Chương 147: Chương 147
Mặc Kỳ Lân
03/11/2017
Phật Hàng ngước mắt lên nhìn về phía nam nhân: “Ngươi hy vọng là ta sao?”. Nhiệt khí bên miệng Phật Hàng phả ở bên môi hắn, hắn không có né tránh.
“Đó là ngươi?”. Nam nhân vẫn còn mang theo nghi hoặc hỏi, hắn kéo y phục, Phật Hàng giúp hắn buộc tốt vạt áo.
Nam nhân không nói chuyện.
“Nếu ngươi hy vọng là ta thì chính là ta”. Phật Hàng đáp phi sở vấn (hỏi 1 đằng, trả lời 1 nẻo), “Nếu ngươi không hy vọng là ta thì không phải ta”. Lời y rất 3 phải cái nào cũng được khiến nam nhân phân không rõ rốt cuộc có phải y hay không…….
Nam nhân cũng không hỏi lại…….
Phật Hàng ôm càng chặt hơn, hôn cũng sâu hơn, nam nhân tràn ngập hơi thở thành thục, Phật Hàng hôn hắn rất sâu khiến hắn không thể bứt ra. Tim hắn đập rất nhanh, bất an nhảy lên…….
Sau đó cái gọi là thực tủy biết vị (ăn 1 lần là ghiền), Phật Hàng cùng Mạt Đồng đã trải nghiệm rất rõ, 2 người luôn luôn tìm nam nhân, cho dù là hắn cự tuyệt thì Phật Hàng vẫn quay lại phòng hắn, sau lần sự kiện kê đơn nam nhân không bài xích Mạt Đồng lắm nhưng có đôi khi Mạt Đồng cường ngạnh đến trong phòng hắn, nhưng là càng nhiều thời điểm đều là ba người cùng phòng. Hắn không thể tiếp tục như thế này nữa…….
Mỗi lần toàn thân nam nhân đều như nhũn ra nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hơn nữa gần đây không thể để Mạt Đồng đi ra ngoài, Mạt Đồng liền có nhiều thời gian “gây sức ép” hắn, chỉ là Mạt Đồng không có nói đến chuyện y suýt nữa bị lừa cũng không có nhắc tới a Cầm, không có nói chuyện về ma thai, hắn cũng không muốn truy cứu hài tử trong bụng Trương Tử yến là của mình hay của Mạt Đồng.
Hài tử đều đã mất rồi, Trương Tử Yến cũng đã điên rồi, hiện tại dây dưa nhiều cũng không có ý nghĩa, nếu biết chân tướng (sự thật) sẽ rất khó chịu thì nam nhân tình nguyện không nghe. Hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ, có lẽ trong lòng sớm đã có cân nhắc, không phải không muốn đem sự tình nói rõ ràng, có 1 có một số việc nói rõ ra ngược lại sẽ trở thành 1 loại gánh nặng.
Nhưng mà gần đây nam nhân không để ý tới Mạt Đồng, đối xử với Mạt Đồng như người mới quen, thái độ này của hắn khiến Phật Hàng phi thường vừa lòng, mà khiến Mạt Đồng vô cùng tức giận, Mạt Đồng cũng hiểu được tuy rằng y cùng nam nhân có quan hệ thân thể nhưng mà nam nhân đối y bài xích rất rõ ràng, còn tốt hơn so với bây giờ nam nhân nguyện ý cùng Phật Hàng tắm rửa mà không muốn cùng y tắm rửa.
Điều này khiến Mạt Đồng rất lưu tâm, từ trước đến giờ người bên cạnh y cũng sẽ không đối y như thế, điều này khiến y luôn luôn cao cao tại thượng (ng` có địa vị, chỉ tay 5 ngón) có chút không kiên nhẫn.
Nam nhân là phàm nhân…….
Y là ma…….
