Chương 32: Bị bắt lại
Lúa mạch lên men
07/07/2024
“Chị Ngọc Anh” Kim Thảo bước ra cùng món tráng miệng trên tay “Chị ăn thử đi, đây là món em tự làm đó.”
Ngọc Anh nếm thử, quả thật ngon vô cùng. Cô lại gắp thêm mấy miếng nữa.
“Chị đang có việc gì sao?” Tuệ An tò mò hỏi, từ khi tới đây đến giờ mặt Ngọc Anh luôn nhăn nhó.
“Em cũng nhìn ra hả?”
“Ừm, lông mày chị đã sắp dán lại với nhau rồi.”
“Thật ra chị sắp giải quyết tên khốn Khắc Hưng đó rồi, nhưng không hiểu sao vẫn có chút bất an. Anh ta có một phần tài liệu mật, nếu lấy được thì chắc canh ta có thế tống anh ta vào tù.”
“Chị nói là tài liệu ở két sắt sao?” Kim Thảo nhớ một lần được Khắc Hưng đưa về biệt thự của anh ta, cô tình cờ nhìn thấy tập tài liệu đó một lần nhưng không để ý lắm.
“Sao em biết được?” Ngọc Anh kích động hỏi.
“Em thấy qua một lần nhưng anh ta cẩn thận lắm, em chưa từng được đến gần thư phòng.”
Ngọc Anh ỉu xìu ngồi xuống ghế, Kim Thảo thấy vậy liền đến ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai cô trấn an.
“Chị Ngọc Anh, hay em tìm cách lẻn về đó lấy.” Kim Thảo và đàn em của Khắc Hưng có chút quen biết, nếu lẻn về chắc không thành vấn đề.
“Không được, nguy hiểm lắm.”
Khắc Hưng tàn nhẫn như thế, nếu để anh ta bắt được Kim Thảo không biết sẽ có kết cục khủng khiếp gì.
“Chị yên tâm đi, anh ta đang bị điều tra tạm thời sẽ không có thời gian quan tâm chuyện của em đâu.”
“Như vậy cũng không được.” Cô không muốn ai phải gặp nguy hiểm nữa, đặc biệt là cô gái này. Chỉ vừa hạnh phúc bên cạnh Huy Dũng, cô không thể mạo hiểm.
Ngọc Anh ngồi một lúc thì nhận được điện thoại của Hoàng Nam, cô cầm túi rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Chỉ là không chú ý nét mặt suy tính của Kim Thảo.
Khi bóng dáng của Ngọc Anh dần biến mất khỏi tầm mắt, Kim Thảo nắm chặt chiếc túi trong tay và bước ra khỏi cánh cửa. Cô gọi một chiếc taxi và chỉ đường cho tài xế đến một căn biệt thự lớn ẩn mình sau hàng cây xanh mướt. Khi xe dừng lại, cô nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy bức tường cao vút của biệt thự, cô không khỏi do dự. Nhưng sau một hồi lưỡng lự, cô vẫn quyết định bước xuống xe.
Vệ sĩ đứng canh cửa nhận ra Kim Thảo, một nụ cười thân thiện nở trên khuôn mặt hắn. Hắn chào hỏi cô vài câu lịch sự, rồi nhanh chóng mở cánh cửa sắt nặng nề để cô bước vào.
Kim Thảo vội vàng chạy vào thư phòng, cô lục tìm từng ngăn kéo, từng kệ sách, từng góc khuất. Cuối cùng, sau một góc tủ sách, cô tìm thấy một chiếc két sắt nhỏ. Cô nhanh chóng nhấn mật mã, trong khi đôi mắt cô không ngừng nhìn về hướng cửa. Mỗi lần nhập sai mật mã, trái tim cô càng đập mạnh. Năm lần nhập sai liên tiếp khiến cô cảm thấy hoảng sợ, nhưng cô trấn an bản thân phải bình tĩnh.
Sau nhiều lần cô đã may mắn đúng mật mã.
“Thì ra là ngày mất của mẹ anh ta.” Kim Thảo lẩm bẩm.
Tay nắm chặt những tài liệu quan trọng, Kim Thảo vội vàng chạy ra ngoài. Chiếc taxi mà cô gọi trước đó vẫn đang đợi ở ngoài cổng. Cô vừa mở cửa xe, chuẩn bị bước lên thì bất ngờ bị một nhóm vệ sĩ chặn lại. Họ không cho cô lên xe, dường như có ý định giữ cô lại.
“Kim Thảo, giám đốc có dặn bọn tôi phải giữ cô lại.” Một tên vệ sĩ dùng giọng nghiêm trọng nói.
“Bỏ tôi ra…” Kim Thảo vùng vẫy, nhưng vô vọng. Bọn người này cứ bám lấy không tha. Tài xế định xuống xe ngăn cản, nhưng cô hét lớn.
“Chú Phúc chạy nhanh đi.” Cô nói xong quăng tài liệu tìm được vào trong xe rồi dùng chân đóng mạnh cửa.
Tài xế taxi là một người quen của Kim Thảo, nên đã biết trước được tình hình hiện tại của cô. Nghe thấy lời cầu cứu vội vàng của cô, anh ta không chần chừ, liền nhấn mạnh vào ga và lái xe chạy thật nhanh ra khỏi khu vực.
