Chương 5
Tiểu Linh Dương
20/03/2017
CHƯƠNG 5:
Căn phòng của Lưu Thiên Vân cũng không lớn lắm, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Lâm Kiệt vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Cảm nhận của hắn chính là rất gọn gàng, ngăn nắp.
Lại nhìn đến chủ nhân của căn phòng đang nằm phơi bụng mà ngủ trên giường, bên khóe môi hắn khẽ nhếch thành nụ cười gian xảo.
Lúc đầu thấy cửa phòng còn khép hờ, Lâm Kiệt chỉ nghĩ rằng cậu còn thức cho nên mới bước vào bên trong xem thử, không ngờ là do cái tên ngốc này ngủ mà không chịu đóng cửa. Lại nhìn đến cái bộ dáng lúc ngủ của Lưu Thiên Vân, quả thực là không đẹp chút nào.
Chăn bị đá xuống dưới chân, gối đầu lại bị lệch về một phía, mà Lưu Thiên Vân lại không mặc quần dài, chỉ mặc một cái quần đùi để lộ ra đôi chân thon dài. Áo ngủ không gài nút cẩn thận bị kéo lên tới ngực, để lộ ra cái bụng trắng trắng đang phập phồng lên xuống.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mái tóc đen mềm mại khẽ phủ xuống chiếc gối màu trắng càng tạo nên cảm giác mê hoặc, đôi mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bên khóe miệng là một đạo nước miếng chảy xuống.
Lâm Kiệt đứng nhìn Lưu Thiên Vân có chút xuất thần, sau đó chỉ đành lắc đầu cười khổ mà tiến đến bên cạnh giường.
Cầm lấy chăn định giúp cậu đắp lại, nhưng không biết Lưu Thiên Vân mơ thấy cái gì mà khẽ mở miệng lẩm bẩm gì đó không rõ ràng, bên miệng còn kéo ra một nụ cười nhẹ.
Nhìn bộ dáng Lưu Thiên Vân vừa ngây thơ vừa ngu ngốc như vậy, ý tứ trêu chọc trong lòng Lâm Kiệt không ngừng trỗi dậy.
Đặt chiếc chăn vừa cầm lên xuống giường, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu. Đưa tay chọt chọt vào hai má của Lưu Thiên Vân, vẫn không thấy người trên giường có phản ứng gì, hắn liền đem ngón tay của mình mân mê môi của cậu.
Cảm xúc vừa mềm mại vừa ấm áp khiến cho hắn có chút không muốn buông ra.
Mà Lưu Thiên Vân không biết là đang mơ thấy điều gì, đột nhiên lại mở miệng đem ngón tay của Lâm Kiệt ngậm vào miệng không ngừng gặm cắn.
Chỉ trong khoảnh khắc kia, Lâm Kiệt cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình đang dần sụp đổ…
Trong khoang miệng ấm áp của cậu, hắn không muốn rời đi một chút nào, đôi mắt hắn có chút mơ màng, dường như đắm chìm trong cảm giác ướt át mà Lưu Thiên Vân mang lại, ngón tay của Lâm Kiệt không ngừng càn quấy đảo quanh khắp nơi.
Một đạo nước bọt theo khóe miệng Lưu Thiên Vân chảy xuống, tạo nên hình ảnh vô cùng gợi cảm…
Hắn nhanh chóng rút ngón tay của mình ra…
Lâm Kiệt như bị thôi miên, dần cuối người xuống, nhẹ nhàng áp lên đôi môi còn đang khép mở kia…
Vốn chỉ là muốn trêu chọc người đang nằm ngủ trên giường, không ngờ là chính bản thân của mình lại bị người ta dụ hoặc….
Chạm vào đôi môi của Lưu Thiên Vân, xúc cảm mềm mại lại ấm áp, làm hắn không nỡ rời ra, đầu lưỡi càn quấy tiến vào bên trong mà tàn phá…
Mà cậu, người bị tập kích nữa đêm lại không hề hay biết gì, vẫn nhắm mắt hưởng thụ.
Trong giấc mơ hiện tại của cậu chính là đang thân mật cùng cô vợ trong tương lai, sau bao đêm cứ tới phút cao trào liền tỉnh giấc, hôm nay lại được ôm người đẹp mà hôn đến say mê…
Lưu Thiên Vân thầm mong ước giấc mơ này kéo dài một chút…
Mà Lâm Kiệt trong giây phút bị mê hoặc làm ra điều càn quấy vẫn giữ được một chút lý trí, hắn không quá mạnh bạo mà chỉ là nhẹ nhàng hôn cậu, từ từ mà thưởng thức hương vị của cậu, hắn không muốn làm cho người dưới thân thức giấc…
Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà ma sát từng góc trong khoang miệng ấm nóng, đầu lưỡi hai người không ngừng quấn lấy nhau…
Nụ hôn cuồng nhiệt làm cho ai cũng không muốn buông ra, không khí trong miệng gần như bị Lâm Kiệt lấy hết tòan bộ, Lưu Thiên Vân đầu óc mụ mị từ trong cổ họng tràn ra những tiếng rên rĩ nhỏ vụn.
