Chương 17
Tiểu Linh Dương
20/03/2017
CHƯƠNG 17:
Nhìn Lâm Kiệt cùng Lưu Thiên Vân nằm bất tỉnh dưới đất, Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo nhanh chóng chạy tới.
Lâm Xuân đỡ lấy Lưu Thiên Vân, nói: “Tử Hạo, anh mau đưa Lâm Kiệt đến bệnh viện đi, còn chuyện của Thiên Vân cứ để tôi lo liệu cho!”
Dương Tử Hạo nhìn Lâm Xuân, sau đó lại nhìn Lâm Kiệt trên tay mình, hắn có chút buồn bã mà nói: “Tiểu Xuân, em nghĩ, chuyện bọn họ có thể trở lại như ban đầu không? Lâm Kiệt như vậy, anh sợ cậu ấy sẽ lại giống như trước kia, anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng đó của cậu ấy một lần nào nữa…còn Thiên Vân, cậu ấy sẽ tha thứ cho chúng ta, tha thứ cho Lâm Kiệt sao?”
Lâm Xuân khẽ nhíu đôi chân mày xinh đẹp, khuôn mặt trầm xuống, khẽ cắn chặt môi: “Không biết, em không biết, em không biết Thiên Vân có tha thứ cho chúng ta hay không? Nhưng mà, em không muốn nhìn thấy một Lâm Kiệt như ngày xưa….”
Nói xong, Lâm Xuân liền quay mặt đi, nhanh chóng mang theo Lưu Thiên Vân mà rời khỏi.
Dương Tử Hạo đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng khuất dần của họ, sau đó lại nhìn Lâm Kiệt đang ở trên lưng mình, khẽ thở dài một cái.
Lưu Thiên Vân khi tỉnh lại đã nhìn thấy mình nằm ở nhà. Xoa xoa cái đầu đau nhức, lúc này cậu mới để ý mình đã được thay quần áo mới, vết thương ngay cổ cũng được băng bó lại cẩn thận.
Đưa tay sờ lên vết thương trên cổ, những ký ức đáng sợ kia không ngừng tràn về trong đầu, nhớ đến những việc đó khiến cho người cậu không khỏi rùng mình một chút.
Để chân trần bước ra khỏi phòng, Lưu Thiên Vân nhìn thấy Lâm xuân cả người trầm tư đang ngồi ở sô pha.
Nghĩ đến việc bọn họ hùa nhau mà lừa mình, trong lòng cậu có chút tức giận.
Dường như nghe được tiếng động, Lâm Xuân nhanh chóng xoay đầu lại. nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Lưu Thiên Vân tràn ngập tức giận, hắn cười gượng gạo: “Cậu tỉnh rồi sao? Vậy thì được rồi, tôi về đây!”
Lâm Xuân cầm lấy áo khoác của mình bước ra cửa lớn, nhưng chỉ mới bước được vài bước, Lưu Thiên Vân từ phía sau lên tiếng: “Tại sao các người lại làm như vậy? tại sao lại lừa tôi?”
Cả người Lâm Xuân khựng lại, hắn chậm rãi xoay người, đối diện với Lưu Thiên Vân cười nói: “Chúng tôi không cố ý lừa cậu, Lâm Kiệt cũng là bất đắc dĩ mới giấu đi thân phận thực của mình, Thiên Vân, chúng tôi đối với cậu đều là thực lòng, còn cậu tin hay không, tôi cũng không biết phải làm sao cả!”
“Được rồi! chắc cậu còn mệt, nên nghỉ ngơi thêm đi, tôi phải về rồi!”. Nói xong, hắn mở cửa bước đi, để lại Lưu Thiên Vân một người trong căn phòng rộng lớn.
Những cảm xúc hỗn loạn trong lòng không ngừng làm cho cậu không ngừng khó chịu, rốt cuộc là cậu nên làm sao đây, nên tin bọn họ hay không?
Lúc trước, Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo đối với cậu thực sự rất tốt, không hề cảm thấy mình bị đùa giỡn hay lừa dối, nhưng khi Lâm Xuân đã biết rõ mọi chuyện, Lâm Kiệt là con trai của cha dượng mình, nhưng lại cùng hắn che dấu sự thật…
Lúc này, lòng tin của cậu đối với họ đã thực sự không còn như xưa…
Khi bản thân bị một người tổn thương tạo thành một vết sẹo, lúc đó, con người ta sẽ sản sinh ra thứ cảm giác trốn tránh, sẽ không bao giờ dám tin tưởng con người đã tạo tổn thương cho mình lần thứ hai.
Lưu Thiên Vân mệt mỏi mà ngồi xuống sô pha, hai tay ôm lấy đầu mình, trong lòng là một mảnh hỗn loạn, cậu đến cuối cùng cũng không biết bản thân mình muốn như thế nào…
Lâm Kiệt…
Lúc đó cậu đã đâm hắn một nhát, không biết, hắn như thế nào, còn sống hay đã chết…
Không hiểu sao, khi nghĩ đến việc chính bàn tay của mình tổn thương hắn, trái tim của cậu như bị ai đó siết chặt, đau đớn không thôi.
Có lẽ cậu nên rời khỏi đây một thời gian, để cho mọi người suy nghĩ lại tất cả, mà chính bản thân cậu cũng quá mệt mỏi, rất muốn được an tĩnh trong thời gian dài để suy nghĩ những chuyện đã qua, xem thử rốt cuộc là bản thân của mình có thể tha thứ cho Lâm Kiệt hay không? Hay là cố chấp mà giữ lấy mối hận thù này…
Lưu Thiên Vân suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra điện thoại của mình, nhấn một dãy số nước ngoài. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
“Thiên Vân, lâu rồi mới thấy con gọi điện cho mẹ!”
Nghe được giọng người mà mình vẫn rất thương yêu, Lưu Thiên Vân khẽ mĩm cười, nói: “Dạo này con bận quá, mẹ vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt, con như thế nào?”
