Chương 13
Nuschika
07/07/2023
Giấc ngủ càng một sâu hơn
Thời gian trôi nhanh dần nhanh, cuối cùng trời cũng đã sáng
Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào mắt Diana, cô bị chói mà cựa quậy chân tay, cô khẽ mở đôi mắt ra
Đập thẳng vào mắt cô là cơ thể cường tráng và khuôn mặt hút hồn kia đang ôm chặt lấy cô mà ngủ ngon giấc, cô giật mình ngồi bật dậy
Cánh tay to khoẻ của anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, cô cố đẩy ra cũng không được
"Người đâu mà nặng thế không biết!"
Hết cách cô đành chạm vào khuôn mặt anh, nhìn gương mặt đó cô không nỡ đánh thức, cô vỗ vào má anh
"Victor!"
"Dậy đi..."
"Đến giờ đi học rồi!"
Nghe tiếng cô gọi, anh bắt đầu mới mở mắt, ánh mắt mờ nhạt vì tối qua ngủ chưa đủ giấc, anh quay người đi
"Ưm...!"
"Một chút nữa thôi mà..."
"Haiz!"
"Cho cậu đến khi tôi vệ sinh cá nhân xong đấy!"
Cô đứng dậy ra khỏi giường, vươn vai để lộ cơ thể mảnh mai gầy gò của cô, bước vào nhà vệ sinh với đôi mắt nhắm mắt mở nhìn thẳng vào gương
Cô mới bắt đầu định hình được chuyện gì
Mặt Diana đỏ ửng lên, cô ôm lấy đôi má mình
"Sa...sao chuyện này lại xảy ra?"
"Mình vừa ngủ cùng với một chàng trai mới gặp lần đầu!"
"Trời đất ơi!"
"Từ trước đến giờ mình trong sáng lắm!"
"Không dây dưa vào mấy chuyện này đâu!"
"Huhu..."
Cô ôm lấy đầu mình mà than vãn không muốn tin vào mọi chuyện tối qua
Cô cắn răng tự dặn mình
"Không sao...!"
"Cố lên không sao đâu!"
"Nhưng mà tí gặp cậu ta thì phải làm sao?"
"Mình ngại quá!"
Cô vừa đánh răng vừa suy nghĩ về mọi chuyện tối qua, cô không nghĩ mình lại làm vậy
Cô đang rối rung hết đầu óc lên thì tiếng gõ cửa vang lên
"Diana ơi!"
"Xong chưa vậy?"
"Muộn học mất đấy!"
"Ừ...tôi ra ngay đây!"
Cô vội vàng làm mọi thứ còn lại nhanh nhất có thể, mở cánh cửa ra
"Cậu vào đi!"
Anh chưa kịp lên tiếng thì cô đã chạy về phòng, cô còn không dám quay lên nhìn anh, còn anh thì đứng đấy nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô
Bất giác anh cũng nhớ đến chuyện hôm qua mà đỏ ửng mặt, anh đưa tay lên che mặt lại, không dám nhớ lại chuyện hôm qua
"Liệu cậu ấy có ghét mình không?"
"Chết mất mình sợ cậu ấy sẽ chán ghét mình..."
Anh ngại đến mức đập đầu mình vào cánh cửa, cứ liên tục như vậy đến khi chán mới thôi
"Mình sẽ là một thằng khốn nạn mất!"
Cô bước vào phòng lập tức thay quần áo, chải tóc máu tóc mềm mượt của cô, hôm nay tự nhiên cô không trang điểm. Chắc hẳn hôm qua khi được anh khen cô xinh khi để mặt mộc, cô lại muốn để như vậy để anh ngắm mà không muốn bị anh chê già hay gì cả
Nay trông cô khác hẳn thường ngày, không đeo khuyên tay hay đánh son gì cả, chỉ để mặt mộc đi học, nhìn cô trông như vậy rất xinh đẹp
Anh bước vào phòng, cô đưa cho anh quần áo đồng phục của trường
"Đồng phục của cậu đây!"
"Hả?"
"Cậu lấy đâu ra vậy?"
"À tôi bảo quản gia chuẩn bị đấy mà..."
"Vậy sao!"
Anh nhận lấy rồi thay ngay trước mặt cô, cô giật mình hét toáng lên
"Hả?"
"Cậu định thay trước mặt tôi sao?"