“Ưm…ưm…”
Bàn tay không yên phận của hắn không ngừng vuốt ve làn da mềm mại của Lưu Thiên Vân, khẽ cởi bỏ từng nút áo, để lộ ra mảng ngực trắng nõn cùng hai khỏa anh đào hồng nhạt.
Rời khỏi đôi môi mê người kia sau một cái hôn dài, Lâm Kiệt lại cúi người, nhẹ nhàng đặt môi xuống khóe miệng của cậu, sau đó cứ tiến dần xuống cổ, đến xương quai xanh xinh đẹp. Môi hắn ở tại đó mà lưu luyến, mút nhẹ một cái, một hồng ngân cứ như vậy mà được lưu lại.
Cảm giác được đôi môi nóng cháy đang chạy trên khắp cơ thể mình, tại từng tấc da thịt mà lưu luyến, Lưu Thiên Vân bị khoái cảm che phủ hết toàn bộ đầu óc, mơ mơ màng màng mà tận hưởng, cũng không quản xem cái cảm giác sung sướng này là xuất phát từ trong giấc mơ hay là từ trong hiện thực.
Đại não trống rỗng, khoái cảm không ngừng truyền đến, bên khóe miệng không ngừng phát ra những âm thanh kiều mị mê người: “Ân…a…”
Như có ngọn lửa thiêu đốt bản thân, Lâm Kiệt cố gắng kiềm nén dục vọng của mình, khẽ mở miệng ngậm lấy khỏa anh đào trước mắt, đầu lưỡi nóng ấm không ngừng ma sát. Có chút ngứa có chút tê dại, vật trước ngực Lưu Thiên Vân trong khoang miệng nóng ấm của Lâm Kiệt mà ngạnh cứng lên.
Bàn tay đi dần xuống phía dưới, xuyên qua cái quần đùi mỏng mà đi vào phía bên trong. Nhanh chóng mà nắm lấy phân thân đã cương cứng của cậu.
Bàn tay lên xuống không ngừng ma sát…
Khoái cảm dồn dập khiến cho Lưu Thiên Vân cong người, một đạo dịch thể trắng đục đều bắn hết ra trên tay của Lâm Kiệt.
Nhìn cậu nằm trên giường, hơi thở dồn dập, khuôn mặt ửng đỏ vì *** nồng đậm, Lâm Kiệt cảm thấy cổ họng của mình khô nóng đến dị thường. Bụng dưới trướng đến khó chịu mà đặc biệt là vật kia…
Nó cũng đã rục rịch muốn ngẩng đầu…
Lâm Kiệt a, Lâm Kiệt lần này thì ngươi gây họa rồi…
Vốn chỉ muốn đến ở đây để tìm hiểu một chút, như thế nào bây giờ lại biến thành mình có hứng thú với anh ta, hơn nữa lại có loại dục vọng chiếm giữ kia…
Đúng như người ta vẫn thường nói: “Tự gây họa thì không thể sống!”
Nhìn Lưu Thiên Vân một lát, Lâm Kiệt dùng tay che mặt mình, sau đó chạy thẳng đến phòng tắm. Hắn nên suy nghĩ cẩn thận lại một chút sau mọi chuyện.
Hắn không phải không thể yêu nam nhân. Hắn đối với cả nam lẫn nữ đều không hề kiêng, ai cũng có thể ăn, nhưng Lưu Thiên Vân lại khác, anh ta là…
Lắc đầu cười khổ một cái, Lâm Kiệt nhanh chóng mở vòi nước lạnh ra để dập tắt lửa nóng trong người mình.
Lúc Lâm Kiệt vừa bước ra khỏi phòng, thì Lưu Thiên Vân cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nhìn nhìn trần nhà quen thuộc, trong đầu lại không ngừng nghĩ về khoái cảm vừa hưởng thụ qua…
Trong mơ đó là một cô gái rất đáng yêu, cũng là vợ của cậu, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy có chút là lạ, cảm giác đó nó chân thực đến khó tin, cho dù cậu mộng xuân nhiều lần, nhưng chưa có lần nào như vậy cả…
Cảm giác ướt át phía bên dưới khiến cho cậu có chút khó chịu, Lưu Thiên Vân quyết định đi tắm, sẵn tiện thay ga giường mới, nếu để tới sáng mai cái tên khốn kiếp kia nhìn thấy nhất định sẽ trêu chọc cậu…
Nào ngờ cửa vừa mở ra liền nhìn thấy hắn lau tóc đi về phòng.
Có chút khó hiểu, nữa đêm nữa hôm, cậu ta đi tắm làm cái gì, có vấn đề thần kinh sao.
Đầu óc nghĩ sao thì lời cứ theo cửa miệng mà tuôn ra: “Lâm Kiệt! giờ này đã khuya rồi, sao lại đi tắm vào giờ này?”
Lâm Kiệt nhìn nhìn cậu, sau đó mĩm cười nói: “Không có gì! Chỉ là thấy có chút nóng, mà anh tỉnh lại làm cái gì? Không phải giờ này còn ngủ sao?”
Nghe hắn hỏi, cậu có chút ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt của hắn, cúi đầu mà nói: “Tôi…tôi muốn đi vệ sinh thôi mà!”