Vốn không phải người đồng hành cần gì cưỡng cầu cùng một chỗ, cho dù nam nhân không cự tuyệt cùng y ân ái, nhưng loạichống cự yếu ớt này còn hơn nam nhân đối y tranh cái kịch liệt càng thêm khó giải quyết.
Đương nhiên nam nhân sẽ không giống người đàn bà chanh chua mắng y, tối đa nam nhân chỉ biết nhắc nhở y “đừng quá phận”, mà mỗi lần cho dù là sau khi hoan ái xong thì nam nhân cũng sẽ không ở lại trên giường y nghỉ ngơi, điều này khiến y cảm giác bản thân giống như 1 cái……….nam sủng?!.
Điều này khiến Mạt Đồng phi thường bất mãn. Tuy rằng y biết nam nhân đối y ác cảm, nhưng nam nhân lại chưa bao giờ cự tuyệt y, đương nhiên nếu nam nhân cự tuyệt y thì y vẫn làm nam nhân, nhưng mà loại thái độ không nóng không lạnh này của nam nhân khiến y có chút sốt ruột…….
Đêm ngày hôm đó, Phật Hàng đi ra ngoài làm việc, hiện tại Biên thành bị yêu ma quỷ quái quấy nhiễu, dân chúng không tìm được người Nham môn thì sẽ tìm Phật Hàng đến giúp đỡ, mà gần đây Nham Vân bảo hộ phong thủy biên thành, nếu Mạt Đồng không ở Biên thành nói không chừng tình huống sẽ tốt hơn, Mạt Đồng thừa dịp thời điểm Phật Hàng vắng mặt tự đi tới phòng nam nhân.
Nam nhân mới vừa chiếu cố Trương Tử Yến xong, từ biệt viện trở về liền nhìn thấy Mạt Đồng ngồi ở trên giường hắn uống rượu, hắn tựa hồ đã quen rồi, hắn không muốn nói chuyện với Mạt Đồng. Hắn đi đến bên giường, Mạt Đồng giơ tay ôm hắn, không nói hai lời liền đè hắn trên giường.
“Hôm nay mệt muốn chết đi được, chúng ta không làm được không?”. Mạt Đồng nhìn chằm chằm nam nhân, y nhấp một ngụm rượu nắm cằm nam nhân, đem rượu đẩy vào miệng nam nhân.
Nam nhân không có cự tuyệt…….Hắn uống mấy ngụm rượu Mạt Đồng uy(đút,cho ăn), mặc kệ Mạt Đồng hỏi hắn như thế nào thì hắn cũng không nói chuyện cùng Mạt Đồng, chỉ là sẽ không né tránh Mạt Đồng cầu hoan, bởi vì hắn biết lảng tránh cũng không có tác dụng, kết quả đều giống nhau.
Sau khi làm xong chuyện nên làm, nam nhân ngồi ở bên giường mặc y phục, mới vừa mặc xong y phục thì đã bị Mạt Đồng lột ra, tới tới lui lui vài lần hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Mạt Đồng.
“Ngươi muốn thế nào?”.
“Là ngươi muốn thế nào mới đúng?”. Kiên nhẫn của Mạt Đồng từng chút từng chút biến mất, y chụp bình rượu hờn dỗi uống mấy ngụm rượu, “Chẳng lẽ ngươi thích Phật Hàng?”.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó”. Nam nhân thực bình tĩnh, chỉ là bất đắc dĩ trong lòng người khác không thể biết được, Mạt Đồng luôn vặn vẹo ý tứ của hắn.
“Ngươi không thích Phật Hàng mà còn cùng Phật Hàng làm?”. Mạt Đồng buông vò rượu kêu loảng xoảng, y đang phát giận với nam nhân, “Ngươi không thích Phật Hàng, ngươi để Phật Hàng ở lại phủ ngươi, còn đem Phật Hàng mang về đây, còn để ta cùng y cùng làm ngươi?”.
