Chương 17: Nhân tình
Lúa mạch lên men
07/07/2024
Trong phòng ngủ, hai thân ảnh như rắn quấn lấy nhau. Người phụ nữ bị giữ dưới thân, hai cánh tay cố định trên đỉnh đầu. Cô ta như một nô lệ bị người ta dùng làm vật phát tiết. Theo mỗi lần thô lỗ của người đàn ông, đều kéo theo từng tiếng rên rỉ thống khổ.
Khắc Hưng sau khi phát tiết xong thì quăng cho cô ta một xấp tiền bo. Người phụ nữ hèn mọn bò dưới đất nhặt từng tấm từng tấm tiền rơi vãi, đây là số tiền mà cô làm việc vất vả một tháng cũng khó mà kiếm được.
Nhìn thấy hình ảnh hèn hạ của người phụ nữ, Khắc Hưng chán ghét hừ lạnh trong lòng, buột miệng mắng chửi.
“Tiện nhân.”
Mắng xong anh ta lạnh lùng đi vào nhà tắm. Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng của anh ta căm hận cắn chặt răng, cô chỉ là một cô gái tuổi xuân thì với rất nhiều hoài bão. Nếu không phải anh ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu chiếm đoạt, cô sẽ rơi vào tình cảnh này sao. Bây giờ cô chỉ muốn tích góp thật nhiều tiền, rồi tìm cách thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.
Khi Khắc Hưng ra khỏi phòng tắm thì người phụ nữ đã mặc quần áo chỉnh tề, gương mặt diễm lệ thanh tú vì lần kích tình vừa rồi còn ửng đỏ, một giọt mồ hôi chảy dọc xuống cổ. Anh ta nhìn một lúc khẽ nuốt nước bọt theo phản xạ tự nhiên.
“Giám Đốc Hoàng, tôi đi trước đây.”
Người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh ta mà chỉ cúi thấp đầu, ánh mắt của anh ta sắc bén như muốn nuốt chửng cô vậy.
“Tôi sẽ gọi người đưa em về.”
“Không cần đâu.” Kim Thảo vội từ chối.
Cô chỉ muốn bình yên trở về phòng trọ, mỗi khi anh ta cho người đưa cô về đều sẽ khiến những người sống ở xung quanh đó có dịp bàn tán. Cô không muốn bị người ta xem là gái điếm, chịu đựng ánh mắt khinh miệt.
“Em nghĩ mình có quyền chọn?” Anh ta nhướng cao đôi mày, giọng đe dọa.
Kim Thảo không dám cãi anh ta, cúi đầu nhặt lấy túi xách ra ngoài. Khi cánh cửa phòng đóng lại, cô không kìm được giọt nước mắt ấm ức.
Một năm trước.
Kim Thảo là một sinh viên nghèo từ vùng quê ở một tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, cô đã rất nỗ lực để đến đậu vào một trường đại học danh tiếng, tương lai tươi sáng là viễn cảnh cô tưởng tượng ra.
Nhưng mọi thứ đã dập tắt khi gặp phải Khắc Hưng.
Cô gặp anh ta trong một buổi tiệc ở trung tâm tiệc xa hoa, lúc đấy cô đến đánh đàn. Đây là công việc làm thêm thường ngày của cô. Chỉ là hôm đấy chính là khởi đầu ác mộng đời cô. Kim Thảo bị người ta đánh thuốc mang đến khách sạn của Khắc Hưng như một món hàng, tối đó cô nửa tỉnh nửa mê bị dày vò đến rạng sáng.
Cứ nghĩ sau đêm hôm đó mọi việc sẽ kết thúc, thật không ngờ anh ta không những không buông tha mà còn giữ cô bên cạnh như một búp bê tình dục, chỉ cần anh ta muốn cô phải đáp ứng.
Nghĩ đến đây sự căm phẫn cùng tủi nhục bao trùm lấy cô.
Dòng kí ức bị cắt ngang bởi tiếng gọi của tài xế, cô ngoan ngoãn lên xe. Sẽ sớm thôi, cô có thể thoát khỏi địa ngục này.
***
Trong căn phòng sang trọng, Khắc Hưng ngồi trên chiếc ghế da thượng hạng, ngón tay thon dài kẹp chặt một điếu thuốc lá. Anh ta không vội châm lửa, chỉ để nó cháy âm ỉ, tỏa ra làn khói mỏng manh như một tấm màn che mờ ảo.
Ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa hắt lên khuôn mặt góc cạnh của Khắc Hưng, khắc họa những đường nét sắc sảo cùng đôi mắt khó đoán của anh ta. Anh ta bất động ngồi như một bức tượng, chỉ có làn khói thuốc là chuyển động duy nhất trong căn phòng.
“Đã điều tra ra ai đang giở trò phía sau lưng chúng ta chưa?”
Cấp dưới lúc này mới dám mở lời, tính khí của Khắc Hưng quả thật không dễ chiều. “Đúng là có người đang nhắm vào chúng ta, hơn nữa còn là một nhân vật có tiếng, Nguyễn Huy Dũng.”
Khắc Hưng nghe đến cái tên này mơ hồ đoán ra người chủ mưu.
“Ông chủ tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Người đàn ông đứng bên cạnh chờ người đàn ông ra chỉ thị.
“Ngưng các chuyến hàng đang làm lại, tạm thời chúng ta không làm việc kia nữa. Đợi tôi giải quyết xong rồi tính tiếp.”
“Nhưng…” Cấp dưới ấp úng, phải biết rằng bọn họ làm giàu chủ yếu nhờ vào những lô hàng lậu đó nếu không làm tiếp rất có thể khiến cho nguồn vốn bị cắt.
“Tôi tự biết tính toán.”
Khắc Hưng đã phần nào đoán ra được mục tiêu của Nguyễn Huy Dũng. Nếu tiếp tục vận chuyển hàng hóa, anh ta sẽ chỉ tạo cơ hội cho kẻ kia nắm thóp mình. Hiện tại anh ta phải giải quyết chuyện của Ngọc Anh.
“Còn chuyện cái xác kia thì sao?”
Khắc Hưng nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước. Tên sát thủ đó xém chút đã hại chết anh ta, cũng may anh ta sớm có đề phòng. Chiếc két sắt từ sớm đã được anh ta tráo đổi.
“Đã xử lý ổn thỏa, phía cảnh sát cũng đã kết luận là thanh toán nội bộ. Nên anh ta đã bị trừ khử.” Cấp dưới tỉ mỉ báo cáo lại mọi việc, lúc này mới thấy gương mặt của Khắc Hưng giãn ra một chút.
“Vậy tốt. Cậu đi giải quyết chuyện tôi vừa nói đi.”
Khắc Hưng sau khi phát tiết xong thì quăng cho cô ta một xấp tiền bo. Người phụ nữ hèn mọn bò dưới đất nhặt từng tấm từng tấm tiền rơi vãi, đây là số tiền mà cô làm việc vất vả một tháng cũng khó mà kiếm được.
Nhìn thấy hình ảnh hèn hạ của người phụ nữ, Khắc Hưng chán ghét hừ lạnh trong lòng, buột miệng mắng chửi.
“Tiện nhân.”
Mắng xong anh ta lạnh lùng đi vào nhà tắm. Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng của anh ta căm hận cắn chặt răng, cô chỉ là một cô gái tuổi xuân thì với rất nhiều hoài bão. Nếu không phải anh ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu chiếm đoạt, cô sẽ rơi vào tình cảnh này sao. Bây giờ cô chỉ muốn tích góp thật nhiều tiền, rồi tìm cách thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.
Khi Khắc Hưng ra khỏi phòng tắm thì người phụ nữ đã mặc quần áo chỉnh tề, gương mặt diễm lệ thanh tú vì lần kích tình vừa rồi còn ửng đỏ, một giọt mồ hôi chảy dọc xuống cổ. Anh ta nhìn một lúc khẽ nuốt nước bọt theo phản xạ tự nhiên.
“Giám Đốc Hoàng, tôi đi trước đây.”
Người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh ta mà chỉ cúi thấp đầu, ánh mắt của anh ta sắc bén như muốn nuốt chửng cô vậy.
“Tôi sẽ gọi người đưa em về.”
“Không cần đâu.” Kim Thảo vội từ chối.
Cô chỉ muốn bình yên trở về phòng trọ, mỗi khi anh ta cho người đưa cô về đều sẽ khiến những người sống ở xung quanh đó có dịp bàn tán. Cô không muốn bị người ta xem là gái điếm, chịu đựng ánh mắt khinh miệt.
