Chương 18: Hiểu lầm
Sum
29/05/2013
Một trận mưa rào trút xuống Hà Nội như xua tan đi phần nào cái nóng ngột ngạt đến nghẹn thở của những ngày
cuối hè. Nó giúp con người ta cảm thấy thư thái dễ chịu hơn sau một mùa
nóng rực lửa . Nhưng cơn mưa gần 2 tiếng đồng hồ đó lại làm cho người
con gái đang cầm di ảnh ba mình trở lên tái tê, cô tịch, vẻ mặt ảm đạm
thương tâm hơn bao giờ hết. Cái mát lạnh của khí trời không làm vơi đi
nỗi đau đớn trong cô. Ánh mắt cô vô hồn nhìn người ta đưa ba mình tiến
vào nhà hỏa tang mà tim se thắt lại. Cô muốn khóc, muốn gào lên, muốn
chạy đến bên ba để giữ ông lại nhưng sao bước chân nặng chĩu thế kia…đau thật đấy, có nỗi đau nào hơn nỗi đau sinh ly từ biệt không đây??? Trời
xanh, người ở trên cao có thấu hiểu nỗi lòng cô không, sao ông lại nhẫn
tâm đến vậy….
Đã là ngày thứ ba kể từ hôm ông Minh nằm xuống, Minh Phong luôn bên Hải Lam không rời nửa bước. Nhìn cô im lặng không khóc khiến tim anh đau như thể nó bị trăm ngàn kim đâm vào ngực. Cái cảm giác cô đơn, cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất sao anh lại không biết cho được. Nếu có thể anh nguyện thay cô gánh lấy sự đau khổ này, anh không chịu được khi thấy người con gái mình yêu cứ dày vò lương tâm như vậy…đau lòng lắm.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng mưa lộp độp lộp độp lại càng khắc rõ hơn cảnh u ám của buổi tiễn đưa… Từng đoàn người nối đuôi nhau rời đi....
Vợ chồng Doãn Minh Long cũng có mặt trong đám người đó. Chắc có lẽ tận sâu trong lương tâm họ là nỗi xấu hổ cùng hối hận tột cùng. Họ đã đi sai một bước, đã đẩy người bạn thân của mình vào cánh cửa tử thần.
Bà Như Ý nhìn bóng dáng cô đơn bé nhỏ được phủ một lớp áo tang trắng xóa trên người Hải Lam thì nghẹn ngào, nước mắt ứa ra “Lam Lam, bác rất lấy làm tiếc. Con hãy vững tâm lên. Hai bác luôn bên con.” Bà vỗ vỗ bả vai gầy của cô động viên khích lệ.
Nói rồi bà quay sang Minh Phong đang ngồi bên căn dặn “con hãy đưa con bé về nghỉ ngơi đi. Ba ngày nay nó không ăn gì mẹ sợ nó sẽ ngã bệnh mất” . Nhìn anh bà cũng thấy thương. Thằng bé thật giàu tình cảm, nó làm bà thấy hổ thẹn với chính mình.
Câu nói của Diệp Như Ý vô tình bị Phùng Lập Nguyên đứng cách đó rất gần nghe thấy được. Dẫu sao cô và anh cũng đã yêu nhau 1 năm, anh không thể không biết đạo lý mà đến chia buồn cùng cô. Tưởng chừng gặp được người quen giữa chốn xa lạ đông người nhưng lời nói kia chẳng khác nào sét đánh ngang tai Phùng Lập Nguyên. Bà Như Ý là mẹ Doãn Minh Phong? Là anh hoa mắt ư? Vậy thời gian vừa rồi bà ta tìm gặp anh là có mục đích. Tất cả không phải là trùng hợp mà là có nguyên nhân. Thì ra bà ta tiếp cận anh là vì con trai mình… Anh khóc không ra nước mắt mất....
Phùng Lập Nguyên lẳng lặng đứng sau Diệp Như Ý nhìn chằm chằm cái lưng của bà. Đôi mắt anh híp lại sâu thẳm như đáy đại dương không tài nào đoán được là anh đang nghĩ gì. Qủa nhiên đáng sợ nhất vẫn là lòng dạ đàn bà…..
Minh Phong không đáp lời, anh cẩn thận đỡ Hải Lam đứng lên, ôm cô vào lòng rồi rời khỏi nhà tang lễ…..
Diệp Như Ý ngậm ngùi đứng một lúc lâu nhìn hai người bọn họ dần biến mất sau cánh cưa lớn. Bà thở dài một cái rồi mới quay người lại
“Lập Nguyên” bà ngỡ ngàng khi Phùng Lập Nguyên đứng sau mình. Nhưng khi bắt gặp cái nhìn lạ thường của anh khiến bà hoảng sơ. Sao ánh mắt ấy lại dữ tợ đến vậy, nó làm cho bà nổi lên gai nhọt khắp người.
“………..” anh vẫn không nói, chỉ nhìn bà như cũ
“Lập Nguyên, sao cháu lại ở đây?” chẳng lẽ nó quen Hải Lam?
“Hải Lam là người con gái tôi yêu” giọng nói thản nhiên như không như có, nhưng lại ẩn chứa một hàm ý sâu xa mà chỉ Diệp Như Ý mới hiểu được
“gì cơ “ bà cả kinh nhìn Phùng Lập Nguyên. Nó vừa nói cái gì? Trinh Hải Lam là người con gái nó yêu? Bà nghe nhầm không đây
Phùng Lập Nguyên không lấy làm lạ khi Diệp Như Ý lại phản ứng như vậy. Chắc đó cũng là một cách biểu đạt sự ngạc nhiên trong kế hoạch của người đàn bà này. Đáng tiếc nó đã bị anh vạch trần. Anh bước một bước dài đến gần hơn nữa bên Diệp Như Ý, kề sát tai bà ta “Diệp Như Ý, bà thật bỉ ổi”.
Anh lạnh lùng, ức giận bỏ đi để lại Diệp Như Ý ngẩn người ra, không hiểu được lời nói của anh
“Lập Nguyên, cháu nói gì vậy? cháu hiểu lầm rồi, bác không hề biết Hải Lam là cô gái đó. Cháu nghe bác nói đã, Lập Nguyên” bà đuổi ra đến tận ngoài cửa để gọi anh nhưng vô ích. Phùng Lập Nguyên đi quá nhanh….
“Như Ý, em chạy ra ngoài đây làm gì, Chúng ta về thôi .” Doãn Minh Long đi đên bên Diệp Như Ý, nhìn gương mặt tái xanh của vợ, ông có phần lo lắng.
Bà giật mình khi chồng đứng bên, luống cuống không biết đáp sao cho phải “hả…vâng, vâng”
Quán Bar
“cho thêm một chai nữa” Lâm Nguyệt Lan hô lên.
Cô ngồi đơn độc một mình trước quầy bar, uống hết ly rượu này tới ly khác, đến nỗi nửa thân trên nằm dạt ra bàn không còn biết trời đất là gì. Không khí náo nhiệt nồng đậm mùi rượu và khói thuốc, tiếng nhạc hòa lẫn tiếng reo hò, tiếng cười ngả ngớn của đám nam nữ như muốn điếc cả lỗ tai cũng không làm cho Lâm Nguyệt Lan cảm thấy hứng thú. Cô muốn say, muốn quên đi nỗi nhục nhã bị Doãn Minh Phong ruồng bỏ….