Cậu im lặng, sau đó có chút trầm ngâm mà lên tiếng: “con vẫn tốt, mẹ con muốn nhờ mẹ một chuyện, được chứ!”
“Chuyện gì vậy, có vẻ rất nghiêm trọng sao?”
“Không, cũng không có gì, chỉ là con muốn rời khỏi đây, qua Mỹ một thời gian, mẹ giúp con được không, cũng đừng cho dượng biết!”
“Chuyện này mẹ có thể giúp, nhưng con xảy ra chuyện gì sao?” bên kia truyền đến giọng nói mang đầy vẻ lo lắng.
Lưu Thiên Vân khẽ cười thành tiếng, lấy lại tinh thần cho mẹ khỏi nghi ngờ: “Không có chuyện gì, chỉ là con muốn đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa một chút!”
Phía bên kia im lặng một lát, sau đó nói: “Được, chuyện này con không cần lo lắng!”
Sau khi nói vài câu với mẹ, Lưu Thiên Vân liền cúp máy. Bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại của mình có chút run rẩy.
Cậu quyết định như thế này, có đúng hay không?
Cái cảm giác cô đơn trống trải một lần nữa bủa vây lấy cậu…
Trong khi đó, tại bệnh viện.
Lâm Kiệt mệt mỏi mà mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng cùng màu trắng của bệnh viện khiến cho hắn khó chịu mà nhíu chặt mày lại.
Dương Tử Hạo vừa nhìn thấy Lâm Kiệt mở mắt, ngay lập tức liền đứng dậy, đến bên cạnh hắn vui vẻ mà nói: “Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại rồi!”
“Tử Hạo…”. Lâm Kiệt khuôn mặt vẫn trắng bệch, đôi môi khô khốc khó khăn mà khép mở.
Vừa mới tỉnh, lại nhìn thấy bản thân mình nằm tại bệnh viện, hắn đã có chút không vui, nhưng khi ánh mắt hắn khẽ đảo quanh phòng bệnh, ngoại trừ Dương Tử Hạo ra thì không còn ai khác, trái tim hắn như hẫng đi một nhịp.
“Tử Hạo…Tiểu Vân đâu?”. Hắn yếu ớt mà hỏi.
Dương Tử Hạo tránh đi ánh mắt mong chờ của Lâm Kiệt, nói: “Lâm Xuân đã đưa Thiên Vân về nhà nghỉ ngơi rồi, cậu ấy không sao cả!”
Lâm Kiệt khẽ động thân mình muốn ngồi dậy, nhưng vừa động, vết thương tại ngực của hắn lại nhói lên, đau đến tận xương khiến hắn không khỏi nhíu chặt mày lại.
Dương Tử Hạo nhìn thấy hắn muốn ngồi dậy, ngay lập tức liền đỡ lấy, bắt buộc hắn phải nằm xuống, cậu cố gắng thuyết phục: “Lâm Kiệt, vết thương của cậu tuy không nguy hiểm, nhưng cũng khá nặng đó, cậu bị mất máu quá nhiều, cho nên đừng cử động gì hết, mau nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chúng ta sẽ giải quyết sau, được không?”
Mặc kệ lời khuyên can của cậu, Lâm Kiệt vẫn ngoan cố mà ngồi dậy, đôi môi trắng bệch khẽ thì thào: “Mấy người không biết đâu, nếu bây giờ để cho Tiểu Vân ở một mình, anh ấy nhất định sẽ rất khó chịu, nhất định sẽ chạy trốn, tôi không muốn như vậy, bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy!”
Dương Tử Hạo cường ngạnh mà đem Lâm Kiệt đẩy ngã xuống giường, hung hăng mà quát lớn: “Lâm Kiệt, cậu thôi đi, tôi biết là cậu lo lắng điều gì, nhưng lúc này, sức khỏe của cậu còn khó đảm bảo, thì làm sao có thể đến chỗ Thiên Vân được, nếu cậu lo ngại, thì tôi sẽ đi thay, có được không?”
“Tử Hạo, buông…khụ…khụ…”. Lâm Kiệt lớn tiếng nói lại, nhưng vết thương vì bị tác động mạnh mà đau đớn, khiến cho hắn không ngừng ho khan, vẫn không bỏ cuộc, Lâm Kiệt nắm chặt lấy áo của Dương Tử Hạo, khó khăn mà nói: “Tử Hạo, sức khỏe của tôi, tôi tự biết, không cần cậu phải quản, mau đưa tôi đến chỗ Tiểu Vân, tôi muốn gặp anh ấy, nếu cậu mà cản tôi…khụ..khụ…thì đừng có trách…”
Nhìn thái độ cố chấp của Lâm Kiệt, Dương Tử Hạo cũng không biết phải làm sao, cậu nhìn chằm chằm vào hắn, mà Lâm Kiệt cũng không chịu lùi bước, mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu, ý tứ không chịu lùi bước, Dương Tử Hạo đối diện với ánh mắt kiên định ấy đành phải thở dài một hơi, cười nói: “Tôi chịu thua cậu rồi!”
Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Dương Tử Hạo lấy xe đưa Lâm Kiệt đến chỗ Lưu Thiên Vân. Mà cậu lúc này thì đang thu xếp hành lý chuẩn bị rời khỏi căn nhà này.
Lưu Thiên Vân đứng giữa nhà, nhìn xung quanh một lát, sau đó cúi người xách lấy cái vali tiến ra khỏi cửa.
Nhưng cửa vừa mở, vài người đã đứng ở đó chờ sẵn.
Cậu kinh hoảng mở lớn hai mắt mà nhìn những người đang đứng trước mặt mình.
Là Lâm Kiệt cùng Dương Tử Hạo, và vài tên đàn em của hắn.
Lưu Thiên Vân lắp bắp kinh hãi, bước chân không tự chủ mà lùi về phía sau vài bước: “Lâm…Lâm…Kiệt…như thế nào….cậu lại ở đây?”
Cậu cứ ngỡ rằng Lâm Kiệt lúc này còn phải ở bệnh viện mà dưỡng thương chứ không thể nào mà xuất hiện trước mặt cậu như vậy được.