“Ngươi cũng thế, ngươi không thích ta, ngươi còn không phải như ta có thể không có tình yêu cùng ta làm chuyện này……..”. Nam nhân nói ra suy nghĩ của mình, lấy y phục đang để ở bên giường mặc vào từng cái một, lúc này hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Mạt Đồng, hắn cúi đầu chỉnh sửa lại y phục, không có nghe thấy Mạt Đồng đáp lại.
Một lát sau nam nhân muốn rời đi, Mạt Đồng nắm lấy y phục hắn kéo hắn trở về, hắn bị Mạt Đồng ôm cổ, Mạt Đồng ôm hắn rất chặt làm hắn có chút hít thở không được.
“Ta mệt mỏi”. Nam nhân thấp giọng nói một câu, hắn muốn đẩy tay Mạt Đồng ra nhưng mà ngược lại bị Mạt Đồng ôm càng chặt.
“Cuối cùng ngươi đem ta trở thành cái gì?”. Mạt Đồng ôm chặt nam nhân, rượu rơi trên mặt đất, cả phòng đều là mùi liệt rượu, trong phòng rất yên tĩnh, ánh nến có vẻ rất yêu dị.
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát…….mới chậm rãi mở miệng: “Vậy ngươi lại đem ta trở thành cái gì?”. Hắn cũng muốn biết…….
Mạt Đồng xem hắn như là 1 công cụ tiết dục hay là 1 món đồ chơi lúc này cảm thấy mới mẻ, hoặc là bởi vì không thể ra phủ không thể đi Thanh Lâu nên dùng hắn giải quyết vấn đề, trong mắt hắn Mạt Đồng tựa hồ chính là “tiện đường” mà thôi.
“Ta xem ngươi là…….”. Mạt Đồng ôm nam nhân, tựa hồ chưa biết dùng từ nào để nói, y lập lại vài lần nhưng vẫn không nghĩ ra từ miêu tả thích hợp, có lẽ chính y cũng căn bản là không biết.
Tuy rằng Mạt Đồng không có trả lời được, nhưng đêm này nam nhân muốn trốn cũng không thể trốn được, sau đó Mạt Đồng cũng không có đối hắn làm chuyện gì, chỉ là gắt gao ôm hắn, không cho hắn đi, cả đêm hắn đều không có ngủ. Hôm sau Mạt Đồng đi theo hắn như hình với bóng, cứ như vậy qua vài ngày thời điểm hắn tại kho hàng của trà phô kiểm kê trà cuối cùng chịu không nổi.
Mạt Động dựa vào trên ghế uống rượu, nam nhân buông sổ sách hỏi y: “Ta có việc muốn hỏi ngươi”.
“Nói”. Mạt Đồng ôm vò rượu hỏi nam nhân, “Có muốn uống không, ta dùng miệng đút ngươi uống”. Y đi đến trước mặt nam nhân, phát hiện nam nhân muốn lùi ra sau, y đưa tay kéo nam nhân lại. Bút lông trong tay nam nhân rơi xuống đất.
“Lần trước uống rượu, đêm đó…….”. Nam nhân có chút không muốn hỏi, nhưng thấy Mạt Đồng đang nhìn hắn chăm chú thì hắn đành phải tiếp tục nói, ” Người đêm đó có phải ngươi không?”.
Mạt Đồng nhìn chằm chằm nam nhân 1 lúc mới trả lời: “Ngươi hy vọng là ta thì chính là ta”. Đáy mắt y lộ ra tà khí, khóe miệng cười tà…….
Mạt Đồng trả lời giống y đúc với Phật Hàng khiến nam nhân không biết tiếp tục như thế nào, Mạt Đồng cùng Phật Hàng dường như đã ước định câu trả lời trước khiến hắn không có tâm tình, cũng không muốn tiếp tục hỏi lại. Mạt Đồng hôn môi hắn một chút rồi thả hắn ra, bên môi hắn lưu lại mùi rượu, hắn nhặt lên bút rơi trên đất lên tiếp tục công việc phân loại thống kê trà, làm xong mới cùng Mạt Đồng hồi phủ.