Nhìn bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của Lưu Thiên Vân, Lâm Kiệt không nhịn được muốn trêu chọc một phen.
Hắn bước đến gần, ghé sát vào người cậu, ở bên tai mà nói nhỏ: “Tiểu Vân! Không phải chứ, anh đã 25 tuổi rồi! ngủ mà còn tè dầm đến ướt cả quần sao?”
Oanh…
Mặt cậu trực tiếp biến thành một màu đỏ rực…
“Cái…cái…cái…gì mà tè dầm! khốn kiếp, cái tên nhà cậu mới tè dầm, tôi không có!”. Thẹn quá hóa giận, cậu hung hăng đẩy hắn ra mà quát lên.
Lâm Kiệt vẫn giữ một bộ mặt cười mĩm mà nói tiếp: “Không tè! Không tè mà sao quần anh lại ướt như thế kia!”
Nghe hắn nói xong, Lưu Thiên Vân liền ngẩng đầu nhìn xuống quần của mình, quả thật phía trước bị ướt một mảng lớn. Theo phản xạ có điều kiện, cậu nhanh chóng dùng hai tay của mình che đi chỗ bị ướt ngay phía trước bộ vị trọng yếu kia, hai mắt lúc này cũng đã ngấn nước vì xấu hổ, không nói thêm lời nào mà xoay người muốn chạy vào phòng tắm.
Nhưng cái con lang nào đó không muốn buông tha cho con thỏ dễ dàng, nhanh chóng mà túm trụ cánh tay cậu lại, nở nụ cười rạng rỡ mà nói: “Không phải tè dầm vậy là mộng xuân sao? Anh không phải là nhịn nhiều quá mà thành như vậy chứ! Có muốn hay không để tôi giúp anh giải tỏa một chút!”
Bị hắn nói trúng tim đen, lại vì quá mức xấu hổ không biết làm sao, Lưu Thiên Vân bị bí đến đường cùng mà hóa giận liền hất mạnh tay hắn ra rồi hét lên một tiếng: “Tên khốn kiếp, tên đáng ghét…cậu…cậu…đi chết đi…”
Sau khi hét xong thì một đường chạy thẳng đi, không hề quay lại nhìn Lâm Kiệt một lần nào.
Hắn đứng tại chỗ mà nhìn theo bóng dáng của cậu, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc…
Nếu đã vậy, thì cứ thuận theo thôi, hắn cũng không phải người có đạo đức cao quý gì….
Sáng ngày hôm sau, hắn vừa thức dậy liền ngửi được mùi hương thơm ngát. Trong đầu xoay chuyển một chút Lâm Kiệt liền đem áo ngủ mặc vào, sau đó mở cửa phòng bước ra.
Nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Lưu Thiên Vân dưới phòng bếp, hắn khẽ cười rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Cậu còn đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng cho cái tên nào đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tắt bếp, Lưu Thiên Vân chạy ra mở cửa. Không biết là ai đến vào lúc sáng sớm như thế này, hôm nay là cuối tuần mà.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài là hai nam nhân cao lớn…
Vừa nhìn thấy người ngoài cửa, Lưu Thiên Vân có chút kinh ngạc mà mở lớn hai mắt: “Lâm Xuân, Tử Hạo…”
Hai người nhìn Lưu Thiên Vân cười cười, sau đó Lâm Xuân liếc nhìn vào bên trong một chút, vui vẻ mà nói: “Ai, Thiên Vân, hôm nay là cuối tuần, chúng ta muốn đến…”
Ánh mắt lơ đãng mà nhìn thấy được dấu vết hồng hồng ngay cổ của cậu, hai mắt Lâm Xuân sáng lên, không hề kiêng nể cậu là chủ nhà, ngay lập tức đẩy người ra rồi bước vào trong: “Ha hả, hôm nay là cuối tuần, tôi cùng Tử Hạo muốn đến xem thử cuộc sống chung của hai người như thế nào!”
Dương Tử Hạo vốn là người trầm tĩnh, nhưng trước khi bước vào nhà cũng không quên nói với Lưu Thiên Vân một câu: “Không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy!”
Câu nói của Dương Tử Hạo làm cho cậu có chút khó hiểu, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng khẽ nghĩ: “Kì lạ, hôm nay Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo sao lại nói chuyện khó hiểu như vậy?”
“Oa, Thiên Vân, sao hôm nay cậu nấu ăn thịnh soạn vậy? Thật quá mức kì lạ mà, xem ra Tử Hạo à, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi ha hả…”. Tiếng của Lâm Xuân từ trong phòng bếp truyền ra.
Nghe hắn nói như vậy, mặt của Lưu Thiên Vân ửng đỏ. Cậu biết mình vốn keo kiệt, nấu ăn chỉ toàn rau và vài món rẻ tiền, hôm nay vì Lâm Kiệt mà nấu vài thứ ngon ngon, xem ra là cậu nên xem lại về vấn đề này rồi…
Dương Tử Hạo nhìn nhìn Lưu Thiên Vân, sau đó lại khẽ mĩm cười một cái, cũng không có chút ngại ngùng nào mà tiến vào phòng bếp ngồi vào bàn.
