Chương 122: Chương 122
Mặc Kỳ Lân
03/11/2017
Đôi mắt của Cửu Hoàng hàm chứa tươi cười, Tích Duyên lễ độ hướng Cửu Hoàng gật đầu, hắn phát hiện Xích Luyện cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm nữ miêu yêu trong ***g sắt, miêu nữ kia cực kỳ quyến rũ, dáng người lả lướt, diện mạo kiều mị, bộ ngực trắng ngần mê người, là nam nhân đều sẽ cảm thấy hứng thú với miêu nữ này, hắn không nói một lời, chậm rãi uống một ngụm rượu.
Nhưng hắn vẫn cảm giác được có người nhìn hắn chăm chú, hắn cũng không nhìn Cửu Hoàng nữa, mà vùi đầu uống rượu, muốn loại tụ hội này nhanh lên chấm dứt, kinh ngạc, tức giận, kinh ngạc, toàn bộ cảm xúc bất an rối rắm cùng một chỗ, loại trường diện này làm cho hắn phản cảm, chỉ nghe nói yêu ăn thịt người, lại chưa nghe nói người dưỡng yêu, yêu nghiệt trời sinh tính *** loạn, cho dù mua về cũng không làm được chuyện gì tốt.
“Tích đại ca, ngươi làm sao vậy?”. Xích Luyện nhận thấy nam nhân không thích hợp, y quan tâm hỏi nam nhân, lòng bàn tay lạnh lẽo của y sờ lên trán của nam nhân, cảm nhận độ ấm của nam nhân, “Chẳng lẽ có chỗ nào không thoải mái?”.
“Không có”.
Nam nhân lắc đầu, hắn đẩy tay Xích Luyện ra. Xích Luyện nhìn hắn một chút, đưa tay ôm hắn, hắn sợ tới mức ngồi xa ra một chút: “Đây là bên ngoài, sẽ có người nhìn thấy, Xích huynh đệ ngươi đừng làm như vậy”.
“Được”. Xích Luyện đáp ứng nam nhân, miệng y nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, thực thanh nhã…
Có được câu trả lời thuyết phục của Xích Luyện thì nam nhân mới yên tâm, mà các tùy tòng phụ trách công việc của Cửu Hoàng nói cho mọi người một ít hạng mục công việc cần chú ý để chuẩn bị mua “sủng vật”, hắn cũng không có tâm tư nghe, cho đến lúc có người bắt đầu ra giá hắn mới thanh tỉnh lại, bởi vì hắn cũng nhìn thấy Xích Luyện ra giá cao, hắn sửng sốt vài giây nhưng lập tức nghĩ nếu là muốn mua sủng vật hắn cũng không có quyền ngăn cản, hắn cũng liền không ngăn cản.
Đây là cái gọi là bảo vật…
Đối với phàm nhân mà nói, yêu tinh xinh đẹp thật là có thể kích thích dụng vọng của con người, hắn cũng có thể hiểu được, hơn nữa hai yêu nghiệt kia hình như bị thuần hóa qua hết sức dịu ngoan, hắn nhìn về phía Cửu Hoàng, phát hiện Cửu Hoàng ngồi ở phía trước uống trà, tư thái biếng nhác của y dẫn tới chú ý của không ít người, đương nhiên tiêu điểm của đại chúng vẫn như trước là ở hai yêu tinh kia.
“Hôm nay tặng riêng hai bảo bối từ kinh thành đến, nếu các vị vừa ý xin mời ra giá, bảo bối khó cầu cho nên hôm nay ai ra giá cao thì hai bảo bối này thuộc về người đó”. Cửu Hoàng một bên ẩm trà một bên liếc mắt nhìn mọi người, người bên dưới đói khát, thèm nhỏ dãi liền kiềm chế không được, ra giá ngày càng cao.
