Chương 7
Nuschika
07/07/2023
Đã mấy tiếng trôi qua rồi?
Keisan mất bao lâu mới bình tĩnh được. Anh ngồi cuộn tròn người lại, anh lo lắng hồi hộp chờ đợi đèn phẫu thuật chuyển sang xanh
Chưa bao giờ anh phải chờ đợi điều gì mà đau đớn thế này. Giây phút nào đó anh đã muốn đâm đầu vào tường nếu Victor không cứu được. Quản gia San vẫn luôn bên cạnh anh
San không nói gì cả. Chỉ đứng đấy để anh có cảm giác có người ở đây buồn cùng anh.
San không nói nhưng anh cũng xót lắm chứ
Anh theo Keisan từ bé, San hiểu tình bạn giữa hai người họ gắn bó như nào. Mỗi lúc Keisan bỏ đi ra khỏi nhà, lúc nào San cũng tìm thấy anh ở bên Victor mà khóc
San cố gắng liên lạc cho Diana nhưng đều thất bại. Anh gọi mãi không được, cuối cùng cũng bỏ cuộc sau 67 cuộc gọi nhỡ
San ngồi xuống đặt tay lên vai Keisan đang run rẩy
"Thiếu gia"
"Tôi biết cậu rất lo lắng cho Victor nhưng cậu lo cho bản thân mình một chút đi ạ!"
"Cậu vừa đi khám về mà đã như vậy rồi!"
"Rất ảnh hưởng đến tâm lý của cậu!"
"Thiếu gia nghe tôi đi!"
"Cậu muốn tiểu thư vui đúng không?"
"Cậu không muốn mọi chuyện tiếp diễn như vậy sao..."
"Tôi cũng thương cậu Victor lắm!"
San cũng chỉ an ủi được mấy câu, Keisan vẫn bất động trên ghế, nước mắt anh đã thành vũng trước mũi giày. Anh lấy chiếc khăn ở túi áo ra, đưa cho Keisan
"Thiếu gia lau nước mắt đi!"
"Mẹ cậu sẽ cười cậu khi thấy cậu khóc đấy!"
"Hức...hức"
"Tôi biết cậu đau khổ như nào mà..."
Không ăn thua, Keisan vẫn không nhúc nhích, hết cách, San buộc phải kéo mạnh cổ áo anh dậy. Nhìn khuôn mặt anh bi thảm thật sự, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, sưng húp hai bầu mắt lên
Nắm chặt lấy cổ áo Keisan, quản gia hét to vào mặt anh
"Đủ rồi đấy!"
"Cậu là thằng đàn bà à?"
"Đến mức khi lão gia mất cậu không nổi một giọt nước mắt mà giờ cậu lại như một đứa trẻ khóc sướt mướt vậy sao?"
"Cậu đáng mặt đàn ông không?"
San hết sức nói ra cho anh hiểu, anh cũng chỉ quay đi, không muốn nhìn vào sự thật. Quản gia càng nắm chặt vào cổ áo anh hơn, cắn răng khuôn mặt giận giữ
"Mở mồm ra ngay!"
"Đừng có lừa tôi mà cắn lưỡi!"
Vừa nói xong máu chảy từ miệng Keisan ra
San lấy lực thật mạnh từ cánh tay kia tát thẳng vào mặt Keisan
"Bốp"
Phát tát đấy để làm anh tỉnh giấc ra...
Anh lăn xuống dưới sàn, bên má đó thâm tím, từ nãy giờ anh như người vô hồn bỗng bừng tỉnh
Cơn đau từ bên má lan ra, anh đưa tay mình chạm vào, quay lên nhìn quản gia. Ngỡ ngàng khi thấy nước mắt vào máu chảy quá nhiều từ miệng và mắt của mình đang nhỏ giọt xuống dưới sàn
"Ha..."
"Cậu chịu cử động rồi sao?"
Nói rồi quản gia đứng dậy cúi xuống, lấy chiếc khăn trong túi áo, quỳ bên cạnh Keisan, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi đến máu đi. Dịu giọng xuống mà nói
"Tôi sẽ chịu mọi hình phạt mà cậu chủ đề ra!"