"Ơ vậy cậu không muốn nhìn à?"
"G...gì cơ?"
Cô hốt hoảng vì lời nói đó của anh mà cộng thêm khuôn mặt ỉu xùi đó nữa. Khiến cô cảm thấy rất khó xử, có không được mà không cũng không xong
Nhìn cô như vậy anh bèn nở nụ cười lên
"Đùa cậu thôi!"
"Cậu ra ngoài hoặc quay mặt đi nếu cậu muốn!"
"Tôi...tôi đi ra ngoài!"
Cô chạy một mạch ra xuống dưới lầu, gặp ngay quản gia John ở đó, John nở nụ cười tươi như hoa
"Tiểu thư mới sáng đã vui vẻ vậy nhỉ?"
"Hả?"
"Anh nói gì vậy hả John?"
"Không có ý gì đâu nhưng hôm qua khi đi kiểm tra thì tôi thấy tiểu thư ngủ rất say bên cậu ta mà?"
"Anh...!"
Cô đỏ hết cả mặt chỉ thẳng tay vào quản gia mà nói to
"Ai cho anh đi vào phòng tôi?"
"Tôi gõ cửa rồi mà!"
"Tôi đã cho chưa?"
"Có cậu Victor cho rồi đấy!"
"Sao?"
Cô bị trêu cho đến mức phát giận
"Tôi đói rồi đấy anh John!"
"Ồ cô yên tâm là đồ ăn có sẵn rồi!"
Cô không thèm nhìn mặt quản gia nữa mà đi thẳng vào trong bếp, nhìn đĩa đồ ăn trước mặt cô tưởng tượng mấy miếng súp lơ là quản gia John mà ăn ngấu nghiến
"Chết đi này lão quản gia!"
"Dám vào phòng tôi à?"
"Lão John chết tiệt..."
Cô ăn để chút giận mà chẳng để ý đến có bóng người quen thuộc đang nhìn cô ăn, anh nhẹ nhàng tiến đến
Trên gần miệng cô có miếng súp lơ xanh dính vào, anh đưa tay lên đó khẽ lấy ra
Cô quay lên nhìn anh
"Hả?"
"Cậu ăn sao mà dính miếng rau nè!"
"Ơ...cảm ơn cậu!"
Cô vẫn chưa trút hết giận mà vẫn quay đi không nhìn anh
Anh đứng đấy chỉ biết cười phá lên
"Haha!"
"Cậu ăn nhìn ngon miệng thật đấy!"
Anh ngồi xuống gần bên cạnh cô, nhìn xuống đĩa đồ ăn mà cảm thấy chán nản
Anh chưa bao giờ có một bữa ăn sáng như vậy từ trước đến giờ, hôm nào cũng chỉ ăn qua loa hoặc có khi bỏ bữa. Đường đến trường của anh còn xa hơn cô mấy lần mà lúc nào anh cũng đi bộ đến đó, gần muộn giờ thì sẽ chạy đến một cách không kiểm soát. Trên đường đi anh lúc nào cũng cầm tờ đề cương hoặc quyển sách giáo khoa mà vừa đi vừa học. Anh không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào cho việc khác
Ngày hôm qua, đáng lẽ theo một thói quen, anh cứ tắm xong là sẽ học nhưng anh đã dành không ít thời gian ở bên cô, nhìn ngắm cô. Khi như vậy, anh không hề muốn buông bỏ mà chỉ ước có thể kéo dài giây phút này mãi mãi
Khi bữa sáng đã hoàn thành, cô vừa thấy anh ăn xong, cô kéo mạnh anh đi luôn, không muốn chuyện hôm qua lại xảy ra thêm nữa, đi hẳn ra đến cổng
"A!"
"Cậu từ từ thôi!"
Trời hôm nay đã không còn mưa như hôm qua nữa rồi đổi lại một không khí mát mẻ, những tia nắng cũng chỉ làm ấm thêm
Bên ngoài một chiếc siêu xe đã đợi sẵn
Cô kéo anh ra đến cổng nhưng anh đột nhiên giật tay lại
Cú giật khá đột ngột khiến tay cô đang nắm chặt vào cổ anh bị xước bởi móng tay của cô
"Ah..."
"Sao vậy?"
"Xin lỗi để tôi đi bộ đến trường!"
"Hả?"
