Chương 149: Chương 149
Mặc Kỳ Lân
03/11/2017
Mạt Đồng cùng Phật Hàng đều không có nhắc tới chuyện của Trương Tử Yến, bọn họ không muốn nam nhân mới tỉnh lại thì lại bị đả kích, trong lúc nam nhân đang hôn mê thì hậu sự của Trương Tử Yến đều đã làm tốt.
Nam nhân cảm giác được tay Phật Hàng bịt kín bàn chân lạnh lẻo của hắn, hắn không dấu vết thở ra, đôi mắt Mạt Đồng chớp nhẹ, thấy vậy mi mắt hắn nhẹ nhàng mà run lên một chút, Mạt Đồng biết hắn có cảm giác, Mạt Đồng hôn má hắn mà Phật Hàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn 1 cái rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo chân hắn…….
Phật Hàng chỉ là nhéo nhéo, bóp a bóp. ngón tay y ở trên mu bàn chân nam nhân nhẹ nhàng xoa tới xoa lui, hình như là y cố ý, hắn xấu hổ rụt chân lại thì Phật Hàng lại đút hắn uống mấy ngụm nước, bảo hắn đi ngủ.
Nam nhân là do mệt mỏi mà gục ngã, nhiều đả kích nặng nề làm cho hắn chống đỡ không nổi, hắn liền nghĩ cứ ngủ mãi như vậy, cả đời cũng không phải tỉnh lại, nỗi đau mất thê tử với hắn mà nói là đả kích nhưng cũng là chấm dứt………
“Ngô đã nhiều ngày ở trong phủ nên phải đi ra ngoài vài ngày, Vô Tranh nói bên Hoằng Pháp Tự cần giúp đỡ, qua mấy ngày ngô sẽ trở lại”. Một đêm nọ, Phật Hàng nói với nam nhân như vậy, nam nhân gật đầu đồng ý.
Mà đêm hôm sau, Mạt Đồng cùng giống vậy tỏ vẻ phải đi ra ngoài, nam nhân cũng gật đầu đồng ý, về phần dặn dò của Nham Vân thì hắn đã sớm ném ra sau đầu, mà Mạt Đồng cũng không nói đi nơi nào và cũng không nói khi nào trở về.
Nam nhân cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì không ổn, sau khi đi bái tế Trương Tử Yến thì hắn làm 1 quyết định trọng đại, hắn giải tán hạ nhân Trương phủ, để lại Trương Phủ cho Trương quản gia dưỡng lão, mà bản thân hắn không đem theo bất cứ thứ gì, không lấy bất cứ thứ gì đi tới Xích phủ, hắn cũng không phải tới cọ cơm ăn mà là đến chào từ biệt.
Hiện nay nam nhân không thích hợp ở lại Biên thành……..
Nam nhân chỉ có 1 bao hành trang, thay bộ y phục mà lúc ban đầu đến Trương phủ đã mặc, tuy rằng thời tiết lạnh lẽo nhưng hắn vẫn chịu được, hắn không muốn mang theo đồ của Trương phủ, hắn muốn mình tới như thế nào thì đi như thế đó…….
Thời điểm trước khi nam nhân đi, lão quản gia liền ra tiễn hắn. Mà khi hắn đi tới Xích phủ, do hắn thay y phục cũ của mình, nhìn qua rất giản dị, có hơi chút tầm thường, nhìn rất nghèo nàn.
Tiểu tư của Xích phủ không nhận ra nam nhân là cô gia Trương phủ nên không cho hắn vào Xích phủ, trước khi đi ngay cả lần gặp mặt Xích Luyện cuối cùng hắn cũng không gặp được, trong bao hành trang hắn mang theo lễ vật Xích Luyện tặng hắn, hắn không nỡ đeo nó mà vẫn để trong hộp.
Mà lần này trước khi hắn rời khỏi Trương phủ thì hắn nói cho lão quản gia, nếu thời điểm Mạt Đồng cùng Phật Hàng trở về hỏi hắn đi đâu thì nói hắn quay về “nhà” đi.
Ban đêm nam nhân đi khỏi Biên thành, thời điểm hắn đi thì trên người chỉ mang theo 1 ít bạc vụn, còn không biết có thể dùng đến khi nào, hắn không muốn ở lại Biên thành, bởi vì Nham Vân đã ở Biên thành …….