“cô à, cô đừng uống nữa, cô say rồi đấy” phục vụ tốt bụng nhắc nhở cô
“tôi là đang muốn say, mang một chai nữa ra đây” Lâm Nguyệt Lan mắt nhớm mắt mở hô to hơn
Phục vụ lắc đầu tỏ vẻ ái ngái nhưng vẫn đưa cho cô “rượu của cô đây”
Ánh mắt cô mơ màng nhìn ly thủy tinh tự cười giễu cợt chính mình – Lâm Nguyệt Lan, mày thua rồi, mày đã thua Trịnh Hải Lam thực sự. Kẻ thù của mày chết rồi, đáng ra mày phải cười lên mới đúng, sao lại ngồi đây hành hạ cơ thể mình thế này…haha. Cô đã mất 8 năm chờ đợi báo thù, để giờ nhận được chỉ là sự thất bại thê thảm. Dốc hết lực phá hỏng hỗn lễ kia nhưng trăm ngàn lại không nghĩ tới chính cô lại giúp bọn họ đến với nhau sớm hơn dự định. Cô không cam lòng, thật quá bất công…..cô không thể chấp nhận số phận như vậy…
………………
Vừa vào đến cửa lớn, Hải Lam không còn một chút khí lực ngã khụy xuống sàn. . Cô đã gắng gượng suốt ba ngày, giờ thì không thể chịu hơn được nữa.
“Lam, em tỉnh lại đi… dì Hương, gọi bác sỹ, nhanh lên” Minh Phong đứng bên sợ ngây người nhưng rất nhanh chóng bế cô chạy lên lầu
Anh nhẹ nhàng đặt thân thể cô xuống giường lớn, khẩn trương lấy khăn ướt đắp lên chán cô. Cả người cô lạnh băng khiến sắc mặt anh xanh mét đi. Anh hoảng hốt cầm hai tay cô đặt vào lòng bàn tay to lớn của mình ủ ấm. Ánh mắt đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn kia.
Lát sau
“cậu Phong, bác sỹ đã tới” dì Hương vội đẩy cửa phòng đi vào
Minh Phong quay mặt nhìn bác sỹ riêng của gia đình Hải Lam, cấp thiết nói “ ông mau khám xem vợ tôi thế nào?”
Bác sỹ thuần thục dở đồ nghề bắt tay vào việc. Trong lúc ông khám cho Hải Lam ,Minh Phong vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông giống như anh sợ mình sẽ đánh mất bảo bối trong người.
Vị bác sỹ già tinh mắt nhìn ra được sự quan tâm chu đáo của người thanh niên trẻ thì lấy làm cảm phục. Một người đàn ông như vậy giờ thật hiếm có.
“cô ấy sao rồi?” Minh Phong trầm giọng hỏi, anh rất sợ sẽ làm kinh động đến giấc ngủ của cô
“sức khỏe vợ cậu không có gì đáng ngại, chỉ là suy nhược cơ thể. Cậu bảo người làm nấu những món bổ dưỡng cho cô ấy ăn thì sẽ khỏe ngay thôi. Đây là thuốc tôi kê, hãy cho cô ấy uống đúng giờ là được” bác sỹ ngay lập tức trấn an Minh Phong. Nhìn vẻ sốt ruột của anh, ông mỉm cười thay cho Hải Lam, cô quả thật may mắn…
“cám ơn ông” Minh Phong lịch sự nói, khối băng khổng lồ như tan ra trong người anh khi bác sỹ nói cô không đáng ngại.
“không có gì. Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa. ”
“uhm” tuy miệng thì nói với bác sỹ nhưng khuôn mặt anh vẫn dán vào người cô không chuyển hướng.
Khi ánh trăng sáng xuyên qua tấm cửa kính thủy tinh chiếu lên thân thể mềm mại của Hải Lam, lúc này cô mới lờ mờ tỉnh dậy. Đầu cô đau nhức như thể vừa rồi bị ai đó rạch sống. Cô hít sâu một hơi, gắng sức ngồi dậy nhưng chân tay lại cảm giác mềm nhũn ra không sao làm được. Vừa đúng lúc cửa phòng bật nhẹ, dung mạo anh tuấn của Minh Phong bước vào, trên tay anh hãy còn nghi ngút hương cháo thơm. Thấy cô đã tỉnh, anh khẩn trương tới bên giường
“Mèo con tỉnh rồi sao? Nhìn em kìa, có ai mới lấy chồng lại ngủ suốt ngày không hả?” Minh Phong đặt tô cháo lên bàn, cúi người hôn nhẹ lên môi cô mà bông đùa.
Hải Lam nhìn Minh Phong không nói gì. Mắt cô rũ xuống, đem nước mắt nuốt vào trong bụng. Bây giờ đầu cô tràn ngập hình ảnh ba mình. Cô muốn khóc nhưng cố kiềm chế không cho nước mắt ứa ra trước mặt anh. Cô không muốn anh phải phiền lòng hơn nữa. Mấy ngày qua, anh vì cô đã vất vả nhiều rồi, Nếu không có anh bên cạnh chẳng biết giờ này cô có còn nằm ở đây được nữa không. Nhìn anh gầy đi khiến tim cô cũng nát vụn ra….
“Lam, em nói gì đi, đừng im lặng như thế…. không thì em hãy khóc thật lớn lên, khóc đến khi cảm thấy người thoải mái hãy thôi. Đừng cố chịu đựng mọi chuyện một mình, anh sẽ rất thương tâm” Minh Phong vuốt ve má cô, môi anh gần như áp lên môi cô thủ thỉ. Thà cô cứ gào khóc lên như trước đây anh lại cảm thấy nhẹ lòng….
Nhưng cố vẫn im lặng không hé môi
“ Lam” ánh mắt cầu xin thiết tha của anh bức cô phải nhìn vào “em làm ơn nói một từ thôi cũng được”.
Hải Lam lẳng lặng quay mặt đi, Cô từ từ nhắm 2 mắt lại, nước mắt theo đó trào ra trên khóe mi không một tiếng động. 1 giây..2 giây…3 giây..tiếng khóc như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng bật khẽ ra khỏi người cô…rồi cứ thế nó vang vọng cả gian phòng xa hoa rộng lớn. Cô không còn khả năng che đậy vẻ bề ngoài kiên cường được nữa, đưa hai tay ôm lấy Minh Phong khóc càng lúc càng lớn hơn “huhu”
Minh Phong cảm giác chút được gánh nặng mấy ngày nay, anh vòng tay ôm chặt lấy cô “đúng rồi, khóc đi em. Như thế sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy”
“hực…Phong…ba em…ba em…bỏ em rồi…” Hải Lam khóc nấc lên, giọng nghẹn lại không ra tiếng.
“đã có anh ở đây. Anh sẽ không bỏ em. Ba cũng sẽ không bỏ em. Chỉ cần em luôn giữ hình ảnh ba trong tim thì ông vẫn ở bên em mà.” Anh dùng môi lau đi nước mắt cô an ủi. Khi mẹ mất, chẳng phải anh cũng đã làm thế để xoa dịu nỗi đau sao .. 20 năm qua, bà luôn ở trong tâm trí anh …. Anh tin cô cũng sẽ làm được như thế.
“hu…thật không anh?Nhưng em đau lắm. Sao ba mẹ lại bỏ rơi em ở đây một mình thế này? Em muốn đi cùng họ” cô vẫn không ngừng khóc trong lòng anh
“cô ngốc... Chẳng phải giờ em đã có chồng đẹp trai đang ngôi bên đấy ư? Sao có thể nói là bị bỏ một mình được. Em đi rồi định để anh cô đơn đến già hả? anh không chịu đâu” Minh Phong vặn hết khăng năng dỗ dành cô giống như anh đang dỗ ngọt con nít vậy.
