xương. Cô vô thức đứng dậy, bước những bước chân mệt mỏi tới cánh cửa phòng ngủ……
“Cậu Phong…..” Bà Hương ngay khi mở cửa liền cứng đờ người….cậu chủ say nhèm, cả người tản ra toàn một mùi rượu, đang được ba người thành niên đỡ lấy….
“bà ngạc nhiên cái gì, mau chỉ phòng ngủ của anh Phong để chúng tôi còn đưa lên” thằng Tuấn thở không ra hơi, cả người bị Minh Phong víu lấy khiến tay nó sắp lìa khỏi cơ thể…..
“ vâng….vâng….cậu giúp tôi đưa cậu chủ lên lầu hai với. Cô chủ đang ở trên đó” Bà Hương mở rộng cánh cửa để họ đưa Minh Phong lên….
“rượu…..đưa rượu đây…tôi muốn say….” Tuy hai mắt Minh Phong đã nhắm nghiền lại nhưng miệng thì luôn đòi rượu. Bọn thằng Tuấn tức đến hộc máu mũi….anh ấy ăn gì mà nặng vậy….rượu…rượu…người thành thế này rồi mà hãy còn đòi uống…
Phải vất vả lắm cả ba tên mới đưa được Minh Phong lên phòng ngủ tầng hai. Bọn họ không lưu tình mà quẳng tấm thân anh lên tấm đệm mềm mại, phủi tay như vừa vất đi một cục nợ, lau mồ hôi ướt sũng áo…..
“các cậu là ai? Sao lại vào phòng tôi?” khuôn mặt Hải Lam nhợt nhạt nhìn ba người lạ tự nhiên xuất hiện trong phòng cô thì hét toáng lên…..
Cả ba thằng giật bắn cả lên, đồng loạt quay người nhìn cô gái có khuôn mặt trắng bệch đứng giữa cửa thì che miệng hoảng sợ. Nếu không phải bọn họ biết cô từ trước thì có lẽ chúng sẽ hét to hơn. Cô mặc cái váy trắng tinh, khuôn mặt lại không có huyết sắc, đôi mắt thì càng không duyệt được…..khiến bọn họ ngỡ là mình gặp ma trong bóng đêm
Cả bọn được trận yếu tim. Vợ chồng nhà này đúng là kỳ quái, anh Phong thì say khướt lướt, còn chị dâu lại giả ma dọa người….Không biết họ đang diễn trò gì đây. Thằng Hải trợn mắt, nuốt không trôi được miếng nước bọt đang mắc giữa cổ họng, vưa thở gấp vừa hớt hải nói “ chị dâu, xin chào. Bọn em là bạn anh Phong. Anh ấy….anh ấy không được khỏe lắm, chị chăm sóc cho anh đấy nhé….chị đừng dọa anh ấy nhé…”
Giờ Hải Lam mới chú ý tới người đàn ông đang nằm sấp trên giường lớn…..bỗng chốc sự đau lòng xâm chiếm toàn bộ cơ thể yếu ớt của cô….
“cảm ơn các cậu. Muộn thế này còn khiến các cậu vất vả” Hải Lam tiến đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt anh tuấn kia, nói với bọn họ
“chị dâu, không có gì, bọn em về đây” cả ba thằng nói xong không khác nào đang chơi chốn tìm liền chen ngang nhau chạy hộc mạng xuống dưới quên sạch cả mệt……
“Bảo bối, em rất biết giữ lời hứa. Haha” Ngô Hưng cười dâm đãng, lộ liễu thọc tay vào trong chăn sờ soạng khắp người Lâm Nguyệt Lan thích thú
Lâm Nguyệt Lan đã quá quen với bàn tay béo mập kia nghịch trên người mình. Cô ta cười mỉa mai nhìn hắn khinh đời – Ngô Hưng, nếu không phải ông là con chó để tôi lợi dụng thì đừng hòng mà chạm một ngón tay bẩn thỉu của ông vào một cộng lông tơ trên người tôi. Lão già này quá tham lam. Trước đây Minh Phong đuổi hắn xem chừng là quyết định hết sức sáng suốt. ( có b nào còn nhớ tới giám đốc Ngô bị Minh Phong đuổi việc ko nhỉ? m có nói qua trước đây đấy ) Một con chó bán đứng chủ, làm tổn hại đến công ty như lão ta, cô cũng không cần dây dưa nhiều kẻo để lại hậu họa sau này.
“giám đốc Ngô, hôm nay coi như tôi đã đáp ứng nhu cầu của ông. Ông cũng nên biết giữ đúng lời hứa của mình chứ hả?” Lâm Nguyệt Lan kéo chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình, nghiêm túc nhìn Ngô Hưng nói chuyện
Ngô Hưng cười lớn, giật chăn ra, ngậm lấy bầu ngực, cáo già nói “Đương nhiên anh sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình. Ai bảo trước đây, Doãn Minh Phong đuổi anh ra khỏi công ty. Giờ hay rồi, hắn đã bị báo ứng.haha…Nhưng có điều, hiện tại anh vừa chơi cổ phiếu, không may mắn mất gần ba trăm triệu. Bảo bối ngoan, em có thể cho anh mượn tạm được không? bọn cho vay đòi ráo riết quá…anh hứa sẽ nhanh chóng trả lại cho em.”
“mượn tạm??? không vấn đề gì. Ngay sáng mai tiền sẽ được chuyển vào trong tài khoản của anh” Lâm Nguyệt Lan biết ngay lão già này đâu có dễ dàng dừng ở đấy. Hắn ta không vòi thêm thì đâu có chịu an phận. Cũng may cô ta đoán được. Ông ta nghĩ đã có được thân thể mình, giờ còn quay ra đòi tiền sao? Mượn tạm? Sao không nói luôn là cho ông đi
Lâm Nguyệt Lan kéo khăn mỏng lấp đi những cảnh xuân mát mẻ, dụ hoặc đàn ông, rời giường tiến ra quầy bar lấy cho mình một cốc nước tranh pha sẵn. Phòng ngủ này rất đặc biệt, bên trong là một quầy bar mini nhỏ không khác các vũ trường. Tự tay cô ta đặc biệt thuê căn phòng này để thiếp đãi vị "ân nhân" già đáng kính
“bảo bối, em nói thật ư?” Ngô Hưng mặt mày rạng rỡ. Ông ta cũng rời giường đến bên cô xong trên người không một mét vải che đi thân hình béo phệ của mình
Đứng từ sau, ông ta nhẹ nhàng kéo cái khăn trên người Lâm Nguyệt Lan rơi xuống đất, bàn tay thô ráp nắm lấy hai bầu ngực cô bóp mạnh, đôi môi già đời la liếm trên tấm vai trần của cô ta. Đặc biết cái bụng bia của hắn không ngừng va đập sau sống lưng trần trắng mịn của Lâm Nguyệt Lan kích dục “Nguyệt Lan à, anh nghĩ ra một trò chơi rất hay. Sao chúng mình không ở đây mà làm chuyện ấy nhỉ? Làm trên giường mãi anh không thấy khoái lạc cho lắm”. Lão già này đã gần 50 tuổi nhưng bản tính dê già thì chẳng hao giảm tý nào. Nghe giọng nói khàn đục, thô tục của hắn thì đủ biết hắn đểu cáng tới mức nào.
Lâm Nguyệt Lan co rút người trước những cái nắn bóp của Ngô Hưng, cô ta uyển chuyển xuay người trần trụi nở nụ cười đưa tình, giọng nói nũng nịu nhè nhẹ thánh thót bên tai người đàn ông kia “ứ...anh thật xấu xa. Không thèm chơi với anh nữa. Anh phải uống hết cốc nước này thì em mới chịu..ưm”
Ngô Hưng chẳng còn nghe được cô nói cái gì, hắn như hổ đói quấn lấy cô đòi hỏi nhu cầu
Lâm Nguyệt Lan cắn răng chịu đựng, giọng nói dịu dàng xen lẫn sự căm ghét lão già kia lần thứ hai trào ra trong cổ họng nhỏ bé của cô ta “Kìa. Không nghe em nói gì ư? Uống cốc nước này đã rồi mới….”
Ngô Hưng ngẩng đầu, đôi mắt mờ ảo nhìn cô đói khát….
