Chương 205: Chương 205
Mặc Kỳ Lân
03/11/2017
Đầu của nam nhân rất choáng. Nghe được bên ngoài truyền tới tiếng thở dốc quỷ dị thì hắn lập tức liền trở nên cảnh giác, hắn lập tức giơ tay đánh Cửu Hoàng, Cửu Hoàng lại thuận thế tóm lấy tay hắn hôn một chút.
“Đứng đắn chút”. Nam nhân có chút đau đầu, liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, “Bên ngoài giống như có thanh âm kỳ quái”.
Cửu Hoàng miễn cưỡng lên tiếng, y biết nam nhân đau đầu, giơ tay thay nam nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nam nhân ôn nhu nhìn y, cái lổ tai lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Thanh âm kia biến mất.
“Vừa rồi ngươi không có nghe thấy a?”. Nam nhân nghi hoặc hỏi Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng có chút mệt mỏi liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Nghe thì nghe thấy được nhưng mà không sao hết, nơi này thường xuyên sẽ có cương thi thường lui tới, sớm đã thành thói quen”. Y thản nhiên nói thẳng, không có chút kiêng dè.
Cương thi…….
Thân thể nam nhân run lên một chút, từ trước đến nay hắn luôn bình tĩnh, hiện giờ trong lòng rất bất an, Cửu Hoàng thế nhưng một chút cũng không sợ hãi, nếu có linh lực còn đỡ, hiện giờ hắn không có linh lực, mà Cửu Hoàng đoán chừng cũng không dùng được lực lượng, nếu có thứ dơ bẩn gì đó thì cũng không dễ xử lý.
Nam nhân nhặt cành gỗ đào bên cạnh quan tài lên, khều y sam của hai người từ trên mặt đất lại đây, Cửu Hoàng chậm rãi đè lên hắn, không muốn cho hắn đứng lên, nhưng tay của hắn túm được y sam……..
‘Y sam đều ướt, sao mà mặc được?”. Cửu Hoàng ngắm y sam mấy lần, chậm rãi cầm nó từ trong tay của nam nhân qua, nhưng lại nói, “Cái này không thể mặc, bên cạnh tiểu quan tài kia có y sam sạch sẽ trong đó, ngươi đi ra ngoài lấy”. Y vỗ vỗ lưng của nam nhân, nam nhân hơi hơi tránh né y, động tác trốn tránh của nam nhân làm cho y cảm thấy tức cười.
Bởi vì nam nhân thế nhưng thẹn thùng.
“Ân”. Nam nhân cũng chỉ có thể đi ra ngoài lấy quần áo như vậy, đôi mắt kia của Cửu Hoàng vẫn đều lẳng lặng theo dõi hắn, làm cho toàn thân cao thấp của hắn đều không chỗ nào che giấu, hắn có chút nghĩ muốn che dấu, nhưng lại cảm thấy làm 1 người nam nhân mà sợ hãi rụt rè như vậy, che che dấu dấu có chút kỳ quái, đi nhà tắm cũng không phải đều là nam nhân nhìn nam nhân sao?
Nam nhân an ủi chính mình như vậy, vừa bước ra quan tài, đi lấy hai kiện y sam tới, trong quan tài tối đen bên cạnh kia, bên trong chất 1 đống y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày) Cửu Hoàng muốn dùng.
Đều là y sam của Cửu Hoàng, hơn nữa đều thực hoa mỹ.
Cửu Hoàng để nam nhân mặc vào, nam nhân liền đứng ở bên ngoài mặc vào nhất kiện nhất kiện, đương nhiên phải nhận cái nhìn chăm chú của Cửu Hoàng, con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, cho tới khi hắn mặc xong mới thôi, Cửu Hoàng lại bảo hắn mặc y sam cho Cửu Hoàng, Cửu Hoàng không có khí lực mới phải làm phiền hắn, cho dù là Cửu Hoàng cái dạng này thì Cửu Hoàng cũng muốn mang hắn đi.
Cửu Hoàng không hề hỏi nam nhân bởi vì y đã quyết định rồi, cũng báo cho nam nhân biết thời gian địa điểm, nếu là hỏi lại thì cũng không có ý nghĩa. Hiện giờ bên ngoài mưa to, nam nhân cũng đi không được.
Nam nhân im lặng ngồi trở lại trong quan tài, Cửu Hoàng có chút mỏi mệt, y nửa nằm nghỉ ngơi ở trong quan tài, đây là một cỗ quan tài rất lớn có thể chứa 3 người, hoàn toàn có thể chứa hai người.
“Ta không quen như vậy”. Trầm mặc trong chốc lát nam nhân mới bình tĩnh mở miệng, hắn cúi đầu chỉnh lý y sam của chính mình, hắn mặc chính là y sam của Cửu Hoàng, chẳng những hoa mỹ mà còn tràn ngập quý khí.
Vải làm y sam này rất tốt, nói vậy tốn không ít bạc, nam nhân thật cẩn thận mặc ở trên người, liền ngay cả góc áo đụng phải cạnh quan tài thì hắn cũng muốn giơ tay phủi phủi ống tay áo, lo lắng y sam bị dơ.
” Ngươi bị phong hàn, trán rất nóng, thân thể cũng rất nóng, hai người ở quý phủ ngươi chưa sắc dược cho ngươi uống?”. Cửu Hoàng bán híp con ngươi lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân.
Phát hiện mi mắt nam nhân hơi hơi run run một chút, Cửu Hoàng liền không nói nữa.
“Uống dược rồi”. Nam nhân thấp giọng nói, từ trước đến nay hắn đều thực bình tĩnh, ý thức được lúc nãy ở bên ngoài thất thố, hắn tỏ vẻ thật có lỗi, “Trước đó ta có chút thất thố, ngươi không cần để ở trong lòng”.
Nam nhân khóc.
Nam nhân té ở trong mưa.
Nam nhân cự tuyệt Cửu Hoàng.
Nam nhân “vô tình”, nam nhân “quyết tuyệt” (dứt khoát, đoạn tuyệt)……..
Hết thảy này đều rất chật vật, không phải hắn muốn làm, nam nhân ngồi, hắn nhìn Cửu Hoàng đang buồn ngủ, vẫn ngồi như vậy, hai người đều bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Nhưng mà không ai biết được hai người đang nói gì.
Nhưng là…….
Miệng Cửu Hoàng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười ái muội, mỗi lúc này thì trên mặt nam nhân đều sẽ hiện lên một mạt mây đỏ khó có thể phát hiện…….