Quả nhiên, Hải Lam nghe được lời anh nói thì tim bỗng trở lên ấm áp. Lời nói khôi hài của anh như liều thuốc giúp cô tĩnh tâm hơn. Cô vừa cười vừa khóc, không thương sót đưa tay đánh vào ngức anh “ực…giờ anh hãy còn đùa được? không động viên người ta thì thôi…ực… ghét quá đi”
“anh đáng ghét? Vậy sao vẫn có người cứ ôm anh không buông vậy?” Minh Phong nhéo nhéo cái má trắng nõn của cô nói.
“tại anh ôm em trước đấy chứ” Hải Lam hờn dỗi liếc mắt đỏ hoe nhìn anh.
“uh….là tại anh không đúng. Vậy giờ em ngoan ngoãn dậy ăn hết bát cháo này, rồi mới có sức đánh anh được chứ?” Minh Phong ngồi dậy đỡ cô tựa đầu vào thành giường.
Hải Lam rất biết nghe lời, không còn làm khó anh nữa. Anh nói đúng, chỉ cần trong lòng cô luôn có ba thì ông sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
Minh Phong ôn nhu bón từng thìa cháo cho Hải Lam. Cô nhịn ăn ba ngày, người nguột hẳn đi, liền một hơi ăn hết bát cháo to chỉ trong ít phút. Cô cảm động nhìn anh, không tự chủ được ngồi thẳng dậy, áp môi cô vào môi anh “ Phong, cám ơn ah đã ở bên em”
Anh ngây ra, nhất thời nảy sinh ảo giác, đưa tay mân mê bờ môi vừa được cô chăm sóc qua
Nhìn bộ mặt ngờ nghệch của anh khiến tâm tình cô thoái mái hơn. Nụ cười khẽ lan ra trên môi để lộ má núm đồng tiền xinh xắn, lại lần thứ hai chủ động hôn lên môi anh“chồng yêu, cám ơn anh”
Minh Phong chớp chớp mi mắt nhìn cô, một lúc sau tinh thần mới trở lại trạng thái bình thường. “ đừng cảm ơn anh xuông như vậy. anh mấy hôm nay vì em mà hao tâm tổn lực, em biết phải không?.....”anh mờ ám nói bóng gió với cô
“em biết. em rất cảm động . Anh nói đi, anh muốn gì em cũng sẽ làm để đền đáp anh” cô thật sự là biết ơn anh. Nếu có thể cô sẵn sàng làm mọi việc vì anh dù khó khăn đến đâu.
Minh Phong nở nụ cười mị “ thật? vậy em hãy nhanh chóng tẩm bổ cơ thể một chút. Trông em mấy hôm nay gầy quá”
“chỉ có thế? Phong, anh thật tốt mà. Em còn tưởng anh sẽ yêu cầu gì cơ. Hóa ra là anh thương em” Hải Lam tiến sát bên anh, cô vòng tay ôm lấy cổ anh , giọng khàn khàn hết lời cảm kích
“uh.Em là vợ anh, anh không thương em thì thương ai? em gầy thế này, “tiểu bảo” của anh sẽ khổ lắm đó. Nó cũng đói mấy hôm nay rồi đấy” anh xấu xa nói
“tiểu bảo????” đôi mắt phủ đầy sương mù của cô nhìn anh. Một lúc sau, bộ não trì trệ mới hiểu được anh có ngụ ý gì. Hai má cô nóng lên, lúc này rất giống một cô nàng ngây ngô “anh…”
“yên tâm, anh sẽ không đói đến mức mà ăn em ngay bây giờ đâu. Anh phải chăm em khỏe lên đã chứ.haha…” Minh Phong nhẹ nhàng ngắt lời cô. Bàn tay dịu dàng vén mấy sợi tóc trước mặt cô ra sau tai.
“đáng ghét” Hải Lam xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng quay người vùi xuống gối. Minh Phong cũng cà chớn nằm xuống kế bên, một cái xoay người đặt cô nằm gọn trong lòng anh, giọng nói khẽ khàng bên tai cô
“Lam, rồi mọi chuyện sẽ qua, em phải dũng cảm lên, được chứ? Đừng quên em còn có anh”
Hải Lam dễ dàng nhận ra giọng nói trầm thấp chứa đựng tình cảm chân thành của anh, cô vâng lên một tiềng rồi vùi sâu khuôn mặt mình vào vòm ngực vững chắc kia, tìm lấy hơi ấm quen thuộc
Bọn họ không khác hai đứa trẻ lớn đầu, cứ thế quấn quýt ôm lấy nhau mà tâm sự hết một đêm trong ánh trăng sáng tròn lan tỏa khắp gian phòng.
Từ hôm ở đám tang, ngoảnh lại đã một tuần trôi qua, không hôm nào là bà Như Ý lại không tìm đến nhà Phùng Lập Nguyên để giải thích mọi việc với anh. Nhưng dường như bà cảm nhận được con trai mình đang cố tình tránh mặt không muốn nhìn thấy bà.
Vẫn như mọi khi, hôm nay bà đến rất sớm, lẻ loi đứng trước cửa hiên nhà Lập Nguyên. Bà muốn nói sự thật cho anh biết, bà chính là mẹ anh. Suốt thời gian qua bà đã quá mệt mỏi khi cố phải che dấu bí mật này. Đêm nào nó cũng như bầy kiến cắn nhức tim bà, không sao chợp mắt được.
7 giờ sáng
Phùng Lập Nguyên vừa mở cửa định dắt xe đi làm lại bị người phụ nữ trước nhà làm cho chướng mắt. Anh không nói gì, như cũ vẫn coi người trước mặt không tồn tại liền vào nhà lấy xe ra. Đang chuẩn bị nổ máy thì Diệp Như Ý bất ngờ lao vọt tới trước mũi xe của anh. Đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi do mất ngủ triền miên nhìn anh cầu xin cho bà cơ hội
“Nguyên, con nghe bác nói đã được không? Bác không hề biết Hải Lam là cô gái đấy. Thực sự là bác không biết”
Phùng Lập Nguyên hừ lạnh một cái, trừng mắt chiếu thắng cái nhìn khinh bỉ lên người Diệp Như Ý “bà nghĩ là bà đang nói chuyện với con nít ba tuổi ư? Bà nghĩ tôi sẽ lại tin bà sao? Diệp Như Ý, tôi không nghĩ bà lại có thể dày mặt đến vậy. Bà đã giành được Hải Lam từ tay tôi về cho thằng con quý tử của bà, giờ còn đến đấy làm gì? Chẳng lẽ, tôi hãy còn giá trị lợi dụng sao?hử”
Nghe lời chỉ trích cay độc của con khiến tâm trạng bà như rơi xuống vực sâu, nước mắt dài ngắn thi nhau rơi ra, liều mình lắc đầu “không, con hiểu lầm rồi. Bác không phải cố ý tiếp cận con để chiếm đoạt Hải Lam. Bác không hề biết chuyện này. Xin con , chỉ một lần này thôi hãy tin tưởng bác được không?”. Bà vội vàng, luống cuống nắm lấy tay Phùng Lập Nguyên van nơn
Lại là nước mắt giả tạo, anh quá ngán ngẩm với mấy cái trò rẻ mạt này của bà ta. Anh không thừa thời gian để đứng đây đối đáp ai đúng ai sai với người đàn bà này, liền vung tay lên cao, hất mạnh bà ta ngã nhào ra sân, rất nhanh nổ máy rời đi.
