Chương 212: Chương 212
Mặc Kỳ Lân
03/11/2017
Cửu Hoàng thịnh tình mời nam nhân ở lại.
Cửu Hoàng biết nam nhân sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy. Cho nên y không đợi nam nhân trả lời đã đem nam nhân tới tiểu đình ở hậu hoa viên, y sai hạ nhân trong biệt viện đưa tới chút nước trà điểm tâm.
Ven sông nhỏ có nhạc sư đang thổi tiêu đánh đàn, trên cái ao tràn ngập hơi nước mê người, hơn nữa lụa mỏng trong đình mềm mại bay bay tăng thêm phong nhã, nam nhân thực thích địa phương này……..
Nhưng là…….
“Ta không tiện ở lại nơi này, ta vốn định rời đi nơi đây, ta muốn tìm 1 địa phương yên tĩnh, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới”. Nam nhân rất biết ơn ý tốt của Cửu Hoàng, hắn uống rượu cũng thưởng thức tuyệt vời chi âm của cầm tiêu cộng khúc (đàn tiêu cùng hòa âm), phát hiện Cửu Hoàng siết chặt tay hắn thì hắn mới nhìn hướng Cửu Hoàng, cũng nở nụ cười, “Lòng ta nhận ý tốt của ngươi, ta biết ngươi tốt với ta, ta sợ ta ở không quen địa phương tốt như vậy, hơn nữa ngươi cũng biết năm đó sau khi ta bị trục xuất Bạch Vân Quan…….”.
“Trước đây ngươi là chưởng môn Bạch Vân Quan, thần long kiến thủ bất kiến vĩ(thần long thấy đầu không thấy đuôi – ý chỉ sự thần bí), ta hiểu ngươi, hiện giờ đoán chừng Thanh Sơn trấn không có mấy người sẽ nhận thức ngươi, ngươi cứ yên tâm ở lại đi”.
“Trong lòng ta có bóng ma, hơn nữa ta đáp ứng qua Nham Vân, cách y cùng Liễu Phong càng xa càng tốt”. Tay nam nhân cầm khối quế hoa cao, ngậm vào trong miệng, điểm tâm vào miệng tan ra rất ngon, hắn tiếp tục bổ sung lời chưa nói hết, “Hơn nữa không muốn người khác hiểu lầm ta là người lòng tham không đáy, hơn nữa càng thêm không muốn người khác nói ta da mặt dày không biết xấu hổ”.
“Ta hiểu được”. Cửu Hoàng gật gật đầu, khuyên bảo nam nhân: “Nhưng đây là quý phủ của ta, ngươi ở tại đây có thể giảm bớt rất nhiều băn khoăn, nếu có người mà ngươi không muốn gặp tìm tới cửa thì ta thay ngươi cự tuyệt từ ngoài cửa”.
“……..”
Cửu Hoàng rót cho nam nhân 1 chén rượu: “Hơn nữa ở lại nơi đây bồi ngươi, nếu ngươi không thích Tuyết Sơn thì chúng ta có thể ở tại nơi đây quanh năm, thời điểm nếu ngươi muốn xuất du thì ta cũng có thể đi cùng ngươi”. Y thực thành ý, làm cho nam nhân khó có thể cự tuyệt, nếu lại chối từ liền tổn thương tới tình cảm, nam nhân vẫn gật đầu đáp ứng.
Nhưng nam nhân không phải bạch trụ (ở chùa, ăn chùa)…….
Nam nhân sẽ đưa ngân lượng cho Cửu Hoàng……..
Như vậy trong lòng nam nhân nhiều ít không có trở ngại……..
Nam nhân cũng không nghĩ muốn nhàn rỗi, liền thu nhận học đồ muốn cường kiện thân thể, mỗi ngày ở tiểu đình trên sườn núi của Lạc Hà Phong dạy đệ tử một ít công phu cơ bản.
Đương nhiên nam nhân sẽ không truyền thụ những thứ của Bạch Vân Quan, bởi vì nơi đây là Thanh Sơn, rất nhiều người đều muốn đi vào Bạch Vân Quan học nghệ, tuy rằng nói hiện giờ Bạch Vân Quan bị sa sút, không có thế lực rộng khắp như Nham môn, nhưng môn uy vẫn còn tồn tại, vẫn đang có không ít người nghĩ muốn trở thành đệ tử của Bạch Vân Quan.
Mà điều kiện nhập môn của Bạch Vân Quan phi thường nghiêm khắc, cho nên nơi đây thiệt nhiều người nghĩ muốn rèn luyện thân thể, sau đó đi Bạch Vân Quan cầu nghệ, dù sao có nền tảng vững chắc đưa ra thì mới có thể được nhóm trưởng lão hộ pháp thưởng thức.
Nam nhân nhận học đồ, đều làhài tử 6 tới 10 tuổi, kiến thức cơ bản phải nắm vững từ lúc còn bé, mỗi ngày hắn dạy bọn họ luyện công phu cơ bản, ban đêm trở về biệt viện.
Lần này Cửu Hoàng sống cùng nam nhân, liền ngay cả chuyện tình phương Bắc đều chỉ thị người dưới trướng đi xử lý.
Hai người coi như là trải qua 1 đoạn thời gian yên ổn.
Liền ngay cả ít nhiều người ở Thanh Sơn trấn đều có nghe nói tới chuyện ma đầu đồ trấn (giết cả trấn), Cửu Hoàng tin tức linh thông cũng biết Nham Vân chính là viêm ma, nhưng y không có nhiều đánh giá đối việc này.
“Ngươi có nghe nói chưa, mấy ngày nay Bạch Vân Quan muốn thu đồ đệ, tiểu đồ đệ của ngươi có muốn đi thử xem hay không?”. Cửu Hoàng miễn cưỡng nhìn nam nhân.
“Ân, bọn nó sẽ đi”. Nam nhân rất có tin tưởng, đám hài tử này dưới sự dạy dỗ công phu cơ bản của hắn thì đều tính không tồi, nhập môn hẳn là không thành vấn đề.
Cửu Hoàng ngồi xuống bên cạnh nam nhân, mái tóc dài màu trắng của y rủ ở trước người của nam nhân, nam nhân cúi đầu nhìn tóc trắng của y 1 lát mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía y: “Đêm nay ngươi luôn muốn nói lại thôi, muốn nói thì nói nhanh lên, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, thật ra ngươi có thể nói thẳng”. Chân mày của nam nhân đều đang cười, nam nhân cảm thấy đêm nay y có chút kỳ quái.
“Ta nói thẳng thì ngươi không được tức giận”. Cửu Hoàng rót rượu cho nam nhân, giơ tay cầm tay của nam nhân.
Nam nhân liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, cả 2 cùng nắm tay nhau, mới ngẩng đầu nhìn Cửu Hoàng: “Chẵng lẽ ngươi phải quay về Tuyết Sơn sao?”. Ngữ khí khi hỏi của nam nhân rất nhẹ, thực thản nhiên……..
