Yêu Ma Đạo

Chương 261: Chương 261

Mặc Kỳ Lân

03/11/2017

Nam nhân có chút khẩn trương nhìn về phía Nham Vân: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ngươi câm miệng, đừng nói nữa”. Hắn thực lo lắng Nham Vân sẽ nói lung tung.

“Tích thúc của các ngươi, Tích đại ca của các ngươi, người mà các ngươi thích, tại rất nhiều năm trước còn có 1 người mà hắn rất thích rất thích, hắn vì người kia, thậm chí có thể không làm chưởng môn của Thanh Sơn…….”.

Bông tuyết lẳng lặng rơi.

Thế gian giống như an tĩnh, chỉ có tiếng nói dễ nghe của Nham Vân là rõ ràng như thế………

Lời của Nham Vân khiến cho cả vách núi nhất thời im lặng.

Ngoại trừ Liễu Phong đang nhìn Nham Vân ra thì tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía nam nhân trở nên trầm mặc.

Phật Hàng chậm rãi rút chân lại, y tựa hồ muốn tiếp tục nghe Nham Vân nói, Nham Vân chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, miệng của Nham Vân còn vương tơ máu, đôi mắt lạnh lùng của Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân.

Nham Vân tiếp tục nói: “Hắn vì người kia, có thể từ bỏ cơ nghiệp của chính mình ở Thanh Sơn”.

“……..”

“Hắn vì người kia, có thể chịu đựng khuất nhục, lang thang tha phương……….”. Nham Vân nói rất rõ ràng từng chữ từng chữ, thật giống như đâm vào trong lòng mềm mại của nam nhân.

Nham Vân lung la lung lay đứng lên, không ai ngăn cản y, bởi vì y không có cơ hội chạy trốn, ngực của y đang chảy máu, y bị thương rất nặng, nơi y đi qua mặt đất đều là vết máu đỏ tươi, cho dù không ai giết y, cái dạng này của y nếu không nhanh chóng trị liệu, không chết cũng tàn phế, y từng bước một đi tới chỗ nam nhân sắc mặt trắng bệch.

“Sư thúc, ngươi nói cho bọn họ biết, ngươi có bao nhiêu thích ta”. Thanh âm của Nham Vân ngoại trừ lạnh lùng ra, xen lẫn châm chọc cười nhạo mỉa mai, y cảm thấy nhục nhã nam nhân thì chẳng khác nào vũ nhục mấy người muốn giết y.

Quả nhiên Nham Vân chiếm được hiệu quả mình muốn, nghe được nam nhân bảo y câm miệng, nhưng y vẫn tiếp tục nói: “Ngươi nói cho bọn họ biết, nếu ta chết thì ngươi sẽ khổ sở cỡ nào”.

“………”

” Lúc trước sau khi phong ấn Âm sơn, ngươi nghĩ rằng ta chết rồi, ngươi khóc tới mắt đều sưng lên, còn săn sóc túc trực bên linh cữu ta như vậy”. Nham Vân đã đi tới trước người của nam nhân, hơi thở khi nói chuyện của y cũng dần dần suy yếu.

“Ngươi đừng nói bậy, túc trực bên linh cữu ngươi đó là việc mà ta sư thúc này phải làm, dù sao ngươi không có thân nhân, lần này ta cũng sẽ sẽ vì ngươi túc trực bên linh cữu như vậy”. Nam nhân muốn lùi lại, nhưng hắn lui 1 bước thì Nham Vân thong thả tới gần 1 bước, vết máu trên mặt đất làm cho hắn kinh hồn bạt vía, bởi vì Nham Vân chảy rất nhiều máu, mép áo của tử sam, cổ tay áo, vạt áo, đều viền đầy da cừu thượng đẳng, đại bộ phận da lông màu trắng kia đều nhiễm nước tuyết cùng máu tươi…….

Nhìn thấy Nham Vân thì nam nhân thật sự là khổ sở.