Nhưng quả thật, từ tận sâu trong lòng cậu rất muốn biết tình trạng của hắn như thế nào, tuy là hận, nhưng tình cảm thì vẫn không thể bỏ được…
Người ta có thường nói, có yêu thì mới sinh ra hận…
Có lẽ, cậu cũng như vậy đi…
Lâm Kiệt ho khan vài cái, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi người Lưu Thiên Vân, vừa mới mở mắt ra, là hắn đã cương quyết mà muốn gặp mặt cậu, tuy biết trước thái độ của Lưu Thiên Vân đối với mình như thế nào, nhưng khi thực sự đối diện với nó, hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng không thôi…
Ánh mắt hắn khẽ đảo, lại nhìn thấy chiếc vali dưới chân của Lưu Thiên Vân, một cỗ tức giận từ trong lòng nhanh chóng chiếm lấy hết toàn bộ tâm trí, hắn không quảng đến thương thế của bản thân, nhanh chóng tiến đến, nắm chặt lấy tay cậu, cơ hồ như muốn bẻ gãy nó. Lưu Thiên Vân có chút đau đớn mà khẽ nhíu chặt mày, sau đó lại ra sức mà giãy dụa tránh khỏi vòng tay của Lâm Kiệt.
Nhìn cậu tránh né mình, Lâm Kiệt vừa giận lại vừa đau, giữ chặt lấy Lưu Thiên Vân, hắn khó khăn mà lên tiếng: “Tiểu Vân, anh muốn đi đâu? Muốn chạy trốn sao?”
“Buông ra, Lâm Kiệt, cậu làm tôi đau, mau buông tôi ra, tôi đi đâu cũng không có liên quan đến cậu, mau buông…”. Lưu Thiên Vân không nhịn được mà hét lên.
“Anh đứng có mơ, tôi có chết cũng không bao giờ buông anh ra đâu, ngoan ngoãn mà đi theo tôi mau…” nói xong, Lâm Kiệt nắm lấy tay Lưu Thiên Vân mà kéo đi.
Không biết Lâm Kiệt muốn làm gì, nhưng nhìn bộ dáng tức giận hiện giờ của hắn cũng làm cho cậu sợ hãi không thôi, cậu lại càng ra sức giãy giụa mà hét lớn: “Lâm Kiệt cậu muốn đưa tôi đi đâu, mau buông tôi ra…”
Bởi vì động tác giãy dụa của Lưu Thiên Vân quá mạnh, mà Lâm Kiệt lại dùng sức kéo cậu đi, cho nên vết thương còn chưa có lành đã nhanh chóng vỡ ra, máu tươi thấm đẫm cả một lớp băng gạt, thấm ra cả lớp áo bên ngoài, màu đỏ khiến cho người khác không khỏi rùng mình.
Lưu Thiên Vân nhìn thấy, trong lòng không khỏi hoảng sợ mà lên tiếng: “Lâm Kiệt, vết thương của cậu…đang chảy máu kìa, mau đến bệnh viện ngay đi…”
Lâm Kiệt nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc, đôi môi mang một màu bạc sắc, hai mắt hắn có chút ửng đỏ, không biết là do vết thương làm đau, hay là do nhìn thấy cậu muốn rời bỏ hắn mà đi…
Quá khứ cũng đã như vậy, hắn đã chấp nhận từ bỏ, nhưng mà hiện tại, hắn làm sao mà tử bỏ đây, từ bỏ con người mà hắn yêu thương nhất…
Trên người hắn trước đây cũng mang theo một vết sẹo, cả trong tâm hồn lẫn bên ngoài thể xác, nhưng qua thời gian tất cả giống như đã dần phai nhạt đến mức hắn cũng đã quên đi, nhưng đến ngày hôm nay, giống như lịch sử tái diễn, người mà hắn yêu thương lại gây cho hắn thêm một vết thương, cả thể xác lẫn trái tim…
Hắn biết mình là người có lỗi, nhưng hắn là thực tâm yêu cậu, chính vì yêu nhiều cho nên mới bất chấp tất cả mà không ngại nguy hiểm đem cậu cứu ra, hắn dùng hết yêu thương của mình mà bảo vệ, sủng nịch cậu, không để cho cậu chịu bất kì tổn thương nào, hắn muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của mình, muốn cùng cậu như vậy mà vượt qua cả đời này…
Nhưng đổi lại, hắn được cái gì…
Một nhát dao đâm thẳng vào tim…
Giống như lúc trước, người mà hắn yêu thương nhất, không chút ngần ngại mà nổ súng, bắn thẳng vào tim hắn một viên đạn…
Để đến bây giờ, vết thương ấy nhiều lúc vẫn còn đau âm ĩ…
Khi gặp cậu, hắn không nghĩ mình sẽ yêu, bởi hắn sợ, sợ có kết quả như ngày hôm nay, nhưng con tim hắn thì không thể dừng lại được, không thể nào mà ngừng yêu cậu được…
Trước kia, hắn giống như một con thú hoang cô độc mà lạnh lùng, ai nhìn vào cũng khiếp sợ, cũng tôn sùng, có người còn ra sức quyến rũ hắn để được một bước lên mây…
Nhưng không có ai làm cho hắn động tâm…
Hắn cứ như vậy, một người sống cô đơn qua ngày tháng, lấy chơi đùa làm niềm vui, lấy công việc làm mục đích mà sống…
Có người từng nói hắn lạnh lùng, không hề biết thương tiếc, hắn không có trái tim…
Lúc đó, hắn chỉ cười khẩy, đúng vậy, hắn không có trái tim….
Bởi vì, trái tim cùng tâm của hắn đã chết lặng rồi, chết vào cái ngày mà hắn nhận một viên đạn vào tim bởi chính tay người mà hắn yêu thương nhất…
Nhưng không ngờ được, khi lần đầu gặp cậu, hơi ấm ấy làm cho hắn quyến luyến không thể tách rời…
Cứ như vậy, hắn càng ngày lại càng lún sâu vào vũng lầy mang tên Lưu Thiên Vân, sâu đến mức không thể nào mà rút ra.