Lưu Thiên Vân từ lúc vào làm trong nhà hàng của Lâm Xuân, hai người liền trở nên vô cùng thân thiết luôn đối đãi với nhau như anh em trong nhà, có chuyện gì cũng cùng nhau chia sẽ cùng nhau hưởng thụ.
Khi biết Lâm Xuân là gay, mà người yêu của hắn lại là Dương Tử Hạo là một đại ca có tiếng trong giới hắc đạo, cậu lúc đầu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là chán ghét.
Dương Tử Hạo là thông qua Lâm Xuân mà biết Lưu Thiên Vân.
Khi cùng họ bên nhau gần 7 năm, nhìn cách thức hai người ở chung, cậu thấy được tuy họ đều là nam nhân nhưng tình cảm đối với nhau rất chân thành khiến cho cậu đôi lúc vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ.
Chính vì điều đó, cho nên cậu không hề ghét bỏ chuyện đồng tính luyến ái này, vẫn xem tất cả như bạn bè mà đối đãi.
Nhìn Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo ngồi trong phòng bếp nhỏ bé của mình, vừa cười nói vừa trêu đùa lẫn nhau, hình ảnh ấm áp đó khiến cho Lưu Thiên Vân bất giác mĩm cười.
Có lẽ, cậu cũng đã cô đơn quá lâu rồi…
Có lẽ…. cậu cũng nên tìm một người tốt để cùng nhau chung sống…
Lâm Kiệt từ trong phòng tắm bước ra, vừa liếc mắt một cái là đã nhận được ánh mắt đánh giá mang chút hứng thú của Lâm Xuân
Cái con người này, chỉ hơn mình có 3 tuổi, mà tính tình lại bốc đồng như một đứa nhỏ, chỉ là do vai vế mới phải gọi bằng chú, thật có chút không phục mà.
Lâm Xuân tà tà nhìn hắn từ đầu đến chân, sau đó khóe miệng kéo lên thành một nụ cười giảo hoạt, nói: “Sao, cảm giác không tệ chứ hả, đêm qua chắc là không ngủ đủ giấc có đúng hay không?”
Hừ! Lâm Xuân này có chủ ý gì đây!
Hắn biết từ lúc mình nhờ hắn việc chuyển vào nhà với Lưu Thiên Vân, hắn đã đánh cái chủ ý không tốt lên người mình rồi.
Không thèm để ý đến cái con người điên khùng kia, Lâm Kiệt hướng mắt về phía Dương Tử Hạo, sau đó khẽ gật đầu một cái.
Dương Tử Hạo cũng mĩm cười đáp trả.
Hắn nhanh chóng tiến về phía Lưu Thiên Vân đang đứng ngẩn ngơ ở cửa bếp kia, kéo cậu vào lòng mình, sau đó làm nũng mà nói: “Tiểu Vân, tôi đói, có gì ăn được chưa!”
Lưu Thiên Vân vừa thả hồn từ nơi xa trở về liền giật mình một cái, sau đó mặt có chút ửng hồng, nhanh chân chạy vào bếp: “Có rồi đây, để tôi dọn ra bàn, mọi người đợi thêm một lát…”
Sau khi dọn thức ăn ra bàn, ba người kia đều chăm chú vào việc chính, chỉ còn mỗi Lưu Thiên Vân tiếp tục thả hồn về nơi xa.
Nhìn thấy cậu như vậy, Lâm Xuân có chút khó hiểu, đưa tay vẫy vẫy: “Thiên Vân, Thiên Vân, tỉnh, tỉnh nào, hồn về xác mau lên…”
“Hả…cái gì? Có chuyện gì?”. Cậu ngơ ngẩn mà hỏi lại.
“Hôm nay cậu làm sao vậy? đầu óc toàn thả đi nơi nào không có ở lại xác a, rốt cuộc là có chuyện gì?”. Lâm Xuân khó hiểu hỏi, sau đó lại nở một nụ cười đắc ý: “Nè! Không phải là chuyện tối qua chứ hả?”
“Chuyện tối qua? Tối qua làm sao?”. Lưu Thiên Vân ngây ngô mà hỏi lại, sau đó lại nhớ đến chuyện mộng xuân, có chút xấu hổ mà cả khuôn mặt nhuộm thành một màu hồng.
Mà biểu tình này lọt vào trong mắt ba người ngồi đối diện đều mang theo ý nghĩa khác nhau.
Lâm Xuân: “Tối qua hẳn là rất kịch liệt đi!”
Dương Tử Hạo: “Không lẽ là bị Lâm Kiệt ăn đến xương cũng không còn, nhanh vậy sao?”
Lâm Kiệt: “Không biết tối qua là mơ thấy cùng với ai, hừ!”
Mà Lưu Thiên Vân nào biết suy nghĩ của mấy người trước mặt, liền mở miệng nói một câu như sét đánh: “Lâm Xuân à, tôi nghĩ là tôi nên tìm một người vợ thôi!”
Câu nói vừa dứt, ba người đồng thời đều đen mặt, Lâm Xuân và Dương Tử Hạo không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn qua Lâm Kiệt.
