Chương 40: Kết cục
Lúa mạch lên men
11/07/2024
Ngọc Anh chạy vào, sau khi xác định Hoàng Nam an toàn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Sao em lại đến đây.”
“Anh lại giấu em, anh muốn chọc em tức chết đúng không?” Ngọc Anh đánh vào cánh tay anh.
Sau khi thấy anh vội đi cô liền gọi điện thoại cho Huy Dũng, mới đầu anh còn cố ý giấu chuyện, cô phải dùng đủ mọi cách mới tra được tin tức. Không chần chừ cô gọi báo ngay cho cảnh sát, rồi cùng bọn họ đến hiện trường. Trên đường đi cô thật sự rất sợ, nếu anh thật sự xảy ra chuyện cô không biết phải làm sao.
“Không sao rồi”
Hoàng Nam ôm lấy cô, hai người xúc động khóe mắt đỏ au. Rốt cuộc chuyện này cũng đi đến hồi kết. Bên này Nguyễn Minh Tuấn vừa đến đã thấy khu công trình bao vây toàn là cảnh sát, ông ta thấy vậy liền lặng lẽ rời khỏi.
“Alo, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Nguyễn Minh Tuấn gọi điện cho người quen làm ở cục cảnh sát, muốn dùng quan hệ để thăm dò chuyện chứng cứ mà Khắc Hưng nhắc tới.
“Ông Tuấn, có chuyện gì?” Người đàn ông thường ngày nhiệt tình hôm nay lại trở nên xa cách, Nguyễn Minh Tuấn nghe ra cũng đoán được bản thân sẽ chẳng thể nhờ vả được gì nhưng vẫn thử.
“Có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.” Nguyễn Minh Tuấn chưa dứt lời người ở đầu dây bên kia đã lạnh lùng cắt ngang.
“Tôi không giúp được, chúng ta từng là người hợp tác, tôi khuyên ông trốn được bao xa thì trốn bấy nhiêu đi.” Nói rồi người đàn ông đó lạnh lùng tắt máy.
Tiếng tút tút vang lên khiến ông ta gần như tức điên, đập mạnh điện thoại vào vách tường. Âm thanh va chạm phát ra, chiếc điện thoại đắt tiền cứ thế bị vỡ nát. Tình thế đã không còn cơ hội cứu vãn nữa, ông ta quyết định ôm hết số tài sản mà mình hối lộ những năm qua toang bỏ trốn.
Nguyễn Minh Tuấn quyết định trốn thoát bằng đường biển, vì khắp nơi đã dán lệnh cấm ông ta xuất cảnh. Nhờ một tên môi giới giới thiệu, ông ta túi lớn túi bé đi ra cảng vào giữa đêm. Gió biển lạnh lẽo thổi hù hù, người đàn ông trung niên đứng lẻ loi trên cảng tàu lớn. Nhìn xung quanh chỉ toàn là màn đêm đen, cùng tiếng gió biển.
Ông ta có chút bồn chồn, cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong tim. Chờ được một lúc thì một người đàn ông đi đến, người này chạc chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt bặm trợn, ở đuôi mắt còn có một vết sẹo dài.
“Nguyễn Minh Tuấn đúng không?” Người đàn ông nói, tiếng ồm ồm.
“Đúng, khi nào thì đi?” Thái độ khinh khỉnh của người đàn ông nọ khiến Nguyễn Minh Tuấn bực bội, ông ta từng là người được người ta kính trọng, muốn gặp ông ta còn phải hẹn trước. Vậy mà hiện tại, đến một tên côn đồ thất học cũng có thể coi thường.
Có lẽ người đàn ông cũng nhận ra sự khó chịu của ông ta, hắn nhếch mép cười một cái.
“Ông đừng tỏ ra thanh cao gì, dù là nhân vật lớn nào đến chỗ này của tôi cũng đều phải nghe theo lời tôi.”
Nói rồi hắn ta đưa tay, làm hành động đếm tiền ý bảo ông ta phải giao tiền trước. Kiểm tra xong hắn mới hài lòng mà dẫn ông ta đi. Cứ ngỡ đã thoát được nhưng mới đến đầu thuyền đã nghe thấy tiếng xe cùng còi cảnh sát inh ỏi. Ông ta hoảng hốt thúc giục lái tàu.