Lại một lần nữa, hắn lấy hết can đảm mà tìm về trái tim bị thương của mình, nhưng hắn lại sợ, sợ khi tất cả sự thật bị phơi bày thì cậu cũng sẽ như người kia không chút thương tiếc mà rời bỏ hắn, cho nên hắn đem tất cả giấu đi thật kỹ, muốn làm cho cậu yêu mình thật nhiều, nhiều đến mức không bao giờ có thể tách ra…
Nhưng có ai có thể lường trước được chữ ngờ…
Toàn bộ sự thật bị phơi bày, và cậu lại giống như người kia, làm hắn tổn thương, rồi lại muốn rời bỏ hắn mà đi…
Nhưng lần này thì khác, cho dù có chết, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng nhất quyết không bao giờ buông tay.
Cho dù cậu có hận hắn, có nguyền rủa hắn đến chết, hắn cũng sẽ chấp nhận…
Cho dù có biến thành quỷ dữ xuống địa ngục, hắn cũng nhất định sẽ kéo cậu theo mình…
Đã hạ quyết định như vậy, hắn cũng không có gì phải hối tiếc, mặc kệ cho vết thương đang chảy máu rất nhiều, Lâm Kiệt nhanh chóng kéo Lưu Thiên Vân ra xe, sau đó cho người chạy thẳng đến một biệt thự lớn ở tận vùng ngoại ô.
Mà Lưu Thiên Vân ngồi ở trên xe cả người giống như đang ngồi trên đống lửa, không biết được rốt cuộc Lâm Kiệt muốn làm cái gì, cậu hoảng sợ mà nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy xe chạy càng lúc càng xa thành phố, lúc này cậu mới thực sự hoảng sợ mà hét lên: “Lâm Kiệt rốt cuộc cậu đang làm cái gì, mau thả tôi xuống ngay!”
Lâm Kiệt dường như cũng rất khó chịu, nhanh chóng nhào người tới, đem cậu đặt dưới thân mình, hơi thở dồn dập, khó khăn mà thốt ra từng từ: “Anh…mau…im…lặng…cho tôi…đừng để tôi nói lại…lần thứ hai…khụ…khụ…”
Nói xong hắn lại ho khan một trận.
Mà lúc này, Lưu Thiên Vân mới thực sự chú ý tới tình trạng không tốt của Lâm Kiệt, cậu nói: “Lâm Kiệt, cậu đang chảy máu rất nhiều, mau đến bệnh viện…”
“Không đi, tôi không muốn đến nơi đó, nếu tôi đi, anh lại nhất định bỏ lại tôi mà chạy trốn, tôi có chết cũng không đi!”. Lúc này Lâm Kiệt như một đứa nhỏ cứng đầu, có nói gì cũng không chịu nghe lời.
Dương Tử Hạo ngồi phía trước nhưng trong lòng sốt ruột vô cùng, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn biết rõ tính tình của Lâm Kiệt, nếu như bây giờ thật sự có chết, Lâm Kiệt cũng không quảng, nếu như không nhận được một cái xác nhận không rời đi từ Lưu Thiên Vân…
Nhìn Lâm Kiệt chịu đựng đau đớn như vậy, hắn đau lòng không thôi, nhưng cũng không biết cách nào khuyên giải, cho nên đành tăng tốc độ, chỉ mong sao nhanh chóng tới nơi, sau đó gọi bác sĩ cho Lâm Kiệt.
Lưu Thiên Vân nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, trong lòng vừa lo lại vừa giận, nói: “Lâm Kiệt đừng có cứng đầu như vậy, mau chóng đến bệnh viện đi…”
Lâm Kiệt cả người nằm đè xuống người Lưu Thiên Vân, hai mắt mệt mỏi mà từ từ nhắm lại, nhưng trước khi lâm vào hôn mê, hắn vẫn không quên thì thào một câu: “Không đi…không muốn…nếu đi đến…bệnh…viện…Tiểu…Vân…nhất định…sẽ bỏ…tôi…mà đi…không…muốn!”
Hai tay cậu vẫn còn đang lơ lững giữa không trung, nhưng qua lớp áo vài mỏng manh,cậu có thể cảm nhận được dòng máu đỏ tươi, nóng ẩm kia đang dần thấm vào người mình, mà trái tim của hắn, đang khó khăn mà đập từng nhịp…
Hình ảnh cậu không chút lưu tình mà lấy con dao kia đâm thẳng vào trái tim của hắn không ngừng hiện về trong đầu, vừa hối hận lại vừa đau lòng, khóe mắt không hiểu sao lại có chút cay cay…
Bàn tay ngập ngừng, từng chút, từng chút một mà đem con người cô độc trên người mình mà ôn chặt lấy…
Không ngừng truyền hơi ấm của mình sang sưởi ấm cho hắn…
Lâm Kiệt lần thứ hai tỉnh lại chính là nhìn thấy mình đang ở trong biệt thự của vùng ngoại ô. Hắn đảo mắt một vòng, không thấy ai, liền mặc kệ đau đớn mà nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Hắn chân trần mà chạy xuống dưới lầu, nhưng hình ảnh dưới phòng khách làm cho hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Lưu Thiên Vân ngồi đó cùng với Dương Tử Hạo, khi vừa nhìn thấy Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân có chút khó chịu mà nói: “Lâm Kiệt, cậu làm cái trò gì vậy, vừa mới băng bó vết thương lại xong, muốn cho nó lại nứt ra mà chảy máu đến chết nữa hay sao?”
Lâm Kiệt không hề nghe thấy lời nào, trong đầu hán bây giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghĩ được một điều Tiểu Vân không hề bỏ rơi hắn, vẫn còn ở lại bên cạnh hắn…
Hắn nhanh chóng nhào người tới, đem Lưu Thiên Vân ôm chặt vào lòng mình. Cậu do dự một lát, sau đó cũng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Kiệt. Đăng bởi: admin
Nhìn Lâm Kiệt cùng Lưu Thiên Vân nằm bất tỉnh dưới đất, Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo nhanh chóng chạy tới.
