Chương 15: Ân oán
Lúa mạch lên men
07/07/2024
Căn phòng làm việc ngập tràn giấy tờ, Khắc Hưng chăm chú xử lý từng văn kiện. Đôi mắt sắc bén lướt nhanh trên những dòng chữ trên văn kiện, đôi tay thon dài thoăn thoắt ghi chép. Dạo gần đây, anh ta nung nấu ý định mở rộng việc làm ăn. Nhưng vận may không mỉm cười với anh ta. Chính phủ đang siết chặt kiểm soát hàng hóa, khiến lô hàng lớn từ nước ngoài của anh ta bị mắc kẹt tại cảng. Anh ta đã chạy đôn chạy đáo, tìm mọi cách để thông quan lô hàng, nhưng đều vô vọng. Số hàng này rất quan trọng, nên anh ta mới đau đầu.
“Ông chủ.” Người đàn ông có dáng người bặm trợn bước vào, anh ta là cấp dưới thân cận của Khắc Hưng.
“Chuyện đó thế nào rồi?” Khắc Hưng đầu không ngẩng, hỏi anh ta.
“Đặng Hoàng Nam được đưa vào bệnh viện, xem tình hình không phải là bị thương nhẹ. Nhưng anh ta chưa chết.” Người cấp dưới ngập ngừng báo cáo.
Nghe đến đây Khắc Hưng nhíu chặt đôi mày. “Chưa chết? Các người làm việc kiểu gì vậy? Nếu anh ta chưa chết thì tìm cách làm cho anh ta chết đi chứ.”
Khắc Hưng gắt lên vì việc không như ý muốn, tập tài liệu bay thẳng vào mặt tên cấp dưới, anh ta cúi đầu không dám ho he. Dù bất mãn đến đâu anh ta cũng không dám tỏ thái độ, Khắc Hưng không chỉ nắm mạng sống của anh ta mà còn cả gia đình anh ta.
“Nhà họ Đặng cho người bảo vệ ở bệnh viện, chúng tôi không tiện ra tay.” Tên cấp dưới e dè giải thích.
Khắc Hưng nghe xong, hừ lạnh một tiếng. “Nhà họ Đặng? Hừ, Đặng Hoàng Hải yêu thằng con này như thế thì tôi sẽ cho hắn ta sống không bằng chết.”
Anh ta đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống đường phố đông đúc bên dưới. Sau một hồi suy tính liền ra lệnh cho tên cấp dưới. “Đi điều tra xem ai là người bảo vệ Hoàng Nam ở bệnh viện.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Tên cấp dưới cung kính trả lời.
Khắc Hưng khoát tay, ra lệnh cho tên thuộc hạ lui ra ngoài. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của anh ta. Khắc Hưng muốn Hoàng Nam phải chết, không chỉ để chiếm đoạt Ngọc Anh mà còn để khiến nhà họ Đặng tan đàn xẻ nghé, khiến Đặng Hoàng Hải đau khổ. Nhưng lần ám sát vừa rồi đã thất bại, khiến bọn họ cảnh giác. Tiếp tục ra tay lúc này không phải là một nước cờ khôn ngoan.
Anh ta cần một kế hoạch hoàn hảo, một kế hoạch sẽ khiến Hoàng Nam phải chết mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Những kí ức chập chờn thường xuất hiện trong giấc mơ của Khắc Hưng. Trên chiếc giường bệnh cũ kỹ với tấm chăn trắng toát, người phụ nữ yếu ớt nằm thoi thóp, đôi mắt đục ngầu nhìn đứa con trai duy nhất của mình. Giọng bà ta khàn khàn, đứt quãng.
“Khắc Hưng, mẹ sắp đi rồi. Con phải nhớ, nhà họ Đặng là kẻ thù của chúng ta, con nhất định phải trả thù, phải lấy lại thứ thuộc về con.”
Khắc Hưng lúc ấy chỉ là cậu bé gầy gò ốm yếu, trong đôi mắt ngập tràn nỗi đau. Anh ta chỉ còn người thân duy nhất là mẹ, nhưng bà ấy cũng sắp rời bỏ anh ta rồi. Đối với một đứa trẻ mà nói, là một việc rất khó chấp nhận.
Trả thù? Đó là điều cuối cùng mà bà ấy dặn dò.
Khắc Hưng nghiến răng, đôi mắt đen láy lóe lên tia tàn độc.
Đặng Hoàng Hải!
Đặng Hoàng Nam!
Tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Nguyễn Minh Tuấn.
“Alo.” Khắc Hưng nhấn nút nghe, giọng không mang theo cảm xúc mà trả lời.
“Giám đốc Hoàng, lô hàng anh nói tôi không thông quan giúp anh được.”
“Tại sao lại không được? Ông muốn thêm tiền tôi có thể thêm.” Cùng một lúc có nhiều chuyện không vừa ý khiến anh ta trở nên gắt gỏng.
“Vấn đề không phải là tiền, nói tóm lại lô hàng này tôi không giúp được, anh tự mình tìm cách khác đi.” Nói xong ông ta dứt khoát cúp máy. Nguyễn Minh Tuấn là một tên cáo già, ông ta nhận thấy tình hình đang bất ổn, sự kiểm tra chặt chẽ chắc chắn có người đứng sau thực hiện. Chỉ sợ liên lụy đến mình nên mới từ chối giúp đỡ.