Người lái tàu thấy tình thế bất lợi liền dứt khoát chạy thoát, Hùng Gia Bảo chẳng còn cách nào ngoài việc chạy về hướng đường lớn. Ông ta liều mạng chạy về phía trước, mấy túi tiền nặng trĩu trên vai khiến ông ta chạy được một lúc đã mệt đến thở không ra hơi. Nhưng người chết vì tham, ông ta không vì vậy mà bỏ xuống túi.
“Nguyễn Minh Tuấn, đứng lại.”
Trước mặt là một chiếc xe cảnh sát, người cảnh sát mặc cảnh phục nhắm súng về phía ông ta cảnh báo. Nguyễn Minh Tuấn sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, lùi về phía sau.
“Nguyễn Minh Tuấn ông bị nghi ngờ là ăn hối lộ, hiện tại chúng tôi có lệnh bắt giữ ông. Nếu ông hợp tác sẽ được khoan hồng, mau cùng chúng tôi trở về sở.” Vẻ mặt người cảnh sát nghiêm nghị vô cùng, từng lời nói dứt khoát mạnh mẽ.
“Không tôi sẽ không theo các người.” Nguyễn Minh Tuấn lắc đầu, ông ta không còn lối thoát nữa, với những việc phạm pháp mà ông ta đã làm, hiện tại bị bắt chỉ có thể bị tù chung thân. Nghĩ đến cảnh tượng nửa đời về sau phải chết dần chết mòn ở trong tù, ông ta không thể chấp nhận được.
Ông ta quay đầu chạy nhanh ra đường cao tốc lớn, chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ nhanh như tia chớp. Ông ta không kịp phòng bị đã bị đâm phải hất tung ra phía xa. Những người cảnh sát có mặt chứng kiến đều sững người, Nguyễn Minh Tuấn bị văng ra ngoài, lực đâm mạnh khiến ông ta bị văng ra một đoạn rất xa, chẳng có cơ hội để nói gì đã tắt thở chết ngay tại chỗ.
“Sao em lại đến đây.”
“Anh lại giấu em, anh muốn chọc em tức chết đúng không?” Ngọc Anh đánh vào cánh tay anh.
Sau khi thấy anh vội đi cô liền gọi điện thoại cho Huy Dũng, mới đầu anh còn cố ý giấu chuyện, cô phải dùng đủ mọi cách mới tra được tin tức. Không chần chừ cô gọi báo ngay cho cảnh sát, rồi cùng bọn họ đến hiện trường. Trên đường đi cô thật sự rất sợ, nếu anh thật sự xảy ra chuyện cô không biết phải làm sao.
“Không sao rồi”
Hoàng Nam ôm lấy cô, hai người xúc động khóe mắt đỏ au. Rốt cuộc chuyện này cũng đi đến hồi kết. Bên này Nguyễn Minh Tuấn vừa đến đã thấy khu công trình bao vây toàn là cảnh sát, ông ta thấy vậy liền lặng lẽ rời khỏi.
“Alo, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.” Nguyễn Minh Tuấn gọi điện cho người quen làm ở cục cảnh sát, muốn dùng quan hệ để thăm dò chuyện chứng cứ mà Khắc Hưng nhắc tới.
“Ông Tuấn, có chuyện gì?” Người đàn ông thường ngày nhiệt tình hôm nay lại trở nên xa cách, Nguyễn Minh Tuấn nghe ra cũng đoán được bản thân sẽ chẳng thể nhờ vả được gì nhưng vẫn thử.
“Có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.” Nguyễn Minh Tuấn chưa dứt lời người ở đầu dây bên kia đã lạnh lùng cắt ngang.
“Tôi không giúp được, chúng ta từng là người hợp tác, tôi khuyên ông trốn được bao xa thì trốn bấy nhiêu đi.” Nói rồi người đàn ông đó lạnh lùng tắt máy.