Vài ngày sau đó, nam nhân mang theo chút lễ vật tự mình đến Xích phủ thăm Xích Luyện, lần trước hắn mua con tiểu hồ ly vẫn để ở nơi Xích Luyện, cũng không tốt nếu cứ để tiểu hồ ly ở Xích phủ quấy rầy Xích Luyện, hơn nữa Xích Luyện giúp hắn chiếu cố tiểu hồ ly lâu như vậy thì hắn mang theo một ít lễ vật đến cửa thăm hỏi cũng là bình thường, hơn nữa tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, Trương Tử Yến nhìn thấy chắc chắn thích, nói không chừng có thể bồi nàng giải sầu, hiện tại mỗi ngày nàng đều nằm ở trên giường, bệnh rất nặng nếu nhìn thấy tiểu hồ ly sẽ rất thích.
Nam nhân cảm thấy rất có lỗi với Trương Tử Yến cho nên có thể bù đắp lại hắn tận lực làm tốt…….
” Tích đại ca, hôm nay ngươi sao lại rảnh rỗi nhín thời gian đến gặp ta?”. Xích Luyện từ trong viện đi đến đại đường, y mặc rất dày, trên người mặc áo da hồ to nhìn qua khoan thai lại hoa lệ.
“Lúc trước phủ ta có chút chuyện không có thời gian tớiđây, hôm nay là đặc biệt tới cảm tạ ngươi thay ta chiếu cố tiểu hồ ly, tiện thể ta còn muốn đón tiểu hồ ly về bồi Tử Yến giải sầu”. Nam nhân rất thành thật không chút nào che dấu nói ra ý đồ hắn đến.
“Nga”. Xích Luyện nhẹ nhàng mà “nga” một tiếng, con ngươi y tịch mịch không có chút gợn sóng, y rất trấn định tỏ ý, “Ta thấy tiểu hồ ly đáng thương, ta liền thả nó đi, Tích đại ca ngươi sẽ không giận ta chứ?”. Y thử hỏi nam nhân, lãnh tĩnh(lạnh lùng + bình tĩnh), thờ ơ, trầm ổn, tuyệt không như là đang nói dối.
“Không……..”. Nam nhân ngồi xuống uống trà, chỉ là hắn cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nếu Xích Luyện có phần thiện tâm thả tiểu hồ ly thì đương nhiên hắn không có dị nghị gì.
” Tích đại ca, ngươi xem như vầy được không,ta trả lại số bạc ngươi mua tiểu hồ ly cho ngươi có được không?”. Xích Luyện suy nghĩ biện pháp khiến nam nhân dễ chịu chút.
Nhưng nam nhân đâu có cần số bạc này…….. Hắn kiên quyết không đồng ý.
“Nếu thả thì thôi”. Nam nhân nở nụ cười, khóe miệng tươi cười ôn nhu lại hiền lành.
Khóe miệng Xích Luyện hàm chứa nụ cười thản nhiên, y đi đến bên người nam nhân, y giơ tay sờ sờ tay nam nhân, phát hiện tay nam nhân lạnh lẻo hắn liền nói: “Ta có vật này muốn tặng cho ngươi”.
Tim nam nhân đập mạnh hơn chút, tay Xích Luyện rất ấm áp……..
“Tặng cho ta?”. Nam nhân có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Xích Luyện sai hạ nhân mang đồ vật cầm đến, hạ nhân đem cái hộp đặt ở bên cạnh hắn, Xích Luyện để hắn mở hộp ra xem, hắn có chút chờ mong mở hộp ra bởi vì đây là lần đầu tiên Xích Luyện tặng lễ vật cho hắn…….