Lâm Nguyệt Lan tu lấy một ngụm nước, đưa tới miệng Ngô Hưng, dùng nụ hôn nóng bóng giúp ông ta uống hết trôi ngụm nước vừa rồi
Ngô Hưng khoái trá với kiểu hôn môi mới lạ này, hắn tham luyến há mồm để Lâm Nguyệt Lan truyền từng ngụm nước chanh vào miệng, sung sướng rên lên…..
“cô…cô…. Cô đã cho gì vào nước hả?” một lúc sau, Ngô Hưng cảm thấy đầu óc choáng váng, người đuối xuống đất, chỉ tay vào mặt Lâm Nguyệt Lan hổn hển nói
Lâm Nguyệt Lan đưa cốc ngang mặt dốc ngược xuống để những giọt nước còn sót lại rơi tý tách trên cái đầu hói của hắn, cười tà ác “Ngô Hưng, ông nghĩ tôi dễ dàng đem số tiền đó cho ông? Haha Ông ngây thơ thật đấy. Một con chó bán đứng chủ mà dám đòi hỏi tôi sao?”
“cô…đồ đàn bà đê tiện này…” Ngô Hưng ôm đầu đau buốt, lời nói yếu dần rồi hắn nằm xõng xoài trên nền nhà
Lâm Nguyệt Lan hừ một tiếng, bước qua người hắn ta, đủng đỉnh nhặt lấy quần áo mặc vào “xong rồi đấy, ra đi”"
*********************
“cốc….cốc”
“vào đi” Minh Phong đang cầm trên tay văn kiện xem xét cẩn thận, lạnh lùng lên tiếng
Kỳ Học Ân dáng người cao lớn bước vào trong, kính cẩn chào “giám đốc, buổi sáng tốt lành”
“ừm. Sáng ra đã có tin mới rồi sao?”
“vâng”
“tin gì?”
“ Mẫu sản phẩm đem dự triển lãm Pari đã xuất sắc đứng thứ hai trong hội chợ lần này. Xem ra đây là một kết quả không tồi. Lần này, Lâm Nguyệt Lan đã cứu nguy một bàn cho công ty”
“chỉ có thế” Minh Phong thờ ơ nói. Giải nhì??? Anh còn mong phải là giải nhất kia. Nhưng dù gì cũng nên cảm ơn Lâm Nguyệt Lan. Cô ấy dẫu sao cũng vì công ty mà đã cố gắng hết sức.
Kỳ Học Ân lấy làm lạ với phản ứng trái chiều của Minh Phong. Anh đã nghĩ với tin tức này, giám đốc sẽ vui vẻ hơn sau mấy ngày làm việc căng thẳng. Anh đoán sai a….
“giám đốc, đã điều tra kẻ đột nhập hệ thống an ninh của Doãn Thị”
Qủa nhiên đây mới đúng là tin tức làm Minh Phong quan tâm, anh lập túc bỏ văn kiện trên tay, nhìn trợ lý “là kẻ nào?”
“ Ngô Hưng” Kỳ Học Ân nhấn mạnh từng chữ một
“Ngô Hưng????” giọng nói tản ra hơi thở nguy hiểm
“ chính là giám đốc điều hành phòng giám sát trước đây của Doãn Thị. Hắn ta chính là nội gián của tập đoàn Kỳ Thái mà anh đã xa thải…anh nhớ chứ ạ?” Kỳ Học Ân đưa mắt lén xem cảm xúc của Minh Phong. Điều tra toàn bộ công ty, không bỏ sót chi tiết nhỏ mà không tài nào tìm ra hung thủ. Chi khi Âu Dương Mai – vợ anh vô tình nói ra, anh mới tìm ra đầu mối
“Học Ấn, gần đây công ty nhiều việc lắm sao? Anh chú ý sức khỏe một chút. Anh gầy đi đấy.” Âu Dương Mai, ôn nhu gắp đầy thức ăn ngon vào bát Kỳ Học Ân giúp anh tẩm bổ .
Kỳ Học Ân cười toe toét, chỉ những lúc ở bên vợ, anh mới hết căng thẳng, vui vẻ nói “bà xã à, em chu đáo thật đấy. Đợi anh giải quyết xong vụ kiện này, sẽ xin phép nghỉ mười ngày đưa hai mẹ con đi nghỉ mát nhé”
“không cần đâu. chỉ cần anh khỏe mạnh ở bên em là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi” Âu Dương Mai cảm động nói.
Kỳ Học Ân ôm lấy cậu con trai 3 tuổi vào lòng, hôn phớt lên má vợ chiều chuộng “hay vợ chồng mình đẻ thêm một đứa nữa đi. Phải để nhóc Sơn có em gái chứ hả? haha”
“Học Ân” cô xấu hổ gọi tên anh
“à mà, mấy hôm trước em có nhìn giám đốc Ngô đi ra từ Doãn Thị đấy. Nhưng lúc em tới chào hỏi giám đốc Ngô thì ông ấy lại vội vội vàng vàng chẳng nói câu gì mà bỏ đi. Thật là, mới có mấy tháng không gặp mà ông ta làm như người dưng nước lã vậy”. Âu Dương Mai cũng được coi như người có chức vị trong công ty. Cô rất rõ giám đốc Ngô. Bọn họ không ít lần gặp mặt nói chuyện công việc nên cảm thấy mất mát gì đó khi gặp lại đồng nghiệp cũ.
Kỳ Học Ân nhíu chân mày “là Ngô Hưng – giám đốc điều hành phòng giám sát?”
“vâng”
Kỳ Học Ân nhìn chăm chăm cậu con trai đang chập chững xúc thìa cơm đưa lên miệng, như nhớ tới điều gì, anh đặt cậu bé sang một bên, kéo Âu Dương Mai vào lòng, hôn một cái tán thưởng “Vợ yêu, anh quyết định tháng sau cả nhà mình sẽ đi nghỉ ở Đà Lạt.haha”
Âu Dương Mai ngơ ngác mắt tròn nhìn chồng “vậy còn công việc? anh chưa tìm ra kẻ lấy cắp mẫu thiết kế mà”
“đã tìm ra” Kỳ Học Ân ôm lấy eo cô, mê luyến hôn môi cô tránh để cô hỏi thêm nữa, đến nỗi cậu bé con đang chăm chỉ ăn bát cơm nhỏ xíu của mình cũng phải nhìn bố mẹ nó không rời mắt
Minh Phong ray ray hai thái dương, gật nhẹ đầu “ cậu xác định là hắn ta?”.
“đúng vậy. Thời điểm Ngô Hưng lén lút vào công ty rất trùng với thời gian mẫu thiết kế bị đánh mất. Khi tôi lấy máy quay tai đại sảnh lớn của công ty xem lại tỷ mỉ thì phát hiện trên đó một người đàn ông mặc áo đồng phục của công ty, nhìn kỹ thì thấy cách đi đứng của hắn rất vội vàng, hoảng hốt. Tuy chỉ nhìn được 1/3 khuôn mặt hắn, nhưng qua hỗ trợ của nhân viên kỹ thuật tôi khẳng định người đó là Ngô Hưng”
Minh Phong vuốt vuốt đôi môi mình trầm tư “ cậu có nghĩ sau lưng hắn ta có kẻ xúi dục ? Một mình hắn sẽ không có gan lớn tự thân hành động. Hẳn phải có kẻ nội ứng trong công ty”
“cái này không ngoài khả năng. Ngô Hưng dù rất thông thạo với hệ thống công ty nhưng hắn không thể một mình đột nhập vào đấy” Kỳ Học Ân lưỡng lự một lúc khá lâu, tiếp tục “ khi tôi cử người đến nhà hắn thì được biết đã 3 ngày nay hắn không có về nhà. Giám đốc, theo như tôi đoán thì kẻ đứng sau nắm rất rõ nhất cử nhất động của chúng ta mà ra tay trước”
Minh Phong cau màu, không hài lòng “ biết rõ hành tung của chúng ta? Là kẻ nào?”
“dạ, hiện tôi chưa điều tra ra kẻ đó. Xong tôi giám chắc rằng, người này rất thân cận với anh”
“rất thân cận với tôi???” ánh mắt Minh Phong như đốm lửa nhìn Kỳ Học Ân hỏi lại
“đúng vậy. Nếu không thì sao….” Kỳ Học Ân tiếp tục đưa ra lý lẽ phân tích nhưng tiếng gõ cưa đã cắt ngang cuộc nói chuyện của anh với Minh Phong.
