Quyển 1 - Chương 25: Quyển 1 - Chương 25
Loạn
05/10/2020
Nhân sinh quan của Vưu Liên Thành rất đơn giản, nếu rất thích cái gì đó thì nhất định phải khiến nó thuộc về mình, còn nếu căm ghét thì sẽ hủy diệt nó. Khi Lâm Mộ Mai ngã xuống trước mặt cậu, rốt cuộc cậu đã hiểu được, sau bảy năm, cô hầu học ấy đã không còn giống như con mèo Vưu Lam, Vưu Kim trong lòng cậu nữa rồi. Nhưng cậu cũng không biết tình cảm kia là gì, chỉ biết mình có một suy nghĩ rất đơn giản, trên thế giới này, không ai được phép động vào một sợi tóc của Lâm Mộ Mai hết.
Nếu ai khiến cho em cảm thấy khó chịu, em cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ xử người đó cho em. Nếu đứa con gái mới mười mấy tuổi nghe được câu nói vô cùng lỗ mãng, vô cùng ngang ngược và sặc mùi bá đạo này của Vưu thiếu gia nhất định sẽ mừng đến phát khóc nhỉ? Nhưng Mộ Mai biết, mình đừng nên có ý nghĩ ngây thơ kia thì hơn.
Tiếp theo Vưu Liên Thành nói cho cô biết, cô bị lo âu đến mức mất ngủ nên mới ngất xỉu chừng một hai giờ. Song, bác sĩ đã đề nghị tiêm thuốc an thần cho cô, vì vậy mới ngủ liền ba mươi mấy giờ như thế.
Cô thuận miệng bịa ra một lý do lấy lệ cho chứng lo âu gần đây của mình là bởi sức khỏe của mẹ nuôi cô không tốt. Dĩ nhiên cô không thể nào nói cho cậu biết, lý do thật sự chính là vì cậu không yêu cô.
Mộ Mai chỉnh cho đèn đầu giường sáng lên, thấy rõ đôi mắt hằn đầy tia máu của Vưu Liên Thành.
"Liên Thành..." Mộ Mai cất lời muốn hỏi có phải cậu vẫn chờ cô tỉnh lại suốt thời gian ấy hay không, nhưng đến khi lời ra khỏi miệng lại là, "Liên Thành, anh về phòng đi thôi. Không phải đến 11 giờ mẹ anh sẽ gọi cho anh sao?"
Nhịp sống của Vưu Liên Thành ngoại trừ ngày cuối tuần ra thì đều tuân thủ theo một quy luật, mười một giờ nói chuyện điện thoại với mẹ, sau đó tắm rửa sấy tóc mất nửa giờ, rồi xem thời khóa biểu và những việc cần làm hôm sau, cuối cùng là lên giường ngủ.
Lúc này đã là mười giờ rưỡi tối, Vưu Liên Thành đứng lên, vuốt lại mái tóc rối cho Mộ Mai, vén tóc ra sau tai để lộ ra từng đường nét khuôn mặt cô, ngắm thật kỹ rồi mới thỏa mãn gật đầu: "Ừ, ngủ ba mươi mấy giờ nên sắc mặt đã khá hơn rồi."
"Lâm Mộ Mai, sắc mặt lúc trước của em phải gọi là người không ra người, quỷ không ra quỷ luôn ấy." Vưu thiếu gia chống tay lên eo, bày ra khí thế cao ngạo thường ngày của mình, nhưng giọng nói lại dịu xuống, "Còn nữa, em đừng lo lắng, bệnh của mẹ em sẽ tốt lên thôi. Tôi sẽ bảo Jack cố gắng hết sức để bảo đảm sức khỏe bà luôn kiện khang, có thể sống lâu trăm tuổi."
Jack là bác sĩ gia đình của Vưu gia, đồng thời cũng rất có uy tín trong giới y học, Mộ Mai chột dạ khẽ gật đầu. Hình như Vưu Liên Thành cảm thấy không còn điều gì để dặn dò nữa, liền đứng dậy quay đầu bỏ đi, có điều mới đi được vài bước lại quay trở về, khom người xuống.
"Lâm Mộ Mai, sau này đừng té xỉu trước mặt tôi nữa." Căn phòng quá yên tĩnh, giọng nói trầm ấm của cậu như có sức hút khiến người ta chìm đắm.
"Vâng, sau này em sẽ không té xỉu trước mặt anh nữa đâu." Mộ Mai tỏ vẻ điềm nhiên, thật ra trong lòng cô rất sợ Vưu Liên Thành thế này, một Vưu Liên Thành quá khác với ngày thường, một Vưu Liên Thành nói chuyện với giọng dịu dàng quá đỗi như thế.
"Không đúng." Tay Vưu Liên Thành lại đặt lên tóc cô, khẽ khàng nói, "Không đúng, Mộ Mai, sau này bất kể lúc nào em cũng đừng té xỉu nữa, nhìn em nằm đó không có sức sống, lòng tôi đau lắm."
"Ừ." Mộ Mai đáp lí nhí, trượt người xuống, chậm rãi chui xuống dưới chăn, giấu mặt vào trong.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của cậu dần xa, mãi cho đến khi cánh cửa khép lại vang lên tiếng khe khẽ, bấy giờ Mộ Mai mới chui ra khỏi chăn, thu hai chân lên, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Tấm chăn thơm mùi hoa cỏ kia khiến cô muốn òa khóc, muốn hét thật to lên. Từ lúc có ý thức cho đến nay, cô chưa bao giờ có cảm xúc như vậy cả.
Quản gia Nguyệt Như mở cửa phòng, trông thấy Lâm Mộ Mai đang co ro trên giường, tay bó gối, đầu gối dán vào lồng ngực, hệt như dáng em bé còn trong bụng mẹ. Giải thích theo góc độ tâm lý học, người thường xuyên có tư thế này là do thiếu cảm giác an toàn.
Lúc bà gõ cửa, cô ngước lên khỏi gối, vẻ mặt thấp thoáng sự yếu đuối. Đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, Nguyệt Như cúi đầu nhìn cô gái đã ở đây suốt bảy năm. Bà từng bắt gặp cô và Vưu Liên Thành ôm hôn nhau dưới đêm trăng tròn, từng thấy cô rất trễ mới rời khỏi phòng Vưu Liên Thành; thậm chí từng bắt gặp bàn tay Vưu Liên Thành luồn vào trong quần áo Mộ Mai khi xung quanh không có ai nữa. Dần dần, Nguyệt Như bắt đầu cảm thấy cô gái vốn tinh khiết này bỗng hóa thành London mùa xuân đầy sương.
Hiện tại, Nguyệt Như thầm mong mùa đông này mau trôi qua, đến hết mùa xuân rồi hợp đồng lao động của Lâm Mộ Mai kết thúc. Nếu hỏi có phải bà không thích Mộ Mai hay không, câu trả lời của bà là không phải, bà vẫn thích cô gái mang tên loài hoa này, chẳng qua là nhờ giác quan đặc biệt của phụ nữ và từ một vài manh mối khiến cho lúc bà đối mặt với cô luôn có cảm giác bất an mơ hồ.
Mộ Mai điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười.
"Ngủ ba mươi mấy giờ chắc là đói bụng rồi đúng không?" Nguyệt Như chỉ vào khay thức ăn, "Mấy thứ này là Liên Thành cố ý bảo dì mang đến, đều do đích thân nó chọn. Nó đấy, cứ lải nhải cái này Mộ Mai không thích ăn, cái kia Mộ Mai không thể ăn, cằn nhẳn mất cả gần nửa giờ."
Trên khay đặt một cốc sữa lúa mạch mà Mộ Mai rất thích và mấy món bánh ngọt nho nhỏ. Nguyệt Như ngồi xuống vị trí khi nãy Vưu Liên Thành mới ngồi, nhìn Mộ Mai bằng ánh mắt gần như hiểu thấu, khiến cô phải ngượng ngùng quay mặt đi.
"Dì Nguyệt, cảm ơn dì." Mộ Mai phá vỡ không khí yên lặng lạ lùng này, "Đúng là con đang đói thật."
Trong dinh thự, ban đầu Mộ Mai cũng như mọi người tôn kính gọi Nguyệt Như là quản gia Nguyệt, sau đó bất tri bất giác lại gọi theo Vưu Liên Thành là dì Nguyệt.
"Mộ Mai à..." Nguyệt Như nắm tay Mộ Mai, nói sâu xa, "Từ bé đến lớn Liên Thành thường hay kiêu căng, thô lỗ, không hiểu chuyện, nhưng nếu nó muốn tốt với một người thì sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với đối phương."
Mộ Mai rủ mắt, trong lòng khá bối rối, thậm chí cô đoán được tiếp theo sẽ nghe được lời nói gì, nhưng cô rất sợ, rất sợ nghe phải những lời ấy.
"Hôm qua con dọa nó chết khiếp, trong ba mươi mấy giờ con ngủ nó đều ở bên cạnh con không rời nửa bước. Lúc nghe bảo con vì lo âu nên mất ngủ, thằng nhóc này đã nắm cổ áo Jack bảo anh ta nói bậy nói bạ. Trong ba mươi mấy giờ qua nó vẫn túc trực bên giường con, ngoại trừ ăn cơm và nói chuyện điện thoại với mẹ, nó còn làm một chuyện nữa.
Xế chiều hôm nay, trên tất cả các web đồng loạt đăng ảnh Natasha hút ma túy. Việc này thì hay rồi, một quý tiểu thư trong mắt giới truyền thông đã trở thành trò tai tiếng đình đám. Ba giờ sau khi ảnh bị đăng lên, học viện đã tuyên bố đuổi học Natasha, cô ta bị ba mình đưa về Thụy Điển ngay sau đó. Báo chí còn chụp được ảnh cô ta rũ rượi đang bị vệ sĩ áp tải đi nữa.
Biết tại sao lại xuất hiện bức ảnh đó không? Cây búa cát hôm qua nện trúng con là do bị vuột khỏi tay Natasha, Liên Thành lại một mực chắc chắn vì cô ta cố ý. Nó nói Natasha đã chướng mắt với con từ lâu rồi, nên dù cho cây búa cát kia là vô ý thật đi nữa thì nó cũng không muốn ngày sau cô ta có cơ hội làm chuyện gì uy hiếp đến con được."
Natasha chính là cô gái từng bắt Mộ Mai quỳ xuống lau kem rơi trên móng chân cô ta ở bờ biển Cannes. Còn từng bày tỏ mong muốn người bạn đời tương lai của mình sẽ là Vưu Liên Thành. Vưu gia và nhà Natasha có làm ăn qua lại với nhau không ít, ba năm trước Vưu gia thiết lập chi nhánh ở Thụy Điển đã được nhà Natasha ra sức giúp đỡ rất nhiều. Mộ Mai thật sự không ngờ Vưu Liên Thành lại đi tiết lộ chuyện của Natasha cho giới truyền thông như vậy.
"Bất ngờ lắm phải không? Đặc biệt đối tượng còn là Natasha nữa?"
Mộ Mai gật đầu, nghe bà nói tiếp.
"Mộ Mai, trải qua chuyện lần này, dì nghĩ Liên Thành đã hiểu ra được Vưu Lam hay Vưu Kim không thể nào sánh được với một người bằng da bằng thịt, có suy nghĩ có tư duy như con, rốt cuộc nó đã ý thức được tầm quan trọng của con đối với nó. Mặc dù trước kia nó đã làm một chút chuyện quá đáng với con, nhưng Mộ Mai chắc sẽ không so đo với nó, đúng không?"
Mộ Mai tiếp tục bị động gật đầu.
Nguyệt Như thở dài: "Năm đó, chồng con dì gặp phải tai nạn máy bay, dì đã cho rằng mình không sống nổi nữa. Chính là mẹ Liên Thành và Liên Thành đã cho dì dũng khí để sống tiếp, mẹ Liên Thành bảo với dì hãy coi Liên Thành là con của mình. Khi ấy Liên Thành chỉ mới năm tuổi thôi, nó đã ngọng nghịu nói với dì: Dì Nguyệt, không sao đâu, dì cứ coi con như anh ấy đi. Kể từ ngày đó trở đi, dì đã thật sự coi Liên Thành là con ruột của mình. Cho nên..." Bà đến gần Mộ Mai, vẻ mặt ôn hòa từ ái, "... Mộ Mai, con vẫn sẽ tiếp tục tương thân tương ái với Liên Thành, thích nó giống như dì, phải không?"
Lòng Mộ Mai đầy mâu thuẫn, nhưng lại bị động gật đầu tiếp.
Sau khi quản gia Nguyệt Như rời đi, Mộ Mai ăn hết thức ăn trong khay, trên đĩa bánh có hai loại bánh bí đỏ nướng và bánh ngô, hai món này mỗi lần cô và Vưu Liên Thành đi ăn đồ Trung nhất định đều gọi, ban đầu trong dinh thự không ai biết làm cả, sau đó có một đầu bếp đến từ Quảng Đông nên tần suất xuất hiện hai món này cũng thường xuyên hơn. Trong khay còn đặt thêm vài viên kẹo Vitamin, Mộ Mai cũng ngoan ngoãn chén sạch.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy Vưu Liên Thành mỉm cười đứng ở cửa ban công, chắc cậu lại trèo từ ban công phòng mình sang đây rồi. Lòng Mộ Mai càng thấy khổ sở hơn, trước đây là cô trèo sang phòng cậu, giờ thì đổi ngược lại cậu trèo sang phòng cô, mà còn vào đúng không giờ ba mươi phút sáng nữa.
"Tôi chỉ đến xem em ngủ chưa thôi." Cậu hơi xấu hổ, sau đó lại khẩn trương, "Lâm Mộ Mai, tôi vừa lên mạng tìm được mấy cách chữa chứng mất ngủ khá hiệu quả, tôi thấy tốt nhất đừng dùng thuốc, sợ sau này em sẽ lệ thuộc vào thuốc mất. Tôi cho rằng mấy mẹo dân gian ổn hơn, ví dụ như đếm cừu, vận động cho ra mồ hôi, ví dụ như..."
Nói đến đây, cậu cào cào tóc, mái tóc vốn không được chải kỹ lại càng rối hơn, trông rất ngốc, ngốc đến mức Mộ Mai bất giác mỉm cười.
"Nghe quê mùa quá phải không? Hay là em thử cách trị mất ngủ của tôi đi. Nếu tôi không ngủ được sẽ mở tivi lên, chuyển qua kênh Sky TV phát tin thời sự đêm khuya ấy, nghe một hồi em sẽ ngủ thiếp đi ngay, bởi vì chuyên mục của họ chán ngắt à."
Nói xong những lời này, cậu còn đích thân nắm tay Mộ Mai, đi đến trước tivi trong phòng cô bật lên, chuyển sang kênh Sky TV thật. Giờ này đúng là họ đang phát tin thời sự.
Vưu Liên Thành vừa chỉnh kênh xong định quay đầu lại thì đã bị Lâm Mộ Mai ôm chầm lấy từ phía sau
Nếu ai khiến cho em cảm thấy khó chịu, em cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ xử người đó cho em. Nếu đứa con gái mới mười mấy tuổi nghe được câu nói vô cùng lỗ mãng, vô cùng ngang ngược và sặc mùi bá đạo này của Vưu thiếu gia nhất định sẽ mừng đến phát khóc nhỉ? Nhưng Mộ Mai biết, mình đừng nên có ý nghĩ ngây thơ kia thì hơn.
Tiếp theo Vưu Liên Thành nói cho cô biết, cô bị lo âu đến mức mất ngủ nên mới ngất xỉu chừng một hai giờ. Song, bác sĩ đã đề nghị tiêm thuốc an thần cho cô, vì vậy mới ngủ liền ba mươi mấy giờ như thế.
Cô thuận miệng bịa ra một lý do lấy lệ cho chứng lo âu gần đây của mình là bởi sức khỏe của mẹ nuôi cô không tốt. Dĩ nhiên cô không thể nào nói cho cậu biết, lý do thật sự chính là vì cậu không yêu cô.
Mộ Mai chỉnh cho đèn đầu giường sáng lên, thấy rõ đôi mắt hằn đầy tia máu của Vưu Liên Thành.
"Liên Thành..." Mộ Mai cất lời muốn hỏi có phải cậu vẫn chờ cô tỉnh lại suốt thời gian ấy hay không, nhưng đến khi lời ra khỏi miệng lại là, "Liên Thành, anh về phòng đi thôi. Không phải đến 11 giờ mẹ anh sẽ gọi cho anh sao?"
Nhịp sống của Vưu Liên Thành ngoại trừ ngày cuối tuần ra thì đều tuân thủ theo một quy luật, mười một giờ nói chuyện điện thoại với mẹ, sau đó tắm rửa sấy tóc mất nửa giờ, rồi xem thời khóa biểu và những việc cần làm hôm sau, cuối cùng là lên giường ngủ.
Lúc này đã là mười giờ rưỡi tối, Vưu Liên Thành đứng lên, vuốt lại mái tóc rối cho Mộ Mai, vén tóc ra sau tai để lộ ra từng đường nét khuôn mặt cô, ngắm thật kỹ rồi mới thỏa mãn gật đầu: "Ừ, ngủ ba mươi mấy giờ nên sắc mặt đã khá hơn rồi."
"Lâm Mộ Mai, sắc mặt lúc trước của em phải gọi là người không ra người, quỷ không ra quỷ luôn ấy." Vưu thiếu gia chống tay lên eo, bày ra khí thế cao ngạo thường ngày của mình, nhưng giọng nói lại dịu xuống, "Còn nữa, em đừng lo lắng, bệnh của mẹ em sẽ tốt lên thôi. Tôi sẽ bảo Jack cố gắng hết sức để bảo đảm sức khỏe bà luôn kiện khang, có thể sống lâu trăm tuổi."
Jack là bác sĩ gia đình của Vưu gia, đồng thời cũng rất có uy tín trong giới y học, Mộ Mai chột dạ khẽ gật đầu. Hình như Vưu Liên Thành cảm thấy không còn điều gì để dặn dò nữa, liền đứng dậy quay đầu bỏ đi, có điều mới đi được vài bước lại quay trở về, khom người xuống.
"Lâm Mộ Mai, sau này đừng té xỉu trước mặt tôi nữa." Căn phòng quá yên tĩnh, giọng nói trầm ấm của cậu như có sức hút khiến người ta chìm đắm.
"Vâng, sau này em sẽ không té xỉu trước mặt anh nữa đâu." Mộ Mai tỏ vẻ điềm nhiên, thật ra trong lòng cô rất sợ Vưu Liên Thành thế này, một Vưu Liên Thành quá khác với ngày thường, một Vưu Liên Thành nói chuyện với giọng dịu dàng quá đỗi như thế.
"Không đúng." Tay Vưu Liên Thành lại đặt lên tóc cô, khẽ khàng nói, "Không đúng, Mộ Mai, sau này bất kể lúc nào em cũng đừng té xỉu nữa, nhìn em nằm đó không có sức sống, lòng tôi đau lắm."
"Ừ." Mộ Mai đáp lí nhí, trượt người xuống, chậm rãi chui xuống dưới chăn, giấu mặt vào trong.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của cậu dần xa, mãi cho đến khi cánh cửa khép lại vang lên tiếng khe khẽ, bấy giờ Mộ Mai mới chui ra khỏi chăn, thu hai chân lên, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Tấm chăn thơm mùi hoa cỏ kia khiến cô muốn òa khóc, muốn hét thật to lên. Từ lúc có ý thức cho đến nay, cô chưa bao giờ có cảm xúc như vậy cả.
Quản gia Nguyệt Như mở cửa phòng, trông thấy Lâm Mộ Mai đang co ro trên giường, tay bó gối, đầu gối dán vào lồng ngực, hệt như dáng em bé còn trong bụng mẹ. Giải thích theo góc độ tâm lý học, người thường xuyên có tư thế này là do thiếu cảm giác an toàn.
Lúc bà gõ cửa, cô ngước lên khỏi gối, vẻ mặt thấp thoáng sự yếu đuối. Đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, Nguyệt Như cúi đầu nhìn cô gái đã ở đây suốt bảy năm. Bà từng bắt gặp cô và Vưu Liên Thành ôm hôn nhau dưới đêm trăng tròn, từng thấy cô rất trễ mới rời khỏi phòng Vưu Liên Thành; thậm chí từng bắt gặp bàn tay Vưu Liên Thành luồn vào trong quần áo Mộ Mai khi xung quanh không có ai nữa. Dần dần, Nguyệt Như bắt đầu cảm thấy cô gái vốn tinh khiết này bỗng hóa thành London mùa xuân đầy sương.
Hiện tại, Nguyệt Như thầm mong mùa đông này mau trôi qua, đến hết mùa xuân rồi hợp đồng lao động của Lâm Mộ Mai kết thúc. Nếu hỏi có phải bà không thích Mộ Mai hay không, câu trả lời của bà là không phải, bà vẫn thích cô gái mang tên loài hoa này, chẳng qua là nhờ giác quan đặc biệt của phụ nữ và từ một vài manh mối khiến cho lúc bà đối mặt với cô luôn có cảm giác bất an mơ hồ.
Mộ Mai điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười.
"Ngủ ba mươi mấy giờ chắc là đói bụng rồi đúng không?" Nguyệt Như chỉ vào khay thức ăn, "Mấy thứ này là Liên Thành cố ý bảo dì mang đến, đều do đích thân nó chọn. Nó đấy, cứ lải nhải cái này Mộ Mai không thích ăn, cái kia Mộ Mai không thể ăn, cằn nhẳn mất cả gần nửa giờ."
Trên khay đặt một cốc sữa lúa mạch mà Mộ Mai rất thích và mấy món bánh ngọt nho nhỏ. Nguyệt Như ngồi xuống vị trí khi nãy Vưu Liên Thành mới ngồi, nhìn Mộ Mai bằng ánh mắt gần như hiểu thấu, khiến cô phải ngượng ngùng quay mặt đi.
"Dì Nguyệt, cảm ơn dì." Mộ Mai phá vỡ không khí yên lặng lạ lùng này, "Đúng là con đang đói thật."
Trong dinh thự, ban đầu Mộ Mai cũng như mọi người tôn kính gọi Nguyệt Như là quản gia Nguyệt, sau đó bất tri bất giác lại gọi theo Vưu Liên Thành là dì Nguyệt.
"Mộ Mai à..." Nguyệt Như nắm tay Mộ Mai, nói sâu xa, "Từ bé đến lớn Liên Thành thường hay kiêu căng, thô lỗ, không hiểu chuyện, nhưng nếu nó muốn tốt với một người thì sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với đối phương."
Mộ Mai rủ mắt, trong lòng khá bối rối, thậm chí cô đoán được tiếp theo sẽ nghe được lời nói gì, nhưng cô rất sợ, rất sợ nghe phải những lời ấy.
"Hôm qua con dọa nó chết khiếp, trong ba mươi mấy giờ con ngủ nó đều ở bên cạnh con không rời nửa bước. Lúc nghe bảo con vì lo âu nên mất ngủ, thằng nhóc này đã nắm cổ áo Jack bảo anh ta nói bậy nói bạ. Trong ba mươi mấy giờ qua nó vẫn túc trực bên giường con, ngoại trừ ăn cơm và nói chuyện điện thoại với mẹ, nó còn làm một chuyện nữa.
Xế chiều hôm nay, trên tất cả các web đồng loạt đăng ảnh Natasha hút ma túy. Việc này thì hay rồi, một quý tiểu thư trong mắt giới truyền thông đã trở thành trò tai tiếng đình đám. Ba giờ sau khi ảnh bị đăng lên, học viện đã tuyên bố đuổi học Natasha, cô ta bị ba mình đưa về Thụy Điển ngay sau đó. Báo chí còn chụp được ảnh cô ta rũ rượi đang bị vệ sĩ áp tải đi nữa.
Biết tại sao lại xuất hiện bức ảnh đó không? Cây búa cát hôm qua nện trúng con là do bị vuột khỏi tay Natasha, Liên Thành lại một mực chắc chắn vì cô ta cố ý. Nó nói Natasha đã chướng mắt với con từ lâu rồi, nên dù cho cây búa cát kia là vô ý thật đi nữa thì nó cũng không muốn ngày sau cô ta có cơ hội làm chuyện gì uy hiếp đến con được."
Natasha chính là cô gái từng bắt Mộ Mai quỳ xuống lau kem rơi trên móng chân cô ta ở bờ biển Cannes. Còn từng bày tỏ mong muốn người bạn đời tương lai của mình sẽ là Vưu Liên Thành. Vưu gia và nhà Natasha có làm ăn qua lại với nhau không ít, ba năm trước Vưu gia thiết lập chi nhánh ở Thụy Điển đã được nhà Natasha ra sức giúp đỡ rất nhiều. Mộ Mai thật sự không ngờ Vưu Liên Thành lại đi tiết lộ chuyện của Natasha cho giới truyền thông như vậy.
"Bất ngờ lắm phải không? Đặc biệt đối tượng còn là Natasha nữa?"
Mộ Mai gật đầu, nghe bà nói tiếp.
"Mộ Mai, trải qua chuyện lần này, dì nghĩ Liên Thành đã hiểu ra được Vưu Lam hay Vưu Kim không thể nào sánh được với một người bằng da bằng thịt, có suy nghĩ có tư duy như con, rốt cuộc nó đã ý thức được tầm quan trọng của con đối với nó. Mặc dù trước kia nó đã làm một chút chuyện quá đáng với con, nhưng Mộ Mai chắc sẽ không so đo với nó, đúng không?"
Mộ Mai tiếp tục bị động gật đầu.
Nguyệt Như thở dài: "Năm đó, chồng con dì gặp phải tai nạn máy bay, dì đã cho rằng mình không sống nổi nữa. Chính là mẹ Liên Thành và Liên Thành đã cho dì dũng khí để sống tiếp, mẹ Liên Thành bảo với dì hãy coi Liên Thành là con của mình. Khi ấy Liên Thành chỉ mới năm tuổi thôi, nó đã ngọng nghịu nói với dì: Dì Nguyệt, không sao đâu, dì cứ coi con như anh ấy đi. Kể từ ngày đó trở đi, dì đã thật sự coi Liên Thành là con ruột của mình. Cho nên..." Bà đến gần Mộ Mai, vẻ mặt ôn hòa từ ái, "... Mộ Mai, con vẫn sẽ tiếp tục tương thân tương ái với Liên Thành, thích nó giống như dì, phải không?"
Lòng Mộ Mai đầy mâu thuẫn, nhưng lại bị động gật đầu tiếp.
Sau khi quản gia Nguyệt Như rời đi, Mộ Mai ăn hết thức ăn trong khay, trên đĩa bánh có hai loại bánh bí đỏ nướng và bánh ngô, hai món này mỗi lần cô và Vưu Liên Thành đi ăn đồ Trung nhất định đều gọi, ban đầu trong dinh thự không ai biết làm cả, sau đó có một đầu bếp đến từ Quảng Đông nên tần suất xuất hiện hai món này cũng thường xuyên hơn. Trong khay còn đặt thêm vài viên kẹo Vitamin, Mộ Mai cũng ngoan ngoãn chén sạch.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, cô đã thấy Vưu Liên Thành mỉm cười đứng ở cửa ban công, chắc cậu lại trèo từ ban công phòng mình sang đây rồi. Lòng Mộ Mai càng thấy khổ sở hơn, trước đây là cô trèo sang phòng cậu, giờ thì đổi ngược lại cậu trèo sang phòng cô, mà còn vào đúng không giờ ba mươi phút sáng nữa.
"Tôi chỉ đến xem em ngủ chưa thôi." Cậu hơi xấu hổ, sau đó lại khẩn trương, "Lâm Mộ Mai, tôi vừa lên mạng tìm được mấy cách chữa chứng mất ngủ khá hiệu quả, tôi thấy tốt nhất đừng dùng thuốc, sợ sau này em sẽ lệ thuộc vào thuốc mất. Tôi cho rằng mấy mẹo dân gian ổn hơn, ví dụ như đếm cừu, vận động cho ra mồ hôi, ví dụ như..."
Nói đến đây, cậu cào cào tóc, mái tóc vốn không được chải kỹ lại càng rối hơn, trông rất ngốc, ngốc đến mức Mộ Mai bất giác mỉm cười.
"Nghe quê mùa quá phải không? Hay là em thử cách trị mất ngủ của tôi đi. Nếu tôi không ngủ được sẽ mở tivi lên, chuyển qua kênh Sky TV phát tin thời sự đêm khuya ấy, nghe một hồi em sẽ ngủ thiếp đi ngay, bởi vì chuyên mục của họ chán ngắt à."
Nói xong những lời này, cậu còn đích thân nắm tay Mộ Mai, đi đến trước tivi trong phòng cô bật lên, chuyển sang kênh Sky TV thật. Giờ này đúng là họ đang phát tin thời sự.
Vưu Liên Thành vừa chỉnh kênh xong định quay đầu lại thì đã bị Lâm Mộ Mai ôm chầm lấy từ phía sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.