Chương 1
Nuschika
07/07/2023
"Hợp đồng của chúng ta đã hết hạn! Cô ký vào đơn ly hôn này, tôi sẽ chấm dứt ở đây!"
Tiếng nói như sét đánh vào tai cô, cô sững người một lúc rồi bày ra vẻ mặt buồn bã, lắp bắp mấy câu
"Nhưng...Chúng ta...!"
"Cô còn dám nói thêm một lời nào nữa đừng trách tôi!"
"K...không phải anh đã nói sẽ kéo dài thêm 1 tháng nữa để em gửi tiền về cho mẹ rồi sao?"
"Đã quá 1 tháng rồi đấy!"
"Cô đừng có lừa tôi!"
Càng cố gắng biện hộ cô càng bị anh quát to hơn. Cô run rẩy mà không biết làm gì ngoài đứng đờ người ra
"Nhiều lời! Cô ký ngay đi!"
"V...vâng!"
Cô giật thót tim gan ra ngoài, tay chân run rẩy từ từ cầm vào cây bút chưa bao giờ cô lại lề mề như lúc này, khẽ khàng đặt bút lên ký tên chưa bao giờ những nét chữ lại đè nặng cô như vậy.
Một chữ ký khá ẩu được viết lên, cô ngạt thở đến mức quỳ gục xuống, không kiểm soát được tâm trạng của mình mà đôi ba giọt mước mắt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo kia
"Đứng dậy đi!"
"A...Xin lỗi..!"
"Em không cố ý để anh tức giận vậy đâu..!"
"Em đã ký rồi"
"Anh đừng tức giận nhé!"
Giọng nói khẽ khàng vang lên. Một cánh tay to lớn giật mạnh cơ thể yếu ớt của cô, cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh
"Victor"
"Tôi đây!"
Tiếng nói còn lại cố gọi tên anh như muốn ôm chặt anh hơn. Đúng vậy, không biết từ bao giờ, trong cuộc hôn nhân sắp đặt này, cô đã yêu anh nhưng không thể nào nói ra. Giờ đây khi muốn gần anh hơn thì đơn ly hôn lại được đưa ra, trái tim cô như muốn vỡ ra làm trăm mảnh. Có lẽ cô đã hiểu cảm giác của kẻ yêu đơn phương đau đớn như nào. Cô càng ghì chặt vào lồng ngực anh, run rẩy mở miệng nói
"Vậy hôm nay là đêm cuối chúng ta ở bên nhau, em muốn làm điều mà chúng ta đã làm khi đêm đầu em đến đây..."
"..."
Cô biết suy nghĩ thật điên rồ nhưng đây là lần cuối cô được âu yếm anh, cô cười khổ nhìn vào ánh mắt vô hồn của anh mà gần như không còn hy vọng vào, nhìn vào đôi môi mà mình lúc nào cũng muốn hôn, bờ vai vững chắc luôn là điểm tựa của cô hằng đêm mệt mỏi, cuộc sống cô sau này thiếu anh có lẽ đau đớn đến cùng kiệt.
Anh vẫn nhìn cô mà không nói một câu khuôn mặt lạnh tanh tiến sát môi mình vào môi cô, trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhất, dần dần xuống cổ những vết hôn muốn ăn tươi nuốt sống cô, ghi lại những dấu vết vào ngày mai như đôi vợ chồng son. Từ cổ rồi xuống ngực, đây có lẽ là thứ anh thích nhất ở cô khi làm mấy chuyện này, bàn tay hư hỏng khẽ chạm vào từng đường cong trên cơ thể trắng nõn đấy
"Ah..."
"Anh nhẹ nhàng thôi..."
"Chẳng phải em muốn giống như đêm đầu sao?"
"Em tinh ranh thật đấy!"
"Ngày mai"
"Dạ?"
"Trước 5 giờ 30 phút, rời khỏi căn nhà này!"
Cô trầm mặc xuống mà gật đầu trong sự nặng trĩu không thể nói gì thêm.
Nhẹ nhàng hôn lên tai cô, cắn nhẹ vào cổ những vết đỏ hằn sâu lên đấy tạo ra sự quyến rũ đến chết người. Tiếng thở hổn hển của cô càng làm cho bầu không gian này thêm nóng bỏng, bàn tay đó lần mò xuống dưới làm cả hai thêm rạo rực đến mức tắc thở.