Minh Phong khó chịu lớn tiếng với thư ký “không thấy tôi đang bận sao?”
Cô thư ký tay cầm túi đồ run lẩy bẩy, lắp bắp nói từng chữ “xin lỗi giám đốc, có người đưa cho anh cái này, bảo tôi phải đưa trực tiếp đến anh”
Minh Phong bắn hai tròng mắt lạnh băng về cái túi trên tay cô thư ký, ngữ giọng hàn khốc “mang lại đây”
Cô thư ký không dám chậm trễ, kính cẩn đưa cho anh
“hai người ra ngoài cả đi” Minh Phong một tay cầm túi đồ, ném trên bàn rộng lớn, nói
"vâng"
Cánh cửa vừa khép chặt lại, Minh Phong mới cụp mắt nhìn gói đồ kia. Anh xoay ghế với lấy nó mở ra xem...
Bàn tay rắc chắn không tự chủ được làm rơi rớt một vài tấm ảnh thân mật của đôi nam nữ trong sấp ảnh dầy cộp.....
Sắc mặt Minh Phong tối sầm lại. Bàn tay anh lạnh toát dường như cầm không vững được mấy tấm hình kia….Cái gì thế này…..Hải Lam sao lại tay trong tay ôm ấp một người đàn ông khác ngay giữa nhà hàng sang trọng được hả. Mà người đó lại không phải ai khác chính là Phùng Lập Nguyên – cái tên mà anh căm ghét nhất….
Minh Phong giống như kẻ điên mất hết lý trí, không phân biệt nổi đúng sai, phẫn nộ bóp nát sấp ảnh ném lên bàn, lửa ghen dữ dội thoáng chốc bùng bùng trong người, thô báo ấn những phím số trên điện thoại
“a lô…”
“dì Hương, vợ tôi có nhà không?” xuyên qua điện thoại người ta không khó để nhận ra hơi thở nguy hiểm của anh
“cậu Phong, cô chủ hiện không có nhà, cô ấy đã đi từ sáng để…” bà Hương bị thanh âm tức giận của Minh Phong làm cho chấn kinh, còn chưa kịp nói nốt bốn từ quan trọng nhất “khám thai đinh kỳ” liền bị giọng nói hầm hầm đầu bên kia cắt ngang
“ đi từ sáng??? Vậy cô ấy có nói bao giờ sẽ về?”
“dạ, cô chủ không nói rõ, chỉ bảo hôm nay là ngày nghỉ muốn gặp mặt bạn bè, chắc đến tối mới về, thưa cậu” lúc đầu bà còn nói to nhưng càng về cuối giọng bà lại lí nhí như con kiến. Chưa bao giờ bà nghe thấy giọng cậu chủ lại giận dữ đến vậy….
“tôi biết rồi” nói xong anh lại thô bạo dập điện thoại xuống. Khuôn mặt đẹp trai gần như trở lên đen sì, đưa cánh tay dài với lấy áo khoác cùng tập ảnh rời khỏi phòng
“thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng buýt”
Hai mắt Minh Phong đỏ ngầu nhìn màn hình điện thoại, nghiến răng “ Không liên lạc được? chẳng nhẽ cô ấy đang ở bên cạnh Phùng Lập Nguyên nên tắt máy”. Nghĩ đến cảnh bọn họ cùng một chỗ gian díu tư tình lại khiến mọi đường gân trong anh nổi lên cuồn cuộn
“Minh Phong” Lâm Nguyệt Lan đứng từ xa, cất cao thanh âm lẳng lơ, gọi tên anh
Minh Phong bực bội ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn còn khắc rõ sự ghen tuông cực độ, chân mày như dính chặt vào nhau nhìn Lâm Nguyệt Lan đang lả lướt tiến về phía mình
Lâm Nguyệt Lan nở nụ cười đẹp như cánh hoa mai tung bay trong gió “Minh Phong, anh định đi đâu à?”.
Nhìn gương mặt đẹp trai của Minh Phong tràn ngập lửa giận, Lâm Nguyệt Lan hiểu ngay được anh đã nhìn thấy sấp ảnh kia. Cô ta hả hê cười thầm trong bụng
“ ừm” anh chỉ lạnh nhạt nói mỗi từ, rồi coi như Lâm Nguyệt Lan không tồn tại trước mặt mình, nhanh chóng lướt qua người cô ta đến thang máy
“Minh Phong, em có chuyện muốn nói. Chuyện này rất quan trọng, có liên quan đến vụ kiện lần này.” Cô ta vội vàng lên tiếng ngay khi anh chuẩn bị bước vào trong thang máy
Minh Phong chững bước, quay đầu lại không hiểu nhìn phía sau cô ta……”em nói gì? Chuyện quan trọng liên quan đến vụ kiện?”
Lâm Nguyệt Lan cười thản nhiên,quả nhiên lời nói của mình đã đánh trúng tâm tư phiền muộn trong anh. Cô ta quay người đối mặt cùng anh, chậm rãi nói “Đúng vậy, chuyện này không những giúp anh thoát khỏi vụ kiện mà còn là cơ hội để Doãn Thị dành được những khoản lời hàng triệu đô. Minh Phong, em biết anh đang nghĩ gì. Đừng hiểu lầm ý tốt của em. Thời gian em vào công ty không được bao lâu, xong em biết anh đang gặp khó khăn lớn. Hai ta dù sao cũng từng một thời bên nhau em không hy vọng anh rơi vào chỗ chết mà trơ mắt đứng nhìn. Chúng ta vẫn là bạn của nhau mà, phải không?”
Lâm Nguyệt Lan nói xong, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của anh……
“ em có ý gì? Nói thẳng ra đi, đừng có úp mở như vậy” Minh Phong lạnh lùng nói.
“Em muốn giúp anh” Lâm Nguyệt Lan nhìn thẳng vào mắt anh nói hùng hổ.
“ Nguyệt Lan, em có hiểu là mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên em hiểu. Minh Phong, ngoài này không tiện, có thể vào trong phòng anh nói chuyện hay không?” Lâm Nguyệt Lan thái độ bình thản hơn bao giờ hết. Anh càng sốt sắng muốn biết thi cô ta càng phải bình chân như nước mới được
Đúng là Minh Phong rất sốt ruột, anh vừa muốn đi tìm Hải Lam làm rõ chuyện những bức hình kia, vừa muốn biết xem cuối cùng Lâm Nguyệt Lan có kế sách gì giúp anh…
Minh Phong không nói gì thêm, anh thẳng bước quay trở lại phòng mình. Lâm Nguyệt Lan hai tay để trước ngực, nhoẻn miệng cười đắc trí theo anh vào trong
………………
“ thai nhi rất tốt, không có vấn đề bất thường nào cả. Mấy tháng đầu rất quan trọng, cô nên ăn thật nhiều món bổ dưỡng để cái thai khỏe mạnh hơn. Cần thư giãn nghỉ ngơi cho tốt, đăc biệt phải tránh suy nghĩ quá nhiều kẻo ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ. Buổi tối, cô có thể bảo ông xã cùng mình đi dạo, rất có lợi đấy” Vị bác sỹ tuổi còn khá trẻ, sau khi khám xong cho Hải Lam cẩn thận nói
Hải Lam xoa xoa bụng, cười tươi “cảm ơn bác sỹ”
“không có gì. Mà sao lần này không thấy chồng cô đi cùng à. Cô mang thai, một mình đi lại nên chú ý . Người bây giờ rất đông, không nên đi quá nhanh”
“vâng, tôi sẽ cẩn thận” Hải Lam cảm thấy mất mát lớn trong lòng khi bác sỹ nhắc tới chồng mình. Nhìn phía ngoài phòng chờ, xung quanh đâu đâu cũng là từng cặp đối một ngồi với nhau. Người chồng không ngừng hỏi han quan tâm đến vợ mình. Một hạnh phúc giản dị mà cô thèm được trải qua với Minh Phong. Từ lúc biết mình có thai thì đây là lần khám định kỳ đầu tiên cô đi mà không có anh ở bên. Đêm qua cô đã cố thức tới muộn đợi anh về để nói chuyện này. Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của chồng, Hải Lam lại tủi thân nuốt những lời muốn nói vào trong.