Nam nhân nhớ rõ, người kia từng nói —— “Ngươi đi đi, đi được bao xa thì đi bấy xa, đi đến địa phương ta không nhìn thấy ngươi……..”.
Nam nhân đang đi trên đường thì nhớ lại lúc hắn bị bị trục xuất khỏi môn phái, Nham Vân đối hắn nói câu cuối cùng làm hắn rất thương tâm, chỉ là hắn lại nở nụ cười nhưng mà tươi cười kia lộ ra mấy phần bất đắc dĩ …….
Lần này nam nhân quyết định đi tới Tuyết Sơn 1 chuyến, bởi vì chuyện trà phô Trương gia đóng cửa không ai thông báo cho Cửu Hoàng nên hắn quyết định đi tới đó…….
Nam nhân đi 7 ngày mới đi ra ngoại ô bBên thành, chỉ là hắn không ngờ ngoài Biên thành tuyết lớn vẫn tràn ngập như cũ, giống như cả thế gian đều đang có tuyết rơi, điều này làm cho hắn ẩn ẩn bất an ……..
Năm ngày sau thì cuối cùng nam nhân đi tới thành trấn, hắn tìm một gian khách *** bình thường ở lại, thành nhỏ này phong cảnh rất đẹp, là thành trấn nổi tiếng về cảnh đêm, ban đêm hắn ngủ không được liền đi dạo vài vòng trong trấn, ban đêm là một mảnh đèn đuốc sang trưng của hàng trăm nhà, cảnh tượng dày đặc của đèn ***g cao cao, bờ sông còn có tiểu hài tử thả hoa đăng. Phía trước còn có hội hoa đăng.
Nam nhân mới vừa đi lên cầu thì chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, 1 người nữ tử khuôn mặt xinh đẹp mặc lục y sốt ruột lại bất đắc dĩ hướng phía trước mặt hô lên: “Cửu gia, ngươi đừng đi nhanh như vậy, từ từ tiểu Thúy……”.
Nam nhân cũng không để ý lắm, hắn nhìn thấy mọi người trên cầu thả hoa đăng xuống nước, hắn mới vừa đi vài bước liền đụng phải 1 vật thể mềm mại, đối phương vòng tay lại ôm cả người hắn vào trong lòng.
Nam nhân mới vừa ngẩng đầu, hắn còn không có thấy rõ ràng bộ dáng đối phương thì một cái bóng đen đè ép lại đây, đôi môi hắn lập tức đã bị lấp kín, hơi thở quen thuộc kia nháy mắt bao phủ hắn, hai tay hắn bị đối phương nắm chặt, liền đứng ở trên đường hôn nhau làm dọa chạy rất nhiều người qua đường, trong chốc lát trên cầu vắng tanh chỉ còn lại 2 người……
Nam nhân muốn đẩy đối phương ra nhưng đối phương lại nắm chặt hai tay của hắn, kéo tay hắn ra sau lưng làm cho hắn không thể nào trốn tránh được, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người hiện tại đang ôm hắn, hôn hắn là Cửu Hoàng…….
Cửu Hoàng nghiêng đầu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nam nhân ra, hắn “ngô” một tiếng, cảm giác được động tác của Cửu Hoàng nhẹ lại, hắn cũng không có lại cự tuyệt……..Cảm xúc ấm ấp làm cho hắn không thể nào trốn tránh.
Đầu lưỡi Cửu Hoàng rất mềm, rất nóng, ôn nhu hôn nam nhân, hắn có loại lỗi giác bị che chở, hơi thở Cửu Hoàng bao phủ hắn, ấm áp lại quen thuộc, không biết là hôn kĩ của Cửu Hoàng cao siêu hay là hắn quá mệt mỏi, hắn thả lỏng thân thể, tùy ý để Cửu Hoàng hôn, chỉ là ôm ấp ấm áp này làm cho hắn có chút lưu luyến.
Mà Cửu Hoàng vốn muốn chạy tới Biên thành đi tìm nam nhân, không ngờ nhanh như vậy liền gặp nam nhân, y phục của hắn rất đơn bạc, hơn nữa thân ảnh cô đơn nhìn qua rất tịch mịch làm cho người ta muốn ôm hắn, hôn hắn, che chở hắn, Cửu Hoàng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn qua tình huống của hắn không tốt lắm……… Vì thế Cửu Hoàng hôn nam nhân, xuất phát từ ý tưởng chân chính trong nội tâm y, y không chỉ làm rất tự nhiên, dùng hành động nói cho nam nhân, y muốn nam nhân.