Nam nhân nhìn thoáng qua hồ yêu trong ***g sắt, hồ yêu cuộn tròn thân thể, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng cùng là nam tính nhưng yêu tinh này lại có dung nhan tuyệt mỹ…. Hắn lẳng lặng nhìn, gần đến thời khắc cuối cùng, ma xui quỷ khiến hắn ra giá cho nên mọi người kỳ lạ đánh giá hắn, Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đều mím môi nhìn hắn.
“Như thế nào?”. Nam nhân thấp giọng bày tỏ ”Ta không thể ra giá sao?”. Hắn hỏi thật sự bình tĩnh, nhưng mà câu nói biểu thị không lo lắng này của hắn làm cho tất cả mọi người không muốn cùng hắn tranh chấp. Trương phủ có tiền như vậy, ai có thể đoạt được ….
Cửu Hoàng chậm rì rì nói với nam nhân: “Ngươi đã ra giá cao, ta cũng sẽ không không bán cho ngươi, nếu không ai tranh với ngươi thì con yêu hồ này là của ngươi”.
Hắn hối hận cũng không kịp, hắn không muốn mua……
Nhưng hiện tại nhất định phải mua……
Rơi vào đường cùng, nam nhân đành phải gật đầu, cuối cùng Xích Luyện cũng không đoạt được miêu nữ mà bị lão bản của kỹ viện nổi danh ở thành Tây là Thanh Thiểu mua mất, những người khác không có phần, nhưng mà miêu nữ đi thanh lâu thì sinh ý của thanh lâu khẳng định sẽ phát triển không ngừng so với thành Nam.
Xích Luyện rất bất mãn với việc nam nhân muốn mua hồ yêu, y nhìn chằm chằm hồ ly tinh trong ***g sắt, nói với nam nhân: “Tích đại ca, ngươi mua y làm cái gì?”. Chẳng lẽ tham luyến sắc đẹp của con hồ ly này? Nhưng mà nam nhân không phải là người chỉ nhìn vẻ ngoài của người khác.
Nam nhân khó xử nhìn ***g sắt, mời Xích Luyện tới một bên, khó xử nói với Xích Luyện: “Xích huynh đệ, ta không thể mang con hò ly này về quý phủ, ngươi thay ta chiếu cố y được không?”.
Xích Luyện nhìn nam nhân trong chốc lát, không rõ nam nhân nghĩ cái gì, nhưng nhìn đến biểu tình khó xử của nam nhân, y vẫn gật đầu đáp ứng, rất nhanh y tìm người tới đem ***g sắt khiêng về Xích phủ.
Tân khách của tửu phường cũng đều rời đi, mà lúc nam nhân đến phòng thu chi tính tiền thì Cửu Hoàng còn chưa rời đi, dường như cố ý chờ hắn, ánh sáng trên lầu các của tửu phường không quá sáng tỏ, mọi người trong tửu phường đang ở phía sau vội thu thập này nọ, trên lầu các ngoại trừ một tiểu nhị kết toán cũng chỉ còn lại một mình Cửu Hoàng, hắn trả ngân phiếu xong liền chuẩn bị rời đi.
Cửu Hoàng chặn nam nhân lại…
Mà lúc này, tiểu nhị phòng thu chi cũng thực thức thời nói với Cửu Hoàng: “Lão bản, ngài nếu đang vội thì tiểu nhân đi xuống trước”.
Cửu Hoàng gật gật đầu, lúc tiểu nhị kia đi ra ngoài còn đóng cửa lại, nam nhân nhìn thấy tình huống này thì cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng lại có nhiều phần nghi hoặc hơn, tửu phương này là của Cửu Hoàng mở sao?
“Ngươi lần đầu tiên đến tửu phường của ta, ta vốn hẳn là chiêu đãi ngươi thật tốt, đáng tiếc hôm nay ở dưới nhiều người quá nên không tiện nói chuyện cùng ngươi”. Cửu Hoàng quan sát biểu tình của nam nhân, y phát hiện nam nhân hơi nhíu mày nên y tạm dừng một lát, tiếp theo liền tỏ vẻ: “Ngươi vẫn ở cùng một chỗ với xà yêu?”.