Thanh âm tí tí tách tách của mưa to cọ rửa vạn vật cực kỳ rõ ràng, làm cho cả không khí cực nóng của Cửu Tiên trấn bị xua tan tới vô ảnh vô tung (biến mất tăm), gió đêm thổi tới lộ ra mát mẻ nhè nhẹ………
Nam nhân đang trò chuyện cùng Cửu Hoàng, hắn đi không được, bọn họ cũng không phải nói muốn đi là đi, Mạt Đồng cùng Phật Hàng pháp lực cao cường, hắn cũng biết nếu chính mình nói muốn đi thì hai người kia cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mưa to từ đêm qua vẫn chưa đuổi hết nhiệt lưu đi, ngược lại thế tới rất rào rạt, hôm qua thời điểm nam nhân trở về từ nghĩa trang Bắc ngoại ô thì Mạt Đồng lãnh lãnh âm âm nhìn hắn chăm chú.
Khi đó nam nhân làm đổ mấy chén trà, hắn cảm thấy Mạt Đồng tựa hồ đã biết gì đó nhưng Mạt Đồng lại không nhắc tới một chữ nào, cũng không có hỏi nam nhân đi đâu.
Ánh mắt kia của Mạt Đồng liền giống như là trượng phu đang nhìn kỹ nương tử hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), tuy rằng nam nhân có chút mất hứng nhưng hắn cũng không có tỏ thái độ với Mạt Đồng.
Lúc Mạt Đồng hỏi nam nhân có ăn tối không thì nam nhân vẫn ôn nhu gật gật đầu, thời điểm tối hôm qua nam nhân trở về thì Phật Hàng mặc áo cà sa ngồi ở vị trí chủ nhà ở đại đường.
Nhìn thấy nam nhân trở về thì Phật Hàng cũng chỉ là gật gật đầu, uống mấy ngụm trà do bưng tới, y cười khẽ vài tiếng ôm nam nhân đã ăn cơm xong tới trên đùi của y.
Mỗi lần thời điểm Phật Hàng làm cùng loại hành động này thì nam nhân cũng không thích, đều sẽ vuốt ve bàn tay của Phật Hàng đang ôm thắt lưng của hắn, tối hôm qua Phật Hàng có hỏi hắn rốt cuộc đi đâu.
Điểm này Phật Hàng khác với Mạt Đồng, Mạt Đồng hỏi hay không hỏi đều không sao cả, chờ nam nhân tự mình nói, mà Phật Hàng sẽ không như vậy, Phật Hàng thích đào móc ra cái để hỏi.
May mắn tối hôm qua thời điểm nam nhân trở về từ nghĩa trang đã tới bố trang mua 1 bộ tố y (quần áo thuần trắng), bằng không hắn mặc y sam của Cửu Hoàng trở về khẳng định sẽ bị lộ tẩy, may mắn tối hôm qua sau khi hắn hồi phủ thì còn đi Mộc phủ 1 chuyến.
Uy vọng của Mộc phủ ở Cửu Tiên trấn rất cao, thời điểm hắn đi không có nhìn thấy Mộc Phàm Phương, nhưng hắn từ trong miệng của Mộc lão gia biết được Mộc Phàm Phương đi Trang phủ cùng biểu tỷ biểu tỷ phu (vợ chồng chị họ) đi tửu lâu.
Nam nhân đi Mộc phủ cũng không phải tìm Mộc Phàm Phương, hắn đi là bởi vì muốn hỏi Mộc lão gia về việc thời tiết dị thường một chút, hắn từ trong miệng Mộc lão gia biết được là có yêu ma tác loạn.
Nam nhân cũng biết, đây là khẳng định, nhưng Mộc lão gia tựa hồ không có quyết sách ứng đối, mà hắn nói tin tức mình nghe được ở Cửu Tiên trấn cho Mộc lão gia, hắn cảm thấy sự tình rất trọng đại.
Nhưng Mộc lão gia lại nói là nam nhân lo lắng nhiều rồi, tỏ vẻ qua mấy ngày nữa sau khi đám yêu ma này rời khỏi thì thời tiết nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà nam nhân cảm thấy không đúng.
Nam nhân nhìn nhìn ánh trăng trên mặt đất, sắp tới giờ tý (11h đêm tới 3h sáng), không biết đêm nay Cửu Hoàng còn có khí lực để tới không, hắn vẫn như mọi ngày ngồi ở hậu viện hóng mát, mí mắt của hắn giật giật.
Mặc dù trên mặt nam nhân bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút bối rối, thời điểm đêm qua hắn trở về thì Mạt Đồng không để ý tới hắn lắm mà ngược lại là Phật Hàng ôm hắn, hôn rồi lại hôn.
Thường ngày nam nhân đều là cùng ngủ với cả 2 bọn họ, mỗi đêm ba người đều ngủ cùng nhau, đương nhiên là hắn luôn ngủ ở giữa, vốn trước kia hai người đều là cùng nhau ôm hắn.
Nhưng mà tối hôm qua Phật Hàng ôm nam nhân trước, thời điểm hắn cùng với Phật Hàng ân ái thì Mạt Đồng vẫn ngồi ở trong phòng nhìn, cho tới sau khi Phật Hàng chấm dứt thì Mạt Đồng cũng không tính toán ôm hắn.
Khi đó nam nhân cảm thấy nếu không ôm thì hắn ngủ thôi, nhưng mà thời điểm khi hắn sắp ngủ thì Mạt Đồng mới dùng sức lay tỉnh hắn, dùng thủ đoạn có chút thô bạo ôm hắn.
Nam nhân rất bất đắc dĩ, hắn hỏi Mạt Đồng rốt cuộc nghĩ muốn như thế nào, phát điên cái gì, chọc ghẹo hắn như thế, nhưng Mạt Đồng lại không trả lời, giống như đang kháng nghị hắn đi sơm về muộn. (hé hé em Cu thiệt trẻ con nhá nhưng mà ta thik)
Phật Hàng can ngăn rất nhiều lần nhưng đây là chuyện giữa Mạt Đồng và nam nhân, Phật Hàng căn bản là không tốt nhúng tay, liền giống như Mạt Đồng sẽ không hỏi đến, chuyện nam nhân cùng Phật Hàng là như nhau.