“Không phải”. Cửu Hoàng lắc đầu thực dứt khoát, cũng giơ tay vén sợi tóc ướt át trên đầu vai của nam nhân lên, mặt y sáp qua, lười biếng ngửi cần cổ của nam nhân, “Ngươi mới vừa tắm rửa xong, trên người đều là mùi thản nhiên, rất dễ chịu”. Nói xong đôi môi của y liền hôn cổ của nam nhân 1 chút, hô hấp nhẹ nhàng kia đảo qua cần cổ của nam nhân, làm cho nam nhân thoáng xiết chặt tay của y.
Nam nhân cảm giác hơi thở của Cửu Hoàng chui vào áo của hắn, khiến cho hắn có một chút bất an, hắn muốn giữ khoảng cách cùng Cửu Hoàng, nhưng mới vừa giơ tay thì đã bị Cửu Hoàng túm lấy.
Nam nhân thấp giọng nói: “Uống trà liền uống trà, ngươi đừng suy nghĩ cái khác”. Tươi cười trên mặt hắn thực ôn hòa, ý tứ của Cửu Hoàng thực rõ ràng, hắn nói như thế nào cũng có thể đánh hơi ra 1 chút.
“Nhưng mà ngươi thơm như vậy, không dễ ngửi thì sao lại như vậy được”. Cửu Hoàng giơ tay ôm thắt lưng của nam nhân, kéo cả người nam nhân tới, sau khi nam nhân đụng vào y liền sững sờ nhìn y chằm chằm, “Ta đã lâu không có như hiện giờ ôm ngươi như vậy, liền ngồi yên 1 lát đi”. Đầu của y kề lên đầu của nam nhân, ôm sát thân thể của nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Hoàng: “Chỉ là ngồi yên 1 lát? Như thế nào có chút không giống ngươi…….”. Hắn mới vừa nói xong thì Cửu Hoàng thuận thế hôn môi của hắn 2 cái.
“Vậy như thế nào mới giống ta?”. Cửu Hoàng giơ ngón tay thon dài xoa hai má của nam nhân, đôi mắt của nam nhân bình tĩnh nhưng hai má lại đang nóng lên, con ngươi mê người tràn ngập mệt nhọc của Cửu Hoàng lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, ánh mắt của y quẩn quanh trên mặt của nam nhân, “Có phải muốn ta [như vầy] mới nghĩ muốn ta hay không?”.
Nam nhân giơ tay túm lấy cổ tay của Cửu Hoàng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp liền thốt ra: “Ngươi nói chính là [ loại nào]?”.
” Chính là [ như vầy]”. Cửu Hoàng nhìn nam nhân chằm chằm, 1 tay ***g vào bàn tay của nam nhân, 10 ngón đan xen nhau để ở trên đùi, 1 tay chặn thắt lưng của nam nhân, cũng tiến đến bên tai nam nhân nói một trận, nam nhân dần dần trở nên ngượng ngùng…….
Nhưng là nam nhân sẽ không giống nữ nhân làm ra vẻ yếu ớt đẩy Cửu Hoàng ra như vậy, ngược lại là tùy ý y ôm nam nhân, y bán híp mắt, vừa nhìn bộ dáng của nam nhân vừa nói chuyện với nam nhân, y thường thường sẽ bởi vì nam nhân câu nệ mà tâm tình tốt sẽ cười vài tiếng, y thật sự là thực thích bộ dáng thẹn thùng của nam nhân.
Nam nhân tới tuổi này rồi nên chịu không nổi một chút ngôn ngữ ái muội, cho dù là một chút thì hắn đều sẽ thực mẫn cảm, đều sẽ trở nên ngượng ngùng, bởi vì nam nhân như hắn tới tuổi này còn chưa có hài tử, ở thế gian đã là ít có, nói như thế nào trong lòng hắn đều có chút tiếc nuối, hắn thực thích hài tử, đáng tiếc không có cơ hội đó.
Cửu Hoàng thường thường hôn nam nhân 2 cái, nam nhân có khi sẽ né tránh nhưng phần lớn thời điểm đều là tùy ý y hôn nam nhân, y muốn ôm nam nhân đến trên đùi, nam nhân không thích nên y cũng đành từ bỏ, nhưng là ôm một cái, hôn nhẹ nam nhân thì có thể, đôi môi của nam nhân đều bị y hôn tới ửng đỏ thì y mới chậm rãi buông môi nam nhân ra.
” Năm nay Liễu Phong không có đi hội hữu (kết giao bạn bè), đặc biệt ở lại Thanh Sơn, bởi vì Nham Vân tới Bạch Vân Quan, nhưng mà tình huống còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, không biết Liễu Phong dùng phương pháp gì mà Nham Vân lại đáp ứng Liễu Phong 10 năm không xuống Thanh Sơn, ngày mai ta muốn lên Bạch Vân Quan một chuyến, ngươi muốn theo ta lên núi hay ở lại Lạc Hà Phong?”. Cửu Hoàng đưa rượu tới bên miệng của nam nhân.
Nam nhân thản nhiên tiếp nhận Cửu Hoàng uy rượu, hắn từ từ uống một ngụm: “Ngày mai phải dạy hài tử dưới chân núi công phu cơ bản”. Hắn không có thời gian, hơn nữa hắn cũng không đi Bạch Vân Quan.
Nam nhân từng thề nói sẽ không quay về Bạch Vân Quan, cho nên hiện giờ hắn liền ở lại nơi đây là được, hắn tỏ vẻ cũng không nghĩ muốn gây trở ngại Cửu Hoàng làm việc, nhưng mà làm cho hắn bất ngờ chính là Nham Vân ngoan cố như vậy thế nhưng nguyện ý để Liễu Phong trợ giúp mình, Nham Vân 1 lần nữa đoạt được sức mạnh là thiên mệnh sở quy, mà hiện giờ Nham Vân thế nhưng vì Liễu Phong có thể không cần linh lực.
Điều này có nghĩa là Nham Vân đã chiếm được Liễu Phong?
Nam nhân cũng không có nghĩ nhiều, tóm lại chuyện người khác thì hắn không nghĩ quản, nếu Liễu Phong đã làm cho Nham Vân bình tĩnh thì hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác, hắn không quan tâm chính là phương thức tốt nhất.
Nam nhân uống mấy ngụm rượu, Cửu Hoàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, hắn lập tức liền lắc đầu: “Không được, như vậy không tốt lắm.”. Cửu Hoàng thế nhưng nói muốn ôm hắn ở đây.
” Vì sao không được, phong cảnh nơi này rất đẹp”. Cửu Hoàng tiến đến bên tai của nam nhân, chóp mũi trắng nõn lướt qua bên mặt của nam nhân, “Hơn nữa xa xa còn có người nói chuyện tình yêu, lãng mạn như thế, ngươi không thích sao?.