Khi Cửu Hoàng buông môi nam nhân ra thì nam nhân thấp giọng nói một câu: “Đang ở trên đường, mọi người bị dọa chạy”. Ngữ khí hắn khe khẽ có chút bất đắc dĩ.
Nam nhân như vậy thì Cửu Hoàng càng thích. Cửu Hoàng quay về Tuyết Sơn giải quyết xong mọi việc liền lập tức trở về tìm nam nhân, trong lòng y nhớ thương nam nhân, thời điểm trước khi y đi liền không nỡ rời xa nam nhân, bởi vì xà yêu ở Biên thành nên y lo lắng nam nhân bị lừa, chỉ ngại là y có việc phải làm nên không thể mang nam nhân đi cùng, y biết điều này không thực hiện được. Nam nhân có thê tử, có gia đình, không thể nói đi là đi.
“Điều đó có gì quan trọng, chỉ cần thích là được”. Hai tay Cửu Hoàng vuốt ve cánh tay nam nhân, chạm đến y phục mỏng manh của nam nhân thì y nhíu mày, “Tại sao ngươi lại mặc ít như vậy?”.
“Ta không chuẩn bị y phục đã đi ra ngoài nên không biết bên ngoài lạnh như vậy”. Nam nhân thành thật trả lời.
“Cửu gia…….”. Tiểu Thúy đứng ở đầu cầu gọi Cửu Hoàng, nàng không dám tới gần, che mắt đối hai người nói, “Các ngươi từ từ tán gẫu, ta canh chừng cho các ngươi”. Vậy cần gì che mắt lại…….
Cần xem thì đều đã xem xong rồi, mọi người sợ tới mức không dám đi qua cầu, nam nhân cùng nam nhân hôn nhau là kỳ quái cỡ nào a, huống hồ Cửu Hoàng 1 đầu đầy tóc trắng, ngày thường lộ ra mạo tuấn mỹ kinh vi thiên nhân (ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế), rất nhiều người nghĩ y là yêu quái…….
Cửu Hoàng nhìn thấy nam nhân cầm 1 bao hành trang thì bất an kéo y phục hắn, Cửu Hoàng biết hắn khẳng định đã xảy ra chuyện, Cửu Hoàng không có lập tức hỏi hắn mà mời hắn đi khách ***.
“Ta sẽ không đi, ta đã đặt khách *** rồi, ta…….Ta đã trả tiền rồi”. Gần như hiện tại trên người không có nhiều bạc cho nên phải tiết kiệm, hắn đã trả tiền rồi nên sẽ không tới chỗ Cửu Hoàng ở, hơn nữa cũng không tiện, còn có tiểu Thúy ở đó.
“Ta đến chỗ ngươi trọ là được, dù sao ta cũng có nhiều thời gian rãnh rỗi”. Cửu Hoàng tự mình quyết định, không để ý tới nam nhân có đồng ý hay không, y thật sự để nam nhân dẫn y tới khách ***, nam nhân do dự nhưng vẫn đồng ý, chỉ là tiểu Thúy một đường đi theo hai người bọn họ.
“Vị kia cô nương tên tiểu Thúy kia chính là cô nương bán thân chôn cha ngươi mua ở Phong Danh thành?”. Nam nhân chỉ cảm thấy cô nương kia nhìn rất quen mắt, hình như chính là người lúc trước.
“Có thể nhận ra được thì nhãn lực của ngươi không tồi”. Cửu Hoàng cũng không để ý đang ở ngoài đường liền ôm nam nhân, nam nhân hất tay y ra, ít nhiều vẫn là có chút lảng tránh.
” Ân, nhận ra được, lúc trước liền nhìn ra vị cô nương kia lớn lên không tệ”.
“Ngươi nói như vậy…….”. Cửu Hoàng đến gần bên tai nam nhân, ôn nhu nói, “Ta sẽ ghen tị”. Thanh âm y rất có từ tính, trầm thấp lại dễ nghe.
Nam nhân mẫn cảm tránh được, khi Cửu Hoàng nói chuyện thì hơi thở của Cửu Hoàng phả lên lổ tai hắn rất ngứa, hắn gãi gãi cổ có chút xấu hổ ngỏ lời: “Đang ở ngoài đường không nên làm như vậy, những lời này ngươi để dành nói với người khác đi, ta không thích nghe”. Hắn cười có chút khó xử, hắn sẽ không nói chuyện yêu đương.