Vấn đề bất thình lình làm cho nam nhân có chút hoa mắt chóng mặt, hắn vẫn là phủ nhận: “Xích huynh đệ không phải xà yêu, ngươi đừng nói bậy, hôm nay ở kinh thành ngươi công khai buôn bán yêu tinh, ngươi cũng biết nếu yêu tinh đả thương người thì hậu quả thật nghiêm trọng.
“Yên tâm”. Cửu Hoàng mời nam nhân ngồi xuống, lại rót một ly trà cho nam nhân, phát hiện nam nhân không muốn uống, y vẫn là nói sự việc cho nam nhân biết: “Hai yêu tinh kia không có pháp lực, căn bản là không đả thương người được, bên bán sẽ theo dõi, hơn nữa loại sự tình này trước kia Thanh Phong cũ đã làm từ lâu”. Không có gì ngạc nhiên chỉ là nam nhân không muốn tiếp thu mà thôi.
“Nhưng việc này…”
“Ngươi cũng mua một con đấy thôi”. Bị một câu của Cửu Hoàng làm nghẹn họng, nam nhân nói không nên lời.
“Ta là thấy con hồ yêu kia đáng thương”.
“Vậy xem như xong”. Cửu Hoàng khép mắt lại, không muốn nghe giải thích nhiều, tuy rằng y ở tại Tuyết Sơn nhưng y đã đặt chân đến rất nhiều nơi tốt hơn so với tửu phường này, tửu phường này là sản nghiệp nhiều năm trước y lập ra ở kinh thành, rất nhiều nơi đều có tửu phường của y, y không ở Tuyết Sơn thì cũng có người thay y để ý làm tốt mọi thứ, y chỉ cần ra tiền thì sẽ có người thay y ra sức.
Nam nhân cùng y không có gì để nói, nam nhân muốn rời đi nhưng y không cho nam nhân đi.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”. Nam nhân trực tiếp hỏi Cửu Hoàng, hắn không biết hắn cùng Cửu Hoàng có chuyện gì để nói nữa, nói là bằng hữu thì quan hệ của bọn họ chưa đến bước đó. Nhưng nếu nói không quan hệ thì hai người đã làm chuyện phu thê, làm cho nam cảm thấy thực xấu hổ, hắn không biết phải dùng loại thân phận nào để đối mặt với Cửu Hoàng.
“Ngươi có việc phải đi gấp sao?”. Cửu Hoàng hỏi nam nhân nhưng thấy nam nhân không trả lời, y tiếp tục ngỏ lời: ”Nếu như ngươi không có việc gì, liền ngồi cùng ta một chút được không? Vài ngày trước ta từ nơi khác tới Biên thành vì để gặp ngươi, chẳng lẽ ngươimột chút cũng không cảm nhận được ư?”. Y nói thật đứng đắn nhưng nam nhân lại không biết y nói thật hay giả.
“Gặp ta?
Vì sao phải gặp ta…..
Nam nhân cũng không trực tiếp hỏi ra, hắn chỉ là không quá tin tưởng Cửu Hoàng liên tục tìm kiếm hắn, chẳng lẽ bởi vì hai lần hiểu lầm kia của hắn cùng Cửu Hoàng sao? Hắn thực nghi hoặc, cũng không muốn dây dưa không rõ cùng Cửu Hoàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi xuống.
Cửu Hoàng từ trong ***g ngực lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Tích Duyên, Tích Duyên không nhận, y liền nhét vào trong tay Tích Duyên, “Đây là lễ vật tặng cho ngươi, coi như là nhận lỗi cho mấy lần hiểu lầm trước”. Y biết Tích Duyên rất để ý, chỉ có như vậy Tích Duyên mới không thể không để ý tới y nữa,, giống Tích Duyên người nam nhân thành thật lại trì độn cần người khác cho hắn một cái bậc thang.
Tích Duyên nhận lễ vật Cửu Hoàng đưa cho hắn, hắn cũng không mở ra xem liền tỏ vẻ cảm tạ, kiểu nhận quà này làm cho hắn cảm thấy Cửu Hoàng dường như gác quan hệ với hắn qua một bên.