Nam nhân bị Cửu Hoàng cọ tới muốn cười lên nhưng rất nhanh hắn liền cảm giác bàn tay thông thạo của Cửu Hoàng ái muội khoát lên trên đùi của hắn xoa a bóp a, hắn nắm tay của Cửu Hoàng……..
“Chẳng lẽ ngươi lại tới kì động dục a?”.
“Chưa tới”.
Cửu Hoàng hôn nam nhân 1 ngụm, lông mi nam nhân run lên, liền cảm giác được tay của Cửu Hoàng trượt vào trong y sam của hắn, Cửu Hoàng sờ soạng thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng mẫn cảm của hắn………
“Cửu Hoàng…….”. Nam nhân thấp giọng kêu tên của Cửu Hoàng, tuy rằng thanh âm của hắn ôn nhu, nhưng là có chút áp lực, lại mang theo một chút bất an cùng rối rắm.
Cửu Hoàng hôn hôn đôi môi có chút ửng đỏ ướt át của nam nhân. thời điểm y rời khỏi đôi môi của nam nhân thì nói: “Hôm nay miệng ngươi ngọt như vậy, ta [ăn] như thế nào cũng đều [ăn] không đủ a”. Thanh âm của y thực thong thả, ngữ khí rất thấp, lộ ra vô hạn ái muội, thấy ánh mắt tránh né của nam nhân thì y túm lấy nam nhân, không cho nam nhân né tránh.
“Ta lại không có uống nước đường”. Nam nhân phản bác, hắn thấy Cửu Hoàng lấy tay ra thì hắn chỉnh lý tốt y sam, Cửu Hoàng cũng không có lại hạnh kiểm xấu, chỉ ôm hắn, hai người thập phần thân thiết mà tâm sự.
Buổi tối hôm nay Cửu Hoàng nghỉ tạm ở trong phòng nam nhân, hai người cũng không phải chưa từng đồng giường, hắn cũng không có cảm thấy xấu hổ hoặc là ngượng ngùng, hơn nữa Cửu Hoàng cũng có vẻ thực tự chủ, thật giống như hai người vốn liền giống như thế này, việc này làm cho hắn tránh khỏi rất nhiều ý tưởng vô vị, đêm nay hắn ngủ thật sự an ổn.
Thời điểm sáng sớm, nam nhân trở lại hậu viện nhập định luyện khí, mà lúc này Cửu Hoàng bình thường sẽ ở bên cạnh uống trà, thuận đường chờ nam nhân ăn sáng cùng nhau.
Người trong biệt viện này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có ba vị cô nương phụ trách trông nom biệt viện, cùng với chiếu cố nam nhân, có hai vị có chút thiếu linh động, mà có một vị chính là tiểu Thúy mà Cửu Hoàng mua ở trên chợ, ngày thường còn có hai vị nhạc sư ở trong biệt viện, người ở đây rất ít, thực yên tĩnh, nam nhân cũng đã quen với nơi này, dù sao địa phương này không xa Bạch Vân Quan, là địa phương hắn từng sinh sống hơn hai mươi năm, hắn là 1 người niệm cựu (hoài cổ), cho nên thường xuyên đều sẽ nhớ lại sự tình vui vẻ phát sinh ở Bạch Vân Quan.
Hôm nay Cửu Hoàng ra ngoài rất sớm đi Bạch Vân Quan, nam nhân gọi tiểu Thúy tới nói với nàng: “Tiểu Thúy, hôm nay làm phiền ngươi đi dưới chân núi mua một ít đồ ăn tươi ngon về, ta viết ra hàng hóa cần mua hết rồi, nếu ngươi không xách nổi thì có thể thuê 1 vị lực phu ở trấn trên cầm giúp ngươi về”.
“Tích gia, vì sao hôm nay muốn ta xuống núi đi mua hàng, ta còn đang bận dọn dẹp hậu viện, việc mua đồ ăn ngày thường đều là để a Tử a Hồng đi làm……..”. Tiểu Thúy cầm cái chổi, lau lau mồ hôi trên trán, cô nương này ngày thường rất đẹp, chỉ là thân thế đáng thương, bán mình chôn phụ thân, tiểu Thúy coi như là 1 hiếu nữ.
Nam nhân có ấn tượng rất tốt đối với nàng, hắn cười bảo tiểu Thúy bỏ chổi xuống: “Đêm nay cần thêm đồ ăn, bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, chuyện hậu viện ta sẽ để a Tử a Hồng làm”. Hắn cảm thấy cô nương này còn đặc biệt thành thật, chuyện mua đồ ăn nhẹ nhàng như vậy lại không làm, còn muốn đi quét tước ở hậu viện, sau khi tiểu Thúy đi rồi thì hắn bảo a Tử a Hồng đi quét dọn viện tử.
Nam nhân còn thay 1 thân y sam sạch sẽ thanh nhã, xuống núi đi dạy đám hài tử luyện tập công phu cơ bản, đám hài tử này đều rất ngoan, có tiểu hài tử của thiếu gia nhà giàu, cũng có nhà thường dân, hắn đối xử bình đẳng, hắn thu học phí thật sự thấp, nhưng dạy rất tốt, không ít người mang hài tử tới chỗ hắn rèn luyện thân thể.
Nam nhân ngồi ở tiểu đình ở sườn núi nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ có tiểu hài tử lại đây hỏi hắn vài câu.
Đều đã là hoàng hôn, hài tử đều lục tục bị đón về, trước đó a Hồng a Tử đã mang 1 chút nước trà điểm tâm tới cho nam nhân,, hắn đang ngồi ở trong đình uống trà, hắn đem điểm tâm cho 3 hài tử cuối cùng, không bao lâu người nhà của 3 hài tử đều tới mang chúng về.
Nam nhân đứng trước bàn, dọn cái đĩa cùng chén trà vào bên trong cái giỏ trúc, hiện giờ đã là lúc hoàng hôn, ở giữa sườn núi trên Lạc Hà Phong đã có thể nhìn thấy ráng chiều hạ xuống………
Nam nhân cầm cái giỏ trúc mới vừa đi ra tiểu đình tử nhìn thấy đỉnh đầu của cỗ kiệu dừng ở phía trước, mành kiệu bị xốc lên, một vị nam tử trắng như tuyết 1 thân hồng sa (vải mỏng màuđỏ) hoa mỹ xuống kiệu.
Nam nhân lập tức liền nhận ra đó là Xích Luyện, mà thời điểm nam nhân nhìn thấy y thì y cũng đã nhìn thấy nam nhân, nam nhân không có trốn tránh, nhìn y càng ngày càng tới gần thì nam nhân đành phải lễ độ gật đầu, tiếp đón một tiếng.