Bỗng chốc anh bế vút cô lên, bước chân dồn dập, nóng vội lao vào căn phòng kia, đè cô xuống giường mà như một con sói ăn thịt không thể buông bỏ dù một giây phút nào, không gian chỉ có những tiếng rên nhỏ bé của cô mà không một câu nói, dù có đau đến mức nào cô cũng chịu đựng vì biết rằng sau đêm nay chúng ta chỉ là những con người xa lạ.
Đôi tay vươn ra ôm chặt lấy cơ thể đô con của anh, cơ bắp cuồn cuộn với chỗ đó thật không đáng ngờ khiến cô hạnh phúc đến phát điên, những dòng nước mắt đau khổ từ nãy giờ trở thành giọt nước mắt hạnh phúc nhưng đâu đó là sự tiếc nuối, buồn bã không tả được. Tiếng va đập mạng từ xác thịt ngày một lớn. Chiếc giường rung lắc không ngưng, nụ hôn trao nhau càng thắm thiết hơn, cả hai như muốn quấn chặt lấy nhau vĩnh viễn không rời, càng lúc càng dữ dội, dồn dập. Đây không phải lần đầu nhưng những lần như vậy đều khiến trái tim cô đập liên hồi không ngừng
"Ước rằng anh sẽ quấn lấy em mãi mãi..!"
Một suy nghĩ trong tiềm thức của cô nên được nói thành lời vào lúc này nhưng cô lại cắn răng không thể nói ra, thật sự 5 năm sống với anh cô không thấy tiếc khi không nói ra sao?
Cô vốn là một cô gái yếu đuối luôn cam chịu tất cả mọi thứ mà không dám phản bác lại, chỉ biết nghe lời và làm theo, sợ những ánh mắt khó chịu, soi mói nhìn cô vậy nên cuộc sống khi ở cùng anh luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi, lo sợ rằng cô sẽ làm sai mọi thứ và bị anh đánh. Anh là một kẻ to con mà lại còn là một doanh nhân tài giỏi khi mới 25 tuổi không ai có thể động vào anh, nhìn dáng vẻ của anh cô luôn tỏ ra hồi hộp, lo lắng, run rẩy khi ở gần anh nhưng sau 5 năm chung sống từ khi nào cô đã nảy sinh tình cảm với người đàn ông này, luôn nghĩ cho tương lai nên dù anh có sao cô cũng chấp nhận hết
Chiếc giường vẫn luôn chuyển động theo nhịp nhưng cuộc vui nào cũng có hồi kết, thời gian điểm từ 22 giờ 27 phút cũng đã trôi đến 5 giờ 12 phút của hôm sau, cô bừng tỉnh dậy là một thói quen, quay lại nhìn người đàn ông tuấn tú kia đang say giấc, nước mắt lại tự tuôn rơi, cô biết rõ mình chỉ là một cô vợ hợp đồng không danh phận sống trong căn biệt thự chỉ để làm nội trợ.
"Nhìn anh như vậy sao em có đủ can đảm để ra đi đây!"
"Em muốn được gần anh thêm một chút nhưng sao anh lại đuổi em đi đúng lúc này!"
"Em ước mình vẫn còn là một tiểu thư đài cát ngỗ nghịch như trước thì tốt nhỉ?"
"Em đã có tất cả và có cả anh..."
Từ sau hôm nay có lẽ khung cảnh nhìn anh sẽ không còn diễn ra như một thói quen nữa rồi. Cô nhìn anh hồi lâu rồi cắn răng mà quay đi sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Trong khi chuẩn bị, vô tình cô xem được những bức ảnh trong album ảnh cưới của hai người mà gần như không muốn rời đi chút nào, giọt nước mắt rơi xuống, cô chỉ biết thút thít một mình
"Em xin lỗi vì đã không làm một người vợ hoàn hảo. Em nghe theo lời anh trai mà cưới anh vì lợi ích của công ty mà không phải tình yêu nhưng khi cưới anh nhìn anh trong bộ vest lịch lãm đó trái tim em không ngừng đập và đã có mơ ước đến tương lai tươi đẹp của chúng ta"
Cô vừa nhìn tấm ảnh cưới vừa khóc với những suy nghĩ kia ước rằng có thể nói với anh mọi thứ, ước gì có được tình yêu của anh
"Có lẽ ông trời đã quá thương em khi cho em được tài sản, nhà to cửa rộng, một người chồng đẹp trai nhưng lại quên mất không cho em tình yêu của anh. Để anh phải chịu khổ mà sống với một người tồi tệ như em, gia thế anh như vậy phải tiếp cận những cô gái xinh đẹp chứ không như em một con người đến cả người thân cũng không có. Thiệt thòi cho anh quá"
"Em thật sự xin lỗi nhưng cũng thật sự yêu anh nhiều lắm!"
