Chương 27: LY HÔN
Sum
29/05/2013
“ok. Hôm nay dừng ở đây là được. Em
cầm bản thảo này về xem lại cho anh. Có gì mai chúng ta sẽ bàn tiếp”
Minh Phong vừa nói vừa tựa đầu ra sau ghế xoay, làm ra vẻ rất mệt mỏi…
Lâm Nguyệt Lan nở nụ cười vô cùng duyên dáng “ Không thành vấn đề”
“ừm. cảm ơn em”
“haha…. Cũng không còn sớm nữa , anh không về nhà sao? Hải Lam ở nhà một mình chắc sẽ buồn lắm đấy” Lâm Nguyệt Lan quan tâm nhắc nhở như thể cô ta không hề biết tới chuyện gì.
Nhắc đến Hải Lam, ánh mắt phẫn hận trong anh lại lóe lên, hiện rõ một tia lãnh khốc “ Buồn !!! cô ta sao có thể buồn khi ở bên hắn chứ ???”
“Phong !!! sao vậy? Anh và Hải Lam cãi nhau ư?” sự đắc ý ngay tức khắc nhiễm trên khuôn mặt gian tà kia “ Hải Lam tính tình nhiều lúc trẻ con, anh đừng chấp con bé.”
“ Trẻ con ??? hừ…em cảm thấy như vậy sao?” giọng nói anh càng lúc càng lộ ra cơn cuồng phong
Lâm Nguyệt Lan cẩn thận nhìn anh đánh giá một hồi, thậm chí giờ phút này cô ta còn đang cân nhắc thật chắc chắn trước khi nói “ Vâng. Đúng vậy !!! Em và Hải Lam quen nhau từ nhỏ, con bé thế nào em còn không rõ. Một khi Hải Lam đã yêu ai thì sẽ rất chung tình với người đó…”
Chung tình??? Nhắc đến hai từ đó thực khiến lồng ngực Minh Phong bị đả thương nghiêm trọng !!! Khó khăn lắm anh mới quên được quá khứ, mới có thể thành tâm thành ý yêu cô, vậy mà cô đã làm gì, đã đáp trả lại tình yêu của anh bằng cách tàn nhẫn này ???
Ánh mắt anh lướt nhanh qua bình đựng cá lớn phía trước, xuyên qua lớp dung dịch trong suốt nhìn xa săm về phía ngoài bầu trời rộng lớn, cô đơn nói “ e răng lòng người khó đoán !!!”
“anh bảo gì?”
“không có gì. Nguyệt Lan, đằng nào cũng muộn rồi, không bằng chúng ta đi đâu đó uống vài chén. Đã lâu anh chưa đến bar Tony Nguyễn…em đi cùng anh nhé !!!”
Đi cùng anh??? Đương nhiên là cô ta giơ cả hai tay đồng ý quá đí chứ. Cô ta cầu còn chẳng được nữa là “ Tất nhiên, nếu anh thấy buồn thì đi đâu đó cho khuây khỏa rồi hãy về”
Minh Phong gật đầu, giọng nói trước sau như một vẫn rất cô đơn “ đi thôi”
…………..
“ dì bảo sao? Dì phải về quê? Nhưng giờ con…” Hải Lam lắc lắc mặt nói to, thế nào mà càng ngày mọi người càng rời bỏ cô vậy.
“Tiểu Lam, dì xin lỗi. dì cũng không muốn xa con vào lúc này. Nhưng dưới quê điện lên bảo dì phải về ngay, ông cụ xem ra không qua nổi. Dì chỉ về hai tháng, xong xuôi đâu đấy dì sẽ lên với con. Con ở nhà một mình, cậu Phong lại đi vắng, con nhớ cẩn thận biết chưa?” Bà Hương bất đắc dĩ thở dài. Cũng tại ở dưới quê điện lên nhiều lần, bà không thể trì hoãn thêm được nữa.
“dì. Con sẽ nhất nhớ dì. Dì về rồi nhanh lên cùng con nha” nước mắt cô lại rịn ra, mếu máo nói
Bà Hương yêu thương ôm lấy cô vỗ về “ tiểu Lam, con đừng buồn, dì sẽ lên ngay với con”
“vâng” nói thế chứ nhưng cô không buồn sao được !!! giờ chỉ còn lại mỗi cô trong căn biệt thự rộng lớn này. Không có ai ở bên, cô sẽ cô đơn chết mất.
Không được, cô không thể cứ im lặng mãi thế này, cô phải tìm Minh Phong, phải làm rõ mọi chuyện, phải xóa bỏ mọi hiểu lầm. Cô không thể mất anh, Mặc kệ trước đây xảy ra những gì cô cũng sẽ không ly hôn, sẽ không bỏ anh. Cô tin Minh Phong thực sự yêu cô chứ không phải là lợi dụng cô như Phùng Lập Nguyên đã nói
………….
Doãn An An lảo đảo, mắt nhắm mắt mở nhìn không rõ đường đang uể oải lê từng bước lên bậc thang. Tên tư bản độc ác, tên tư bản thối. An An không ngừng rủa Hứa Kính Thiên. Tưởng hắn sẽ chịu làm nô lệ của cô trong vòng một tháng ai ngờ hắn lại ức hiếp cô. Cô kịch liệt nổi dậy đấu tranh đòi công lý, ai ngờ lại bị anh hôn cho đến hồn bay phách lạc, hôn đến mất hết cả lý trí đến nỗi cô còn đáp lại anh một cách nhiệt tình nữa chứ. Oan uổng quá mà, cô lại lỗ vốn một nụ hôn với ông chú đó rồi mà.huhu…
An An cuối cùng cũng lê được cái xác đến cửa phòng ba mẹ mình…
“Lập Nguyên, mẹ cần nói chuyện nghiêm túc với con. Nếu con không chịu thì ngày nào mẹ cũng sẽ gọi điện, cũng sẽ đến nhà con, cho tới khi nào con chịu gặp mẹ” Diệp Như Ý không còn giữ nổi sự điềm đạm hằng ngày. Con trai bà đã khiến sự bình tĩnh bấy lâu trong bà trở lên sôi trào.
“Có gì bà nói qua điện thoại cũng được. Không nhất thiết phải gặp” giọng Phùng Lập Nguyên thờ ơ không có để sự tức giận của Diệp Như Ý lọt vào tai mình. Giờ anh ta đã được thứ mình muốn, gặp bà ta để làm gì? Nhận lại mẹ con a ? Không đời nào…
Diệp Như Ý hoàn toàn bị anh ta làm cho nổi giận, trước giờ bà luôn dùng giọng nói thương yêu với con trai, nhưng hôm nay, bà đã phải quát lên “Lập Nguyên, mẹ nhất thiết phải gặp con để nói chuyện. Mẹ không có đủ kiên nhẫn đâu, nếu con không chịu gặp mẹ, thì ngay lập tức mẹ sẽ cho người đến trói con lại”
Nghe Diệp Như Ý lần đầu tiên quát tháo mình, xem ra lần này bà ta không chịu ngồi yên. Bà ta có tiền, có địa vị, muốn thuê người tóm hắn lại không khó. Hắn có nên nghe lời mà gặp bà ta một lần cuối cho xong…
“ Được, tôi sẽ đợi bà ở nhà tôi. Nhưng tôi nói trước, đây sẽ là lần gặp cuối cùng giữa tôi và bà, không có lần sau” mặc dù miễn cưỡng đồng ý nhưng Phùng Lập Nguyên cũng không quên đưa ra điều kiện
Diệp Như Ý không có trả lời, bà vội cúp máy, với cái túi trên bàn trang điểm rồi đi thật nhanh ra cửa….
Bao sự mệt mỏi, nỗi ấm ức đối với Hứa Kính Thiên trong người An An tan biến lúc nào không hay. Cô bé đã vô tình nghe được cuộc điện thoại kia. Cô không biết người đầu dây bên kia là ai, không biết hắn có quan hệ thế nào với mẹ mình. Nhưng nghe bà gọi anh ta là Lập Nguyên, rồi lại gọi hắn là con cô không khỏi khơi dậy trí tò mò, khó hiểu trong mình.
Ẩn sau tấm bình phong. An An thập thò nhìn mẹ mình vội vã ra đến cửa chính thì cũng chạy theo. Cô muốn biết, mẹ có chuyện gì mà lại tức giận đến vậy. Trước giờ bà luôn nhã nhặn, luôn hiền hòa ngay cả khi bị Minh Phong chọc tức. Chắc chắn có chuyện mập mờ mà mẹ dấu cô…
“taxi, bám theo chiếc xe phía trước” An An nhanh chóng chui vào xe, phân phó dứt khoát…
…………….
Hải Làm đứng một lúc ngoài đại sảnh tập đoàn Doãn thị…Cô ngước đôi mắt long lanh nhìn lên tầng cao nhất của tập đoàn, rồi cô hít sâu một hơi, quyết định bước vào trong thang máy lên phòng làm việc tìm anh nói chuyện….
Bên trong thang máy…
“Cậu đoán xem, có phải Nguyệt Lan có bạn trai rồi không?” một cô gái tay cầm cốc cafe đang nói chuyện với một người bạn đứng bên
Cô gái kia uống một ngụm cafe, cười cười “ sao lại hỏi vậy?”
“Không phải sao? Cậu không thấy dạo gần đây cô ấy rất niềm nở với chúng ta ư?”
“haha. Cậu lại đa nghi quá rồi. Mình nghĩ Nguyệt Lan vẫn vậy mà?”
Cô gái kia vội xua tay, phản đối “Không phải !!! cậu không biết rồi. Lúc trước cậu đi công tác, Nguyệt Lan có đem một tác phẩm thiết kế đến tham gia dự thi triển lãm nhưng lúc anh Khoa xem nó thì cô ấy quát âm lên và xé bản thiết kế thành nhiều mảnh nhỏ. Lúc đó cậu không nhìn bộ mặt tức giận đỏ tía tai của cô ấy đâu. Rất đáng sợ. Mọi người trong phòng đều phải tròn xoe mắt ra nghe cô ấy chuốc giận lên đầu anh Khoa. Haiz…Mấy ngày trước cô ấy cứ nhìn mọi người bằng cặp mắt hằm hằm. Không biết ai làm gì cô ấy mà cô ấy cứ nổi điên lên vậy. Nhưng dạo gần đây thì lại khác nha. Nguyệt Lan lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Thậm chí trưa qua Nguyệt Lan còn mời cả phòng đi ăn nữa đấy. Cậu thấy không khác sao?”