Nham Vân tiếp tục bóp méo quan hệ của bọn họ, cũng bất chấp Liễu Phong ở đây, hiện tại y phải làm chính là tự cứu, hơn nữa lúc này cũng chỉ có nam nhân mới có thể làm cho y rời đi địa phương này.

Thoát khỏi bị người vây công (bao vây tấn công).

Nham Vân cũng biết chính mình không chống đỡ được bao lâu nữa, y chính là không muốn chết quá khó coi, đời này y không có biện pháp cùng một chỗ cùng Liễu Phong, vậy y kéo nam nhân chôn cùng y cũng không tồi.

Vết máu trên mặt đất đỏ tươi, đâm sâu vào hai mắt của nam nhân.

“Ngươi đứng lại”. Nam nhân thấp giọng bảo Nham Vân dừng lại, vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, đối mặt Nham Vân cả người là vết thương, hắn căn bản là không thể bình tĩnh, từ trước đến nay hắn đều bình tĩnh, cũng trở nên không có chủ trương.

Nam nhân gắt gao mân môi.

Mà lúc này, Nham Vân lại giơ tay nắm lấy mặt của nam nhân, thần sắc vẻ mặt của y suy yếu, thật giống như lập tức liền chết, cho nên nam nhân cũng không có đẩy y ra, chính là hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm thần thái suy yếu của Nham Vân.

Trên mặt của nam nhân đều dính máu, gió lạnh kia thổi tới khuôn mặt đau nhức, nhìn tới vẻ mặt như thế của nam nhân thì đáy lòng Nham Vân đang cười, y thành công tới gần nam nhân.

“Lần này nếu ta chết, ngươi cũng sẽ khổ sở, có đúng không?”. Nham Vân đang dẫn dụ nam nhân rơi xuống cạm bẫy, ánh mắt y thực suy yếu, nhưng lại là đang âm thầm tập trung linh khí.

“Ân”. Nam nhân gật đầu. Dù sao Nham Vân cũng là đồ đệ của hắn, Nham Vân chết thì hắn khẳng định sẽ khổ sở.

“Trước khi ta chết, có thể xin ngươi đáp ứng ta 1 việc được không?”. Nham Vân đứng không ổn định, chóp mũi lạnh như băng của y nhẹ nhàng để sườn mặt của nam nhân, miệng y vương tơ máu rơi tại trên y lĩnh tử sam lông cừu trắng……..

Cái mũi thẳng tinh tế của Nham Vân vô lực để ở sườn mặt của nam nhân, nam nhân nín thở, hơi thở của Nham Vân càng ngày càng yếu, cảm giác được thân thể của Nham Vân đang trượt xuống dưới, nam nhân giơ tay túm Nham Vân lại.

Lông mi dày đặc của Nham Vân run rẩy ở trong gió lạnh, y cúi đầu, bóng của lông mi kia bao phủ mắt của y, không thấy rõ vẻ mặt của y lúc này, chỉ nghe thanh âm mỏng manh của y gằn từng tiếng hỏi nam nhân.

“Ngươi có thể đáp ứng ta không?”.

Nam nhân thấp giọng gật đầu: “Ngươi nói”.

Vạn vật giống như đều bất động, chỉ có bông tuyết kia thong thả rơi xuống, bốn phía trở nên yên tĩnh tới đáng sợ, Liễu Phong ngăn cản mọi người muốn tiến lên tách hai người ra, muốn để Nham Vân nói xong.



“Nếu bọn họ muốn ta chết, vậy ngươi liền theo bồi ta cùng chết là được”. Thanh âm của Nham Vân có vẻ dị thường bình tĩnh, y đột nhiên giơ tay ôm lấy nam nhân, ngăn lại đôi môi muốn mở miệng xin giúp đỡ của nam nhân, hương vị huyết tinh kia cùng hơi thở quen thuộc trên người Nham Vân nháy mắt chiếm đoạt đôi môi của nam nhân, nam nhân muốn đẩy y ra, y đột nhiên dùng sức ôm sát nam nhân……..