Trong hộp gấm tinh xảo kia đặt 1 đôi găng tay tinh xảo bằng da rắn……… (ẹc a lột da xong để dành làm đồ tặng thúc ak T-T)
“Đó là ngươi?”. Nam nhân vẫn còn mang theo nghi hoặc hỏi, hắn kéo y phục, Phật Hàng giúp hắn buộc tốt vạt áo.
Nam nhân không nói chuyện.
“Nếu ngươi hy vọng là ta thì chính là ta”. Phật Hàng đáp phi sở vấn (hỏi 1 đằng, trả lời 1 nẻo), “Nếu ngươi không hy vọng là ta thì không phải ta”. Lời y rất 3 phải cái nào cũng được khiến nam nhân phân không rõ rốt cuộc có phải y hay không…….
Nam nhân cũng không hỏi lại…….
Phật Hàng ôm càng chặt hơn, hôn cũng sâu hơn, nam nhân tràn ngập hơi thở thành thục, Phật Hàng hôn hắn rất sâu khiến hắn không thể bứt ra. Tim hắn đập rất nhanh, bất an nhảy lên…….
Sau đó cái gọi là thực tủy biết vị (ăn 1 lần là ghiền), Phật Hàng cùng Mạt Đồng đã trải nghiệm rất rõ, 2 người luôn luôn tìm nam nhân, cho dù là hắn cự tuyệt thì Phật Hàng vẫn quay lại phòng hắn, sau lần sự kiện kê đơn nam nhân không bài xích Mạt Đồng lắm nhưng có đôi khi Mạt Đồng cường ngạnh đến trong phòng hắn, nhưng là càng nhiều thời điểm đều là ba người cùng phòng. Hắn không thể tiếp tục như thế này nữa…….
Mỗi lần toàn thân nam nhân đều như nhũn ra nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hơn nữa gần đây không thể để Mạt Đồng đi ra ngoài, Mạt Đồng liền có nhiều thời gian “gây sức ép” hắn, chỉ là Mạt Đồng không có nói đến chuyện y suýt nữa bị lừa cũng không có nhắc tới a Cầm, không có nói chuyện về ma thai, hắn cũng không muốn truy cứu hài tử trong bụng Trương Tử yến là của mình hay của Mạt Đồng.
Hài tử đều đã mất rồi, Trương Tử Yến cũng đã điên rồi, hiện tại dây dưa nhiều cũng không có ý nghĩa, nếu biết chân tướng (sự thật) sẽ rất khó chịu thì nam nhân tình nguyện không nghe. Hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ, có lẽ trong lòng sớm đã có cân nhắc, không phải không muốn đem sự tình nói rõ ràng, có 1 có một số việc nói rõ ra ngược lại sẽ trở thành 1 loại gánh nặng.
Nhưng mà gần đây nam nhân không để ý tới Mạt Đồng, đối xử với Mạt Đồng như người mới quen, thái độ này của hắn khiến Phật Hàng phi thường vừa lòng, mà khiến Mạt Đồng vô cùng tức giận, Mạt Đồng cũng hiểu được tuy rằng y cùng nam nhân có quan hệ thân thể nhưng mà nam nhân đối y bài xích rất rõ ràng, còn tốt hơn so với bây giờ nam nhân nguyện ý cùng Phật Hàng tắm rửa mà không muốn cùng y tắm rửa.
Điều này khiến Mạt Đồng rất lưu tâm, từ trước đến giờ người bên cạnh y cũng sẽ không đối y như thế, điều này khiến y luôn luôn cao cao tại thượng (ng` có địa vị, chỉ tay 5 ngón) có chút không kiên nhẫn.
Nam nhân là phàm nhân…….
Y là ma…….
Vốn không phải người đồng hành cần gì cưỡng cầu cùng một chỗ, cho dù nam nhân không cự tuyệt cùng y ân ái, nhưng loạichống cự yếu ớt này còn hơn nam nhân đối y tranh cái kịch liệt càng thêm khó giải quyết.