Bất quá như vậy cũng tốt…..
Nam nhân nhận lấy lễ vật, bồi Cửu Hoàng ngồi trong chốc lát, hắn cùng với Cửu Hoàng không có gì để nói, nhưng Cửu Hoàng lại nói cho hắn một tin tức, vài ngày trước y thấy Phật Hàng ở Thanh Phong cốc cũ hơn nữa cũng nghe thấy một ít tin tức môn phái, Nham môn trao đổi Hàng Ma ấn đoạt từ xà yêu với Phật Hàng, Phật Hàng dường như cố ý đi Thanh Sơn tìm chưởng môn Thanh Sơn hỗ trợ cùng nhau đối phó xà yêu.
“Xích Luyện rất lợi hại, hiện tại nếu không hàng phục y, tiếp qua không lâu nữa sẽ rất khó khăn, qua không bao lâu nữa là y có thể thành tiên,đến lúc đó Phật Hàng muốn báo thù căn bản là không có khả năng”. Cửu Hoàng một bên nhắc nhở nam nhân, một bên uống trà, lá trà có hương vị thơm ngát, y thực thích loại hương vị này.
“Ngươi nói cho ta biết chuyện này có tác dụng gì”. Sắc mặt nam nhân không tốt lắm, hắn trì độn không nghe ra ám chỉ của Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng đứng lên đi đến phía sau của nam nhân, y chậm rãi đưa tay ôm nam nhân vào trong lòng, nam nhân đang muốn giãy dụa lại cảm giác được hơi thở của Cửu Hoàng phả vào lỗ tai hắn, lập tức liền cảm giác được một vật mềm mại dán lên lỗ tai hắn…..
“Ta chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi lún sâu vào, Xích Luyện sớm hay muộn phải vứt bỏ ngươi, Xích Luyện không có khả năng vì ngươi buông tha cho cả ngàn năm tu hành”. Thanh âm của Cửu Hoàng vang lên ở bên tai nam nhân, nhiệt khí lờ mờ kia chiu vào lỗ tai của nam nhân.
Nam nhân rất rõ ràng Cửu Hoàng là nhắc nhở mình….
Cũng là cảnh cáo mình….
Nam nhân muốn phản bác, môi Cửu Hoàng lập tức liền áp qua…
Nhưng hắn vẫn cảm giác được có người nhìn hắn chăm chú, hắn cũng không nhìn Cửu Hoàng nữa, mà vùi đầu uống rượu, muốn loại tụ hội này nhanh lên chấm dứt, kinh ngạc, tức giận, kinh ngạc, toàn bộ cảm xúc bất an rối rắm cùng một chỗ, loại trường diện này làm cho hắn phản cảm, chỉ nghe nói yêu ăn thịt người, lại chưa nghe nói người dưỡng yêu, yêu nghiệt trời sinh tính *** loạn, cho dù mua về cũng không làm được chuyện gì tốt.
“Tích đại ca, ngươi làm sao vậy?”. Xích Luyện nhận thấy nam nhân không thích hợp, y quan tâm hỏi nam nhân, lòng bàn tay lạnh lẽo của y sờ lên trán của nam nhân, cảm nhận độ ấm của nam nhân, “Chẳng lẽ có chỗ nào không thoải mái?”.
“Không có”.
Nam nhân lắc đầu, hắn đẩy tay Xích Luyện ra. Xích Luyện nhìn hắn một chút, đưa tay ôm hắn, hắn sợ tới mức ngồi xa ra một chút: “Đây là bên ngoài, sẽ có người nhìn thấy, Xích huynh đệ ngươi đừng làm như vậy”.