Nam nhân không hiểu cái gì là tình thú, Cửu Hoàng cũng không miễn cưỡng, hắn không thích thì Cửu Hoàng không nói, tuy rằng không hiếu rất rõ hắn nhưng tâm tư hắn cũng rất dễ dàng có thể nhìn ra. Hình như hắn không thích gần gũi cùng người khác, nhưng nếu y cố ý muốn dây dưa thì nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ là y không thích nhất chính là miễn cưỡng người khác.
“Ngươi không cần đa tâm (quá nhạy cảm), tiểu Thúy là người hầu của ta, ta sẽ không làm gì với nàng, cũng không muốn làm gì với nàng”. Cửu Hoàng tỏ thái độ.
“Ta không có đa tâm”.
“Vậy là tốt rồi”. Cửu Hoàng đưa tay bắt lấy bàn tay lạnh lẻo của nam nhân, y nắm chặt nó không buông, “Cho dù ta làm cái gì thì ta cũng chỉ sẽ làm với ngươi”.
Nam nhân không nói gì bởi vì tay Cửu Hoàng rất ấm áp, tay hắn lạnh như băng bị tay Cửu Hoàng nắm chặt, trên đường có người nhìn nhưng mà Cửu Hoàng cũng không để ý nên hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ đi qua dòng người.
Một đầu tóc trắng rất dài của Cửu Hoàng thả ở sau lưng, mỗi khi y bước đi tóc xuôi theo động tác của y mà bay lên, trong màn đêm là 1 mảnh màu trắng cực kỳ bắt mắt…….. Cửu Hoàng lớn lên rất tuấn tú, cho tới bây giờ nam nhân cũng không phủ nhận mà hắn cũng không hiểu rõ cuối cùng tại sao Cửu Hoàng đối tốt với hắn như vậy, hắn vô đức vô năng (không có phẩm chất, khả năng gì) nên có chút hổ thẹn. Hắn ở khách *** rất bình thường, đương nhiên cũng có thể nói rất đơn sơ, dù sao rất rẻ bởi vì hắn không có có nhiều tiền ở nơi sang trọng hơn, hắn cũng không cầm tiền của Trương gia đi. Hắn không thể………Hắn không có mặt mũi lấy………
Khi Cửu Hoàng nhìn thấy cửa khách *** thì y chỉ là có chút bất ngờ, khách *** rất đơn sơ, ngay cả nước trà đều không có, chỉ có một tiểu nhị lười biếng tựa vào cạnh cửa, trên lầu chỉ có ba gian, nam nhân 1 gian, bên trong cũng chỉ có để ván giường, cái gì đều không có. Đây mà cũng xem là khách *** sao?
“Để ngươi chê cười, trên người ta không có nhiều bạc, chỉ có thể ở khách *** như vậy”. Thật ra vừa rồi nam nhân không muốn cho Cửu Hoàng đến, chỗ hắn ở không tốt, lo lắng ủy khuất Cửu Hoàng, nhưng mà Cửu Hoàng cố ý muốn tới thì hắn cũng không từ chối được, nhìn thấy Cửu Hoàng ở trong phòng ngồi không xong mà đứng cũng không được thì hắn lại càng xấu hổ.
Cửu Hoàng nhìn nhìn phòng ở, không khí ẩm ướt như vậy căn bản là không dành cho người ở, y liền trực tiếp muốn nam nhân đến chỗ y, “Ngươi vẫn nên đi tới chỗ ta thì tốt hơn, dù sao ta ở bên kia rất rộng rãi”.
“Không được”. Nam nhân lắc đầu, hắn không muốn làm phiền Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng nhìn nam nhân 1 lát thì y chậm rãi tiêu sái đi tới bên nam nhân, làm cho nam nhân cúi đầu tựa vào trên người y: “Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao ngươi lại ở đây 1 mình, nếu ngươi nguyện ý nói cho ta biết thì ta sẽ chăm chú lắng nghe”.
“Không có gì……”.
“Thật ra xuất phát từ nội tâm ta chân chính muốn nghe, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết, ta muốn biết trong khoảng thời gian này ta rời đi cuối cùng phát sinh chuyện gì”. Cửu Hoàng ngồi ở bên người nam nhân, đôi mắt y nhìn chăm chú vào vẻ mặt do dự của nam nhân, “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính ngươi nguyện ý muốn nói cho ta biết”.