Trải qua tối hôm qua thì nam nhân xem như kiến thức (biết, thấy) tới sự thô lỗ cùng mãnh liệt của Mạt Đồng rồi, hôm nay buổi sáng thời điểm hắn rời giường thì trên đùi còn có ấn ký (dấu vết) tối hôm qua Mạt Đồng dùng roi buộc qua, trên người hắn không có vết thương khác, chỉ là mặt sau có chút đau, toàn thân như nhũn ra, hai chân không có khí lực gì, mà bây giờ hắn đang ngồi ở hậu viện hóng mát, uống trà.
Cả 1 ngày hôm nay nam nhân cũng không nói chuyện cùng Mạt Đồng, mà hôm nay Phật Hàng thượng dược (bôi thuốc) cho hắn, hơn nữa hướng hắn tỏ vẻ thật có lỗi, bởi vì đêm qua thời điểm Mạt Đồng thi bạo (ngược, hành hạ) hắn thì đúng lúc Phật Hàng đi tắm rửa.
Hôm nay cả 1 buổi trưa Phật Hàng đều đang nói chuyện cùng Mạt Đồng, nam nhân cũng không tốt quấy rầy, mà mỗi lúc Mạt Đồng nhìn nam nhân thì đều sẽ lộ ra biểu tình lạnh buốt.
Nam nhân mấy lần muốn hỏi Mạt Đồng, vì sao phải rốt cuộc phải đối hắn như vậy, hắn lại là làm sao chọc tới Mạt Đồng?
Nhưng mà mỗi lúc nam nhân muốn nói nói thì Mạt Đồng sẽ làm cho hắn câm miệng, hắn cũng chỉ không nói nữa, hắn chỉ có thể hiểu Mạt Đồng phản ứng như thế là vì Mạt Đồng đã ngoạn chán hắn rồi, lại hoặc là Mạt Đồng biết được cái gì……..
Cả ngày hôm nay mí mắt của nam nhân vẫn giật giật, không khí lại oi bức lại nóng, làm cho hắn chỉ có thể mặc y sam hơi mỏng, ngồi ở bên cạnh đại đỉnh đựng khối băng, hắn có chút lo lắng Cửu Hoàng có thể sống qua đêm nay hay không.
Nam nhân thong thả đứng lên, đi kéo linh hổ hồi phủ, hắn y sam lộn xộn tiêu sái tới trước cửa Tích phủ, mới vừa đi tới trước cửa hắn liền nhìn thấy xe ngựa của Trang phủ chậm rãi dừng ở trước đại môn của Trang phủ.
Bước xuống xe ngựa đầu tiên là Nham Vân, sau là Trang Mẫn nhi, Xích Luyện, Mộc Phàm Phương, bốn người lại đang xuất du (đi chơi), nhìn thấy bộ dáng bốn người chuyện trò vui vẻ thì hắn có chút nghĩ muốn lảng tránh.
Nhưng nam nhân kéo xích sắt phát ra tiếng vang đủ để cho bốn người đồng loạt nhìn về phía hắn…….
Nam nhân nhìn thấy Mộc Phàm Phương cũng không không biết xấu hổ mà chào hỏi, bởi vì Mộc Phàm Phương đang dùng vẻ mặt ghê tởm nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng biết nhất định là Trang Mẫn nhi cùng Nham Vân đã kể chuyện ở Cửu Tiên miếu cho Mộc Phàm Phương.
Nam nhân cũng không để tâm.
“Không biết mấy vị hôm nay đi đâu?”. Nam nhân không đầu không đuôi hỏi 1 câu, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy hỏi như vậy có chút thất lễ nên ôn hòa tỏ vẻ, “Ta cũng không có ý khác, các ngươi không cần đa tâm (đa nghi), ta chỉ là muốn nói gần đây yêu ma rất nhiều, đi ra ngoài nên cẩn thận”, Hắn xuất phát từ ý tốt mới nhắc nhở vài câu.
Nam nhân nhìn thấy Trang Mẫn nhi kéo mộc Phàm Phương vào trong phủ, miệng còn lẩm bẩm: “Biểu muội, lúc trước vì sao ngươi sẽ thích cái loại người này, thiếu chút nữa làm hại cả đời, thật ghê tởm a, may mắn biểu tỷ phu ngươi thương ngươi, thay ngươi dẫn kiến (giới thiệu gặp mặt) Xích công tử, ngươi coi Xích công tử kia rất hữu lễ, ngươi gả cho y là được rồi…….”. Thanh âm đắc ý của Trang Mẫn nhi dần dần đi xa…… (muốn chém 2 chị êm con bánh bèo nì ra băm cho heo ăn quớ)
Có lẽ không cần Trang Mẫn nhi nói ra thì nam nhân cũng có thể từ biểu tình nhìn ra được Mộc Phàm Phương phản cảm với hắn cỡ nào, trong 1 tháng ngắn ngủi, hắn có thêm 1 bằng hữu, lại mất đi 1 bằng hữu.
Cả đời này nam nhân không có bằng hữu chân chính, cảm tình của hắn một mực “lưu lạc”, nhìn thấy Trang Mẫn nhi cùng Mộc Phàm Phương rời đi thì hắn căn bản là nói không ra lời……..
Bị người cười nhạo ngay mặt.
Nam nhân không thể so đo cùng nữ nhân.
Nham Vân giơ tay nhẹ vỗ về mặt của con ngựa, y vui sướng khi người gặp họa nhìn chằm chằm nam nhân: “Hôm nay chúng ta đi núi hoa đào ở ngoại thành, phong cảnh nơi đó thực mê người, bất quá ngươi là không có phúc khí nhìn, hai vị kia trong phủ ngươi hẳn là không có tâm tình mang ngươi đi xuất du”. Ngữ khí y lạnh nhạt trào phúng nam nhân mấy câu, y bảo xa phu đánh mã xa trở về.
Tiếng vó ngựa dần dần đi xa…….
Nam nhân trầm mặc 1 lát, tựa hồ đang ổn định tình tự của chính mình, hắn bình tĩnh nói: “Việc này không phiền ngươi lo lắng, ta không thích thứ đó, ta không thích xuất du”. Hắn thích ở quý phủ.
Trên đường đi xuất du rất xóc nảy, hắn lớn tuổi rồi không thích hợp ngoạn nhạc(thú vui) của người trẻ tuổi…….
Xích Luyện lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn thấy nam nhân sắc mặt hổ thẹn: “Ngươi chính là bị bệnh?”. Y chậm rãi hỏi một câu, ánh mắt của y từ lúc bắt đầu liền chưa rời khỏi trên người của nam nhân.