Nhìn đến nam nhân giãy dụa thì Nham Vân rất không hài lòng, dù sao đều phải chết, trước khi chết y muốn làm cho đám người muốn y chết đố kị chết luôn, y cũng bất chấp Liễu Phong ở đây hay không, liền lập tức hôn nam nhân.

Yên lặng……..

Trên vách núi rơi vào 1 loại yên lặng chết chóc, bởi vì trước đó nam nhân túm thân thể vô lực của Nham Vân, mà lúc này Nham Vân lại gắt gao ôm hắn, xem ở trong mắt người không rõ tình huống thì giống như hai người đang ôm hôn, bông tuyết bay xuống đầu vai của hai người, gió mạnh lay động sợi tóc của hai người, thổi bay y phục của hai người……….

Khóe miệng kia tràn ra tơ máu màu đỏ tươi chói mắt, từ sườn mặt tinh xảo của Nham Vân chậm rãi rơi xuống, nam nhân bị nụ hôn bất thình lình của Nham Vân biến thành không biết làm sao, ngay cả hô hấp đều ngừng lại.

Mạt Đồng đã sớm không kiềm chế được, Phật Hàng cũng nhíu mày, ánh mắt biến lạnh rất nhiều, nhìn đến hai người muốn tiến lên đi giết Nham Vân thì Liễu Phong cũng không cố kỵ (lo lắng do dự) được nhiều như vậy, vung kiếm cản bọn họ lại.

Lúc này Cửu Hoàng cùng Xích Luyện cũng muốn động thân………..

Kiếm khí trong tay Liễu Phong bạo trướng, nhìn đến Nham Vân hôn nam nhân, tuy rằng y cực khó chịu, nhưng vì bảo vệ Nham Vân nên y căn bản không thể suy nghĩ cái khác, kiếm quang bắn ra bốn phía, linh khí bạo trướng.

“Hôm nay nếu aoilại đi tới phía trước 1 bước thì chính là kẻ địch cả đời cùng Bạch Vân Quan chúng ta, cho dù là bằng hữu thì cũng không cần thương lượng”. Liễu Phong nhíu đôi mày thanh lệ lại, lúc này lệ chí (nốt ruồi giống giọt nước mắt) của y càng thêm lạnh lùng.

Nam nhân muốn đẩy Nham Vân ra.

Nham Vân lại buông nam nhân ra, y té trên mặt đất, nhìn thấy Liễu Phong rút kiếm vì y, y lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nam nhân một cái: “Sư thúc, thực đáng tiếc, cho dù ngươi lại làm nhiều việc cho ta, ngươi lại thích ta như thế nào thì ta cũng sẽ không phân một chút cảm tình cho ngươi, người mà ta thích, từ đầu tới cuối đều chỉ có Liễu Phong”.

Nham Vân đang chà đạp tự tôn của nam nhân, cũng hung hăng đạp lên tự tôn của những kẻ muốn giết y, Liễu Phong biết vừa rồi Nham Vân hôn nam nhân, cùng nói những lời kia với nam nhân đều là cố ý thiết kế cái bẫy cho bọn họ, đợi bọn họ trúng kế, lơi lỏng thì chính là thời điểm phản kích thật là tốt, Liễu Phong vung trường kiếm lên, hỗn chiến cùng bọn họ.

Một cái như thiên tàm dùng linh lực ngưng kết thành hình cầu khổng lồ bao vây vách núi đỉnh núi, thân ảnh của mấy người đều bị cuốn vào trong đó, đao quang kiếm ảnh huyền ảo phân tán như tên bay.

“Ngươi muốn chạy trốn, liền nhanh đi đi”. Nam nhân ổn định tâm tình bất an, bình tĩnh cúi đầu nhìn về phía Nham Vân.

Bởi vì hiện tại là thời cơ chạy trốn tốt nhất, nếu chờ sau khi trận của Liễu Phong bị phá, Nham Vân chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy được, Nham Vân không để ý tới nam nhân, Nham Vân cường ngạnh đứng lên.