“Nguyên, mẹ không lừa con” Diệp Như Ý như rơi vào hoang mạc không người, bà hoảng hốt thét lên khi thấy Phùng Lập Nguyên rời đi. Đây là cơ hội cuối cùng, bà không thể cứ thế để con trai hoài nghi mình.
kétttt
Tiếng “mẹ” kia được thốt ra từ Diệp Như Ý làm Phùng Lập Nguyên cứng đờ ra. Nó khiến anh không chuẩn bị kịp tâm lý, theo bản năng bóp phanh xe két một cái như sấm nổ vang trời, kinh ngạc không giám quay đầu nhìn bà “bà vừa nói gì?mẹ?”
Diệp Như Ý thấy Lập Nguyên dừng xe, như vớ được phao cứu sinh liền tiến nhanh bước đến trước mặt anh, ấp úng nói rõ sự tình “Nguyên, mẹ là mẹ đẻ của con…. Mẹ tiếp cận con không phải vì Minh Phong….Lúc gặp con ở siêu thị, mẹ đã ngờ ngợ con là con trai mẹ. Sau đó, mẹ cho người điều tra thì quả đúng như dự cảm. Mẹ….mẹ xin lỗi vì giờ mới nói cho con. Xin con tha thứ cho mẹ được chứ?”
“mẹ ư? Không thể nào. Ba tôi nói mẹ đã chết từ lúc tôi rất nhỏ. Sao bà có thể là mẹ tôi? Bà nói dối…tôi không tin” đôi mắt Phùng Lập Nguyên đờ đẫn nhìn bà, không giám tin vào những điều Diệp Như Ý vừa nói ra. Chắc chắn là bà lại bày trò gì đây….chắc chắn là thế….
“Nguyên, mẹ không nói dối. mẹ có bằng chứng đầy đủ để chứng minh con là con trai của mẹ” Lập Nguyên không tin bà là mẹ, cũng không thể trách nó. Ai bảo năm xưa bà bỏ rơi con mình. Giờ là nghiệp báo bà phải hứng chịu lấy.
Phùng Lập Nguyên thấy bà quả quyết , lòng sinh ra ngờ vực. Bà ta thực sự là mẹ anh? Nếu vậy anh và Doãn Minh Phong là gì? Tại sao ba anh lại dấu anh từng ấy năm? Tại sao bà không tìm anh sớm hơn? Tại sao…….
“bà nói bà có bằng chứng? vậy được, tôi hỏi bà, tại sao năm đó bà lại vứt bỏ anh em tôi? Tại sao lại giúp Doãn Minh Phong cướp đi Hải Lam của tôi? Bà trả lời đi” ánh mắt không một tia tình cảm của Phùng Lập Nguyên bức bà phải trả lời mọi nghi vấn trong anh
“chuyện này….” Không nghĩ anh lại hỏi như vậy, khiến bà không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói năm xưa là bà không chịu được khổ cực mà phải rời bỏ các con thì liệu Lập Nguyên sẽ nghĩ sao về bà. Chẳng phải nó sẽ càng thêm hận bà hơn ư...
“sao không nói?” anh lạnh lùng nhìn bà truy hỏi tới cùng
“Mẹ không phải là giúp Minh Phong giành lấy Hải Lam từ con.Hôm ở nhà tang lễ, khi con nói mẹ mới biết chuyện. Trước đó mẹ không hay biết gì hết. “ Diệp Như Ý lại nắm chặt lấy tay anh thành khẩn nói. Bà cố ý lảng tránh không trả lời anh lý do bỏ con năm xưa.
“hừ. bà nói vậy, tôi sao có thể tin? Anh ta là con trai bà, không lý gì bà lại không làm vậy” Phùng Lập Nguyên mỉa mai nhìn bà
“không. Minh Phong không phải con đẻ của mẹ. mẹ không giúp nó làm việc đấy” bà không biết phải làm thế nào mới khiến con tin tưởng. bà nơm nớp sợ hãi Lập Nguyên sẽ không nhận người mẹ này mất.
“………..” Phùng Lập Nguyên ngạc nhiên không nói được lời nào nhìn chằm chằm vào bà. Doãn Minh Phong không phải con bà ta?
Một lúc sau, anh mới định thần lại, tiếp lời bà “cứ cho là như thế đi. Vậy giờ thì sao? Bà đến đây chỉ để nói tôi là con bà ư? Bà mong tôi sẽ tiếp nhận bà sao? Diệp Như Ý tôi nói để bà hay, mẹ tôi đã chết từ rất lâu rồi. bà không phải mẹ tôi” lần thứ 2 anh đẩy bà ra, phóng xe nhanh ra đường.
Từng ấy năm, bà bỏ rơi anh, sống cuộc sống giàu sang phú quý để anh phải khổ cực đủ đường. Giờ quay về, bà nghĩ chỉ cần một câu nói là có thể phủi sạch mọi uất ức, tủi nhục trong anh sao? Thà rằng anh không có người mẹ như vậy.
“Nguyên” Diệp Như Ý bất lực hai đầu gối chạm đất với giọng gào tên anh. Nước mắt nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt bà. bà đau đớn nhìn con rời đi…..
………………
Cuộc sống như quay về đúng quỹ đạo vốn có của nó. Hải Lam đã lấy lại được tinh thần như xưa. Cô không còn rầu rĩ nhốt mình trong phòng cả ngày nữa. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai dần. Bốn tháng qua, cô cùng Minh Phong đã trải qua cuộc sống vợ chồng ân ái, hạnh phúc không gì sánh bằng. Ngày nào tới trường cô cũng được anh đưa đi đón về chu đáo không khác gì nàng công chúa nhỏ. Nhiều khi vô tình bị bạn bè nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe sang trọng khiến Hải Lam ngượng ngùng muốn tự mình đi nhưng anh nhất quyết phản đối. Anh viện cớ làm nũng đủ kiểu khiến cô chỉ biết cười bất lực làm theo.
Không giống với thời độc thân, từ ngày lấy vợ Minh Phong ra dáng ông chồng chiều vợ hết mực. Ngồi làm việc mà anh ngước nhìn đồng hồ không biết bào nhiêu lần. Kim dài mới chỉ điểm 16h: 59 phút anh đã lao anh ra đến cửa, chạy nhanh về nhà với bà xã, bỏ hết mọi cuộc xã giao không cần thiết. Có ai biết được, anh đường đường là giám đốc tập đoàn lớn, cao cao tại thượng chỉ đạo không biết bao nhiêu người lại đích thân xuống bếp nấu ăn vì vợ không chứ. Nhìn dáng vẻ vụng về của anh, Hải Lam lắc lắc người ôm bụng cười nghiêng ngả. Nhờ anh vỗ béo mà cô có da có thịt hẳn ra, trông cô càng ngày càng xinh đẹp hơn trước….
Để bù lại sự thiệt thòi cho Hải Lam khi hỗn lễ bị hoãn lại, Minh Phong đã dẹp công việc bận rộn sang một bên để đưa vợ đi nghỉ mát một tuần ở Singapo. Hai vợ chồng họ mặn nồng, tình chàng ý thiếp khiến người ta nhìn thấy phải phát ghen thèm muốn được như họ. Anh cưng chiều sủng nịnh hào phóng mua không biết bao nhiêu là quần áo hàng hiệu, đồ trang sức đắt giá cho cô. Hải Lam nhiều lần trách yêu anh “anh đang làm hư em đấy hả?” thì Minh Phong chỉ cười tít mắt uh một cái rồi nén hôn trộm lên môi đỏ mọng của cô.