“Được”. Xích Luyện đáp ứng nam nhân, miệng y nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, thực thanh nhã…
Có được câu trả lời thuyết phục của Xích Luyện thì nam nhân mới yên tâm, mà các tùy tòng phụ trách công việc của Cửu Hoàng nói cho mọi người một ít hạng mục công việc cần chú ý để chuẩn bị mua “sủng vật”, hắn cũng không có tâm tư nghe, cho đến lúc có người bắt đầu ra giá hắn mới thanh tỉnh lại, bởi vì hắn cũng nhìn thấy Xích Luyện ra giá cao, hắn sửng sốt vài giây nhưng lập tức nghĩ nếu là muốn mua sủng vật hắn cũng không có quyền ngăn cản, hắn cũng liền không ngăn cản.
Đây là cái gọi là bảo vật…
Đối với phàm nhân mà nói, yêu tinh xinh đẹp thật là có thể kích thích dụng vọng của con người, hắn cũng có thể hiểu được, hơn nữa hai yêu nghiệt kia hình như bị thuần hóa qua hết sức dịu ngoan, hắn nhìn về phía Cửu Hoàng, phát hiện Cửu Hoàng ngồi ở phía trước uống trà, tư thái biếng nhác của y dẫn tới chú ý của không ít người, đương nhiên tiêu điểm của đại chúng vẫn như trước là ở hai yêu tinh kia.
“Hôm nay tặng riêng hai bảo bối từ kinh thành đến, nếu các vị vừa ý xin mời ra giá, bảo bối khó cầu cho nên hôm nay ai ra giá cao thì hai bảo bối này thuộc về người đó”. Cửu Hoàng một bên ẩm trà một bên liếc mắt nhìn mọi người, người bên dưới đói khát, thèm nhỏ dãi liền kiềm chế không được, ra giá ngày càng cao.
Nam nhân nhìn thoáng qua hồ yêu trong ***g sắt, hồ yêu cuộn tròn thân thể, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng cùng là nam tính nhưng yêu tinh này lại có dung nhan tuyệt mỹ…. Hắn lẳng lặng nhìn, gần đến thời khắc cuối cùng, ma xui quỷ khiến hắn ra giá cho nên mọi người kỳ lạ đánh giá hắn, Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đều mím môi nhìn hắn.
“Như thế nào?”. Nam nhân thấp giọng bày tỏ ”Ta không thể ra giá sao?”. Hắn hỏi thật sự bình tĩnh, nhưng mà câu nói biểu thị không lo lắng này của hắn làm cho tất cả mọi người không muốn cùng hắn tranh chấp. Trương phủ có tiền như vậy, ai có thể đoạt được ….
Cửu Hoàng chậm rì rì nói với nam nhân: “Ngươi đã ra giá cao, ta cũng sẽ không không bán cho ngươi, nếu không ai tranh với ngươi thì con yêu hồ này là của ngươi”.
Hắn hối hận cũng không kịp, hắn không muốn mua……
Nhưng hiện tại nhất định phải mua……
Rơi vào đường cùng, nam nhân đành phải gật đầu, cuối cùng Xích Luyện cũng không đoạt được miêu nữ mà bị lão bản của kỹ viện nổi danh ở thành Tây là Thanh Thiểu mua mất, những người khác không có phần, nhưng mà miêu nữ đi thanh lâu thì sinh ý của thanh lâu khẳng định sẽ phát triển không ngừng so với thành Nam.
Xích Luyện rất bất mãn với việc nam nhân muốn mua hồ yêu, y nhìn chằm chằm hồ ly tinh trong ***g sắt, nói với nam nhân: “Tích đại ca, ngươi mua y làm cái gì?”. Chẳng lẽ tham luyến sắc đẹp của con hồ ly này? Nhưng mà nam nhân không phải là người chỉ nhìn vẻ ngoài của người khác.
Nam nhân khó xử nhìn ***g sắt, mời Xích Luyện tới một bên, khó xử nói với Xích Luyện: “Xích huynh đệ, ta không thể mang con hò ly này về quý phủ, ngươi thay ta chiếu cố y được không?”.
Xích Luyện nhìn nam nhân trong chốc lát, không rõ nam nhân nghĩ cái gì, nhưng nhìn đến biểu tình khó xử của nam nhân, y vẫn gật đầu đáp ứng, rất nhanh y tìm người tới đem ***g sắt khiêng về Xích phủ.