Tiếng tút tút vang lên khiến ông ta gần như tức điên, đập mạnh điện thoại vào vách tường. Âm thanh va chạm phát ra, chiếc điện thoại đắt tiền cứ thế bị vỡ nát. Tình thế đã không còn cơ hội cứu vãn nữa, ông ta quyết định ôm hết số tài sản mà mình hối lộ những năm qua toang bỏ trốn.
Nguyễn Minh Tuấn quyết định trốn thoát bằng đường biển, vì khắp nơi đã dán lệnh cấm ông ta xuất cảnh. Nhờ một tên môi giới giới thiệu, ông ta túi lớn túi bé đi ra cảng vào giữa đêm. Gió biển lạnh lẽo thổi hù hù, người đàn ông trung niên đứng lẻ loi trên cảng tàu lớn. Nhìn xung quanh chỉ toàn là màn đêm đen, cùng tiếng gió biển.
Ông ta có chút bồn chồn, cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong tim. Chờ được một lúc thì một người đàn ông đi đến, người này chạc chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt bặm trợn, ở đuôi mắt còn có một vết sẹo dài.
“Nguyễn Minh Tuấn đúng không?” Người đàn ông nói, tiếng ồm ồm.
“Đúng, khi nào thì đi?” Thái độ khinh khỉnh của người đàn ông nọ khiến Nguyễn Minh Tuấn bực bội, ông ta từng là người được người ta kính trọng, muốn gặp ông ta còn phải hẹn trước. Vậy mà hiện tại, đến một tên côn đồ thất học cũng có thể coi thường.
Có lẽ người đàn ông cũng nhận ra sự khó chịu của ông ta, hắn nhếch mép cười một cái.
“Ông đừng tỏ ra thanh cao gì, dù là nhân vật lớn nào đến chỗ này của tôi cũng đều phải nghe theo lời tôi.”
Nói rồi hắn ta đưa tay, làm hành động đếm tiền ý bảo ông ta phải giao tiền trước. Kiểm tra xong hắn mới hài lòng mà dẫn ông ta đi. Cứ ngỡ đã thoát được nhưng mới đến đầu thuyền đã nghe thấy tiếng xe cùng còi cảnh sát inh ỏi. Ông ta hoảng hốt thúc giục lái tàu.
Người lái tàu thấy tình thế bất lợi liền dứt khoát chạy thoát, Hùng Gia Bảo chẳng còn cách nào ngoài việc chạy về hướng đường lớn. Ông ta liều mạng chạy về phía trước, mấy túi tiền nặng trĩu trên vai khiến ông ta chạy được một lúc đã mệt đến thở không ra hơi. Nhưng người chết vì tham, ông ta không vì vậy mà bỏ xuống túi.
“Nguyễn Minh Tuấn, đứng lại.”
Trước mặt là một chiếc xe cảnh sát, người cảnh sát mặc cảnh phục nhắm súng về phía ông ta cảnh báo. Nguyễn Minh Tuấn sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, lùi về phía sau.
“Nguyễn Minh Tuấn ông bị nghi ngờ là ăn hối lộ, hiện tại chúng tôi có lệnh bắt giữ ông. Nếu ông hợp tác sẽ được khoan hồng, mau cùng chúng tôi trở về sở.” Vẻ mặt người cảnh sát nghiêm nghị vô cùng, từng lời nói dứt khoát mạnh mẽ.
“Không tôi sẽ không theo các người.” Nguyễn Minh Tuấn lắc đầu, ông ta không còn lối thoát nữa, với những việc phạm pháp mà ông ta đã làm, hiện tại bị bắt chỉ có thể bị tù chung thân. Nghĩ đến cảnh tượng nửa đời về sau phải chết dần chết mòn ở trong tù, ông ta không thể chấp nhận được.
Ông ta quay đầu chạy nhanh ra đường cao tốc lớn, chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ nhanh như tia chớp. Ông ta không kịp phòng bị đã bị đâm phải hất tung ra phía xa. Những người cảnh sát có mặt chứng kiến đều sững người, Nguyễn Minh Tuấn bị văng ra ngoài, lực đâm mạnh khiến ông ta bị văng ra một đoạn rất xa, chẳng có cơ hội để nói gì đã tắt thở chết ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.