Chỉ thấy hắn khuôn mặt từ đen hóa xanh từ xanh chuyển trắng… Đăng bởi: admin
Căn phòng của Lưu Thiên Vân cũng không lớn lắm, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Lâm Kiệt vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Cảm nhận của hắn chính là rất gọn gàng, ngăn nắp.
Lại nhìn đến chủ nhân của căn phòng đang nằm phơi bụng mà ngủ trên giường, bên khóe môi hắn khẽ nhếch thành nụ cười gian xảo.
Lúc đầu thấy cửa phòng còn khép hờ, Lâm Kiệt chỉ nghĩ rằng cậu còn thức cho nên mới bước vào bên trong xem thử, không ngờ là do cái tên ngốc này ngủ mà không chịu đóng cửa. Lại nhìn đến cái bộ dáng lúc ngủ của Lưu Thiên Vân, quả thực là không đẹp chút nào.
Chăn bị đá xuống dưới chân, gối đầu lại bị lệch về một phía, mà Lưu Thiên Vân lại không mặc quần dài, chỉ mặc một cái quần đùi để lộ ra đôi chân thon dài. Áo ngủ không gài nút cẩn thận bị kéo lên tới ngực, để lộ ra cái bụng trắng trắng đang phập phồng lên xuống.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mái tóc đen mềm mại khẽ phủ xuống chiếc gối màu trắng càng tạo nên cảm giác mê hoặc, đôi mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bên khóe miệng là một đạo nước miếng chảy xuống.
Lâm Kiệt đứng nhìn Lưu Thiên Vân có chút xuất thần, sau đó chỉ đành lắc đầu cười khổ mà tiến đến bên cạnh giường.
Cầm lấy chăn định giúp cậu đắp lại, nhưng không biết Lưu Thiên Vân mơ thấy cái gì mà khẽ mở miệng lẩm bẩm gì đó không rõ ràng, bên miệng còn kéo ra một nụ cười nhẹ.
Nhìn bộ dáng Lưu Thiên Vân vừa ngây thơ vừa ngu ngốc như vậy, ý tứ trêu chọc trong lòng Lâm Kiệt không ngừng trỗi dậy.
Đặt chiếc chăn vừa cầm lên xuống giường, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu. Đưa tay chọt chọt vào hai má của Lưu Thiên Vân, vẫn không thấy người trên giường có phản ứng gì, hắn liền đem ngón tay của mình mân mê môi của cậu.
Cảm xúc vừa mềm mại vừa ấm áp khiến cho hắn có chút không muốn buông ra.
Mà Lưu Thiên Vân không biết là đang mơ thấy điều gì, đột nhiên lại mở miệng đem ngón tay của Lâm Kiệt ngậm vào miệng không ngừng gặm cắn.
Chỉ trong khoảnh khắc kia, Lâm Kiệt cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình đang dần sụp đổ…
Trong khoang miệng ấm áp của cậu, hắn không muốn rời đi một chút nào, đôi mắt hắn có chút mơ màng, dường như đắm chìm trong cảm giác ướt át mà Lưu Thiên Vân mang lại, ngón tay của Lâm Kiệt không ngừng càn quấy đảo quanh khắp nơi.
Một đạo nước bọt theo khóe miệng Lưu Thiên Vân chảy xuống, tạo nên hình ảnh vô cùng gợi cảm…
Hắn nhanh chóng rút ngón tay của mình ra…
Lâm Kiệt như bị thôi miên, dần cuối người xuống, nhẹ nhàng áp lên đôi môi còn đang khép mở kia…
Vốn chỉ là muốn trêu chọc người đang nằm ngủ trên giường, không ngờ là chính bản thân của mình lại bị người ta dụ hoặc….
Chạm vào đôi môi của Lưu Thiên Vân, xúc cảm mềm mại lại ấm áp, làm hắn không nỡ rời ra, đầu lưỡi càn quấy tiến vào bên trong mà tàn phá…
Mà cậu, người bị tập kích nữa đêm lại không hề hay biết gì, vẫn nhắm mắt hưởng thụ.
Trong giấc mơ hiện tại của cậu chính là đang thân mật cùng cô vợ trong tương lai, sau bao đêm cứ tới phút cao trào liền tỉnh giấc, hôm nay lại được ôm người đẹp mà hôn đến say mê…
Lưu Thiên Vân thầm mong ước giấc mơ này kéo dài một chút…
Mà Lâm Kiệt trong giây phút bị mê hoặc làm ra điều càn quấy vẫn giữ được một chút lý trí, hắn không quá mạnh bạo mà chỉ là nhẹ nhàng hôn cậu, từ từ mà thưởng thức hương vị của cậu, hắn không muốn làm cho người dưới thân thức giấc…
Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà ma sát từng góc trong khoang miệng ấm nóng, đầu lưỡi hai người không ngừng quấn lấy nhau…
Nụ hôn cuồng nhiệt làm cho ai cũng không muốn buông ra, không khí trong miệng gần như bị Lâm Kiệt lấy hết tòan bộ, Lưu Thiên Vân đầu óc mụ mị từ trong cổ họng tràn ra những tiếng rên rĩ nhỏ vụn.