Cô nghe rất khó hiểu
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Tôi không dám lên ô tô đâu!"
"Tại tôi không xứng đáng được ngồi trên đó!"
"Từ hôm qua cậu cho tôi ăn uống rồi được ở nhà cậu là điều quá tuyệt vời đối với tôi rồi!"
"Cậu thương hại tôi thế là đủ rồi!"
Nghe vậy như tiếng sét đánh thẳng vào trái tim cô
"Mày đang nói cái gì vậy?"
Cô nắm chặt tay vào váy, cắn chặt răng mà hét
"Ý mày là từ hôm qua đến giờ là do tao thương hại mày sao?"
"Đúng vậy!"
"Tôi xin lỗi!"
"Cút...cút ngay!"
Cô chỉ thẳng tay ra phía cổng, lườm anh và gằn giọng
"Cút ngay trước khi tao đánh mày!"
"Từ hôm qua đến giờ mày làm cho tao nghĩ cái gì về mày vậy?"
"Tao thật ngu dốt khi tự suy diễn..."
"Mày nghĩ tao thương hại mày thật sao?"
"Thằng chó chết này cút ngay..."
"Xin lỗi tôi và cậu vốn không thuộc về một thế giới! Tôi không xứng để đi cùng cậu như vậy..."
"Tôi không đáng để cậu chơi được với tôi và hơn hết là một thứ cảm giác kỳ lạ nào đó cứ đeo bám tôi!"
"Cảm giác tim cứ đập mỗi khi ở cạnh cậu! Tôi sợ tôi sẽ có ý đồ gì đó mà nhìn lại bản thân thì lại không ra gì để xứng đôi vừa lứa với cậu!"
"Hả?"
Nghe được câu này, cơn giận trong người bỗng dưng bay đi, nhìn đôi má đang đỏ lên của anh, anh quay đi né tránh ánh mắt của cô
"Mày không đi xe thì tao đi bộ cùng mày..."
Anh ngạc nhiên trước câu nói đó, tại sao biết anh vậy cô vẫn chấp nhận anh, cố níu kéo một thằng không có tương lai như vậy?
"Sao cậu...?"
"Chẳng phải mày làm tao ngã sao?"
"Khi chân tao còn chưa khỏi mà mày định chạy đi đâu?"
"Tôi không có ý muốn bỏ cậu!"
"Chỉ là tôi không xứng để được cậu đối xử như vậy!"
"Tôi..."
Anh chưa dứt lời cô đã chặn họng thẳng vào câu nói của anh
"Tao không bắt mày bồi thường là may mà còn định làm trái ý tao sao?"
"Tao không quan tâm mày là ai trên cái xã hội này nhưng mày đã làm tao ngã thì mày phải bồi thường!"
"Không tiền thì phải làm sao cho chân tao hết đau thì mày mới được đi!"
"Nhưng mày sẽ phải ở bên tao đến khi tao chán mày!"
Cô tiến đến gần anh, chỉ vào ngực trái của anh
"Đừng để niềm tin của tao đánh mất..."
"..."
"Tại sao...!"
"Cậu muốn gì ở tôi?"
"Tao muốn mày!"
"Chỉ vậy thôi!"
"Tuyệt đối không được ở gần con nào khác ngoài tao!"
Nói rồi cô kéo tay anh lên ô tô, vất anh vào ngồi trước còn cô ngồi ngay cạnh, nắm chặt lấy tay anh sợ anh sẽ chạy bất cứ lúc nào...
"Đi nhanh đến trường đi bác tài!"
Chiếc xe lăn bánh rất nhanh, chỉ mất 15 phút đã tới trường
Chiếc siêu xe đậu ngay trước cổng trường, không ít ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào đó, bước xuống xe là Diana sau đó là Victor
Hai người đó bước xuống khiến một vài học sinh thì thầm to nhỏ vài tai nhau
"Ê con nhỏ kia nó đi cùng ai vậy?"
"Thằng này quen lắm nha!"
"Nó hình như là thằng mà thi đầu vào trường mình thủ khoa luôn ý!"
"Thật sao?"
"Sao lại đi theo con nhỏ kia nhỉ?"
"Nghe nói nó là con gái của nhà đầu tư của trường này!"
"Điểm nó cũng cao thứ hai khối đó!"
"Wow!"