“Thân thể ta rất tốt”. Nam nhân chậm chạp lắc đầu, hắn là bị bệnh, nhưng nói ra thì sao, hắn không muốn tranh thủ đồng tình.
Hôm nay Mạt Đồng cùng Phật Hàng khi chạng vạng đã đi ra ngoài, nói là đi Hoành Đỉnh lấy thứ gì đó, tối nay trở về, hơn nữa dặn dò nam nhân đừng ra khỏi Tích phủ, cho nên hắn mới không có đi mà lại bắt chuyện cùng hai người.
“Ta xem hắn rất tinh thần, có chỗ nào như là bị bệnh đâu”. Nham vân ném cho nam nhân 1 cái liếc mắt, lạnh nhạt vỗ vỗ vai của Xích Luyện, “Ngươi cũng sớm đi trở lại thanh lâu đi, đoán chừng hoa khôi kia vẫn đang chờ ngươi, làm gì vì 1 đôi hài rách ở đây lãng phí thời gian”. Trong giọng nói của y tràn đầy trào phúng, loại lời nói ác ý trực tiếp này làm cho nam nhân cảnh tỉnh.
Hài rách…….. (nói thiệt chứ giết thèng Nham hiểm nì 100 lần còn chưa đủ, mà sao tác giả không ngược nó dữ dằn đi chài)
Máu của toàn thân nam nhân đều đang chảy ngược, sắc mặt trở nên trắng bệch……..
Nam nhân cầm xích sắt, siết chặt lại siết chặt.
Xích Luyện lạnh lùng hất tay của Nham vân ra, chậm rãi nhìn về phía nam nhân, “Đừng nghe Nham Vân nói bậy, sắc mặt ngươi không tốt lắm, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta tới gặp ngươi”.
Xích Luyện trở về thanh lâu.
“Ta cho rằng Xích Luyện quý phủ ngươi…….”. Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, phát hiện trong mắt Nham Vân hàm chứa ý cười vì thực hiện được ý đồ, đương nhiên cũng lộ ra trào phúng cùng khinh thường đối nam nhân.
“Vài ngày trước Xích Luyện ở tại quý phủ ta, y vốn muốn tìm cơ hội đi gặp ngươi, nhưng mà ngày ngày đêm đêm ngươi đều cùng vào cùng ra cùng Mạt Đồng, nhìn thấy y cũng làm như không thấy”. Nham Vân đứng ở trong bát quái trận, nghiêng đầu đánh giá nam nhân, “Ta đoán chừng Xích Luyện mất đi hứng thú đối với ngươi, cho nên y cũng sẽ không ở tại quý phủ ta nữa, vốn nghĩ muốn cận thủy lâu thai* nhưng mà phát hiện ngươi không hiểu phong tình như thế, huống chi vẫn là 1 nam nhân, cũng chỉ là nhất thời ham đồ mới mẻ thôi, bên người y chưa bao giờ thiếu người, huống chi y còn Thanh Thiên Tôn……”.
*cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý, gần quan được ban lộc – theo http://luhehe712.wordpress.com/
Nham Vân càng nói càng khó nghe, nhìn thấy nam nhân vốn biểu tình bình tĩnh lại nhíu mày thì y đắc ý hừ nở nụ cười vài tiếng: “Sao nào, quả thật ta nói đến chỗ đau của ngươi thì ngươi mới phản ứng với ta”.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Nam nhân thấp giọng mở miệng, trong tay hắn kéo dây xích của linh hổ, hắn không muốn nhìn Nham Vân, nhưng lại không thể không nhìn, “Ta sẽ không quấy rầy Xích Luyện, ta tự mình biết mình”.
Hai tay Nham vân vòng ở sau lưng, thờ ơ nhìn về phía nam nhân: “Sư thúc, ngươi nhớ rõ là tốt rồi, hiện giờ ngươi lại thanh cao như thế nào, lại đắc ý như thế nào thì chẳng qua hài rách mà ta chơi đùa thôi, ai muốn cầm đều có thể”. Ngữ khí y thực lạnh nhạt, nhưng ngôn ngữ lại cực kỳ đáng giận, y nói rất thoải mái lại tổn thương nam nhân rất sâu…….
“…….”
Nham Vân bực mình nhìn nam nhân: “Ngươi nói ta nói có đúng không, ai sẽ sống cả đời với hài rách”. Ngữ khí y bình thản nhưng lời nói lại giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim của nam nhân.
” Ngươi……. Ngươi nói cái gì…….”. Nam nhân có chút khó có thể tin, thời điểm Nham Vân nói loại lời nói này thế nhưng có thể bình thản như thế, giống như thiên kinh địa nghĩa (những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ; đạo lý hiển nhiên)……..
Thái độ này hơi quá đáng……..
“Bọn họ đều chỉ là ham muốn thứ mới mẻ mà thôi, huống chi ngươi cũng không phải không biết ngươi lại không hiểu phong tình, lúc trên giường giống 1 người chết, lại không nửa phần tư thế, ai sẽ thiệt tình đối đãi ngươi”. Từng câu từng câu nói vô tình của Nham Vân giống như 1 thanh chủy thủ sắc bén một lần lại một lần đâm thật sâu vào tim của nam nhân.
“Ta……..”.
Tay của nam nhân đang run rẩy.
Nam nhân nghĩ muốn biện giải (giải thích, thanh minh)………
Nhưng là……. Bị Nham Vân vừa nói như thế thì trong đầu nam nhân thế nhưng trống rỗng.
Phê phán cùng ra lệnh của Nham Vân làm cho nam nhân không chỗ nào che giấu, y đang châm chọc nam nhân, nhục mạ nam nhân, y hiển nhiên là xem thường nam nhân……..
Nham Vân nhìn nam nhân sắc mặt khó coi thì tiếp tục nói: “Muốn xem cảnh đẹp, muốn nói chuyện tình cảm nói tình yêu, ngắm hoa thưởng nguyệt thì cũng là cùng mỹ nhân xinh đẹp, loại nam nhân không có tư sắc (sắc đẹp) như ngươi, không địa vị, không bạc (tiền) thì chỉ có thể làm con rối, ngoạn ngoạn (chơi đùa)thôi, mới mẻ trôi qua thì ngươi liền không là gì cả……..”.
Lời nói của Nham Vân thực tàn khốc.