"Giờ cậu hãy bình tĩnh mà chờ đợi tin từ bác sĩ đi!"
Anh dần dần mở miệng ra hỏi
"Liệu cậu ấy có sống không?"
"Tôi không biết thưa cậu chủ!"
"Tôi không phải bác sĩ!"
"Việc của cậu là chờ đợi thôi đừng lo lắng quá nhiều rất ảnh hưởng đến sức khoẻ của cậu!"
Bên nước P, trong giấc ngủ của Diana, cô mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ
Một ngày nào đó cô gặp lại Victor, anh không biết cô là ai. Đi trên con đường không rõ ở đâu, cô nhìn thấy anh nằm ở đó, tiến gần đến, cô ngã khuỵ khi thấy anh. Anh là một con người, nói đúng hơn là một thi thể nằm trong chiếc quan tài màu trắng
Cô bịp chặt mồm không phát ra được tiếng nào, sững sờ nhìn cảnh tượng nhìn người mình yêu chết trước mắt. Tự nhiên cô đứng trước mặt anh trai mình, Keisan nhìn cô với ánh mắt căm hận, tay anh chỉ thẳng vào mặt cô
"Do mày hết!"
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, quay ra đằng sau thì thấy cảnh ba mẹ chồng đang ôm mà khóc trước di ảnh của con trai, cô cầm cái di ảnh đó. Ba mẹ chồng bỗng nhìn thấy cô rồi hét
"Cái loại khốn nạn!"
"Mày hại con trai tao!"
"Mày cút đi!"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô sợ hãi lùi lại phía sau thì bị ngã xuống một cái hố đen rồi bỗng dưng ngồi dậy ở trước mặt mẹ mình. Bà ngồi xe lăn, mỉm cười. Hình như có mỗi bà còn bình thường nhất, bà nhẹ nhàng chìa tay ra, trên tay bà cầm chiếc ví tiền và điện thoại của Victor
Cô cầm lấy, chưa kịp làm gì bà đã biến mất, khung cảnh tối đen lại, cô tò mò mở chiếc điện thoại ra, nhìn vào ngày tháng năm trên đấy, cô và anh đã ly hôn 3 năm rồi nhưng màn hình điện thoại vẫn để tấm ảnh của cô. Cô mở chiếc ví ra, bên trong không có gì ngoài một tấm ảnh bé nhỏ bên phải, bức ảnh đó là một cô nữ sinh trung học nhuộm tóc xanh lè rồi đứng cạnh một cậu học sinh nhìn rất tri thức. Cô chợt nhận ra ngay đó là bức ảnh mà cô và anh chụp khi chuẩn bị ra trường
Nước mắt cô rơi ra, nhỏ giọt xuống không gian đen tối. Cô chợt tỉnh lại...
Cô ngồi bật dậy, nước mắt ướt sũng gối, cô cảm thấy có điểm không hề lành
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Sao mình lại mơ về Victor?"
"Anh ấy bị sao à?"
Cô định rút điện thoại ra lắp sim vào liên lạc nhưng lại thôi
Cô rất hoảng nhưng cố trấn an mình
"Ch...chắc không sao đâu nhỉ?"
"Tại...tại mình nhớ...anh ấy thôi"
"Đúng không?"
Cô không chịu được nữa rồi, chạy vào nhà tắm, mở vòi nước lên rửa mặt để cô tỉnh táo hơn. Nhìn thẳng vào trong gương, khuôn mặt cô ướt sũng, cô trầm tư một lúc
"Mình phải thay đổi cuộc sống thôi!"
"Bỏ lại hết quá khứ kia đi..."
Cô tự nhủ với bản thân của mình
Cả đêm hôm đó, cô không hề ngủ được, sáng hôm sau được lễ tân gọi dậy, anh ấy đưa cho cô một xuất mỳ ý và tách cà phê nóng
Diana ngồi bên bàn ăn, ánh mặt trời chiếu rọi vào, cô ngồi đấy ăn một mình, không gian yên tĩnh đến lạ thường
Món mì ý này thật ngon, cô ăn nó như thể chưa bao giờ được ăn. Đây có lẽ là món ăn ngon nhất từ trước đến giờ cô ăn
Cô cầm tách cà phê kia lên, uống thử một chút
"Ưm"
"Đắng quá!"