Tân khách của tửu phường cũng đều rời đi, mà lúc nam nhân đến phòng thu chi tính tiền thì Cửu Hoàng còn chưa rời đi, dường như cố ý chờ hắn, ánh sáng trên lầu các của tửu phường không quá sáng tỏ, mọi người trong tửu phường đang ở phía sau vội thu thập này nọ, trên lầu các ngoại trừ một tiểu nhị kết toán cũng chỉ còn lại một mình Cửu Hoàng, hắn trả ngân phiếu xong liền chuẩn bị rời đi.
Cửu Hoàng chặn nam nhân lại…
Mà lúc này, tiểu nhị phòng thu chi cũng thực thức thời nói với Cửu Hoàng: “Lão bản, ngài nếu đang vội thì tiểu nhân đi xuống trước”.
Cửu Hoàng gật gật đầu, lúc tiểu nhị kia đi ra ngoài còn đóng cửa lại, nam nhân nhìn thấy tình huống này thì cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng lại có nhiều phần nghi hoặc hơn, tửu phương này là của Cửu Hoàng mở sao?
“Ngươi lần đầu tiên đến tửu phường của ta, ta vốn hẳn là chiêu đãi ngươi thật tốt, đáng tiếc hôm nay ở dưới nhiều người quá nên không tiện nói chuyện cùng ngươi”. Cửu Hoàng quan sát biểu tình của nam nhân, y phát hiện nam nhân hơi nhíu mày nên y tạm dừng một lát, tiếp theo liền tỏ vẻ: “Ngươi vẫn ở cùng một chỗ với xà yêu?”.
Vấn đề bất thình lình làm cho nam nhân có chút hoa mắt chóng mặt, hắn vẫn là phủ nhận: “Xích huynh đệ không phải xà yêu, ngươi đừng nói bậy, hôm nay ở kinh thành ngươi công khai buôn bán yêu tinh, ngươi cũng biết nếu yêu tinh đả thương người thì hậu quả thật nghiêm trọng.
“Yên tâm”. Cửu Hoàng mời nam nhân ngồi xuống, lại rót một ly trà cho nam nhân, phát hiện nam nhân không muốn uống, y vẫn là nói sự việc cho nam nhân biết: “Hai yêu tinh kia không có pháp lực, căn bản là không đả thương người được, bên bán sẽ theo dõi, hơn nữa loại sự tình này trước kia Thanh Phong cũ đã làm từ lâu”. Không có gì ngạc nhiên chỉ là nam nhân không muốn tiếp thu mà thôi.
“Nhưng việc này…”
“Ngươi cũng mua một con đấy thôi”. Bị một câu của Cửu Hoàng làm nghẹn họng, nam nhân nói không nên lời.
“Ta là thấy con hồ yêu kia đáng thương”.
“Vậy xem như xong”. Cửu Hoàng khép mắt lại, không muốn nghe giải thích nhiều, tuy rằng y ở tại Tuyết Sơn nhưng y đã đặt chân đến rất nhiều nơi tốt hơn so với tửu phường này, tửu phường này là sản nghiệp nhiều năm trước y lập ra ở kinh thành, rất nhiều nơi đều có tửu phường của y, y không ở Tuyết Sơn thì cũng có người thay y để ý làm tốt mọi thứ, y chỉ cần ra tiền thì sẽ có người thay y ra sức.
Nam nhân cùng y không có gì để nói, nam nhân muốn rời đi nhưng y không cho nam nhân đi.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”. Nam nhân trực tiếp hỏi Cửu Hoàng, hắn không biết hắn cùng Cửu Hoàng có chuyện gì để nói nữa, nói là bằng hữu thì quan hệ của bọn họ chưa đến bước đó. Nhưng nếu nói không quan hệ thì hai người đã làm chuyện phu thê, làm cho nam cảm thấy thực xấu hổ, hắn không biết phải dùng loại thân phận nào để đối mặt với Cửu Hoàng.