Hải Lam đang nghĩ vẩn vơ, trước giờ cô không thích nghe chuyện của người khác. Xong hai cô gái đó nói rất to, lại còn liên quan đến chị Nguyệt Lan, cô không muốn nghe cũng không được. Cứ thế Hải Lam im lặng đành dày mặt nghe họ tám chuyện cùng nhau…
“Cậu nói Nguyệt Lan tức giận chuyện anh Khoa xem bản thiết kế triển lãm Pari á? Có gì đâu, sao lại phải tức?” Cô gái kia nhìn bạn khó hiểu hỏi
“Đấy..vấn đề nằm ở chỗ đấy đấy” cô gái tặc lưỡi cũng thắc mắc “à mà tác phẩm đó anh Khoa và mọi người rất khen ngợi” cô gái lại gãi đầu cố nhớ lại “Hình như đó là mẫu thiết kế bông tai” rồi cô vỗ mạnh tay lên đầu “ đúng…chính là nó là đôi bông tai hai màu trắng đen, rất đẹp…”
Hải Lam chấn động bởi cậu nói mà mình vừa nghe được. Mẫu thiết kế bông tai trắng đen ? Đó là tác phẩm của cô mà. Sao chị Lan lại xé nó….
“thế à ??? đáng sợ thật. Thực ra mình cũng không thích cô ấy cho lắm. Cậu đã nghe mọi người đồn gì chưa? Nguyệt Lan có tình ý với giám đốc Doãn? Cô ấy biết rõ giám đốc Doãn đã có vợ rồi, dù bọn họ chưa tổ chức lễ cưới nhưng Nguyệt Lan lại suốt ngày lên phòng anh ấy tán tỉnh. Nói thật, một người đàn bà cướp chồng người khác thì chẳng tốt đẹp gì hết” cô gái gật đầu đồng tình nói
“chuẩn đấy” cô kia đưa ngón tay cái lên trước mặt bạn mình, tán thành tuyệt đối “ chuyện này chỉ chúng mình biết với nhau thôi nhé. Tốt hơn hết đừng cho Lâm Nguyệt Lan nghe thấy. Sư tử cái mà xù lông thì mệt lắm đấy”
“hahahaha” bọn họ cười vang cả thang máy
Trong khi sắc mắt trắng hồng của Hải Lam dần chuyển sang trắng bệch. Cô không ngờ, chị Lan – người chị mà cô coi trọng lại làm thế với cô. Thực sự đây là một sự đả thương rất lớn với cô.
“Ding….” Thang máy mở ra
“chào chị Tuyết ” hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhau, ngay khi nhìn thấy thư ký của Minh Phong liền cung kính cúi đầu chào.
“xin chào” thư ký cũng lịch sự đáp lại. Cô khá thân thiên với mọi người.
“a…Doãn phu nhân. Cô cũng ở đây sao? ” thư ký của Minh Phong vừa lúc đang cười híp cả mắt liền bắt gặp Hải Lam ăn mặc xinh đẹp như một thiên thần bước ra từ thang máy. Cô ta làm việc lâu năm cho Doãn Minh Phong tất nhiên là biết tới cô vợ nhỏ bé, đáng yêu này của sếp rồi…
Nhưng sao cô ấy lại tìm giám đốc? không phải sáng nay giám đốc nghỉ làm a?
Thư ký cứ nhìn Hải Lam một cách kỳ quạc cùng khó đoán…..Hai cô gái kia thì “oh” lên một tiếng. Họ kinh ngạc che miệng, bốn mắt sợ hãi quay ra nhìn nhau chằm chằm – Doãn phu nhân??? vậy cô ấy..cô ấy đã nghe chuyện kia….
Hải Lam bị các cô ấy nhìn không dứt thì thấy hơi gượng gạo. Chắc bọn họ đang lo lắng cô sẽ quát tháo bọn họ sau khi cô nghe hết câu chuyện kia. Nhưng cô đâu có nhỏ nhen như vậy…Cô phải cảm ơn họ mới đúng chứ. Nhờ họ mà cô mới sáng mắt lên được….
Hải Lam che miệng, vờ ho nhẹ một cái “ Tôi vừa đi khám thai, tiện ngang qua đây ghé vào nói cho Minh Phong biết….Tôi muốn anh ấy ngạc nhiên đấy mà. Làm phiền cô có thể…”
“haha. Sao lại phiền chứ ạ!!! Tất nhiên chúng tôi luôn hoan nghênh Doãn phu nhân đến đây rồi. Nhưng…nhưng…giám đốc hiện tại không có ở đây. Có thể hôm nay giám đốc sẽ không đi làm” thư ký cười gượng, nhìn Hải Lam e dè nói
“không đi làm???”
Hai cô kia lại quay ra nhìn nhau ái ngại….rồi họ lại nhìn vào Hải Lam. Không hẹn trước, rất tức thời mà tìm đường lui…
“dạ vâng. Hôm qua giám đốc cùng cô Nguyệt Lan ở lại công ty đến mãi muộn mới về. Có lẽ sáng nay họ đã xuống luôn khu chế tác nên không có ghé qua công ty” Thư ký thành thật khai báo
Nghe cô thư ký nói mà tim cô cứ lạnh buốt, cả người nhói đau giống như bị người ta xé nát không thương tiếc….
“Lam, em có biết mấy ngay qua Doãn Minh Phong đang ở cùng ai không?”
“Một tuần nay, Doãn Minh Phong đang sống chung với Lâm Nguyệt Lan – mối tình đầu bốn năm của anh ta tại khu căn hộ cao cấp trước đây của hắn. Chính anh đã tận mắt thấy bọn họ ôm ấp nhau tới đó. Lam, em tỉnh lại đi, đừng có ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng mãi thế. Hắn ta đã trả thù được anh, được mẹ anh , giờ em không còn giá trị lợi dụng với hắn nên hắn mới nhẫn tâm ruồng bỏ em.”
Bỗng chốc lời nói kia lại xoẹt qua đầu cô. Bỗng chốc lời nói của hai cô gái kia lại thức tỉnh cô. Bỗng chốc chân tay cô ướt đẫm mồ hôi và bỗng chốc cô cảm thấy mình đang bị anh phản bội…
“tôi biết rồi. Thực ra cũng không có gì. Tôi chỉ tiện ghé qua đây” Hải Lam tận lực áp chế vết thương trong lòng, nụ cười không còn có thể tự nhiên, nói với thư ký
“vâng”
Một mình lẻ loi đứng ngoài thềm công ty, dù được ánh nắng mắt trời chói chang bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé xong cũng chẳng đủ nhiệt để sưởi ấm trái tim đang từng bước từng bước thắt lại của cô– Phùng Lập Nguyên từng nói anh ta đã nhìn thấy Minh Phong và Nguyệt Lan ở chung một chỗ tại nơi ở trước đây của anh. Cô có nên đến đó. Nhưng cô lại rất sợ phải đến đó. Sợ điều Lập Nguyên nói là sự thật….Sợ phải nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan đang cùng một chỗ với anh…
Nhưng rồi lý trí không cho phép mình bước tiếp cũng không cản được bước chân cô.
An An ngay khi trả tiền cho bác tài xong, cô bé không chút phí phạm thời giờ liền bám sát theo mẹ mình, đi đến một khu chung cư bình dân mà cô chưa từng đặt chân tới…
“giờ thì bà nói đi, tìm tôi làm gì? Tôi đang rất bận, không có nhiều thời gian đứng đây cùng bà nói chuyện phiếm!!!” Phùng Lập Nguyên thậm chí chẳng buồn mời mẹ mình vào nhà, vô lễ gắt giọng
“Bốp”
“bà !!! Bà điên à ? Bà có biết mình đang làm gì không hả?” bất ngờ bị ăn một cái tát đau điếng của chính Diệp Như Ý khiến hắn choáng váng, kinh ngạc cùng tức giận…
Khuôn mặt quý phái, điềm đạm của người phụ nữ trung tuổi đã sớm tràn ngập sự thất vọng. Không để tâm đến hình tượng đẹp đẽ trước đây liền mắng xối xả vào mặt Phùng Lập Nguyên “Mẹ thật thất vọng về con. Con sao có thể hỗn láo với chính mẹ đẻ của mình vậy hả? Mẹ làm mọi việc cho con chỉ để con đối xử với mẹ thế này sao?”
Ngoài cửa, An An trợn tròn mắt kinh hãi, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô không ham~ được chân mà đạp tung cánh cửa nhảy vô vào trong. Mẹ đẻ??? Mẹ..mẹ cô có con riêng ở ngoài ? Cô…cô nghe lầm phải không????
Những đường cong mềm mại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An không tự kiềm chế liền trở lên cứng ngắc khó coi . An An tức giận đến muốn lồi hai con mắt, bàn tay trắng xanh bấu thật chặt dưới vạt áo, phẫn uất kìm nén cơn bão táp trong lòng mà nghe hai người kia đang phơi bày sự thật kinh hoàng…
“ Thất vọng??? hừ..Bà nghĩ mình có quyền mắng tôi?” Phùng Lập Nguyên cười khỉnh, nhìn bà một cách chế giễu
“Con…con tàn nhẫn với mẹ vậy sao??? Mẹ đã làm mọi việc để bù đắp lại cho con, chẳng lẽ con còn chưa vừa lòng? Con còn muốn thế nào mới hả dạ??? Nếu con có giận mẹ, hận mẹ, thì cũng đừng làm hại Minh Phong và Hải Lam….Chúng vô tội mà” Diệp Như Ý đau lòng nhìn con, lắc đầu khóc lóc.