“Ưm…ưm…”
Bàn tay không yên phận của hắn không ngừng vuốt ve làn da mềm mại của Lưu Thiên Vân, khẽ cởi bỏ từng nút áo, để lộ ra mảng ngực trắng nõn cùng hai khỏa anh đào hồng nhạt.
Rời khỏi đôi môi mê người kia sau một cái hôn dài, Lâm Kiệt lại cúi người, nhẹ nhàng đặt môi xuống khóe miệng của cậu, sau đó cứ tiến dần xuống cổ, đến xương quai xanh xinh đẹp. Môi hắn ở tại đó mà lưu luyến, mút nhẹ một cái, một hồng ngân cứ như vậy mà được lưu lại.
Cảm giác được đôi môi nóng cháy đang chạy trên khắp cơ thể mình, tại từng tấc da thịt mà lưu luyến, Lưu Thiên Vân bị khoái cảm che phủ hết toàn bộ đầu óc, mơ mơ màng màng mà tận hưởng, cũng không quản xem cái cảm giác sung sướng này là xuất phát từ trong giấc mơ hay là từ trong hiện thực.
Đại não trống rỗng, khoái cảm không ngừng truyền đến, bên khóe miệng không ngừng phát ra những âm thanh kiều mị mê người: “Ân…a…”
Như có ngọn lửa thiêu đốt bản thân, Lâm Kiệt cố gắng kiềm nén dục vọng của mình, khẽ mở miệng ngậm lấy khỏa anh đào trước mắt, đầu lưỡi nóng ấm không ngừng ma sát. Có chút ngứa có chút tê dại, vật trước ngực Lưu Thiên Vân trong khoang miệng nóng ấm của Lâm Kiệt mà ngạnh cứng lên.
Bàn tay đi dần xuống phía dưới, xuyên qua cái quần đùi mỏng mà đi vào phía bên trong. Nhanh chóng mà nắm lấy phân thân đã cương cứng của cậu.
Bàn tay lên xuống không ngừng ma sát…
Khoái cảm dồn dập khiến cho Lưu Thiên Vân cong người, một đạo dịch thể trắng đục đều bắn hết ra trên tay của Lâm Kiệt.
Nhìn cậu nằm trên giường, hơi thở dồn dập, khuôn mặt ửng đỏ vì *** nồng đậm, Lâm Kiệt cảm thấy cổ họng của mình khô nóng đến dị thường. Bụng dưới trướng đến khó chịu mà đặc biệt là vật kia…
Nó cũng đã rục rịch muốn ngẩng đầu…
Lâm Kiệt a, Lâm Kiệt lần này thì ngươi gây họa rồi…
Vốn chỉ muốn đến ở đây để tìm hiểu một chút, như thế nào bây giờ lại biến thành mình có hứng thú với anh ta, hơn nữa lại có loại dục vọng chiếm giữ kia…
Đúng như người ta vẫn thường nói: “Tự gây họa thì không thể sống!”
Nhìn Lưu Thiên Vân một lát, Lâm Kiệt dùng tay che mặt mình, sau đó chạy thẳng đến phòng tắm. Hắn nên suy nghĩ cẩn thận lại một chút sau mọi chuyện.
Hắn không phải không thể yêu nam nhân. Hắn đối với cả nam lẫn nữ đều không hề kiêng, ai cũng có thể ăn, nhưng Lưu Thiên Vân lại khác, anh ta là…
Lắc đầu cười khổ một cái, Lâm Kiệt nhanh chóng mở vòi nước lạnh ra để dập tắt lửa nóng trong người mình.
Lúc Lâm Kiệt vừa bước ra khỏi phòng, thì Lưu Thiên Vân cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nhìn nhìn trần nhà quen thuộc, trong đầu lại không ngừng nghĩ về khoái cảm vừa hưởng thụ qua…
Trong mơ đó là một cô gái rất đáng yêu, cũng là vợ của cậu, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy có chút là lạ, cảm giác đó nó chân thực đến khó tin, cho dù cậu mộng xuân nhiều lần, nhưng chưa có lần nào như vậy cả…
Cảm giác ướt át phía bên dưới khiến cho cậu có chút khó chịu, Lưu Thiên Vân quyết định đi tắm, sẵn tiện thay ga giường mới, nếu để tới sáng mai cái tên khốn kiếp kia nhìn thấy nhất định sẽ trêu chọc cậu…
Nào ngờ cửa vừa mở ra liền nhìn thấy hắn lau tóc đi về phòng.
Có chút khó hiểu, nữa đêm nữa hôm, cậu ta đi tắm làm cái gì, có vấn đề thần kinh sao.
Đầu óc nghĩ sao thì lời cứ theo cửa miệng mà tuôn ra: “Lâm Kiệt! giờ này đã khuya rồi, sao lại đi tắm vào giờ này?”
Lâm Kiệt nhìn nhìn cậu, sau đó mĩm cười nói: “Không có gì! Chỉ là thấy có chút nóng, mà anh tỉnh lại làm cái gì? Không phải giờ này còn ngủ sao?”
Nghe hắn hỏi, cậu có chút ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt của hắn, cúi đầu mà nói: “Tôi…tôi muốn đi vệ sinh thôi mà!”
Nhìn bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của Lưu Thiên Vân, Lâm Kiệt không nhịn được muốn trêu chọc một phen.