Hải Lam dạo một vòng trên con phố đông đúc người. cô lang thang không biết mệt mỏi. Ngay cả chiếc đèn đỏ cũng không kịp ngăn bước chân của cô....
“tít….tít….” tiếng còi xe kêu lên inh ỏi như điếc cả màng tai
“điếc hả? muốn chết hay sao? Đồ thần kinh” gã đàn ông ngồi trên xe ô tô, mặt hằm hằm, hạ kính xe xuống , ngó hẳn đầu ra ngoài quát lớn
Hải Lam giật mình, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn bốn phía mới biết được chỉ có một mình cô đang vượt đèn đỏ đứng giữa ngã tư nhộn nhịp xe cộ….
Tâm có chút hoảng loạn, Hải Lam gật gật đầu liền tục không ngừng nói “tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”. Rồi cô bước nhanh lên vỉa hè
“a..” quá luống cuống mà chân Hải Lam vấp mạnh vào thềm gạch. Cô cúi người, nước mắt tủi thân cứ thế mà ứa ra như hai dòng suối sói mòn tảng đá
“em không sao chứ?” tiếng nói trầm thấp như ly rượu nhẹ vang vọng phía sau cô
Hải Lam nhăn nhó, mặt nhấm nhem những hạt đậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt “ sao lại là anh?”
“haha…em ngạc nhiên lắm phải không. Tôi vừa lái xe ngang qua đây, Nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm ôm ngón chân khóc lóc rất đáng thương. Tò mò quá đến xem thế nào thì ra lại là Hải Lam” lời nói của Hứa Kính Thiên nửa giả nửa thật mà khôi hài trước mặt cô. Kỳ thực anh đã nhìn thấy cô ngày từ lúc cô hãn còn ‘tản mạn’ trên vỉa hè. Bộ dạng lơ đãng của cô làm anh không sao dứt khỏi tầm mắt, cứ thế mà giao phó cho bác tài lái chậm lại theo sát cô…..
Hải Lam khó khăn đứng lên, cố làm ra vẻ không có gì nghiêm trọng “ Anh cũng biết cách an ủi người khác đấy”
“sặc…chân sao vậy, để tôi xem nào?” nói rồi anh ngồi xuống ngay trên vỉa hè nghìn ngịt người qua lại mà đưa tay xem cẩn thận vết thương…
“không cần” Hải Lam hoảng hốt, theo phản xạ rất tự nhiên rụt cái chân đang sắp bật móng ra phía sau, cắn răng chịu đau, nói to. Anh ta điên rồi sao? Nhìn chiếc xe anh ta đang đi mới hào nhoáng làm sao, nhìn bộ quần áo gắn vào người anh ta cũng đủ để biết anh ta là công tử con nhà giàu, vậy mà anh ta lại ở chỗ này, ngồi dưới chân một cô gái mà giúp cô ta xem vết thương……Cô chưa chết vì nổi tiếng thì cũng đã chết vì cơn ghen cuồng loạn của ông xã nha.
Hải Lam xấu hổ, cúi gằm mặt không để người ta nhìn rõ khuôn mặt đã đỏ như hoa mặt trời của mình……….
“anh mau đứng lên đi…” Hải Lam nhỏ giọng thúc, nhưng lại mang khẩu khí ra lệnh rõ ràng
“ngón chân cái này bầm tím cả rồi, xem ra không nhẹ…” Hứa Kính Thiên làm ngơ, ngẩng mặt nhìn cô đau lòng nói
“Tôi không sao, anh mau đứng lên đi…” cô càng lúc càng tái mét mặt…trời ơi, sao lại nhiều người nhìn bọn họ thế kia. Anh ta mà không đứng lên cô thề dù có tàn phế ngón chân này cũng sẽ đá anh ta một cước bay ra ngoài đường cái kia….Anh ta không thích giữ thể diện thì cũng đừng bắt cô hùa theo chứ.hừ
“nhìn kìa, lãng mạn thật đấy. Anh chàng đó tình cảm quá đi mất….”
“ước gì mình cũng được người yêu săn sóc như thế. Ôi hạnh phúc thật đấy”
Dòng người qua lại trên đường không ai là không ngó mắt nhìn cảnh tượng chàng trai đang cầm chân cô gái băng vết thương. Thậm chí có người còn bị vẻ đẹp của bọn họ mà không kìm lòng được phải chụp lấy một kiểu ảnh làm kỷ niệm….
Hải Lam muốn ngất đi cho rồi, anh ta mặt dày thật đấy. Nói vậy mà coi như không, còn làm gì thế này….Cô, cúi người, cười khổ mà van xin ”đại ca này, tôi đâu có bắt anh ngồi như vậy. Làm ơn đứng lên đi. Anh không thấy tôi và anh đang làm trò trước công chúng a?"
Lúc này Hứa Kính Thiên mới chịu đứng lên, anh đảo mắt trái phải thì đúng thế thật, xong lại thản nhiên ôm lấy eo cô dìu đi………..
“này,làm gì vậy? bỏ ra” Hải Lam giãy giụa, cau có gằn lên
“ chân em bị chảy máu rồi. Lên xe đi, tôi đưa em đến bệnh viện băng lại vết thương” cô nói một đằng anh lại làm một lẻo, bọn họ như thể người thì cười sung sướng người thì gào khóc không thôi
“tôi không đi, tôi còn phải về nhà, anh mau bỏ ra”
“yên nào, đừng nhõng nhẽo như vậy” Hứa Kính Thiên vừa nói vừa mở cửa xe ấn cô vào trong rồi lái xe đi mặc cô kêu gào
…………..
“Nguyệt Lan, em chắc cách này ổn chứ? Anh nghĩ S.I.C sẽ không dễ để chúng ta qua mặt họ như vậy” Minh Phong tựa đầu ra sau ghế, cảm thấy cách làm của Lâm Nguyệt Lan rất được nhưng vẫn lo lắng hỏi lại
Lâm Nguyệt Lan đi đến trước bàn làm việc của anh, hai tay chống xuống bàn, hơi ngả thân về phía trước để lộ cảnh xuân chết người, nhưng lại rất nghiêm túc nói “ Minh Phong, anh ngẫm lại xem. Tại sao khoảng thời gian S.I.C đăng ký bảo hộ độc quyền so với Doãn Thị chỉ hơn nhau có một ngày? Anh không thấy có điểm đáng ngờ ư? Cứ cho là mẫu sản phẩm có một số điểm tương đồng nhưng chẳng nhẽ lại giống nhau đến vậy mà thậm chí lại giống tất cả các mẫu của ta. Em nghĩ chỉ có một khả năng…..” Lâm Nguyệt Lan dù biết những lời mình vừa nói chỉ là thừa thãi. Minh Phong quá thông minh để đoán được nội tình ẩn khuất bên trong. Nhưng cô ta vẫn cố tình nói vậy để đánh lạc hướng anh, tránh việc mình nói quá rành rọt khiến anh nghi ngờ
“khả năng gì?”
“S.I.C đi cửa sau.”
“em nói rõ hơn đi. Anh chưa hiểu”
Lâm Nguyệt Lan quay người, ung dung ngồi xuống ghế sofa, không vội mà uống một ngụm trà, rồi mới từ từ mở miệng “ Bọn họ chỉ có thể đã mua chuộc người của cục đăng kiểm bảo hộ độc quyền mà gian lận ngày đăng ký mẫu sản phẩm nên mới tự tin mà kiện bên ta. Anh không thấy là bọn họ chưa hề tung ra sản phẩm nào ra thị trường trong khi chúng ta đã tung ra một lượng lớn như vậy? Điều đó có thể chứng minh họ đang chơi Doãn Thị. Chúng ta chỉ là dùng cách cũ để trả lại họ mà thôi”
Tròng mắt Minh Phong híp sâu lại như vực thẳm, nhìn Lâm Nguyệt Lan đánh giá. Tại sao anh lại không nghĩ tới khả năng này. Cô ấy nói đúng, nếu như S.I.C dở trò sau lưng anh thì anh cũng nên báo đáp lại ‘mối ân tình sâu lặng ’ này
“ Sao vậy? Anh vẫn còn vướng mắc gì sao? Minh Phong, thời gian đối với anh không còn nhiều. Anh nên quyết định đi, có nên làm hay không? Lô hàng này rất lớn, phải huy động một lượng lớn các xưởng gia công mới hoàn thành được mẫu hàng đó.”