Chính tai nghe mẹ đẻ mình bênh vực cho đứa con không phải bà đứt ruột đẻ ra, trong phút chốc cả người hắn lại ngập tràn sự thù hận. Phùng Lập Nguyên thô bạo, máu lạnh đến nỗi xông tới bóp chặt cổ bà như thể hắn đang muốn giết chết bà tại đây, nghiến răn nghiến lợi chủi mắng “Minh Phong, Minh Phong…bà thương thằng con hoang đó hơn cả con đẻ này sao? Tôi tàn nhẫn??? Haha…sao bà không hỏi xem, là ai, là kẻ nào đã khiến tôi thành ra thế này. Doãn Minh Phong - Tôi sẽ không tha cho hắn,tôi sẽ dành Hải Lam về mình…haha”
“Khụ…khụ…” Diếp Như Ý mặt tím đen, không cách nào hít được nguồn dưỡng khí dồi dào kia
Phùng Lập Nguyên lại lần nữa thô bạo hất bà ngã dưới nền đất, hắn cười điên dại “ Để xem đến lúc đó bà còn bênh được nó không? haha..”
“Con điên rồi, Lập Nguyên…huhu. Chúng ta sai rồi, đừng gây thêm tội ác nữa con” Diệp Như Ý khóc khô gào lên
“ầm”
Tiếng động vang trời cắt đứt tiếng cười vô sỉ của Phùng Lập Nguyên. Doãn An An mặt đầy lửa giận, hằm hằm bước vào trong
“An An” Diệp Như Ý sững sờ ngồi trên nền đất, ngước mắt đẫm lệ nhìn người đứng ngoài cửa mà thốt lớn…..
An An nhìn bà thật lâu, nhìn đến quên cả thời gian. Nhìn vào ánh mắt cô bé người ta không tài nào đoán được đầu cô đang suy nghĩ gì. Rồi cô lại lạnh lùng quay đầu chiếu cái nhìn khinh thường lên gã đàn ông đứng trước mặt mình, một cách nhìn không chút huyết thống, cứ như thể họ đã là kẻ thù của nhau từ rất lâu rồi.
Môi run run, giọng cô gần như sắp phát khóc “ Mẹ, con đã nghe hết tất cả. Mẹ không cần phải lên tiếng thanh minh, cũng không cần phải lừa dối con. Con chỉ muốn hỏi mẹ…” An An đánh mắt vài vòng nhìn hai kẻ kia, rồi nhắm chặt mắt khổ sở nói “ Mẹ phản bội ba phải không ạ? Mẹ có con riêng với người khác? Mẹ…mẹ cùng anh ta đang tính hại chị dâu và anh Phong sao?”
Gần 18 năm qua cô sống với bà dưới một mái nhà. Cũng từng ấy năm cô luôn thần tượng, tôn thờ mẹ mình. Bà không chỉ là một người phụ nữ đầy tôn nghiêm mà còn là một người mẹ hết sức tuyệt vời trong mắt cô. Nhưng hôm nay, hình tượng ấy hoàn toàn sụp đổ, không cách nào gây dựng lại được. Có con riêng !!! hại anh trai !!! hại chị dâu. Những việc tưởng như chỉ những kẻ không tính người mới dám làm thì giờ cô lại chứng kiến từ chính người mẹ ruột của mình nói ra. Cô nên nói gì bây giờ? Hận ? Ghét ? hay đi nói tất cả cho ba cô biết ?
Trên nét mặt đã điểm khá nhiều những nép nhăn của Diệp Như Ý là một dãy sự bất an cùng lo lắng. Bà ta cuống cuồng đứng lên, khóc như mưa rào “ Không…An An, mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu !!! Mẹ không phản bội ba con, trước giờ mẹ luôn một lòng một dạ với ông ấy. Con hãy tin mẹ. Mẹ không hại Minh Phong và Hải Lam , không có…”
An An mím chặt môi, gầm gừ rống giận “một lòng một dạ ???” cô chỉ thẳng tay vào mặt Phùng Lập Nguyên, lớn tiếng tra hỏi “Vậy đây là gì? Hắn ta là ai, không phải mẹ gọi tên đó là con sao?”
“Đúng vậy. Tôi là con trai của mẹ cô đấy. Sao nào??? Cô vừa lòng rồi chứ??? Cô dám vô lễ với anh trai thế a? Thật hỗn sược” Phùng Lập Nguyệt hung bạo quát, không thương tiếc máu mủ mà gạt phăng cánh tay nhỏ bé của An An sang một bên
An An tức đến thở hồng hộc, cô nhìn hắn cười chế nhạo cùng coi thường “ anh trai?? Hừ…tôi không có người anh trai như anh. Doãn An An này chỉ có một Doãn Minh Phong là anh trai”. Loại anh trai dám đánh cả mẹ mình, thủ đoạn không từ, có bày ra trước mắt cô cũng không bao giờ gọi anh ta một tiếng anh kia…
“Mày, con danh này mày…”
“Hai đứa đừng cãi nhau nữa.” Diệp Như Ý khàn đặc giọng hét lên, chen giữa hai đứa con mình ra sức can ngăn “Mẹ xin hai con đừng cãi nhau nưa được không !!! An, con bình tĩnh nghe mẹ nói. Mẹ sẽ nói hết với con” rồi bà lại quay ra Phùng Lập Nguyên yếu ớt cầu xin “Nguyên, An An là em con, con bé còn ít tuổi, không hiểu chuyện, con nhường nó một chút đi”
“hừ” Phùng Lập Nguyên trợn mắt hung dữ nhìn An An. Thật là một đứa con gái đáng ghét. Anh ta thầm rủa một tiếng trong bụng
An An bỉu môi khiêu khích lại hắn. Đừng nghĩ cô ít tuổi mà dễ bắt nạt….
“Không cần !!! Tất cả những gì cần biết chẳng phải hắn ta đã nói rồi đấy ư?” Cô giật mạnh bàn tay đang bám vào áo mình, thẳng thừng tuyên bố “ Tôi sẽ không để anh hại anh Phong và chị Lam”. Nói xong, cô làm bộ lạnh lùng quay người bỏ đi
“An…” Diệp Như Ý thét lên
“ Không để tôi hại bọn chúng, khá lắm đồ nhóc.. để coi mày có thể làm được trò trống gì?” Phùng Lập Nguyên tức tối nhìn Doãn An An biến mất sau cánh cửa, hắn gằn nhỏ
………
Ánh nắng buổi trưa gắt gao bao lấy cơ thể trần trụi của đôi nam nữ đang nằm ôm nhau trên chiếc giường hỗn độn rải rác quần áo. Xong thứ ánh sáng chói chang đó cũng chưa thể đủ nóng để đánh thức giấc ngủ của bọn họ.
“Lam” Minh Phong hai mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở vẫn nồng mùi rượu, ôm chặt Lâm Nguyệt Lan cưng chiều gọi…
Trên khuôn mặt còn đầy sự thỏa mãn đắc ý kia thoáng cái bị tiếng gọi của anh làm cho Lâm Nguyệt Lan giận tái mặt.. Trải qua một trận hoan ái cả đêm qua mà anh ta chỉ coi cô là kẻ dùng để phát tiết thôi sao?
Lâm Nguyệt Lan đôi mắt thâm hiểm nhìn anh – Lam ư? Hừ… anh nằm đây mà chờ cô ta tới đi.
“Lam, mấy giờ rồi em?” Minh Phong càng ôm chặt Lâm Nguyệt Lan hơn nữa, anh miên man hỏi. Chắc tại hôm qua uống quá chén nên giờ anh cảm thấy cả người mình đau nhức, chỉ muốn ôm cô ngủ như thế này….
“Phong, là em, Nguyệt Lan đây !!! Anh dậy rồi à” Nguyệt Lan điệu bộ ủy khuất, giọng có chút tủi thân sâu sắc
Nguyệt Lan??? Minh Phong không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, anh hoảng lên, mở to hai tròng mắt…
Cự ly cực gần…
Bốn mắt nhìn nhau….
Lâm Nguyệt Lan cười khúc khích, cô ta nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ hẳn của anh thì đắc ý ra mặt. Mờ ám mà chà sát hai bầu ngực đang phơi bầy trong không khí vào ngực anh kích tình một lần nữa…
Đôi mày kiếm sắc của Minh Phong cau chặt vào nhau , anh giật giật thân nhìn cô không dịch chuyển. sao lại là Lâm Nguyệt Lan???
Không để cho cô ta đạt được mục đích, Minh Phong sốc hẳn chăn lên, khẩn trương mặc quần áo vào “Nguyệt Lan, em sao lại ở nhà anh? Còn cả…” Còn cả tại sao bọn họ lại không mặc gì mà ôm ấp nhau thế này? Xong anh lại không thể hỏi bởi đến bây giờ anh vẫn còn chưa tin là mình lại lên giường cùng ả đàn bà kia….