Những dòng suy nghĩ chất chứa suy tư, ước nguyện của cô mong anh được hạnh phúc khi cô rời đi
"Có được nhau nhưng không bên cạnh nhau"
"Em thương anh"
Khi sửa soạn đồ đạc, cô bỏ lại hết tất cả những đồ vật có giá trị từ váy, túi xách, vòng vàng, kim cương chỉ duy nhất mang theo chiếc nhẫn cưới của cô và 50$ tiền đi taxi. Bước ra khỏi cánh cửa ngôi biệt thự to nhất vùng, mọi gánh nặng như ập vào người cô, trời đất tối tăm như mực, cô bước những bước nặng nề ra ngoài cổng chính, chiếc taxi rẻ tiền. Mở cánh cửa ra, trời mưa tầm tã, cô vội quay đầu lại nhìn căn biệt thự đó rồi lên xe
"Cho tôi đến thành phố Ati"
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, dòng cảm xúc trĩu nặng cũng phải kiềm lại không được khóc, cô run rẩy ngồi ghế sau một cách đáng thương. Tiếng mưa rơi không ngừng như cách cô muốn bày tỏ ngay bây giờ
"Bác tài"
"Vâng?"
"Bác mở cửa sổ xe cho con được không?"
"Thưa cô, trời mưa rất lớn ạ! Cô sẽ bị mưa bắn vào người đấy!"
Cô cười mỉm nhẹ
"Con hút thuốc bác ạ!"
Bác tài trầm xuống không nói gì mà cứ thế bấm nút công tắc mở cửa sổ. Điếu thuốc vừa lấy ra, châm ngòi lên có lẽ là thứ khiến cô bình tĩnh nhất lúc này
"Bác không ngờ cô đây lại hút thuốc đấy"
"Vâng thưa bác! Con hút từ năm con học trung học rồi!"
"Ô nhìn cô như một cô gái yếu đuối như vậy mà thời đấy ăn chơi vậy?"
"Haha, bác đùa cũng vui!"
"Đây là một cơn nghiện rồi bác"
"Con khó mà bỏ được!"
Tiếng cười trừ cho qua khẽ vang lên
"Bác ơi"
"Người nghiện rượu sẽ luôn tìm rượu để giải sầu mà"
"Con không uống rượu mà chỉ hút được thuốc thôi cũng tính bác nhỉ?"
"Cô gái nay ta miễn phí cho con chuyến xe này"
Cô ngạc nhiên chỉ vài câu bông đùa đấy mà sao lại như vậy, thành phố Ati rất xa nơi này
"Không được đâu bác! Như vậy bác sẽ không có tiền để sống mất"
Bác tài cũng chỉ cười hai ba câu rồi nói
"Những người đang mang trong mình nỗi buồn thì luôn cần niềm vui mà"
"Cô đang buồn đúng không?"
"Bác tặng cô chuyến xe này vì bác muốn thấy nụ cười trên môi cô"
"Cô cười nhiều hơn nữa đi nhé!"
"Cô cười xinh lắm!"
"Một người con gái xinh đẹp nên càng được trân trọng mà!"
Những câu nói chạm đến trái tim cô, an ủi được phần nào nỗi niềm đó, trong vô thức cô đã mỉm cười rất nhiều. Không ngờ rằng những lời lẽ đẹp đẽ đó lại xuất hiện ở đây
"Giá mà nó đến từ anh..."
Cô lại vô thức nghĩ đến anh rồi lại trầm xuống thứ tình yêu này cô biết cất giấu đi đâu? Anh không yêu cô nhưng cô yêu anh đến mức không muốn ngăn cản anh đến với ai chỉ mong anh hạnh phúc, chỉ mong có được nụ cười từ anh
"Nó quý giá đến mức vô giá"
Chuyến xe đã dừng chân ở bến đỗ, cô bước xuống xe, mỉm cười chào bác mong rằng sẽ gặp lại
"Con chào bác! Mong sẽ sớm gặp lại bác!"
Bác gật đầu rồi chạy xe đi xa. Cô đứng đấy nhìn chiếc xe chạy đi rồi quay đầu đến trung tâm thành phố Ati
Trên đoạn đường đón vị khách tiếp theo, trên chiếc ghế cô vừa ngồi là một tờ tiền trị giá 50$ ở đó cô đã để lại hết chỗ tiền mà cô cầm đi cho bác
Tiếng nói như sét đánh vào tai cô, cô sững người một lúc rồi bày ra vẻ mặt buồn bã, lắp bắp mấy câu
"Nhưng...Chúng ta...!"