Nam nhân cảm giác được tay Phật Hàng bịt kín bàn chân lạnh lẻo của hắn, hắn không dấu vết thở ra, đôi mắt Mạt Đồng chớp nhẹ, thấy vậy mi mắt hắn nhẹ nhàng mà run lên một chút, Mạt Đồng biết hắn có cảm giác, Mạt Đồng hôn má hắn mà Phật Hàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn 1 cái rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo chân hắn…….
Phật Hàng chỉ là nhéo nhéo, bóp a bóp. ngón tay y ở trên mu bàn chân nam nhân nhẹ nhàng xoa tới xoa lui, hình như là y cố ý, hắn xấu hổ rụt chân lại thì Phật Hàng lại đút hắn uống mấy ngụm nước, bảo hắn đi ngủ.
Nam nhân là do mệt mỏi mà gục ngã, nhiều đả kích nặng nề làm cho hắn chống đỡ không nổi, hắn liền nghĩ cứ ngủ mãi như vậy, cả đời cũng không phải tỉnh lại, nỗi đau mất thê tử với hắn mà nói là đả kích nhưng cũng là chấm dứt………
“Ngô đã nhiều ngày ở trong phủ nên phải đi ra ngoài vài ngày, Vô Tranh nói bên Hoằng Pháp Tự cần giúp đỡ, qua mấy ngày ngô sẽ trở lại”. Một đêm nọ, Phật Hàng nói với nam nhân như vậy, nam nhân gật đầu đồng ý.
Mà đêm hôm sau, Mạt Đồng cùng giống vậy tỏ vẻ phải đi ra ngoài, nam nhân cũng gật đầu đồng ý, về phần dặn dò của Nham Vân thì hắn đã sớm ném ra sau đầu, mà Mạt Đồng cũng không nói đi nơi nào và cũng không nói khi nào trở về.
Nam nhân cảm thấy cứ tiếp tục như thế này thì không ổn, sau khi đi bái tế Trương Tử Yến thì hắn làm 1 quyết định trọng đại, hắn giải tán hạ nhân Trương phủ, để lại Trương Phủ cho Trương quản gia dưỡng lão, mà bản thân hắn không đem theo bất cứ thứ gì, không lấy bất cứ thứ gì đi tới Xích phủ, hắn cũng không phải tới cọ cơm ăn mà là đến chào từ biệt.
Hiện nay nam nhân không thích hợp ở lại Biên thành……..
Nam nhân chỉ có 1 bao hành trang, thay bộ y phục mà lúc ban đầu đến Trương phủ đã mặc, tuy rằng thời tiết lạnh lẽo nhưng hắn vẫn chịu được, hắn không muốn mang theo đồ của Trương phủ, hắn muốn mình tới như thế nào thì đi như thế đó…….
Thời điểm trước khi nam nhân đi, lão quản gia liền ra tiễn hắn. Mà khi hắn đi tới Xích phủ, do hắn thay y phục cũ của mình, nhìn qua rất giản dị, có hơi chút tầm thường, nhìn rất nghèo nàn.
Tiểu tư của Xích phủ không nhận ra nam nhân là cô gia Trương phủ nên không cho hắn vào Xích phủ, trước khi đi ngay cả lần gặp mặt Xích Luyện cuối cùng hắn cũng không gặp được, trong bao hành trang hắn mang theo lễ vật Xích Luyện tặng hắn, hắn không nỡ đeo nó mà vẫn để trong hộp.
Mà lần này trước khi hắn rời khỏi Trương phủ thì hắn nói cho lão quản gia, nếu thời điểm Mạt Đồng cùng Phật Hàng trở về hỏi hắn đi đâu thì nói hắn quay về “nhà” đi.
Ban đêm nam nhân đi khỏi Biên thành, thời điểm hắn đi thì trên người chỉ mang theo 1 ít bạc vụn, còn không biết có thể dùng đến khi nào, hắn không muốn ở lại Biên thành, bởi vì Nham Vân đã ở Biên thành …….
Nam nhân nhớ rõ, người kia từng nói —— “Ngươi đi đi, đi được bao xa thì đi bấy xa, đi đến địa phương ta không nhìn thấy ngươi……..”.