Một đạo kiếm khí sắc bén liền vọt lại đây, kiếm khí cùng vết roi, lần lượt thay đổi mà đến, nam nhân né tránh không kịp nên bị bắn trúng, Nham Vân té vào cạnh huyền nhai, hoàn toàn không đứng dậy nổi……..

Nam nhân căn bản không chịu nổi trùng kích của cổ linh lực này, bị linh khí mạnh mẻ kia bức tới cạnh huyền nhai, lúc này linh lực kia giống như xỏ xuyên qua thân thể hắn, hắn cảm thấy đầu vai rất đau, hắn té vào trong tuyết địa lạnh như băng, hắn bụm bả vai, biết chính mình bị thương.

Cạnh sơn nhai (vách núi, sườn núi) có một mỏm núi khổng lồ rắn chắc, Nham Vân kéo nam nhân bị thương tới sau mỏm núi, trốn ở chỗ này an toàn nhất, y tựa vào trên tảng đá, hơi thở của y thực yếu thực yếu, nhưng dù sao y cũng có pháp lực, khí lực cũng địch nổi nam nhân, hơn nữa nam nhân bị thương, cả cánh tay đều bị khí lạnh xâm nhập nên lạnh tới liên tục run rẩy.

Nham Vân để nam nhân tựa lên ngực của y, cảm giác được cánh tay của nam nhân trở nên lạnh như băng, y giơ tay bịt kín miệng vết thương trên cánh tay cho nam nhân, dòng máu cực nóng kia chậm rãi tràn ra từ giữa kẽ tay của y………

Nham Vân cúi đầu, nhìn thấy nam nhân mỏi mệt lại vô lực, người không có linh khí căn bản không thể chống cự loại áp chế này của linh khí, cũng không chịu đựng được dư âm trùng kích của linh khí.

Nam nhân cảm thấy mệt chết.

Rất muốn ngủ.

Hắn sớm phân không rõ ràng lắm, lúc này đang dựa vào ai, chỉ cảm thấy có người gọi hắn sư thúc, hắn “ân” 1 tiếng, cả người đều thực vô lực, khí lạnh trong kiếm kia của Liễu Phong thẩm thấu cốt tủy, khiến cho cả cánh tay nam nhân đều đông cứng, cho tới khi Nham Vân nâng cằm hắn lên thì hắn mới nhìn rõ người thần tình lạnh lùng trước mắt kia là Nham Vân……..

Nam nhân muốn tát Nham Vân 1 bàn tay, Nham Vân lợi dụng cảm tình của hắn để kéo dài thời gian, để Liễu Phong khôi phục linh lực, hiện tại lại đối chiến cùng bọn họ, hắn cũng không đem những lời Nham Vân nói trước đó cho là thật, hiện nay hắn cũng không biết nên nói chuyện cùng Nham Vân như thế nào, bọn họ đã không có gì có thể nói, hắn đứng lên đi ra ngoài, nhưng Nham Vân lại dùng sức kéo hắn một phen.

Nam nhân gục ở trên người Nham Vân, đè lên miệng vết thương của Nham Vân, Nham Vân ôm nam nhân: “Chết cùng ta đi, sư thúc”. Y khẽ nói, thực nghiêm túc nhìn nam nhân.

“Vì sao?”. Nam nhân thấp giọng hỏi lại.

“Bọn họ không cho ta sống, vậy liền chỉ có chết, nếu ta chết, ta cùng Liễu Phong nhất định không thể cùng một chỗ”. Nham Vân hơi hơi ho khan, thần sắc lãnh đạm trên mặt của y như đáy nồi, thời khắc sinh mệnh đang dàn dần trôi qua cũng thực bình tĩnh, nhìn thấy nam nhân trầm mặc không nói thì y liền tiếp tục dùng thanh âm lãnh đạm kia nói tiếp: “Ta không muốn bọn họ sống thoải mái, ta muốn bọn họ tiếc nuối cả đời”. Ngón tay y xoa cằm của nam nhân, làm cho nam nhân không thể lại né tránh, chỉ có thể nhìn y……….