Cô giật mình vì nó quá đắng mà lễ tân quên mất không đưa sữa cho cô rồi. Cô đành cam chịu mà uống
Tự nhiên suy nghĩ hài hước hiện lên
"Tách cà phê đen này đắng như chuyện tình của mình nhỉ Victor ơi!"
"Em bên này vẫn nhớ anh lắm..."
"Anh bên đấy có ổn không?"
"Ôi trời mình buồn cười đến mức này luôn sao?"
"Haha"
Cô tự pha trò cho mình vui một chút. Khi đã ăn uống xong, cô thay một bộ váy đơn giản đi xuống sảnh tiếp khách, ra khỏi cửa khách sạn
"Thời tiết ở đây mát thật đấy!"
Cô hít thở không khí của trời đất, cảm giác mát mẻ này khiến cô thấy dễ chịu, bất giác cô cười lên
Nụ cười lúc nào cũng xinh đẹp như hoa vậy?
Cô lấy chiếc điện thoại ra, tra vị trí chỗ cô cần đến, cả đêm qua cô vừa suy nghĩ vừa tìm hiểu vị trí công ty mà cô muốn vào
"À đây rồi!"
"Công ty thiết kế Puzzle"
"Đường đến đó cũng rất gần chắc mình không phải book xe đâu!"
"Mình muốn tận hưởng cái thời tiết này!"
Làn gió khẽ bay qua khiến mái tóc của cô bay bay, chiếc váy đung đưa theo cùng nhịp. Đường xá ở đây nhiều đẹp thật! Những trung tâm thương mại, siêu thị, nhà ăn rồi đủ thứ, cô sống ở đây vô cùng tiện rồi
Cô đi bộ một lúc thì đã đến trước công ty rồi
Diana nhìn công ty cao trọc trời đấy, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí
Bước vào cánh cửa, đi đến trước lễ tân, cô nhẹ giọng hỏi
"Tôi đến xin việc thì ở đâu ạ!"
"Dạ vâng! Cô hãy đi lên tầng 19 nhé! Bộ phận bên đấy đang phỏng vấn tuyển người!"
"Cô đã mang đủ hồ sơ để tiếp nhận chưa ạ?"
"Tôi cầm đủ rồi!"
"Tôi hiểu rồi!"
"Hôm nay cũng là ngày đặc biệt vì chủ tịch công ty đích thân đến để tuyển chọn đấy ạ!"
"Cảm ơn cô!"
Cô bước vào thang máy, bấm vào tầng 19
"Thật sự sống ở một nơi mới như vậy mình thích quá!"
"Tuy vẫn còn sợ với mấy con người xa lạ này nhưng chắc mình sẽ quen thôi!"
"Mình đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với sếp nếu được tuyển chọn rồi!"
"Nhưng thật sự mà nói mình vẫn rất sợ..."
Thang máy được đẩy từ tầng 1 bỗng dừng lại ở tầng 6, cánh cửa tự động mở ra
"Ting"
Trước mặt cô là một người đàn ông cao to, phong độ với mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lá nhan sắc này cũng phải ngang ngửa Victor
Cô đứng hình mất mấy giây rồi cúi đầu xuống chào anh ta
Cô nép vế vào một chỗ
"Chết rồi!"
"Có người ở đây..."
"Mình...mình lúc nãy đã lấy hết dũng khí nói chuyện với lễ tân rồi mà giờ lại gặp người khác là sao?"
Cô bắt đầu run rẩy, con người cô bé nhỏ đứng trước mặt người đàn ông cao to thế, cô chỉ sợ bị ăn thịt, cô cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên
Không gian im lặng, sự căng thẳng toả ra từ cô, hàm răng cắn chặt vào mà run cầm cập
"Cô đi xin việc à?"
Giọng người đàn ông kia cất lên
"Vâng..."