Nam nhân đang đi trên đường thì nhớ lại lúc hắn bị bị trục xuất khỏi môn phái, Nham Vân đối hắn nói câu cuối cùng làm hắn rất thương tâm, chỉ là hắn lại nở nụ cười nhưng mà tươi cười kia lộ ra mấy phần bất đắc dĩ …….
Lần này nam nhân quyết định đi tới Tuyết Sơn 1 chuyến, bởi vì chuyện trà phô Trương gia đóng cửa không ai thông báo cho Cửu Hoàng nên hắn quyết định đi tới đó…….
Nam nhân đi 7 ngày mới đi ra ngoại ô bBên thành, chỉ là hắn không ngờ ngoài Biên thành tuyết lớn vẫn tràn ngập như cũ, giống như cả thế gian đều đang có tuyết rơi, điều này làm cho hắn ẩn ẩn bất an ……..
Năm ngày sau thì cuối cùng nam nhân đi tới thành trấn, hắn tìm một gian khách *** bình thường ở lại, thành nhỏ này phong cảnh rất đẹp, là thành trấn nổi tiếng về cảnh đêm, ban đêm hắn ngủ không được liền đi dạo vài vòng trong trấn, ban đêm là một mảnh đèn đuốc sang trưng của hàng trăm nhà, cảnh tượng dày đặc của đèn ***g cao cao, bờ sông còn có tiểu hài tử thả hoa đăng. Phía trước còn có hội hoa đăng.
Nam nhân mới vừa đi lên cầu thì chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, 1 người nữ tử khuôn mặt xinh đẹp mặc lục y sốt ruột lại bất đắc dĩ hướng phía trước mặt hô lên: “Cửu gia, ngươi đừng đi nhanh như vậy, từ từ tiểu Thúy……”.
Nam nhân cũng không để ý lắm, hắn nhìn thấy mọi người trên cầu thả hoa đăng xuống nước, hắn mới vừa đi vài bước liền đụng phải 1 vật thể mềm mại, đối phương vòng tay lại ôm cả người hắn vào trong lòng.
Nam nhân mới vừa ngẩng đầu, hắn còn không có thấy rõ ràng bộ dáng đối phương thì một cái bóng đen đè ép lại đây, đôi môi hắn lập tức đã bị lấp kín, hơi thở quen thuộc kia nháy mắt bao phủ hắn, hai tay hắn bị đối phương nắm chặt, liền đứng ở trên đường hôn nhau làm dọa chạy rất nhiều người qua đường, trong chốc lát trên cầu vắng tanh chỉ còn lại 2 người……
Nam nhân muốn đẩy đối phương ra nhưng đối phương lại nắm chặt hai tay của hắn, kéo tay hắn ra sau lưng làm cho hắn không thể nào trốn tránh được, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người hiện tại đang ôm hắn, hôn hắn là Cửu Hoàng…….
Cửu Hoàng nghiêng đầu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng nam nhân ra, hắn “ngô” một tiếng, cảm giác được động tác của Cửu Hoàng nhẹ lại, hắn cũng không có lại cự tuyệt……..Cảm xúc ấm ấp làm cho hắn không thể nào trốn tránh.
Đầu lưỡi Cửu Hoàng rất mềm, rất nóng, ôn nhu hôn nam nhân, hắn có loại lỗi giác bị che chở, hơi thở Cửu Hoàng bao phủ hắn, ấm áp lại quen thuộc, không biết là hôn kĩ của Cửu Hoàng cao siêu hay là hắn quá mệt mỏi, hắn thả lỏng thân thể, tùy ý để Cửu Hoàng hôn, chỉ là ôm ấp ấm áp này làm cho hắn có chút lưu luyến.
Mà Cửu Hoàng vốn muốn chạy tới Biên thành đi tìm nam nhân, không ngờ nhanh như vậy liền gặp nam nhân, y phục của hắn rất đơn bạc, hơn nữa thân ảnh cô đơn nhìn qua rất tịch mịch làm cho người ta muốn ôm hắn, hôn hắn, che chở hắn, Cửu Hoàng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn qua tình huống của hắn không tốt lắm……… Vì thế Cửu Hoàng hôn nam nhân, xuất phát từ ý tưởng chân chính trong nội tâm y, y không chỉ làm rất tự nhiên, dùng hành động nói cho nam nhân, y muốn nam nhân.