Mắt của Nham Vân, lông mày của Nham Vân, vẻ mặt của Nham Vân đều là quen thuộc như vậy……….

Trong mắt nam nhân dần dần đã ươn ướt, hắn là đời trước mắc nợ Nham Vân, hay là như thế nào? Nham Vân chết cũng không buông tha hắn, phải chết cũng muốn kéo hắn làm đệm lưng, Nham Vân liền hận hắn như vậy.

Hận đến nỗi muốn hắn chết………

Khóe mắt nam nhân đau nhức, hắn không có khí lực, chỉ có thể dựa vào Nham Vân, mà Nham Vân bị hắn đè tới rất đau, đau a đau, nhưng mà Nham Vân thủy chung cũng không đẩy hắn ra, ngược lại càng ôm chặt hắn đang vô lực hơn, bởi vì Nham Vân nhìn đến giữa môi hắn, tựa hồ rướm máu, nhưng hắn cố gắng nhẫn nại, đôi mắt bình tĩnh kia bị nước mắt tràn ngập, nhìn đến hắn yếu ớt như thế thì Nham Vân cũng rơi vào sửng sốt.

“Ta chỉ muốn ngươi đưa mấy thứ cho ta, ngươi thế nhưng để bọn họ tới giết ta, ngươi sao lại có thể nhân tâm giết đồ đệ của chính mình như thế?”. Nham Vân cũng suy yếu cúi đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân.

“Ta không có……… Ngô………”. Lời của nam nhân còn chưa nói xong đã bị đôi môi của Nham Vân lấp kín, hắn căn bản là không nói được, Nham Vân dùng phương thức này làm cho hắn câm miệng, hắn cũng không đẩy Nham Vân ra được.



Tóm lại hiểu lầm giữa bọn họ quá sâu, căn bản là không thể giải thích rõ ràng được, 2 người đồng dạng suy yếu, ngay cả khí lực đẩy đối phương ra đều không có, lại còn có tâm tư hôn môi.

Cái lưỡi cực nóng giống như muốn đốt cháy kia, quấn quanh cùng một chỗ, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng của Nham Vân, xúc cảm nóng ướt lủi động qua lại trong khoang miệng của nam nhân, hắn cảm giác được đầu lưỡi của Nham Vân thong thả cuốn cái lưỡi nóng ướt của hắn lên, hắn cũng không khí lực phản kháng, cũng chỉ có thể tùy ý Nham Vân mút lấy đầu lưỡi của hắn, liếm lộng đôi môi nóng lên nóng lên của hắn……….

Nam nhân bị linh lực bốn phía càng ngày càng mạnh, càng ngày càng áp bách mạnh mẻ áp chế tới không thở nổi, hơn nữa Nham Vân đang tham nhập cái lưỡi trong miệng của hắn, hắn hô hấp từ từ, mỗi một cái hít thở đều là hơi thở của Nham Vân, hơi thở quen thuộc kia giống như muốn thẩm thấu máu của hắn, nước mắt nơi khóe mắt của hắn rất nhanh bị gió rét lạnh hong khô, trên lông mi của hắn có chút giọt sương, lông mi của hắn nhẹ nhàng run rẩy ở trong gió lạnh theo nụ hôn yêu hận dây dưa của Nham Vân.

Thần sắc của đáy mắt Nham Vân dần dần trở nên phức tạp lên theo hương vị tanh ngọt trong miệng của nam nhân, y rất hận nam nhân, y cả đời này đều bị nam nhân này hủy.

Lần này Nham Vân xuống núi vốn là muốn trọng chỉnh Nham môn, y cho rằng mình không sai khi tìm nam nhân đòi mấy thứ kia, nhưng mà không ngờ nam nhân thế nhưng để Phật Hàng cùng Mạt Đồng, còn có Cửu Hoàng tới giết y.

Y không cam lòng, y chết cũng muốn kéo nam nhân theo cùng.