“Ngươi có việc phải đi gấp sao?”. Cửu Hoàng hỏi nam nhân nhưng thấy nam nhân không trả lời, y tiếp tục ngỏ lời: ”Nếu như ngươi không có việc gì, liền ngồi cùng ta một chút được không? Vài ngày trước ta từ nơi khác tới Biên thành vì để gặp ngươi, chẳng lẽ ngươimột chút cũng không cảm nhận được ư?”. Y nói thật đứng đắn nhưng nam nhân lại không biết y nói thật hay giả.
“Gặp ta?
Vì sao phải gặp ta…..
Nam nhân cũng không trực tiếp hỏi ra, hắn chỉ là không quá tin tưởng Cửu Hoàng liên tục tìm kiếm hắn, chẳng lẽ bởi vì hai lần hiểu lầm kia của hắn cùng Cửu Hoàng sao? Hắn thực nghi hoặc, cũng không muốn dây dưa không rõ cùng Cửu Hoàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi xuống.
Cửu Hoàng từ trong ***g ngực lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Tích Duyên, Tích Duyên không nhận, y liền nhét vào trong tay Tích Duyên, “Đây là lễ vật tặng cho ngươi, coi như là nhận lỗi cho mấy lần hiểu lầm trước”. Y biết Tích Duyên rất để ý, chỉ có như vậy Tích Duyên mới không thể không để ý tới y nữa,, giống Tích Duyên người nam nhân thành thật lại trì độn cần người khác cho hắn một cái bậc thang.
Tích Duyên nhận lễ vật Cửu Hoàng đưa cho hắn, hắn cũng không mở ra xem liền tỏ vẻ cảm tạ, kiểu nhận quà này làm cho hắn cảm thấy Cửu Hoàng dường như gác quan hệ với hắn qua một bên.
Bất quá như vậy cũng tốt…..
Nam nhân nhận lấy lễ vật, bồi Cửu Hoàng ngồi trong chốc lát, hắn cùng với Cửu Hoàng không có gì để nói, nhưng Cửu Hoàng lại nói cho hắn một tin tức, vài ngày trước y thấy Phật Hàng ở Thanh Phong cốc cũ hơn nữa cũng nghe thấy một ít tin tức môn phái, Nham môn trao đổi Hàng Ma ấn đoạt từ xà yêu với Phật Hàng, Phật Hàng dường như cố ý đi Thanh Sơn tìm chưởng môn Thanh Sơn hỗ trợ cùng nhau đối phó xà yêu.
“Xích Luyện rất lợi hại, hiện tại nếu không hàng phục y, tiếp qua không lâu nữa sẽ rất khó khăn, qua không bao lâu nữa là y có thể thành tiên,đến lúc đó Phật Hàng muốn báo thù căn bản là không có khả năng”. Cửu Hoàng một bên nhắc nhở nam nhân, một bên uống trà, lá trà có hương vị thơm ngát, y thực thích loại hương vị này.
“Ngươi nói cho ta biết chuyện này có tác dụng gì”. Sắc mặt nam nhân không tốt lắm, hắn trì độn không nghe ra ám chỉ của Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng đứng lên đi đến phía sau của nam nhân, y chậm rãi đưa tay ôm nam nhân vào trong lòng, nam nhân đang muốn giãy dụa lại cảm giác được hơi thở của Cửu Hoàng phả vào lỗ tai hắn, lập tức liền cảm giác được một vật mềm mại dán lên lỗ tai hắn…..
“Ta chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi lún sâu vào, Xích Luyện sớm hay muộn phải vứt bỏ ngươi, Xích Luyện không có khả năng vì ngươi buông tha cho cả ngàn năm tu hành”. Thanh âm của Cửu Hoàng vang lên ở bên tai nam nhân, nhiệt khí lờ mờ kia chiu vào lỗ tai của nam nhân.
Nam nhân rất rõ ràng Cửu Hoàng là nhắc nhở mình….
Cũng là cảnh cáo mình….
Nam nhân muốn phản bác, môi Cửu Hoàng lập tức liền áp qua…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.