Đương nhiên nam nhân sẽ không giống người đàn bà chanh chua mắng y, tối đa nam nhân chỉ biết nhắc nhở y “đừng quá phận”, mà mỗi lần cho dù là sau khi hoan ái xong thì nam nhân cũng sẽ không ở lại trên giường y nghỉ ngơi, điều này khiến y cảm giác bản thân giống như 1 cái……….nam sủng?!.
Điều này khiến Mạt Đồng phi thường bất mãn. Tuy rằng y biết nam nhân đối y ác cảm, nhưng nam nhân lại chưa bao giờ cự tuyệt y, đương nhiên nếu nam nhân cự tuyệt y thì y vẫn làm nam nhân, nhưng mà loại thái độ không nóng không lạnh này của nam nhân khiến y có chút sốt ruột…….
Đêm ngày hôm đó, Phật Hàng đi ra ngoài làm việc, hiện tại Biên thành bị yêu ma quỷ quái quấy nhiễu, dân chúng không tìm được người Nham môn thì sẽ tìm Phật Hàng đến giúp đỡ, mà gần đây Nham Vân bảo hộ phong thủy biên thành, nếu Mạt Đồng không ở Biên thành nói không chừng tình huống sẽ tốt hơn, Mạt Đồng thừa dịp thời điểm Phật Hàng vắng mặt tự đi tới phòng nam nhân.
Nam nhân mới vừa chiếu cố Trương Tử Yến xong, từ biệt viện trở về liền nhìn thấy Mạt Đồng ngồi ở trên giường hắn uống rượu, hắn tựa hồ đã quen rồi, hắn không muốn nói chuyện với Mạt Đồng. Hắn đi đến bên giường, Mạt Đồng giơ tay ôm hắn, không nói hai lời liền đè hắn trên giường.
“Hôm nay mệt muốn chết đi được, chúng ta không làm được không?”. Mạt Đồng nhìn chằm chằm nam nhân, y nhấp một ngụm rượu nắm cằm nam nhân, đem rượu đẩy vào miệng nam nhân.
Nam nhân không có cự tuyệt…….Hắn uống mấy ngụm rượu Mạt Đồng uy(đút,cho ăn), mặc kệ Mạt Đồng hỏi hắn như thế nào thì hắn cũng không nói chuyện cùng Mạt Đồng, chỉ là sẽ không né tránh Mạt Đồng cầu hoan, bởi vì hắn biết lảng tránh cũng không có tác dụng, kết quả đều giống nhau.
Sau khi làm xong chuyện nên làm, nam nhân ngồi ở bên giường mặc y phục, mới vừa mặc xong y phục thì đã bị Mạt Đồng lột ra, tới tới lui lui vài lần hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Mạt Đồng.
“Ngươi muốn thế nào?”.
“Là ngươi muốn thế nào mới đúng?”. Kiên nhẫn của Mạt Đồng từng chút từng chút biến mất, y chụp bình rượu hờn dỗi uống mấy ngụm rượu, “Chẳng lẽ ngươi thích Phật Hàng?”.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó”. Nam nhân thực bình tĩnh, chỉ là bất đắc dĩ trong lòng người khác không thể biết được, Mạt Đồng luôn vặn vẹo ý tứ của hắn.
“Ngươi không thích Phật Hàng mà còn cùng Phật Hàng làm?”. Mạt Đồng buông vò rượu kêu loảng xoảng, y đang phát giận với nam nhân, “Ngươi không thích Phật Hàng, ngươi để Phật Hàng ở lại phủ ngươi, còn đem Phật Hàng mang về đây, còn để ta cùng y cùng làm ngươi?”.