“Nguyệt Lan, tại sao em lại giúp anh?” anh vẫn còn rất hồ nghi lòng tốt của cô ta. Cô ta sao lại vì mình mà nghĩ cách giải vây
“haha…chẳng phải đã nói rồi sao….Anh vẫn là bạn em. Bạn bè thì phải giúp nhau trong lúc khó khăn, đạo lý này không phải trước đây lúc học cấp 1 cô giáo vẫn dạy đấy thôi” Lâm Nguyệt Lan nhìn anh cười nói
Minh Phong hơi gật đầu, khóe miệng anh cũng bớt cũng ngắc hơn “ đúng vậy. Nguyệt Lan, cảm ơn em”
“Đừng cảm ơn em không như vậy. Đợi vụ kiện này qua đi…anh phải khao em một chầu đấy….em sẽ ghi nợ đó nha” Lâm Nguyệt Lan khôi hài nói
“không thành vấn đề…” Minh Phong cười tươi nhận lời
Minh Phong bỗng bật người khỏi ghế, như nhớ tới việc quan trọng, thuận miệng nói “anh còn có việc, khi khác chúng ta sẽ nói chuyện”. Chưa đến 3 giấy, thân ảnh anh đã không còn trong phòng làm việc.
Lần này Lâm Nguyệt Lan không có cố sức cản trở anh. Cô liếc cặp mắt cáo nhìn cánh cửa lớn, khóe môi cong lên một đường hoàn mỹ……
…………….
“May quá, bác sỹ nói không sao là tốt rồi. Lần sau em nên cẩn thận một chút, đi đường mà cứ lơ đãng như vậy nguy hiểm lắm đó” Hứa Kính Thiên một bên đỡ cô ra xe, một bên ôn nhu căn rặn
“cảm ơn anh. Tôi có thể tự về nhà được. Anh bận thì cứ đi trước đi” Hải Lam né tránh cử chỉ thân mật của anh. Cô cảm thấy khó chịu khi cư nhiên cùng một người đàn ông không phải chồng mình có những hành động mờ ám….
Hứa Kính Thiên không có để lời nói của cô thẩm thấu vào não, anh mở cửa xe, không khó mà bắt cô vào trong, cười tươi “ đói chưa? Tôi đưa em đi ăn nhé”. Anh cũng không đợi cô đồng ý mà đã chuyển hướng tay lái rời đến trung tâm ẩm thực sầm uất nhất thành phố….
“tôi không đói, tôi muốn về nhà. Trời cũng đã tối, người nhà tôi sẽ rất lo lắng khi không thấy tôi ở nhà tầm này. Anh làm ơn thả tôi xuống” Cô bất mãn lên tiếng. Anh ta nói vì trả ơn lần trước cô cứu anh ta nên mới làm vậy. Nhưng cô đâu có cần. Chỉ là vết thương nhỏ mà anh ta cứ quan trọng hóa mọi chuyện. Rõ ràng là anh ta có ý đồ khác. Từ chiều đến giờ cô cứ như con rối bị Hứa Kinh Thiên cưỡng chế….Thực sự cô sắp phát điên lên mất…..
“em thích ăn gì? Đến nhà hàng Hàn Quốc hay Nhật Bản? Tôi nghĩ là nhà hàng Trung Quốc sẽ hợp với khẩu vị của người Việt Nam hơn. Mình tới đó nhé” Kính Thiên vừa lái xe vừa liếc mắt cười cười nói nói với người ngồi bên. Anh đã đặc xá cho bác tài nghỉ nửa ngày miễn phí, chính mình tự lái xe đưa cô đi ăn tối
“anh….” Hải Lam tức giận thở hồng hộc. Cô quẳng cho anh cái nhìn tức tối rồi quay ra phía cửa xe không thèm nói câu gì
Biết cô đang dỗi mình nhưng Hứa Kinh Thiên vẫn vậy, anh không có trẻ con giống cô. Anh rất thích mỗi lúc nhìn thấy cô thế này “giận đấy à? Hải Lam giận lại càng xinh hơn đấy.haha”
"Hải Lam, ăn chậm thôi, tôi không tranh phần của em đâu mà ăn gấp vậy. haha" từ lúc ngồi xuống bàn ăn, Hứa Kính Thiên không có động đũa, chỉ chăm chú nhìn cô gái kia ăn như hổ đói, không nín được cười mà lên tiếng trêu chọc cô.
Hải Lam vừa đưa đùa cho những sợi mì vào miệng nhai ngấu nghiến vừa nói không ra câu " Anh không ăn à?"
"Nhìn em ăn là bụng tôi no rồi. hì"
"sì...." cô nhìn anh coi thường. Nếu lời này là ông xã cô nói thì cô sẽ ngay lập tức nhảy vồ vào anh mà thơm tíu tít lên má anh ban thưởng. Nhưng kẻ dẻo mồm dẻo mép kia chỉ làm cô thấy rợ hết tóc gáy mà buồn nôn
Hứa Kính Thiên cười không biết bao nhiêu lần từ lúc gặp cô, cô gái này thật đáng yêu hết mức " em cứ ăn cho no vào, ăn xong tôi sẽ đưa em về"
"không cần, lát tôi sẽ bắt taxi về" Hải Lam nhảy dựng lên quyết liệt phản đối tới cùng
"phản đối vô hệu lực" Hứa Kính Thiên nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ
"Hứa Kính Thiên, anh quá đáng rồi đấy........."
“Đến nơi rồi, anh thả tôi xuống chỗ này là được” Hải Lam vừa nói vưa tháo dây an toàn ra.
“ Không mời tôi vào nhà sao?” Hứa Kinh Thiên cười cười
“Muộn rồi, để khi khác tôi sẽ mời” Hải Lam cũng không ngại mà từ chối thẳng thừng. Đối với anh ta thì chỉ có làm vậy mới khiến hắn không bám theo cô.
“sặc…Hải Lam, em vẫn luôn nói như vậy với khách quý sao? Tôi buồn quá đi mất” Hứa Kính Thiên bày ra bộ mặt tội nghiệp trước cô. Anh chàng này xem ra rất có khiếu hài hước chọc cho người ta cười
Nhìn khuôn mặt ‘đáng thương’ kia suýt chút nữa Hải Lam không nhịn được mà ôm bụng cười lớn. Cô lấy tay che đi cái miệng nhỏ nhắn của mình, vờ ho khan mấy cái, hắng giọng “ hừm..hừm…Hứa tiên sinh, bây giờ không tiện, khi khác tôi sẽ đặc biệt mời anh đến nhà tôi chơi. Được chứ? Còn bây giờ mời anh mở cửa xe để tôi còn vào nhà”
Hứa Kính Thiên nghe vậy liền cười như một đứa trẻ được người lớn hứa cho quà, hớn hở nói “là em nói đấy nhé”. Nói xong, anh ấn nhẹ vào cái nút phía trước ,cửa xe tự động mở ra…
Hải Lam cũng không để anh ta ra ngoài, mở giúp mình, cô vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, đi nhanh về phía cổng biệt thự….
Hứa Kính Thiên tay đặt trên vô lăng cười khổ, nhìn cô bé đó khập khiễng chạy như thể anh là kẻ xấu chuyên bắt nạt trẻ con không bằng….
Từ tầng hai của căn biệt thự, một đôi mắt sáng như chim ưng ẩn trong đêm tối, vẫn đang phát ra những tia nhìn giết người hung ác về phía chiếc xe BMW bóng loáng đậu trước cộng biệt thự. Vợ anh – Trịnh Hải Lam cười tươi như đóa hoa mai, bước ra từ chính cái xe đó…Bàn tay năm ngón của Minh Phong sớm đã kết thành một khối lửa tàn bạo, giận dữ trên người càng lúc càng mãnh liệt, anh hận ngay thời khắc này không thể một nhát đâm chết kẻ ngồi trên xe kia.