“Alo! Alo!” Đáp lợi Khắc Hưng chỉ là tiếng tút tút truyền từ điện thoại.
Khắc Hưng vội vàng gọi điện cho người của mình, yêu cầu họ đến hải quan để tìm hiểu tình hình.
“Ông chủ.” Người đàn ông có dáng người bặm trợn bước vào, anh ta là cấp dưới thân cận của Khắc Hưng.
“Chuyện đó thế nào rồi?” Khắc Hưng đầu không ngẩng, hỏi anh ta.
“Đặng Hoàng Nam được đưa vào bệnh viện, xem tình hình không phải là bị thương nhẹ. Nhưng anh ta chưa chết.” Người cấp dưới ngập ngừng báo cáo.
Nghe đến đây Khắc Hưng nhíu chặt đôi mày. “Chưa chết? Các người làm việc kiểu gì vậy? Nếu anh ta chưa chết thì tìm cách làm cho anh ta chết đi chứ.”
Khắc Hưng gắt lên vì việc không như ý muốn, tập tài liệu bay thẳng vào mặt tên cấp dưới, anh ta cúi đầu không dám ho he. Dù bất mãn đến đâu anh ta cũng không dám tỏ thái độ, Khắc Hưng không chỉ nắm mạng sống của anh ta mà còn cả gia đình anh ta.
“Nhà họ Đặng cho người bảo vệ ở bệnh viện, chúng tôi không tiện ra tay.” Tên cấp dưới e dè giải thích.
Khắc Hưng nghe xong, hừ lạnh một tiếng. “Nhà họ Đặng? Hừ, Đặng Hoàng Hải yêu thằng con này như thế thì tôi sẽ cho hắn ta sống không bằng chết.”
Anh ta đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống đường phố đông đúc bên dưới. Sau một hồi suy tính liền ra lệnh cho tên cấp dưới. “Đi điều tra xem ai là người bảo vệ Hoàng Nam ở bệnh viện.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Tên cấp dưới cung kính trả lời.
Khắc Hưng khoát tay, ra lệnh cho tên thuộc hạ lui ra ngoài. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của anh ta. Khắc Hưng muốn Hoàng Nam phải chết, không chỉ để chiếm đoạt Ngọc Anh mà còn để khiến nhà họ Đặng tan đàn xẻ nghé, khiến Đặng Hoàng Hải đau khổ. Nhưng lần ám sát vừa rồi đã thất bại, khiến bọn họ cảnh giác. Tiếp tục ra tay lúc này không phải là một nước cờ khôn ngoan.
Anh ta cần một kế hoạch hoàn hảo, một kế hoạch sẽ khiến Hoàng Nam phải chết mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Những kí ức chập chờn thường xuất hiện trong giấc mơ của Khắc Hưng. Trên chiếc giường bệnh cũ kỹ với tấm chăn trắng toát, người phụ nữ yếu ớt nằm thoi thóp, đôi mắt đục ngầu nhìn đứa con trai duy nhất của mình. Giọng bà ta khàn khàn, đứt quãng.
“Khắc Hưng, mẹ sắp đi rồi. Con phải nhớ, nhà họ Đặng là kẻ thù của chúng ta, con nhất định phải trả thù, phải lấy lại thứ thuộc về con.”
Khắc Hưng lúc ấy chỉ là cậu bé gầy gò ốm yếu, trong đôi mắt ngập tràn nỗi đau. Anh ta chỉ còn người thân duy nhất là mẹ, nhưng bà ấy cũng sắp rời bỏ anh ta rồi. Đối với một đứa trẻ mà nói, là một việc rất khó chấp nhận.
Trả thù? Đó là điều cuối cùng mà bà ấy dặn dò.
Khắc Hưng nghiến răng, đôi mắt đen láy lóe lên tia tàn độc.
Đặng Hoàng Hải!
Đặng Hoàng Nam!
Tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Nguyễn Minh Tuấn.
“Alo.” Khắc Hưng nhấn nút nghe, giọng không mang theo cảm xúc mà trả lời.
“Giám đốc Hoàng, lô hàng anh nói tôi không thông quan giúp anh được.”
“Tại sao lại không được? Ông muốn thêm tiền tôi có thể thêm.” Cùng một lúc có nhiều chuyện không vừa ý khiến anh ta trở nên gắt gỏng.
“Vấn đề không phải là tiền, nói tóm lại lô hàng này tôi không giúp được, anh tự mình tìm cách khác đi.” Nói xong ông ta dứt khoát cúp máy. Nguyễn Minh Tuấn là một tên cáo già, ông ta nhận thấy tình hình đang bất ổn, sự kiểm tra chặt chẽ chắc chắn có người đứng sau thực hiện. Chỉ sợ liên lụy đến mình nên mới từ chối giúp đỡ.
“Alo! Alo!” Đáp lợi Khắc Hưng chỉ là tiếng tút tút truyền từ điện thoại.
Khắc Hưng vội vàng gọi điện cho người của mình, yêu cầu họ đến hải quan để tìm hiểu tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.