Làm cho nam nhân bị tổn thương rất sâu, hắn gắt gao cầm xích sắt, xích sắt kia sắp khảm nhập (đâm sâu) lòng bàn tay hắn, ở lòng bàn tay tạo ra 1 cái vết đau thật sâu……….
“Đứng đắn chút”. Nam nhân có chút đau đầu, liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, “Bên ngoài giống như có thanh âm kỳ quái”.
Cửu Hoàng miễn cưỡng lên tiếng, y biết nam nhân đau đầu, giơ tay thay nam nhân xoa xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nam nhân ôn nhu nhìn y, cái lổ tai lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Thanh âm kia biến mất.
“Vừa rồi ngươi không có nghe thấy a?”. Nam nhân nghi hoặc hỏi Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng có chút mệt mỏi liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Nghe thì nghe thấy được nhưng mà không sao hết, nơi này thường xuyên sẽ có cương thi thường lui tới, sớm đã thành thói quen”. Y thản nhiên nói thẳng, không có chút kiêng dè.
Cương thi…….
Thân thể nam nhân run lên một chút, từ trước đến nay hắn luôn bình tĩnh, hiện giờ trong lòng rất bất an, Cửu Hoàng thế nhưng một chút cũng không sợ hãi, nếu có linh lực còn đỡ, hiện giờ hắn không có linh lực, mà Cửu Hoàng đoán chừng cũng không dùng được lực lượng, nếu có thứ dơ bẩn gì đó thì cũng không dễ xử lý.
Nam nhân nhặt cành gỗ đào bên cạnh quan tài lên, khều y sam của hai người từ trên mặt đất lại đây, Cửu Hoàng chậm rãi đè lên hắn, không muốn cho hắn đứng lên, nhưng tay của hắn túm được y sam……..
‘Y sam đều ướt, sao mà mặc được?”. Cửu Hoàng ngắm y sam mấy lần, chậm rãi cầm nó từ trong tay của nam nhân qua, nhưng lại nói, “Cái này không thể mặc, bên cạnh tiểu quan tài kia có y sam sạch sẽ trong đó, ngươi đi ra ngoài lấy”. Y vỗ vỗ lưng của nam nhân, nam nhân hơi hơi tránh né y, động tác trốn tránh của nam nhân làm cho y cảm thấy tức cười.
Bởi vì nam nhân thế nhưng thẹn thùng.
“Ân”. Nam nhân cũng chỉ có thể đi ra ngoài lấy quần áo như vậy, đôi mắt kia của Cửu Hoàng vẫn đều lẳng lặng theo dõi hắn, làm cho toàn thân cao thấp của hắn đều không chỗ nào che giấu, hắn có chút nghĩ muốn che dấu, nhưng lại cảm thấy làm 1 người nam nhân mà sợ hãi rụt rè như vậy, che che dấu dấu có chút kỳ quái, đi nhà tắm cũng không phải đều là nam nhân nhìn nam nhân sao?
Nam nhân an ủi chính mình như vậy, vừa bước ra quan tài, đi lấy hai kiện y sam tới, trong quan tài tối đen bên cạnh kia, bên trong chất 1 đống y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày) Cửu Hoàng muốn dùng.
Đều là y sam của Cửu Hoàng, hơn nữa đều thực hoa mỹ.
Cửu Hoàng để nam nhân mặc vào, nam nhân liền đứng ở bên ngoài mặc vào nhất kiện nhất kiện, đương nhiên phải nhận cái nhìn chăm chú của Cửu Hoàng, con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, cho tới khi hắn mặc xong mới thôi, Cửu Hoàng lại bảo hắn mặc y sam cho Cửu Hoàng, Cửu Hoàng không có khí lực mới phải làm phiền hắn, cho dù là Cửu Hoàng cái dạng này thì Cửu Hoàng cũng muốn mang hắn đi.
Cửu Hoàng không hề hỏi nam nhân bởi vì y đã quyết định rồi, cũng báo cho nam nhân biết thời gian địa điểm, nếu là hỏi lại thì cũng không có ý nghĩa. Hiện giờ bên ngoài mưa to, nam nhân cũng đi không được.
Nam nhân im lặng ngồi trở lại trong quan tài, Cửu Hoàng có chút mỏi mệt, y nửa nằm nghỉ ngơi ở trong quan tài, đây là một cỗ quan tài rất lớn có thể chứa 3 người, hoàn toàn có thể chứa hai người.
“Ta không quen như vậy”. Trầm mặc trong chốc lát nam nhân mới bình tĩnh mở miệng, hắn cúi đầu chỉnh lý y sam của chính mình, hắn mặc chính là y sam của Cửu Hoàng, chẳng những hoa mỹ mà còn tràn ngập quý khí.
Vải làm y sam này rất tốt, nói vậy tốn không ít bạc, nam nhân thật cẩn thận mặc ở trên người, liền ngay cả góc áo đụng phải cạnh quan tài thì hắn cũng muốn giơ tay phủi phủi ống tay áo, lo lắng y sam bị dơ.
” Ngươi bị phong hàn, trán rất nóng, thân thể cũng rất nóng, hai người ở quý phủ ngươi chưa sắc dược cho ngươi uống?”. Cửu Hoàng bán híp con ngươi lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân.
Phát hiện mi mắt nam nhân hơi hơi run run một chút, Cửu Hoàng liền không nói nữa.
“Uống dược rồi”. Nam nhân thấp giọng nói, từ trước đến nay hắn đều thực bình tĩnh, ý thức được lúc nãy ở bên ngoài thất thố, hắn tỏ vẻ thật có lỗi, “Trước đó ta có chút thất thố, ngươi không cần để ở trong lòng”.
Nam nhân khóc.
Nam nhân té ở trong mưa.
Nam nhân cự tuyệt Cửu Hoàng.
Nam nhân “vô tình”, nam nhân “quyết tuyệt” (dứt khoát, đoạn tuyệt)……..
Hết thảy này đều rất chật vật, không phải hắn muốn làm, nam nhân ngồi, hắn nhìn Cửu Hoàng đang buồn ngủ, vẫn ngồi như vậy, hai người đều bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Nhưng mà không ai biết được hai người đang nói gì.
Nhưng là…….
Miệng Cửu Hoàng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười ái muội, mỗi lúc này thì trên mặt nam nhân đều sẽ hiện lên một mạt mây đỏ khó có thể phát hiện…….