“Ngươi cũng thế, ngươi không thích ta, ngươi còn không phải như ta có thể không có tình yêu cùng ta làm chuyện này……..”. Nam nhân nói ra suy nghĩ của mình, lấy y phục đang để ở bên giường mặc vào từng cái một, lúc này hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Mạt Đồng, hắn cúi đầu chỉnh sửa lại y phục, không có nghe thấy Mạt Đồng đáp lại.
Một lát sau nam nhân muốn rời đi, Mạt Đồng nắm lấy y phục hắn kéo hắn trở về, hắn bị Mạt Đồng ôm cổ, Mạt Đồng ôm hắn rất chặt làm hắn có chút hít thở không được.
“Ta mệt mỏi”. Nam nhân thấp giọng nói một câu, hắn muốn đẩy tay Mạt Đồng ra nhưng mà ngược lại bị Mạt Đồng ôm càng chặt.
“Cuối cùng ngươi đem ta trở thành cái gì?”. Mạt Đồng ôm chặt nam nhân, rượu rơi trên mặt đất, cả phòng đều là mùi liệt rượu, trong phòng rất yên tĩnh, ánh nến có vẻ rất yêu dị.
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát…….mới chậm rãi mở miệng: “Vậy ngươi lại đem ta trở thành cái gì?”. Hắn cũng muốn biết…….
Mạt Đồng xem hắn như là 1 công cụ tiết dục hay là 1 món đồ chơi lúc này cảm thấy mới mẻ, hoặc là bởi vì không thể ra phủ không thể đi Thanh Lâu nên dùng hắn giải quyết vấn đề, trong mắt hắn Mạt Đồng tựa hồ chính là “tiện đường” mà thôi.
“Ta xem ngươi là…….”. Mạt Đồng ôm nam nhân, tựa hồ chưa biết dùng từ nào để nói, y lập lại vài lần nhưng vẫn không nghĩ ra từ miêu tả thích hợp, có lẽ chính y cũng căn bản là không biết.
Tuy rằng Mạt Đồng không có trả lời được, nhưng đêm này nam nhân muốn trốn cũng không thể trốn được, sau đó Mạt Đồng cũng không có đối hắn làm chuyện gì, chỉ là gắt gao ôm hắn, không cho hắn đi, cả đêm hắn đều không có ngủ. Hôm sau Mạt Đồng đi theo hắn như hình với bóng, cứ như vậy qua vài ngày thời điểm hắn tại kho hàng của trà phô kiểm kê trà cuối cùng chịu không nổi.
Mạt Động dựa vào trên ghế uống rượu, nam nhân buông sổ sách hỏi y: “Ta có việc muốn hỏi ngươi”.
“Nói”. Mạt Đồng ôm vò rượu hỏi nam nhân, “Có muốn uống không, ta dùng miệng đút ngươi uống”. Y đi đến trước mặt nam nhân, phát hiện nam nhân muốn lùi ra sau, y đưa tay kéo nam nhân lại. Bút lông trong tay nam nhân rơi xuống đất.
“Lần trước uống rượu, đêm đó…….”. Nam nhân có chút không muốn hỏi, nhưng thấy Mạt Đồng đang nhìn hắn chăm chú thì hắn đành phải tiếp tục nói, ” Người đêm đó có phải ngươi không?”.
Mạt Đồng nhìn chằm chằm nam nhân 1 lúc mới trả lời: “Ngươi hy vọng là ta thì chính là ta”. Đáy mắt y lộ ra tà khí, khóe miệng cười tà…….
Mạt Đồng trả lời giống y đúc với Phật Hàng khiến nam nhân không biết tiếp tục như thế nào, Mạt Đồng cùng Phật Hàng dường như đã ước định câu trả lời trước khiến hắn không có tâm tình, cũng không muốn tiếp tục hỏi lại. Mạt Đồng hôn môi hắn một chút rồi thả hắn ra, bên môi hắn lưu lại mùi rượu, hắn nhặt lên bút rơi trên đất lên tiếp tục công việc phân loại thống kê trà, làm xong mới cùng Mạt Đồng hồi phủ.