Khi Cửu Hoàng buông môi nam nhân ra thì nam nhân thấp giọng nói một câu: “Đang ở trên đường, mọi người bị dọa chạy”. Ngữ khí hắn khe khẽ có chút bất đắc dĩ.
Nam nhân như vậy thì Cửu Hoàng càng thích. Cửu Hoàng quay về Tuyết Sơn giải quyết xong mọi việc liền lập tức trở về tìm nam nhân, trong lòng y nhớ thương nam nhân, thời điểm trước khi y đi liền không nỡ rời xa nam nhân, bởi vì xà yêu ở Biên thành nên y lo lắng nam nhân bị lừa, chỉ ngại là y có việc phải làm nên không thể mang nam nhân đi cùng, y biết điều này không thực hiện được. Nam nhân có thê tử, có gia đình, không thể nói đi là đi.
“Điều đó có gì quan trọng, chỉ cần thích là được”. Hai tay Cửu Hoàng vuốt ve cánh tay nam nhân, chạm đến y phục mỏng manh của nam nhân thì y nhíu mày, “Tại sao ngươi lại mặc ít như vậy?”.
“Ta không chuẩn bị y phục đã đi ra ngoài nên không biết bên ngoài lạnh như vậy”. Nam nhân thành thật trả lời.
“Cửu gia…….”. Tiểu Thúy đứng ở đầu cầu gọi Cửu Hoàng, nàng không dám tới gần, che mắt đối hai người nói, “Các ngươi từ từ tán gẫu, ta canh chừng cho các ngươi”. Vậy cần gì che mắt lại…….
Cần xem thì đều đã xem xong rồi, mọi người sợ tới mức không dám đi qua cầu, nam nhân cùng nam nhân hôn nhau là kỳ quái cỡ nào a, huống hồ Cửu Hoàng 1 đầu đầy tóc trắng, ngày thường lộ ra mạo tuấn mỹ kinh vi thiên nhân (ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế), rất nhiều người nghĩ y là yêu quái…….
Cửu Hoàng nhìn thấy nam nhân cầm 1 bao hành trang thì bất an kéo y phục hắn, Cửu Hoàng biết hắn khẳng định đã xảy ra chuyện, Cửu Hoàng không có lập tức hỏi hắn mà mời hắn đi khách ***.
“Ta sẽ không đi, ta đã đặt khách *** rồi, ta…….Ta đã trả tiền rồi”. Gần như hiện tại trên người không có nhiều bạc cho nên phải tiết kiệm, hắn đã trả tiền rồi nên sẽ không tới chỗ Cửu Hoàng ở, hơn nữa cũng không tiện, còn có tiểu Thúy ở đó.
“Ta đến chỗ ngươi trọ là được, dù sao ta cũng có nhiều thời gian rãnh rỗi”. Cửu Hoàng tự mình quyết định, không để ý tới nam nhân có đồng ý hay không, y thật sự để nam nhân dẫn y tới khách ***, nam nhân do dự nhưng vẫn đồng ý, chỉ là tiểu Thúy một đường đi theo hai người bọn họ.
“Vị kia cô nương tên tiểu Thúy kia chính là cô nương bán thân chôn cha ngươi mua ở Phong Danh thành?”. Nam nhân chỉ cảm thấy cô nương kia nhìn rất quen mắt, hình như chính là người lúc trước.
“Có thể nhận ra được thì nhãn lực của ngươi không tồi”. Cửu Hoàng cũng không để ý đang ở ngoài đường liền ôm nam nhân, nam nhân hất tay y ra, ít nhiều vẫn là có chút lảng tránh.
” Ân, nhận ra được, lúc trước liền nhìn ra vị cô nương kia lớn lên không tệ”.
“Ngươi nói như vậy…….”. Cửu Hoàng đến gần bên tai nam nhân, ôn nhu nói, “Ta sẽ ghen tị”. Thanh âm y rất có từ tính, trầm thấp lại dễ nghe.
Nam nhân mẫn cảm tránh được, khi Cửu Hoàng nói chuyện thì hơi thở của Cửu Hoàng phả lên lổ tai hắn rất ngứa, hắn gãi gãi cổ có chút xấu hổ ngỏ lời: “Đang ở ngoài đường không nên làm như vậy, những lời này ngươi để dành nói với người khác đi, ta không thích nghe”. Hắn cười có chút khó xử, hắn sẽ không nói chuyện yêu đương.