"Sao anh biết ạ?"
Cô lắp bắp trả lời
"Cô đang cầm hồ sơ kia sao?"
"Cô còn đang vò nát nó kìa!"
Nghe xong cô giật mình nhìn xuống, vì quá căng thẳng mà cô nắm chặt nó quá
"Xin...xin lỗi ạ!"
"Tôi không cố ý làm vậy!"
"Anh là...là người của công ty đúng không?"
"Vậy...vậy thứ lỗi cho tôi!"
Cô xấu hổ muốn chết, cúi đầu xin lỗi, cô để lộ ra phần gáy trắng nõn kia. Người đàn ông đó nhìn vào mà đơ người luôn
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút tàn nhan hay mụn nào đang đỏ ửng lên nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt huyền ảo màu xám nhìn hơi quyến rũ kia đang đâm thẳng vào tim anh ta
Người đàn ông kia đỏ mặt, trái tim anh ta tự nhiên đập liên tục, anh bị rung động trước vẻ đẹp của Diana
Cô vẫn không hiểu chuyện gì chỉ thấy anh ta đứng đơ ra
"Cô...cô tên là gì?"
"Tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ không nói tên mình ra cho người lạ đâu! Dù anh có làm trong công ty đi nữa"
"Ồ"
"Tôi hiểu rồi!"
Anh quay ngay mặt đi, đôi má đỏ chót lan sang cả mang tai, anh mỉm cười nhẹ
"Chết tiệt!"
"Người đâu mà dễ thương đến vậy?"
Bầu không khí từ căng thẳng đã biến mất
Chiếc thang máy mở ra trước tầng 19
Anh nhường cô ra trước, cô bước ra nhưng không may lại hụt chân, ngã đổ người về phía trước
Giây phút cô thưởng cô chết chắc rồi
Nhưng bàn tay to kia kéo cô lại, kéo cô vào lòng, anh ta đã đỡ cô không để cô bị ngã
Khi tiếp xúc gần như vậy, anh ta nhận ra khuôn mặt đó thật xinh đẹp hơn những mỹ nhân ngoài kia
Keisan mất bao lâu mới bình tĩnh được. Anh ngồi cuộn tròn người lại, anh lo lắng hồi hộp chờ đợi đèn phẫu thuật chuyển sang xanh
Chưa bao giờ anh phải chờ đợi điều gì mà đau đớn thế này. Giây phút nào đó anh đã muốn đâm đầu vào tường nếu Victor không cứu được. Quản gia San vẫn luôn bên cạnh anh
San không nói gì cả. Chỉ đứng đấy để anh có cảm giác có người ở đây buồn cùng anh.
San không nói nhưng anh cũng xót lắm chứ
Anh theo Keisan từ bé, San hiểu tình bạn giữa hai người họ gắn bó như nào. Mỗi lúc Keisan bỏ đi ra khỏi nhà, lúc nào San cũng tìm thấy anh ở bên Victor mà khóc
San cố gắng liên lạc cho Diana nhưng đều thất bại. Anh gọi mãi không được, cuối cùng cũng bỏ cuộc sau 67 cuộc gọi nhỡ
San ngồi xuống đặt tay lên vai Keisan đang run rẩy
"Thiếu gia"
"Tôi biết cậu rất lo lắng cho Victor nhưng cậu lo cho bản thân mình một chút đi ạ!"
"Cậu vừa đi khám về mà đã như vậy rồi!"
"Rất ảnh hưởng đến tâm lý của cậu!"
"Thiếu gia nghe tôi đi!"
"Cậu muốn tiểu thư vui đúng không?"
"Cậu không muốn mọi chuyện tiếp diễn như vậy sao..."
"Tôi cũng thương cậu Victor lắm!"
San cũng chỉ an ủi được mấy câu, Keisan vẫn bất động trên ghế, nước mắt anh đã thành vũng trước mũi giày. Anh lấy chiếc khăn ở túi áo ra, đưa cho Keisan
"Thiếu gia lau nước mắt đi!"
"Mẹ cậu sẽ cười cậu khi thấy cậu khóc đấy!"