“ Phong, anh quên rồi sao? Hôm qua là anh rủ em đi uống rượu mà !!! Vì anh uống say quá nên em đã đưa anh về nhà…” Lâm Nguyệt Lan cố tình không che đậy thân thể xích lõa đầy những dấu hôn, mập mờ nói lấp lửng. Cô ta rời khỏi giường , lắc lư thân hình bốc lửa như một con trạch mà quấn lấy anh, trên mặt đã phiếm hồng, vô tội nói “ Hôm qua em đưa anh về nhà, em đã định ra về nhưng anh…anh ôm em chặt quá…chúng ta…chúng ta đã làm chuyện ấy…em..em”
Khuôn mặt đẹp trai sớm bị lời nói ám muội kia làm cho biến sắc“ Nguyệt Lan, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn”
“Không..hôm qua rõ ràng ở trên giường chúng ta rất….” Nguyệt Lan kịch liệt lắc đầu, từ lâu cô ta đã ngờ trước được anh sẽ có loại phản ứng này
“đừng nói nữa !!! em biết là anh không còn tình cảm với em, anh xin lỗi….” Minh Phong rất kiên quyết. Anh không yêu cô, đây chỉ là trong phút không tự kiểm soát nổi bản thân nên mới…
“cốc…cốc…” âm thanh từ cửa truyền tới
“Em mặc quần áo vào đi. Anh ra mở cửa.” Minh Phong nói xong, liền đẩy cô ra, không kịp mặc áo bước nhanh ra phòng khách
“cạch…”
“Lam !!!!” cánh cửa chỉ mở phân nửa, nhưng sự run rẩy dưới cánh tay Minh Phong như luồng sung điện mạnh nhanh chóng lan tỏa khắp người. Khuôn mặt Minh Phong lung túng, lo sợ nhìn cô không nói được thêm câu gì…
“Phong, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau…” Hải Lam cười nhẹ, lén nhìn ra phía sau thật may mắn cô không có thấy Lâm Nguyệt Lan
Lâm Nguyệt Lan ngồi trên giường ngủ hậm hực trước thái độ của Minh Phong – “không có tình cảm với em”. Doãn Minh Phong, anh định phủi sạch tất cả a ? Đừng có mơ…
Minh Phong cứ đứng chặn trước cửa “ cô tìm tôi là muốn nóng lòng giải quyết chuyện ly hôn đến thế sao???” Minh Phong nhìn cô một hồi lâu, mở lời châm chọc
“Không phải, em tìm anh là muốn nói sự thật cho …”
“Phong…” Lâm Nguyệt Lan đi tới giữa phòng khách, giương giọng gọi . Cô ta chỉ khoác trên mình chiếc áo sơ mi đen của Minh Phong. Chiếc cúc áo không đóng hết làm lộ hẳn đôi đồi non tròn trịa, trắng mịn mê lòng người. Cái áo vừa vặn che đi cặp mông của cô ta xong lại chẳng thể đạy kín sự phong tình dưới đó…
Hải Lam chết lặng, lắp bắp “Nguyệt Lan ???”. Đáy mắt nhanh chóng rơi vào bóng tối mịt mù, cô nhìn thật sâu vào mắt Minh Phong, cổ họng cứ như bị ai bóp đến nghẹn thở “ hai người…hai người đã….”. Trái tim nhói lên đau nhức, nhịp đập đang một yếu dần.
Minh Phong cũng bị giọng nói kia làm cho bất ngờ. Nhưng lúc này đây, trước mặt cô, anh lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không có gì phải thanh mình hay giải thích cho cô.…
Trong khi Lâm Nguyệt Lan lại đang hả hê vô cùng. Tâm trạng bực tức vừa nãy như cơn gió thoáng qua mà trở lên đắc ý….
“Lam, em đến….em đừng hiểu lầm, thực ra đây…” Lâm Nguyệt Lan bước tới gần hơn bọn họ. Cô ta lắp bắp diễn dúng như đang bị vợ của tình nhân bắt gặp và đánh ghen vậy…
“anh không có gì để nói với em?” Hải Lam nhắm hai mắt đỏ hoe không để cho mình phải nhìn thấy cảnh mát mẻ mà Lâm Nguyệt Lan đang bày ra trước mặt kia. Cô hiểu là cô ta đang cố ý, cô không quan tâm, giờ cô chỉ muốn biết Minh Phong – anh ấy sẽ giải thích thế nào? Chỉ cần anh nói đây không phải là sự thật, cô đều nguyện ý tin tưởng lời nói của anh không chút hoài nghi nào hết…
“Cô đã thấy rồi đấy !!! Đây là sự thật. Tôi và Nguyệt Lan yêu nhau, chúng tôi sẽ kết hôn ngay khi chuyện của chúng ta chấm dứt” anh tàn khốc trả lời. Đã chẳng còn gì, cô đã có Phùng Lập Nguyên, đâu cần phải bày ra bộ mặt giả dối kia
Hải Lam lắc mạnh đầu, không đứng vững mà lùi lại sau một bước “Không…anh nói dối…anh nhẫn tâm vậy sao? Em không tin”
“Hải Lam, em …” Lâm Nguyệt Lan tỏ ra sợ sệt, yếu đuối dựa vào người anh “ bọn chị thực ra…”
“Đi ngay, Lâm Nguyệt Lan, cô ngay lập tức rời khỏi nhà tôi” Hải Lam tức giận, dùng hết một tia sức lực cuối cùng, quát lên
“em” Lâm Nguyệt Lan ấm ức, mắt ướt nhìn Minh Phong nhằm mong anh sẽ đứng về phía mình
“Trịnh Hải Lam, người nên đi phải là cô mới đúng !!!” anh nhìn cô không rời mắt, lạnh lùng phun ra lời này
“anh…”
“Tôi nói không đúng???” lời nói mỗi lúc một tàn nhẫn
“Minh Phong, em vẫn còn là vợ của anh, anh không thể…” Hải Lam nghẹn ngào nói
“Không thể đuổi cô? Hải Lam, cô quên rồi a? Đây là nhà của tôi. Tôi muốn làm gì đó là quyền của tôi? Cô không thấy mình đang quản chuyện của người khác quá hay sao? Giữa tôi và cô không đã hết” giọng nói lạnh băng, lập tức ngăn lại lời cô muốn nói với mình.
Từng lời, từng lời nói vô tình của anh đang đẩy cô xuống hố sâu….
Đột nhiên, Hải Lam cười dại ra, cô lảo đảo lùi lại sau hơn nữa chỉ đến khi cả thân người nhỏ bé chạm vào vách tường bên, mới tự chế giễu chính mình “ Anh thực sự cho là giữa chúng ta đã hết ? được rồi, nếu đã vậy tôi cũng không còn gì để nói thêm nữa”
Cô cũng nên giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho mình mà rời khỏi người đàn ông kia. Cắn chặt răng, gật gật đầu nhìn anh đầy oán hận, lần này chính mình nói lời chia tay trước “ Doãn Minh Phong, tôi đồng ý ly hôn. Anh thỏa mãn rồi chứ?”
Minh Phong chợt có gì đó nhức lên tận sâu trong trái tim. Thì ra là như vậy…nhanh như thế đã muốn nối lại tình xưa với Phùng Lập Nguyên rồi sao?
“đúng thế. Tôi rất thỏa mãn” con ngươi anh đen láy ôm trọn người con gái trước mặt mình. Không hiểu sao anh lại khó chịu với loại kết quả này đến thế. Đây chẳng phải là ý nguyện của anh đấy ư? Tại sao lại đau thế này? Anh rất muốn được ở lại bên cô, được sống với cô trọn đời nhưng cô đâu có yêu anh. Vậy anh còn giữ cô lại làm gì đây, sẽ chỉ là giữ lấy một cái xác giả dối mà thôi…
“Vậy sao?” Hải Lam đã sớm ý thức được điều này. Giờ anh đã có Lâm Nguyệt Lan, cô đã chẳng là gì nữa rồi. Không phải vẫn nói mối tình đầu là mối tình sâu đậm khó quên nhất hay sao? Sao giờ cô mới hiểu được ý nghĩ của câu nói này chứ? Cô chỉ là cơn gió, một cơn gió lạ sớm trở lên nhạt nhòa trong anh. Cứ ngỡ mấy tháng qua là anh yêu cô, hóa ra cũng chỉ là giả dối, giả dối như bao gã đàn ông lừa tình khác. Thật buồn cười phải không – Hải Lam cười khinh thường chính bản thân mình
“Minh Phong, tôi có thể hỏi anh một câu cuối cùng được không?” Hải Lam đứng thần người một lúc mới thì thào lên tiếng hỏi
Minh Phong nhìn cô khó đoán được cô còn đang muốn gì nữa đây. Trong lòng mặc dù không muốn trả lời thêm bất cứ điều gì nhưng không hiểu sao miệng anh lại nói lời đồng ý “cô hỏi đi”
“ Có phải…có phải ngay từ lúc đầu, anh tiếp cận tôi chỉ là để lợi dụng… chỉ để trả thù Lập Nguyên? Ngay từ đầu anh không hề có cảm tình với tôi?”
Minh Phong nhăn mặt khó hiểu điều cô vưa hỏi “Là hắn nói như thế với cô?”
“anh chỉ cần trả lời có đúng hay không?” ánh mắt cô vẫn còn thập phần ngóng mong lời nói không phải từ anh, nhưng
“ Nếu hắn ta đã nói thế thì cô không cần phải hỏi lại tôi. Đúng vậy, ngay từ đầu tôi tiếp cận cô chỉ là để trả thù” lời nói dối nhẫn tầm nhất từ chính miệng anh đang dần giết chết mọi hy vọng cuối cùng trong cô…
Hải Lam cảm thấy chưa bào giờ đầu óc cô lại đau nhức thậm hại đến thế này, cô gặn sức không để mình khụy ngã trước hai người bọn họ, nở một nụ cười chua chát cào rách tim gan “ thì ra là vậy….vậy mà tôi đã hy vọng…Minh Phong, cảm ơn anh… cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu về cái thế giới không lường trước được này”
Bỏ lại lời nói khiến người ta nghe thấy mà phải rơi nước mắt, Hải Lam quay gót... cô đơn bước đi. Giọt nước mắt mặn đắng theo đó rơi xuống mu bàn tay anh bỏng rát….
Nhìn cái bóng cô đơn của cô cứ kéo dài...kéo thật dài không có điểm dừng trên lối nhỏ hành lang khiến tim anh nhức nhối. Minh Phong đau lòng định đuổi theo cô để giữ cô lại nhưng lại bị Lâm Nguyệt Lan kéo chặt...
“Phong, đừng đuổi theo cô ấy nữa, cô ấy….” Lâm Nguyệt Lan im lặng một lúc khá lâu,từ nãy đến giờ cô ta thỏa mãn đứng xem vợ chồng họ nói lời chia tay kia thì không khỏi cười lớn trong lòng vì mưu kế đã được thực hiện.