"Cô còn dám nói thêm một lời nào nữa đừng trách tôi!"
"K...không phải anh đã nói sẽ kéo dài thêm 1 tháng nữa để em gửi tiền về cho mẹ rồi sao?"
"Đã quá 1 tháng rồi đấy!"
"Cô đừng có lừa tôi!"
Càng cố gắng biện hộ cô càng bị anh quát to hơn. Cô run rẩy mà không biết làm gì ngoài đứng đờ người ra
"Nhiều lời! Cô ký ngay đi!"
"V...vâng!"
Cô giật thót tim gan ra ngoài, tay chân run rẩy từ từ cầm vào cây bút chưa bao giờ cô lại lề mề như lúc này, khẽ khàng đặt bút lên ký tên chưa bao giờ những nét chữ lại đè nặng cô như vậy.
Một chữ ký khá ẩu được viết lên, cô ngạt thở đến mức quỳ gục xuống, không kiểm soát được tâm trạng của mình mà đôi ba giọt mước mắt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo kia
"Đứng dậy đi!"
"A...Xin lỗi..!"
"Em không cố ý để anh tức giận vậy đâu..!"
"Em đã ký rồi"
"Anh đừng tức giận nhé!"
Giọng nói khẽ khàng vang lên. Một cánh tay to lớn giật mạnh cơ thể yếu ớt của cô, cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh
"Victor"
"Tôi đây!"
Tiếng nói còn lại cố gọi tên anh như muốn ôm chặt anh hơn. Đúng vậy, không biết từ bao giờ, trong cuộc hôn nhân sắp đặt này, cô đã yêu anh nhưng không thể nào nói ra. Giờ đây khi muốn gần anh hơn thì đơn ly hôn lại được đưa ra, trái tim cô như muốn vỡ ra làm trăm mảnh. Có lẽ cô đã hiểu cảm giác của kẻ yêu đơn phương đau đớn như nào. Cô càng ghì chặt vào lồng ngực anh, run rẩy mở miệng nói
"Vậy hôm nay là đêm cuối chúng ta ở bên nhau, em muốn làm điều mà chúng ta đã làm khi đêm đầu em đến đây..."
"..."
Cô biết suy nghĩ thật điên rồ nhưng đây là lần cuối cô được âu yếm anh, cô cười khổ nhìn vào ánh mắt vô hồn của anh mà gần như không còn hy vọng vào, nhìn vào đôi môi mà mình lúc nào cũng muốn hôn, bờ vai vững chắc luôn là điểm tựa của cô hằng đêm mệt mỏi, cuộc sống cô sau này thiếu anh có lẽ đau đớn đến cùng kiệt.
Anh vẫn nhìn cô mà không nói một câu khuôn mặt lạnh tanh tiến sát môi mình vào môi cô, trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhất, dần dần xuống cổ những vết hôn muốn ăn tươi nuốt sống cô, ghi lại những dấu vết vào ngày mai như đôi vợ chồng son. Từ cổ rồi xuống ngực, đây có lẽ là thứ anh thích nhất ở cô khi làm mấy chuyện này, bàn tay hư hỏng khẽ chạm vào từng đường cong trên cơ thể trắng nõn đấy
"Ah..."
"Anh nhẹ nhàng thôi..."
"Chẳng phải em muốn giống như đêm đầu sao?"
"Em tinh ranh thật đấy!"
"Ngày mai"
"Dạ?"
"Trước 5 giờ 30 phút, rời khỏi căn nhà này!"
Cô trầm mặc xuống mà gật đầu trong sự nặng trĩu không thể nói gì thêm.
Nhẹ nhàng hôn lên tai cô, cắn nhẹ vào cổ những vết đỏ hằn sâu lên đấy tạo ra sự quyến rũ đến chết người. Tiếng thở hổn hển của cô càng làm cho bầu không gian này thêm nóng bỏng, bàn tay đó lần mò xuống dưới làm cả hai thêm rạo rực đến mức tắc thở.
Bỗng chốc anh bế vút cô lên, bước chân dồn dập, nóng vội lao vào căn phòng kia, đè cô xuống giường mà như một con sói ăn thịt không thể buông bỏ dù một giây phút nào, không gian chỉ có những tiếng rên nhỏ bé của cô mà không một câu nói, dù có đau đến mức nào cô cũng chịu đựng vì biết rằng sau đêm nay chúng ta chỉ là những con người xa lạ.