"Hức...hức"
"Tôi biết cậu đau khổ như nào mà..."
Không ăn thua, Keisan vẫn không nhúc nhích, hết cách, San buộc phải kéo mạnh cổ áo anh dậy. Nhìn khuôn mặt anh bi thảm thật sự, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, sưng húp hai bầu mắt lên
Nắm chặt lấy cổ áo Keisan, quản gia hét to vào mặt anh
"Đủ rồi đấy!"
"Cậu là thằng đàn bà à?"
"Đến mức khi lão gia mất cậu không nổi một giọt nước mắt mà giờ cậu lại như một đứa trẻ khóc sướt mướt vậy sao?"
"Cậu đáng mặt đàn ông không?"
San hết sức nói ra cho anh hiểu, anh cũng chỉ quay đi, không muốn nhìn vào sự thật. Quản gia càng nắm chặt vào cổ áo anh hơn, cắn răng khuôn mặt giận giữ
"Mở mồm ra ngay!"
"Đừng có lừa tôi mà cắn lưỡi!"
Vừa nói xong máu chảy từ miệng Keisan ra
San lấy lực thật mạnh từ cánh tay kia tát thẳng vào mặt Keisan
"Bốp"
Phát tát đấy để làm anh tỉnh giấc ra...
Anh lăn xuống dưới sàn, bên má đó thâm tím, từ nãy giờ anh như người vô hồn bỗng bừng tỉnh
Cơn đau từ bên má lan ra, anh đưa tay mình chạm vào, quay lên nhìn quản gia. Ngỡ ngàng khi thấy nước mắt vào máu chảy quá nhiều từ miệng và mắt của mình đang nhỏ giọt xuống dưới sàn
"Ha..."
"Cậu chịu cử động rồi sao?"
Nói rồi quản gia đứng dậy cúi xuống, lấy chiếc khăn trong túi áo, quỳ bên cạnh Keisan, nhẹ nhàng lau nước mắt rồi đến máu đi. Dịu giọng xuống mà nói
"Tôi sẽ chịu mọi hình phạt mà cậu chủ đề ra!"
"Giờ cậu hãy bình tĩnh mà chờ đợi tin từ bác sĩ đi!"
Anh dần dần mở miệng ra hỏi
"Liệu cậu ấy có sống không?"
"Tôi không biết thưa cậu chủ!"
"Tôi không phải bác sĩ!"
"Việc của cậu là chờ đợi thôi đừng lo lắng quá nhiều rất ảnh hưởng đến sức khoẻ của cậu!"
Bên nước P, trong giấc ngủ của Diana, cô mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ
Một ngày nào đó cô gặp lại Victor, anh không biết cô là ai. Đi trên con đường không rõ ở đâu, cô nhìn thấy anh nằm ở đó, tiến gần đến, cô ngã khuỵ khi thấy anh. Anh là một con người, nói đúng hơn là một thi thể nằm trong chiếc quan tài màu trắng
Cô bịp chặt mồm không phát ra được tiếng nào, sững sờ nhìn cảnh tượng nhìn người mình yêu chết trước mắt. Tự nhiên cô đứng trước mặt anh trai mình, Keisan nhìn cô với ánh mắt căm hận, tay anh chỉ thẳng vào mặt cô
"Do mày hết!"
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, quay ra đằng sau thì thấy cảnh ba mẹ chồng đang ôm mà khóc trước di ảnh của con trai, cô cầm cái di ảnh đó. Ba mẹ chồng bỗng nhìn thấy cô rồi hét
"Cái loại khốn nạn!"
"Mày hại con trai tao!"
"Mày cút đi!"