Cuộc sống vợ chồng cứ thế êm đềm trôi đi theo từng ngày hạnh phúc vô biên. Bọn họ càng lúc càng hiểu nhau, rất ăn ý trong mọi chuyện, càng ngày cô càng yêu anh hơn và tình yêu của anh dành cho cô cũng lớn dần theo thời gian. Thực đúng là hạnh phúc trong mơ mà cả cô và anh trông đợi đã lâu……
Đã là ngày thứ ba kể từ hôm ông Minh nằm xuống, Minh Phong luôn bên Hải Lam không rời nửa bước. Nhìn cô im lặng không khóc khiến tim anh đau như thể nó bị trăm ngàn kim đâm vào ngực. Cái cảm giác cô đơn, cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất sao anh lại không biết cho được. Nếu có thể anh nguyện thay cô gánh lấy sự đau khổ này, anh không chịu được khi thấy người con gái mình yêu cứ dày vò lương tâm như vậy…đau lòng lắm.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng mưa lộp độp lộp độp lại càng khắc rõ hơn cảnh u ám của buổi tiễn đưa… Từng đoàn người nối đuôi nhau rời đi....
Vợ chồng Doãn Minh Long cũng có mặt trong đám người đó. Chắc có lẽ tận sâu trong lương tâm họ là nỗi xấu hổ cùng hối hận tột cùng. Họ đã đi sai một bước, đã đẩy người bạn thân của mình vào cánh cửa tử thần.
Bà Như Ý nhìn bóng dáng cô đơn bé nhỏ được phủ một lớp áo tang trắng xóa trên người Hải Lam thì nghẹn ngào, nước mắt ứa ra “Lam Lam, bác rất lấy làm tiếc. Con hãy vững tâm lên. Hai bác luôn bên con.” Bà vỗ vỗ bả vai gầy của cô động viên khích lệ.
Nói rồi bà quay sang Minh Phong đang ngồi bên căn dặn “con hãy đưa con bé về nghỉ ngơi đi. Ba ngày nay nó không ăn gì mẹ sợ nó sẽ ngã bệnh mất” . Nhìn anh bà cũng thấy thương. Thằng bé thật giàu tình cảm, nó làm bà thấy hổ thẹn với chính mình.
Câu nói của Diệp Như Ý vô tình bị Phùng Lập Nguyên đứng cách đó rất gần nghe thấy được. Dẫu sao cô và anh cũng đã yêu nhau 1 năm, anh không thể không biết đạo lý mà đến chia buồn cùng cô. Tưởng chừng gặp được người quen giữa chốn xa lạ đông người nhưng lời nói kia chẳng khác nào sét đánh ngang tai Phùng Lập Nguyên. Bà Như Ý là mẹ Doãn Minh Phong? Là anh hoa mắt ư? Vậy thời gian vừa rồi bà ta tìm gặp anh là có mục đích. Tất cả không phải là trùng hợp mà là có nguyên nhân. Thì ra bà ta tiếp cận anh là vì con trai mình… Anh khóc không ra nước mắt mất....
Phùng Lập Nguyên lẳng lặng đứng sau Diệp Như Ý nhìn chằm chằm cái lưng của bà. Đôi mắt anh híp lại sâu thẳm như đáy đại dương không tài nào đoán được là anh đang nghĩ gì. Qủa nhiên đáng sợ nhất vẫn là lòng dạ đàn bà…..
Minh Phong không đáp lời, anh cẩn thận đỡ Hải Lam đứng lên, ôm cô vào lòng rồi rời khỏi nhà tang lễ…..
Diệp Như Ý ngậm ngùi đứng một lúc lâu nhìn hai người bọn họ dần biến mất sau cánh cưa lớn. Bà thở dài một cái rồi mới quay người lại
“Lập Nguyên” bà ngỡ ngàng khi Phùng Lập Nguyên đứng sau mình. Nhưng khi bắt gặp cái nhìn lạ thường của anh khiến bà hoảng sơ. Sao ánh mắt ấy lại dữ tợ đến vậy, nó làm cho bà nổi lên gai nhọt khắp người.
“………..” anh vẫn không nói, chỉ nhìn bà như cũ
“Lập Nguyên, sao cháu lại ở đây?” chẳng lẽ nó quen Hải Lam?
“Hải Lam là người con gái tôi yêu” giọng nói thản nhiên như không như có, nhưng lại ẩn chứa một hàm ý sâu xa mà chỉ Diệp Như Ý mới hiểu được
“gì cơ “ bà cả kinh nhìn Phùng Lập Nguyên. Nó vừa nói cái gì? Trinh Hải Lam là người con gái nó yêu? Bà nghe nhầm không đây
Phùng Lập Nguyên không lấy làm lạ khi Diệp Như Ý lại phản ứng như vậy. Chắc đó cũng là một cách biểu đạt sự ngạc nhiên trong kế hoạch của người đàn bà này. Đáng tiếc nó đã bị anh vạch trần. Anh bước một bước dài đến gần hơn nữa bên Diệp Như Ý, kề sát tai bà ta “Diệp Như Ý, bà thật bỉ ổi”.
Anh lạnh lùng, ức giận bỏ đi để lại Diệp Như Ý ngẩn người ra, không hiểu được lời nói của anh
“Lập Nguyên, cháu nói gì vậy? cháu hiểu lầm rồi, bác không hề biết Hải Lam là cô gái đó. Cháu nghe bác nói đã, Lập Nguyên” bà đuổi ra đến tận ngoài cửa để gọi anh nhưng vô ích. Phùng Lập Nguyên đi quá nhanh….
“Như Ý, em chạy ra ngoài đây làm gì, Chúng ta về thôi .” Doãn Minh Long đi đên bên Diệp Như Ý, nhìn gương mặt tái xanh của vợ, ông có phần lo lắng.
Bà giật mình khi chồng đứng bên, luống cuống không biết đáp sao cho phải “hả…vâng, vâng”
Quán Bar
“cho thêm một chai nữa” Lâm Nguyệt Lan hô lên.
Cô ngồi đơn độc một mình trước quầy bar, uống hết ly rượu này tới ly khác, đến nỗi nửa thân trên nằm dạt ra bàn không còn biết trời đất là gì. Không khí náo nhiệt nồng đậm mùi rượu và khói thuốc, tiếng nhạc hòa lẫn tiếng reo hò, tiếng cười ngả ngớn của đám nam nữ như muốn điếc cả lỗ tai cũng không làm cho Lâm Nguyệt Lan cảm thấy hứng thú. Cô muốn say, muốn quên đi nỗi nhục nhã bị Doãn Minh Phong ruồng bỏ….
“cô à, cô đừng uống nữa, cô say rồi đấy” phục vụ tốt bụng nhắc nhở cô
“tôi là đang muốn say, mang một chai nữa ra đây” Lâm Nguyệt Lan mắt nhớm mắt mở hô to hơn
Phục vụ lắc đầu tỏ vẻ ái ngái nhưng vẫn đưa cho cô “rượu của cô đây”
Ánh mắt cô mơ màng nhìn ly thủy tinh tự cười giễu cợt chính mình – Lâm Nguyệt Lan, mày thua rồi, mày đã thua Trịnh Hải Lam thực sự. Kẻ thù của mày chết rồi, đáng ra mày phải cười lên mới đúng, sao lại ngồi đây hành hạ cơ thể mình thế này…haha. Cô đã mất 8 năm chờ đợi báo thù, để giờ nhận được chỉ là sự thất bại thê thảm. Dốc hết lực phá hỏng hỗn lễ kia nhưng trăm ngàn lại không nghĩ tới chính cô lại giúp bọn họ đến với nhau sớm hơn dự định. Cô không cam lòng, thật quá bất công…..cô không thể chấp nhận số phận như vậy…
………………
Vừa vào đến cửa lớn, Hải Lam không còn một chút khí lực ngã khụy xuống sàn. . Cô đã gắng gượng suốt ba ngày, giờ thì không thể chịu hơn được nữa.