Hắn bước đến gần, ghé sát vào người cậu, ở bên tai mà nói nhỏ: “Tiểu Vân! Không phải chứ, anh đã 25 tuổi rồi! ngủ mà còn tè dầm đến ướt cả quần sao?”
Oanh…
Mặt cậu trực tiếp biến thành một màu đỏ rực…
“Cái…cái…cái…gì mà tè dầm! khốn kiếp, cái tên nhà cậu mới tè dầm, tôi không có!”. Thẹn quá hóa giận, cậu hung hăng đẩy hắn ra mà quát lên.
Lâm Kiệt vẫn giữ một bộ mặt cười mĩm mà nói tiếp: “Không tè! Không tè mà sao quần anh lại ướt như thế kia!”
Nghe hắn nói xong, Lưu Thiên Vân liền ngẩng đầu nhìn xuống quần của mình, quả thật phía trước bị ướt một mảng lớn. Theo phản xạ có điều kiện, cậu nhanh chóng dùng hai tay của mình che đi chỗ bị ướt ngay phía trước bộ vị trọng yếu kia, hai mắt lúc này cũng đã ngấn nước vì xấu hổ, không nói thêm lời nào mà xoay người muốn chạy vào phòng tắm.
Nhưng cái con lang nào đó không muốn buông tha cho con thỏ dễ dàng, nhanh chóng mà túm trụ cánh tay cậu lại, nở nụ cười rạng rỡ mà nói: “Không phải tè dầm vậy là mộng xuân sao? Anh không phải là nhịn nhiều quá mà thành như vậy chứ! Có muốn hay không để tôi giúp anh giải tỏa một chút!”
Bị hắn nói trúng tim đen, lại vì quá mức xấu hổ không biết làm sao, Lưu Thiên Vân bị bí đến đường cùng mà hóa giận liền hất mạnh tay hắn ra rồi hét lên một tiếng: “Tên khốn kiếp, tên đáng ghét…cậu…cậu…đi chết đi…”
Sau khi hét xong thì một đường chạy thẳng đi, không hề quay lại nhìn Lâm Kiệt một lần nào.
Hắn đứng tại chỗ mà nhìn theo bóng dáng của cậu, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc…
Nếu đã vậy, thì cứ thuận theo thôi, hắn cũng không phải người có đạo đức cao quý gì….
Sáng ngày hôm sau, hắn vừa thức dậy liền ngửi được mùi hương thơm ngát. Trong đầu xoay chuyển một chút Lâm Kiệt liền đem áo ngủ mặc vào, sau đó mở cửa phòng bước ra.
Nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Lưu Thiên Vân dưới phòng bếp, hắn khẽ cười rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Cậu còn đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng cho cái tên nào đó thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tắt bếp, Lưu Thiên Vân chạy ra mở cửa. Không biết là ai đến vào lúc sáng sớm như thế này, hôm nay là cuối tuần mà.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài là hai nam nhân cao lớn…
Vừa nhìn thấy người ngoài cửa, Lưu Thiên Vân có chút kinh ngạc mà mở lớn hai mắt: “Lâm Xuân, Tử Hạo…”
Hai người nhìn Lưu Thiên Vân cười cười, sau đó Lâm Xuân liếc nhìn vào bên trong một chút, vui vẻ mà nói: “Ai, Thiên Vân, hôm nay là cuối tuần, chúng ta muốn đến…”
Ánh mắt lơ đãng mà nhìn thấy được dấu vết hồng hồng ngay cổ của cậu, hai mắt Lâm Xuân sáng lên, không hề kiêng nể cậu là chủ nhà, ngay lập tức đẩy người ra rồi bước vào trong: “Ha hả, hôm nay là cuối tuần, tôi cùng Tử Hạo muốn đến xem thử cuộc sống chung của hai người như thế nào!”
Dương Tử Hạo vốn là người trầm tĩnh, nhưng trước khi bước vào nhà cũng không quên nói với Lưu Thiên Vân một câu: “Không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy!”
Câu nói của Dương Tử Hạo làm cho cậu có chút khó hiểu, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng khẽ nghĩ: “Kì lạ, hôm nay Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo sao lại nói chuyện khó hiểu như vậy?”
“Oa, Thiên Vân, sao hôm nay cậu nấu ăn thịnh soạn vậy? Thật quá mức kì lạ mà, xem ra Tử Hạo à, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi ha hả…”. Tiếng của Lâm Xuân từ trong phòng bếp truyền ra.
Nghe hắn nói như vậy, mặt của Lưu Thiên Vân ửng đỏ. Cậu biết mình vốn keo kiệt, nấu ăn chỉ toàn rau và vài món rẻ tiền, hôm nay vì Lâm Kiệt mà nấu vài thứ ngon ngon, xem ra là cậu nên xem lại về vấn đề này rồi…
Dương Tử Hạo nhìn nhìn Lưu Thiên Vân, sau đó lại khẽ mĩm cười một cái, cũng không có chút ngại ngùng nào mà tiến vào phòng bếp ngồi vào bàn.