"Tao thấy con đó ở trong lớp có học hành gì đâu mà xếp cao vậy mày"
"Thì ba nó đầu tư tiền vào mà!"
"Có thấp cũng phải cao chứ!"
"Tao thấy con kia như dụ dỗ thằng đó quá!"
"Ừ nhỉ?"
"Có khi nó dụ dỗ thằng đó rồi ăn chơi để tụt dốc xong nó đứng đầu trường đó mà!"
"Con đó ác thật đấy!"
"Mày cẩn thận không nó đánh đấy!"
"Ừ! Nhanh chóng vào lớp thôi không lại có chuyện!"
Cô gần như chẳng quan tâm đến một giây một phút nào về bọn họ, chỉ quanh quẩn đi ngay bên cạnh anh
Anh nhìn xuống dưới chân cô, cô chân hôm qua sưng mà hôm nay thấy còn sưng hơn mà đâu đó có vết xước như có vật nhọn nào đó bắn qua
Chắc chắn là mảnh thuỷ tinh hôm qua rồi, anh vội vàng hỏi cô
"Chân cậu đau lắm sao?"
"Hả?"
"Nhìn nó sưng kìa!"
Cô nghe lời anh nói mà quay xuống, chợt nhận ra lúc hôm qua vì đứng gần đấy mà mảnh thuỷ tinh nhỏ bắn vào chân, cô không để ý vì sợ anh bị thương ở tay quá, trong lúc đi ra ngoài tắm thì còn không may va vào cạnh cửa nữa
"Ơ...!"
"Sưng to vậy mà mình còn không biết!"
Anh không nói gì thêm mà cúi xuống
Đúng lúc đang đứng ở giữa sân trường thì tiếng chuông reo lên, học sinh chạy loạn xạ vào trường
Lúc đó mới thấy hội bạn của cô bước vào thấy cảnh anh đang quỳ xuống chân định kéo lại cái băng quấn quanh chân cho cô
"Ơ Diana kìa!"
"Nay nó đến sớm thế?"
"Ủa bên cạnh nó là ai nữa kìa!"
"Hình như chân nó bị thương thì phải!"
"Nó đi đánh nhau mà không rủ mình à?"
Bàn tán một lúc rồi hội bạn cô chạy đến gần Diana hỏi chuyện
"Ê chân mày sao thế?"
"Ah hôm qua tao bị ngã thôi!"
"Ừ nhìn cũng đau phết đấy..."
Một người trong nhóm bất chợt quay ra chỉ vào người anh hỏi cô
"Ai đây?"
"Thì là..."
"Mày có người yêu hả?"
Cô chưa kịp nói xong thì hội bạn đó đã chen vào rồi
"Con này mày cũng được quá ha!"
"Có người yêu giấu bọn tao!"
"Xem nào..."
Zoe nhìn Victor từ trên xuống dưới phán xét một hồi rồi, Zoe quay lại ôm lấy mặt Diana mà hét toáng
"Vãi Diana ơi!"
"Mày trúng số à?"
"Đẹp trai vãi!"
Nghe Zoe nói mà các cô gái còn lại cùng quay ra
"Ừ! Đẹp trai thế!"
"Làm người yêu Diana là đúng rồi!"
Cô bị trêu cho mà đỏ ửng mặt không biết phản bác thế nào
Anh đột nhiên đứng dậy nở nụ cười nhẹ, tay ôm đầu xoa nhẹ
"À ừ các cậu..."
"Uôi giọng nói cũng trầm quá kìa!"
"Vớ đâu ra thằng người yêu như này vậy?"
"Nè cậu tên là gì thế?"
"Tôi...!"
Anh đang định nói thì Diana chặn lời lại, hét toáng lên
"Lão giám thi kìa!"
"Về lớp đi!"
Nói rồi cô kéo lấy tay anh cô gắng dùng đôi chân của mình mà lập cập chạy vào trước
Thấy cô khó khăn như vậy, anh chạy thẳng lên trước rồi đưa cánh tay to khoẻ ra bế phốc cô lên chạy thẳng vào lớp trước
Cô bị hành động đó làm cho đơ người, chỉ nhìn lên khuôn mặt chàng trai đó
"Anh phải là của em mãi mãi!"
Bất chợt dòng suy nghĩ đó hiện lên trong đầu nhưng cô lại không hề từ chối mà lại muốn nó thành sự thật hơn...