“Xích huynh đệ, đúng lúc như vậy, ngươi tới Lạc Hà Phong làm việc?”. Nam nhân có vẻ thực tự nhiên, không có nửa phần câu nệ, từ lần trước sau khi từ biệt ở Cửu Tiên trấn thì hắn chưa gặp qua Xích Luyện, hôm nay nhìn thấy Xích Luyện thì hắn nhiều ít có chút kinh ngạc.
Mà Xích Luyện còn lại là vừa làm xong việc ở Thanh Sơn thành, thấy cảnh sắc trên Lạc Hà Phong mê người liền thuận đường tới đây xem 1 cái, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp nam nhân ở nơi đây………
Ánh mắt đầu tiên khi Xích Luyện nhìn thấy nam nhân thì y còn có chút hoài nghi người này đến tột cùng có phải Tích Duyên hay không, nhưng đến gần mới phát hiện người này đích thật là Tích Duyên.
Giờ này khắc này Xích Luyện mới dám xác định nam nhân còn sống……..
Bởi vì ngày ấy nam nhân bị Nham Vân bắt đi, y cũng có đi tìm nam nhân, đáng tiếc khắp nơi đều không có tung tích, nếu không phải ngẫu nhiên gặp nam nhân, mới biết nam nhân còn sống……..
Xích Luyện đưa nam nhân quay lại tiểu đình, y bảo kiệu phu rời đi trước, hai người ngồi ở tròn tiểu đình ở sườn núi nói chuyện những việc trải qua gần đây: “Tích đại ca, ta tìm ngươi thật lâu, vì sao ngươi sẽ xuất hiện ở Thanh Sơn?”.
Nam nhân cũng không có giấu diếm, đều nói chân tướng sự tình cho Xích Luyện, kể cả việc hắn bị Nham Vân bắt tới Thanh Sơn trấn, Nham Vân liền một mình lên Thanh Sơn, lúc sau hắn gặp Cửu Hoàng ở Hồng phủ, hiện giờ ở trong biệt viện tại Lạc Hà Phong cùng Cửu Hoàng, hắn không hề giấu diếm đều nói hết mọi việc cho Xích Luyện, hắn cảm thấy không cần thiết kiêng kị, hắn lại không có làm chuyện trộm gà bắt chó, hắn chỉ nói thật mà thôi.
Sau khi Xích Luyện nghe xong thì đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân: “Hôm nay nếu ta không đúng lúc gặp ngươi thì ngươi định cả đời cũng không rời đi nơi này?”.
Nam nhân thành thật trả lời: “Hiện giờ ta cũng không định rời đi nơi đây, Cửu Tiên trấn lại không thể trở về, ta cũng không có địa phương để đi, ta ở lại chỗ của Cửu Hoàng cũng trả ngân lượng, cũng không phải bạch trụ, ngươi cũng biết……. Ta cũng không thích nhận suông ân huệ của người khác”. Hắn rất thành thực, những gì có thể nói đều nói, bởi vì trong lòng của hắn thủy chung cho rằng nếu muốn người khác đối đãi chân thành với ngươi thì nhất định phải chân thành đối đãi người khác trước.
“Hiện giờ ta cũng không có địa phương để đi, nghĩ muốn ở lại Lạc hà Phong mấy ngày để bồi ngươi, không biết ở biệt viện ngươi có tiện hay không?”. Đáy mắt u tĩnh của Xích Luyện không hề gợn sóng, thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt khó xử thì y chậm rãi nói: “Nếu không tiện thì thôi”. Y chậm rãi rủ mắt, tựa hồ có chút không vui.
Nam nhân tự hỏi trong chốc lát mới mở miệng: “Thật ra cũng không phải không tiện, ngươi theo ta quay về biệt viện là được, ta sai người dọn phòng cho ngươi, mời bằng hữu trở về vẫn là không thành vấn đề”.
Khóe miệng Xích Luyện hiện lên tươi cười nhàn nhạt: “Thực không thành vấn đề?”.
Nam nhân còn nghiêm túc gật đầu: “Ngươi ngủ trong phòng ta là được, không có phiền tới Cửu Hoàng”. Huống chi Cửu Hoàng là người thông tình đạt lý, Cửu Hoàng cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận.
Đạt được sự đồng ý của nam nhân thì Xích Luyện theo nam nhân trở về biệt viện, a Hồng a Tử thấy nam nhân dẫn theo 1 nam nhân xinh đẹp quay về biệt viện thì trong lòng tổng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không dám lắm miệng hỏi, liền đi chuẩn bị rượu và thức ăn, nam nhân tiếp đãi tốt Xích Luyện rồi ngồi xuống, liền nhìn thấy tiểu Thúy từ bên ngoài mang theo rau dưa trở về.
Nam nhân để Xích Luyện ngồi 1 lát, hắn cầm rau dưa muốn đi phòng bếp, đêm nay hắn muốn đích thân xuống bếp, hắn bận nấu nướng nửa ngày ở phòng bếp thì a Hồng a Tử mới bê đồ ăn đi ra ngoài.
Thời điểm nam nhân đi ra từ phòng bếp thì bầu trời bên ngoài đã tối đen, đèn ***g trên hành lang sớm được thắp lên, hắn cầm 1 chén canh đi ra bên ngoài, hắn đi ra hành lang, từ xa liền thấy Xích Luyện ở bên kia uống rượu cùng Cửu Hoàng, hắn cũng không biết Cửu Hoàng trở về lúc nào, nhưng hai người tựa hồ coi như tán gẫu tới sôi nổi, lời nói đều thực khách khí.
Nam nhân bê canh qua, Xích Luyện đang nói chuyện phiếm cùng Cửu Hoàng nhìn về phía nam nhân, bảo nam nhân ngồi xuống nghỉ ngơi, Cửu Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân đang múc canh, Cửu Hoàng cũng không có mở miệng nói chuyện mà là cầm canh nam nhân múc cho mình uống mấy ngụm.
Nam nhân có chút do dự nhìn về phía Cửu Hoàng: “Vừa rồi Xích huynh đệ hẳn là đã nói với ngươi, y muốn ở tại biệt viện 1 thời gian”. Nam nhân nhìn Cửu Hoàng chăm chú, thấy Cửu Hoảng không phản đối thì hắn mới yên tâm.
“Vốn là định ở lại dưới núi, nhưng là Tích đại ca ngày thường một người cũng buồn, ta liền trụ biệt viện, thuận tiện có thể bồi bồi hắn”. Tay của Xích Luyện khoát lên trên đùi của nam nhân, chân của nam nhân hơi run lên một chút, liền nghe được thanh âm dễ nghe kia của Xích Luyện tiếp tục thong thả vang lên, “Thời điểm Cửu Hoàng đi ra ngoài, nếu có người tới quấy rối thì ta ở lại nơi đây cũng có 1 người để đối phó”.
Trong ý cười của Cửu Hoàng lộ ra vài tia bất mãn: “Nếu ngươi không ngại biệt viện này nhỏ thì cứ ở lại”. Y Hắn là nể mặt nam nhân mới không có lập hạ lệnh trục khách (đuổi khách đi).