Thanh âm tí tí tách tách của mưa to cọ rửa vạn vật cực kỳ rõ ràng, làm cho cả không khí cực nóng của Cửu Tiên trấn bị xua tan tới vô ảnh vô tung (biến mất tăm), gió đêm thổi tới lộ ra mát mẻ nhè nhẹ………
Nam nhân đang trò chuyện cùng Cửu Hoàng, hắn đi không được, bọn họ cũng không phải nói muốn đi là đi, Mạt Đồng cùng Phật Hàng pháp lực cao cường, hắn cũng biết nếu chính mình nói muốn đi thì hai người kia cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Mưa to từ đêm qua vẫn chưa đuổi hết nhiệt lưu đi, ngược lại thế tới rất rào rạt, hôm qua thời điểm nam nhân trở về từ nghĩa trang Bắc ngoại ô thì Mạt Đồng lãnh lãnh âm âm nhìn hắn chăm chú.
Khi đó nam nhân làm đổ mấy chén trà, hắn cảm thấy Mạt Đồng tựa hồ đã biết gì đó nhưng Mạt Đồng lại không nhắc tới một chữ nào, cũng không có hỏi nam nhân đi đâu.
Ánh mắt kia của Mạt Đồng liền giống như là trượng phu đang nhìn kỹ nương tử hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), tuy rằng nam nhân có chút mất hứng nhưng hắn cũng không có tỏ thái độ với Mạt Đồng.
Lúc Mạt Đồng hỏi nam nhân có ăn tối không thì nam nhân vẫn ôn nhu gật gật đầu, thời điểm tối hôm qua nam nhân trở về thì Phật Hàng mặc áo cà sa ngồi ở vị trí chủ nhà ở đại đường.
Nhìn thấy nam nhân trở về thì Phật Hàng cũng chỉ là gật gật đầu, uống mấy ngụm trà do bưng tới, y cười khẽ vài tiếng ôm nam nhân đã ăn cơm xong tới trên đùi của y.
Mỗi lần thời điểm Phật Hàng làm cùng loại hành động này thì nam nhân cũng không thích, đều sẽ vuốt ve bàn tay của Phật Hàng đang ôm thắt lưng của hắn, tối hôm qua Phật Hàng có hỏi hắn rốt cuộc đi đâu.
Điểm này Phật Hàng khác với Mạt Đồng, Mạt Đồng hỏi hay không hỏi đều không sao cả, chờ nam nhân tự mình nói, mà Phật Hàng sẽ không như vậy, Phật Hàng thích đào móc ra cái để hỏi.
May mắn tối hôm qua thời điểm nam nhân trở về từ nghĩa trang đã tới bố trang mua 1 bộ tố y (quần áo thuần trắng), bằng không hắn mặc y sam của Cửu Hoàng trở về khẳng định sẽ bị lộ tẩy, may mắn tối hôm qua sau khi hắn hồi phủ thì còn đi Mộc phủ 1 chuyến.
Uy vọng của Mộc phủ ở Cửu Tiên trấn rất cao, thời điểm hắn đi không có nhìn thấy Mộc Phàm Phương, nhưng hắn từ trong miệng của Mộc lão gia biết được Mộc Phàm Phương đi Trang phủ cùng biểu tỷ biểu tỷ phu (vợ chồng chị họ) đi tửu lâu.
Nam nhân đi Mộc phủ cũng không phải tìm Mộc Phàm Phương, hắn đi là bởi vì muốn hỏi Mộc lão gia về việc thời tiết dị thường một chút, hắn từ trong miệng Mộc lão gia biết được là có yêu ma tác loạn.
Nam nhân cũng biết, đây là khẳng định, nhưng Mộc lão gia tựa hồ không có quyết sách ứng đối, mà hắn nói tin tức mình nghe được ở Cửu Tiên trấn cho Mộc lão gia, hắn cảm thấy sự tình rất trọng đại.
Nhưng Mộc lão gia lại nói là nam nhân lo lắng nhiều rồi, tỏ vẻ qua mấy ngày nữa sau khi đám yêu ma này rời khỏi thì thời tiết nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà nam nhân cảm thấy không đúng.
Nam nhân nhìn nhìn ánh trăng trên mặt đất, sắp tới giờ tý (11h đêm tới 3h sáng), không biết đêm nay Cửu Hoàng còn có khí lực để tới không, hắn vẫn như mọi ngày ngồi ở hậu viện hóng mát, mí mắt của hắn giật giật.
Mặc dù trên mặt nam nhân bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có chút bối rối, thời điểm đêm qua hắn trở về thì Mạt Đồng không để ý tới hắn lắm mà ngược lại là Phật Hàng ôm hắn, hôn rồi lại hôn.
Thường ngày nam nhân đều là cùng ngủ với cả 2 bọn họ, mỗi đêm ba người đều ngủ cùng nhau, đương nhiên là hắn luôn ngủ ở giữa, vốn trước kia hai người đều là cùng nhau ôm hắn.
Nhưng mà tối hôm qua Phật Hàng ôm nam nhân trước, thời điểm hắn cùng với Phật Hàng ân ái thì Mạt Đồng vẫn ngồi ở trong phòng nhìn, cho tới sau khi Phật Hàng chấm dứt thì Mạt Đồng cũng không tính toán ôm hắn.
Khi đó nam nhân cảm thấy nếu không ôm thì hắn ngủ thôi, nhưng mà thời điểm khi hắn sắp ngủ thì Mạt Đồng mới dùng sức lay tỉnh hắn, dùng thủ đoạn có chút thô bạo ôm hắn.
Nam nhân rất bất đắc dĩ, hắn hỏi Mạt Đồng rốt cuộc nghĩ muốn như thế nào, phát điên cái gì, chọc ghẹo hắn như thế, nhưng Mạt Đồng lại không trả lời, giống như đang kháng nghị hắn đi sơm về muộn. (hé hé em Cu thiệt trẻ con nhá nhưng mà ta thik)
Phật Hàng can ngăn rất nhiều lần nhưng đây là chuyện giữa Mạt Đồng và nam nhân, Phật Hàng căn bản là không tốt nhúng tay, liền giống như Mạt Đồng sẽ không hỏi đến, chuyện nam nhân cùng Phật Hàng là như nhau.
Trải qua tối hôm qua thì nam nhân xem như kiến thức (biết, thấy) tới sự thô lỗ cùng mãnh liệt của Mạt Đồng rồi, hôm nay buổi sáng thời điểm hắn rời giường thì trên đùi còn có ấn ký (dấu vết) tối hôm qua Mạt Đồng dùng roi buộc qua, trên người hắn không có vết thương khác, chỉ là mặt sau có chút đau, toàn thân như nhũn ra, hai chân không có khí lực gì, mà bây giờ hắn đang ngồi ở hậu viện hóng mát, uống trà.