Đôi tay vươn ra ôm chặt lấy cơ thể đô con của anh, cơ bắp cuồn cuộn với chỗ đó thật không đáng ngờ khiến cô hạnh phúc đến phát điên, những dòng nước mắt đau khổ từ nãy giờ trở thành giọt nước mắt hạnh phúc nhưng đâu đó là sự tiếc nuối, buồn bã không tả được. Tiếng va đập mạng từ xác thịt ngày một lớn. Chiếc giường rung lắc không ngưng, nụ hôn trao nhau càng thắm thiết hơn, cả hai như muốn quấn chặt lấy nhau vĩnh viễn không rời, càng lúc càng dữ dội, dồn dập. Đây không phải lần đầu nhưng những lần như vậy đều khiến trái tim cô đập liên hồi không ngừng
"Ước rằng anh sẽ quấn lấy em mãi mãi..!"
Một suy nghĩ trong tiềm thức của cô nên được nói thành lời vào lúc này nhưng cô lại cắn răng không thể nói ra, thật sự 5 năm sống với anh cô không thấy tiếc khi không nói ra sao?
Cô vốn là một cô gái yếu đuối luôn cam chịu tất cả mọi thứ mà không dám phản bác lại, chỉ biết nghe lời và làm theo, sợ những ánh mắt khó chịu, soi mói nhìn cô vậy nên cuộc sống khi ở cùng anh luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi, lo sợ rằng cô sẽ làm sai mọi thứ và bị anh đánh. Anh là một kẻ to con mà lại còn là một doanh nhân tài giỏi khi mới 25 tuổi không ai có thể động vào anh, nhìn dáng vẻ của anh cô luôn tỏ ra hồi hộp, lo lắng, run rẩy khi ở gần anh nhưng sau 5 năm chung sống từ khi nào cô đã nảy sinh tình cảm với người đàn ông này, luôn nghĩ cho tương lai nên dù anh có sao cô cũng chấp nhận hết
Chiếc giường vẫn luôn chuyển động theo nhịp nhưng cuộc vui nào cũng có hồi kết, thời gian điểm từ 22 giờ 27 phút cũng đã trôi đến 5 giờ 12 phút của hôm sau, cô bừng tỉnh dậy là một thói quen, quay lại nhìn người đàn ông tuấn tú kia đang say giấc, nước mắt lại tự tuôn rơi, cô biết rõ mình chỉ là một cô vợ hợp đồng không danh phận sống trong căn biệt thự chỉ để làm nội trợ.
"Nhìn anh như vậy sao em có đủ can đảm để ra đi đây!"
"Em muốn được gần anh thêm một chút nhưng sao anh lại đuổi em đi đúng lúc này!"
"Em ước mình vẫn còn là một tiểu thư đài cát ngỗ nghịch như trước thì tốt nhỉ?"
"Em đã có tất cả và có cả anh..."
Từ sau hôm nay có lẽ khung cảnh nhìn anh sẽ không còn diễn ra như một thói quen nữa rồi. Cô nhìn anh hồi lâu rồi cắn răng mà quay đi sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Trong khi chuẩn bị, vô tình cô xem được những bức ảnh trong album ảnh cưới của hai người mà gần như không muốn rời đi chút nào, giọt nước mắt rơi xuống, cô chỉ biết thút thít một mình
"Em xin lỗi vì đã không làm một người vợ hoàn hảo. Em nghe theo lời anh trai mà cưới anh vì lợi ích của công ty mà không phải tình yêu nhưng khi cưới anh nhìn anh trong bộ vest lịch lãm đó trái tim em không ngừng đập và đã có mơ ước đến tương lai tươi đẹp của chúng ta"
Cô vừa nhìn tấm ảnh cưới vừa khóc với những suy nghĩ kia ước rằng có thể nói với anh mọi thứ, ước gì có được tình yêu của anh
"Có lẽ ông trời đã quá thương em khi cho em được tài sản, nhà to cửa rộng, một người chồng đẹp trai nhưng lại quên mất không cho em tình yêu của anh. Để anh phải chịu khổ mà sống với một người tồi tệ như em, gia thế anh như vậy phải tiếp cận những cô gái xinh đẹp chứ không như em một con người đến cả người thân cũng không có. Thiệt thòi cho anh quá"
"Em thật sự xin lỗi nhưng cũng thật sự yêu anh nhiều lắm!"