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô sợ hãi lùi lại phía sau thì bị ngã xuống một cái hố đen rồi bỗng dưng ngồi dậy ở trước mặt mẹ mình. Bà ngồi xe lăn, mỉm cười. Hình như có mỗi bà còn bình thường nhất, bà nhẹ nhàng chìa tay ra, trên tay bà cầm chiếc ví tiền và điện thoại của Victor
Cô cầm lấy, chưa kịp làm gì bà đã biến mất, khung cảnh tối đen lại, cô tò mò mở chiếc điện thoại ra, nhìn vào ngày tháng năm trên đấy, cô và anh đã ly hôn 3 năm rồi nhưng màn hình điện thoại vẫn để tấm ảnh của cô. Cô mở chiếc ví ra, bên trong không có gì ngoài một tấm ảnh bé nhỏ bên phải, bức ảnh đó là một cô nữ sinh trung học nhuộm tóc xanh lè rồi đứng cạnh một cậu học sinh nhìn rất tri thức. Cô chợt nhận ra ngay đó là bức ảnh mà cô và anh chụp khi chuẩn bị ra trường
Nước mắt cô rơi ra, nhỏ giọt xuống không gian đen tối. Cô chợt tỉnh lại...
Cô ngồi bật dậy, nước mắt ướt sũng gối, cô cảm thấy có điểm không hề lành
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Sao mình lại mơ về Victor?"
"Anh ấy bị sao à?"
Cô định rút điện thoại ra lắp sim vào liên lạc nhưng lại thôi
Cô rất hoảng nhưng cố trấn an mình
"Ch...chắc không sao đâu nhỉ?"
"Tại...tại mình nhớ...anh ấy thôi"
"Đúng không?"
Cô không chịu được nữa rồi, chạy vào nhà tắm, mở vòi nước lên rửa mặt để cô tỉnh táo hơn. Nhìn thẳng vào trong gương, khuôn mặt cô ướt sũng, cô trầm tư một lúc
"Mình phải thay đổi cuộc sống thôi!"
"Bỏ lại hết quá khứ kia đi..."
Cô tự nhủ với bản thân của mình
Cả đêm hôm đó, cô không hề ngủ được, sáng hôm sau được lễ tân gọi dậy, anh ấy đưa cho cô một xuất mỳ ý và tách cà phê nóng
Diana ngồi bên bàn ăn, ánh mặt trời chiếu rọi vào, cô ngồi đấy ăn một mình, không gian yên tĩnh đến lạ thường
Món mì ý này thật ngon, cô ăn nó như thể chưa bao giờ được ăn. Đây có lẽ là món ăn ngon nhất từ trước đến giờ cô ăn
Cô cầm tách cà phê kia lên, uống thử một chút
"Ưm"
"Đắng quá!"
Cô giật mình vì nó quá đắng mà lễ tân quên mất không đưa sữa cho cô rồi. Cô đành cam chịu mà uống
Tự nhiên suy nghĩ hài hước hiện lên
"Tách cà phê đen này đắng như chuyện tình của mình nhỉ Victor ơi!"
"Em bên này vẫn nhớ anh lắm..."
"Anh bên đấy có ổn không?"
"Ôi trời mình buồn cười đến mức này luôn sao?"
"Haha"
Cô tự pha trò cho mình vui một chút. Khi đã ăn uống xong, cô thay một bộ váy đơn giản đi xuống sảnh tiếp khách, ra khỏi cửa khách sạn
"Thời tiết ở đây mát thật đấy!"
Cô hít thở không khí của trời đất, cảm giác mát mẻ này khiến cô thấy dễ chịu, bất giác cô cười lên
Nụ cười lúc nào cũng xinh đẹp như hoa vậy?
Cô lấy chiếc điện thoại ra, tra vị trí chỗ cô cần đến, cả đêm qua cô vừa suy nghĩ vừa tìm hiểu vị trí công ty mà cô muốn vào
"À đây rồi!"
"Công ty thiết kế Puzzle"
"Đường đến đó cũng rất gần chắc mình không phải book xe đâu!"
"Mình muốn tận hưởng cái thời tiết này!"
Làn gió khẽ bay qua khiến mái tóc của cô bay bay, chiếc váy đung đưa theo cùng nhịp. Đường xá ở đây nhiều đẹp thật! Những trung tâm thương mại, siêu thị, nhà ăn rồi đủ thứ, cô sống ở đây vô cùng tiện rồi
Cô đi bộ một lúc thì đã đến trước công ty rồi
Diana nhìn công ty cao trọc trời đấy, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí
Bước vào cánh cửa, đi đến trước lễ tân, cô nhẹ giọng hỏi
"Tôi đến xin việc thì ở đâu ạ!"