Cả 1 ngày hôm nay nam nhân cũng không nói chuyện cùng Mạt Đồng, mà hôm nay Phật Hàng thượng dược (bôi thuốc) cho hắn, hơn nữa hướng hắn tỏ vẻ thật có lỗi, bởi vì đêm qua thời điểm Mạt Đồng thi bạo (ngược, hành hạ) hắn thì đúng lúc Phật Hàng đi tắm rửa.
Hôm nay cả 1 buổi trưa Phật Hàng đều đang nói chuyện cùng Mạt Đồng, nam nhân cũng không tốt quấy rầy, mà mỗi lúc Mạt Đồng nhìn nam nhân thì đều sẽ lộ ra biểu tình lạnh buốt.
Nam nhân mấy lần muốn hỏi Mạt Đồng, vì sao phải rốt cuộc phải đối hắn như vậy, hắn lại là làm sao chọc tới Mạt Đồng?
Nhưng mà mỗi lúc nam nhân muốn nói nói thì Mạt Đồng sẽ làm cho hắn câm miệng, hắn cũng chỉ không nói nữa, hắn chỉ có thể hiểu Mạt Đồng phản ứng như thế là vì Mạt Đồng đã ngoạn chán hắn rồi, lại hoặc là Mạt Đồng biết được cái gì……..
Cả ngày hôm nay mí mắt của nam nhân vẫn giật giật, không khí lại oi bức lại nóng, làm cho hắn chỉ có thể mặc y sam hơi mỏng, ngồi ở bên cạnh đại đỉnh đựng khối băng, hắn có chút lo lắng Cửu Hoàng có thể sống qua đêm nay hay không.
Nam nhân thong thả đứng lên, đi kéo linh hổ hồi phủ, hắn y sam lộn xộn tiêu sái tới trước cửa Tích phủ, mới vừa đi tới trước cửa hắn liền nhìn thấy xe ngựa của Trang phủ chậm rãi dừng ở trước đại môn của Trang phủ.
Bước xuống xe ngựa đầu tiên là Nham Vân, sau là Trang Mẫn nhi, Xích Luyện, Mộc Phàm Phương, bốn người lại đang xuất du (đi chơi), nhìn thấy bộ dáng bốn người chuyện trò vui vẻ thì hắn có chút nghĩ muốn lảng tránh.
Nhưng nam nhân kéo xích sắt phát ra tiếng vang đủ để cho bốn người đồng loạt nhìn về phía hắn…….
Nam nhân nhìn thấy Mộc Phàm Phương cũng không không biết xấu hổ mà chào hỏi, bởi vì Mộc Phàm Phương đang dùng vẻ mặt ghê tởm nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng biết nhất định là Trang Mẫn nhi cùng Nham Vân đã kể chuyện ở Cửu Tiên miếu cho Mộc Phàm Phương.
Nam nhân cũng không để tâm.
“Không biết mấy vị hôm nay đi đâu?”. Nam nhân không đầu không đuôi hỏi 1 câu, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy hỏi như vậy có chút thất lễ nên ôn hòa tỏ vẻ, “Ta cũng không có ý khác, các ngươi không cần đa tâm (đa nghi), ta chỉ là muốn nói gần đây yêu ma rất nhiều, đi ra ngoài nên cẩn thận”, Hắn xuất phát từ ý tốt mới nhắc nhở vài câu.
Nam nhân nhìn thấy Trang Mẫn nhi kéo mộc Phàm Phương vào trong phủ, miệng còn lẩm bẩm: “Biểu muội, lúc trước vì sao ngươi sẽ thích cái loại người này, thiếu chút nữa làm hại cả đời, thật ghê tởm a, may mắn biểu tỷ phu ngươi thương ngươi, thay ngươi dẫn kiến (giới thiệu gặp mặt) Xích công tử, ngươi coi Xích công tử kia rất hữu lễ, ngươi gả cho y là được rồi…….”. Thanh âm đắc ý của Trang Mẫn nhi dần dần đi xa…… (muốn chém 2 chị êm con bánh bèo nì ra băm cho heo ăn quớ)
Có lẽ không cần Trang Mẫn nhi nói ra thì nam nhân cũng có thể từ biểu tình nhìn ra được Mộc Phàm Phương phản cảm với hắn cỡ nào, trong 1 tháng ngắn ngủi, hắn có thêm 1 bằng hữu, lại mất đi 1 bằng hữu.
Cả đời này nam nhân không có bằng hữu chân chính, cảm tình của hắn một mực “lưu lạc”, nhìn thấy Trang Mẫn nhi cùng Mộc Phàm Phương rời đi thì hắn căn bản là nói không ra lời……..
Bị người cười nhạo ngay mặt.
Nam nhân không thể so đo cùng nữ nhân.
Nham Vân giơ tay nhẹ vỗ về mặt của con ngựa, y vui sướng khi người gặp họa nhìn chằm chằm nam nhân: “Hôm nay chúng ta đi núi hoa đào ở ngoại thành, phong cảnh nơi đó thực mê người, bất quá ngươi là không có phúc khí nhìn, hai vị kia trong phủ ngươi hẳn là không có tâm tình mang ngươi đi xuất du”. Ngữ khí y lạnh nhạt trào phúng nam nhân mấy câu, y bảo xa phu đánh mã xa trở về.
Tiếng vó ngựa dần dần đi xa…….
Nam nhân trầm mặc 1 lát, tựa hồ đang ổn định tình tự của chính mình, hắn bình tĩnh nói: “Việc này không phiền ngươi lo lắng, ta không thích thứ đó, ta không thích xuất du”. Hắn thích ở quý phủ.
Trên đường đi xuất du rất xóc nảy, hắn lớn tuổi rồi không thích hợp ngoạn nhạc(thú vui) của người trẻ tuổi…….
Xích Luyện lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn thấy nam nhân sắc mặt hổ thẹn: “Ngươi chính là bị bệnh?”. Y chậm rãi hỏi một câu, ánh mắt của y từ lúc bắt đầu liền chưa rời khỏi trên người của nam nhân.
“Thân thể ta rất tốt”. Nam nhân chậm chạp lắc đầu, hắn là bị bệnh, nhưng nói ra thì sao, hắn không muốn tranh thủ đồng tình.