“cạch…” bên trong phòng ngủ dày đặc một màu đen cùng hơi thở lạnh đến ghê người của người đàn ông. Hải Lam đưa tay sơ soạng lấy công tắc phong ngủ, đột nhiên….
“ về rồi sao?” Minh Phong quay lưng về phía cô, ánh mắt thần bí vẫn nhìn vào cái xe chưa rời đi, giọng nói lạnh băng gằn lên, không một tia tình cảm
Hải Lam giật thót tim lại, ngón tay vô thức nhanh chóng cứng lại, vội ôm lấy ngực, thiếu chút nữa là hét toáng lên. Minh Phong sao lại về tầm này?
Hải Lam theo bản năng,chậm rãi tiến về phía cửa sổ, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, tựa đầu lên tấm lưng vạm vỡ của anh, nhẹ giọng nói “ Phong, hôm nay anh về sớm vậy? Có phải công ty đã không còn khó khăn nữa đúng không anh?”. Cô ước gì những lời mình nói là sự thật, bởi cô không muốn ngày nào cũng phải nhìn anh vất vả, sáng sớm đã phải rời nhà, tối muộn mới về. Để cô lủi thủi ở nhà một mình như vậy sẽ rất cô đơn. Dạo gần đây, anh vì bận việc mà bọn họ gần như không có thời gian để tâm sự với nhau, để ‘yêu’ nhau…cô cảm thấy lẻ loi vô cùng….
“hình như em rất mong công ty gặp khó khăn để có thời gian chạy đến bên tình nhân cũ? Tôi về sớm có vẻ khiến em không vui?” Minh Phong nhếch miệng lãnh đạm nói, lạnh lùng tàn nhẫn đẩy cô ra khỏi người anh. Vừa rồi, nếu không phải anh là tận mắt nhìn thấy cô cùng gã đàn ông kia cười nói vui vẻ trong xe, rồi cô lại cười tươi bước ra từ trong xe của hắn thì có lẽ anh sẽ không dám tin được vợ anh lại làm ra cái chuyện đáng hổ thẹn đến vậy.
Hải Lam lảo đảo lùi lại mấy bước, rất may cô kịp bám vào thành ghế sofa tránh không để bị ngã xuống sàn nhà. Ánh mắt cô mông lung nhìn anh không hiểu anh đang nói gì. Cả người anh tản ra một mùi nguy hiểm. Ánh mắt vốn ưu nhã của anh tràn ngập lửa giận…Giọng nói lạnh lẽo kia làm cô còn tưởng mình nghe nhầm? Anh sao lại lạnh nhạt, vô tình đến vậy?
“Phong, anh nói gì em không hiểu? Em sao lại mong công ty gặp khó khăn được chứ? Cả tuần nay, hôm nào anh cũng về muộn, anh có biết em rất nhớ anh không?”.
Minh Phong hừ lạnh một cái khinh thường nhìn cô, rồi bước những bước chân trầm ổn mà như lún sâu hàng ngàn mét, tiến về phía bàn trang điểm lấy ra một sấp ảnh ném tới trước mặt cô, gầm gừ như hổ dữ “ nhớ tôi? Cô nhớ tôi mà lại ôm ấp Phùng Lập Nguyên giữa thanh thiên bạch nhật ư? Cô nhớ tôi mà lại ngồi trên xe hắn ta cười nói vui vẻ ư? Trinh Hải Lam, cô nói đi, cô nhớ tôi mà lại đối xử với tôi vậy sao?”. Nếu không phải cô mang thai thì không biết anh có còn giữ được bình tĩnh mà nóp chết cô không nữa.
Hải Lam nhìn những tấm ảnh nằm la liệt trên sàn nhà mà cả người lạnh run...Nó như sét đánh giữa trời quang làm cô ngây ngẩn một chỗ. Chỉ cần liếc mắt qua cũng đủ biết đó là ở đâu…Nhưng sao…Nhưng sao anh lại có những tấm hình này? Cô và Phùng Lập Nguyên không hề có gì mờ ám, những cái này chỉ là hiểu lầm…
“Sao hả? Bị tôi phát hiện làm việc tốt nên không nói được sao?” Minh Phong mỉa mai nói. Chết tiệt….Đôi mắt hoang mang, sợ hãi của cô là có ý gì. Chẳng nhẽ những tấm hình này là thật? Từ lúc ở công ty về đến nhà, không dưới một ngàn lần anh thầm cầu nguyện những thứ kia chỉ là giả tạo, chỉ là kẻ nào đó muốn phá hoại hạnh phúc giữa bọn họ…Nhưng tất cả những gì đang diễn ra khiến anh thất vọng, sụp đổ hoàn toàn hy vọng….
“ Phong, cái này chỉ là hiểu lầm. Hôm đó, không phải như anh nghĩ đâu….em và Phùng Lập Nguyên không có gì thật mà. Bọn em đã ….” Hải Lam cuống lên, cô ấp úng giải thích nhưng lại bị giọng nói coi thường, vô tình của anh cắt đứt
“Nói như vậy là cô thừa nhận mình có gặp hắn ta? Trịnh Hải Lam, cô có biết vô liêm sỉ là gì không hả?”
Hải Lam vừa uất ức, vừa tức giận, lời nói kia tựa như lưỡi dao cắt nát tim cô, cô lớn tiếng trách móc lại anh“ Minh Phong, anh có thể nghi ngờ em nhưng anh không được xúc phạm em….Em làm sai gì nào? Đúng là em có gặp Phùng Lập Nguyên, nhưng bọn em trong sáng, em không làm gì có lỗi với anh cả.”
“Trong sáng. Hừ….” Minh Phong cười mỉa mai, cầm lấy tấm ảnh mà Phùng Lập Nguyên tình tứ thơm lên má Hải Lam đưa tới sát mặt cô, giọng châm biếm “ trong sáng là thế này sao? Cái này mà các người gọi là trong sáng thì không biết cô và hắn đã làm cái việc không trong sáng kia chưa? Hả? Cô nói đi”
Sự điên khùng của Minh Phong thực sự làm Hải Lam hoảng sợ, hơi thở bất an nhanh chóng ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, nước mắt không khác nào hai dòng suối chảy ra từ đầu nguồn “ Minh Phong, em phải nói thế nào anh mới tin em? Hôm đó là anh ta cố tình làm vậy? Em đã tránh nhưng….”
“Trịnh Hải Lam, giờ cô muốn nói sao mà chẳng được. Cô không đồng ý gặp hắn thì liệu hắn có cơ hội làm vậy không? Cô làm sai mà không giám nhận. Tôi thật thất vọng về cô” Minh Phong siết chặt cánh tay cô khiến cô phải kêu điếng lên. Lời nói vô tình, hết lần này tới lần khác làm tổn thương trái tim mỏng manh của cô…
“huhu….” Dù có giải thích thế nào nhưng anh vẫn không tin cô. Cô phải làm sao bây giờ
“đừng lấy nước mắt ra cầu xin tôi. Cô hãy tự ngồi trong phòng mà ngẫm xem mình có đáng một người vợ
không?” Nói rồi anh hất mạnh cánh tay cô ra, rồi bỏ đi
“rầm” cánh cửa bị Minh Phong thô bạo đóng rầm lại
Hải Lam khụy gội chạm xuống nền nhà ôm mặt gào khóc nức nở....Anh ấy giận thật rồi…cô phải làm gì bây giờ?
“anh Phong, anh sao lại rảnh dỗi mà gọi bọn em tới đây vậy. chà chà…xem chỗ rượu này nào, đừng nói với tụi em là một mình anh huống hết chục chai rượu này nhé” thằng Tuấn hai tay hai chai rượu loại nặng đưa tới trước mặt, tặc lưỡi nể phục.
“ngồi xuống uống cùng anh đi. Hôm nay anh mời” Minh Phong đưa hẳn chai rượu tiếp theo cho vào miệng tu không khác nào uống nước lọc. Nhìn anh uống như thể anh đang tự kết liễu đời mình bằng rượu vậy
“ai ai. Phong ca, anh say rồi….đừng uống nữa” thằng Hải cùng thằng Luân, mỗi đứa vội cầm lấy hai bên cánh tay Minh Phong không để anh uống tiếp
“anh đang muốn say, để anh uống” Minh Phong gầm lên trong điên dại. Đôi mắt nhuốm men rượu nhìn chất lỏng màu đỏ trong chai thủy tinh cười thê thảm. Trịnh Hải Lam, trong lúc tôi lăn lộn kiếm tiền vì cái nhà này thì em lại phản bội tôi, lén tìm tình nhân cũ vui vẻ. Em có còn coi tôi là chồng em nữa không hả?