"Dạ vâng! Cô hãy đi lên tầng 19 nhé! Bộ phận bên đấy đang phỏng vấn tuyển người!"
"Cô đã mang đủ hồ sơ để tiếp nhận chưa ạ?"
"Tôi cầm đủ rồi!"
"Tôi hiểu rồi!"
"Hôm nay cũng là ngày đặc biệt vì chủ tịch công ty đích thân đến để tuyển chọn đấy ạ!"
"Cảm ơn cô!"
Cô bước vào thang máy, bấm vào tầng 19
"Thật sự sống ở một nơi mới như vậy mình thích quá!"
"Tuy vẫn còn sợ với mấy con người xa lạ này nhưng chắc mình sẽ quen thôi!"
"Mình đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với sếp nếu được tuyển chọn rồi!"
"Nhưng thật sự mà nói mình vẫn rất sợ..."
Thang máy được đẩy từ tầng 1 bỗng dừng lại ở tầng 6, cánh cửa tự động mở ra
"Ting"
Trước mặt cô là một người đàn ông cao to, phong độ với mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lá nhan sắc này cũng phải ngang ngửa Victor
Cô đứng hình mất mấy giây rồi cúi đầu xuống chào anh ta
Cô nép vế vào một chỗ
"Chết rồi!"
"Có người ở đây..."
"Mình...mình lúc nãy đã lấy hết dũng khí nói chuyện với lễ tân rồi mà giờ lại gặp người khác là sao?"
Cô bắt đầu run rẩy, con người cô bé nhỏ đứng trước mặt người đàn ông cao to thế, cô chỉ sợ bị ăn thịt, cô cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên
Không gian im lặng, sự căng thẳng toả ra từ cô, hàm răng cắn chặt vào mà run cầm cập
"Cô đi xin việc à?"
Giọng người đàn ông kia cất lên
"Vâng..."
"Sao anh biết ạ?"
Cô lắp bắp trả lời
"Cô đang cầm hồ sơ kia sao?"
"Cô còn đang vò nát nó kìa!"
Nghe xong cô giật mình nhìn xuống, vì quá căng thẳng mà cô nắm chặt nó quá
"Xin...xin lỗi ạ!"
"Tôi không cố ý làm vậy!"
"Anh là...là người của công ty đúng không?"
"Vậy...vậy thứ lỗi cho tôi!"
Cô xấu hổ muốn chết, cúi đầu xin lỗi, cô để lộ ra phần gáy trắng nõn kia. Người đàn ông đó nhìn vào mà đơ người luôn
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút tàn nhan hay mụn nào đang đỏ ửng lên nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt huyền ảo màu xám nhìn hơi quyến rũ kia đang đâm thẳng vào tim anh ta
Người đàn ông kia đỏ mặt, trái tim anh ta tự nhiên đập liên tục, anh bị rung động trước vẻ đẹp của Diana
Cô vẫn không hiểu chuyện gì chỉ thấy anh ta đứng đơ ra
"Cô...cô tên là gì?"
"Tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ không nói tên mình ra cho người lạ đâu! Dù anh có làm trong công ty đi nữa"
"Ồ"
"Tôi hiểu rồi!"
Anh quay ngay mặt đi, đôi má đỏ chót lan sang cả mang tai, anh mỉm cười nhẹ
"Chết tiệt!"
"Người đâu mà dễ thương đến vậy?"
Bầu không khí từ căng thẳng đã biến mất
Chiếc thang máy mở ra trước tầng 19
Anh nhường cô ra trước, cô bước ra nhưng không may lại hụt chân, ngã đổ người về phía trước
Giây phút cô thưởng cô chết chắc rồi
Nhưng bàn tay to kia kéo cô lại, kéo cô vào lòng, anh ta đã đỡ cô không để cô bị ngã
Khi tiếp xúc gần như vậy, anh ta nhận ra khuôn mặt đó thật xinh đẹp hơn những mỹ nhân ngoài kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.