Minh Phong căn bản không hề nghe rõ người đàn bà bên cạnh anh đang nói tiếp những gì. Đôi mắt không thấy đáy cứ thế ngoái nhìn Hải Lam cho đến khi cô biến mất khỏi tầm nhìn của anh…
Lâm Nguyệt Lan nở nụ cười vô cùng duyên dáng “ Không thành vấn đề”
“ừm. cảm ơn em”
“haha…. Cũng không còn sớm nữa , anh không về nhà sao? Hải Lam ở nhà một mình chắc sẽ buồn lắm đấy” Lâm Nguyệt Lan quan tâm nhắc nhở như thể cô ta không hề biết tới chuyện gì.
Nhắc đến Hải Lam, ánh mắt phẫn hận trong anh lại lóe lên, hiện rõ một tia lãnh khốc “ Buồn !!! cô ta sao có thể buồn khi ở bên hắn chứ ???”
“Phong !!! sao vậy? Anh và Hải Lam cãi nhau ư?” sự đắc ý ngay tức khắc nhiễm trên khuôn mặt gian tà kia “ Hải Lam tính tình nhiều lúc trẻ con, anh đừng chấp con bé.”
“ Trẻ con ??? hừ…em cảm thấy như vậy sao?” giọng nói anh càng lúc càng lộ ra cơn cuồng phong
Lâm Nguyệt Lan cẩn thận nhìn anh đánh giá một hồi, thậm chí giờ phút này cô ta còn đang cân nhắc thật chắc chắn trước khi nói “ Vâng. Đúng vậy !!! Em và Hải Lam quen nhau từ nhỏ, con bé thế nào em còn không rõ. Một khi Hải Lam đã yêu ai thì sẽ rất chung tình với người đó…”
Chung tình??? Nhắc đến hai từ đó thực khiến lồng ngực Minh Phong bị đả thương nghiêm trọng !!! Khó khăn lắm anh mới quên được quá khứ, mới có thể thành tâm thành ý yêu cô, vậy mà cô đã làm gì, đã đáp trả lại tình yêu của anh bằng cách tàn nhẫn này ???
Ánh mắt anh lướt nhanh qua bình đựng cá lớn phía trước, xuyên qua lớp dung dịch trong suốt nhìn xa săm về phía ngoài bầu trời rộng lớn, cô đơn nói “ e răng lòng người khó đoán !!!”
“anh bảo gì?”
“không có gì. Nguyệt Lan, đằng nào cũng muộn rồi, không bằng chúng ta đi đâu đó uống vài chén. Đã lâu anh chưa đến bar Tony Nguyễn…em đi cùng anh nhé !!!”
Đi cùng anh??? Đương nhiên là cô ta giơ cả hai tay đồng ý quá đí chứ. Cô ta cầu còn chẳng được nữa là “ Tất nhiên, nếu anh thấy buồn thì đi đâu đó cho khuây khỏa rồi hãy về”
Minh Phong gật đầu, giọng nói trước sau như một vẫn rất cô đơn “ đi thôi”
…………..
“ dì bảo sao? Dì phải về quê? Nhưng giờ con…” Hải Lam lắc lắc mặt nói to, thế nào mà càng ngày mọi người càng rời bỏ cô vậy.
“Tiểu Lam, dì xin lỗi. dì cũng không muốn xa con vào lúc này. Nhưng dưới quê điện lên bảo dì phải về ngay, ông cụ xem ra không qua nổi. Dì chỉ về hai tháng, xong xuôi đâu đấy dì sẽ lên với con. Con ở nhà một mình, cậu Phong lại đi vắng, con nhớ cẩn thận biết chưa?” Bà Hương bất đắc dĩ thở dài. Cũng tại ở dưới quê điện lên nhiều lần, bà không thể trì hoãn thêm được nữa.
“dì. Con sẽ nhất nhớ dì. Dì về rồi nhanh lên cùng con nha” nước mắt cô lại rịn ra, mếu máo nói
Bà Hương yêu thương ôm lấy cô vỗ về “ tiểu Lam, con đừng buồn, dì sẽ lên ngay với con”
“vâng” nói thế chứ nhưng cô không buồn sao được !!! giờ chỉ còn lại mỗi cô trong căn biệt thự rộng lớn này. Không có ai ở bên, cô sẽ cô đơn chết mất.
Không được, cô không thể cứ im lặng mãi thế này, cô phải tìm Minh Phong, phải làm rõ mọi chuyện, phải xóa bỏ mọi hiểu lầm. Cô không thể mất anh, Mặc kệ trước đây xảy ra những gì cô cũng sẽ không ly hôn, sẽ không bỏ anh. Cô tin Minh Phong thực sự yêu cô chứ không phải là lợi dụng cô như Phùng Lập Nguyên đã nói
………….
Doãn An An lảo đảo, mắt nhắm mắt mở nhìn không rõ đường đang uể oải lê từng bước lên bậc thang. Tên tư bản độc ác, tên tư bản thối. An An không ngừng rủa Hứa Kính Thiên. Tưởng hắn sẽ chịu làm nô lệ của cô trong vòng một tháng ai ngờ hắn lại ức hiếp cô. Cô kịch liệt nổi dậy đấu tranh đòi công lý, ai ngờ lại bị anh hôn cho đến hồn bay phách lạc, hôn đến mất hết cả lý trí đến nỗi cô còn đáp lại anh một cách nhiệt tình nữa chứ. Oan uổng quá mà, cô lại lỗ vốn một nụ hôn với ông chú đó rồi mà.huhu…
An An cuối cùng cũng lê được cái xác đến cửa phòng ba mẹ mình…
“Lập Nguyên, mẹ cần nói chuyện nghiêm túc với con. Nếu con không chịu thì ngày nào mẹ cũng sẽ gọi điện, cũng sẽ đến nhà con, cho tới khi nào con chịu gặp mẹ” Diệp Như Ý không còn giữ nổi sự điềm đạm hằng ngày. Con trai bà đã khiến sự bình tĩnh bấy lâu trong bà trở lên sôi trào.
“Có gì bà nói qua điện thoại cũng được. Không nhất thiết phải gặp” giọng Phùng Lập Nguyên thờ ơ không có để sự tức giận của Diệp Như Ý lọt vào tai mình. Giờ anh ta đã được thứ mình muốn, gặp bà ta để làm gì? Nhận lại mẹ con a ? Không đời nào…
Diệp Như Ý hoàn toàn bị anh ta làm cho nổi giận, trước giờ bà luôn dùng giọng nói thương yêu với con trai, nhưng hôm nay, bà đã phải quát lên “Lập Nguyên, mẹ nhất thiết phải gặp con để nói chuyện. Mẹ không có đủ kiên nhẫn đâu, nếu con không chịu gặp mẹ, thì ngay lập tức mẹ sẽ cho người đến trói con lại”
Nghe Diệp Như Ý lần đầu tiên quát tháo mình, xem ra lần này bà ta không chịu ngồi yên. Bà ta có tiền, có địa vị, muốn thuê người tóm hắn lại không khó. Hắn có nên nghe lời mà gặp bà ta một lần cuối cho xong…
“ Được, tôi sẽ đợi bà ở nhà tôi. Nhưng tôi nói trước, đây sẽ là lần gặp cuối cùng giữa tôi và bà, không có lần sau” mặc dù miễn cưỡng đồng ý nhưng Phùng Lập Nguyên cũng không quên đưa ra điều kiện
Diệp Như Ý không có trả lời, bà vội cúp máy, với cái túi trên bàn trang điểm rồi đi thật nhanh ra cửa….
Bao sự mệt mỏi, nỗi ấm ức đối với Hứa Kính Thiên trong người An An tan biến lúc nào không hay. Cô bé đã vô tình nghe được cuộc điện thoại kia. Cô không biết người đầu dây bên kia là ai, không biết hắn có quan hệ thế nào với mẹ mình. Nhưng nghe bà gọi anh ta là Lập Nguyên, rồi lại gọi hắn là con cô không khỏi khơi dậy trí tò mò, khó hiểu trong mình.
Ẩn sau tấm bình phong. An An thập thò nhìn mẹ mình vội vã ra đến cửa chính thì cũng chạy theo. Cô muốn biết, mẹ có chuyện gì mà lại tức giận đến vậy. Trước giờ bà luôn nhã nhặn, luôn hiền hòa ngay cả khi bị Minh Phong chọc tức. Chắc chắn có chuyện mập mờ mà mẹ dấu cô…
“taxi, bám theo chiếc xe phía trước” An An nhanh chóng chui vào xe, phân phó dứt khoát…
…………….
Hải Làm đứng một lúc ngoài đại sảnh tập đoàn Doãn thị…Cô ngước đôi mắt long lanh nhìn lên tầng cao nhất của tập đoàn, rồi cô hít sâu một hơi, quyết định bước vào trong thang máy lên phòng làm việc tìm anh nói chuyện….
Bên trong thang máy…
“Cậu đoán xem, có phải Nguyệt Lan có bạn trai rồi không?” một cô gái tay cầm cốc cafe đang nói chuyện với một người bạn đứng bên
Cô gái kia uống một ngụm cafe, cười cười “ sao lại hỏi vậy?”
“Không phải sao? Cậu không thấy dạo gần đây cô ấy rất niềm nở với chúng ta ư?”
“haha. Cậu lại đa nghi quá rồi. Mình nghĩ Nguyệt Lan vẫn vậy mà?”
Cô gái kia vội xua tay, phản đối “Không phải !!! cậu không biết rồi. Lúc trước cậu đi công tác, Nguyệt Lan có đem một tác phẩm thiết kế đến tham gia dự thi triển lãm nhưng lúc anh Khoa xem nó thì cô ấy quát âm lên và xé bản thiết kế thành nhiều mảnh nhỏ. Lúc đó cậu không nhìn bộ mặt tức giận đỏ tía tai của cô ấy đâu. Rất đáng sợ. Mọi người trong phòng đều phải tròn xoe mắt ra nghe cô ấy chuốc giận lên đầu anh Khoa. Haiz…Mấy ngày trước cô ấy cứ nhìn mọi người bằng cặp mắt hằm hằm. Không biết ai làm gì cô ấy mà cô ấy cứ nổi điên lên vậy. Nhưng dạo gần đây thì lại khác nha. Nguyệt Lan lúc nào cũng cười nói vui vẻ. Thậm chí trưa qua Nguyệt Lan còn mời cả phòng đi ăn nữa đấy. Cậu thấy không khác sao?”