Cửu Hoàng biết nam nhân sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy. Cho nên y không đợi nam nhân trả lời đã đem nam nhân tới tiểu đình ở hậu hoa viên, y sai hạ nhân trong biệt viện đưa tới chút nước trà điểm tâm.
Ven sông nhỏ có nhạc sư đang thổi tiêu đánh đàn, trên cái ao tràn ngập hơi nước mê người, hơn nữa lụa mỏng trong đình mềm mại bay bay tăng thêm phong nhã, nam nhân thực thích địa phương này……..
Nhưng là…….
“Ta không tiện ở lại nơi này, ta vốn định rời đi nơi đây, ta muốn tìm 1 địa phương yên tĩnh, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới”. Nam nhân rất biết ơn ý tốt của Cửu Hoàng, hắn uống rượu cũng thưởng thức tuyệt vời chi âm của cầm tiêu cộng khúc (đàn tiêu cùng hòa âm), phát hiện Cửu Hoàng siết chặt tay hắn thì hắn mới nhìn hướng Cửu Hoàng, cũng nở nụ cười, “Lòng ta nhận ý tốt của ngươi, ta biết ngươi tốt với ta, ta sợ ta ở không quen địa phương tốt như vậy, hơn nữa ngươi cũng biết năm đó sau khi ta bị trục xuất Bạch Vân Quan…….”.
“Trước đây ngươi là chưởng môn Bạch Vân Quan, thần long kiến thủ bất kiến vĩ(thần long thấy đầu không thấy đuôi – ý chỉ sự thần bí), ta hiểu ngươi, hiện giờ đoán chừng Thanh Sơn trấn không có mấy người sẽ nhận thức ngươi, ngươi cứ yên tâm ở lại đi”.
“Trong lòng ta có bóng ma, hơn nữa ta đáp ứng qua Nham Vân, cách y cùng Liễu Phong càng xa càng tốt”. Tay nam nhân cầm khối quế hoa cao, ngậm vào trong miệng, điểm tâm vào miệng tan ra rất ngon, hắn tiếp tục bổ sung lời chưa nói hết, “Hơn nữa không muốn người khác hiểu lầm ta là người lòng tham không đáy, hơn nữa càng thêm không muốn người khác nói ta da mặt dày không biết xấu hổ”.
“Ta hiểu được”. Cửu Hoàng gật gật đầu, khuyên bảo nam nhân: “Nhưng đây là quý phủ của ta, ngươi ở tại đây có thể giảm bớt rất nhiều băn khoăn, nếu có người mà ngươi không muốn gặp tìm tới cửa thì ta thay ngươi cự tuyệt từ ngoài cửa”.
“……..”
Cửu Hoàng rót cho nam nhân 1 chén rượu: “Hơn nữa ở lại nơi đây bồi ngươi, nếu ngươi không thích Tuyết Sơn thì chúng ta có thể ở tại nơi đây quanh năm, thời điểm nếu ngươi muốn xuất du thì ta cũng có thể đi cùng ngươi”. Y thực thành ý, làm cho nam nhân khó có thể cự tuyệt, nếu lại chối từ liền tổn thương tới tình cảm, nam nhân vẫn gật đầu đáp ứng.
Nhưng nam nhân không phải bạch trụ (ở chùa, ăn chùa)…….
Nam nhân sẽ đưa ngân lượng cho Cửu Hoàng……..
Như vậy trong lòng nam nhân nhiều ít không có trở ngại……..
Nam nhân cũng không nghĩ muốn nhàn rỗi, liền thu nhận học đồ muốn cường kiện thân thể, mỗi ngày ở tiểu đình trên sườn núi của Lạc Hà Phong dạy đệ tử một ít công phu cơ bản.
Đương nhiên nam nhân sẽ không truyền thụ những thứ của Bạch Vân Quan, bởi vì nơi đây là Thanh Sơn, rất nhiều người đều muốn đi vào Bạch Vân Quan học nghệ, tuy rằng nói hiện giờ Bạch Vân Quan bị sa sút, không có thế lực rộng khắp như Nham môn, nhưng môn uy vẫn còn tồn tại, vẫn đang có không ít người nghĩ muốn trở thành đệ tử của Bạch Vân Quan.
Mà điều kiện nhập môn của Bạch Vân Quan phi thường nghiêm khắc, cho nên nơi đây thiệt nhiều người nghĩ muốn rèn luyện thân thể, sau đó đi Bạch Vân Quan cầu nghệ, dù sao có nền tảng vững chắc đưa ra thì mới có thể được nhóm trưởng lão hộ pháp thưởng thức.
Nam nhân nhận học đồ, đều làhài tử 6 tới 10 tuổi, kiến thức cơ bản phải nắm vững từ lúc còn bé, mỗi ngày hắn dạy bọn họ luyện công phu cơ bản, ban đêm trở về biệt viện.
Lần này Cửu Hoàng sống cùng nam nhân, liền ngay cả chuyện tình phương Bắc đều chỉ thị người dưới trướng đi xử lý.
Hai người coi như là trải qua 1 đoạn thời gian yên ổn.
Liền ngay cả ít nhiều người ở Thanh Sơn trấn đều có nghe nói tới chuyện ma đầu đồ trấn (giết cả trấn), Cửu Hoàng tin tức linh thông cũng biết Nham Vân chính là viêm ma, nhưng y không có nhiều đánh giá đối việc này.
“Ngươi có nghe nói chưa, mấy ngày nay Bạch Vân Quan muốn thu đồ đệ, tiểu đồ đệ của ngươi có muốn đi thử xem hay không?”. Cửu Hoàng miễn cưỡng nhìn nam nhân.
“Ân, bọn nó sẽ đi”. Nam nhân rất có tin tưởng, đám hài tử này dưới sự dạy dỗ công phu cơ bản của hắn thì đều tính không tồi, nhập môn hẳn là không thành vấn đề.
Cửu Hoàng ngồi xuống bên cạnh nam nhân, mái tóc dài màu trắng của y rủ ở trước người của nam nhân, nam nhân cúi đầu nhìn tóc trắng của y 1 lát mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía y: “Đêm nay ngươi luôn muốn nói lại thôi, muốn nói thì nói nhanh lên, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, thật ra ngươi có thể nói thẳng”. Chân mày của nam nhân đều đang cười, nam nhân cảm thấy đêm nay y có chút kỳ quái.
“Ta nói thẳng thì ngươi không được tức giận”. Cửu Hoàng rót rượu cho nam nhân, giơ tay cầm tay của nam nhân.
Nam nhân liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, cả 2 cùng nắm tay nhau, mới ngẩng đầu nhìn Cửu Hoàng: “Chẵng lẽ ngươi phải quay về Tuyết Sơn sao?”. Ngữ khí khi hỏi của nam nhân rất nhẹ, thực thản nhiên……..