Lâm Xuân đỡ lấy Lưu Thiên Vân, nói: “Tử Hạo, anh mau đưa Lâm Kiệt đến bệnh viện đi, còn chuyện của Thiên Vân cứ để tôi lo liệu cho!”
Dương Tử Hạo nhìn Lâm Xuân, sau đó lại nhìn Lâm Kiệt trên tay mình, hắn có chút buồn bã mà nói: “Tiểu Xuân, em nghĩ, chuyện bọn họ có thể trở lại như ban đầu không? Lâm Kiệt như vậy, anh sợ cậu ấy sẽ lại giống như trước kia, anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng đó của cậu ấy một lần nào nữa…còn Thiên Vân, cậu ấy sẽ tha thứ cho chúng ta, tha thứ cho Lâm Kiệt sao?”
Lâm Xuân khẽ nhíu đôi chân mày xinh đẹp, khuôn mặt trầm xuống, khẽ cắn chặt môi: “Không biết, em không biết, em không biết Thiên Vân có tha thứ cho chúng ta hay không? Nhưng mà, em không muốn nhìn thấy một Lâm Kiệt như ngày xưa….”
Nói xong, Lâm Xuân liền quay mặt đi, nhanh chóng mang theo Lưu Thiên Vân mà rời khỏi.
Dương Tử Hạo đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng khuất dần của họ, sau đó lại nhìn Lâm Kiệt đang ở trên lưng mình, khẽ thở dài một cái.
Lưu Thiên Vân khi tỉnh lại đã nhìn thấy mình nằm ở nhà. Xoa xoa cái đầu đau nhức, lúc này cậu mới để ý mình đã được thay quần áo mới, vết thương ngay cổ cũng được băng bó lại cẩn thận.
Đưa tay sờ lên vết thương trên cổ, những ký ức đáng sợ kia không ngừng tràn về trong đầu, nhớ đến những việc đó khiến cho người cậu không khỏi rùng mình một chút.
Để chân trần bước ra khỏi phòng, Lưu Thiên Vân nhìn thấy Lâm xuân cả người trầm tư đang ngồi ở sô pha.
Nghĩ đến việc bọn họ hùa nhau mà lừa mình, trong lòng cậu có chút tức giận.
Dường như nghe được tiếng động, Lâm Xuân nhanh chóng xoay đầu lại. nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Lưu Thiên Vân tràn ngập tức giận, hắn cười gượng gạo: “Cậu tỉnh rồi sao? Vậy thì được rồi, tôi về đây!”
Lâm Xuân cầm lấy áo khoác của mình bước ra cửa lớn, nhưng chỉ mới bước được vài bước, Lưu Thiên Vân từ phía sau lên tiếng: “Tại sao các người lại làm như vậy? tại sao lại lừa tôi?”
Cả người Lâm Xuân khựng lại, hắn chậm rãi xoay người, đối diện với Lưu Thiên Vân cười nói: “Chúng tôi không cố ý lừa cậu, Lâm Kiệt cũng là bất đắc dĩ mới giấu đi thân phận thực của mình, Thiên Vân, chúng tôi đối với cậu đều là thực lòng, còn cậu tin hay không, tôi cũng không biết phải làm sao cả!”
“Được rồi! chắc cậu còn mệt, nên nghỉ ngơi thêm đi, tôi phải về rồi!”. Nói xong, hắn mở cửa bước đi, để lại Lưu Thiên Vân một người trong căn phòng rộng lớn.
Những cảm xúc hỗn loạn trong lòng không ngừng làm cho cậu không ngừng khó chịu, rốt cuộc là cậu nên làm sao đây, nên tin bọn họ hay không?
Lúc trước, Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo đối với cậu thực sự rất tốt, không hề cảm thấy mình bị đùa giỡn hay lừa dối, nhưng khi Lâm Xuân đã biết rõ mọi chuyện, Lâm Kiệt là con trai của cha dượng mình, nhưng lại cùng hắn che dấu sự thật…
Lúc này, lòng tin của cậu đối với họ đã thực sự không còn như xưa…
Khi bản thân bị một người tổn thương tạo thành một vết sẹo, lúc đó, con người ta sẽ sản sinh ra thứ cảm giác trốn tránh, sẽ không bao giờ dám tin tưởng con người đã tạo tổn thương cho mình lần thứ hai.
Lưu Thiên Vân mệt mỏi mà ngồi xuống sô pha, hai tay ôm lấy đầu mình, trong lòng là một mảnh hỗn loạn, cậu đến cuối cùng cũng không biết bản thân mình muốn như thế nào…
Lâm Kiệt…
Lúc đó cậu đã đâm hắn một nhát, không biết, hắn như thế nào, còn sống hay đã chết…
Không hiểu sao, khi nghĩ đến việc chính bàn tay của mình tổn thương hắn, trái tim của cậu như bị ai đó siết chặt, đau đớn không thôi.
Có lẽ cậu nên rời khỏi đây một thời gian, để cho mọi người suy nghĩ lại tất cả, mà chính bản thân cậu cũng quá mệt mỏi, rất muốn được an tĩnh trong thời gian dài để suy nghĩ những chuyện đã qua, xem thử rốt cuộc là bản thân của mình có thể tha thứ cho Lâm Kiệt hay không? Hay là cố chấp mà giữ lấy mối hận thù này…
Lưu Thiên Vân suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra điện thoại của mình, nhấn một dãy số nước ngoài. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
“Thiên Vân, lâu rồi mới thấy con gọi điện cho mẹ!”
Nghe được giọng người mà mình vẫn rất thương yêu, Lưu Thiên Vân khẽ mĩm cười, nói: “Dạo này con bận quá, mẹ vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt, con như thế nào?”
Cậu im lặng, sau đó có chút trầm ngâm mà lên tiếng: “con vẫn tốt, mẹ con muốn nhờ mẹ một chuyện, được chứ!”