“Em nghĩ mình có quyền chọn?” Anh ta nhướng cao đôi mày, giọng đe dọa.
Kim Thảo không dám cãi anh ta, cúi đầu nhặt lấy túi xách ra ngoài. Khi cánh cửa phòng đóng lại, cô không kìm được giọt nước mắt ấm ức.
Một năm trước.
Kim Thảo là một sinh viên nghèo từ vùng quê ở một tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, cô đã rất nỗ lực để đến đậu vào một trường đại học danh tiếng, tương lai tươi sáng là viễn cảnh cô tưởng tượng ra.
Nhưng mọi thứ đã dập tắt khi gặp phải Khắc Hưng.
Cô gặp anh ta trong một buổi tiệc ở trung tâm tiệc xa hoa, lúc đấy cô đến đánh đàn. Đây là công việc làm thêm thường ngày của cô. Chỉ là hôm đấy chính là khởi đầu ác mộng đời cô. Kim Thảo bị người ta đánh thuốc mang đến khách sạn của Khắc Hưng như một món hàng, tối đó cô nửa tỉnh nửa mê bị dày vò đến rạng sáng.
Cứ nghĩ sau đêm hôm đó mọi việc sẽ kết thúc, thật không ngờ anh ta không những không buông tha mà còn giữ cô bên cạnh như một búp bê tình dục, chỉ cần anh ta muốn cô phải đáp ứng.
Nghĩ đến đây sự căm phẫn cùng tủi nhục bao trùm lấy cô.
Dòng kí ức bị cắt ngang bởi tiếng gọi của tài xế, cô ngoan ngoãn lên xe. Sẽ sớm thôi, cô có thể thoát khỏi địa ngục này.
***
Trong căn phòng sang trọng, Khắc Hưng ngồi trên chiếc ghế da thượng hạng, ngón tay thon dài kẹp chặt một điếu thuốc lá. Anh ta không vội châm lửa, chỉ để nó cháy âm ỉ, tỏa ra làn khói mỏng manh như một tấm màn che mờ ảo.
Ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa hắt lên khuôn mặt góc cạnh của Khắc Hưng, khắc họa những đường nét sắc sảo cùng đôi mắt khó đoán của anh ta. Anh ta bất động ngồi như một bức tượng, chỉ có làn khói thuốc là chuyển động duy nhất trong căn phòng.
“Đã điều tra ra ai đang giở trò phía sau lưng chúng ta chưa?”
Cấp dưới lúc này mới dám mở lời, tính khí của Khắc Hưng quả thật không dễ chiều. “Đúng là có người đang nhắm vào chúng ta, hơn nữa còn là một nhân vật có tiếng, Nguyễn Huy Dũng.”
Khắc Hưng nghe đến cái tên này mơ hồ đoán ra người chủ mưu.
“Ông chủ tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Người đàn ông đứng bên cạnh chờ người đàn ông ra chỉ thị.
“Ngưng các chuyến hàng đang làm lại, tạm thời chúng ta không làm việc kia nữa. Đợi tôi giải quyết xong rồi tính tiếp.”
“Nhưng…” Cấp dưới ấp úng, phải biết rằng bọn họ làm giàu chủ yếu nhờ vào những lô hàng lậu đó nếu không làm tiếp rất có thể khiến cho nguồn vốn bị cắt.
“Tôi tự biết tính toán.”
Khắc Hưng đã phần nào đoán ra được mục tiêu của Nguyễn Huy Dũng. Nếu tiếp tục vận chuyển hàng hóa, anh ta sẽ chỉ tạo cơ hội cho kẻ kia nắm thóp mình. Hiện tại anh ta phải giải quyết chuyện của Ngọc Anh.
“Còn chuyện cái xác kia thì sao?”
Khắc Hưng nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước. Tên sát thủ đó xém chút đã hại chết anh ta, cũng may anh ta sớm có đề phòng. Chiếc két sắt từ sớm đã được anh ta tráo đổi.
“Đã xử lý ổn thỏa, phía cảnh sát cũng đã kết luận là thanh toán nội bộ. Nên anh ta đã bị trừ khử.” Cấp dưới tỉ mỉ báo cáo lại mọi việc, lúc này mới thấy gương mặt của Khắc Hưng giãn ra một chút.
“Vậy tốt. Cậu đi giải quyết chuyện tôi vừa nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.