Hải Lam đang nghĩ vẩn vơ, trước giờ cô không thích nghe chuyện của người khác. Xong hai cô gái đó nói rất to, lại còn liên quan đến chị Nguyệt Lan, cô không muốn nghe cũng không được. Cứ thế Hải Lam im lặng đành dày mặt nghe họ tám chuyện cùng nhau…
“Cậu nói Nguyệt Lan tức giận chuyện anh Khoa xem bản thiết kế triển lãm Pari á? Có gì đâu, sao lại phải tức?” Cô gái kia nhìn bạn khó hiểu hỏi
“Đấy..vấn đề nằm ở chỗ đấy đấy” cô gái tặc lưỡi cũng thắc mắc “à mà tác phẩm đó anh Khoa và mọi người rất khen ngợi” cô gái lại gãi đầu cố nhớ lại “Hình như đó là mẫu thiết kế bông tai” rồi cô vỗ mạnh tay lên đầu “ đúng…chính là nó là đôi bông tai hai màu trắng đen, rất đẹp…”
Hải Lam chấn động bởi cậu nói mà mình vừa nghe được. Mẫu thiết kế bông tai trắng đen ? Đó là tác phẩm của cô mà. Sao chị Lan lại xé nó….
“thế à ??? đáng sợ thật. Thực ra mình cũng không thích cô ấy cho lắm. Cậu đã nghe mọi người đồn gì chưa? Nguyệt Lan có tình ý với giám đốc Doãn? Cô ấy biết rõ giám đốc Doãn đã có vợ rồi, dù bọn họ chưa tổ chức lễ cưới nhưng Nguyệt Lan lại suốt ngày lên phòng anh ấy tán tỉnh. Nói thật, một người đàn bà cướp chồng người khác thì chẳng tốt đẹp gì hết” cô gái gật đầu đồng tình nói
“chuẩn đấy” cô kia đưa ngón tay cái lên trước mặt bạn mình, tán thành tuyệt đối “ chuyện này chỉ chúng mình biết với nhau thôi nhé. Tốt hơn hết đừng cho Lâm Nguyệt Lan nghe thấy. Sư tử cái mà xù lông thì mệt lắm đấy”
“hahahaha” bọn họ cười vang cả thang máy
Trong khi sắc mắt trắng hồng của Hải Lam dần chuyển sang trắng bệch. Cô không ngờ, chị Lan – người chị mà cô coi trọng lại làm thế với cô. Thực sự đây là một sự đả thương rất lớn với cô.
“Ding….” Thang máy mở ra
“chào chị Tuyết ” hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhau, ngay khi nhìn thấy thư ký của Minh Phong liền cung kính cúi đầu chào.
“xin chào” thư ký cũng lịch sự đáp lại. Cô khá thân thiên với mọi người.
“a…Doãn phu nhân. Cô cũng ở đây sao? ” thư ký của Minh Phong vừa lúc đang cười híp cả mắt liền bắt gặp Hải Lam ăn mặc xinh đẹp như một thiên thần bước ra từ thang máy. Cô ta làm việc lâu năm cho Doãn Minh Phong tất nhiên là biết tới cô vợ nhỏ bé, đáng yêu này của sếp rồi…
Nhưng sao cô ấy lại tìm giám đốc? không phải sáng nay giám đốc nghỉ làm a?
Thư ký cứ nhìn Hải Lam một cách kỳ quạc cùng khó đoán…..Hai cô gái kia thì “oh” lên một tiếng. Họ kinh ngạc che miệng, bốn mắt sợ hãi quay ra nhìn nhau chằm chằm – Doãn phu nhân??? vậy cô ấy..cô ấy đã nghe chuyện kia….
Hải Lam bị các cô ấy nhìn không dứt thì thấy hơi gượng gạo. Chắc bọn họ đang lo lắng cô sẽ quát tháo bọn họ sau khi cô nghe hết câu chuyện kia. Nhưng cô đâu có nhỏ nhen như vậy…Cô phải cảm ơn họ mới đúng chứ. Nhờ họ mà cô mới sáng mắt lên được….
Hải Lam che miệng, vờ ho nhẹ một cái “ Tôi vừa đi khám thai, tiện ngang qua đây ghé vào nói cho Minh Phong biết….Tôi muốn anh ấy ngạc nhiên đấy mà. Làm phiền cô có thể…”
“haha. Sao lại phiền chứ ạ!!! Tất nhiên chúng tôi luôn hoan nghênh Doãn phu nhân đến đây rồi. Nhưng…nhưng…giám đốc hiện tại không có ở đây. Có thể hôm nay giám đốc sẽ không đi làm” thư ký cười gượng, nhìn Hải Lam e dè nói
“không đi làm???”
Hai cô kia lại quay ra nhìn nhau ái ngại….rồi họ lại nhìn vào Hải Lam. Không hẹn trước, rất tức thời mà tìm đường lui…
“dạ vâng. Hôm qua giám đốc cùng cô Nguyệt Lan ở lại công ty đến mãi muộn mới về. Có lẽ sáng nay họ đã xuống luôn khu chế tác nên không có ghé qua công ty” Thư ký thành thật khai báo
Nghe cô thư ký nói mà tim cô cứ lạnh buốt, cả người nhói đau giống như bị người ta xé nát không thương tiếc….
“Lam, em có biết mấy ngay qua Doãn Minh Phong đang ở cùng ai không?”
“Một tuần nay, Doãn Minh Phong đang sống chung với Lâm Nguyệt Lan – mối tình đầu bốn năm của anh ta tại khu căn hộ cao cấp trước đây của hắn. Chính anh đã tận mắt thấy bọn họ ôm ấp nhau tới đó. Lam, em tỉnh lại đi, đừng có ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng mãi thế. Hắn ta đã trả thù được anh, được mẹ anh , giờ em không còn giá trị lợi dụng với hắn nên hắn mới nhẫn tâm ruồng bỏ em.”
Bỗng chốc lời nói kia lại xoẹt qua đầu cô. Bỗng chốc lời nói của hai cô gái kia lại thức tỉnh cô. Bỗng chốc chân tay cô ướt đẫm mồ hôi và bỗng chốc cô cảm thấy mình đang bị anh phản bội…
“tôi biết rồi. Thực ra cũng không có gì. Tôi chỉ tiện ghé qua đây” Hải Lam tận lực áp chế vết thương trong lòng, nụ cười không còn có thể tự nhiên, nói với thư ký
“vâng”
Một mình lẻ loi đứng ngoài thềm công ty, dù được ánh nắng mắt trời chói chang bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé xong cũng chẳng đủ nhiệt để sưởi ấm trái tim đang từng bước từng bước thắt lại của cô– Phùng Lập Nguyên từng nói anh ta đã nhìn thấy Minh Phong và Nguyệt Lan ở chung một chỗ tại nơi ở trước đây của anh. Cô có nên đến đó. Nhưng cô lại rất sợ phải đến đó. Sợ điều Lập Nguyên nói là sự thật….Sợ phải nhìn thấy Lâm Nguyệt Lan đang cùng một chỗ với anh…
Nhưng rồi lý trí không cho phép mình bước tiếp cũng không cản được bước chân cô.
An An ngay khi trả tiền cho bác tài xong, cô bé không chút phí phạm thời giờ liền bám sát theo mẹ mình, đi đến một khu chung cư bình dân mà cô chưa từng đặt chân tới…
“giờ thì bà nói đi, tìm tôi làm gì? Tôi đang rất bận, không có nhiều thời gian đứng đây cùng bà nói chuyện phiếm!!!” Phùng Lập Nguyên thậm chí chẳng buồn mời mẹ mình vào nhà, vô lễ gắt giọng
“Bốp”
“bà !!! Bà điên à ? Bà có biết mình đang làm gì không hả?” bất ngờ bị ăn một cái tát đau điếng của chính Diệp Như Ý khiến hắn choáng váng, kinh ngạc cùng tức giận…
Khuôn mặt quý phái, điềm đạm của người phụ nữ trung tuổi đã sớm tràn ngập sự thất vọng. Không để tâm đến hình tượng đẹp đẽ trước đây liền mắng xối xả vào mặt Phùng Lập Nguyên “Mẹ thật thất vọng về con. Con sao có thể hỗn láo với chính mẹ đẻ của mình vậy hả? Mẹ làm mọi việc cho con chỉ để con đối xử với mẹ thế này sao?”
Ngoài cửa, An An trợn tròn mắt kinh hãi, chỉ thiếu chút nữa thôi là cô không ham~ được chân mà đạp tung cánh cửa nhảy vô vào trong. Mẹ đẻ??? Mẹ..mẹ cô có con riêng ở ngoài ? Cô…cô nghe lầm phải không????
Những đường cong mềm mại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An không tự kiềm chế liền trở lên cứng ngắc khó coi . An An tức giận đến muốn lồi hai con mắt, bàn tay trắng xanh bấu thật chặt dưới vạt áo, phẫn uất kìm nén cơn bão táp trong lòng mà nghe hai người kia đang phơi bày sự thật kinh hoàng…
“ Thất vọng??? hừ..Bà nghĩ mình có quyền mắng tôi?” Phùng Lập Nguyên cười khỉnh, nhìn bà một cách chế giễu
“Con…con tàn nhẫn với mẹ vậy sao??? Mẹ đã làm mọi việc để bù đắp lại cho con, chẳng lẽ con còn chưa vừa lòng? Con còn muốn thế nào mới hả dạ??? Nếu con có giận mẹ, hận mẹ, thì cũng đừng làm hại Minh Phong và Hải Lam….Chúng vô tội mà” Diệp Như Ý đau lòng nhìn con, lắc đầu khóc lóc.