“Chuyện gì vậy, có vẻ rất nghiêm trọng sao?”
“Không, cũng không có gì, chỉ là con muốn rời khỏi đây, qua Mỹ một thời gian, mẹ giúp con được không, cũng đừng cho dượng biết!”
“Chuyện này mẹ có thể giúp, nhưng con xảy ra chuyện gì sao?” bên kia truyền đến giọng nói mang đầy vẻ lo lắng.
Lưu Thiên Vân khẽ cười thành tiếng, lấy lại tinh thần cho mẹ khỏi nghi ngờ: “Không có chuyện gì, chỉ là con muốn đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa một chút!”
Phía bên kia im lặng một lát, sau đó nói: “Được, chuyện này con không cần lo lắng!”
Sau khi nói vài câu với mẹ, Lưu Thiên Vân liền cúp máy. Bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại của mình có chút run rẩy.
Cậu quyết định như thế này, có đúng hay không?
Cái cảm giác cô đơn trống trải một lần nữa bủa vây lấy cậu…
Trong khi đó, tại bệnh viện.
Lâm Kiệt mệt mỏi mà mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng cùng màu trắng của bệnh viện khiến cho hắn khó chịu mà nhíu chặt mày lại.
Dương Tử Hạo vừa nhìn thấy Lâm Kiệt mở mắt, ngay lập tức liền đứng dậy, đến bên cạnh hắn vui vẻ mà nói: “Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại rồi!”
“Tử Hạo…”. Lâm Kiệt khuôn mặt vẫn trắng bệch, đôi môi khô khốc khó khăn mà khép mở.
Vừa mới tỉnh, lại nhìn thấy bản thân mình nằm tại bệnh viện, hắn đã có chút không vui, nhưng khi ánh mắt hắn khẽ đảo quanh phòng bệnh, ngoại trừ Dương Tử Hạo ra thì không còn ai khác, trái tim hắn như hẫng đi một nhịp.
“Tử Hạo…Tiểu Vân đâu?”. Hắn yếu ớt mà hỏi.
Dương Tử Hạo tránh đi ánh mắt mong chờ của Lâm Kiệt, nói: “Lâm Xuân đã đưa Thiên Vân về nhà nghỉ ngơi rồi, cậu ấy không sao cả!”
Lâm Kiệt khẽ động thân mình muốn ngồi dậy, nhưng vừa động, vết thương tại ngực của hắn lại nhói lên, đau đến tận xương khiến hắn không khỏi nhíu chặt mày lại.
Dương Tử Hạo nhìn thấy hắn muốn ngồi dậy, ngay lập tức liền đỡ lấy, bắt buộc hắn phải nằm xuống, cậu cố gắng thuyết phục: “Lâm Kiệt, vết thương của cậu tuy không nguy hiểm, nhưng cũng khá nặng đó, cậu bị mất máu quá nhiều, cho nên đừng cử động gì hết, mau nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chúng ta sẽ giải quyết sau, được không?”
Mặc kệ lời khuyên can của cậu, Lâm Kiệt vẫn ngoan cố mà ngồi dậy, đôi môi trắng bệch khẽ thì thào: “Mấy người không biết đâu, nếu bây giờ để cho Tiểu Vân ở một mình, anh ấy nhất định sẽ rất khó chịu, nhất định sẽ chạy trốn, tôi không muốn như vậy, bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy!”
Dương Tử Hạo cường ngạnh mà đem Lâm Kiệt đẩy ngã xuống giường, hung hăng mà quát lớn: “Lâm Kiệt, cậu thôi đi, tôi biết là cậu lo lắng điều gì, nhưng lúc này, sức khỏe của cậu còn khó đảm bảo, thì làm sao có thể đến chỗ Thiên Vân được, nếu cậu lo ngại, thì tôi sẽ đi thay, có được không?”
“Tử Hạo, buông…khụ…khụ…”. Lâm Kiệt lớn tiếng nói lại, nhưng vết thương vì bị tác động mạnh mà đau đớn, khiến cho hắn không ngừng ho khan, vẫn không bỏ cuộc, Lâm Kiệt nắm chặt lấy áo của Dương Tử Hạo, khó khăn mà nói: “Tử Hạo, sức khỏe của tôi, tôi tự biết, không cần cậu phải quản, mau đưa tôi đến chỗ Tiểu Vân, tôi muốn gặp anh ấy, nếu cậu mà cản tôi…khụ..khụ…thì đừng có trách…”
Nhìn thái độ cố chấp của Lâm Kiệt, Dương Tử Hạo cũng không biết phải làm sao, cậu nhìn chằm chằm vào hắn, mà Lâm Kiệt cũng không chịu lùi bước, mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu, ý tứ không chịu lùi bước, Dương Tử Hạo đối diện với ánh mắt kiên định ấy đành phải thở dài một hơi, cười nói: “Tôi chịu thua cậu rồi!”
Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Dương Tử Hạo lấy xe đưa Lâm Kiệt đến chỗ Lưu Thiên Vân. Mà cậu lúc này thì đang thu xếp hành lý chuẩn bị rời khỏi căn nhà này.
Lưu Thiên Vân đứng giữa nhà, nhìn xung quanh một lát, sau đó cúi người xách lấy cái vali tiến ra khỏi cửa.
Nhưng cửa vừa mở, vài người đã đứng ở đó chờ sẵn.
Cậu kinh hoảng mở lớn hai mắt mà nhìn những người đang đứng trước mặt mình.
Là Lâm Kiệt cùng Dương Tử Hạo, và vài tên đàn em của hắn.
Lưu Thiên Vân lắp bắp kinh hãi, bước chân không tự chủ mà lùi về phía sau vài bước: “Lâm…Lâm…Kiệt…như thế nào….cậu lại ở đây?”
Cậu cứ ngỡ rằng Lâm Kiệt lúc này còn phải ở bệnh viện mà dưỡng thương chứ không thể nào mà xuất hiện trước mặt cậu như vậy được.