Ngọc Anh nếm thử, quả thật ngon vô cùng. Cô lại gắp thêm mấy miếng nữa.
“Chị đang có việc gì sao?” Tuệ An tò mò hỏi, từ khi tới đây đến giờ mặt Ngọc Anh luôn nhăn nhó.
“Em cũng nhìn ra hả?”
“Ừm, lông mày chị đã sắp dán lại với nhau rồi.”
“Thật ra chị sắp giải quyết tên khốn Khắc Hưng đó rồi, nhưng không hiểu sao vẫn có chút bất an. Anh ta có một phần tài liệu mật, nếu lấy được thì chắc canh ta có thế tống anh ta vào tù.”
“Chị nói là tài liệu ở két sắt sao?” Kim Thảo nhớ một lần được Khắc Hưng đưa về biệt thự của anh ta, cô tình cờ nhìn thấy tập tài liệu đó một lần nhưng không để ý lắm.
“Sao em biết được?” Ngọc Anh kích động hỏi.
“Em thấy qua một lần nhưng anh ta cẩn thận lắm, em chưa từng được đến gần thư phòng.”
Ngọc Anh ỉu xìu ngồi xuống ghế, Kim Thảo thấy vậy liền đến ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai cô trấn an.
“Chị Ngọc Anh, hay em tìm cách lẻn về đó lấy.” Kim Thảo và đàn em của Khắc Hưng có chút quen biết, nếu lẻn về chắc không thành vấn đề.
“Không được, nguy hiểm lắm.”
Khắc Hưng tàn nhẫn như thế, nếu để anh ta bắt được Kim Thảo không biết sẽ có kết cục khủng khiếp gì.
“Chị yên tâm đi, anh ta đang bị điều tra tạm thời sẽ không có thời gian quan tâm chuyện của em đâu.”
“Như vậy cũng không được.” Cô không muốn ai phải gặp nguy hiểm nữa, đặc biệt là cô gái này. Chỉ vừa hạnh phúc bên cạnh Huy Dũng, cô không thể mạo hiểm.
Ngọc Anh ngồi một lúc thì nhận được điện thoại của Hoàng Nam, cô cầm túi rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Chỉ là không chú ý nét mặt suy tính của Kim Thảo.
Khi bóng dáng của Ngọc Anh dần biến mất khỏi tầm mắt, Kim Thảo nắm chặt chiếc túi trong tay và bước ra khỏi cánh cửa. Cô gọi một chiếc taxi và chỉ đường cho tài xế đến một căn biệt thự lớn ẩn mình sau hàng cây xanh mướt. Khi xe dừng lại, cô nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy bức tường cao vút của biệt thự, cô không khỏi do dự. Nhưng sau một hồi lưỡng lự, cô vẫn quyết định bước xuống xe.
Vệ sĩ đứng canh cửa nhận ra Kim Thảo, một nụ cười thân thiện nở trên khuôn mặt hắn. Hắn chào hỏi cô vài câu lịch sự, rồi nhanh chóng mở cánh cửa sắt nặng nề để cô bước vào.
Kim Thảo vội vàng chạy vào thư phòng, cô lục tìm từng ngăn kéo, từng kệ sách, từng góc khuất. Cuối cùng, sau một góc tủ sách, cô tìm thấy một chiếc két sắt nhỏ. Cô nhanh chóng nhấn mật mã, trong khi đôi mắt cô không ngừng nhìn về hướng cửa. Mỗi lần nhập sai mật mã, trái tim cô càng đập mạnh. Năm lần nhập sai liên tiếp khiến cô cảm thấy hoảng sợ, nhưng cô trấn an bản thân phải bình tĩnh.
Sau nhiều lần cô đã may mắn đúng mật mã.
“Thì ra là ngày mất của mẹ anh ta.” Kim Thảo lẩm bẩm.
Tay nắm chặt những tài liệu quan trọng, Kim Thảo vội vàng chạy ra ngoài. Chiếc taxi mà cô gọi trước đó vẫn đang đợi ở ngoài cổng. Cô vừa mở cửa xe, chuẩn bị bước lên thì bất ngờ bị một nhóm vệ sĩ chặn lại. Họ không cho cô lên xe, dường như có ý định giữ cô lại.
“Kim Thảo, giám đốc có dặn bọn tôi phải giữ cô lại.” Một tên vệ sĩ dùng giọng nghiêm trọng nói.
“Bỏ tôi ra…” Kim Thảo vùng vẫy, nhưng vô vọng. Bọn người này cứ bám lấy không tha. Tài xế định xuống xe ngăn cản, nhưng cô hét lớn.
“Chú Phúc chạy nhanh đi.” Cô nói xong quăng tài liệu tìm được vào trong xe rồi dùng chân đóng mạnh cửa.
Tài xế taxi là một người quen của Kim Thảo, nên đã biết trước được tình hình hiện tại của cô. Nghe thấy lời cầu cứu vội vàng của cô, anh ta không chần chừ, liền nhấn mạnh vào ga và lái xe chạy thật nhanh ra khỏi khu vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.