Chính tai nghe mẹ đẻ mình bênh vực cho đứa con không phải bà đứt ruột đẻ ra, trong phút chốc cả người hắn lại ngập tràn sự thù hận. Phùng Lập Nguyên thô bạo, máu lạnh đến nỗi xông tới bóp chặt cổ bà như thể hắn đang muốn giết chết bà tại đây, nghiến răn nghiến lợi chủi mắng “Minh Phong, Minh Phong…bà thương thằng con hoang đó hơn cả con đẻ này sao? Tôi tàn nhẫn??? Haha…sao bà không hỏi xem, là ai, là kẻ nào đã khiến tôi thành ra thế này. Doãn Minh Phong - Tôi sẽ không tha cho hắn,tôi sẽ dành Hải Lam về mình…haha”
“Khụ…khụ…” Diếp Như Ý mặt tím đen, không cách nào hít được nguồn dưỡng khí dồi dào kia
Phùng Lập Nguyên lại lần nữa thô bạo hất bà ngã dưới nền đất, hắn cười điên dại “ Để xem đến lúc đó bà còn bênh được nó không? haha..”
“Con điên rồi, Lập Nguyên…huhu. Chúng ta sai rồi, đừng gây thêm tội ác nữa con” Diệp Như Ý khóc khô gào lên
“ầm”
Tiếng động vang trời cắt đứt tiếng cười vô sỉ của Phùng Lập Nguyên. Doãn An An mặt đầy lửa giận, hằm hằm bước vào trong
“An An” Diệp Như Ý sững sờ ngồi trên nền đất, ngước mắt đẫm lệ nhìn người đứng ngoài cửa mà thốt lớn…..
An An nhìn bà thật lâu, nhìn đến quên cả thời gian. Nhìn vào ánh mắt cô bé người ta không tài nào đoán được đầu cô đang suy nghĩ gì. Rồi cô lại lạnh lùng quay đầu chiếu cái nhìn khinh thường lên gã đàn ông đứng trước mặt mình, một cách nhìn không chút huyết thống, cứ như thể họ đã là kẻ thù của nhau từ rất lâu rồi.
Môi run run, giọng cô gần như sắp phát khóc “ Mẹ, con đã nghe hết tất cả. Mẹ không cần phải lên tiếng thanh minh, cũng không cần phải lừa dối con. Con chỉ muốn hỏi mẹ…” An An đánh mắt vài vòng nhìn hai kẻ kia, rồi nhắm chặt mắt khổ sở nói “ Mẹ phản bội ba phải không ạ? Mẹ có con riêng với người khác? Mẹ…mẹ cùng anh ta đang tính hại chị dâu và anh Phong sao?”
Gần 18 năm qua cô sống với bà dưới một mái nhà. Cũng từng ấy năm cô luôn thần tượng, tôn thờ mẹ mình. Bà không chỉ là một người phụ nữ đầy tôn nghiêm mà còn là một người mẹ hết sức tuyệt vời trong mắt cô. Nhưng hôm nay, hình tượng ấy hoàn toàn sụp đổ, không cách nào gây dựng lại được. Có con riêng !!! hại anh trai !!! hại chị dâu. Những việc tưởng như chỉ những kẻ không tính người mới dám làm thì giờ cô lại chứng kiến từ chính người mẹ ruột của mình nói ra. Cô nên nói gì bây giờ? Hận ? Ghét ? hay đi nói tất cả cho ba cô biết ?
Trên nét mặt đã điểm khá nhiều những nép nhăn của Diệp Như Ý là một dãy sự bất an cùng lo lắng. Bà ta cuống cuồng đứng lên, khóc như mưa rào “ Không…An An, mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu !!! Mẹ không phản bội ba con, trước giờ mẹ luôn một lòng một dạ với ông ấy. Con hãy tin mẹ. Mẹ không hại Minh Phong và Hải Lam , không có…”
An An mím chặt môi, gầm gừ rống giận “một lòng một dạ ???” cô chỉ thẳng tay vào mặt Phùng Lập Nguyên, lớn tiếng tra hỏi “Vậy đây là gì? Hắn ta là ai, không phải mẹ gọi tên đó là con sao?”
“Đúng vậy. Tôi là con trai của mẹ cô đấy. Sao nào??? Cô vừa lòng rồi chứ??? Cô dám vô lễ với anh trai thế a? Thật hỗn sược” Phùng Lập Nguyệt hung bạo quát, không thương tiếc máu mủ mà gạt phăng cánh tay nhỏ bé của An An sang một bên
An An tức đến thở hồng hộc, cô nhìn hắn cười chế nhạo cùng coi thường “ anh trai?? Hừ…tôi không có người anh trai như anh. Doãn An An này chỉ có một Doãn Minh Phong là anh trai”. Loại anh trai dám đánh cả mẹ mình, thủ đoạn không từ, có bày ra trước mắt cô cũng không bao giờ gọi anh ta một tiếng anh kia…
“Mày, con danh này mày…”
“Hai đứa đừng cãi nhau nữa.” Diệp Như Ý khàn đặc giọng hét lên, chen giữa hai đứa con mình ra sức can ngăn “Mẹ xin hai con đừng cãi nhau nưa được không !!! An, con bình tĩnh nghe mẹ nói. Mẹ sẽ nói hết với con” rồi bà lại quay ra Phùng Lập Nguyên yếu ớt cầu xin “Nguyên, An An là em con, con bé còn ít tuổi, không hiểu chuyện, con nhường nó một chút đi”
“hừ” Phùng Lập Nguyên trợn mắt hung dữ nhìn An An. Thật là một đứa con gái đáng ghét. Anh ta thầm rủa một tiếng trong bụng
An An bỉu môi khiêu khích lại hắn. Đừng nghĩ cô ít tuổi mà dễ bắt nạt….
“Không cần !!! Tất cả những gì cần biết chẳng phải hắn ta đã nói rồi đấy ư?” Cô giật mạnh bàn tay đang bám vào áo mình, thẳng thừng tuyên bố “ Tôi sẽ không để anh hại anh Phong và chị Lam”. Nói xong, cô làm bộ lạnh lùng quay người bỏ đi
“An…” Diệp Như Ý thét lên
“ Không để tôi hại bọn chúng, khá lắm đồ nhóc.. để coi mày có thể làm được trò trống gì?” Phùng Lập Nguyên tức tối nhìn Doãn An An biến mất sau cánh cửa, hắn gằn nhỏ
………
Ánh nắng buổi trưa gắt gao bao lấy cơ thể trần trụi của đôi nam nữ đang nằm ôm nhau trên chiếc giường hỗn độn rải rác quần áo. Xong thứ ánh sáng chói chang đó cũng chưa thể đủ nóng để đánh thức giấc ngủ của bọn họ.
“Lam” Minh Phong hai mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở vẫn nồng mùi rượu, ôm chặt Lâm Nguyệt Lan cưng chiều gọi…
Trên khuôn mặt còn đầy sự thỏa mãn đắc ý kia thoáng cái bị tiếng gọi của anh làm cho Lâm Nguyệt Lan giận tái mặt.. Trải qua một trận hoan ái cả đêm qua mà anh ta chỉ coi cô là kẻ dùng để phát tiết thôi sao?
Lâm Nguyệt Lan đôi mắt thâm hiểm nhìn anh – Lam ư? Hừ… anh nằm đây mà chờ cô ta tới đi.
“Lam, mấy giờ rồi em?” Minh Phong càng ôm chặt Lâm Nguyệt Lan hơn nữa, anh miên man hỏi. Chắc tại hôm qua uống quá chén nên giờ anh cảm thấy cả người mình đau nhức, chỉ muốn ôm cô ngủ như thế này….
“Phong, là em, Nguyệt Lan đây !!! Anh dậy rồi à” Nguyệt Lan điệu bộ ủy khuất, giọng có chút tủi thân sâu sắc
Nguyệt Lan??? Minh Phong không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, anh hoảng lên, mở to hai tròng mắt…
Cự ly cực gần…
Bốn mắt nhìn nhau….
Lâm Nguyệt Lan cười khúc khích, cô ta nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ hẳn của anh thì đắc ý ra mặt. Mờ ám mà chà sát hai bầu ngực đang phơi bầy trong không khí vào ngực anh kích tình một lần nữa…
Đôi mày kiếm sắc của Minh Phong cau chặt vào nhau , anh giật giật thân nhìn cô không dịch chuyển. sao lại là Lâm Nguyệt Lan???
Không để cho cô ta đạt được mục đích, Minh Phong sốc hẳn chăn lên, khẩn trương mặc quần áo vào “Nguyệt Lan, em sao lại ở nhà anh? Còn cả…” Còn cả tại sao bọn họ lại không mặc gì mà ôm ấp nhau thế này? Xong anh lại không thể hỏi bởi đến bây giờ anh vẫn còn chưa tin là mình lại lên giường cùng ả đàn bà kia….