Trong gió tuyết, nhiệt độ cơ thể của 2 người càng ngày càng thấp, hơi thở cũng dần dần yếu ớt, không biết là tay chân đã bị tuyết đông lạnh tới cứng ngắc, hay là không muốn buông nam nhân ra, nam nhân vẫn bị Nham Vân ôm vào trong ngực như cũ.

Thần thái của nam nhân đang tan rả, tại thời điểm vô pháp tự hỏi, xúc giác lại trở nên dị thường rõ rệt, môi của Nham Vân đặt ở trên môi của nam nhân, mỗi một lần dây dưa, mõi 1 lần xâm nhập, mỗi một lần sâu cạn đều rõ rệt như vậy, trong gió lạnh rét lạnh thấu cương của băng thiên tuyết địa, nụ hôn cực nóng này, xúc cảm cực kỳ rõ ràng.

Nham Vân chưa từng có hôn hắn lâu như vậy, bởi vì Nham Vân ngại nam nhân bẩn, căn bản là sẽ không hôn, nhưng mà lần này tại loại tuyệt cảnh (đường cùng) này lại ôm hắn không buông, hôn cũng không có dừng lại.

Nham Vân hôn tới thậm chí có điểm khắc cốt minh tâm (ghi lòng tạc da.)………

“Đừng”. Nam nhân thấp giọng cự tuyệt, bởi vì tay của Nham Vân chậm rãi xâm nhập vào trong y phục của nam nhân, bị bàn tay lạnh như băng của Nham Vân vuốt ve thì thân thể lạnh như băng của nam nhân đang nóng lên.

Tay của Nham Vân từ trong y phục xoa cánh tay bị thương của nam nhân, hình dáng miệng vết thương kia rõ ràng như vậy: “Ngươi bị thương thật nặng”. Y khẽ chạm 1 cái, miệng vết thương của nam nhân liền chảy máu.

Nham Vân dùng tay đè chặt miệng vết thương của nam nhân, một cỗ nhiệt lưu rót vào trong cơ thể của nam nhân, nam nhân mơ hồ cảm giác được Nham Vân tựa hồ đang chữa thương cho hắn…….

Rất nhanh miệng vết thương của nam nhân ngừng chảy máu.

Nam nhân đang nói chuyện cùng Nham Vân, thanh âm của hắn thực mỏng manh, Nham Vân tựa hồ ghét bỏ hắn rất ồn, liền cúi đầu lấp kín đôi môi của hắn, đầu lưỡi bị quấn quanh, chỉ có thể hàm hồ bảo Nham Vân buông hắn ra, nhưng đây đều là vọng tưởng mà thôi.

Nham Vân sẽ không buông tha hắn.

Nam nhân cảm giác được cánh tay dần dần khôi phục ấm ấp, thân thể đã tại dưới vuốt ve của Nham Vân trở nên nóng lên, hắn nghiêng đầu, muốn tránh khỏi cái hôn của Nham Vân, đầu lưỡi của Nham Vân lướt qua hai má của hắn, xúc cảm nóng ướt kia làm cho hắn phát ra rên rỉ, hắn khẽ hừ vài tiếng, liền rủ mắt, dùng tư thái trầm mặc che đậy ửng đỏ mơ hồ nổi lên ở đáy mắt kia.

Khí lưu ái muội kia tại giữa 2 người gần trong gang tấc không ngừng quẩn quanh, nhộn nhạo.

Nam nhân trầm mặc sau một lúc lâu mới mở miệng trước: “Ngươi chính là cảm thấy ta ta đối với ngươi không tốt?”. Hắn đang hỏi Nham Vân nhưng nhưng không có nghe thấy Nham Vân trả lời hắn.

“………”

” Cho nên ngươi mới đối xử với ta như vậy?”.