Thời gian trôi nhanh dần nhanh, cuối cùng trời cũng đã sáng
Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào mắt Diana, cô bị chói mà cựa quậy chân tay, cô khẽ mở đôi mắt ra
Đập thẳng vào mắt cô là cơ thể cường tráng và khuôn mặt hút hồn kia đang ôm chặt lấy cô mà ngủ ngon giấc, cô giật mình ngồi bật dậy
Cánh tay to khoẻ của anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, cô cố đẩy ra cũng không được
"Người đâu mà nặng thế không biết!"
Hết cách cô đành chạm vào khuôn mặt anh, nhìn gương mặt đó cô không nỡ đánh thức, cô vỗ vào má anh
"Victor!"
"Dậy đi..."
"Đến giờ đi học rồi!"
Nghe tiếng cô gọi, anh bắt đầu mới mở mắt, ánh mắt mờ nhạt vì tối qua ngủ chưa đủ giấc, anh quay người đi
"Ưm...!"
"Một chút nữa thôi mà..."
"Haiz!"
"Cho cậu đến khi tôi vệ sinh cá nhân xong đấy!"
Cô đứng dậy ra khỏi giường, vươn vai để lộ cơ thể mảnh mai gầy gò của cô, bước vào nhà vệ sinh với đôi mắt nhắm mắt mở nhìn thẳng vào gương
Cô mới bắt đầu định hình được chuyện gì
Mặt Diana đỏ ửng lên, cô ôm lấy đôi má mình
"Sa...sao chuyện này lại xảy ra?"
"Mình vừa ngủ cùng với một chàng trai mới gặp lần đầu!"
"Trời đất ơi!"
"Từ trước đến giờ mình trong sáng lắm!"
"Không dây dưa vào mấy chuyện này đâu!"
"Huhu..."
Cô ôm lấy đầu mình mà than vãn không muốn tin vào mọi chuyện tối qua
Cô cắn răng tự dặn mình
"Không sao...!"
"Cố lên không sao đâu!"
"Nhưng mà tí gặp cậu ta thì phải làm sao?"
"Mình ngại quá!"
Cô vừa đánh răng vừa suy nghĩ về mọi chuyện tối qua, cô không nghĩ mình lại làm vậy
Cô đang rối rung hết đầu óc lên thì tiếng gõ cửa vang lên
"Diana ơi!"
"Xong chưa vậy?"
"Muộn học mất đấy!"
"Ừ...tôi ra ngay đây!"
Cô vội vàng làm mọi thứ còn lại nhanh nhất có thể, mở cánh cửa ra
"Cậu vào đi!"
Anh chưa kịp lên tiếng thì cô đã chạy về phòng, cô còn không dám quay lên nhìn anh, còn anh thì đứng đấy nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô
Bất giác anh cũng nhớ đến chuyện hôm qua mà đỏ ửng mặt, anh đưa tay lên che mặt lại, không dám nhớ lại chuyện hôm qua
"Liệu cậu ấy có ghét mình không?"
"Chết mất mình sợ cậu ấy sẽ chán ghét mình..."
Anh ngại đến mức đập đầu mình vào cánh cửa, cứ liên tục như vậy đến khi chán mới thôi
"Mình sẽ là một thằng khốn nạn mất!"
Cô bước vào phòng lập tức thay quần áo, chải tóc máu tóc mềm mượt của cô, hôm nay tự nhiên cô không trang điểm. Chắc hẳn hôm qua khi được anh khen cô xinh khi để mặt mộc, cô lại muốn để như vậy để anh ngắm mà không muốn bị anh chê già hay gì cả
Nay trông cô khác hẳn thường ngày, không đeo khuyên tay hay đánh son gì cả, chỉ để mặt mộc đi học, nhìn cô trông như vậy rất xinh đẹp
Anh bước vào phòng, cô đưa cho anh quần áo đồng phục của trường
"Đồng phục của cậu đây!"
"Hả?"
"Cậu lấy đâu ra vậy?"
"À tôi bảo quản gia chuẩn bị đấy mà..."
"Vậy sao!"
Anh nhận lấy rồi thay ngay trước mặt cô, cô giật mình hét toáng lên
"Hả?"
"Cậu định thay trước mặt tôi sao?"