Những dòng suy nghĩ chất chứa suy tư, ước nguyện của cô mong anh được hạnh phúc khi cô rời đi
"Có được nhau nhưng không bên cạnh nhau"
"Em thương anh"
Khi sửa soạn đồ đạc, cô bỏ lại hết tất cả những đồ vật có giá trị từ váy, túi xách, vòng vàng, kim cương chỉ duy nhất mang theo chiếc nhẫn cưới của cô và 50$ tiền đi taxi. Bước ra khỏi cánh cửa ngôi biệt thự to nhất vùng, mọi gánh nặng như ập vào người cô, trời đất tối tăm như mực, cô bước những bước nặng nề ra ngoài cổng chính, chiếc taxi rẻ tiền. Mở cánh cửa ra, trời mưa tầm tã, cô vội quay đầu lại nhìn căn biệt thự đó rồi lên xe
"Cho tôi đến thành phố Ati"
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, dòng cảm xúc trĩu nặng cũng phải kiềm lại không được khóc, cô run rẩy ngồi ghế sau một cách đáng thương. Tiếng mưa rơi không ngừng như cách cô muốn bày tỏ ngay bây giờ
"Bác tài"
"Vâng?"
"Bác mở cửa sổ xe cho con được không?"
"Thưa cô, trời mưa rất lớn ạ! Cô sẽ bị mưa bắn vào người đấy!"
Cô cười mỉm nhẹ
"Con hút thuốc bác ạ!"
Bác tài trầm xuống không nói gì mà cứ thế bấm nút công tắc mở cửa sổ. Điếu thuốc vừa lấy ra, châm ngòi lên có lẽ là thứ khiến cô bình tĩnh nhất lúc này
"Bác không ngờ cô đây lại hút thuốc đấy"
"Vâng thưa bác! Con hút từ năm con học trung học rồi!"
"Ô nhìn cô như một cô gái yếu đuối như vậy mà thời đấy ăn chơi vậy?"
"Haha, bác đùa cũng vui!"
"Đây là một cơn nghiện rồi bác"
"Con khó mà bỏ được!"
Tiếng cười trừ cho qua khẽ vang lên
"Bác ơi"
"Người nghiện rượu sẽ luôn tìm rượu để giải sầu mà"
"Con không uống rượu mà chỉ hút được thuốc thôi cũng tính bác nhỉ?"
"Cô gái nay ta miễn phí cho con chuyến xe này"
Cô ngạc nhiên chỉ vài câu bông đùa đấy mà sao lại như vậy, thành phố Ati rất xa nơi này
"Không được đâu bác! Như vậy bác sẽ không có tiền để sống mất"
Bác tài cũng chỉ cười hai ba câu rồi nói
"Những người đang mang trong mình nỗi buồn thì luôn cần niềm vui mà"
"Cô đang buồn đúng không?"
"Bác tặng cô chuyến xe này vì bác muốn thấy nụ cười trên môi cô"
"Cô cười nhiều hơn nữa đi nhé!"
"Cô cười xinh lắm!"
"Một người con gái xinh đẹp nên càng được trân trọng mà!"
Những câu nói chạm đến trái tim cô, an ủi được phần nào nỗi niềm đó, trong vô thức cô đã mỉm cười rất nhiều. Không ngờ rằng những lời lẽ đẹp đẽ đó lại xuất hiện ở đây
"Giá mà nó đến từ anh..."
Cô lại vô thức nghĩ đến anh rồi lại trầm xuống thứ tình yêu này cô biết cất giấu đi đâu? Anh không yêu cô nhưng cô yêu anh đến mức không muốn ngăn cản anh đến với ai chỉ mong anh hạnh phúc, chỉ mong có được nụ cười từ anh
"Nó quý giá đến mức vô giá"
Chuyến xe đã dừng chân ở bến đỗ, cô bước xuống xe, mỉm cười chào bác mong rằng sẽ gặp lại
"Con chào bác! Mong sẽ sớm gặp lại bác!"
Bác gật đầu rồi chạy xe đi xa. Cô đứng đấy nhìn chiếc xe chạy đi rồi quay đầu đến trung tâm thành phố Ati
Trên đoạn đường đón vị khách tiếp theo, trên chiếc ghế cô vừa ngồi là một tờ tiền trị giá 50$ ở đó cô đã để lại hết chỗ tiền mà cô cầm đi cho bác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.