Cả 3 thằng Luân, Hải, Tuấn đưa mắt nhìn nhau mang theo vài phần phức tạp, ái ngại. Anh Phong sao lại biến thành kẻ nát rượu vậy chứ....
“anh Phong, anh đừng tiếp tục uống nữa. Sẽ hại đến sức khỏe đấy” thằng Tuấn lúc đầu còn đùa cợt được nhưng nhìn biểu hiện của Minh Phong không giống gì là đang vui đùa với nó thì mới nghiêm túc lại.
“bọn này chán ngắt. Gọi đến uống rượu cùng anh mà chúng mày nói gì thế hả? cút…cút hết cả đi” Minh Phong vơ lấy chai rượu trên bàn tiếp tục uống. Giờ chỉ có rượu mới giúp sự ghen tuông trong anh, sự đau đớn khi bị phản bội nguôi bớt đi. Anh không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy “vợ hiền” một khắc nào….
“haha…anh Phong, mấy tháng nay anh đi đâu vậy? bọn em nhớ anh phát điên lên mất….bắt đền đấy” hai cô gái thân hình bốc lửa không biết chui lên từ chỗ nào mà nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt bốn chàng trai. Bọn họ không ngần ngại, e lệ mà xà vào lòng Minh Phong, áp sát bộ ngạc đẫy đà lên ngực anh trêu ghẹo….
Minh Phong đánh mắt sang hai cô gái xinh đẹp nhếch miệng cười khinh bỉ. Đàn bà đúng là loài động vật đa nhân cách. Ở trước mặt anh thì nũng nịu, tỏ ra ngây thơ, rời khỏi anh rồi thì lại vội vã lao vào lòng gã đàn ông khác đưa tình….
“hừ…hai em uống cùng anh đi. Ai uống hết chai rượu này anh sẽ thưởng…haha” Minh Phong say đến không biết mình đang làm những gì. Anh gục đầu xuống bả vai trần gợi cảm của cô gái mặc váy quây màu đỏ hết sức nóng bỏng mà vui đùa..…
Cô còn lại ghe đến thưởng liền nở nụ cười chuyên nghiệp của gái làng chơi, không đắn đo cầm nguyên một chai whisky đưa tới trước mặt Minh Phong, giọng lẳng lơ, đưa tình “Được, nếu em uống hết chai này thì anh Phong sẽ thưởng gì nào?”
Minh Phong mờ ám vuốt ve cặp đùi thon mịn của cô ta, cười tà “vậy cưng thích gì? Chỉ cần cưng thích anh sẵn sàng đáp ứng”. Nói xong anh không quên hôn lên má cô ta cười xấu xa, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng khó đoán….
Cô gái thích thú với phần thưởng anh đưa ra. Đúng là ngày hôm nay cô ta hên rồi. gặp được đúng đại gia hào phóng….
Cô ta được đà, mờ ám ngồi lên đùi anh, rồi liền một hơi tu hết chai rượu kia. Cô ta ngả ngớn tựa đầu vào ngực anh, anh không ngừng vuốt ve má anh làm nũng “anh Phong, thế nào? Không làm anh mất hứng chứ?”
Minh Phong nhìn chai rượu không còn một giọt rượu thì nhếch miệng hừ lạnh một tiếng, anh không tiếc một nụ hôn mà dán môi mình vào môi cô ta ban thưởng “ tuyệt lắm. Nói đi, cưng muốn gì?”
Cô gái cắn nhẹ lên cổ anh cười khúc khích “ đêm nay ở lại với em nhé”
“được…anh sẽ chiều lòng người đẹp. haha….nào, uống tiếp…uống tiếp” Minh Phong hai tay ôm chặt hai người đẹp vào lòng mà cười cợt, vui vẻ cùng bọn họ. Giờ anh chẳng còn thiết nghĩ gì tới cô vợ bé nhỏ đang cuộn mình trong chăn khóc đến sưng đỏ cả hai mắt….Một Minh Phong hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn xuống dốc…..
Cả ba chàng trai còn lại chấn kinh, người như tượng đá trơ mắt đứng nhìn Minh Phong và hai cô nàng kia “diễn trò tình ái”. Bọn họ đến bar Tony Nguyễn hàng trăm lần, xong chưa lần nào thấy qua Minh Phong để mấy cô gái kia vào mắt chứ đừng nói đến việc bọn họ có cơ hội chạm vào người anh. Nhưng hôm nay thì khác, anh hai tay hai cô, cười nói đến thất điên bát đảo, khiến bọn họ chướng mắt không chịu được…
“đủ rồi đấy, các cô cút hết đi cho tôi” thằng Tuấn đứng phắt dậy,thô bạo giằng cánh tay cô gái đang cởi hàng cúc áo sơ mi trắng của Minh Phong ra khỏi người anh. Không nghĩ đến cô ta là đàn bà mà hất ả ngã ra ghế sofa
“aaa” cô gái đau quá, ôm cánh tay kêu toáng lên
“ các người còn chưa cút khỏi đây” Thằng Luân cũng tức không kém, hung hăng trừng mắt trắng dã mà uy hiếp hai ả đàn bà kia. Là anh em của nhau, nó không thể để Minh Phong làm ra cái việc sai trái này được. Anh vừa kết hôn, nếu để chị dâu nhìn thấy anh thế này chắc chị ấy thương tâm chết mất….Nó cũng là thằng đàn ông, cũng có bạn gái. Đương nhiên nó rất rõ một nguyên tắc trong tình yêu: một thằng đàn ông mà để người mình yêu rơi lệ chẳng thà rằng đập đầu vào tường chết quách cho xong….
Thằng Hải thấy không khí náo loạn hết cả lên, nó cũng không chịu ngồi yên. Nhanh tay giúp hai thằng bạn đuổi hai con yêu nữ kia đi.
“anh Phong, anh đứng dậy cho bọn em. Anh làm bọn em quá thật vọng đấy” Thằng Tuấn túm lấy áo anh kéo anh đứng dậy, quát to. Đây là lần đầu tiên bọn nó dám dùng khẩu khí lớn mật này mắng lại anh. Xong chúng không hề hối hận khi làm vậy, Anh đáng phải bị đánh nữa là, chứ đừng nói mắng xuông thôi
“bọn này làm gì vậy hả?, anh gọi bọn mày đến không phải để phá rối chuyện vui của anh. Không thích thì ba đứa cút đi” Minh Phong say thật sự. không còn chút sức lực nào để đứng vững.
Rồi anh lảo đảo cái thân sặc mùi rượu, xỉu đi, ngã nhào về phía ba thằng …..
“anh Phong, anh tỉnh lại đi. Muốn ngủ thì anh đi về nhà mà ngủ….” Thằng Tuấn phát cáu lên khi anh ngã trên người mình, lại còn hào hiệp nôn mửa trên chiếc áo vest hàng hiệu nó vừa mua từ Pháp về….Nó đến điên với ông anh này mất…..
“có lẽ anh ấy ngủ rồi. Làm sao bây giờ?” Thằng Hải nhìn vết nhơ trên ngưc Tuấn thiếu chút nữa cũng nôn theo, mặt quay phắt đi, trợn mắt trợn mũi ọe ọe vài cái mới nói
“mày còn đứng đần ra đấy. Mau đỡ anh ấy giúp tao.” Tuấn liếc xéo cả 2 thằng, gầm lên
Luân vội đỡ Minh Phong từ người Tuấn “ làm gì với Phong ca đây?”
“còn làm gì nữa? mang về trả cho chị dâu chứ sao” thằng Tuấn đau lòng nhìn cái áo của mình mà khóc không ra nước mắt. Ôi cái áo kỷ niệm chuyến đi chơi cùng bạn gái bên Pháp của nó giờ có khác nào mớ giẻ lau nhà….
……………
Biệt thự Doãn gia
Bà Như Ý sau khi nhận được điện thoại của Phùng Lập Nguyên thì quýnh lên, chạy nhanh vào phòng thay đồ rồi sai tài xế đưa bà đến nhà anh ta.
Từ lúc Phùng Lập Nguyên chủ động tìm đến bà xin lỗi, chịu chấp nhận bà là mẹ anh thì Diệp Như Ý cảm động vô cùng. Cuối cùng con trai cũng hiểu và thông cảm cho nỗi khổ tâm của bà….
“ông Lý, chạy nhanh một chút…” Bà Như Ý ngồi ghế sau, cứ 5 phút lại kêu quản gia tăng tốc hơn nữa.
“Phu nhân, tầm này đang là giờ cao điểm. Tôi không thể vượt tốc độ được. Bà cứ bình tĩnh, cũng sắp tới nơi rồi” bà chủ lát lại giục làm ông vừa vội vừa cuống
Diệp Như Ý mím môi thở hắt ra buồn bực, khó chịu…..
“mẹ, mẹ tới rồi. Mẹ mau vào nhà đi” Phùng Lập Nguyên nghe tiếng gõ cửa liền biết bà Như Ý đã đến, vội vàng ra mở cửa. Xem ra bà ta còn sốt ruột hơn hắn….
Diệp Như Ý bước qua cánh cửa, không nói không rằng đưa tay kiểm tra một lượt trên người anh………
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Phùng Lập Nguyên bắt lấy bàn tay run rẩy của bà, quan tâm hỏi
“Nguyên, con đau ở chỗ nào à? Mau nói cho mẹ biết đi” bà đau lòng nhìn cậu con trai. Nghe qua điện thoại bà thấy được giọng nói mệt mỏi, uể oải của con thì lo lắng, đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng chạy đến đây….
Phùng Lập Nguyên cười ha ha, rất tình cảm mà xoa nhẹ lên bàn tay bà, chấn an “mẹ, con không sao. Tại con nhớ mẹ quá nên mới gọi cho mẹ”
“thật không? Con đừng giấu mẹ đấy. nếu có bệnh thì phải nói ngay biết không?” bà yêu thương nhìn Lập Nguyên, giọng nói nuông chiều đứa con cưng cất lên. Nghe Phùng Lập Nguyên nói vậy, bà như nhẹ lòng
“haha…con biết ạ…mẹ thương con nhất mà. Mẹ, mẹ ngồi đi, con có việc muốn mẹ giúp ạ?” Phùng Lập Nguyên vừa kéo bà đến ghế ngồi vừa dịu giọng nhờ vả
“Nguyên, là chuyện gì? Mẹ có thể giúp gì cho con?” bà nhận lấy cốc nước Lập Nguyên đưa, xong không có uống ngay. Điều bà quan tâm chính là vấn đề con trai mình nhờ. Đối với bà không gì quan trọng bằng con trai.
“haha….nhìn mẹ kìa…mẹ uống nước đi đã. Rồi con sẽ nói. Chuyện cũng không có gì to tát đâu mà”
“ừm” bà Như Ý gật đầu, nghe theo lời con
…………
Hải Lam nằm co ro trên sàn gỗ, cô đã thức trắng một ngày một đêm để chờ Minh Phong về. Qúa mệt, Hải Lam không biết mình thiếp đi từ lúc nào. Nhưng đến ngủ cô cũng không có cảm giác bình yên. Tâm luôn trong trạng thái run rẩy. Sự giận dữ tối qua của anh cứ bao quanh, ám ảnh trong giấc ngủ của cô. Đôi mắt sưng đỏ, đôi lúc lại giật giật như thể cô đang kinh sợ khi gặp phải ác mộng lớn…..
Căn phòng lại chìm trong đêm tối tĩnh mịch….không khí lạnh lẽo lan tràn khắp gian phòng. Xuyên qua cánh cửa sổ rộng lớn, những tấm rèm lụa nhẹ nhàng bay trong gió mang theo hương thơm tươi mát của mùi hoa sữa vào trong phòng. Trong mơ hồ, Hải Lam cảm giác được một bàn tay ấm áp đang ôm lấy cô, ôm cô vào lòng mà an ủi…..
Ánh trăng theo từng cái chuyển động uyển chuyển của tấm mành rèm, giống như kẻ phá đám giấc ngủ hiếm hoi của cô mà bao trọn lấy thân hình nhợt nhạt kia. Dưới ánh trăng, cô như một con bup bê không có chút nhựa sống, khuôn mặt mang vẻ u buồn, ưu thương nhàn nhạt khiến người ta phải thương tâm không thôi. Đôi môi đỏ mọng cũng trở lên khô khốc…..
Hải Lam đưa tay dụi dụi mắt, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng như tạc lên sự tuyệt vọng hằn rõ trên đôi mắt cô. 2 giờ sáng. ….Lại một đêm nữa anh không về nhà….
Mặc cho cái lạnh đang cào cấu trên lớp quần áo mỏng tanh, cũng không làm cho Hải Lam cảm giác được cái lạnh thấu xương. Cô vô thức đứng dậy, bước những bước chân mệt mỏi tới cánh cửa phòng ngủ……
“Cậu Phong…..” Bà Hương ngay khi mở cửa liền cứng đờ người….cậu chủ say nhèm, cả người tản ra toàn một mùi rượu, đang được ba người thành niên đỡ lấy….
“bà ngạc nhiên cái gì, mau chỉ phòng ngủ của anh Phong để chúng tôi còn đưa lên” thằng Tuấn thở không ra hơi, cả người bị Minh Phong víu lấy khiến tay nó sắp lìa khỏi cơ thể…..
“ vâng….vâng….cậu giúp tôi đưa cậu chủ lên lầu hai với. Cô chủ đang ở trên đó” Bà Hương mở rộng cánh cửa để họ đưa Minh Phong lên….
“rượu…..đưa rượu đây…tôi muốn say….” Tuy hai mắt Minh Phong đã nhắm nghiền lại nhưng miệng thì luôn đòi rượu. Bọn thằng Tuấn tức đến hộc máu mũi….anh ấy ăn gì mà nặng vậy….rượu…rượu…người thành thế này rồi mà hãy còn đòi uống…
Phải vất vả lắm cả ba tên mới đưa được Minh Phong lên phòng ngủ tầng hai. Bọn họ không lưu tình mà quẳng tấm thân anh lên tấm đệm mềm mại, phủi tay như vừa vất đi một cục nợ, lau mồ hôi ướt sũng áo…..
“các cậu là ai? Sao lại vào phòng tôi?” khuôn mặt Hải Lam nhợt nhạt nhìn ba người lạ tự nhiên xuất hiện trong phòng cô thì hét toáng lên…..
Cả ba thằng giật bắn cả lên, đồng loạt quay người nhìn cô gái có khuôn mặt trắng bệch đứng giữa cửa thì che miệng hoảng sợ. Nếu không phải bọn họ biết cô từ trước thì có lẽ chúng sẽ hét to hơn. Cô mặc cái váy trắng tinh, khuôn mặt lại không có huyết sắc, đôi mắt thì càng không duyệt được…..khiến bọn họ ngỡ là mình gặp ma trong bóng đêm
Cả bọn được trận yếu tim. Vợ chồng nhà này đúng là kỳ quái, anh Phong thì say khướt lướt, còn chị dâu lại giả ma dọa người….Không biết họ đang diễn trò gì đây. Thằng Hải trợn mắt, nuốt không trôi được miếng nước bọt đang mắc giữa cổ họng, vưa thở gấp vừa hớt hải nói “ chị dâu, xin chào. Bọn em là bạn anh Phong. Anh ấy….anh ấy không được khỏe lắm, chị chăm sóc cho anh đấy nhé….chị đừng dọa anh ấy nhé…”
Giờ Hải Lam mới chú ý tới người đàn ông đang nằm sấp trên giường lớn…..bỗng chốc sự đau lòng xâm chiếm toàn bộ cơ thể yếu ớt của cô….
“cảm ơn các cậu. Muộn thế này còn khiến các cậu vất vả” Hải Lam tiến đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt anh tuấn kia, nói với bọn họ
“chị dâu, không có gì, bọn em về đây” cả ba thằng nói xong không khác nào đang chơi chốn tìm liền chen ngang nhau chạy hộc mạng xuống dưới quên sạch cả mệt……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.