"Ơ vậy cậu không muốn nhìn à?"
"G...gì cơ?"
Cô hốt hoảng vì lời nói đó của anh mà cộng thêm khuôn mặt ỉu xùi đó nữa. Khiến cô cảm thấy rất khó xử, có không được mà không cũng không xong
Nhìn cô như vậy anh bèn nở nụ cười lên
"Đùa cậu thôi!"
"Cậu ra ngoài hoặc quay mặt đi nếu cậu muốn!"
"Tôi...tôi đi ra ngoài!"
Cô chạy một mạch ra xuống dưới lầu, gặp ngay quản gia John ở đó, John nở nụ cười tươi như hoa
"Tiểu thư mới sáng đã vui vẻ vậy nhỉ?"
"Hả?"
"Anh nói gì vậy hả John?"
"Không có ý gì đâu nhưng hôm qua khi đi kiểm tra thì tôi thấy tiểu thư ngủ rất say bên cậu ta mà?"
"Anh...!"
Cô đỏ hết cả mặt chỉ thẳng tay vào quản gia mà nói to
"Ai cho anh đi vào phòng tôi?"
"Tôi gõ cửa rồi mà!"
"Tôi đã cho chưa?"
"Có cậu Victor cho rồi đấy!"
"Sao?"
Cô bị trêu cho đến mức phát giận
"Tôi đói rồi đấy anh John!"
"Ồ cô yên tâm là đồ ăn có sẵn rồi!"
Cô không thèm nhìn mặt quản gia nữa mà đi thẳng vào trong bếp, nhìn đĩa đồ ăn trước mặt cô tưởng tượng mấy miếng súp lơ là quản gia John mà ăn ngấu nghiến
"Chết đi này lão quản gia!"
"Dám vào phòng tôi à?"
"Lão John chết tiệt..."
Cô ăn để chút giận mà chẳng để ý đến có bóng người quen thuộc đang nhìn cô ăn, anh nhẹ nhàng tiến đến
Trên gần miệng cô có miếng súp lơ xanh dính vào, anh đưa tay lên đó khẽ lấy ra
Cô quay lên nhìn anh
"Hả?"
"Cậu ăn sao mà dính miếng rau nè!"
"Ơ...cảm ơn cậu!"
Cô vẫn chưa trút hết giận mà vẫn quay đi không nhìn anh
Anh đứng đấy chỉ biết cười phá lên
"Haha!"
"Cậu ăn nhìn ngon miệng thật đấy!"
Anh ngồi xuống gần bên cạnh cô, nhìn xuống đĩa đồ ăn mà cảm thấy chán nản
Anh chưa bao giờ có một bữa ăn sáng như vậy từ trước đến giờ, hôm nào cũng chỉ ăn qua loa hoặc có khi bỏ bữa. Đường đến trường của anh còn xa hơn cô mấy lần mà lúc nào anh cũng đi bộ đến đó, gần muộn giờ thì sẽ chạy đến một cách không kiểm soát. Trên đường đi anh lúc nào cũng cầm tờ đề cương hoặc quyển sách giáo khoa mà vừa đi vừa học. Anh không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào cho việc khác
Ngày hôm qua, đáng lẽ theo một thói quen, anh cứ tắm xong là sẽ học nhưng anh đã dành không ít thời gian ở bên cô, nhìn ngắm cô. Khi như vậy, anh không hề muốn buông bỏ mà chỉ ước có thể kéo dài giây phút này mãi mãi
Khi bữa sáng đã hoàn thành, cô vừa thấy anh ăn xong, cô kéo mạnh anh đi luôn, không muốn chuyện hôm qua lại xảy ra thêm nữa, đi hẳn ra đến cổng
"A!"
"Cậu từ từ thôi!"
Trời hôm nay đã không còn mưa như hôm qua nữa rồi đổi lại một không khí mát mẻ, những tia nắng cũng chỉ làm ấm thêm
Bên ngoài một chiếc siêu xe đã đợi sẵn
Cô kéo anh ra đến cổng nhưng anh đột nhiên giật tay lại
Cú giật khá đột ngột khiến tay cô đang nắm chặt vào cổ anh bị xước bởi móng tay của cô
"Ah..."
"Sao vậy?"
"Xin lỗi để tôi đi bộ đến trường!"
"Hả?"