“Lam, em tỉnh lại đi… dì Hương, gọi bác sỹ, nhanh lên” Minh Phong đứng bên sợ ngây người nhưng rất nhanh chóng bế cô chạy lên lầu
Anh nhẹ nhàng đặt thân thể cô xuống giường lớn, khẩn trương lấy khăn ướt đắp lên chán cô. Cả người cô lạnh băng khiến sắc mặt anh xanh mét đi. Anh hoảng hốt cầm hai tay cô đặt vào lòng bàn tay to lớn của mình ủ ấm. Ánh mắt đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn kia.
Lát sau
“cậu Phong, bác sỹ đã tới” dì Hương vội đẩy cửa phòng đi vào
Minh Phong quay mặt nhìn bác sỹ riêng của gia đình Hải Lam, cấp thiết nói “ ông mau khám xem vợ tôi thế nào?”
Bác sỹ thuần thục dở đồ nghề bắt tay vào việc. Trong lúc ông khám cho Hải Lam ,Minh Phong vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông giống như anh sợ mình sẽ đánh mất bảo bối trong người.
Vị bác sỹ già tinh mắt nhìn ra được sự quan tâm chu đáo của người thanh niên trẻ thì lấy làm cảm phục. Một người đàn ông như vậy giờ thật hiếm có.
“cô ấy sao rồi?” Minh Phong trầm giọng hỏi, anh rất sợ sẽ làm kinh động đến giấc ngủ của cô
“sức khỏe vợ cậu không có gì đáng ngại, chỉ là suy nhược cơ thể. Cậu bảo người làm nấu những món bổ dưỡng cho cô ấy ăn thì sẽ khỏe ngay thôi. Đây là thuốc tôi kê, hãy cho cô ấy uống đúng giờ là được” bác sỹ ngay lập tức trấn an Minh Phong. Nhìn vẻ sốt ruột của anh, ông mỉm cười thay cho Hải Lam, cô quả thật may mắn…
“cám ơn ông” Minh Phong lịch sự nói, khối băng khổng lồ như tan ra trong người anh khi bác sỹ nói cô không đáng ngại.
“không có gì. Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa. ”
“uhm” tuy miệng thì nói với bác sỹ nhưng khuôn mặt anh vẫn dán vào người cô không chuyển hướng.
Khi ánh trăng sáng xuyên qua tấm cửa kính thủy tinh chiếu lên thân thể mềm mại của Hải Lam, lúc này cô mới lờ mờ tỉnh dậy. Đầu cô đau nhức như thể vừa rồi bị ai đó rạch sống. Cô hít sâu một hơi, gắng sức ngồi dậy nhưng chân tay lại cảm giác mềm nhũn ra không sao làm được. Vừa đúng lúc cửa phòng bật nhẹ, dung mạo anh tuấn của Minh Phong bước vào, trên tay anh hãy còn nghi ngút hương cháo thơm. Thấy cô đã tỉnh, anh khẩn trương tới bên giường
“Mèo con tỉnh rồi sao? Nhìn em kìa, có ai mới lấy chồng lại ngủ suốt ngày không hả?” Minh Phong đặt tô cháo lên bàn, cúi người hôn nhẹ lên môi cô mà bông đùa.
Hải Lam nhìn Minh Phong không nói gì. Mắt cô rũ xuống, đem nước mắt nuốt vào trong bụng. Bây giờ đầu cô tràn ngập hình ảnh ba mình. Cô muốn khóc nhưng cố kiềm chế không cho nước mắt ứa ra trước mặt anh. Cô không muốn anh phải phiền lòng hơn nữa. Mấy ngày qua, anh vì cô đã vất vả nhiều rồi, Nếu không có anh bên cạnh chẳng biết giờ này cô có còn nằm ở đây được nữa không. Nhìn anh gầy đi khiến tim cô cũng nát vụn ra….
“Lam, em nói gì đi, đừng im lặng như thế…. không thì em hãy khóc thật lớn lên, khóc đến khi cảm thấy người thoải mái hãy thôi. Đừng cố chịu đựng mọi chuyện một mình, anh sẽ rất thương tâm” Minh Phong vuốt ve má cô, môi anh gần như áp lên môi cô thủ thỉ. Thà cô cứ gào khóc lên như trước đây anh lại cảm thấy nhẹ lòng….
Nhưng cố vẫn im lặng không hé môi
“ Lam” ánh mắt cầu xin thiết tha của anh bức cô phải nhìn vào “em làm ơn nói một từ thôi cũng được”.
Hải Lam lẳng lặng quay mặt đi, Cô từ từ nhắm 2 mắt lại, nước mắt theo đó trào ra trên khóe mi không một tiếng động. 1 giây..2 giây…3 giây..tiếng khóc như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng bật khẽ ra khỏi người cô…rồi cứ thế nó vang vọng cả gian phòng xa hoa rộng lớn. Cô không còn khả năng che đậy vẻ bề ngoài kiên cường được nữa, đưa hai tay ôm lấy Minh Phong khóc càng lúc càng lớn hơn “huhu”
Minh Phong cảm giác chút được gánh nặng mấy ngày nay, anh vòng tay ôm chặt lấy cô “đúng rồi, khóc đi em. Như thế sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy”
“hực…Phong…ba em…ba em…bỏ em rồi…” Hải Lam khóc nấc lên, giọng nghẹn lại không ra tiếng.
“đã có anh ở đây. Anh sẽ không bỏ em. Ba cũng sẽ không bỏ em. Chỉ cần em luôn giữ hình ảnh ba trong tim thì ông vẫn ở bên em mà.” Anh dùng môi lau đi nước mắt cô an ủi. Khi mẹ mất, chẳng phải anh cũng đã làm thế để xoa dịu nỗi đau sao .. 20 năm qua, bà luôn ở trong tâm trí anh …. Anh tin cô cũng sẽ làm được như thế.
“hu…thật không anh?Nhưng em đau lắm. Sao ba mẹ lại bỏ rơi em ở đây một mình thế này? Em muốn đi cùng họ” cô vẫn không ngừng khóc trong lòng anh
“cô ngốc... Chẳng phải giờ em đã có chồng đẹp trai đang ngôi bên đấy ư? Sao có thể nói là bị bỏ một mình được. Em đi rồi định để anh cô đơn đến già hả? anh không chịu đâu” Minh Phong vặn hết khăng năng dỗ dành cô giống như anh đang dỗ ngọt con nít vậy.
Quả nhiên, Hải Lam nghe được lời anh nói thì tim bỗng trở lên ấm áp. Lời nói khôi hài của anh như liều thuốc giúp cô tĩnh tâm hơn. Cô vừa cười vừa khóc, không thương sót đưa tay đánh vào ngức anh “ực…giờ anh hãy còn đùa được? không động viên người ta thì thôi…ực… ghét quá đi”
“anh đáng ghét? Vậy sao vẫn có người cứ ôm anh không buông vậy?” Minh Phong nhéo nhéo cái má trắng nõn của cô nói.