“Không phải”. Cửu Hoàng lắc đầu thực dứt khoát, cũng giơ tay vén sợi tóc ướt át trên đầu vai của nam nhân lên, mặt y sáp qua, lười biếng ngửi cần cổ của nam nhân, “Ngươi mới vừa tắm rửa xong, trên người đều là mùi thản nhiên, rất dễ chịu”. Nói xong đôi môi của y liền hôn cổ của nam nhân 1 chút, hô hấp nhẹ nhàng kia đảo qua cần cổ của nam nhân, làm cho nam nhân thoáng xiết chặt tay của y.
Nam nhân cảm giác hơi thở của Cửu Hoàng chui vào áo của hắn, khiến cho hắn có một chút bất an, hắn muốn giữ khoảng cách cùng Cửu Hoàng, nhưng mới vừa giơ tay thì đã bị Cửu Hoàng túm lấy.
Nam nhân thấp giọng nói: “Uống trà liền uống trà, ngươi đừng suy nghĩ cái khác”. Tươi cười trên mặt hắn thực ôn hòa, ý tứ của Cửu Hoàng thực rõ ràng, hắn nói như thế nào cũng có thể đánh hơi ra 1 chút.
“Nhưng mà ngươi thơm như vậy, không dễ ngửi thì sao lại như vậy được”. Cửu Hoàng giơ tay ôm thắt lưng của nam nhân, kéo cả người nam nhân tới, sau khi nam nhân đụng vào y liền sững sờ nhìn y chằm chằm, “Ta đã lâu không có như hiện giờ ôm ngươi như vậy, liền ngồi yên 1 lát đi”. Đầu của y kề lên đầu của nam nhân, ôm sát thân thể của nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Hoàng: “Chỉ là ngồi yên 1 lát? Như thế nào có chút không giống ngươi…….”. Hắn mới vừa nói xong thì Cửu Hoàng thuận thế hôn môi của hắn 2 cái.
“Vậy như thế nào mới giống ta?”. Cửu Hoàng giơ ngón tay thon dài xoa hai má của nam nhân, đôi mắt của nam nhân bình tĩnh nhưng hai má lại đang nóng lên, con ngươi mê người tràn ngập mệt nhọc của Cửu Hoàng lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, ánh mắt của y quẩn quanh trên mặt của nam nhân, “Có phải muốn ta [như vầy] mới nghĩ muốn ta hay không?”.
Nam nhân giơ tay túm lấy cổ tay của Cửu Hoàng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp liền thốt ra: “Ngươi nói chính là [ loại nào]?”.
” Chính là [ như vầy]”. Cửu Hoàng nhìn nam nhân chằm chằm, 1 tay ***g vào bàn tay của nam nhân, 10 ngón đan xen nhau để ở trên đùi, 1 tay chặn thắt lưng của nam nhân, cũng tiến đến bên tai nam nhân nói một trận, nam nhân dần dần trở nên ngượng ngùng…….
Nhưng là nam nhân sẽ không giống nữ nhân làm ra vẻ yếu ớt đẩy Cửu Hoàng ra như vậy, ngược lại là tùy ý y ôm nam nhân, y bán híp mắt, vừa nhìn bộ dáng của nam nhân vừa nói chuyện với nam nhân, y thường thường sẽ bởi vì nam nhân câu nệ mà tâm tình tốt sẽ cười vài tiếng, y thật sự là thực thích bộ dáng thẹn thùng của nam nhân.
Nam nhân tới tuổi này rồi nên chịu không nổi một chút ngôn ngữ ái muội, cho dù là một chút thì hắn đều sẽ thực mẫn cảm, đều sẽ trở nên ngượng ngùng, bởi vì nam nhân như hắn tới tuổi này còn chưa có hài tử, ở thế gian đã là ít có, nói như thế nào trong lòng hắn đều có chút tiếc nuối, hắn thực thích hài tử, đáng tiếc không có cơ hội đó.
Cửu Hoàng thường thường hôn nam nhân 2 cái, nam nhân có khi sẽ né tránh nhưng phần lớn thời điểm đều là tùy ý y hôn nam nhân, y muốn ôm nam nhân đến trên đùi, nam nhân không thích nên y cũng đành từ bỏ, nhưng là ôm một cái, hôn nhẹ nam nhân thì có thể, đôi môi của nam nhân đều bị y hôn tới ửng đỏ thì y mới chậm rãi buông môi nam nhân ra.
” Năm nay Liễu Phong không có đi hội hữu (kết giao bạn bè), đặc biệt ở lại Thanh Sơn, bởi vì Nham Vân tới Bạch Vân Quan, nhưng mà tình huống còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, không biết Liễu Phong dùng phương pháp gì mà Nham Vân lại đáp ứng Liễu Phong 10 năm không xuống Thanh Sơn, ngày mai ta muốn lên Bạch Vân Quan một chuyến, ngươi muốn theo ta lên núi hay ở lại Lạc Hà Phong?”. Cửu Hoàng đưa rượu tới bên miệng của nam nhân.
Nam nhân thản nhiên tiếp nhận Cửu Hoàng uy rượu, hắn từ từ uống một ngụm: “Ngày mai phải dạy hài tử dưới chân núi công phu cơ bản”. Hắn không có thời gian, hơn nữa hắn cũng không đi Bạch Vân Quan.
Nam nhân từng thề nói sẽ không quay về Bạch Vân Quan, cho nên hiện giờ hắn liền ở lại nơi đây là được, hắn tỏ vẻ cũng không nghĩ muốn gây trở ngại Cửu Hoàng làm việc, nhưng mà làm cho hắn bất ngờ chính là Nham Vân ngoan cố như vậy thế nhưng nguyện ý để Liễu Phong trợ giúp mình, Nham Vân 1 lần nữa đoạt được sức mạnh là thiên mệnh sở quy, mà hiện giờ Nham Vân thế nhưng vì Liễu Phong có thể không cần linh lực.
Điều này có nghĩa là Nham Vân đã chiếm được Liễu Phong?
Nam nhân cũng không có nghĩ nhiều, tóm lại chuyện người khác thì hắn không nghĩ quản, nếu Liễu Phong đã làm cho Nham Vân bình tĩnh thì hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác, hắn không quan tâm chính là phương thức tốt nhất.
Nam nhân uống mấy ngụm rượu, Cửu Hoàng ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, hắn lập tức liền lắc đầu: “Không được, như vậy không tốt lắm.”. Cửu Hoàng thế nhưng nói muốn ôm hắn ở đây.
” Vì sao không được, phong cảnh nơi này rất đẹp”. Cửu Hoàng tiến đến bên tai của nam nhân, chóp mũi trắng nõn lướt qua bên mặt của nam nhân, “Hơn nữa xa xa còn có người nói chuyện tình yêu, lãng mạn như thế, ngươi không thích sao?.