“ Phong, anh quên rồi sao? Hôm qua là anh rủ em đi uống rượu mà !!! Vì anh uống say quá nên em đã đưa anh về nhà…” Lâm Nguyệt Lan cố tình không che đậy thân thể xích lõa đầy những dấu hôn, mập mờ nói lấp lửng. Cô ta rời khỏi giường , lắc lư thân hình bốc lửa như một con trạch mà quấn lấy anh, trên mặt đã phiếm hồng, vô tội nói “ Hôm qua em đưa anh về nhà, em đã định ra về nhưng anh…anh ôm em chặt quá…chúng ta…chúng ta đã làm chuyện ấy…em..em”
Khuôn mặt đẹp trai sớm bị lời nói ám muội kia làm cho biến sắc“ Nguyệt Lan, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn”
“Không..hôm qua rõ ràng ở trên giường chúng ta rất….” Nguyệt Lan kịch liệt lắc đầu, từ lâu cô ta đã ngờ trước được anh sẽ có loại phản ứng này
“đừng nói nữa !!! em biết là anh không còn tình cảm với em, anh xin lỗi….” Minh Phong rất kiên quyết. Anh không yêu cô, đây chỉ là trong phút không tự kiểm soát nổi bản thân nên mới…
“cốc…cốc…” âm thanh từ cửa truyền tới
“Em mặc quần áo vào đi. Anh ra mở cửa.” Minh Phong nói xong, liền đẩy cô ra, không kịp mặc áo bước nhanh ra phòng khách
“cạch…”
“Lam !!!!” cánh cửa chỉ mở phân nửa, nhưng sự run rẩy dưới cánh tay Minh Phong như luồng sung điện mạnh nhanh chóng lan tỏa khắp người. Khuôn mặt Minh Phong lung túng, lo sợ nhìn cô không nói được thêm câu gì…
“Phong, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau…” Hải Lam cười nhẹ, lén nhìn ra phía sau thật may mắn cô không có thấy Lâm Nguyệt Lan
Lâm Nguyệt Lan ngồi trên giường ngủ hậm hực trước thái độ của Minh Phong – “không có tình cảm với em”. Doãn Minh Phong, anh định phủi sạch tất cả a ? Đừng có mơ…
Minh Phong cứ đứng chặn trước cửa “ cô tìm tôi là muốn nóng lòng giải quyết chuyện ly hôn đến thế sao???” Minh Phong nhìn cô một hồi lâu, mở lời châm chọc
“Không phải, em tìm anh là muốn nói sự thật cho …”
“Phong…” Lâm Nguyệt Lan đi tới giữa phòng khách, giương giọng gọi . Cô ta chỉ khoác trên mình chiếc áo sơ mi đen của Minh Phong. Chiếc cúc áo không đóng hết làm lộ hẳn đôi đồi non tròn trịa, trắng mịn mê lòng người. Cái áo vừa vặn che đi cặp mông của cô ta xong lại chẳng thể đạy kín sự phong tình dưới đó…
Hải Lam chết lặng, lắp bắp “Nguyệt Lan ???”. Đáy mắt nhanh chóng rơi vào bóng tối mịt mù, cô nhìn thật sâu vào mắt Minh Phong, cổ họng cứ như bị ai bóp đến nghẹn thở “ hai người…hai người đã….”. Trái tim nhói lên đau nhức, nhịp đập đang một yếu dần.
Minh Phong cũng bị giọng nói kia làm cho bất ngờ. Nhưng lúc này đây, trước mặt cô, anh lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không có gì phải thanh mình hay giải thích cho cô.…
Trong khi Lâm Nguyệt Lan lại đang hả hê vô cùng. Tâm trạng bực tức vừa nãy như cơn gió thoáng qua mà trở lên đắc ý….
“Lam, em đến….em đừng hiểu lầm, thực ra đây…” Lâm Nguyệt Lan bước tới gần hơn bọn họ. Cô ta lắp bắp diễn dúng như đang bị vợ của tình nhân bắt gặp và đánh ghen vậy…
“anh không có gì để nói với em?” Hải Lam nhắm hai mắt đỏ hoe không để cho mình phải nhìn thấy cảnh mát mẻ mà Lâm Nguyệt Lan đang bày ra trước mặt kia. Cô hiểu là cô ta đang cố ý, cô không quan tâm, giờ cô chỉ muốn biết Minh Phong – anh ấy sẽ giải thích thế nào? Chỉ cần anh nói đây không phải là sự thật, cô đều nguyện ý tin tưởng lời nói của anh không chút hoài nghi nào hết…
“Cô đã thấy rồi đấy !!! Đây là sự thật. Tôi và Nguyệt Lan yêu nhau, chúng tôi sẽ kết hôn ngay khi chuyện của chúng ta chấm dứt” anh tàn khốc trả lời. Đã chẳng còn gì, cô đã có Phùng Lập Nguyên, đâu cần phải bày ra bộ mặt giả dối kia
Hải Lam lắc mạnh đầu, không đứng vững mà lùi lại sau một bước “Không…anh nói dối…anh nhẫn tâm vậy sao? Em không tin”
“Hải Lam, em …” Lâm Nguyệt Lan tỏ ra sợ sệt, yếu đuối dựa vào người anh “ bọn chị thực ra…”
“Đi ngay, Lâm Nguyệt Lan, cô ngay lập tức rời khỏi nhà tôi” Hải Lam tức giận, dùng hết một tia sức lực cuối cùng, quát lên
“em” Lâm Nguyệt Lan ấm ức, mắt ướt nhìn Minh Phong nhằm mong anh sẽ đứng về phía mình
“Trịnh Hải Lam, người nên đi phải là cô mới đúng !!!” anh nhìn cô không rời mắt, lạnh lùng phun ra lời này
“anh…”
“Tôi nói không đúng???” lời nói mỗi lúc một tàn nhẫn
“Minh Phong, em vẫn còn là vợ của anh, anh không thể…” Hải Lam nghẹn ngào nói
“Không thể đuổi cô? Hải Lam, cô quên rồi a? Đây là nhà của tôi. Tôi muốn làm gì đó là quyền của tôi? Cô không thấy mình đang quản chuyện của người khác quá hay sao? Giữa tôi và cô không đã hết” giọng nói lạnh băng, lập tức ngăn lại lời cô muốn nói với mình.
Từng lời, từng lời nói vô tình của anh đang đẩy cô xuống hố sâu….
Đột nhiên, Hải Lam cười dại ra, cô lảo đảo lùi lại sau hơn nữa chỉ đến khi cả thân người nhỏ bé chạm vào vách tường bên, mới tự chế giễu chính mình “ Anh thực sự cho là giữa chúng ta đã hết ? được rồi, nếu đã vậy tôi cũng không còn gì để nói thêm nữa”
Cô cũng nên giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho mình mà rời khỏi người đàn ông kia. Cắn chặt răng, gật gật đầu nhìn anh đầy oán hận, lần này chính mình nói lời chia tay trước “ Doãn Minh Phong, tôi đồng ý ly hôn. Anh thỏa mãn rồi chứ?”
Minh Phong chợt có gì đó nhức lên tận sâu trong trái tim. Thì ra là như vậy…nhanh như thế đã muốn nối lại tình xưa với Phùng Lập Nguyên rồi sao?
“đúng thế. Tôi rất thỏa mãn” con ngươi anh đen láy ôm trọn người con gái trước mặt mình. Không hiểu sao anh lại khó chịu với loại kết quả này đến thế. Đây chẳng phải là ý nguyện của anh đấy ư? Tại sao lại đau thế này? Anh rất muốn được ở lại bên cô, được sống với cô trọn đời nhưng cô đâu có yêu anh. Vậy anh còn giữ cô lại làm gì đây, sẽ chỉ là giữ lấy một cái xác giả dối mà thôi…
“Vậy sao?” Hải Lam đã sớm ý thức được điều này. Giờ anh đã có Lâm Nguyệt Lan, cô đã chẳng là gì nữa rồi. Không phải vẫn nói mối tình đầu là mối tình sâu đậm khó quên nhất hay sao? Sao giờ cô mới hiểu được ý nghĩ của câu nói này chứ? Cô chỉ là cơn gió, một cơn gió lạ sớm trở lên nhạt nhòa trong anh. Cứ ngỡ mấy tháng qua là anh yêu cô, hóa ra cũng chỉ là giả dối, giả dối như bao gã đàn ông lừa tình khác. Thật buồn cười phải không – Hải Lam cười khinh thường chính bản thân mình
“Minh Phong, tôi có thể hỏi anh một câu cuối cùng được không?” Hải Lam đứng thần người một lúc mới thì thào lên tiếng hỏi
Minh Phong nhìn cô khó đoán được cô còn đang muốn gì nữa đây. Trong lòng mặc dù không muốn trả lời thêm bất cứ điều gì nhưng không hiểu sao miệng anh lại nói lời đồng ý “cô hỏi đi”
“ Có phải…có phải ngay từ lúc đầu, anh tiếp cận tôi chỉ là để lợi dụng… chỉ để trả thù Lập Nguyên? Ngay từ đầu anh không hề có cảm tình với tôi?”
Minh Phong nhăn mặt khó hiểu điều cô vưa hỏi “Là hắn nói như thế với cô?”
“anh chỉ cần trả lời có đúng hay không?” ánh mắt cô vẫn còn thập phần ngóng mong lời nói không phải từ anh, nhưng
“ Nếu hắn ta đã nói thế thì cô không cần phải hỏi lại tôi. Đúng vậy, ngay từ đầu tôi tiếp cận cô chỉ là để trả thù” lời nói dối nhẫn tầm nhất từ chính miệng anh đang dần giết chết mọi hy vọng cuối cùng trong cô…
Hải Lam cảm thấy chưa bào giờ đầu óc cô lại đau nhức thậm hại đến thế này, cô gặn sức không để mình khụy ngã trước hai người bọn họ, nở một nụ cười chua chát cào rách tim gan “ thì ra là vậy….vậy mà tôi đã hy vọng…Minh Phong, cảm ơn anh… cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu về cái thế giới không lường trước được này”
Bỏ lại lời nói khiến người ta nghe thấy mà phải rơi nước mắt, Hải Lam quay gót... cô đơn bước đi. Giọt nước mắt mặn đắng theo đó rơi xuống mu bàn tay anh bỏng rát….
Nhìn cái bóng cô đơn của cô cứ kéo dài...kéo thật dài không có điểm dừng trên lối nhỏ hành lang khiến tim anh nhức nhối. Minh Phong đau lòng định đuổi theo cô để giữ cô lại nhưng lại bị Lâm Nguyệt Lan kéo chặt...
“Phong, đừng đuổi theo cô ấy nữa, cô ấy….” Lâm Nguyệt Lan im lặng một lúc khá lâu,từ nãy đến giờ cô ta thỏa mãn đứng xem vợ chồng họ nói lời chia tay kia thì không khỏi cười lớn trong lòng vì mưu kế đã được thực hiện.
Minh Phong căn bản không hề nghe rõ người đàn bà bên cạnh anh đang nói tiếp những gì. Đôi mắt không thấy đáy cứ thế ngoái nhìn Hải Lam cho đến khi cô biến mất khỏi tầm nhìn của anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.