Nam nhân chạm tới thân thể lạnh lẻo của Nham Vân, Nham Vân không hề động tựa vào nơi đó, nhắm mắt lại thực im lặng tựa vào nơi đó, nam nhân tưởng rằng Nham Vân đoạn khí (chết), nước mắt cũng lập tức tuôn trào, hắn phải nhìn hài tử hắn tự tay nuôi lớn liền chết ở trước mặt hắn như vậy, nhiều ít sẽ có chút khổ sở, liền giống như khổ sở khi thân nhân ly thế (chết)……..

Nam nhân giơ tay dùng tay áo lau vết máu ở khóe môi của Nham Vân, hắn đang nghẹn ngào chuẩn bị đứng dậy, nói với bọn họ rằng Nham Vân đã chết, có thể không cần lại đánh.

Nhưng mà nam nhân vừa định đứng dậy, thắt lưng liền mạnh trầm xuống, tay cũng bị tóm lấy, theo tới là nụ hôn càng nóng rực, Nham Vân mệt mỏi mở mắt ra liền nhìn đến khuôn mặt đầy nước mắt của nam nhân.

Nham Vân chính là nghĩ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi, Tích Duyên nam nhân này ngay tại bên tai y ồn ào không ngừng, thật ồn, trong ấn tượng của y thì nam nhân cơ bản không khóc ở trước mặt y.

Thời điểm y “chết” thì nam nhân khóc một lần, lần này y còn chưa có chết mà nam nhân này thế nhưng khóc, hơn nữa nước mắt nóng bỏng của nam nhân rơi ở ngực của Nham Vân, vậy mà lại nóng rực như vậy.

Nham Vân thực chán ghét nam nhân, nhìn đến nam nhân thống khổ như vậy thì y vốn nên thật cao hứng, nhưng y lại một chút cũng không đề dậy nổi tâm tình, hôm nay y phạm sai lầm, thế nhưng mất kiên nhẫn hôn nam nhân ở trước mặt Liễu Phong, y thực để ý suy nghĩ của Liễu Phong, dù sao Liễu Phong là đối tượng mà hắn truy cầu (theo đuổi) nhiều năm, mà nam nhân chẳng qua là 1 sư thúc có thể bồi y ngủ mà thôi.

Y coi thường nam nhân từ tận đáy lòng, bởi vì bộ dáng của nam nhân bề ngoài thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng ở trong mắt Nham Vân thì cực kỳ *** đãng, bởi vì mỗi lần thời điểm y yêu cầu nam nhân bồi y ngủ thì tuy rằng nam nhân mới đầu đều sẽ cự tuyệt, nhưng tới cuối cùng đều sẽ như nhũn ra nhìn y, đó là ánh mắt ướt ướt át át……….

Liền giống như đang yêu cầu muốn càng nhiều càng nhiều, nam nhân càng nhìn y như vậy thì y càng coi thường nam nhân, nam nhân này muốn thay thế Liễu Phong, đời này đều không có khả năng.

Nhưng Nham Vân lại thực mâu thuẫn, không phản cảm thân thể của nam nhân, nhất là môi của nam nhân, hôn tới mềm như vậy, nóng như vậy, hơn nữa lúc nhìn đến nam nhân lộ ra kinh ngạc, thảng thốt, sững sờ, thậm chí vẻ mặt phức tạp thêm vài phần hỗn loạn bất đắc dĩ thì y lại càng ôm chặt nam nhân hơn, xuất phát từ bản năng của thân thể trước cả suy nghĩ mà vuốt ve nam nhân vì y mà khóc.

“Khóc có tác dụng gì, ngươi cho là ngươi khóc là có thể làm ta sống lại?”. Nham Vân vừa hôn môi của nam nhân, răng môi tương giao xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, cùng với dính dấp nóng ướt kia, hốc mắt tràn ngập nước mắt của nam nhân bị gắn bó thổi tới lạnh giá.

Nước mắt của nam nhân giống như làm phỏng Nham Vân, y thấp giọng khiển trách nam nhân, nhìn đến nam nhan giơ tay đẩy y thì y chế trụ cổ tay của nam nhân, đôi môi phủ lên môi của nam nhân như cũ.

“Đừng khóc………”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Ma Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook