Quyển 1 - Chương 46: Quyển 1 - Chương 46
Loạn
05/10/2020
Trước khi bước vào sảnh chính thì phải băng qua sàn nhảy hình tròn lớn có sức chứa tới hơn tám mươi đôi nam nữ cùng khiêu vũ. Ở gần Mộ Mai nhất là đôi nam nữ đang ôm hôn nhau say đắm, người con trai là Andrew đến từ Nga, có điều trong lòng cậu ta hiện giờ không phải cô bạn gái của ngôi sao bóng đá nào đó gần đây bị đám ký giả chụp được ảnh nóng đăng tin giật tít nào cả. Lúc Andrew nhìn thấy Mộ Mai còn đưa hai ngón tay lên làm chữ V thắng lợi với cô.
Hiển nhiên nơi đây không chỉ có đôi của Andrew, dưới góc bức tranh ở khá xa là đôi nam nữ khác đang quấn quýt lấy nhau, hăng hái "chiến đấu" đến quên mình, nghe tiếng cô gái thì Mộ Mai đã có thể đoán ra vai nam chính kia chắc hẳn là ‘thằng hư hỏng’ nhà Brian rồi.
Mấy chuyện hương sắc sống động này lúc nào chẳng xảy ra ở mấy buổi party, Mộ Mai đã nhìn mãi thành quen, hoàn toàn không có lấy một chút cảm xúc nào.
Cửa đại sảnh đang khép hờ, cô vừa nhẹ nhàng đẩy ra vừa thầm nghĩ: Không biết có thấy tiếp cảnh tượng hoan lạc như ở bên ngoài không nhỉ?
Không gian quá lớn, người cũng khá đông, Mộ Mai phải mất một lúc mới có thể tìm được người mình muốn. Ban đầu cô lướt mắt qua đám du học sinh đang tụ tập trước tivi xem tiết mục đón xuân truyền hình trực tiếp từ Trung Quốc và nhóm bạn của Vưu Liên Thành đang say mê đánh bài. Lúc đặt khay thức ăn xuống bàn tiệc đứng hình chữ nhật, ánh mắt Mộ Mai mới vô tình nhìn vào một góc cách đó khoảng vài chục bước, rồi không thể dời mắt đi được nữa.
Lò sưởi đang vang lên tiếng củi bị đốt nổ lách tách, lưỡi lửa lúc xanh lúc đỏ hắt ra thứ ánh sáng diêm dúa, tô điểm cho đôi nam nữ đang hôn nhau ngay phía trước. Hai người này chắc đã hôn nhau lâu lắm rồi, không biết giữa chừng đã phải dừng lại lấy hơi thở mấy lần. Mộ Mai mở nắp khay ra rồi bỏ đi.
Hương rượu và hương quả kiên tỏa ra thơm lừng, có thứ gì đó như lưỡi kiếm sắc bén đột ngột đâm thẳng vào trái tim Liên Thành. Cậu nhẹ đẩy cô gái má đang đỏ hây hây ra, đôi mắt lấp lánh của cô nàng nhìn cậu không hề có chút bẽn lẽn nào, khóe môi thậm chí còn nở một nụ cười tươi rói.
"Còn cho rằng anh coi em như con nít nữa không?" Vưu Liên Thành nhàn nhạt hỏi.
Đông Tiểu Quỳ lắc đầu.
"Muốn uống chút rượu không?" Vưu Liên Thành đứng dậy.
Đông Tiểu Quỳ gật đầu.
Lúc cậu rời đi, Đông Tiểu Quỳ đưa tay lên sờ môi mình, rủ mắt xuống che giấu đi tâm tình trào dâng trong đó. Người yêu mà cô phải ngàn dặm xa xôi tìm đến này đã từng hôn cô gái khác trước cô, tất cả giác quan đều muốn nhắn nhủ với cô tin tức này. Anh ấy dám hôn cô gái nào khác trước cô ư? Điều này sao có thể! Đông Tiểu Quỳ luôn cho là giữa họ đã có một ăn ý ngầm rằng sẽ dành những gì tinh khôi nhất cho nhau mới đúng chứ.
Vưu Liên Thành đang rót rượu thì chợt nghe thấy mấy đứa trẻ vừa ăn vừa bảo nhau "Trứng cá muối và quả kiên mà cô hầu học Vưu gia mang đến ngon thật đấy!", cậu lập tức sửng sốt, rồi buột miệng thốt ra: "Bọn em vừa gặp Lâm Mộ Mai à?"
Vì giọng nói đột ngột cất cao khiến cả đám giật mình hoảng sợ, lúc này cậu mới ý thức được thật ra là bọn nhóc này lẻn vào đây ăn trộm thức ăn, sau phút giây ngắn ngủi đôi bên trừng mắt nhìn nhau, chúng lập tức túa ra bỏ chạy.
Vưu Liên Thành vẫn còn ngỡ ngàng cho đến tận khi một nhân viên phục vụ lễ phép nhắc nhở rượu sắp tràn khỏi ly, cậu mới hoàn hồn lại, và rồi cứ vô thức mà đi đến cửa đại sảnh, bước ra ngoài. Cảm giác hoảng loạn khó tả này khiến bước chân Liên Thành càng lúc càng nhanh hơn. Hiện tại cậu chỉ muốn gặp được cô, cậu cực kỳ hi vọng rằng đám trẻ con kia chỉ nhìn nhầm một cô du học sinh Trung Quốc nào đó thành cô thôi.
Vừa đi Mộ Mai vừa nghĩ: cô và Liên Thành đã từng hôn nhau trước lò sưởi lần nào chưa nhỉ? Hình như là chưa. Từng hình ảnh hôn hít say mê của họ lần lượt chạy qua trong đầu Mộ Mai như lật giở một quyển album, chúng lướt qua quá nhanh khiến cô vô cùng phiền não.
Đi một hồi cô mới phát hiện hóa ra mình không hề đi về phía phòng mình, mà lại đến khu giải trí do Vưu Lăng Vân xây dựng riêng cho con trai yêu quý của mình. Điều này càng làm Mộ Mai phiền muộn hơn, từ đây quay về phòng cô phải mất khá nhiều thời gian nữa, giờ chân cô đã mỏi rồi, cô không muốn phải đi tiếp nữa.
Ngừng chân lại, cô hít vào một hơi thật sâu, định tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút rồi tìm vài món ăn nóng lấp đầy bụng, sau đó mới trở về phòng. Cô tin rằng mình chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì sẽ khá lên thôi, chắc chắn là như vậy.
Bỗng Mộ Mai loáng thoáng nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng đấu kiếm, lần theo âm thanh kia, cô bắt gặp Chu Á Luân đang mặc đồ đấu kiếm, không đội mũ bảo hộ, khoa tay múa chân với mô hình điều khiển bằng máy tính.
Lát sau, Chu Á Luân khá sững sờ khi thấy Lâm Mộ Mai cũng mặc đồ đấu kiếm giống mình, tay trái ôm mũ bảo hộ, tay phải cầm kiếm. Anh ta huýt sáo, đưa kiếm lên chĩa thẳng về phía cô: "Lâm Mộ Mai, cô mặc vậy trông khá đẹp đấy. Nếu như cô đi thẩm mỹ khuôn mặt mình thành Angelina, anh nhất định sẽ cho cô một trăm điểm luôn."
Tay Mộ Mai đưa kiếm lên gạt mũi kiếm Chu Á Luân đi: "Chu Á Luân, có muốn đấu một trận với chị không?"
Chu Á Luân cười lớn: "Đấu kiếm á, cô biết đấu sao? Lâm Mộ Mai, bàn tay nhỏ bé xinh xắn kia của cô vẫn nên giữ lại cho Liên Thành…… a!"
Giơ vội tay lên che vết đau rát trên gương mặt, không cần nhìn anh ta cũng biết là Lâm Mộ Mai vừa đưa kiếm cắt vào mặt mình rồi. Còn chưa kịp chửi ầm lên thì cái người đối diện kia đã làm ra vẻ tiếc nuối.
"Đây là chị tặng cho cậu đấy." Mộ Mai cười, "Giống hệt vết sẹo hình tia chớp của Harry Potter vậy, ngầu ghê cơ! Chu Á Luân, khuôn mặt cậu hút khá nhiều ánh mắt của đám gay, tôi bảo đảm, thêm vết sẹo này, ít nhất một tháng họ sẽ chẳng còn hứng thú gì với cậu đâu."
Tay cầm kiếm của Chu Á Luân run lên, chĩa luôn mũi kiếm về phía lồng ngực mặc giáp của Mộ Mai: "Lâm Mộ Mai, tôi sẽ khiến cô phải cam tâm tình nguyện gọi tôi bằng anh cho mà xem."
Sau mấy hiệp, Chu Á Luân mới dở khóc dở cười, tài nghệ đấu kiếm của Lâm Mộ Mai quả thật chỉ là vài chiêu mèo cào vớ vẩn, nhưng ra chiêu thì lại vô cùng liều lĩnh và tàn nhẫn. Rõ ràng cô gái này đang một lòng một dạ tìm sự tra tấn đây mà. Chu Á Luân bị cô quấy rối một lúc đến phát phiền, liền dứt khoát dùng mũi kiếm hất chiếc mũ bảo hộ của cô bay đi thành đường chữ U, thuận thế lướt đến trước vài bước, áp Lâm Mộ Mai vào sát vách tường, cả người cũng ghìm chặt cô.
Những lọn tóc rơi tán loạn, dính phải mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cô, bết chặt vào má. Nhưng cô chỉ giương mắt nhìn anh ta với gương mặt vô cảm. Chu Á Luân tức giận, cũng cởi phăng mũ bảo hộ của mình ra luôn.
"Lâm Mộ Mai, đôi mắt cá chết của cô lúc này thật khiến người ta thấy ớn đấy."
Trên thực tế, hiện giờ Lâm Mộ Mai cũng chẳng thể khiến ai thích mình cho nổi. Ánh mắt quật cường cộng thêm gương mặt đã thoa phấn khiến cô trông như một đóa hoa mai nở rộ giữa mùa đông giá rét, quá mức kiên cường ngạo nghễ.
Phòng đấu kiếm yên lặng như tờ, cả hai người đều bất động trừng trừng nhìn nhau, giằng co mãi không thôi. Mãi đến khi có tiếng bước chân vọng lại từ xa đến gần ở cửa phòng đấu kiếm, Mộ Mai mới khẽ cất lời gọi: "Anh."
Chu Á Luân thảng thốt, câu "anh" kia như làn thuốc mê lượn lờ chạm đến màng nhĩ anh ta.
"Không phải cậu bảo muốn tôi tâm phục khẩu phục gọi cậu một tiếng ‘anh’ sao?" Cô giả giọng hờn dỗi, nghe vô cùng nũng nịu.
Giờ phút này họ đứng rất gần nhau, gần đến mức Chu Á Luân có thể nhìn thấy khuôn mặt mình in nơi đáy mắt Lâm Mộ Mai, gương mặt ấy mang theo vết đỏ khi nãy bị cô cắt, biểu cảm trông còn khá đần độn nữa. Giờ khắc này thật sự quá ư quái gở!
"Chu Á Luân, buông cô ấy ra!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía sau Chu Á Luân, từ âm lượng của nó có thể biết được Vưu Liên Thành bất mãn cỡ nào.
Gần như trong nháy mắt sau đó, Chu Á Luân bị quật ngã. Anh ta chống tay xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộ Mai. Cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, cằm hất lên cao, nhưng không được bao lâu đã bị Vưu Liên Thành lôi xềnh xệch đi, không có lấy một cơ hội phản kháng.
Lúc đi ngang qua người Chu Á Luân, Vưu Liên Thành thậm chí còn vô cùng ác độc cố ý nhấn đế giày được làm thủ công từ Ý của mình nghiến qua mu bàn tay của anh ta một nhát.
Chu Á Luân không nhịn nổi đau, kêu lên thảm thiết, tiếng kêu này khiến Lâm Mộ Mai phải quay đầu lại nhìn, cô nở một nụ cười thương hại và áy náy với anh ta. Hiển nhiên, điều này càng khiến người kia không hài lòng, lôi cô đi nhanh hơn.
Chu Á Luân cười khổ, Vưu Liên Thành là quý công tử nổi bật nhất ở cái đất London này, trước mắt mọi người cậu luôn khéo léo ứng xử, tiến thoái một cách tự nhiên, hào hoa phong nhã. Ngay cả anh ta cũng chưa từng thấy cậu thất lễ bao giờ, thế mà không ngờ bây giờ lại có hành động trẻ con đến nhường này. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô hầu học kia của cậu.
Lâm Mộ Mai giống như thứ chất độc mãn tính, làm thối rữa ý chí và tư tưởng của Vưu Liên Thành từng chút một.
Hiển nhiên nơi đây không chỉ có đôi của Andrew, dưới góc bức tranh ở khá xa là đôi nam nữ khác đang quấn quýt lấy nhau, hăng hái "chiến đấu" đến quên mình, nghe tiếng cô gái thì Mộ Mai đã có thể đoán ra vai nam chính kia chắc hẳn là ‘thằng hư hỏng’ nhà Brian rồi.
Mấy chuyện hương sắc sống động này lúc nào chẳng xảy ra ở mấy buổi party, Mộ Mai đã nhìn mãi thành quen, hoàn toàn không có lấy một chút cảm xúc nào.
Cửa đại sảnh đang khép hờ, cô vừa nhẹ nhàng đẩy ra vừa thầm nghĩ: Không biết có thấy tiếp cảnh tượng hoan lạc như ở bên ngoài không nhỉ?
Không gian quá lớn, người cũng khá đông, Mộ Mai phải mất một lúc mới có thể tìm được người mình muốn. Ban đầu cô lướt mắt qua đám du học sinh đang tụ tập trước tivi xem tiết mục đón xuân truyền hình trực tiếp từ Trung Quốc và nhóm bạn của Vưu Liên Thành đang say mê đánh bài. Lúc đặt khay thức ăn xuống bàn tiệc đứng hình chữ nhật, ánh mắt Mộ Mai mới vô tình nhìn vào một góc cách đó khoảng vài chục bước, rồi không thể dời mắt đi được nữa.
Lò sưởi đang vang lên tiếng củi bị đốt nổ lách tách, lưỡi lửa lúc xanh lúc đỏ hắt ra thứ ánh sáng diêm dúa, tô điểm cho đôi nam nữ đang hôn nhau ngay phía trước. Hai người này chắc đã hôn nhau lâu lắm rồi, không biết giữa chừng đã phải dừng lại lấy hơi thở mấy lần. Mộ Mai mở nắp khay ra rồi bỏ đi.
Hương rượu và hương quả kiên tỏa ra thơm lừng, có thứ gì đó như lưỡi kiếm sắc bén đột ngột đâm thẳng vào trái tim Liên Thành. Cậu nhẹ đẩy cô gái má đang đỏ hây hây ra, đôi mắt lấp lánh của cô nàng nhìn cậu không hề có chút bẽn lẽn nào, khóe môi thậm chí còn nở một nụ cười tươi rói.
"Còn cho rằng anh coi em như con nít nữa không?" Vưu Liên Thành nhàn nhạt hỏi.
Đông Tiểu Quỳ lắc đầu.
"Muốn uống chút rượu không?" Vưu Liên Thành đứng dậy.
Đông Tiểu Quỳ gật đầu.
Lúc cậu rời đi, Đông Tiểu Quỳ đưa tay lên sờ môi mình, rủ mắt xuống che giấu đi tâm tình trào dâng trong đó. Người yêu mà cô phải ngàn dặm xa xôi tìm đến này đã từng hôn cô gái khác trước cô, tất cả giác quan đều muốn nhắn nhủ với cô tin tức này. Anh ấy dám hôn cô gái nào khác trước cô ư? Điều này sao có thể! Đông Tiểu Quỳ luôn cho là giữa họ đã có một ăn ý ngầm rằng sẽ dành những gì tinh khôi nhất cho nhau mới đúng chứ.
Vưu Liên Thành đang rót rượu thì chợt nghe thấy mấy đứa trẻ vừa ăn vừa bảo nhau "Trứng cá muối và quả kiên mà cô hầu học Vưu gia mang đến ngon thật đấy!", cậu lập tức sửng sốt, rồi buột miệng thốt ra: "Bọn em vừa gặp Lâm Mộ Mai à?"
Vì giọng nói đột ngột cất cao khiến cả đám giật mình hoảng sợ, lúc này cậu mới ý thức được thật ra là bọn nhóc này lẻn vào đây ăn trộm thức ăn, sau phút giây ngắn ngủi đôi bên trừng mắt nhìn nhau, chúng lập tức túa ra bỏ chạy.
Vưu Liên Thành vẫn còn ngỡ ngàng cho đến tận khi một nhân viên phục vụ lễ phép nhắc nhở rượu sắp tràn khỏi ly, cậu mới hoàn hồn lại, và rồi cứ vô thức mà đi đến cửa đại sảnh, bước ra ngoài. Cảm giác hoảng loạn khó tả này khiến bước chân Liên Thành càng lúc càng nhanh hơn. Hiện tại cậu chỉ muốn gặp được cô, cậu cực kỳ hi vọng rằng đám trẻ con kia chỉ nhìn nhầm một cô du học sinh Trung Quốc nào đó thành cô thôi.
Vừa đi Mộ Mai vừa nghĩ: cô và Liên Thành đã từng hôn nhau trước lò sưởi lần nào chưa nhỉ? Hình như là chưa. Từng hình ảnh hôn hít say mê của họ lần lượt chạy qua trong đầu Mộ Mai như lật giở một quyển album, chúng lướt qua quá nhanh khiến cô vô cùng phiền não.
Đi một hồi cô mới phát hiện hóa ra mình không hề đi về phía phòng mình, mà lại đến khu giải trí do Vưu Lăng Vân xây dựng riêng cho con trai yêu quý của mình. Điều này càng làm Mộ Mai phiền muộn hơn, từ đây quay về phòng cô phải mất khá nhiều thời gian nữa, giờ chân cô đã mỏi rồi, cô không muốn phải đi tiếp nữa.
Ngừng chân lại, cô hít vào một hơi thật sâu, định tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút rồi tìm vài món ăn nóng lấp đầy bụng, sau đó mới trở về phòng. Cô tin rằng mình chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì sẽ khá lên thôi, chắc chắn là như vậy.
Bỗng Mộ Mai loáng thoáng nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng đấu kiếm, lần theo âm thanh kia, cô bắt gặp Chu Á Luân đang mặc đồ đấu kiếm, không đội mũ bảo hộ, khoa tay múa chân với mô hình điều khiển bằng máy tính.
Lát sau, Chu Á Luân khá sững sờ khi thấy Lâm Mộ Mai cũng mặc đồ đấu kiếm giống mình, tay trái ôm mũ bảo hộ, tay phải cầm kiếm. Anh ta huýt sáo, đưa kiếm lên chĩa thẳng về phía cô: "Lâm Mộ Mai, cô mặc vậy trông khá đẹp đấy. Nếu như cô đi thẩm mỹ khuôn mặt mình thành Angelina, anh nhất định sẽ cho cô một trăm điểm luôn."
Tay Mộ Mai đưa kiếm lên gạt mũi kiếm Chu Á Luân đi: "Chu Á Luân, có muốn đấu một trận với chị không?"
Chu Á Luân cười lớn: "Đấu kiếm á, cô biết đấu sao? Lâm Mộ Mai, bàn tay nhỏ bé xinh xắn kia của cô vẫn nên giữ lại cho Liên Thành…… a!"
Giơ vội tay lên che vết đau rát trên gương mặt, không cần nhìn anh ta cũng biết là Lâm Mộ Mai vừa đưa kiếm cắt vào mặt mình rồi. Còn chưa kịp chửi ầm lên thì cái người đối diện kia đã làm ra vẻ tiếc nuối.
"Đây là chị tặng cho cậu đấy." Mộ Mai cười, "Giống hệt vết sẹo hình tia chớp của Harry Potter vậy, ngầu ghê cơ! Chu Á Luân, khuôn mặt cậu hút khá nhiều ánh mắt của đám gay, tôi bảo đảm, thêm vết sẹo này, ít nhất một tháng họ sẽ chẳng còn hứng thú gì với cậu đâu."
Tay cầm kiếm của Chu Á Luân run lên, chĩa luôn mũi kiếm về phía lồng ngực mặc giáp của Mộ Mai: "Lâm Mộ Mai, tôi sẽ khiến cô phải cam tâm tình nguyện gọi tôi bằng anh cho mà xem."
Sau mấy hiệp, Chu Á Luân mới dở khóc dở cười, tài nghệ đấu kiếm của Lâm Mộ Mai quả thật chỉ là vài chiêu mèo cào vớ vẩn, nhưng ra chiêu thì lại vô cùng liều lĩnh và tàn nhẫn. Rõ ràng cô gái này đang một lòng một dạ tìm sự tra tấn đây mà. Chu Á Luân bị cô quấy rối một lúc đến phát phiền, liền dứt khoát dùng mũi kiếm hất chiếc mũ bảo hộ của cô bay đi thành đường chữ U, thuận thế lướt đến trước vài bước, áp Lâm Mộ Mai vào sát vách tường, cả người cũng ghìm chặt cô.
Những lọn tóc rơi tán loạn, dính phải mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cô, bết chặt vào má. Nhưng cô chỉ giương mắt nhìn anh ta với gương mặt vô cảm. Chu Á Luân tức giận, cũng cởi phăng mũ bảo hộ của mình ra luôn.
"Lâm Mộ Mai, đôi mắt cá chết của cô lúc này thật khiến người ta thấy ớn đấy."
Trên thực tế, hiện giờ Lâm Mộ Mai cũng chẳng thể khiến ai thích mình cho nổi. Ánh mắt quật cường cộng thêm gương mặt đã thoa phấn khiến cô trông như một đóa hoa mai nở rộ giữa mùa đông giá rét, quá mức kiên cường ngạo nghễ.
Phòng đấu kiếm yên lặng như tờ, cả hai người đều bất động trừng trừng nhìn nhau, giằng co mãi không thôi. Mãi đến khi có tiếng bước chân vọng lại từ xa đến gần ở cửa phòng đấu kiếm, Mộ Mai mới khẽ cất lời gọi: "Anh."
Chu Á Luân thảng thốt, câu "anh" kia như làn thuốc mê lượn lờ chạm đến màng nhĩ anh ta.
"Không phải cậu bảo muốn tôi tâm phục khẩu phục gọi cậu một tiếng ‘anh’ sao?" Cô giả giọng hờn dỗi, nghe vô cùng nũng nịu.
Giờ phút này họ đứng rất gần nhau, gần đến mức Chu Á Luân có thể nhìn thấy khuôn mặt mình in nơi đáy mắt Lâm Mộ Mai, gương mặt ấy mang theo vết đỏ khi nãy bị cô cắt, biểu cảm trông còn khá đần độn nữa. Giờ khắc này thật sự quá ư quái gở!
"Chu Á Luân, buông cô ấy ra!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía sau Chu Á Luân, từ âm lượng của nó có thể biết được Vưu Liên Thành bất mãn cỡ nào.
Gần như trong nháy mắt sau đó, Chu Á Luân bị quật ngã. Anh ta chống tay xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộ Mai. Cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, cằm hất lên cao, nhưng không được bao lâu đã bị Vưu Liên Thành lôi xềnh xệch đi, không có lấy một cơ hội phản kháng.
Lúc đi ngang qua người Chu Á Luân, Vưu Liên Thành thậm chí còn vô cùng ác độc cố ý nhấn đế giày được làm thủ công từ Ý của mình nghiến qua mu bàn tay của anh ta một nhát.
Chu Á Luân không nhịn nổi đau, kêu lên thảm thiết, tiếng kêu này khiến Lâm Mộ Mai phải quay đầu lại nhìn, cô nở một nụ cười thương hại và áy náy với anh ta. Hiển nhiên, điều này càng khiến người kia không hài lòng, lôi cô đi nhanh hơn.
Chu Á Luân cười khổ, Vưu Liên Thành là quý công tử nổi bật nhất ở cái đất London này, trước mắt mọi người cậu luôn khéo léo ứng xử, tiến thoái một cách tự nhiên, hào hoa phong nhã. Ngay cả anh ta cũng chưa từng thấy cậu thất lễ bao giờ, thế mà không ngờ bây giờ lại có hành động trẻ con đến nhường này. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô hầu học kia của cậu.
Lâm Mộ Mai giống như thứ chất độc mãn tính, làm thối rữa ý chí và tư tưởng của Vưu Liên Thành từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.