Hôm nay Mạt Đồng cùng Phật Hàng khi chạng vạng đã đi ra ngoài, nói là đi Hoành Đỉnh lấy thứ gì đó, tối nay trở về, hơn nữa dặn dò nam nhân đừng ra khỏi Tích phủ, cho nên hắn mới không có đi mà lại bắt chuyện cùng hai người.
“Ta xem hắn rất tinh thần, có chỗ nào như là bị bệnh đâu”. Nham vân ném cho nam nhân 1 cái liếc mắt, lạnh nhạt vỗ vỗ vai của Xích Luyện, “Ngươi cũng sớm đi trở lại thanh lâu đi, đoán chừng hoa khôi kia vẫn đang chờ ngươi, làm gì vì 1 đôi hài rách ở đây lãng phí thời gian”. Trong giọng nói của y tràn đầy trào phúng, loại lời nói ác ý trực tiếp này làm cho nam nhân cảnh tỉnh.
Hài rách…….. (nói thiệt chứ giết thèng Nham hiểm nì 100 lần còn chưa đủ, mà sao tác giả không ngược nó dữ dằn đi chài)
Máu của toàn thân nam nhân đều đang chảy ngược, sắc mặt trở nên trắng bệch……..
Nam nhân cầm xích sắt, siết chặt lại siết chặt.
Xích Luyện lạnh lùng hất tay của Nham vân ra, chậm rãi nhìn về phía nam nhân, “Đừng nghe Nham Vân nói bậy, sắc mặt ngươi không tốt lắm, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta tới gặp ngươi”.
Xích Luyện trở về thanh lâu.
“Ta cho rằng Xích Luyện quý phủ ngươi…….”. Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, phát hiện trong mắt Nham Vân hàm chứa ý cười vì thực hiện được ý đồ, đương nhiên cũng lộ ra trào phúng cùng khinh thường đối nam nhân.
“Vài ngày trước Xích Luyện ở tại quý phủ ta, y vốn muốn tìm cơ hội đi gặp ngươi, nhưng mà ngày ngày đêm đêm ngươi đều cùng vào cùng ra cùng Mạt Đồng, nhìn thấy y cũng làm như không thấy”. Nham Vân đứng ở trong bát quái trận, nghiêng đầu đánh giá nam nhân, “Ta đoán chừng Xích Luyện mất đi hứng thú đối với ngươi, cho nên y cũng sẽ không ở tại quý phủ ta nữa, vốn nghĩ muốn cận thủy lâu thai* nhưng mà phát hiện ngươi không hiểu phong tình như thế, huống chi vẫn là 1 nam nhân, cũng chỉ là nhất thời ham đồ mới mẻ thôi, bên người y chưa bao giờ thiếu người, huống chi y còn Thanh Thiên Tôn……”.
*cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý, gần quan được ban lộc – theo http://luhehe712.wordpress.com/
Nham Vân càng nói càng khó nghe, nhìn thấy nam nhân vốn biểu tình bình tĩnh lại nhíu mày thì y đắc ý hừ nở nụ cười vài tiếng: “Sao nào, quả thật ta nói đến chỗ đau của ngươi thì ngươi mới phản ứng với ta”.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Nam nhân thấp giọng mở miệng, trong tay hắn kéo dây xích của linh hổ, hắn không muốn nhìn Nham Vân, nhưng lại không thể không nhìn, “Ta sẽ không quấy rầy Xích Luyện, ta tự mình biết mình”.
Hai tay Nham vân vòng ở sau lưng, thờ ơ nhìn về phía nam nhân: “Sư thúc, ngươi nhớ rõ là tốt rồi, hiện giờ ngươi lại thanh cao như thế nào, lại đắc ý như thế nào thì chẳng qua hài rách mà ta chơi đùa thôi, ai muốn cầm đều có thể”. Ngữ khí y thực lạnh nhạt, nhưng ngôn ngữ lại cực kỳ đáng giận, y nói rất thoải mái lại tổn thương nam nhân rất sâu…….
“…….”
Nham Vân bực mình nhìn nam nhân: “Ngươi nói ta nói có đúng không, ai sẽ sống cả đời với hài rách”. Ngữ khí y bình thản nhưng lời nói lại giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim của nam nhân.
” Ngươi……. Ngươi nói cái gì…….”. Nam nhân có chút khó có thể tin, thời điểm Nham Vân nói loại lời nói này thế nhưng có thể bình thản như thế, giống như thiên kinh địa nghĩa (những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ; đạo lý hiển nhiên)……..
Thái độ này hơi quá đáng……..
“Bọn họ đều chỉ là ham muốn thứ mới mẻ mà thôi, huống chi ngươi cũng không phải không biết ngươi lại không hiểu phong tình, lúc trên giường giống 1 người chết, lại không nửa phần tư thế, ai sẽ thiệt tình đối đãi ngươi”. Từng câu từng câu nói vô tình của Nham Vân giống như 1 thanh chủy thủ sắc bén một lần lại một lần đâm thật sâu vào tim của nam nhân.
“Ta……..”.
Tay của nam nhân đang run rẩy.
Nam nhân nghĩ muốn biện giải (giải thích, thanh minh)………
Nhưng là……. Bị Nham Vân vừa nói như thế thì trong đầu nam nhân thế nhưng trống rỗng.
Phê phán cùng ra lệnh của Nham Vân làm cho nam nhân không chỗ nào che giấu, y đang châm chọc nam nhân, nhục mạ nam nhân, y hiển nhiên là xem thường nam nhân……..
Nham Vân nhìn nam nhân sắc mặt khó coi thì tiếp tục nói: “Muốn xem cảnh đẹp, muốn nói chuyện tình cảm nói tình yêu, ngắm hoa thưởng nguyệt thì cũng là cùng mỹ nhân xinh đẹp, loại nam nhân không có tư sắc (sắc đẹp) như ngươi, không địa vị, không bạc (tiền) thì chỉ có thể làm con rối, ngoạn ngoạn (chơi đùa)thôi, mới mẻ trôi qua thì ngươi liền không là gì cả……..”.
Lời nói của Nham Vân thực tàn khốc.
Làm cho nam nhân bị tổn thương rất sâu, hắn gắt gao cầm xích sắt, xích sắt kia sắp khảm nhập (đâm sâu) lòng bàn tay hắn, ở lòng bàn tay tạo ra 1 cái vết đau thật sâu……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.