Nam nhân không hiểu cái gì là tình thú, Cửu Hoàng cũng không miễn cưỡng, hắn không thích thì Cửu Hoàng không nói, tuy rằng không hiếu rất rõ hắn nhưng tâm tư hắn cũng rất dễ dàng có thể nhìn ra. Hình như hắn không thích gần gũi cùng người khác, nhưng nếu y cố ý muốn dây dưa thì nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ là y không thích nhất chính là miễn cưỡng người khác.
“Ngươi không cần đa tâm (quá nhạy cảm), tiểu Thúy là người hầu của ta, ta sẽ không làm gì với nàng, cũng không muốn làm gì với nàng”. Cửu Hoàng tỏ thái độ.
“Ta không có đa tâm”.
“Vậy là tốt rồi”. Cửu Hoàng đưa tay bắt lấy bàn tay lạnh lẻo của nam nhân, y nắm chặt nó không buông, “Cho dù ta làm cái gì thì ta cũng chỉ sẽ làm với ngươi”.
Nam nhân không nói gì bởi vì tay Cửu Hoàng rất ấm áp, tay hắn lạnh như băng bị tay Cửu Hoàng nắm chặt, trên đường có người nhìn nhưng mà Cửu Hoàng cũng không để ý nên hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ đi qua dòng người.
Một đầu tóc trắng rất dài của Cửu Hoàng thả ở sau lưng, mỗi khi y bước đi tóc xuôi theo động tác của y mà bay lên, trong màn đêm là 1 mảnh màu trắng cực kỳ bắt mắt…….. Cửu Hoàng lớn lên rất tuấn tú, cho tới bây giờ nam nhân cũng không phủ nhận mà hắn cũng không hiểu rõ cuối cùng tại sao Cửu Hoàng đối tốt với hắn như vậy, hắn vô đức vô năng (không có phẩm chất, khả năng gì) nên có chút hổ thẹn. Hắn ở khách *** rất bình thường, đương nhiên cũng có thể nói rất đơn sơ, dù sao rất rẻ bởi vì hắn không có có nhiều tiền ở nơi sang trọng hơn, hắn cũng không cầm tiền của Trương gia đi. Hắn không thể………Hắn không có mặt mũi lấy………
Khi Cửu Hoàng nhìn thấy cửa khách *** thì y chỉ là có chút bất ngờ, khách *** rất đơn sơ, ngay cả nước trà đều không có, chỉ có một tiểu nhị lười biếng tựa vào cạnh cửa, trên lầu chỉ có ba gian, nam nhân 1 gian, bên trong cũng chỉ có để ván giường, cái gì đều không có. Đây mà cũng xem là khách *** sao?
“Để ngươi chê cười, trên người ta không có nhiều bạc, chỉ có thể ở khách *** như vậy”. Thật ra vừa rồi nam nhân không muốn cho Cửu Hoàng đến, chỗ hắn ở không tốt, lo lắng ủy khuất Cửu Hoàng, nhưng mà Cửu Hoàng cố ý muốn tới thì hắn cũng không từ chối được, nhìn thấy Cửu Hoàng ở trong phòng ngồi không xong mà đứng cũng không được thì hắn lại càng xấu hổ.
Cửu Hoàng nhìn nhìn phòng ở, không khí ẩm ướt như vậy căn bản là không dành cho người ở, y liền trực tiếp muốn nam nhân đến chỗ y, “Ngươi vẫn nên đi tới chỗ ta thì tốt hơn, dù sao ta ở bên kia rất rộng rãi”.
“Không được”. Nam nhân lắc đầu, hắn không muốn làm phiền Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng nhìn nam nhân 1 lát thì y chậm rãi tiêu sái đi tới bên nam nhân, làm cho nam nhân cúi đầu tựa vào trên người y: “Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao ngươi lại ở đây 1 mình, nếu ngươi nguyện ý nói cho ta biết thì ta sẽ chăm chú lắng nghe”.
“Không có gì……”.
“Thật ra xuất phát từ nội tâm ta chân chính muốn nghe, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết, ta muốn biết trong khoảng thời gian này ta rời đi cuối cùng phát sinh chuyện gì”. Cửu Hoàng ngồi ở bên người nam nhân, đôi mắt y nhìn chăm chú vào vẻ mặt do dự của nam nhân, “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chính ngươi nguyện ý muốn nói cho ta biết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.