Cô nghe rất khó hiểu
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Tôi không dám lên ô tô đâu!"
"Tại tôi không xứng đáng được ngồi trên đó!"
"Từ hôm qua cậu cho tôi ăn uống rồi được ở nhà cậu là điều quá tuyệt vời đối với tôi rồi!"
"Cậu thương hại tôi thế là đủ rồi!"
Nghe vậy như tiếng sét đánh thẳng vào trái tim cô
"Mày đang nói cái gì vậy?"
Cô nắm chặt tay vào váy, cắn chặt răng mà hét
"Ý mày là từ hôm qua đến giờ là do tao thương hại mày sao?"
"Đúng vậy!"
"Tôi xin lỗi!"
"Cút...cút ngay!"
Cô chỉ thẳng tay ra phía cổng, lườm anh và gằn giọng
"Cút ngay trước khi tao đánh mày!"
"Từ hôm qua đến giờ mày làm cho tao nghĩ cái gì về mày vậy?"
"Tao thật ngu dốt khi tự suy diễn..."
"Mày nghĩ tao thương hại mày thật sao?"
"Thằng chó chết này cút ngay..."
"Xin lỗi tôi và cậu vốn không thuộc về một thế giới! Tôi không xứng để đi cùng cậu như vậy..."
"Tôi không đáng để cậu chơi được với tôi và hơn hết là một thứ cảm giác kỳ lạ nào đó cứ đeo bám tôi!"
"Cảm giác tim cứ đập mỗi khi ở cạnh cậu! Tôi sợ tôi sẽ có ý đồ gì đó mà nhìn lại bản thân thì lại không ra gì để xứng đôi vừa lứa với cậu!"
"Hả?"
Nghe được câu này, cơn giận trong người bỗng dưng bay đi, nhìn đôi má đang đỏ lên của anh, anh quay đi né tránh ánh mắt của cô
"Mày không đi xe thì tao đi bộ cùng mày..."
Anh ngạc nhiên trước câu nói đó, tại sao biết anh vậy cô vẫn chấp nhận anh, cố níu kéo một thằng không có tương lai như vậy?
"Sao cậu...?"
"Chẳng phải mày làm tao ngã sao?"
"Khi chân tao còn chưa khỏi mà mày định chạy đi đâu?"
"Tôi không có ý muốn bỏ cậu!"
"Chỉ là tôi không xứng để được cậu đối xử như vậy!"
"Tôi..."
Anh chưa dứt lời cô đã chặn họng thẳng vào câu nói của anh
"Tao không bắt mày bồi thường là may mà còn định làm trái ý tao sao?"
"Tao không quan tâm mày là ai trên cái xã hội này nhưng mày đã làm tao ngã thì mày phải bồi thường!"
"Không tiền thì phải làm sao cho chân tao hết đau thì mày mới được đi!"
"Nhưng mày sẽ phải ở bên tao đến khi tao chán mày!"
Cô tiến đến gần anh, chỉ vào ngực trái của anh
"Đừng để niềm tin của tao đánh mất..."
"..."
"Tại sao...!"
"Cậu muốn gì ở tôi?"
"Tao muốn mày!"
"Chỉ vậy thôi!"
"Tuyệt đối không được ở gần con nào khác ngoài tao!"
Nói rồi cô kéo tay anh lên ô tô, vất anh vào ngồi trước còn cô ngồi ngay cạnh, nắm chặt lấy tay anh sợ anh sẽ chạy bất cứ lúc nào...
"Đi nhanh đến trường đi bác tài!"
Chiếc xe lăn bánh rất nhanh, chỉ mất 15 phút đã tới trường
Chiếc siêu xe đậu ngay trước cổng trường, không ít ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào đó, bước xuống xe là Diana sau đó là Victor
Hai người đó bước xuống khiến một vài học sinh thì thầm to nhỏ vài tai nhau
"Ê con nhỏ kia nó đi cùng ai vậy?"
"Thằng này quen lắm nha!"
"Nó hình như là thằng mà thi đầu vào trường mình thủ khoa luôn ý!"
"Thật sao?"
"Sao lại đi theo con nhỏ kia nhỉ?"
"Nghe nói nó là con gái của nhà đầu tư của trường này!"
"Điểm nó cũng cao thứ hai khối đó!"
"Wow!"