Vài ngày sau đó, nam nhân mang theo chút lễ vật tự mình đến Xích phủ thăm Xích Luyện, lần trước hắn mua con tiểu hồ ly vẫn để ở nơi Xích Luyện, cũng không tốt nếu cứ để tiểu hồ ly ở Xích phủ quấy rầy Xích Luyện, hơn nữa Xích Luyện giúp hắn chiếu cố tiểu hồ ly lâu như vậy thì hắn mang theo một ít lễ vật đến cửa thăm hỏi cũng là bình thường, hơn nữa tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, Trương Tử Yến nhìn thấy chắc chắn thích, nói không chừng có thể bồi nàng giải sầu, hiện tại mỗi ngày nàng đều nằm ở trên giường, bệnh rất nặng nếu nhìn thấy tiểu hồ ly sẽ rất thích.
Nam nhân cảm thấy rất có lỗi với Trương Tử Yến cho nên có thể bù đắp lại hắn tận lực làm tốt…….
” Tích đại ca, hôm nay ngươi sao lại rảnh rỗi nhín thời gian đến gặp ta?”. Xích Luyện từ trong viện đi đến đại đường, y mặc rất dày, trên người mặc áo da hồ to nhìn qua khoan thai lại hoa lệ.
“Lúc trước phủ ta có chút chuyện không có thời gian tớiđây, hôm nay là đặc biệt tới cảm tạ ngươi thay ta chiếu cố tiểu hồ ly, tiện thể ta còn muốn đón tiểu hồ ly về bồi Tử Yến giải sầu”. Nam nhân rất thành thật không chút nào che dấu nói ra ý đồ hắn đến.
“Nga”. Xích Luyện nhẹ nhàng mà “nga” một tiếng, con ngươi y tịch mịch không có chút gợn sóng, y rất trấn định tỏ ý, “Ta thấy tiểu hồ ly đáng thương, ta liền thả nó đi, Tích đại ca ngươi sẽ không giận ta chứ?”. Y thử hỏi nam nhân, lãnh tĩnh(lạnh lùng + bình tĩnh), thờ ơ, trầm ổn, tuyệt không như là đang nói dối.
“Không……..”. Nam nhân ngồi xuống uống trà, chỉ là hắn cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nếu Xích Luyện có phần thiện tâm thả tiểu hồ ly thì đương nhiên hắn không có dị nghị gì.
” Tích đại ca, ngươi xem như vầy được không,ta trả lại số bạc ngươi mua tiểu hồ ly cho ngươi có được không?”. Xích Luyện suy nghĩ biện pháp khiến nam nhân dễ chịu chút.
Nhưng nam nhân đâu có cần số bạc này…….. Hắn kiên quyết không đồng ý.
“Nếu thả thì thôi”. Nam nhân nở nụ cười, khóe miệng tươi cười ôn nhu lại hiền lành.
Khóe miệng Xích Luyện hàm chứa nụ cười thản nhiên, y đi đến bên người nam nhân, y giơ tay sờ sờ tay nam nhân, phát hiện tay nam nhân lạnh lẻo hắn liền nói: “Ta có vật này muốn tặng cho ngươi”.
Tim nam nhân đập mạnh hơn chút, tay Xích Luyện rất ấm áp……..
“Tặng cho ta?”. Nam nhân có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Xích Luyện sai hạ nhân mang đồ vật cầm đến, hạ nhân đem cái hộp đặt ở bên cạnh hắn, Xích Luyện để hắn mở hộp ra xem, hắn có chút chờ mong mở hộp ra bởi vì đây là lần đầu tiên Xích Luyện tặng lễ vật cho hắn…….
Trong hộp gấm tinh xảo kia đặt 1 đôi găng tay tinh xảo bằng da rắn……… (ẹc a lột da xong để dành làm đồ tặng thúc ak T-T)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.