“tại anh ôm em trước đấy chứ” Hải Lam hờn dỗi liếc mắt đỏ hoe nhìn anh.
“uh….là tại anh không đúng. Vậy giờ em ngoan ngoãn dậy ăn hết bát cháo này, rồi mới có sức đánh anh được chứ?” Minh Phong ngồi dậy đỡ cô tựa đầu vào thành giường.
Hải Lam rất biết nghe lời, không còn làm khó anh nữa. Anh nói đúng, chỉ cần trong lòng cô luôn có ba thì ông sẽ không bao giờ rời bỏ cô.
Minh Phong ôn nhu bón từng thìa cháo cho Hải Lam. Cô nhịn ăn ba ngày, người nguột hẳn đi, liền một hơi ăn hết bát cháo to chỉ trong ít phút. Cô cảm động nhìn anh, không tự chủ được ngồi thẳng dậy, áp môi cô vào môi anh “ Phong, cám ơn ah đã ở bên em”
Anh ngây ra, nhất thời nảy sinh ảo giác, đưa tay mân mê bờ môi vừa được cô chăm sóc qua
Nhìn bộ mặt ngờ nghệch của anh khiến tâm tình cô thoái mái hơn. Nụ cười khẽ lan ra trên môi để lộ má núm đồng tiền xinh xắn, lại lần thứ hai chủ động hôn lên môi anh“chồng yêu, cám ơn anh”
Minh Phong chớp chớp mi mắt nhìn cô, một lúc sau tinh thần mới trở lại trạng thái bình thường. “ đừng cảm ơn anh xuông như vậy. anh mấy hôm nay vì em mà hao tâm tổn lực, em biết phải không?.....”anh mờ ám nói bóng gió với cô
“em biết. em rất cảm động . Anh nói đi, anh muốn gì em cũng sẽ làm để đền đáp anh” cô thật sự là biết ơn anh. Nếu có thể cô sẵn sàng làm mọi việc vì anh dù khó khăn đến đâu.
Minh Phong nở nụ cười mị “ thật? vậy em hãy nhanh chóng tẩm bổ cơ thể một chút. Trông em mấy hôm nay gầy quá”
“chỉ có thế? Phong, anh thật tốt mà. Em còn tưởng anh sẽ yêu cầu gì cơ. Hóa ra là anh thương em” Hải Lam tiến sát bên anh, cô vòng tay ôm lấy cổ anh , giọng khàn khàn hết lời cảm kích
“uh.Em là vợ anh, anh không thương em thì thương ai? em gầy thế này, “tiểu bảo” của anh sẽ khổ lắm đó. Nó cũng đói mấy hôm nay rồi đấy” anh xấu xa nói
“tiểu bảo????” đôi mắt phủ đầy sương mù của cô nhìn anh. Một lúc sau, bộ não trì trệ mới hiểu được anh có ngụ ý gì. Hai má cô nóng lên, lúc này rất giống một cô nàng ngây ngô “anh…”
“yên tâm, anh sẽ không đói đến mức mà ăn em ngay bây giờ đâu. Anh phải chăm em khỏe lên đã chứ.haha…” Minh Phong nhẹ nhàng ngắt lời cô. Bàn tay dịu dàng vén mấy sợi tóc trước mặt cô ra sau tai.
“đáng ghét” Hải Lam xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng quay người vùi xuống gối. Minh Phong cũng cà chớn nằm xuống kế bên, một cái xoay người đặt cô nằm gọn trong lòng anh, giọng nói khẽ khàng bên tai cô
“Lam, rồi mọi chuyện sẽ qua, em phải dũng cảm lên, được chứ? Đừng quên em còn có anh”
Hải Lam dễ dàng nhận ra giọng nói trầm thấp chứa đựng tình cảm chân thành của anh, cô vâng lên một tiềng rồi vùi sâu khuôn mặt mình vào vòm ngực vững chắc kia, tìm lấy hơi ấm quen thuộc
Bọn họ không khác hai đứa trẻ lớn đầu, cứ thế quấn quýt ôm lấy nhau mà tâm sự hết một đêm trong ánh trăng sáng tròn lan tỏa khắp gian phòng.
Từ hôm ở đám tang, ngoảnh lại đã một tuần trôi qua, không hôm nào là bà Như Ý lại không tìm đến nhà Phùng Lập Nguyên để giải thích mọi việc với anh. Nhưng dường như bà cảm nhận được con trai mình đang cố tình tránh mặt không muốn nhìn thấy bà.
Vẫn như mọi khi, hôm nay bà đến rất sớm, lẻ loi đứng trước cửa hiên nhà Lập Nguyên. Bà muốn nói sự thật cho anh biết, bà chính là mẹ anh. Suốt thời gian qua bà đã quá mệt mỏi khi cố phải che dấu bí mật này. Đêm nào nó cũng như bầy kiến cắn nhức tim bà, không sao chợp mắt được.
7 giờ sáng
Phùng Lập Nguyên vừa mở cửa định dắt xe đi làm lại bị người phụ nữ trước nhà làm cho chướng mắt. Anh không nói gì, như cũ vẫn coi người trước mặt không tồn tại liền vào nhà lấy xe ra. Đang chuẩn bị nổ máy thì Diệp Như Ý bất ngờ lao vọt tới trước mũi xe của anh. Đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi do mất ngủ triền miên nhìn anh cầu xin cho bà cơ hội
“Nguyên, con nghe bác nói đã được không? Bác không hề biết Hải Lam là cô gái đấy. Thực sự là bác không biết”
Phùng Lập Nguyên hừ lạnh một cái, trừng mắt chiếu thắng cái nhìn khinh bỉ lên người Diệp Như Ý “bà nghĩ là bà đang nói chuyện với con nít ba tuổi ư? Bà nghĩ tôi sẽ lại tin bà sao? Diệp Như Ý, tôi không nghĩ bà lại có thể dày mặt đến vậy. Bà đã giành được Hải Lam từ tay tôi về cho thằng con quý tử của bà, giờ còn đến đấy làm gì? Chẳng lẽ, tôi hãy còn giá trị lợi dụng sao?hử”
Nghe lời chỉ trích cay độc của con khiến tâm trạng bà như rơi xuống vực sâu, nước mắt dài ngắn thi nhau rơi ra, liều mình lắc đầu “không, con hiểu lầm rồi. Bác không phải cố ý tiếp cận con để chiếm đoạt Hải Lam. Bác không hề biết chuyện này. Xin con , chỉ một lần này thôi hãy tin tưởng bác được không?”. Bà vội vàng, luống cuống nắm lấy tay Phùng Lập Nguyên van nơn
Lại là nước mắt giả tạo, anh quá ngán ngẩm với mấy cái trò rẻ mạt này của bà ta. Anh không thừa thời gian để đứng đây đối đáp ai đúng ai sai với người đàn bà này, liền vung tay lên cao, hất mạnh bà ta ngã nhào ra sân, rất nhanh nổ máy rời đi.
“Nguyên, mẹ không lừa con” Diệp Như Ý như rơi vào hoang mạc không người, bà hoảng hốt thét lên khi thấy Phùng Lập Nguyên rời đi. Đây là cơ hội cuối cùng, bà không thể cứ thế để con trai hoài nghi mình.
kétttt
Tiếng “mẹ” kia được thốt ra từ Diệp Như Ý làm Phùng Lập Nguyên cứng đờ ra. Nó khiến anh không chuẩn bị kịp tâm lý, theo bản năng bóp phanh xe két một cái như sấm nổ vang trời, kinh ngạc không giám quay đầu nhìn bà “bà vừa nói gì?mẹ?”