Nhưng quả thật, từ tận sâu trong lòng cậu rất muốn biết tình trạng của hắn như thế nào, tuy là hận, nhưng tình cảm thì vẫn không thể bỏ được…
Người ta có thường nói, có yêu thì mới sinh ra hận…
Có lẽ, cậu cũng như vậy đi…
Lâm Kiệt ho khan vài cái, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi người Lưu Thiên Vân, vừa mới mở mắt ra, là hắn đã cương quyết mà muốn gặp mặt cậu, tuy biết trước thái độ của Lưu Thiên Vân đối với mình như thế nào, nhưng khi thực sự đối diện với nó, hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng không thôi…
Ánh mắt hắn khẽ đảo, lại nhìn thấy chiếc vali dưới chân của Lưu Thiên Vân, một cỗ tức giận từ trong lòng nhanh chóng chiếm lấy hết toàn bộ tâm trí, hắn không quảng đến thương thế của bản thân, nhanh chóng tiến đến, nắm chặt lấy tay cậu, cơ hồ như muốn bẻ gãy nó. Lưu Thiên Vân có chút đau đớn mà khẽ nhíu chặt mày, sau đó lại ra sức mà giãy dụa tránh khỏi vòng tay của Lâm Kiệt.
Nhìn cậu tránh né mình, Lâm Kiệt vừa giận lại vừa đau, giữ chặt lấy Lưu Thiên Vân, hắn khó khăn mà lên tiếng: “Tiểu Vân, anh muốn đi đâu? Muốn chạy trốn sao?”
“Buông ra, Lâm Kiệt, cậu làm tôi đau, mau buông tôi ra, tôi đi đâu cũng không có liên quan đến cậu, mau buông…”. Lưu Thiên Vân không nhịn được mà hét lên.
“Anh đứng có mơ, tôi có chết cũng không bao giờ buông anh ra đâu, ngoan ngoãn mà đi theo tôi mau…” nói xong, Lâm Kiệt nắm lấy tay Lưu Thiên Vân mà kéo đi.
Không biết Lâm Kiệt muốn làm gì, nhưng nhìn bộ dáng tức giận hiện giờ của hắn cũng làm cho cậu sợ hãi không thôi, cậu lại càng ra sức giãy giụa mà hét lớn: “Lâm Kiệt cậu muốn đưa tôi đi đâu, mau buông tôi ra…”
Bởi vì động tác giãy dụa của Lưu Thiên Vân quá mạnh, mà Lâm Kiệt lại dùng sức kéo cậu đi, cho nên vết thương còn chưa có lành đã nhanh chóng vỡ ra, máu tươi thấm đẫm cả một lớp băng gạt, thấm ra cả lớp áo bên ngoài, màu đỏ khiến cho người khác không khỏi rùng mình.
Lưu Thiên Vân nhìn thấy, trong lòng không khỏi hoảng sợ mà lên tiếng: “Lâm Kiệt, vết thương của cậu…đang chảy máu kìa, mau đến bệnh viện ngay đi…”
Lâm Kiệt nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc, đôi môi mang một màu bạc sắc, hai mắt hắn có chút ửng đỏ, không biết là do vết thương làm đau, hay là do nhìn thấy cậu muốn rời bỏ hắn mà đi…
Quá khứ cũng đã như vậy, hắn đã chấp nhận từ bỏ, nhưng mà hiện tại, hắn làm sao mà tử bỏ đây, từ bỏ con người mà hắn yêu thương nhất…
Trên người hắn trước đây cũng mang theo một vết sẹo, cả trong tâm hồn lẫn bên ngoài thể xác, nhưng qua thời gian tất cả giống như đã dần phai nhạt đến mức hắn cũng đã quên đi, nhưng đến ngày hôm nay, giống như lịch sử tái diễn, người mà hắn yêu thương lại gây cho hắn thêm một vết thương, cả thể xác lẫn trái tim…
Hắn biết mình là người có lỗi, nhưng hắn là thực tâm yêu cậu, chính vì yêu nhiều cho nên mới bất chấp tất cả mà không ngại nguy hiểm đem cậu cứu ra, hắn dùng hết yêu thương của mình mà bảo vệ, sủng nịch cậu, không để cho cậu chịu bất kì tổn thương nào, hắn muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của mình, muốn cùng cậu như vậy mà vượt qua cả đời này…
Nhưng đổi lại, hắn được cái gì…
Một nhát dao đâm thẳng vào tim…
Giống như lúc trước, người mà hắn yêu thương nhất, không chút ngần ngại mà nổ súng, bắn thẳng vào tim hắn một viên đạn…
Để đến bây giờ, vết thương ấy nhiều lúc vẫn còn đau âm ĩ…
Khi gặp cậu, hắn không nghĩ mình sẽ yêu, bởi hắn sợ, sợ có kết quả như ngày hôm nay, nhưng con tim hắn thì không thể dừng lại được, không thể nào mà ngừng yêu cậu được…
Trước kia, hắn giống như một con thú hoang cô độc mà lạnh lùng, ai nhìn vào cũng khiếp sợ, cũng tôn sùng, có người còn ra sức quyến rũ hắn để được một bước lên mây…
Nhưng không có ai làm cho hắn động tâm…
Hắn cứ như vậy, một người sống cô đơn qua ngày tháng, lấy chơi đùa làm niềm vui, lấy công việc làm mục đích mà sống…
Có người từng nói hắn lạnh lùng, không hề biết thương tiếc, hắn không có trái tim…
Lúc đó, hắn chỉ cười khẩy, đúng vậy, hắn không có trái tim….
Bởi vì, trái tim cùng tâm của hắn đã chết lặng rồi, chết vào cái ngày mà hắn nhận một viên đạn vào tim bởi chính tay người mà hắn yêu thương nhất…
Nhưng không ngờ được, khi lần đầu gặp cậu, hơi ấm ấy làm cho hắn quyến luyến không thể tách rời…
Cứ như vậy, hắn càng ngày lại càng lún sâu vào vũng lầy mang tên Lưu Thiên Vân, sâu đến mức không thể nào mà rút ra.