"Tao thấy con đó ở trong lớp có học hành gì đâu mà xếp cao vậy mày"
"Thì ba nó đầu tư tiền vào mà!"
"Có thấp cũng phải cao chứ!"
"Tao thấy con kia như dụ dỗ thằng đó quá!"
"Ừ nhỉ?"
"Có khi nó dụ dỗ thằng đó rồi ăn chơi để tụt dốc xong nó đứng đầu trường đó mà!"
"Con đó ác thật đấy!"
"Mày cẩn thận không nó đánh đấy!"
"Ừ! Nhanh chóng vào lớp thôi không lại có chuyện!"
Cô gần như chẳng quan tâm đến một giây một phút nào về bọn họ, chỉ quanh quẩn đi ngay bên cạnh anh
Anh nhìn xuống dưới chân cô, cô chân hôm qua sưng mà hôm nay thấy còn sưng hơn mà đâu đó có vết xước như có vật nhọn nào đó bắn qua
Chắc chắn là mảnh thuỷ tinh hôm qua rồi, anh vội vàng hỏi cô
"Chân cậu đau lắm sao?"
"Hả?"
"Nhìn nó sưng kìa!"
Cô nghe lời anh nói mà quay xuống, chợt nhận ra lúc hôm qua vì đứng gần đấy mà mảnh thuỷ tinh nhỏ bắn vào chân, cô không để ý vì sợ anh bị thương ở tay quá, trong lúc đi ra ngoài tắm thì còn không may va vào cạnh cửa nữa
"Ơ...!"
"Sưng to vậy mà mình còn không biết!"
Anh không nói gì thêm mà cúi xuống
Đúng lúc đang đứng ở giữa sân trường thì tiếng chuông reo lên, học sinh chạy loạn xạ vào trường
Lúc đó mới thấy hội bạn của cô bước vào thấy cảnh anh đang quỳ xuống chân định kéo lại cái băng quấn quanh chân cho cô
"Ơ Diana kìa!"
"Nay nó đến sớm thế?"
"Ủa bên cạnh nó là ai nữa kìa!"
"Hình như chân nó bị thương thì phải!"
"Nó đi đánh nhau mà không rủ mình à?"
Bàn tán một lúc rồi hội bạn cô chạy đến gần Diana hỏi chuyện
"Ê chân mày sao thế?"
"Ah hôm qua tao bị ngã thôi!"
"Ừ nhìn cũng đau phết đấy..."
Một người trong nhóm bất chợt quay ra chỉ vào người anh hỏi cô
"Ai đây?"
"Thì là..."
"Mày có người yêu hả?"
Cô chưa kịp nói xong thì hội bạn đó đã chen vào rồi
"Con này mày cũng được quá ha!"
"Có người yêu giấu bọn tao!"
"Xem nào..."
Zoe nhìn Victor từ trên xuống dưới phán xét một hồi rồi, Zoe quay lại ôm lấy mặt Diana mà hét toáng
"Vãi Diana ơi!"
"Mày trúng số à?"
"Đẹp trai vãi!"
Nghe Zoe nói mà các cô gái còn lại cùng quay ra
"Ừ! Đẹp trai thế!"
"Làm người yêu Diana là đúng rồi!"
Cô bị trêu cho mà đỏ ửng mặt không biết phản bác thế nào
Anh đột nhiên đứng dậy nở nụ cười nhẹ, tay ôm đầu xoa nhẹ
"À ừ các cậu..."
"Uôi giọng nói cũng trầm quá kìa!"
"Vớ đâu ra thằng người yêu như này vậy?"
"Nè cậu tên là gì thế?"
"Tôi...!"
Anh đang định nói thì Diana chặn lời lại, hét toáng lên
"Lão giám thi kìa!"
"Về lớp đi!"
Nói rồi cô kéo lấy tay anh cô gắng dùng đôi chân của mình mà lập cập chạy vào trước
Thấy cô khó khăn như vậy, anh chạy thẳng lên trước rồi đưa cánh tay to khoẻ ra bế phốc cô lên chạy thẳng vào lớp trước
Cô bị hành động đó làm cho đơ người, chỉ nhìn lên khuôn mặt chàng trai đó
"Anh phải là của em mãi mãi!"
Bất chợt dòng suy nghĩ đó hiện lên trong đầu nhưng cô lại không hề từ chối mà lại muốn nó thành sự thật hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.