Nam nhân bị Cửu Hoàng cọ tới muốn cười lên nhưng rất nhanh hắn liền cảm giác bàn tay thông thạo của Cửu Hoàng ái muội khoát lên trên đùi của hắn xoa a bóp a, hắn nắm tay của Cửu Hoàng……..
“Chẳng lẽ ngươi lại tới kì động dục a?”.
“Chưa tới”.
Cửu Hoàng hôn nam nhân 1 ngụm, lông mi nam nhân run lên, liền cảm giác được tay của Cửu Hoàng trượt vào trong y sam của hắn, Cửu Hoàng sờ soạng thắt lưng của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng mẫn cảm của hắn………
“Cửu Hoàng…….”. Nam nhân thấp giọng kêu tên của Cửu Hoàng, tuy rằng thanh âm của hắn ôn nhu, nhưng là có chút áp lực, lại mang theo một chút bất an cùng rối rắm.
Cửu Hoàng hôn hôn đôi môi có chút ửng đỏ ướt át của nam nhân. thời điểm y rời khỏi đôi môi của nam nhân thì nói: “Hôm nay miệng ngươi ngọt như vậy, ta [ăn] như thế nào cũng đều [ăn] không đủ a”. Thanh âm của y thực thong thả, ngữ khí rất thấp, lộ ra vô hạn ái muội, thấy ánh mắt tránh né của nam nhân thì y túm lấy nam nhân, không cho nam nhân né tránh.
“Ta lại không có uống nước đường”. Nam nhân phản bác, hắn thấy Cửu Hoàng lấy tay ra thì hắn chỉnh lý tốt y sam, Cửu Hoàng cũng không có lại hạnh kiểm xấu, chỉ ôm hắn, hai người thập phần thân thiết mà tâm sự.
Buổi tối hôm nay Cửu Hoàng nghỉ tạm ở trong phòng nam nhân, hai người cũng không phải chưa từng đồng giường, hắn cũng không có cảm thấy xấu hổ hoặc là ngượng ngùng, hơn nữa Cửu Hoàng cũng có vẻ thực tự chủ, thật giống như hai người vốn liền giống như thế này, việc này làm cho hắn tránh khỏi rất nhiều ý tưởng vô vị, đêm nay hắn ngủ thật sự an ổn.
Thời điểm sáng sớm, nam nhân trở lại hậu viện nhập định luyện khí, mà lúc này Cửu Hoàng bình thường sẽ ở bên cạnh uống trà, thuận đường chờ nam nhân ăn sáng cùng nhau.
Người trong biệt viện này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có ba vị cô nương phụ trách trông nom biệt viện, cùng với chiếu cố nam nhân, có hai vị có chút thiếu linh động, mà có một vị chính là tiểu Thúy mà Cửu Hoàng mua ở trên chợ, ngày thường còn có hai vị nhạc sư ở trong biệt viện, người ở đây rất ít, thực yên tĩnh, nam nhân cũng đã quen với nơi này, dù sao địa phương này không xa Bạch Vân Quan, là địa phương hắn từng sinh sống hơn hai mươi năm, hắn là 1 người niệm cựu (hoài cổ), cho nên thường xuyên đều sẽ nhớ lại sự tình vui vẻ phát sinh ở Bạch Vân Quan.
Hôm nay Cửu Hoàng ra ngoài rất sớm đi Bạch Vân Quan, nam nhân gọi tiểu Thúy tới nói với nàng: “Tiểu Thúy, hôm nay làm phiền ngươi đi dưới chân núi mua một ít đồ ăn tươi ngon về, ta viết ra hàng hóa cần mua hết rồi, nếu ngươi không xách nổi thì có thể thuê 1 vị lực phu ở trấn trên cầm giúp ngươi về”.
“Tích gia, vì sao hôm nay muốn ta xuống núi đi mua hàng, ta còn đang bận dọn dẹp hậu viện, việc mua đồ ăn ngày thường đều là để a Tử a Hồng đi làm……..”. Tiểu Thúy cầm cái chổi, lau lau mồ hôi trên trán, cô nương này ngày thường rất đẹp, chỉ là thân thế đáng thương, bán mình chôn phụ thân, tiểu Thúy coi như là 1 hiếu nữ.
Nam nhân có ấn tượng rất tốt đối với nàng, hắn cười bảo tiểu Thúy bỏ chổi xuống: “Đêm nay cần thêm đồ ăn, bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, chuyện hậu viện ta sẽ để a Tử a Hồng làm”. Hắn cảm thấy cô nương này còn đặc biệt thành thật, chuyện mua đồ ăn nhẹ nhàng như vậy lại không làm, còn muốn đi quét tước ở hậu viện, sau khi tiểu Thúy đi rồi thì hắn bảo a Tử a Hồng đi quét dọn viện tử.
Nam nhân còn thay 1 thân y sam sạch sẽ thanh nhã, xuống núi đi dạy đám hài tử luyện tập công phu cơ bản, đám hài tử này đều rất ngoan, có tiểu hài tử của thiếu gia nhà giàu, cũng có nhà thường dân, hắn đối xử bình đẳng, hắn thu học phí thật sự thấp, nhưng dạy rất tốt, không ít người mang hài tử tới chỗ hắn rèn luyện thân thể.
Nam nhân ngồi ở tiểu đình ở sườn núi nghỉ ngơi, thỉnh thoảng sẽ có tiểu hài tử lại đây hỏi hắn vài câu.
Đều đã là hoàng hôn, hài tử đều lục tục bị đón về, trước đó a Hồng a Tử đã mang 1 chút nước trà điểm tâm tới cho nam nhân,, hắn đang ngồi ở trong đình uống trà, hắn đem điểm tâm cho 3 hài tử cuối cùng, không bao lâu người nhà của 3 hài tử đều tới mang chúng về.
Nam nhân đứng trước bàn, dọn cái đĩa cùng chén trà vào bên trong cái giỏ trúc, hiện giờ đã là lúc hoàng hôn, ở giữa sườn núi trên Lạc Hà Phong đã có thể nhìn thấy ráng chiều hạ xuống………
Nam nhân cầm cái giỏ trúc mới vừa đi ra tiểu đình tử nhìn thấy đỉnh đầu của cỗ kiệu dừng ở phía trước, mành kiệu bị xốc lên, một vị nam tử trắng như tuyết 1 thân hồng sa (vải mỏng màuđỏ) hoa mỹ xuống kiệu.
Nam nhân lập tức liền nhận ra đó là Xích Luyện, mà thời điểm nam nhân nhìn thấy y thì y cũng đã nhìn thấy nam nhân, nam nhân không có trốn tránh, nhìn y càng ngày càng tới gần thì nam nhân đành phải lễ độ gật đầu, tiếp đón một tiếng.
“Xích huynh đệ, đúng lúc như vậy, ngươi tới Lạc Hà Phong làm việc?”. Nam nhân có vẻ thực tự nhiên, không có nửa phần câu nệ, từ lần trước sau khi từ biệt ở Cửu Tiên trấn thì hắn chưa gặp qua Xích Luyện, hôm nay nhìn thấy Xích Luyện thì hắn nhiều ít có chút kinh ngạc.