Lưu Thiên Vân từ lúc vào làm trong nhà hàng của Lâm Xuân, hai người liền trở nên vô cùng thân thiết luôn đối đãi với nhau như anh em trong nhà, có chuyện gì cũng cùng nhau chia sẽ cùng nhau hưởng thụ.
Khi biết Lâm Xuân là gay, mà người yêu của hắn lại là Dương Tử Hạo là một đại ca có tiếng trong giới hắc đạo, cậu lúc đầu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là chán ghét.
Dương Tử Hạo là thông qua Lâm Xuân mà biết Lưu Thiên Vân.
Khi cùng họ bên nhau gần 7 năm, nhìn cách thức hai người ở chung, cậu thấy được tuy họ đều là nam nhân nhưng tình cảm đối với nhau rất chân thành khiến cho cậu đôi lúc vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ.
Chính vì điều đó, cho nên cậu không hề ghét bỏ chuyện đồng tính luyến ái này, vẫn xem tất cả như bạn bè mà đối đãi.
Nhìn Lâm Xuân cùng Dương Tử Hạo ngồi trong phòng bếp nhỏ bé của mình, vừa cười nói vừa trêu đùa lẫn nhau, hình ảnh ấm áp đó khiến cho Lưu Thiên Vân bất giác mĩm cười.
Có lẽ, cậu cũng đã cô đơn quá lâu rồi…
Có lẽ…. cậu cũng nên tìm một người tốt để cùng nhau chung sống…
Lâm Kiệt từ trong phòng tắm bước ra, vừa liếc mắt một cái là đã nhận được ánh mắt đánh giá mang chút hứng thú của Lâm Xuân
Cái con người này, chỉ hơn mình có 3 tuổi, mà tính tình lại bốc đồng như một đứa nhỏ, chỉ là do vai vế mới phải gọi bằng chú, thật có chút không phục mà.
Lâm Xuân tà tà nhìn hắn từ đầu đến chân, sau đó khóe miệng kéo lên thành một nụ cười giảo hoạt, nói: “Sao, cảm giác không tệ chứ hả, đêm qua chắc là không ngủ đủ giấc có đúng hay không?”
Hừ! Lâm Xuân này có chủ ý gì đây!
Hắn biết từ lúc mình nhờ hắn việc chuyển vào nhà với Lưu Thiên Vân, hắn đã đánh cái chủ ý không tốt lên người mình rồi.
Không thèm để ý đến cái con người điên khùng kia, Lâm Kiệt hướng mắt về phía Dương Tử Hạo, sau đó khẽ gật đầu một cái.
Dương Tử Hạo cũng mĩm cười đáp trả.
Hắn nhanh chóng tiến về phía Lưu Thiên Vân đang đứng ngẩn ngơ ở cửa bếp kia, kéo cậu vào lòng mình, sau đó làm nũng mà nói: “Tiểu Vân, tôi đói, có gì ăn được chưa!”
Lưu Thiên Vân vừa thả hồn từ nơi xa trở về liền giật mình một cái, sau đó mặt có chút ửng hồng, nhanh chân chạy vào bếp: “Có rồi đây, để tôi dọn ra bàn, mọi người đợi thêm một lát…”
Sau khi dọn thức ăn ra bàn, ba người kia đều chăm chú vào việc chính, chỉ còn mỗi Lưu Thiên Vân tiếp tục thả hồn về nơi xa.
Nhìn thấy cậu như vậy, Lâm Xuân có chút khó hiểu, đưa tay vẫy vẫy: “Thiên Vân, Thiên Vân, tỉnh, tỉnh nào, hồn về xác mau lên…”
“Hả…cái gì? Có chuyện gì?”. Cậu ngơ ngẩn mà hỏi lại.
“Hôm nay cậu làm sao vậy? đầu óc toàn thả đi nơi nào không có ở lại xác a, rốt cuộc là có chuyện gì?”. Lâm Xuân khó hiểu hỏi, sau đó lại nở một nụ cười đắc ý: “Nè! Không phải là chuyện tối qua chứ hả?”
“Chuyện tối qua? Tối qua làm sao?”. Lưu Thiên Vân ngây ngô mà hỏi lại, sau đó lại nhớ đến chuyện mộng xuân, có chút xấu hổ mà cả khuôn mặt nhuộm thành một màu hồng.
Mà biểu tình này lọt vào trong mắt ba người ngồi đối diện đều mang theo ý nghĩa khác nhau.
Lâm Xuân: “Tối qua hẳn là rất kịch liệt đi!”
Dương Tử Hạo: “Không lẽ là bị Lâm Kiệt ăn đến xương cũng không còn, nhanh vậy sao?”
Lâm Kiệt: “Không biết tối qua là mơ thấy cùng với ai, hừ!”
Mà Lưu Thiên Vân nào biết suy nghĩ của mấy người trước mặt, liền mở miệng nói một câu như sét đánh: “Lâm Xuân à, tôi nghĩ là tôi nên tìm một người vợ thôi!”
Câu nói vừa dứt, ba người đồng thời đều đen mặt, Lâm Xuân và Dương Tử Hạo không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn qua Lâm Kiệt.
Chỉ thấy hắn khuôn mặt từ đen hóa xanh từ xanh chuyển trắng… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.