Diệp Như Ý thấy Lập Nguyên dừng xe, như vớ được phao cứu sinh liền tiến nhanh bước đến trước mặt anh, ấp úng nói rõ sự tình “Nguyên, mẹ là mẹ đẻ của con…. Mẹ tiếp cận con không phải vì Minh Phong….Lúc gặp con ở siêu thị, mẹ đã ngờ ngợ con là con trai mẹ. Sau đó, mẹ cho người điều tra thì quả đúng như dự cảm. Mẹ….mẹ xin lỗi vì giờ mới nói cho con. Xin con tha thứ cho mẹ được chứ?”
“mẹ ư? Không thể nào. Ba tôi nói mẹ đã chết từ lúc tôi rất nhỏ. Sao bà có thể là mẹ tôi? Bà nói dối…tôi không tin” đôi mắt Phùng Lập Nguyên đờ đẫn nhìn bà, không giám tin vào những điều Diệp Như Ý vừa nói ra. Chắc chắn là bà lại bày trò gì đây….chắc chắn là thế….
“Nguyên, mẹ không nói dối. mẹ có bằng chứng đầy đủ để chứng minh con là con trai của mẹ” Lập Nguyên không tin bà là mẹ, cũng không thể trách nó. Ai bảo năm xưa bà bỏ rơi con mình. Giờ là nghiệp báo bà phải hứng chịu lấy.
Phùng Lập Nguyên thấy bà quả quyết , lòng sinh ra ngờ vực. Bà ta thực sự là mẹ anh? Nếu vậy anh và Doãn Minh Phong là gì? Tại sao ba anh lại dấu anh từng ấy năm? Tại sao bà không tìm anh sớm hơn? Tại sao…….
“bà nói bà có bằng chứng? vậy được, tôi hỏi bà, tại sao năm đó bà lại vứt bỏ anh em tôi? Tại sao lại giúp Doãn Minh Phong cướp đi Hải Lam của tôi? Bà trả lời đi” ánh mắt không một tia tình cảm của Phùng Lập Nguyên bức bà phải trả lời mọi nghi vấn trong anh
“chuyện này….” Không nghĩ anh lại hỏi như vậy, khiến bà không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói năm xưa là bà không chịu được khổ cực mà phải rời bỏ các con thì liệu Lập Nguyên sẽ nghĩ sao về bà. Chẳng phải nó sẽ càng thêm hận bà hơn ư...
“sao không nói?” anh lạnh lùng nhìn bà truy hỏi tới cùng
“Mẹ không phải là giúp Minh Phong giành lấy Hải Lam từ con.Hôm ở nhà tang lễ, khi con nói mẹ mới biết chuyện. Trước đó mẹ không hay biết gì hết. “ Diệp Như Ý lại nắm chặt lấy tay anh thành khẩn nói. Bà cố ý lảng tránh không trả lời anh lý do bỏ con năm xưa.
“hừ. bà nói vậy, tôi sao có thể tin? Anh ta là con trai bà, không lý gì bà lại không làm vậy” Phùng Lập Nguyên mỉa mai nhìn bà
“không. Minh Phong không phải con đẻ của mẹ. mẹ không giúp nó làm việc đấy” bà không biết phải làm thế nào mới khiến con tin tưởng. bà nơm nớp sợ hãi Lập Nguyên sẽ không nhận người mẹ này mất.
“………..” Phùng Lập Nguyên ngạc nhiên không nói được lời nào nhìn chằm chằm vào bà. Doãn Minh Phong không phải con bà ta?
Một lúc sau, anh mới định thần lại, tiếp lời bà “cứ cho là như thế đi. Vậy giờ thì sao? Bà đến đây chỉ để nói tôi là con bà ư? Bà mong tôi sẽ tiếp nhận bà sao? Diệp Như Ý tôi nói để bà hay, mẹ tôi đã chết từ rất lâu rồi. bà không phải mẹ tôi” lần thứ 2 anh đẩy bà ra, phóng xe nhanh ra đường.
Từng ấy năm, bà bỏ rơi anh, sống cuộc sống giàu sang phú quý để anh phải khổ cực đủ đường. Giờ quay về, bà nghĩ chỉ cần một câu nói là có thể phủi sạch mọi uất ức, tủi nhục trong anh sao? Thà rằng anh không có người mẹ như vậy.
“Nguyên” Diệp Như Ý bất lực hai đầu gối chạm đất với giọng gào tên anh. Nước mắt nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt bà. bà đau đớn nhìn con rời đi…..
………………
Cuộc sống như quay về đúng quỹ đạo vốn có của nó. Hải Lam đã lấy lại được tinh thần như xưa. Cô không còn rầu rĩ nhốt mình trong phòng cả ngày nữa. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai dần. Bốn tháng qua, cô cùng Minh Phong đã trải qua cuộc sống vợ chồng ân ái, hạnh phúc không gì sánh bằng. Ngày nào tới trường cô cũng được anh đưa đi đón về chu đáo không khác gì nàng công chúa nhỏ. Nhiều khi vô tình bị bạn bè nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe sang trọng khiến Hải Lam ngượng ngùng muốn tự mình đi nhưng anh nhất quyết phản đối. Anh viện cớ làm nũng đủ kiểu khiến cô chỉ biết cười bất lực làm theo.
Không giống với thời độc thân, từ ngày lấy vợ Minh Phong ra dáng ông chồng chiều vợ hết mực. Ngồi làm việc mà anh ngước nhìn đồng hồ không biết bào nhiêu lần. Kim dài mới chỉ điểm 16h: 59 phút anh đã lao anh ra đến cửa, chạy nhanh về nhà với bà xã, bỏ hết mọi cuộc xã giao không cần thiết. Có ai biết được, anh đường đường là giám đốc tập đoàn lớn, cao cao tại thượng chỉ đạo không biết bao nhiêu người lại đích thân xuống bếp nấu ăn vì vợ không chứ. Nhìn dáng vẻ vụng về của anh, Hải Lam lắc lắc người ôm bụng cười nghiêng ngả. Nhờ anh vỗ béo mà cô có da có thịt hẳn ra, trông cô càng ngày càng xinh đẹp hơn trước….
Để bù lại sự thiệt thòi cho Hải Lam khi hỗn lễ bị hoãn lại, Minh Phong đã dẹp công việc bận rộn sang một bên để đưa vợ đi nghỉ mát một tuần ở Singapo. Hai vợ chồng họ mặn nồng, tình chàng ý thiếp khiến người ta nhìn thấy phải phát ghen thèm muốn được như họ. Anh cưng chiều sủng nịnh hào phóng mua không biết bao nhiêu là quần áo hàng hiệu, đồ trang sức đắt giá cho cô. Hải Lam nhiều lần trách yêu anh “anh đang làm hư em đấy hả?” thì Minh Phong chỉ cười tít mắt uh một cái rồi nén hôn trộm lên môi đỏ mọng của cô.
Cuộc sống vợ chồng cứ thế êm đềm trôi đi theo từng ngày hạnh phúc vô biên. Bọn họ càng lúc càng hiểu nhau, rất ăn ý trong mọi chuyện, càng ngày cô càng yêu anh hơn và tình yêu của anh dành cho cô cũng lớn dần theo thời gian. Thực đúng là hạnh phúc trong mơ mà cả cô và anh trông đợi đã lâu……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.