Mà Xích Luyện còn lại là vừa làm xong việc ở Thanh Sơn thành, thấy cảnh sắc trên Lạc Hà Phong mê người liền thuận đường tới đây xem 1 cái, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp nam nhân ở nơi đây………
Ánh mắt đầu tiên khi Xích Luyện nhìn thấy nam nhân thì y còn có chút hoài nghi người này đến tột cùng có phải Tích Duyên hay không, nhưng đến gần mới phát hiện người này đích thật là Tích Duyên.
Giờ này khắc này Xích Luyện mới dám xác định nam nhân còn sống……..
Bởi vì ngày ấy nam nhân bị Nham Vân bắt đi, y cũng có đi tìm nam nhân, đáng tiếc khắp nơi đều không có tung tích, nếu không phải ngẫu nhiên gặp nam nhân, mới biết nam nhân còn sống……..
Xích Luyện đưa nam nhân quay lại tiểu đình, y bảo kiệu phu rời đi trước, hai người ngồi ở tròn tiểu đình ở sườn núi nói chuyện những việc trải qua gần đây: “Tích đại ca, ta tìm ngươi thật lâu, vì sao ngươi sẽ xuất hiện ở Thanh Sơn?”.
Nam nhân cũng không có giấu diếm, đều nói chân tướng sự tình cho Xích Luyện, kể cả việc hắn bị Nham Vân bắt tới Thanh Sơn trấn, Nham Vân liền một mình lên Thanh Sơn, lúc sau hắn gặp Cửu Hoàng ở Hồng phủ, hiện giờ ở trong biệt viện tại Lạc Hà Phong cùng Cửu Hoàng, hắn không hề giấu diếm đều nói hết mọi việc cho Xích Luyện, hắn cảm thấy không cần thiết kiêng kị, hắn lại không có làm chuyện trộm gà bắt chó, hắn chỉ nói thật mà thôi.
Sau khi Xích Luyện nghe xong thì đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân: “Hôm nay nếu ta không đúng lúc gặp ngươi thì ngươi định cả đời cũng không rời đi nơi này?”.
Nam nhân thành thật trả lời: “Hiện giờ ta cũng không định rời đi nơi đây, Cửu Tiên trấn lại không thể trở về, ta cũng không có địa phương để đi, ta ở lại chỗ của Cửu Hoàng cũng trả ngân lượng, cũng không phải bạch trụ, ngươi cũng biết……. Ta cũng không thích nhận suông ân huệ của người khác”. Hắn rất thành thực, những gì có thể nói đều nói, bởi vì trong lòng của hắn thủy chung cho rằng nếu muốn người khác đối đãi chân thành với ngươi thì nhất định phải chân thành đối đãi người khác trước.
“Hiện giờ ta cũng không có địa phương để đi, nghĩ muốn ở lại Lạc hà Phong mấy ngày để bồi ngươi, không biết ở biệt viện ngươi có tiện hay không?”. Đáy mắt u tĩnh của Xích Luyện không hề gợn sóng, thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt khó xử thì y chậm rãi nói: “Nếu không tiện thì thôi”. Y chậm rãi rủ mắt, tựa hồ có chút không vui.
Nam nhân tự hỏi trong chốc lát mới mở miệng: “Thật ra cũng không phải không tiện, ngươi theo ta quay về biệt viện là được, ta sai người dọn phòng cho ngươi, mời bằng hữu trở về vẫn là không thành vấn đề”.
Khóe miệng Xích Luyện hiện lên tươi cười nhàn nhạt: “Thực không thành vấn đề?”.
Nam nhân còn nghiêm túc gật đầu: “Ngươi ngủ trong phòng ta là được, không có phiền tới Cửu Hoàng”. Huống chi Cửu Hoàng là người thông tình đạt lý, Cửu Hoàng cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận.
Đạt được sự đồng ý của nam nhân thì Xích Luyện theo nam nhân trở về biệt viện, a Hồng a Tử thấy nam nhân dẫn theo 1 nam nhân xinh đẹp quay về biệt viện thì trong lòng tổng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không dám lắm miệng hỏi, liền đi chuẩn bị rượu và thức ăn, nam nhân tiếp đãi tốt Xích Luyện rồi ngồi xuống, liền nhìn thấy tiểu Thúy từ bên ngoài mang theo rau dưa trở về.
Nam nhân để Xích Luyện ngồi 1 lát, hắn cầm rau dưa muốn đi phòng bếp, đêm nay hắn muốn đích thân xuống bếp, hắn bận nấu nướng nửa ngày ở phòng bếp thì a Hồng a Tử mới bê đồ ăn đi ra ngoài.
Thời điểm nam nhân đi ra từ phòng bếp thì bầu trời bên ngoài đã tối đen, đèn ***g trên hành lang sớm được thắp lên, hắn cầm 1 chén canh đi ra bên ngoài, hắn đi ra hành lang, từ xa liền thấy Xích Luyện ở bên kia uống rượu cùng Cửu Hoàng, hắn cũng không biết Cửu Hoàng trở về lúc nào, nhưng hai người tựa hồ coi như tán gẫu tới sôi nổi, lời nói đều thực khách khí.
Nam nhân bê canh qua, Xích Luyện đang nói chuyện phiếm cùng Cửu Hoàng nhìn về phía nam nhân, bảo nam nhân ngồi xuống nghỉ ngơi, Cửu Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân đang múc canh, Cửu Hoàng cũng không có mở miệng nói chuyện mà là cầm canh nam nhân múc cho mình uống mấy ngụm.
Nam nhân có chút do dự nhìn về phía Cửu Hoàng: “Vừa rồi Xích huynh đệ hẳn là đã nói với ngươi, y muốn ở tại biệt viện 1 thời gian”. Nam nhân nhìn Cửu Hoàng chăm chú, thấy Cửu Hoảng không phản đối thì hắn mới yên tâm.
“Vốn là định ở lại dưới núi, nhưng là Tích đại ca ngày thường một người cũng buồn, ta liền trụ biệt viện, thuận tiện có thể bồi bồi hắn”. Tay của Xích Luyện khoát lên trên đùi của nam nhân, chân của nam nhân hơi run lên một chút, liền nghe được thanh âm dễ nghe kia của Xích Luyện tiếp tục thong thả vang lên, “Thời điểm Cửu Hoàng đi ra ngoài, nếu có người tới quấy rối thì ta ở lại nơi đây cũng có 1 người để đối phó”.
Trong ý cười của Cửu Hoàng lộ ra vài tia bất mãn: “Nếu ngươi không ngại biệt viện này nhỏ thì cứ ở lại”. Y Hắn là nể mặt nam nhân mới không có lập hạ lệnh trục khách (đuổi khách đi).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.