Lại một lần nữa, hắn lấy hết can đảm mà tìm về trái tim bị thương của mình, nhưng hắn lại sợ, sợ khi tất cả sự thật bị phơi bày thì cậu cũng sẽ như người kia không chút thương tiếc mà rời bỏ hắn, cho nên hắn đem tất cả giấu đi thật kỹ, muốn làm cho cậu yêu mình thật nhiều, nhiều đến mức không bao giờ có thể tách ra…
Nhưng có ai có thể lường trước được chữ ngờ…
Toàn bộ sự thật bị phơi bày, và cậu lại giống như người kia, làm hắn tổn thương, rồi lại muốn rời bỏ hắn mà đi…
Nhưng lần này thì khác, cho dù có chết, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng nhất quyết không bao giờ buông tay.
Cho dù cậu có hận hắn, có nguyền rủa hắn đến chết, hắn cũng sẽ chấp nhận…
Cho dù có biến thành quỷ dữ xuống địa ngục, hắn cũng nhất định sẽ kéo cậu theo mình…
Đã hạ quyết định như vậy, hắn cũng không có gì phải hối tiếc, mặc kệ cho vết thương đang chảy máu rất nhiều, Lâm Kiệt nhanh chóng kéo Lưu Thiên Vân ra xe, sau đó cho người chạy thẳng đến một biệt thự lớn ở tận vùng ngoại ô.
Mà Lưu Thiên Vân ngồi ở trên xe cả người giống như đang ngồi trên đống lửa, không biết được rốt cuộc Lâm Kiệt muốn làm cái gì, cậu hoảng sợ mà nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy xe chạy càng lúc càng xa thành phố, lúc này cậu mới thực sự hoảng sợ mà hét lên: “Lâm Kiệt rốt cuộc cậu đang làm cái gì, mau thả tôi xuống ngay!”
Lâm Kiệt dường như cũng rất khó chịu, nhanh chóng nhào người tới, đem cậu đặt dưới thân mình, hơi thở dồn dập, khó khăn mà thốt ra từng từ: “Anh…mau…im…lặng…cho tôi…đừng để tôi nói lại…lần thứ hai…khụ…khụ…”
Nói xong hắn lại ho khan một trận.
Mà lúc này, Lưu Thiên Vân mới thực sự chú ý tới tình trạng không tốt của Lâm Kiệt, cậu nói: “Lâm Kiệt, cậu đang chảy máu rất nhiều, mau đến bệnh viện…”
“Không đi, tôi không muốn đến nơi đó, nếu tôi đi, anh lại nhất định bỏ lại tôi mà chạy trốn, tôi có chết cũng không đi!”. Lúc này Lâm Kiệt như một đứa nhỏ cứng đầu, có nói gì cũng không chịu nghe lời.
Dương Tử Hạo ngồi phía trước nhưng trong lòng sốt ruột vô cùng, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn biết rõ tính tình của Lâm Kiệt, nếu như bây giờ thật sự có chết, Lâm Kiệt cũng không quảng, nếu như không nhận được một cái xác nhận không rời đi từ Lưu Thiên Vân…
Nhìn Lâm Kiệt chịu đựng đau đớn như vậy, hắn đau lòng không thôi, nhưng cũng không biết cách nào khuyên giải, cho nên đành tăng tốc độ, chỉ mong sao nhanh chóng tới nơi, sau đó gọi bác sĩ cho Lâm Kiệt.
Lưu Thiên Vân nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, trong lòng vừa lo lại vừa giận, nói: “Lâm Kiệt đừng có cứng đầu như vậy, mau chóng đến bệnh viện đi…”
Lâm Kiệt cả người nằm đè xuống người Lưu Thiên Vân, hai mắt mệt mỏi mà từ từ nhắm lại, nhưng trước khi lâm vào hôn mê, hắn vẫn không quên thì thào một câu: “Không đi…không muốn…nếu đi đến…bệnh…viện…Tiểu…Vân…nhất định…sẽ bỏ…tôi…mà đi…không…muốn!”
Hai tay cậu vẫn còn đang lơ lững giữa không trung, nhưng qua lớp áo vài mỏng manh,cậu có thể cảm nhận được dòng máu đỏ tươi, nóng ẩm kia đang dần thấm vào người mình, mà trái tim của hắn, đang khó khăn mà đập từng nhịp…
Hình ảnh cậu không chút lưu tình mà lấy con dao kia đâm thẳng vào trái tim của hắn không ngừng hiện về trong đầu, vừa hối hận lại vừa đau lòng, khóe mắt không hiểu sao lại có chút cay cay…
Bàn tay ngập ngừng, từng chút, từng chút một mà đem con người cô độc trên người mình mà ôn chặt lấy…
Không ngừng truyền hơi ấm của mình sang sưởi ấm cho hắn…
Lâm Kiệt lần thứ hai tỉnh lại chính là nhìn thấy mình đang ở trong biệt thự của vùng ngoại ô. Hắn đảo mắt một vòng, không thấy ai, liền mặc kệ đau đớn mà nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Hắn chân trần mà chạy xuống dưới lầu, nhưng hình ảnh dưới phòng khách làm cho hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Lưu Thiên Vân ngồi đó cùng với Dương Tử Hạo, khi vừa nhìn thấy Lâm Kiệt, Lưu Thiên Vân có chút khó chịu mà nói: “Lâm Kiệt, cậu làm cái trò gì vậy, vừa mới băng bó vết thương lại xong, muốn cho nó lại nứt ra mà chảy máu đến chết nữa hay sao?”
Lâm Kiệt không hề nghe thấy lời nào, trong đầu hán bây giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghĩ được một điều Tiểu Vân không hề bỏ rơi hắn, vẫn còn ở lại bên cạnh hắn…
Hắn nhanh chóng nhào người tới, đem Lưu Thiên Vân ôm chặt vào lòng mình. Cậu do dự một lát, sau đó cũng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Kiệt. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.